Giữa vùng đất hoang vắng ngoài thành, đêm hôm khuy khoắt đột ngột xuất hiện một thân cây khổng lồ, không, phải gọi đây là một ngôi nhà có hình dạng thân cây mới đúng.
Trong phòng không phải khang trang gì, nhưng cũng đầy đủ giường nệm chăn gối. Trên tấm nệm trắng tinh khôi ấy, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, biểu diễn một bộ phim đặc sắc mà trẻ em không được phép chứng kiến.
Cũng giống như bảy năm trước, Tuyết Thiên Lăng vẫn luôn là người bị động, ngoan ngoãn chiều theo từng yêu cầu của Lâm Hàn, tùy ý hắn giày vò trên người nàng. Dù vậy, phản ứng của thân thể Tuyết tiên tử lại cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa còn có thể theo cường độ kích thích của Lâm Hàn mà phản ứng khác nhau, điều này khiến thần kinh của con cầm thú nào đó càng trở nên kích thích.
Nàng... thật đáng yêu!
Hơn nữa, Âm Dương Đồng Hợp này quả nhiên có tác dụng không tồi, mới chỉ là mấy thủ pháp đầu tiên mà đã có thể khiến một tiên tử lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng tan chảy, trở nên ướt át hơn bao giờ hết.
Khi mà Tuyết Thiên Lăng vô thức phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ như gió thoảng, Lâm Hàn như nhận được một tín hiệu tích cực nào đó. Hắn không chút chần chờ, xách thương lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, một lần nữa trở lại tiên cảnh sau sáu năm xa cách.
Một cảm giác ấm nóng và ẩm ướt bao trùm, Lâm Hàn thỏa thích vận động, từng đợt từng đợt sóng triều kéo đến công kích thân thể mềm mại của thê tử. Đã qua ngần ấy năm, nhưng nàng vẫn chưa từng thay đổi, vẫn tuyệt vời và uyển nhu như thế.
Theo từng đợt tấn công của hắn, tiếng thở dốc của Tuyết Thiên Lăng càng trở nên gấp gáp, hai cánh tay trắng như ngọc của nàng không biết từ bao giờ đã choàng lên cổ hắn, kéo sát tai hắn lại, hơi thở như lan phả vào má hắn, khiến hắn càng trở nên ngứa ngáy, vận động càng thêm kịch liệt. Nàng cố gắng dùng giọng nói không còn rõ ràng, ngắt quãng nói với hắn:
- Phu quân... chàng... thiếp muốn... bắt đầu...
Tinh thần Lâm Hàn rung lên, hắn biết, Tuyết Thiên Lăng ý nói nàng muốn bắt đầu tu luyện, yêu cầu hắn phối hợp.
Thời điểm bắt đầu tu luyện Âm Dương Đồng Hợp rất rõ ràng, đó là thời điểm mà nam nữ cùng Âm Dương ngoại xuất, nói cho đơn giản, thì là hai người cần cùng lúc đạt đến đỉnh. Lúc đó Nguyên Âm và Nguyên Dương giao hòa rõ ràng nhất, dễ tiến hành song tu nhất!
Lâm Hàn cũng gấp gáp, nhanh chóng hôn lên cánh môi mềm của Tuyết Thiên Lăng, hai tay mò xuống chơi đùa cái mũi hai chú thỏ ngọc, mục đích không gì khác là khiến bản thân cùng lúc phối hợp với Tuyết Thiên Lăng.
Theo một tiếng rên dài kiều mỵ của tiên tử, Lâm Hàn cũng cảm nhận được phản ứng của thân thể mình đã lên tới cực hạn. Lúc này, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tràn ra từ thân thể Tuyết Thiên Lăng, từ vị trí mà hai người kết hợp truyền vào thân thể hắn, ngấm vào kinh mạch, đi tới khắp thân thể hắn.
Luồng khí này đi tới đâu, Lâm Hàn cảm thấy toàn thân thư thái tới đấy, có cảm giác kinh mạch hoang phế lâu ngày đột nhiên được cam lộ rót vào, bừng bừng phấn chấn, khiến hắn chỉ muốn hét dài một tiếng cho thỏa nỗi lòng.
Nhưng dần dần, Lâm Hàn lại cảm thấy có chút ăn không tiêu. Nguyên Âm của Tuyết Thiên Lăng không giống như nữ tu bình thường, mà là Thái Âm trải qua thiên truy bách luyện, năng lượng ẩn chứa cực kỳ khổng lồ. Lâm Hàn biết cứ để tự nhiên như vậy, mình chắc chắn sẽ bị đứt kinh mạch mà chết. Hắn cũng bắt đầu tập trung tinh thần, tiến hành vận khí theo pháp môn của Âm Dương Đồng Hợp, tranh thủ biến năng lượng Thái Âm trở thành chân khí của mình, càng nhiều càng tốt.
Tuyết Thiên Lăng thấy Lâm Hàn đã tập trung tu luyện, nàng cũng yên lòng nhắm mắt bắt đầu tĩnh tu. Cố gắng khống chế tốc độ Thái Âm tiết ra, tránh làm tổn thương Lâm Hàn, đồng thời không quên hấp thu Nguyên Dương của hắn, tiến vào trung hòa Thái Âm và điều tiết chân khí của mình, từng bước từng bước phá bỏ bình cảnh trước mắt.
...
Sáng hôm sau...
Trải qua một đêm, cuối cùng Lâm Hàn cũng hiểu được song tu là như thế nào.
Cũng chẳng có sảng khoái như hắn vẫn nghĩ. Mặc dù mấy tư thế khiến hắn nhỏ nước dãi chép trong điển tịch kia toàn bộ là thật, Tuyết Thiên Lăng cũng đều ngoan ngoãn phối hợp hắn đổi tư thế, mặc cho việc má nàng đã đỏ rần lên vì xấu hổ, nhưng thực sự, Lâm Hàn thấy đúng là không đâu vào đâu.
Tư thế thì đúng, nhưng mà phải đứng im a!
Mặc dù vẫn kết hợp chặt chẽ với Tuyết tỷ tỷ của hắn, nhưng phải đứng im giữ nguyên tư thế, tiến hành vận khí song tu. Chỉ cần vận động một chút là chân khí sẽ tán loạn, còn tu luyện cái quái gì nữa? Cả đêm, hai người chỉ động đậy được đúng bảy lần, tương ứng với bảy lần đổi tư thế.
Tư thế buồn bực nhất, đó là khi mà hắn ngồi trên giường, còn Tuyết tỷ tỷ ngồi lên người hắn, hai người đối diện nhau... Không, là Lâm Hàn đối diện với hai con thỏ ngọc yêu quý. Tên này lúc đó sắc tâm ngùn ngụt, nguyên dương tiết ra mãnh liệt, chỉ muốn vận động vài cái cho thỏa thích mà lại sợ ảnh hưởng đến Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng chỉ đành trơ mắt mà nhìn hai chú thỏ mũi hồng trước mắt, muốn ăn mà cũng không làm được gì.
Thống khổ a...
Từ nay tên khốn nào nói song tu sảng khoái... Lâm Hàn sẽ đập chết hắn!
Song tu... Phi! Đúng là làm hỏng ý nghĩa cao cả của loại “vận động” này!
Còn may, sau khi song tu xong, Tuyết tiên tử lại ôn nhu chiều hắn thêm một lượt, còn cho Lâm Hàn thử lại mấy tư thế song tu kia trong trạng thái “vận động”, nhờ thế con sói đói nào đó mới được ăn no, tinh thần khoái trá hấp háy nhìn Tuyết tiên tử, khiến hai má nàng một lần nữa hồng lên.
Chỉ là, hiệu quả song tu với Lâm Hàn cũng không cao. Tu vi võ đạo của hắn không phải cao cả gì, rút lấy Thái Âm không thành vấn đề, nhưng hấp thu cũng chẳng được bao nhiêu, phần lớn Thái Âm đã bị hắn dẫn ra ngoài thân thể, tán trong thiên địa rồi.
Biết là lãng phí, nhưng Lâm Hàn cũng hết cách rồi, Thái Âm này là chí bảo với người luyện võ đạo, đến thiếu chủ tà tông cũng thèm thuồng. Nhưng hắn không phải là Võ giả a! Hấp thu được một phần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Thôi kệ, Tuyết tỷ tỷ của ta vẫn còn đang ở đây, quan tâm nàng mới là chính đạo.
Hắc... Tuyết tỷ tỷ càng ngày càng đáng yêu, còn rất hay đỏ mặt! Chỉ là... hơi tiếc một chút là thần thái Tuyết tiên tử vẫn luôn rất bình thản, là do nàng thực sự không biết da mặt mình tự phản ứng như nàng nói, hay là do nàng cố giả vờ ra vẻ đây?
Trời ơi, đáng yêu quá, ta phải thơm nàng một cái!
Nghĩ là làm, Lâm Hàn lại cười hì hì hôn chụt một cái lên má Tuyết Thiên Lăng, khiến nàng rất bất đắc dĩ lườm hắn một cái.
- Sao rồi! Nàng đã cảm thấy tốt hơn chưa? Đã đột phá chưa?
Nhìn ngắm Tuyết tiên tử chán chê, Lâm Hàn mới quan tâm đến chính sự, hào hứng hỏi.
Tuyết Thiên Lăng lắc lắc đầu, nhưng vẫn rất vui mừng nhìn vào hai tay mình:
- Nào có dễ như vậy? Võ thần là một cái lạch trời ngăn cản biết bao anh tài tiến tới đỉnh cao. Nếu đột phá đơn giản thế thì Võ thần đã chạy đầy đại lục rồi! Muốn đột phá lên Võ Thần, ta còn cần tiến hành đột phá rất nhiều, liên tục phá vỡ cực hạn của bản thân, cứ như vậy trong một thời gian ngắn đột phá liên tục hàng chục hàng trăm lần, đạt tới sức mạnh siêu tuyệt Võ Thánh. Chỉ một lần như vậy, tối đa chỉ tính như một lần đột phá nhỏ, hơn nữa còn chưa hoàn toàn hóa giải hết Thái Âm, làm sao tính là đột phá?
Lâm Hàn cũng nghe ra được mùi vị vui mừng ẩn giấu bên trong giọng điệu của Tuyết Thiên Lăng, cười tươi rói bắt lấy hai tay nàng:
- Như vậy là tốt rồi! Như vậy chứng minh Tuyết tỷ tỷ của ta vẫn rất có nắm chắc đột phá! Tư chất của nàng ta không hoài nghi, sáu năm nay nàng gặp bình cảnh, một mình trên núi tích lũy biết bao nhiêu cảm ngộ, hiện giờ đột phá có lẽ còn nắm chắc hơn bảy năm trước nhiều. Bảy năm trước nàng có nắm chắc, bảy năm sau, nàng lại càng có nắm chắc hơn! Ta tin nàng làm được! Nhưng nàng cần bao lâu mới có thể hoàn toàn đột phá?
Tuyết Thiên Lăng hơi nhắm mắt tính toán một chút rồi đáp:
- Theo ta tính toán thì cần tĩnh tu ít nhất ba tháng, để đạt tới Võ Thần. Còn nếu đột phá toàn bộ những cảm ngộ ta đã tích lũy thì cần tĩnh tu tới nửa năm. Ta tin chắc mình có thể hậu tích bạc phát, một lần đột phá tới cảnh giới Võ Thần cấp ba!
Cái gì?
Lâm Hàn giật mình, kinh hãi nhìn Tuyết Thiên Lăng, đột phá tới Võ Thần cấp ba?
Nên nhớ, hậu tích bạc phát không phải là chuyện hư cấu, nó là có thật. Nhưng hậu tích là một chuyện, bạc phát lại còn phụ thuộc vào tư chất và cực hạn chịu đựng của một võ giả. Nếu thân thể không chịu nổi đột phá liên tục như vậy, hoặc tư chất không đủ để phát huy toàn bộ tác dụng những gì đã tích lũy, vậy thì hậu tích kia cũng chỉ là dã tràng se cát mà thôi.
Tuyết Thiên Lăng tư chất cao không cần phải nói, việc trong bảy năm ngắn ngủi có thể tích lũy đến mức này, nàng đã đủ cười nhạo vô số thế hệ tiền bối rồi. Nhưng mà... tích lũy đó vậy mà có thể giúp nàng đột phá tới Võ Thần cấp ba... Lâm Hàn đúng là khó mà tin nổi!
Cả học viện Cửu Long kia, trong lịch sử mấy vạn năm của nó cũng chỉ có bốn người một lần đột phá tới Thần cấp cấp ba, một người đột phá thẳng tới Võ Thần cấp bốn mà thôi!
Năm người đó, hiện tại đều là thần thoại được dựng tượng trong đền thờ, đứng chung với mười lăm vị viện trưởng đầu tiên! Đủ chứng minh họ mạnh mẽ và cường đại tới mức nào.
Thời đại của họ... học viện Cửu Long đều trở thành thế lực mạnh nhất đại lục, vượt qua cả Võ Đạo Môn, chứ không phải chỉ thứ ba như bây giờ! Đáng tiếc, thời đại của cường giả có hạn. Một cường giả cấp Thần luôn luôn chỉ tỏa sáng hai đến ba ngàn năm, sau đó đột ngột mất tích không rõ nguyên do. Đó cũng là một bí mật truyền đời mà tất cả cường giả trên đại lục đều tìm kiếm.
Là đã phi thăng tới thượng giới, hay là vẫn lạc hóa thành tro bay? Không ai biết, không ai hiểu. Giống như loài người vẫn luôn tò mò người chết sẽ lên thiên đường, hoặc chết là chấm dứt hoàn toàn sự sống vậy! Chỉ người trong cuộc mới biết, còn người ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn vào bằng con mắt phàm tục mà thôi.
Sau giây phút kinh hãi, Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tự tin của Tuyết Thiên Lăng. Hắn cười hì hì ôm lấy eo nàng, vui vẻ nói:
- Như vậy rất tốt! Ha ha... Lâm Hàn ta là lợi hại nhất, lấy được một thê tử truyền kỳ như vậy! Chờ khi nào nàng đột phá xong, nhất định phải bảo vệ tiểu Hàn đáng thương a! Ta là một tiểu nam sinh nhỏ bé lúc nào cũng sợ bị người khác bắt nạt!
Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười, giận dỗi ấn lên trán hắn:
- Chàng đó, lại chọc ta! Chàng đang khen ta lợi hại hay tự khen mình lợi hại vậy? Mà chàng bây giờ còn cần ai bảo vệ hay sao?
- Vậy là nàng từ chối bảo vệ tiểu Hàn?
Lâm Hàn u oán nhìn Tuyết Thiên Lăng như tiểu tức phụ bị ruồng bỏ, dứt khoát lăn ra gào khóc:
- Oa oa... cha mẹ ơi! Con bị người ta ruồng bỏ! Con dâu không thèm con trai cha mẹ nữa rồi! Con khổ a...
Tuyết Thiên Lăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Hàn làm trò, dở khóc dở cười nói:
- Chàng đó! Được rồi, ta bảo vệ chàng, được chưa? Sau này gặp cha mẹ chồng cũng không được nói xấu ta như vậy nữa!
Lâm Hàn đột nhiên nín khóc, vui vẻ ngồi bật dậy, nắm lấy tay tiên tử:
- Hả? Nàng cũng muốn gặp cha mẹ ta hả? Còn sợ mất hình tượng? Ha ha... có con dâu ngoan như vậy, chắc cha mẹ ta cười đến toét miệng! Ây... chỉ là...
Tuyết Thiên Lăng nhìn Lâm Hàn vui mừng như vậy, trong lòng cũng thấy hạnh phúc tràn trề. Nhưng thấy hắn đột nhiên ngần ngừ, nàng lại khó hiểu hỏi:
- Chỉ là gì vậy? Chàng có gì cứ nói với ta, không cần giấu diếm!
Lâm Hàn cũng không ngần ngừ nữa:
- Ta cũng không định giấu nàng! Chẳng là một tháng sau Lâm Thế Tuyền sẽ chiến đấu với Lã Thiên Thanh, ta có cảm giác, đây là một cơ hội tốt để cứu viện Phong nhi! Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra phải bắt đầu từ đâu. Hiện tại ta ở đây chỉ có mẹ con nàng, ngoài ra tứ cố vô thân, rất khó hành động. Ta muốn sớm trở về học viện, sử dụng tình báo mạnh mẽ để lập kế hoạch, thời gian hơi gấp gáp, nhưng nếu may mắn, cơ hội vẫn là rất lớn. Hơn nữa ta còn muốn mang nàng đi gặp cha mẹ, mang Băng nhi đi gặp ông bà. Nhưng hiện tại nàng lại cần tĩnh tu, ta không muốn gây ảnh hưởng đến nàng. Tốt nhất là tạm thời cứ ở lại đây, việc của Phong nhi, có lẽ cứ dời lại phía sau, ta tin cơ hội chắc chắn sẽ xuất hiện.
Lâm Hàn tự giác không nhắc đến chuyện bỏ hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng lại để trở về một mình. Vừa mới trùng phùng với nàng, đừng nói Tuyết Thiên Lăng không muốn, ngay chính Lâm Hàn cũng không thể bỏ được. Hơn nữa, Tuyết Thiên Lăng vẫn còn cần hắn tiến hành song tu, tiếp tục rút đi Thái Âm.
- Không cần! Chuyện của Phong nhi quan trọng hơn! Ta nói tĩnh tu cũng không phải một sớm một chiều. Có thể kết hợp vừa tu luyện vừa nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề! Bỏ lỡ một cơ hội là Phong nhi lại bị chậm trễ một thời gian, chúng ta phải nắm bắt mọi thời cơ!
Tuyết Thiên Lăng kiên quyết lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên định.
Trong phòng không phải khang trang gì, nhưng cũng đầy đủ giường nệm chăn gối. Trên tấm nệm trắng tinh khôi ấy, một nam một nữ đang quấn lấy nhau, biểu diễn một bộ phim đặc sắc mà trẻ em không được phép chứng kiến.
Cũng giống như bảy năm trước, Tuyết Thiên Lăng vẫn luôn là người bị động, ngoan ngoãn chiều theo từng yêu cầu của Lâm Hàn, tùy ý hắn giày vò trên người nàng. Dù vậy, phản ứng của thân thể Tuyết tiên tử lại cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa còn có thể theo cường độ kích thích của Lâm Hàn mà phản ứng khác nhau, điều này khiến thần kinh của con cầm thú nào đó càng trở nên kích thích.
Nàng... thật đáng yêu!
Hơn nữa, Âm Dương Đồng Hợp này quả nhiên có tác dụng không tồi, mới chỉ là mấy thủ pháp đầu tiên mà đã có thể khiến một tiên tử lạnh lùng của Tuyết Thiên Lăng tan chảy, trở nên ướt át hơn bao giờ hết.
Khi mà Tuyết Thiên Lăng vô thức phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ như gió thoảng, Lâm Hàn như nhận được một tín hiệu tích cực nào đó. Hắn không chút chần chờ, xách thương lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, một lần nữa trở lại tiên cảnh sau sáu năm xa cách.
Một cảm giác ấm nóng và ẩm ướt bao trùm, Lâm Hàn thỏa thích vận động, từng đợt từng đợt sóng triều kéo đến công kích thân thể mềm mại của thê tử. Đã qua ngần ấy năm, nhưng nàng vẫn chưa từng thay đổi, vẫn tuyệt vời và uyển nhu như thế.
Theo từng đợt tấn công của hắn, tiếng thở dốc của Tuyết Thiên Lăng càng trở nên gấp gáp, hai cánh tay trắng như ngọc của nàng không biết từ bao giờ đã choàng lên cổ hắn, kéo sát tai hắn lại, hơi thở như lan phả vào má hắn, khiến hắn càng trở nên ngứa ngáy, vận động càng thêm kịch liệt. Nàng cố gắng dùng giọng nói không còn rõ ràng, ngắt quãng nói với hắn:
- Phu quân... chàng... thiếp muốn... bắt đầu...
Tinh thần Lâm Hàn rung lên, hắn biết, Tuyết Thiên Lăng ý nói nàng muốn bắt đầu tu luyện, yêu cầu hắn phối hợp.
Thời điểm bắt đầu tu luyện Âm Dương Đồng Hợp rất rõ ràng, đó là thời điểm mà nam nữ cùng Âm Dương ngoại xuất, nói cho đơn giản, thì là hai người cần cùng lúc đạt đến đỉnh. Lúc đó Nguyên Âm và Nguyên Dương giao hòa rõ ràng nhất, dễ tiến hành song tu nhất!
Lâm Hàn cũng gấp gáp, nhanh chóng hôn lên cánh môi mềm của Tuyết Thiên Lăng, hai tay mò xuống chơi đùa cái mũi hai chú thỏ ngọc, mục đích không gì khác là khiến bản thân cùng lúc phối hợp với Tuyết Thiên Lăng.
Theo một tiếng rên dài kiều mỵ của tiên tử, Lâm Hàn cũng cảm nhận được phản ứng của thân thể mình đã lên tới cực hạn. Lúc này, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tràn ra từ thân thể Tuyết Thiên Lăng, từ vị trí mà hai người kết hợp truyền vào thân thể hắn, ngấm vào kinh mạch, đi tới khắp thân thể hắn.
Luồng khí này đi tới đâu, Lâm Hàn cảm thấy toàn thân thư thái tới đấy, có cảm giác kinh mạch hoang phế lâu ngày đột nhiên được cam lộ rót vào, bừng bừng phấn chấn, khiến hắn chỉ muốn hét dài một tiếng cho thỏa nỗi lòng.
Nhưng dần dần, Lâm Hàn lại cảm thấy có chút ăn không tiêu. Nguyên Âm của Tuyết Thiên Lăng không giống như nữ tu bình thường, mà là Thái Âm trải qua thiên truy bách luyện, năng lượng ẩn chứa cực kỳ khổng lồ. Lâm Hàn biết cứ để tự nhiên như vậy, mình chắc chắn sẽ bị đứt kinh mạch mà chết. Hắn cũng bắt đầu tập trung tinh thần, tiến hành vận khí theo pháp môn của Âm Dương Đồng Hợp, tranh thủ biến năng lượng Thái Âm trở thành chân khí của mình, càng nhiều càng tốt.
Tuyết Thiên Lăng thấy Lâm Hàn đã tập trung tu luyện, nàng cũng yên lòng nhắm mắt bắt đầu tĩnh tu. Cố gắng khống chế tốc độ Thái Âm tiết ra, tránh làm tổn thương Lâm Hàn, đồng thời không quên hấp thu Nguyên Dương của hắn, tiến vào trung hòa Thái Âm và điều tiết chân khí của mình, từng bước từng bước phá bỏ bình cảnh trước mắt.
...
Sáng hôm sau...
Trải qua một đêm, cuối cùng Lâm Hàn cũng hiểu được song tu là như thế nào.
Cũng chẳng có sảng khoái như hắn vẫn nghĩ. Mặc dù mấy tư thế khiến hắn nhỏ nước dãi chép trong điển tịch kia toàn bộ là thật, Tuyết Thiên Lăng cũng đều ngoan ngoãn phối hợp hắn đổi tư thế, mặc cho việc má nàng đã đỏ rần lên vì xấu hổ, nhưng thực sự, Lâm Hàn thấy đúng là không đâu vào đâu.
Tư thế thì đúng, nhưng mà phải đứng im a!
Mặc dù vẫn kết hợp chặt chẽ với Tuyết tỷ tỷ của hắn, nhưng phải đứng im giữ nguyên tư thế, tiến hành vận khí song tu. Chỉ cần vận động một chút là chân khí sẽ tán loạn, còn tu luyện cái quái gì nữa? Cả đêm, hai người chỉ động đậy được đúng bảy lần, tương ứng với bảy lần đổi tư thế.
Tư thế buồn bực nhất, đó là khi mà hắn ngồi trên giường, còn Tuyết tỷ tỷ ngồi lên người hắn, hai người đối diện nhau... Không, là Lâm Hàn đối diện với hai con thỏ ngọc yêu quý. Tên này lúc đó sắc tâm ngùn ngụt, nguyên dương tiết ra mãnh liệt, chỉ muốn vận động vài cái cho thỏa thích mà lại sợ ảnh hưởng đến Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng chỉ đành trơ mắt mà nhìn hai chú thỏ mũi hồng trước mắt, muốn ăn mà cũng không làm được gì.
Thống khổ a...
Từ nay tên khốn nào nói song tu sảng khoái... Lâm Hàn sẽ đập chết hắn!
Song tu... Phi! Đúng là làm hỏng ý nghĩa cao cả của loại “vận động” này!
Còn may, sau khi song tu xong, Tuyết tiên tử lại ôn nhu chiều hắn thêm một lượt, còn cho Lâm Hàn thử lại mấy tư thế song tu kia trong trạng thái “vận động”, nhờ thế con sói đói nào đó mới được ăn no, tinh thần khoái trá hấp háy nhìn Tuyết tiên tử, khiến hai má nàng một lần nữa hồng lên.
Chỉ là, hiệu quả song tu với Lâm Hàn cũng không cao. Tu vi võ đạo của hắn không phải cao cả gì, rút lấy Thái Âm không thành vấn đề, nhưng hấp thu cũng chẳng được bao nhiêu, phần lớn Thái Âm đã bị hắn dẫn ra ngoài thân thể, tán trong thiên địa rồi.
Biết là lãng phí, nhưng Lâm Hàn cũng hết cách rồi, Thái Âm này là chí bảo với người luyện võ đạo, đến thiếu chủ tà tông cũng thèm thuồng. Nhưng hắn không phải là Võ giả a! Hấp thu được một phần như vậy đã là tốt lắm rồi.
Thôi kệ, Tuyết tỷ tỷ của ta vẫn còn đang ở đây, quan tâm nàng mới là chính đạo.
Hắc... Tuyết tỷ tỷ càng ngày càng đáng yêu, còn rất hay đỏ mặt! Chỉ là... hơi tiếc một chút là thần thái Tuyết tiên tử vẫn luôn rất bình thản, là do nàng thực sự không biết da mặt mình tự phản ứng như nàng nói, hay là do nàng cố giả vờ ra vẻ đây?
Trời ơi, đáng yêu quá, ta phải thơm nàng một cái!
Nghĩ là làm, Lâm Hàn lại cười hì hì hôn chụt một cái lên má Tuyết Thiên Lăng, khiến nàng rất bất đắc dĩ lườm hắn một cái.
- Sao rồi! Nàng đã cảm thấy tốt hơn chưa? Đã đột phá chưa?
Nhìn ngắm Tuyết tiên tử chán chê, Lâm Hàn mới quan tâm đến chính sự, hào hứng hỏi.
Tuyết Thiên Lăng lắc lắc đầu, nhưng vẫn rất vui mừng nhìn vào hai tay mình:
- Nào có dễ như vậy? Võ thần là một cái lạch trời ngăn cản biết bao anh tài tiến tới đỉnh cao. Nếu đột phá đơn giản thế thì Võ thần đã chạy đầy đại lục rồi! Muốn đột phá lên Võ Thần, ta còn cần tiến hành đột phá rất nhiều, liên tục phá vỡ cực hạn của bản thân, cứ như vậy trong một thời gian ngắn đột phá liên tục hàng chục hàng trăm lần, đạt tới sức mạnh siêu tuyệt Võ Thánh. Chỉ một lần như vậy, tối đa chỉ tính như một lần đột phá nhỏ, hơn nữa còn chưa hoàn toàn hóa giải hết Thái Âm, làm sao tính là đột phá?
Lâm Hàn cũng nghe ra được mùi vị vui mừng ẩn giấu bên trong giọng điệu của Tuyết Thiên Lăng, cười tươi rói bắt lấy hai tay nàng:
- Như vậy là tốt rồi! Như vậy chứng minh Tuyết tỷ tỷ của ta vẫn rất có nắm chắc đột phá! Tư chất của nàng ta không hoài nghi, sáu năm nay nàng gặp bình cảnh, một mình trên núi tích lũy biết bao nhiêu cảm ngộ, hiện giờ đột phá có lẽ còn nắm chắc hơn bảy năm trước nhiều. Bảy năm trước nàng có nắm chắc, bảy năm sau, nàng lại càng có nắm chắc hơn! Ta tin nàng làm được! Nhưng nàng cần bao lâu mới có thể hoàn toàn đột phá?
Tuyết Thiên Lăng hơi nhắm mắt tính toán một chút rồi đáp:
- Theo ta tính toán thì cần tĩnh tu ít nhất ba tháng, để đạt tới Võ Thần. Còn nếu đột phá toàn bộ những cảm ngộ ta đã tích lũy thì cần tĩnh tu tới nửa năm. Ta tin chắc mình có thể hậu tích bạc phát, một lần đột phá tới cảnh giới Võ Thần cấp ba!
Cái gì?
Lâm Hàn giật mình, kinh hãi nhìn Tuyết Thiên Lăng, đột phá tới Võ Thần cấp ba?
Nên nhớ, hậu tích bạc phát không phải là chuyện hư cấu, nó là có thật. Nhưng hậu tích là một chuyện, bạc phát lại còn phụ thuộc vào tư chất và cực hạn chịu đựng của một võ giả. Nếu thân thể không chịu nổi đột phá liên tục như vậy, hoặc tư chất không đủ để phát huy toàn bộ tác dụng những gì đã tích lũy, vậy thì hậu tích kia cũng chỉ là dã tràng se cát mà thôi.
Tuyết Thiên Lăng tư chất cao không cần phải nói, việc trong bảy năm ngắn ngủi có thể tích lũy đến mức này, nàng đã đủ cười nhạo vô số thế hệ tiền bối rồi. Nhưng mà... tích lũy đó vậy mà có thể giúp nàng đột phá tới Võ Thần cấp ba... Lâm Hàn đúng là khó mà tin nổi!
Cả học viện Cửu Long kia, trong lịch sử mấy vạn năm của nó cũng chỉ có bốn người một lần đột phá tới Thần cấp cấp ba, một người đột phá thẳng tới Võ Thần cấp bốn mà thôi!
Năm người đó, hiện tại đều là thần thoại được dựng tượng trong đền thờ, đứng chung với mười lăm vị viện trưởng đầu tiên! Đủ chứng minh họ mạnh mẽ và cường đại tới mức nào.
Thời đại của họ... học viện Cửu Long đều trở thành thế lực mạnh nhất đại lục, vượt qua cả Võ Đạo Môn, chứ không phải chỉ thứ ba như bây giờ! Đáng tiếc, thời đại của cường giả có hạn. Một cường giả cấp Thần luôn luôn chỉ tỏa sáng hai đến ba ngàn năm, sau đó đột ngột mất tích không rõ nguyên do. Đó cũng là một bí mật truyền đời mà tất cả cường giả trên đại lục đều tìm kiếm.
Là đã phi thăng tới thượng giới, hay là vẫn lạc hóa thành tro bay? Không ai biết, không ai hiểu. Giống như loài người vẫn luôn tò mò người chết sẽ lên thiên đường, hoặc chết là chấm dứt hoàn toàn sự sống vậy! Chỉ người trong cuộc mới biết, còn người ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn vào bằng con mắt phàm tục mà thôi.
Sau giây phút kinh hãi, Lâm Hàn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy tự tin của Tuyết Thiên Lăng. Hắn cười hì hì ôm lấy eo nàng, vui vẻ nói:
- Như vậy rất tốt! Ha ha... Lâm Hàn ta là lợi hại nhất, lấy được một thê tử truyền kỳ như vậy! Chờ khi nào nàng đột phá xong, nhất định phải bảo vệ tiểu Hàn đáng thương a! Ta là một tiểu nam sinh nhỏ bé lúc nào cũng sợ bị người khác bắt nạt!
Tuyết Thiên Lăng dở khóc dở cười, giận dỗi ấn lên trán hắn:
- Chàng đó, lại chọc ta! Chàng đang khen ta lợi hại hay tự khen mình lợi hại vậy? Mà chàng bây giờ còn cần ai bảo vệ hay sao?
- Vậy là nàng từ chối bảo vệ tiểu Hàn?
Lâm Hàn u oán nhìn Tuyết Thiên Lăng như tiểu tức phụ bị ruồng bỏ, dứt khoát lăn ra gào khóc:
- Oa oa... cha mẹ ơi! Con bị người ta ruồng bỏ! Con dâu không thèm con trai cha mẹ nữa rồi! Con khổ a...
Tuyết Thiên Lăng bất đắc dĩ nhìn Lâm Hàn làm trò, dở khóc dở cười nói:
- Chàng đó! Được rồi, ta bảo vệ chàng, được chưa? Sau này gặp cha mẹ chồng cũng không được nói xấu ta như vậy nữa!
Lâm Hàn đột nhiên nín khóc, vui vẻ ngồi bật dậy, nắm lấy tay tiên tử:
- Hả? Nàng cũng muốn gặp cha mẹ ta hả? Còn sợ mất hình tượng? Ha ha... có con dâu ngoan như vậy, chắc cha mẹ ta cười đến toét miệng! Ây... chỉ là...
Tuyết Thiên Lăng nhìn Lâm Hàn vui mừng như vậy, trong lòng cũng thấy hạnh phúc tràn trề. Nhưng thấy hắn đột nhiên ngần ngừ, nàng lại khó hiểu hỏi:
- Chỉ là gì vậy? Chàng có gì cứ nói với ta, không cần giấu diếm!
Lâm Hàn cũng không ngần ngừ nữa:
- Ta cũng không định giấu nàng! Chẳng là một tháng sau Lâm Thế Tuyền sẽ chiến đấu với Lã Thiên Thanh, ta có cảm giác, đây là một cơ hội tốt để cứu viện Phong nhi! Nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra phải bắt đầu từ đâu. Hiện tại ta ở đây chỉ có mẹ con nàng, ngoài ra tứ cố vô thân, rất khó hành động. Ta muốn sớm trở về học viện, sử dụng tình báo mạnh mẽ để lập kế hoạch, thời gian hơi gấp gáp, nhưng nếu may mắn, cơ hội vẫn là rất lớn. Hơn nữa ta còn muốn mang nàng đi gặp cha mẹ, mang Băng nhi đi gặp ông bà. Nhưng hiện tại nàng lại cần tĩnh tu, ta không muốn gây ảnh hưởng đến nàng. Tốt nhất là tạm thời cứ ở lại đây, việc của Phong nhi, có lẽ cứ dời lại phía sau, ta tin cơ hội chắc chắn sẽ xuất hiện.
Lâm Hàn tự giác không nhắc đến chuyện bỏ hai mẹ con Tuyết Thiên Lăng lại để trở về một mình. Vừa mới trùng phùng với nàng, đừng nói Tuyết Thiên Lăng không muốn, ngay chính Lâm Hàn cũng không thể bỏ được. Hơn nữa, Tuyết Thiên Lăng vẫn còn cần hắn tiến hành song tu, tiếp tục rút đi Thái Âm.
- Không cần! Chuyện của Phong nhi quan trọng hơn! Ta nói tĩnh tu cũng không phải một sớm một chiều. Có thể kết hợp vừa tu luyện vừa nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề! Bỏ lỡ một cơ hội là Phong nhi lại bị chậm trễ một thời gian, chúng ta phải nắm bắt mọi thời cơ!
Tuyết Thiên Lăng kiên quyết lắc đầu, thần thái cực kỳ kiên định.