Aaaa…
Trong lúc Henry còn đang đứng chết trân, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, hắn không vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng dường như vẫn không thể ngăn cản thứ ánh sáng bá đạo kia truyền tới, như muốn chọc mù hai mắt của hắn vậy.
Xoảng… rắc!
Những âm thanh giòn giã vang lên đánh thức lại Gary, trước mặt hắn, một bức tường băng mọc tua tủa gai sừng sững mà đứng, ánh sáng xuyên qua đó đều khuếch tán đi bốn phương tám hướng, không hề làm tổn thương đến hắn mảy may.
- Ở lại đây đi! Ma nữ kia đã chạy đến Băng Tượng! Hừ! Ta cũng không tin ả có thể trốn đi đâu!
Trên bầu trời, một thân ảnh gầy guộc, thân mặc pháp bào trắng muốt với những đường tơ tuyến óng ánh, thân ảnh nhỏ bé ấy vậy mà dường như che đi toàn bộ quang huy của mặt trời, khác nào thần minh giáng thế. Lão hừ lạnh một tiếng, thân ảnh theo gió mà đi, chỉ để lại một chút dao động nhỏ chứng minh lão từng tồn tại.
Hừ hừ…
Một khung cảnh khác.
Lâm Hàn có phần hơi đau đớn bịt lại vết thương trên tay phải. Lão già Barry kia quả nhiên định chơi thật, vốn dĩ không định diễn kịch như đã thương lượng từ trước!
Lâm Hàn ngay từ đầu đã lường trước đến chuyện này! Dù cho bản thân mình đã đầy đủ thành ý, có thể giúp hắn bắt được tung tích của ma nữ Tà Tông thật sự, hơn nữa còn bày mưu tính kế để đảo Bạch Tượng không chịu phải một chút ảnh hưởng nào. Nhưng trước sau vẫn phải diễn một màn kịch này, vẫn phải làm phiền đến lão Barry! Ấy vậy mà lão lại dễ dàng chấp nhận phối hợp như vậy, quả nhiên cũng có dụng ý khác!
Lão muốn giết mình sao?
Không! Không phải! Có lẽ chỉ là muốn làm mình bị thương, tổn hại thực lực của học viện Cửu Long, hoặc là muốn thăm dò xem thế hệ mới của học viện Cửu Long mạnh đến mức nào? Hoặc là thử xem mình có đủ bản lĩnh để thực hiện cái nhiệm vụ khó khăn kia hay không!
Dù là lý do gì đi nữa, vừa rồi lão cũng đã ra tay thực sự, cái cảm giác khủng bố đến vô lực vừa rồi, Lâm Hàn đến giờ vẫn còn khắc sâu. Hắn tin chắc, nếu là trực diện đối chiến, lão già kia chỉ cần thổi một cái cũng thừa sức làm mình tan thành tro bụi!
Lão già kia sử dụng ma pháp thậm chí còn không cần niệm chú!
Là ma pháp thuấn phát, cảnh giới ma pháp chí cao mà người người ao ước, nhưng thực sự có thể làm được điều này, cũng chỉ có lác đác vài người mà thôi!
Đó là một loại biểu hiện cho việc lĩnh ngộ sâu với nguyên tố, giơ tay nhấc chân cũng đã có thể điều động nguyên tố trong trời đất mà không cần thông qua chú ngữ truyền dẫn. Cảnh giới ấy… thậm chí Lê Ân Tĩnh cũng không làm được, bởi nàng cơ bản không phải một ma pháp sư thuần túy, nàng là một Ma Đấu Sĩ!
Hơn nữa, lĩnh vực của hắn cũng điều động cực kỳ tinh tế, khoảnh khắc vừa rồi, Lâm Hàn thậm chí còn có thể cảm nhận không gian một mét trước người mình như đã biến thành một thế giới khác, tràn ngập băng giá, nhưng cũng tràn ngập quang minh. Ánh sáng xuyên thấu qua băng sương thậm chí còn cường đại hơn gấp bội, nếu Lâm Hàn lúc đó không nhanh chóng phát động phi lôi thần chạy đi, thậm chí ánh sáng đó có thể xuyên thấu thân thể hắn, mang theo những vật chất kỳ lạ ẩn giấu bên trong tàn phá thân thể hắn thành cặn bã.
Ánh sáng… rất đáng sợ!
Lâm Hàn từng là một sinh viên đại học, kiến thức cơ bản cũng phải có một chút! Ánh sáng không phải hiền dịu như người ta nghĩ, chính ánh sáng là loại bức xạ cực kỳ kinh khủng, có thể khiến vật chất tự hủy hoại khi tiếp xúc. Ở một khía cạnh nào đó, ánh sáng ở cường độ mạnh còn cuồng bạo hơn cả lửa!
Chỉ khác ở chỗ, thanh thế của ma pháp hỏa rất lớn, còn ma pháp hệ quang thì cực kỳ lặng lẽ và hiểm độc, so ra thì khó lường hơn nhiều.
Nhưng dù có chạy rất nhanh, nhưng Lâm Hàn cũng bất đắc dĩ bị thương một chút trên tay phải, bởi ánh sáng cũng nhanh không kém, thậm chí kiếp trước, nó còn được mệnh danh là thứ nhanh nhất, không thể vượt qua!
Sinh cơ cuồn cuộn tuôn trào, khó khăn lắm mới bài trừ được chút ma pháp hệ quang chết tiệt kia, vết thương cũng mau chóng lành lại. Lâm Hàn vốn đang định đứng dậy chuồn mất, vậy mà cái âm thanh oang oang kia lại một lần nữa khiến hắn giật mình!
- Ma nữ! Chạy đường nào?
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, không cần quay đầu, theo bản năng phát động phi lôi thần chạy trối chết! Hắn cũng còn tự hiểu lấy, một khi bị lĩnh vực khủng bố của Pháp Thần ép lên người, hắn có muốn trốn cũng chẳng còn kịp nữa rồi!
Chết tiệt! Sao lại đến nhanh như vậy? Từ đây tới chỗ kia ít nhất phải đến hơn một ngàn dặm! Cứ cho là Pháp Thần cũng không thể nhanh đến nhường ấy được!
Ách! Quên mất tiêu! Cả đảo Bạch Tượng này đều tràn ngập truyền tống trận! Đúng là thất sách!
Hiện tại, không nên dây dưa nhiều, việc cần kíp nhất là thực hiện kế sách họa thủy đông dẫn, đổ nước bẩn lên đầu ma nữ thật. Thiết nghĩ lão già kia đến lúc đó cũng sẽ không dây dưa mình nữa, phối hợp đổ nước bẩn lên người tà tông.
Đương nhiên, nếu trong trường hợp Lâm Hàn đoán sai, lão già Barry này là một lòng muốn làm thịt hắn, vậy thì Lâm Hàn cũng chỉ có đường vạn kiếp bất phục! Mọi kế hoạch đổ vỡ không nói, nguy hiểm đến tính mạng mới là điều khó lường!
Nhưng tin rằng Barry cũng không phải loại đầu óc ngu xuẩn, hoặc suy nghĩ lệch lạc đến vậy! Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ phối hợp một chút đổ nước lên người tà tông, tạo điều kiện cho Lâm Hàn thực hiện kế hoạch, vừa suy yếu Võ Đạo Môn, vừa có cớ huy động lực lượng đả kích Tà tông, nếu thuận lợi còn có thể xử lý được một đại họa như Thần Nữ Tống Huyền Ly, chuyện tốt như vậy, không phải lúc nào cũng có.
Tuy nhiên, ma pháp sư, đặc biệt là cường giả như vậy thì lại càng hay cổ quái khó đoán, Lâm Hàn cũng không quá nắm chắc. Dù vậy, đâm lao thì đành theo lao, Lâm Hàn cũng đành cắn răng mà tiến đến phía trước.
….
Cực tây Đảo Bạch Tượng!
Mặc dù công quốc Băng Tượng nằm ở phía bắc, nhưng do có vùng đất nằm trải ngang kéo dài, vì vậy cực tây của đảo là thuộc về công quốc này. Giống như vùng đất mà Lâm Hàn đặt chân tới đầu tiên, nơi đây cũng là một thị trấn ven biển. Chỉ khác là nơi này không nhiều ngư dân, mà hầu hết là dân cào muối. Cả một dải đất dài hơn hai trăm dặm dày đặc những ruộng muối, trắng xóa cả bờ biển, nhìn qua cũng có mấy phần sắc thái kỳ cảnh.
Lúc này, Tống Huyền Ly đang đứng trên bến cảng lớn nhất nơi đây, lặng lẽ chờ đợi thủ hạ dưới tay sắp xếp. Thương thế của nàng đã hồi phục bảy tám phần, cũng đã đến lúc rời đi nơi này rồi.
Bàn tay nhỏ sờ tới bên eo, cảm nhận sự xót xa nhẹ nhàng vẫn còn ẩn ẩn nơi đó, trong mắt Tống Huyền Ly lặng lẽ lóe lên chút căm giận. Vết thương đó mặc dù chỉ là ngoài da, nhưng sát khí của thanh kiếm kia đúng là bá đạo cực kỳ, không chỉ bám dai dẳng không dứt mà còn có xu hướng thấm sâu vào máu, nhiễm độc toàn bộ thân thể nàng. Nếu không phải tu vi của nàng đủ cao, công pháp đủ lợi hại, lại có tiên đan diệu dược nhiều vô số kể, có lẽ lúc này đã uất hận mà chết rồi!
Chỉ là… tên kia cũng thực sự rất mạnh! Lần đó bản thân mình đã đưa ra toàn lực, vậy mà hắn đến một giọt mồ hôi cũng không đổ, ung dung đối phó, chỉ riêng sự bền bỉ đó đã vượt xa bản thân mười vạn tám ngàn dặm. Quan trọng nhất, Tống Huyền Ly vẫn có cảm giác, hắn chưa từng sử dụng toàn lực, dù cho lúc cuối hắn đã hiện lộ ra sức bộc phát kinh người, khi mà cái thứ hoa văn tà ác kia tràn ngập ra thân thể hắn.
Cho đến nay, thủ đoạn của Lâm Hàn vẫn luôn là một ẩn số mà không ai hiểu rõ. Tống Huyền Ly cho rằng, nhẫn thuật gì đó ngoài việc tu luyện cấp tốc ra thì cũng không mạnh hơn công pháp của Thánh Tông bao nhiêu, chỉ là, hiện tại thông tin về nó quá ít, người trực tiếp đối chiến với nó lại càng ít hơn, vì vậy rất khó để phán đoán và phòng bị! Đó cũng là lý do mà nàng bị đánh bại phũ phàng đến vậy.
Ngay lúc nàng còn suy nghĩ lung tung, đột nhiên một âm thanh phá không mà đến, khiến Tống Huyền Ly giật nảy mình, hoảng sợ quay đầu lại.
- Ma Nữ, chạy đâu cho thoát?
…
Pháp Thần?
Trong lòng Tống Huyền Ly run sợ. Ở trên đảo Bạch Tượng này, nàng không sợ bất cứ ai, chỉ có duy nhất một người làm nàng cảm thấy sợ hãi. Một người mà nàng không đủ dũng khí để đối mặt!
Giáo sư Barry!
Mặc dù tính cách mềm yếu, đồ đệ cũng chẳng ra sao. Nhưng giáo sư Barry lại chân chân thực thực là một tồn tại khủng bố, không chỉ ở công hội Ma Pháp, mà cả trên đại lục, lão cũng là một cường giả số một số hai!
Pháp Thần…
Không, phải gọi lão là Giới Chủ mới đúng!
Giới chủ đỉnh phong! Chúa tể một thế giới, vượt qua giới hạn của quốc độ, lĩnh ngộ về nguyên tố và pháp tắc đã đạt đến thượng thừa, đủ để tạo ra và duy trì một thế giới. Đã đến đẳng cấp này, gần như đã sắp chạm tới cảnh giới thần trong truyền thuyết rồi!
Nhưng trong mắt Lâm Hàn, giáo sư Barry vẫn chỉ là Pháp Thần mà thôi, so với Đại Chưởng Môn của Võ Đạo Môn, lão già này còn kém một bậc!
Đây cũng là trách hắn bất học vô thuật, chẳng hiểu cái gì về cảnh giới Pháp Thần, Võ Thần đi!
Pùm!
Tống Huyền Ly đột nhiên giật mình xoay người, chỉ thấy Vũ Linh Hà vốn vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình đột nhiên hóa thành khói trắng, biến mất hoàn toàn, một chút khí tức cũng không để lại.
Tròng mắt co rút lại, Tống Huyền Ly thầm hận không dứt! Cấm chế của mình vậy mà bị phá bỏ? Rốt cuộc là ai? Lâm Hàn chắc chắn không có bản lĩnh này, rốt cuộc là kẻ nào đã phá cấm chế của ta?
Nếu cấm chế còn đó, Vũ Linh Hà trước tiên phải là liều mạng xông lên ngăn cản, chứ không phải đầu tiên chạy trốn như vậy!
Xoảng xoảng!
Không kịp phản ứng, mà có muốn phản ứng cũng không thể, Tống Huyền Ly đã bị thế giới lực của Barry khóa chặt, nàng cảm giác như toàn thân băng giá, cử động nhẹ cũng có thể khiến mình tan vỡ, những ngọn băng thứ tua tủa mọc lên bốn phương tám hướng, thoáng chốc đã vây thành một cái cũi, vây chặt nàng lại.
Bên một góc khác.
Lâm Hàn đã trở lại hình dạng nguyên bản, đắc ý xoa xoa đầu Vũ Linh Hà tán dương:
- Làm rất tốt! Đúng là không hổ học trò của ta!
Vũ Linh Hà bĩu môi, lắc lắc đầu:
- Bổn tiểu thư vốn đã lợi hại, cũng không phải vì là học trò tên vô lương nào đó!
Lâm Hàn không có bất cứ phản cảm nào với lời nói đùa có phần “vô lễ” của Vũ Linh Hà. Làm người hiện đại, hắn còn từng đi học những lớp giáo viên ít tuổi hơn cả học viên, trên lớp thì là thầy trò, ra ngoài thì lại là bạn bè, anh chị em, cười đùa vui vẻ cũng chẳng có gì lạ. Hiển nhiên, Vũ Linh Hà cũng chỉ kém hắn vài tuổi, trong lòng Lâm Hàn cũng liệt nàng vào trường hợp như thế, nên từ đầu đã không cho nàng gọi mình là sư phụ.
Ngược lại như vậy mới có phần thân thiết!
Không tán chuyện nữa, Lâm Hàn cũng thừa dịp lao ra! Hiện giờ rắn đã bị úp đầu, không bỏ đá xuống giếng còn chờ lúc nào?
Một tia chớp trắng lóe lên trước mặt Tống Huyền Ly, Lâm Hàn đã cười hì hì châm chọc:
- Ồ! Xin chào thần nữ! Sao ngài lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Tống Huyền Ly lúc này dùng ánh mắt giết người nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ thân thể cứng ngắc, không thể cử động, đến mở miệng nói chuyện cũng không được, chỉ có thể nhìn, nhìn, và nhìn…
Ha ha ha…
Lâm Hàn đột nhiên cười lớn lên, cực kỳ đắc ý nói oang oang như muốn cả thiên hạ nghe thấy:
- Tống Huyền Ly, cướp đồ đệ của ta, đánh cắp nhẫn thuật của ta! Ngày hôm nay ngươi bị như vậy thì tự cầu phúc đi! Tất cả những kẻ đánh cắp nhẫn thuật của ta, ta sẽ từ từ xử lý! Ha ha ha… bọn chúng, không một tên nào có thể sống sót!
Dứt lời, Lâm Hàn cũng đạp cước bộ rời đi, diễn trò như vậy là được, hiện giờ là lúc để giáo sư Barry hành sự! Mình đứng gần như vậy, thuần túy là tự tìm vạ!
Chỉ là, hắn đã rời đi, Tống Huyền Ly vẫn sâu sắc nhìn bóng lưng của hắn, như muốn nhớ kỹ hình bóng của tên khốn này, trên người nàng cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng kim mãnh liệt, bao bọc toàn bộ thân thể nàng. Giáo sư Barry cũng hét lớn một tiếng:
- Ma nữ, đã ăn trộm truyền tống trận của ta, còn vọng tưởng chạy trốn?
Dứt lời, từng khối băng kia đột nhiên phóng ra ánh sáng chói lòa như thái dương, vậy mà hấp thu toàn bộ ánh sáng trên người Tống Huyền Ly, tự làm cường đại mình. Ánh sáng hủy diệt bao trùm toàn bộ không gian, phân giải Tống Huyền Ly thành cát bụi trong tích tắc.
Không…
Đó… đó là một hạt xá lợi! Ma pháp đã phân giải một hạt xá lợi!
Còn Tống Huyền Ly, từ lâu đã đứng ở một vị trí cách đó ba dặm, thân thể dần qua biến thành người máu, như một tia chớp lao đi mất!
Huyết Độn?
Là xá lợi, lại là Huyết Độn!
Xem ra Tà Tông đúng là đã xâm nhập rất sâu vào tất cả sáu thế lực còn lại, không những có được pháp bảo hộ thể bảo mệnh của Thiên Thần Giáo Đình, mà còn có thuật phi độn đào tẩu cấm kỵ của tộc phi điểu rừng rậm Táng Hồn!
Trong đầu suy tư, giáo sư Barry cũng không có ý định tiếp tục truy kích! Chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay tiêu sái rời đi.
Trong lúc Henry còn đang đứng chết trân, cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên sáng ngời, hắn không vô thức nhắm chặt mắt lại, nhưng dường như vẫn không thể ngăn cản thứ ánh sáng bá đạo kia truyền tới, như muốn chọc mù hai mắt của hắn vậy.
Xoảng… rắc!
Những âm thanh giòn giã vang lên đánh thức lại Gary, trước mặt hắn, một bức tường băng mọc tua tủa gai sừng sững mà đứng, ánh sáng xuyên qua đó đều khuếch tán đi bốn phương tám hướng, không hề làm tổn thương đến hắn mảy may.
- Ở lại đây đi! Ma nữ kia đã chạy đến Băng Tượng! Hừ! Ta cũng không tin ả có thể trốn đi đâu!
Trên bầu trời, một thân ảnh gầy guộc, thân mặc pháp bào trắng muốt với những đường tơ tuyến óng ánh, thân ảnh nhỏ bé ấy vậy mà dường như che đi toàn bộ quang huy của mặt trời, khác nào thần minh giáng thế. Lão hừ lạnh một tiếng, thân ảnh theo gió mà đi, chỉ để lại một chút dao động nhỏ chứng minh lão từng tồn tại.
Hừ hừ…
Một khung cảnh khác.
Lâm Hàn có phần hơi đau đớn bịt lại vết thương trên tay phải. Lão già Barry kia quả nhiên định chơi thật, vốn dĩ không định diễn kịch như đã thương lượng từ trước!
Lâm Hàn ngay từ đầu đã lường trước đến chuyện này! Dù cho bản thân mình đã đầy đủ thành ý, có thể giúp hắn bắt được tung tích của ma nữ Tà Tông thật sự, hơn nữa còn bày mưu tính kế để đảo Bạch Tượng không chịu phải một chút ảnh hưởng nào. Nhưng trước sau vẫn phải diễn một màn kịch này, vẫn phải làm phiền đến lão Barry! Ấy vậy mà lão lại dễ dàng chấp nhận phối hợp như vậy, quả nhiên cũng có dụng ý khác!
Lão muốn giết mình sao?
Không! Không phải! Có lẽ chỉ là muốn làm mình bị thương, tổn hại thực lực của học viện Cửu Long, hoặc là muốn thăm dò xem thế hệ mới của học viện Cửu Long mạnh đến mức nào? Hoặc là thử xem mình có đủ bản lĩnh để thực hiện cái nhiệm vụ khó khăn kia hay không!
Dù là lý do gì đi nữa, vừa rồi lão cũng đã ra tay thực sự, cái cảm giác khủng bố đến vô lực vừa rồi, Lâm Hàn đến giờ vẫn còn khắc sâu. Hắn tin chắc, nếu là trực diện đối chiến, lão già kia chỉ cần thổi một cái cũng thừa sức làm mình tan thành tro bụi!
Lão già kia sử dụng ma pháp thậm chí còn không cần niệm chú!
Là ma pháp thuấn phát, cảnh giới ma pháp chí cao mà người người ao ước, nhưng thực sự có thể làm được điều này, cũng chỉ có lác đác vài người mà thôi!
Đó là một loại biểu hiện cho việc lĩnh ngộ sâu với nguyên tố, giơ tay nhấc chân cũng đã có thể điều động nguyên tố trong trời đất mà không cần thông qua chú ngữ truyền dẫn. Cảnh giới ấy… thậm chí Lê Ân Tĩnh cũng không làm được, bởi nàng cơ bản không phải một ma pháp sư thuần túy, nàng là một Ma Đấu Sĩ!
Hơn nữa, lĩnh vực của hắn cũng điều động cực kỳ tinh tế, khoảnh khắc vừa rồi, Lâm Hàn thậm chí còn có thể cảm nhận không gian một mét trước người mình như đã biến thành một thế giới khác, tràn ngập băng giá, nhưng cũng tràn ngập quang minh. Ánh sáng xuyên thấu qua băng sương thậm chí còn cường đại hơn gấp bội, nếu Lâm Hàn lúc đó không nhanh chóng phát động phi lôi thần chạy đi, thậm chí ánh sáng đó có thể xuyên thấu thân thể hắn, mang theo những vật chất kỳ lạ ẩn giấu bên trong tàn phá thân thể hắn thành cặn bã.
Ánh sáng… rất đáng sợ!
Lâm Hàn từng là một sinh viên đại học, kiến thức cơ bản cũng phải có một chút! Ánh sáng không phải hiền dịu như người ta nghĩ, chính ánh sáng là loại bức xạ cực kỳ kinh khủng, có thể khiến vật chất tự hủy hoại khi tiếp xúc. Ở một khía cạnh nào đó, ánh sáng ở cường độ mạnh còn cuồng bạo hơn cả lửa!
Chỉ khác ở chỗ, thanh thế của ma pháp hỏa rất lớn, còn ma pháp hệ quang thì cực kỳ lặng lẽ và hiểm độc, so ra thì khó lường hơn nhiều.
Nhưng dù có chạy rất nhanh, nhưng Lâm Hàn cũng bất đắc dĩ bị thương một chút trên tay phải, bởi ánh sáng cũng nhanh không kém, thậm chí kiếp trước, nó còn được mệnh danh là thứ nhanh nhất, không thể vượt qua!
Sinh cơ cuồn cuộn tuôn trào, khó khăn lắm mới bài trừ được chút ma pháp hệ quang chết tiệt kia, vết thương cũng mau chóng lành lại. Lâm Hàn vốn đang định đứng dậy chuồn mất, vậy mà cái âm thanh oang oang kia lại một lần nữa khiến hắn giật mình!
- Ma nữ! Chạy đường nào?
Tròng mắt Lâm Hàn co rút lại, không cần quay đầu, theo bản năng phát động phi lôi thần chạy trối chết! Hắn cũng còn tự hiểu lấy, một khi bị lĩnh vực khủng bố của Pháp Thần ép lên người, hắn có muốn trốn cũng chẳng còn kịp nữa rồi!
Chết tiệt! Sao lại đến nhanh như vậy? Từ đây tới chỗ kia ít nhất phải đến hơn một ngàn dặm! Cứ cho là Pháp Thần cũng không thể nhanh đến nhường ấy được!
Ách! Quên mất tiêu! Cả đảo Bạch Tượng này đều tràn ngập truyền tống trận! Đúng là thất sách!
Hiện tại, không nên dây dưa nhiều, việc cần kíp nhất là thực hiện kế sách họa thủy đông dẫn, đổ nước bẩn lên đầu ma nữ thật. Thiết nghĩ lão già kia đến lúc đó cũng sẽ không dây dưa mình nữa, phối hợp đổ nước bẩn lên người tà tông.
Đương nhiên, nếu trong trường hợp Lâm Hàn đoán sai, lão già Barry này là một lòng muốn làm thịt hắn, vậy thì Lâm Hàn cũng chỉ có đường vạn kiếp bất phục! Mọi kế hoạch đổ vỡ không nói, nguy hiểm đến tính mạng mới là điều khó lường!
Nhưng tin rằng Barry cũng không phải loại đầu óc ngu xuẩn, hoặc suy nghĩ lệch lạc đến vậy! Chỉ cần là người bình thường, đều sẽ phối hợp một chút đổ nước lên người tà tông, tạo điều kiện cho Lâm Hàn thực hiện kế hoạch, vừa suy yếu Võ Đạo Môn, vừa có cớ huy động lực lượng đả kích Tà tông, nếu thuận lợi còn có thể xử lý được một đại họa như Thần Nữ Tống Huyền Ly, chuyện tốt như vậy, không phải lúc nào cũng có.
Tuy nhiên, ma pháp sư, đặc biệt là cường giả như vậy thì lại càng hay cổ quái khó đoán, Lâm Hàn cũng không quá nắm chắc. Dù vậy, đâm lao thì đành theo lao, Lâm Hàn cũng đành cắn răng mà tiến đến phía trước.
….
Cực tây Đảo Bạch Tượng!
Mặc dù công quốc Băng Tượng nằm ở phía bắc, nhưng do có vùng đất nằm trải ngang kéo dài, vì vậy cực tây của đảo là thuộc về công quốc này. Giống như vùng đất mà Lâm Hàn đặt chân tới đầu tiên, nơi đây cũng là một thị trấn ven biển. Chỉ khác là nơi này không nhiều ngư dân, mà hầu hết là dân cào muối. Cả một dải đất dài hơn hai trăm dặm dày đặc những ruộng muối, trắng xóa cả bờ biển, nhìn qua cũng có mấy phần sắc thái kỳ cảnh.
Lúc này, Tống Huyền Ly đang đứng trên bến cảng lớn nhất nơi đây, lặng lẽ chờ đợi thủ hạ dưới tay sắp xếp. Thương thế của nàng đã hồi phục bảy tám phần, cũng đã đến lúc rời đi nơi này rồi.
Bàn tay nhỏ sờ tới bên eo, cảm nhận sự xót xa nhẹ nhàng vẫn còn ẩn ẩn nơi đó, trong mắt Tống Huyền Ly lặng lẽ lóe lên chút căm giận. Vết thương đó mặc dù chỉ là ngoài da, nhưng sát khí của thanh kiếm kia đúng là bá đạo cực kỳ, không chỉ bám dai dẳng không dứt mà còn có xu hướng thấm sâu vào máu, nhiễm độc toàn bộ thân thể nàng. Nếu không phải tu vi của nàng đủ cao, công pháp đủ lợi hại, lại có tiên đan diệu dược nhiều vô số kể, có lẽ lúc này đã uất hận mà chết rồi!
Chỉ là… tên kia cũng thực sự rất mạnh! Lần đó bản thân mình đã đưa ra toàn lực, vậy mà hắn đến một giọt mồ hôi cũng không đổ, ung dung đối phó, chỉ riêng sự bền bỉ đó đã vượt xa bản thân mười vạn tám ngàn dặm. Quan trọng nhất, Tống Huyền Ly vẫn có cảm giác, hắn chưa từng sử dụng toàn lực, dù cho lúc cuối hắn đã hiện lộ ra sức bộc phát kinh người, khi mà cái thứ hoa văn tà ác kia tràn ngập ra thân thể hắn.
Cho đến nay, thủ đoạn của Lâm Hàn vẫn luôn là một ẩn số mà không ai hiểu rõ. Tống Huyền Ly cho rằng, nhẫn thuật gì đó ngoài việc tu luyện cấp tốc ra thì cũng không mạnh hơn công pháp của Thánh Tông bao nhiêu, chỉ là, hiện tại thông tin về nó quá ít, người trực tiếp đối chiến với nó lại càng ít hơn, vì vậy rất khó để phán đoán và phòng bị! Đó cũng là lý do mà nàng bị đánh bại phũ phàng đến vậy.
Ngay lúc nàng còn suy nghĩ lung tung, đột nhiên một âm thanh phá không mà đến, khiến Tống Huyền Ly giật nảy mình, hoảng sợ quay đầu lại.
- Ma Nữ, chạy đâu cho thoát?
…
Pháp Thần?
Trong lòng Tống Huyền Ly run sợ. Ở trên đảo Bạch Tượng này, nàng không sợ bất cứ ai, chỉ có duy nhất một người làm nàng cảm thấy sợ hãi. Một người mà nàng không đủ dũng khí để đối mặt!
Giáo sư Barry!
Mặc dù tính cách mềm yếu, đồ đệ cũng chẳng ra sao. Nhưng giáo sư Barry lại chân chân thực thực là một tồn tại khủng bố, không chỉ ở công hội Ma Pháp, mà cả trên đại lục, lão cũng là một cường giả số một số hai!
Pháp Thần…
Không, phải gọi lão là Giới Chủ mới đúng!
Giới chủ đỉnh phong! Chúa tể một thế giới, vượt qua giới hạn của quốc độ, lĩnh ngộ về nguyên tố và pháp tắc đã đạt đến thượng thừa, đủ để tạo ra và duy trì một thế giới. Đã đến đẳng cấp này, gần như đã sắp chạm tới cảnh giới thần trong truyền thuyết rồi!
Nhưng trong mắt Lâm Hàn, giáo sư Barry vẫn chỉ là Pháp Thần mà thôi, so với Đại Chưởng Môn của Võ Đạo Môn, lão già này còn kém một bậc!
Đây cũng là trách hắn bất học vô thuật, chẳng hiểu cái gì về cảnh giới Pháp Thần, Võ Thần đi!
Pùm!
Tống Huyền Ly đột nhiên giật mình xoay người, chỉ thấy Vũ Linh Hà vốn vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh mình đột nhiên hóa thành khói trắng, biến mất hoàn toàn, một chút khí tức cũng không để lại.
Tròng mắt co rút lại, Tống Huyền Ly thầm hận không dứt! Cấm chế của mình vậy mà bị phá bỏ? Rốt cuộc là ai? Lâm Hàn chắc chắn không có bản lĩnh này, rốt cuộc là kẻ nào đã phá cấm chế của ta?
Nếu cấm chế còn đó, Vũ Linh Hà trước tiên phải là liều mạng xông lên ngăn cản, chứ không phải đầu tiên chạy trốn như vậy!
Xoảng xoảng!
Không kịp phản ứng, mà có muốn phản ứng cũng không thể, Tống Huyền Ly đã bị thế giới lực của Barry khóa chặt, nàng cảm giác như toàn thân băng giá, cử động nhẹ cũng có thể khiến mình tan vỡ, những ngọn băng thứ tua tủa mọc lên bốn phương tám hướng, thoáng chốc đã vây thành một cái cũi, vây chặt nàng lại.
Bên một góc khác.
Lâm Hàn đã trở lại hình dạng nguyên bản, đắc ý xoa xoa đầu Vũ Linh Hà tán dương:
- Làm rất tốt! Đúng là không hổ học trò của ta!
Vũ Linh Hà bĩu môi, lắc lắc đầu:
- Bổn tiểu thư vốn đã lợi hại, cũng không phải vì là học trò tên vô lương nào đó!
Lâm Hàn không có bất cứ phản cảm nào với lời nói đùa có phần “vô lễ” của Vũ Linh Hà. Làm người hiện đại, hắn còn từng đi học những lớp giáo viên ít tuổi hơn cả học viên, trên lớp thì là thầy trò, ra ngoài thì lại là bạn bè, anh chị em, cười đùa vui vẻ cũng chẳng có gì lạ. Hiển nhiên, Vũ Linh Hà cũng chỉ kém hắn vài tuổi, trong lòng Lâm Hàn cũng liệt nàng vào trường hợp như thế, nên từ đầu đã không cho nàng gọi mình là sư phụ.
Ngược lại như vậy mới có phần thân thiết!
Không tán chuyện nữa, Lâm Hàn cũng thừa dịp lao ra! Hiện giờ rắn đã bị úp đầu, không bỏ đá xuống giếng còn chờ lúc nào?
Một tia chớp trắng lóe lên trước mặt Tống Huyền Ly, Lâm Hàn đã cười hì hì châm chọc:
- Ồ! Xin chào thần nữ! Sao ngài lại ra nông nỗi này cơ chứ?
Tống Huyền Ly lúc này dùng ánh mắt giết người nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ thân thể cứng ngắc, không thể cử động, đến mở miệng nói chuyện cũng không được, chỉ có thể nhìn, nhìn, và nhìn…
Ha ha ha…
Lâm Hàn đột nhiên cười lớn lên, cực kỳ đắc ý nói oang oang như muốn cả thiên hạ nghe thấy:
- Tống Huyền Ly, cướp đồ đệ của ta, đánh cắp nhẫn thuật của ta! Ngày hôm nay ngươi bị như vậy thì tự cầu phúc đi! Tất cả những kẻ đánh cắp nhẫn thuật của ta, ta sẽ từ từ xử lý! Ha ha ha… bọn chúng, không một tên nào có thể sống sót!
Dứt lời, Lâm Hàn cũng đạp cước bộ rời đi, diễn trò như vậy là được, hiện giờ là lúc để giáo sư Barry hành sự! Mình đứng gần như vậy, thuần túy là tự tìm vạ!
Chỉ là, hắn đã rời đi, Tống Huyền Ly vẫn sâu sắc nhìn bóng lưng của hắn, như muốn nhớ kỹ hình bóng của tên khốn này, trên người nàng cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng kim mãnh liệt, bao bọc toàn bộ thân thể nàng. Giáo sư Barry cũng hét lớn một tiếng:
- Ma nữ, đã ăn trộm truyền tống trận của ta, còn vọng tưởng chạy trốn?
Dứt lời, từng khối băng kia đột nhiên phóng ra ánh sáng chói lòa như thái dương, vậy mà hấp thu toàn bộ ánh sáng trên người Tống Huyền Ly, tự làm cường đại mình. Ánh sáng hủy diệt bao trùm toàn bộ không gian, phân giải Tống Huyền Ly thành cát bụi trong tích tắc.
Không…
Đó… đó là một hạt xá lợi! Ma pháp đã phân giải một hạt xá lợi!
Còn Tống Huyền Ly, từ lâu đã đứng ở một vị trí cách đó ba dặm, thân thể dần qua biến thành người máu, như một tia chớp lao đi mất!
Huyết Độn?
Là xá lợi, lại là Huyết Độn!
Xem ra Tà Tông đúng là đã xâm nhập rất sâu vào tất cả sáu thế lực còn lại, không những có được pháp bảo hộ thể bảo mệnh của Thiên Thần Giáo Đình, mà còn có thuật phi độn đào tẩu cấm kỵ của tộc phi điểu rừng rậm Táng Hồn!
Trong đầu suy tư, giáo sư Barry cũng không có ý định tiếp tục truy kích! Chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay tiêu sái rời đi.