Hạ Minh, tứ trưởng lão của Hạ gia, một thân tu vi Võ Đế cấp chín lừng danh thành Tứ Tượng, lại thêm việc hắn chuyên tu ám sát, càng làm sự nguy hiểm của hắn tăng đến tột cùng, rất được gia chủ Hạ gia coi trọng.
Hôm nay, hắn đột ngột bị gia chủ điều động đi làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là một nhiệm vụ rất tầm thường, chỉ là khống chế hai con nha đầu, hai đứa trẻ con mà thôi! Có nhất thiết phải điều động đến hắn, còn cả lão ngũ Hạ Hồng không?
Càng khiến hắn buồn bực hơn, đó là bước vào phòng, hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy được bất cứ khí tức người sống nào, chứng minh người đã rời đi. Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, không bỏ sót bất cứ dư nghiệt nào, hắn vẫn cầm kiếm đâm thọc vào mỗi ngóc ngách có thể giấu người. Đề phòng có kẻ lợi dụng thuật ẩn mình cao minh qua mắt hắn.
- Các ngươi đang tìm cái gì vậy?
Một giọng nói âm trầm đầy sát khí vang vọng bên tai, Hạ Minh, Hạ Hồng có chút giật mình nhìn lại, nhưng phía sau vẫn chỉ là một bóng đêm dày đặc, bất giác khiến người ta trong lòng sợ hãi.
Hạ Minh nhướng mày, không tin tà quát lớn một tiếng:
- Giả thần giả quỷ! Bước ra đây!
Vừa nói, hắn vừa một kiếm đâm về phía tủ gỗ bên trái phòng. Theo kinh nghiệm và cảm nhận của hắn, nơi đó có một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang ẩn giấu.
Phập!
Một kiếm sắc ngọt đâm xuyên qua trái tim Lâm Hàn, cửa tủ cũng theo đó mà mở toang ra, để lộ thân hình co ro với đôi mắt trợn ngược không cam lòng của hắn.
Hạ Minh cười lạnh thu kiếm lại, nhưng cảm giác bất an lại chưa từng biến mất, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Cái khoái cảm khi giết người đâu mất rồi? Đúng rồi, thiếu một thứ gia vị đặc biệt, mùi của MÁU!
Không hề có máu!
Cái “thi thể” trong tủ kia, vậy mà đột ngột mỉm cười với hắn một cái, da dẻ dần trở nên nhăn nheo, cơ thể khô quắt lại, trong nháy mắt đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, trở thành một khúc gỗ không hơn không kém.
Cái thứ yêu quái gì?
Hạ Minh chột dạ lùi lại hai bước. Đảo đảo tròng mắt, hắn dùng tay ra một thủ thế với Hạ Hồng cùng đám thủ hạ, ngay lập tức phi thân ra ngoài cửa sổ.
Thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy! Không thể không nói, Hạ Minh là một sát thủ cực kỳ kinh nghiệm và lý trí!
Nhưng… hắn chạy được sao?
Hạ Minh chỉ cảm thấy đầu óc mê muội một trận, mắt, mũi tai,… lục giác đều rơi vào hắc ám. Xung quanh hắn chỉ còn lại một màu đen, không có gì tồn tại, không có gì để cảm nhận. Hắn thoáng chốc như rơi vào không gian vô tận, cô độc mà đầy tăm tối.
Ảo Thuật – Hắc Ám Hành!
Loại ảo thuật có thể cướp đi tri giác của địch thủ, khiến kẻ địch rơi vào hắc ám toàn diện. Thuật này trong nguyên tác đã từng được Hashirama dùng để đối phó với Hokage Đệ Tam, nhưng uy lực lúc đó cũng chẳng ra sao, bởi thực lực của Hashirama lúc đó không phải là toàn thịnh, mà tâm trí còn bị kiểm soát bởi Orochimaru, vì vậy mới bị Đệ Tam phá vỡ dễ dàng như thế.
Cho đến lúc Hạ Minh tỉnh lại, không chỉ hắn mà toàn bộ thủ hạ, bao gồm cả Hạ Hồng đều đã bị một loại dây leo quỷ dị quấn chặt, không nhúc nhích được không nói, hắn còn có cảm giác chân khí của mình đang trôi đi một cách mãnh liệt, khiến hắn ngày càng uể oải, gần như muốn tan vỡ.
- Nói đi! Là ai phái các ngươi đến đây!
Lâm Hàn lúc này nhàn nhã ngồi trên ghế say sưa ngắm nhìn thanh katana của mình, giọng điệu hời hợt mà hỏi Hạ Minh.
Hạ Minh nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chợt cười lạnh nói:
- Chẳng phải ngươi biết rõ sao?
- Ồ!
Lâm Hàn nhướng mày, câu hỏi thay đổi:
- Vậy tại sao phải làm như vậy?
Lại bồi thêm một câu:
- Ta nhớ ta còn chưa từng chủ động trêu chọc Hạ gia các ngươi! Thậm chí chính thức va chạm cũng chưa có! Cần phải làm tuyệt đến mức như vậy sao? Nếu các ngươi không chủ động lòi cái đuôi cáo ra, ta cũng chưa chắc tra ra được cái gì. Tất cả mọi chuyện sẽ đổ lên đầu Bộ gia, chẳng phải như vậy rất tốt sao?
Hạ Minh cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Hàn như nhìn một kẻ ngu ngốc:
- Nói nhảm ít thôi! Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy! Những câu hỏi đó, đợi đến lúc ngươi gặp gia chủ rồi hỏi ngài đi! Chỉ sợ đến lúc đó… hắc hắc…
Hạ Minh nói đến đây, ngay lập tức ngậm miệng, chỉ là một đôi mắt tràn ngập chế nhạo vẫn nhìn Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy thật là nực cười.
- Ngươi tự tin vào Hạ gia các ngươi như vậy?
Lâm Hàn không giận, ngược lại còn mỉm cười càng thêm sáng láng.
Hạ Minh hừ một tiếng:
- Không phải tự tin, mà là sự thật! Mặc dù ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra năng lực của Hạ gia chúng ta lớn đến mức nào. Ta khuyên ngươi một câu, vẫn là nhanh nhanh bó tay chịu trói, theo ta về gặp gia chủ. Ngươi có thể yên tâm, nhân tài như ngươi, đi đâu cũng được chào đón, gia chủ chắc chắn sẽ không làm gì ngươi, ngược lại còn có thể nhận được trọng dụng!
- Ha ha ha ha…
Lâm Hàn đột nhiên cười phá lên:
- Hạ gia các ngươi lớn đến mức nào? Nếu lớn đến mức để ngươi đủ tư cách ngông cuồng như vậy, ta nghĩ rằng Hạ gia chó má của các ngươi cũng không phải trốn chui trốn nhủi như lũ chuột cắn trộm người khác vậy đâu ha! Một lũ chuột nhắt mà còn cho mình là hùng sư? Ta khinh!
- Ngươi
Hạ Minh thoáng chốc tức giận đến cùng cực, bất đắc dĩ thân thể bị trói chặt, chỉ có thể hổn hển mắng:
- Ngươi cứ ngông cuồng đi! Ngươi cũng sắp tới số rồi! Giờ này ngày mai sẽ chính là tử kỳ của ngươi!
- À!
Lâm Hàn đột nhiên cười hì hì, thoải mái tựa lưng vào ghế, động tác này khiến Hạ Minh thoáng chốc cảm thấy không ổn:
- Ta vẫn nghi ngờ Hạ gia các ngươi đang tính toán cái gì! Bây giờ thì rõ hơn một chút rồi, bây giờ không giết ta, mà đợi đến ngày mai mới hạ thủ. Chắc hẳn các ngươi còn đợi lợi dụng ta thêm một lần nữa rồi mới chính thức xóa bỏ chứ?
Hạ Minh không chút hoang mang cười lạnh:
- Biết rồi thì sao? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm gì? Khôn ngoan thì mau mau bó tay chịu trói, lại nhanh chóng khai hết hành tung của đám người biết chuyện này ra! Ta còn có thể trước mặt gia chủ cầu xin cho ngươi một cái mạng!
- Được rồi!
Lâm Hàn gật đầu, khiến Hạ Minh còn tưởng hắn đã bắt đầu vì bị đe dọa mà hoảng sợ. Nhưng lời tiếp theo của Lâm Hàn lại khiến hắn trợn tròn mắt:
- Xem ra ngươi cho rằng chỗ dựa của ngươi rất cứng? Vậy được, ta cũng muốn xem xem chỗ dựa như thế nào mới khiến ngươi đầy đủ tự tin như vậy!
Lâm Hàn cười cười, thân thể đứng thẳng lên, tràn ngập ngạo nghễ nhìn Hạ Minh.
- Ngông cuồng! Ha ha ha ha…
Hạ Minh đột nhiên cười phá lên:
- Một tên đến đạo cảnh còn chưa ngưng tụ được mà cũng dám giương oai với Hạ gia ta? Đừng trách ta không nói trước, đến lúc đó chọc giận vị kia, ngươi chắc chắn đến cặn bã cũng không còn!
- Đi!
Lâm Hàn cũng chẳng thèm đôi co với hắn, phất tay một cái, cả đám người đột ngột biến mất trong phòng, lúc xuất hiện đã là trước đại môn của Hạ gia!
Lúc xuất hiện, ngoài Hạ Minh và Hạ Hồng còn tốt một chút, đám người còn lại vốn có tu vi thấp kém, lại bị siết chặt nãy giờ khiến chúng gần như kiệt sức. Sau khi xuyên qua không gian một cách thô bạo, chúng trực tiếp sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh!
…
Đứng trước đại môn Hạ gia, Lâm Hàn âm thầm liếm mép một cái, hai tròng mắt lờ mờ nổi lên hai vệt đỏ đậm đầy yêu dị. Nhưng trong đầu hắn lúc này lại vô cùng tỉnh táo, hắn biết mình đang làm gì, và phải làm thế nào.
Sát khí của thần kiếm quả nhiên chưa từng biến mất, nó vẫn đang lặng lẽ tác động đến hắn từng ngày! Khiến Lâm Hàn càng ngày càng trở nên bạo ngược và hiếu sát. Bằng chứng là chỉ cần chọc giận hắn một chút, ngay lập tức hắn đã nghĩ đến giết người, thậm chí là chém tận giết tuyệt, chó gà không tha.
Mấy ngày nay, suy nghĩ như vậy không chỉ xuất hiện một lần trong đầu Lâm Hàn!
Tuy rằng Lâm Hàn xưa nay không phải người xuất gia, kiêng kỵ sát giới. Hắn giết người cũng không phải là ít, nhưng tôn chỉ của hắn vẫn luôn là giết kẻ đáng chết, thả một đường sinh cơ. Cái suy nghĩ trảm tận giết tuyệt này xuất hiện, đúng là không nên chút nào!
Năm xưa hắn lựa chọn huyết mạch Senju mà không phải Uchiha, chẳng phải là vì tình cảm đầy lý trí của bộ tộc này hay sao? Nếu đầu óc dễ kích động, chạm một cái là đòi chém đòi giết, vậy thì hắn có khác gì đám sát nhân cuồng ma bị dục vọng làm hỏng lý trí khác?
Nhưng sát khí này thực sự đã xuất hiện! Vậy thì phải nghĩ cách giải quyết!
Cách thỏa đáng nhất là giết người!
Giết kẻ đáng chết!
Gia chủ Hạ gia, dám tính kế hắn! Đáng chết!
Hơn nữa phải khiến hắn chết càng uất ức càng tốt! Có như vậy sát niệm trong Lâm Hàn mới được hoàn toàn giải tỏa. Trước mắt chỉ có biện pháp này, còn về sau, hắn sẽ phải tiếp tục nghĩ biện pháp.
Há mồm định hô lên, Lâm Hàn chợt buồn bực quay đầu lại nhìn Hạ Minh hỏi:
- Gia chủ các ngươi tên là gì?
Hạ Minh cười lạnh nhìn hắn phun ra ba chữ:
- Hạ Thái Long!
Lâm Hàn cũng không nói nhảm nhiều, chợt cao giọng quát lớn:
- Hạ Thái Long! Mau ra đây nhận lấy cái chết!
…
Trong Hạ Phủ!
Hạ Thái Long đầy mặt âm trầm ngồi trong thư phòng, cũng không đọc sách, mà lại chống cằm suy tư. Hắn có cảm giác gì đó rất bất an, giống như mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình vậy! Rốt cuộc đã tính sai chỗ nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến chỗ của Hạ Cơ. Nhưng sau đó lại bị hắn kiên quyết phủ nhận! Không chỉ cha mẹ Hạ Cơ còn đang nằm trong tay hắn, con nhãi ranh này chắc chắn phải vào khuôn khổ. Quan trọng hơn, ban đầu chính Hạ Cơ là người đề xuất ra kế hoạch thâm độc này! Nếu thành công, Lâm Hàn có chết hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là… kẻ phải chết chính là Long Nhiên Tường! Hoàng Tử đã làm nhục nàng ta!
Đây chỉ là một kế hoạch báo thù của nữ nhân kia! Nếu không phải Hạ gia và thiếu chủ cũng nhận được chỗ tốt cực lớn, vậy thì không đời nào Hạ gia nhúng tay vào chuyện này!
Kế hoạch hoàn mỹ là vậy, chắc hẳn phải không có sai lầm mới đúng!
Đúng lúc này!
- Gia chủ! Gia chủ, không xong rồi! Mệnh bài của Hạ Lạc trưởng lão đã vỡ! Thuộc hạ đã cho người đi điều tra, kết quả, kết quả…
Một lão già lọm khọm trong bộ đồ gia đinh xồng xộc chạy vào phòng Hạ Thái Long, hoảng hốt nói không nên lời.
- Kết quả làm sao?
Hạ Thái Long gần như gầm rú, cảm giác bất an trong lòng hắn trở nên càng mãnh liệt.
- Hạ Lạc trưởng lão… cùng mấy chục vị hảo thủ… toàn quân bị diệt! Là bị đá đè cùng lửa thiêu, thủ pháp mai phục quen thuộc của Hạ Lạc trưởng lão…
Lão già tiếp tục lắp bắp nói.
- Là ai làm? Tra ra được không? Đám ngu ngốc Bộ gia kia chắc hẳn không có kế phản mai phục nào lợi hại như vậy mới đúng.
Hít sâu một hơi, Hạ Thái Long lấy lại bình tĩnh, ngưng giọng hỏi.
- Không! Người của Bộ gia cũng bị diệt sạch, là bị đá đè và lửa thiêu! Kỳ lạ nhất là đám nữ nhân bị Bộ gia bắt đi vậy mà không hề chịu thương tổn, hiện tại đã lần lượt trở về thành, trong đó có vài người có bối cảnh không nhỏ, bắt đầu điều động lực lượng đối phó Bộ gia… và cả chúng ta!
Lão già dường như cũng bình tĩnh trở lại, đáp lời lưu loát hơn rất nhiều.
- Là ai? Rốt cuộc là ai? Kế hoạch của thiếu chủ hoàn hảo như vậy? Rốt cuộc đã bị hổng ở chỗ nào? Lâm Hàn? Không đúng, hắn phải đi về hướng Tây Bắc mới đúng! Sau đó hai bên đánh nhau, tốt nhất là lưỡng bại câu thương…
Ngay trong lúc Hạ Thái Long còn hoang mang tự hỏi, một giọng nói đầy trầm trọng đã vang vọng cả Hạ phủ, khiến tinh thần hắn rung lên bần bật:
- Hạ Thái Long, mau mau ra đây nhận cái chết!
Hôm nay, hắn đột ngột bị gia chủ điều động đi làm nhiệm vụ, hơn nữa còn là một nhiệm vụ rất tầm thường, chỉ là khống chế hai con nha đầu, hai đứa trẻ con mà thôi! Có nhất thiết phải điều động đến hắn, còn cả lão ngũ Hạ Hồng không?
Càng khiến hắn buồn bực hơn, đó là bước vào phòng, hắn thậm chí còn chẳng cảm thấy được bất cứ khí tức người sống nào, chứng minh người đã rời đi. Nhưng theo thói quen nghề nghiệp, không bỏ sót bất cứ dư nghiệt nào, hắn vẫn cầm kiếm đâm thọc vào mỗi ngóc ngách có thể giấu người. Đề phòng có kẻ lợi dụng thuật ẩn mình cao minh qua mắt hắn.
- Các ngươi đang tìm cái gì vậy?
Một giọng nói âm trầm đầy sát khí vang vọng bên tai, Hạ Minh, Hạ Hồng có chút giật mình nhìn lại, nhưng phía sau vẫn chỉ là một bóng đêm dày đặc, bất giác khiến người ta trong lòng sợ hãi.
Hạ Minh nhướng mày, không tin tà quát lớn một tiếng:
- Giả thần giả quỷ! Bước ra đây!
Vừa nói, hắn vừa một kiếm đâm về phía tủ gỗ bên trái phòng. Theo kinh nghiệm và cảm nhận của hắn, nơi đó có một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang ẩn giấu.
Phập!
Một kiếm sắc ngọt đâm xuyên qua trái tim Lâm Hàn, cửa tủ cũng theo đó mà mở toang ra, để lộ thân hình co ro với đôi mắt trợn ngược không cam lòng của hắn.
Hạ Minh cười lạnh thu kiếm lại, nhưng cảm giác bất an lại chưa từng biến mất, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Cái khoái cảm khi giết người đâu mất rồi? Đúng rồi, thiếu một thứ gia vị đặc biệt, mùi của MÁU!
Không hề có máu!
Cái “thi thể” trong tủ kia, vậy mà đột ngột mỉm cười với hắn một cái, da dẻ dần trở nên nhăn nheo, cơ thể khô quắt lại, trong nháy mắt đã hoàn toàn mất đi sinh cơ, trở thành một khúc gỗ không hơn không kém.
Cái thứ yêu quái gì?
Hạ Minh chột dạ lùi lại hai bước. Đảo đảo tròng mắt, hắn dùng tay ra một thủ thế với Hạ Hồng cùng đám thủ hạ, ngay lập tức phi thân ra ngoài cửa sổ.
Thấy tình thế không ổn, lập tức bỏ chạy! Không thể không nói, Hạ Minh là một sát thủ cực kỳ kinh nghiệm và lý trí!
Nhưng… hắn chạy được sao?
Hạ Minh chỉ cảm thấy đầu óc mê muội một trận, mắt, mũi tai,… lục giác đều rơi vào hắc ám. Xung quanh hắn chỉ còn lại một màu đen, không có gì tồn tại, không có gì để cảm nhận. Hắn thoáng chốc như rơi vào không gian vô tận, cô độc mà đầy tăm tối.
Ảo Thuật – Hắc Ám Hành!
Loại ảo thuật có thể cướp đi tri giác của địch thủ, khiến kẻ địch rơi vào hắc ám toàn diện. Thuật này trong nguyên tác đã từng được Hashirama dùng để đối phó với Hokage Đệ Tam, nhưng uy lực lúc đó cũng chẳng ra sao, bởi thực lực của Hashirama lúc đó không phải là toàn thịnh, mà tâm trí còn bị kiểm soát bởi Orochimaru, vì vậy mới bị Đệ Tam phá vỡ dễ dàng như thế.
Cho đến lúc Hạ Minh tỉnh lại, không chỉ hắn mà toàn bộ thủ hạ, bao gồm cả Hạ Hồng đều đã bị một loại dây leo quỷ dị quấn chặt, không nhúc nhích được không nói, hắn còn có cảm giác chân khí của mình đang trôi đi một cách mãnh liệt, khiến hắn ngày càng uể oải, gần như muốn tan vỡ.
- Nói đi! Là ai phái các ngươi đến đây!
Lâm Hàn lúc này nhàn nhã ngồi trên ghế say sưa ngắm nhìn thanh katana của mình, giọng điệu hời hợt mà hỏi Hạ Minh.
Hạ Minh nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chợt cười lạnh nói:
- Chẳng phải ngươi biết rõ sao?
- Ồ!
Lâm Hàn nhướng mày, câu hỏi thay đổi:
- Vậy tại sao phải làm như vậy?
Lại bồi thêm một câu:
- Ta nhớ ta còn chưa từng chủ động trêu chọc Hạ gia các ngươi! Thậm chí chính thức va chạm cũng chưa có! Cần phải làm tuyệt đến mức như vậy sao? Nếu các ngươi không chủ động lòi cái đuôi cáo ra, ta cũng chưa chắc tra ra được cái gì. Tất cả mọi chuyện sẽ đổ lên đầu Bộ gia, chẳng phải như vậy rất tốt sao?
Hạ Minh cười lạnh một tiếng, nhìn Lâm Hàn như nhìn một kẻ ngu ngốc:
- Nói nhảm ít thôi! Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy! Những câu hỏi đó, đợi đến lúc ngươi gặp gia chủ rồi hỏi ngài đi! Chỉ sợ đến lúc đó… hắc hắc…
Hạ Minh nói đến đây, ngay lập tức ngậm miệng, chỉ là một đôi mắt tràn ngập chế nhạo vẫn nhìn Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy thật là nực cười.
- Ngươi tự tin vào Hạ gia các ngươi như vậy?
Lâm Hàn không giận, ngược lại còn mỉm cười càng thêm sáng láng.
Hạ Minh hừ một tiếng:
- Không phải tự tin, mà là sự thật! Mặc dù ngươi mạnh hơn ta, nhưng ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra năng lực của Hạ gia chúng ta lớn đến mức nào. Ta khuyên ngươi một câu, vẫn là nhanh nhanh bó tay chịu trói, theo ta về gặp gia chủ. Ngươi có thể yên tâm, nhân tài như ngươi, đi đâu cũng được chào đón, gia chủ chắc chắn sẽ không làm gì ngươi, ngược lại còn có thể nhận được trọng dụng!
- Ha ha ha ha…
Lâm Hàn đột nhiên cười phá lên:
- Hạ gia các ngươi lớn đến mức nào? Nếu lớn đến mức để ngươi đủ tư cách ngông cuồng như vậy, ta nghĩ rằng Hạ gia chó má của các ngươi cũng không phải trốn chui trốn nhủi như lũ chuột cắn trộm người khác vậy đâu ha! Một lũ chuột nhắt mà còn cho mình là hùng sư? Ta khinh!
- Ngươi
Hạ Minh thoáng chốc tức giận đến cùng cực, bất đắc dĩ thân thể bị trói chặt, chỉ có thể hổn hển mắng:
- Ngươi cứ ngông cuồng đi! Ngươi cũng sắp tới số rồi! Giờ này ngày mai sẽ chính là tử kỳ của ngươi!
- À!
Lâm Hàn đột nhiên cười hì hì, thoải mái tựa lưng vào ghế, động tác này khiến Hạ Minh thoáng chốc cảm thấy không ổn:
- Ta vẫn nghi ngờ Hạ gia các ngươi đang tính toán cái gì! Bây giờ thì rõ hơn một chút rồi, bây giờ không giết ta, mà đợi đến ngày mai mới hạ thủ. Chắc hẳn các ngươi còn đợi lợi dụng ta thêm một lần nữa rồi mới chính thức xóa bỏ chứ?
Hạ Minh không chút hoang mang cười lạnh:
- Biết rồi thì sao? Ngươi cho rằng ngươi còn có thể làm gì? Khôn ngoan thì mau mau bó tay chịu trói, lại nhanh chóng khai hết hành tung của đám người biết chuyện này ra! Ta còn có thể trước mặt gia chủ cầu xin cho ngươi một cái mạng!
- Được rồi!
Lâm Hàn gật đầu, khiến Hạ Minh còn tưởng hắn đã bắt đầu vì bị đe dọa mà hoảng sợ. Nhưng lời tiếp theo của Lâm Hàn lại khiến hắn trợn tròn mắt:
- Xem ra ngươi cho rằng chỗ dựa của ngươi rất cứng? Vậy được, ta cũng muốn xem xem chỗ dựa như thế nào mới khiến ngươi đầy đủ tự tin như vậy!
Lâm Hàn cười cười, thân thể đứng thẳng lên, tràn ngập ngạo nghễ nhìn Hạ Minh.
- Ngông cuồng! Ha ha ha ha…
Hạ Minh đột nhiên cười phá lên:
- Một tên đến đạo cảnh còn chưa ngưng tụ được mà cũng dám giương oai với Hạ gia ta? Đừng trách ta không nói trước, đến lúc đó chọc giận vị kia, ngươi chắc chắn đến cặn bã cũng không còn!
- Đi!
Lâm Hàn cũng chẳng thèm đôi co với hắn, phất tay một cái, cả đám người đột ngột biến mất trong phòng, lúc xuất hiện đã là trước đại môn của Hạ gia!
Lúc xuất hiện, ngoài Hạ Minh và Hạ Hồng còn tốt một chút, đám người còn lại vốn có tu vi thấp kém, lại bị siết chặt nãy giờ khiến chúng gần như kiệt sức. Sau khi xuyên qua không gian một cách thô bạo, chúng trực tiếp sùi bọt mép, hôn mê bất tỉnh!
…
Đứng trước đại môn Hạ gia, Lâm Hàn âm thầm liếm mép một cái, hai tròng mắt lờ mờ nổi lên hai vệt đỏ đậm đầy yêu dị. Nhưng trong đầu hắn lúc này lại vô cùng tỉnh táo, hắn biết mình đang làm gì, và phải làm thế nào.
Sát khí của thần kiếm quả nhiên chưa từng biến mất, nó vẫn đang lặng lẽ tác động đến hắn từng ngày! Khiến Lâm Hàn càng ngày càng trở nên bạo ngược và hiếu sát. Bằng chứng là chỉ cần chọc giận hắn một chút, ngay lập tức hắn đã nghĩ đến giết người, thậm chí là chém tận giết tuyệt, chó gà không tha.
Mấy ngày nay, suy nghĩ như vậy không chỉ xuất hiện một lần trong đầu Lâm Hàn!
Tuy rằng Lâm Hàn xưa nay không phải người xuất gia, kiêng kỵ sát giới. Hắn giết người cũng không phải là ít, nhưng tôn chỉ của hắn vẫn luôn là giết kẻ đáng chết, thả một đường sinh cơ. Cái suy nghĩ trảm tận giết tuyệt này xuất hiện, đúng là không nên chút nào!
Năm xưa hắn lựa chọn huyết mạch Senju mà không phải Uchiha, chẳng phải là vì tình cảm đầy lý trí của bộ tộc này hay sao? Nếu đầu óc dễ kích động, chạm một cái là đòi chém đòi giết, vậy thì hắn có khác gì đám sát nhân cuồng ma bị dục vọng làm hỏng lý trí khác?
Nhưng sát khí này thực sự đã xuất hiện! Vậy thì phải nghĩ cách giải quyết!
Cách thỏa đáng nhất là giết người!
Giết kẻ đáng chết!
Gia chủ Hạ gia, dám tính kế hắn! Đáng chết!
Hơn nữa phải khiến hắn chết càng uất ức càng tốt! Có như vậy sát niệm trong Lâm Hàn mới được hoàn toàn giải tỏa. Trước mắt chỉ có biện pháp này, còn về sau, hắn sẽ phải tiếp tục nghĩ biện pháp.
Há mồm định hô lên, Lâm Hàn chợt buồn bực quay đầu lại nhìn Hạ Minh hỏi:
- Gia chủ các ngươi tên là gì?
Hạ Minh cười lạnh nhìn hắn phun ra ba chữ:
- Hạ Thái Long!
Lâm Hàn cũng không nói nhảm nhiều, chợt cao giọng quát lớn:
- Hạ Thái Long! Mau ra đây nhận lấy cái chết!
…
Trong Hạ Phủ!
Hạ Thái Long đầy mặt âm trầm ngồi trong thư phòng, cũng không đọc sách, mà lại chống cằm suy tư. Hắn có cảm giác gì đó rất bất an, giống như mọi chuyện sẽ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình vậy! Rốt cuộc đã tính sai chỗ nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ có thể nghĩ đến chỗ của Hạ Cơ. Nhưng sau đó lại bị hắn kiên quyết phủ nhận! Không chỉ cha mẹ Hạ Cơ còn đang nằm trong tay hắn, con nhãi ranh này chắc chắn phải vào khuôn khổ. Quan trọng hơn, ban đầu chính Hạ Cơ là người đề xuất ra kế hoạch thâm độc này! Nếu thành công, Lâm Hàn có chết hay không chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng là… kẻ phải chết chính là Long Nhiên Tường! Hoàng Tử đã làm nhục nàng ta!
Đây chỉ là một kế hoạch báo thù của nữ nhân kia! Nếu không phải Hạ gia và thiếu chủ cũng nhận được chỗ tốt cực lớn, vậy thì không đời nào Hạ gia nhúng tay vào chuyện này!
Kế hoạch hoàn mỹ là vậy, chắc hẳn phải không có sai lầm mới đúng!
Đúng lúc này!
- Gia chủ! Gia chủ, không xong rồi! Mệnh bài của Hạ Lạc trưởng lão đã vỡ! Thuộc hạ đã cho người đi điều tra, kết quả, kết quả…
Một lão già lọm khọm trong bộ đồ gia đinh xồng xộc chạy vào phòng Hạ Thái Long, hoảng hốt nói không nên lời.
- Kết quả làm sao?
Hạ Thái Long gần như gầm rú, cảm giác bất an trong lòng hắn trở nên càng mãnh liệt.
- Hạ Lạc trưởng lão… cùng mấy chục vị hảo thủ… toàn quân bị diệt! Là bị đá đè cùng lửa thiêu, thủ pháp mai phục quen thuộc của Hạ Lạc trưởng lão…
Lão già tiếp tục lắp bắp nói.
- Là ai làm? Tra ra được không? Đám ngu ngốc Bộ gia kia chắc hẳn không có kế phản mai phục nào lợi hại như vậy mới đúng.
Hít sâu một hơi, Hạ Thái Long lấy lại bình tĩnh, ngưng giọng hỏi.
- Không! Người của Bộ gia cũng bị diệt sạch, là bị đá đè và lửa thiêu! Kỳ lạ nhất là đám nữ nhân bị Bộ gia bắt đi vậy mà không hề chịu thương tổn, hiện tại đã lần lượt trở về thành, trong đó có vài người có bối cảnh không nhỏ, bắt đầu điều động lực lượng đối phó Bộ gia… và cả chúng ta!
Lão già dường như cũng bình tĩnh trở lại, đáp lời lưu loát hơn rất nhiều.
- Là ai? Rốt cuộc là ai? Kế hoạch của thiếu chủ hoàn hảo như vậy? Rốt cuộc đã bị hổng ở chỗ nào? Lâm Hàn? Không đúng, hắn phải đi về hướng Tây Bắc mới đúng! Sau đó hai bên đánh nhau, tốt nhất là lưỡng bại câu thương…
Ngay trong lúc Hạ Thái Long còn hoang mang tự hỏi, một giọng nói đầy trầm trọng đã vang vọng cả Hạ phủ, khiến tinh thần hắn rung lên bần bật:
- Hạ Thái Long, mau mau ra đây nhận cái chết!