Nhìn đám hươu hoảng loạn chạy ngược trở về, Hận Kiếm và Natsume nhanh chóng truy kích phía sau, không chút nào che giấu hành tung. Như vậy ngược lại càng khiến bầy hươu hoảng loạn, cắm đầu chạy thục mạng.
Vì ở khúc này chỉ có một bãi cỏ, không có rừng rậm che giấu, đám hươu chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước, cứ như vậy dần dần tiến về phía bẫy rập của Ninja.
Nhìn thấy phía trước, hai bên bờ suối bắt đầu xuất hiện bụi rậm và rừng cây, đám hươu thoáng chốc tăng nhanh tốc độ, đồng thời chia làm hai hướng, muốn chia nhau ẩn núp vào hai bên bìa rừng.
- Đừng hòng!
Hận Kiếm quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đưa lên trước miệng như niệm chú gì đó.
Oành!
Oành oành oành!
Hai bên bìa rừng thoáng chốc phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, hỏa diễm bắt đầu lan tràn, bọc kín toàn bộ lối vào vùng rừng kia. Thế lửa cực kỳ hung mãnh, hơn nữa còn không ngừng nổ vang kéo dài, nhảy vào trong đó, tuyệt đối chỉ có đường chết!
Phía sau vẫn có kẻ săn mồi truy kích, con hươu đầu đàn rít lên một tiếng, cả đám một lần nữa điên cuồng chạy về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn ba phần, trong thoáng chốc đã bỏ xa Hận Kiếm và Natsume.
Đúng là lúc này!
Hận Kiếm trong lòng lẩm nhẩm một tiếng, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào bốn chị em họ Liễu đang phục kích bên bờ.
Bốn cô bé nhìn nhau một cái, vẫn là Liễu Ái Linh quyết đoán nhất, dẫn đầu kết ấn phát thuật.
Ba người còn lại thấy chị em của mình động thủ, theo bản năng cũng kết ấn theo. Mặt đường phía trước thoáng chốc từ trạng thái đất rắn trở thành vừa mềm vừa xốp, có thể sụt xuống bất cứ lúc nào. Nếu là bình thường, con hươu đầu đàn chắc chắn sẽ cẩn thận từng bước dò xét phía trước, chỉ cần cảm thấy không ổn, ngay lập tức cả đám xoay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này nó đang bị truy kích phía sau, tình huống nguy cấp vô cùng, nào còn tâm trí mà để ý chút bất thường “nhỏ bé” này?
Pụp.
Pẹ eeeeee
Con hươu đầu đàn rít lên một tiếng hãi hùng, bước tiến vừa nhanh vừa mạnh của nó giống như vừa đạp vào khoảng không, nó biết mình dính bẫy rồi! Nó đang cố kêu lên để cảnh báo cho đồng bạn của mình.
Nhưng rất tiếc, đám hươu xám đang chạy với tốc độ cực cao, khoảng cách mỗi con lại chỉ có nửa thân mình, làm sao có thể phản ứng kịp? Cả đám thoáng chốc theo gót con đầu đàn, đạp vào hầm bẫy, ngã đau ngã đớn mà không thể thoát hiểm.
Pẹ eeee.
Cả năm con hươu xám tuyệt vọng kêu lên, cố gắng thoát ra khỏi hố bẫy. Nhưng đáng tiếc, bọn chúng mặc dù mạnh hơn đám dã thú bình thường cũng chỉ ở phần tốc độ, tuyệt đối không thể nhảy cao, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi căn hầm sâu đến ba mét này!
- Thành công!
Natsume cười nhẹ một tiếng, trong cặp mặt có chút hưng phấn.
- Còn một khâu cuối cùng!
Hận Kiếm hơi gật gù, trong tay thoáng chốc xuất hiện tám miếng shuriken, thoáng chốc phóng ra như bạo vũ lê hoa, bao phủ toàn bộ không gian trong hố bẫy.
Đám hươu lúc này đã như cua trong rọ, muốn tránh cũng không thể nào, chỉ có thể rít lên tuyệt vọng, trên người thoáng chốc thấm đẫm máu tươi, qua chẳng bao lâu, lần lượt từng con ngã gục chong vũng máu, mất đi sinh mệnh.
Hận Kiếm không nói một lời, lặng lẽ liếc qua sắc mặt hơi tái của bốn chị em họ Liễu, lặng lẽ nhảy xuống dưới hố, xách lấy từng con hươu một, bình tĩnh qua bờ suối cách đó xa xa, tiến hành mổ xẻ.
Nhìn Hận Kiếm bắt đầu loay hoay đằng xa, thân thể che đi toàn bộ quá trình làm thịt lũ hươu, sắc mặt bốn chị em mới bình phục hơn một chút, lặng lẽ ngồi xuống bên dưới một gốc cây còn nguyên vẹn nghỉ ngơi.
Qua hoảng ba giờ loay hoay, cuối cùng Hận Kiếm cũng hoàn thành công việc, mang theo từng tảng thịt hươu chắc nịch trở về, bắt đầu nhóm lửa nấu nướng.
Vừa ngồi trước đám lửa nhỏ nướng thịt một cách thuần thục, Hận Kiếm vừa chậm rãi giải thích:
- Ngày đầu tiên là ngày yên bình nhất, các thợ săn hầu hết sẽ chưa động thủ, mà sẽ tiến hành quan sát tình huống, ngầm phân chia địa bàn, tránh trường hợp cùng đánh vào một con mồi, gây mất thời gian và hiệu quả công việc.
Đương nhiên, thợ săn cũng có người này người kia, không ít kẻ đang tìm kiếm con mồi là các thợ săn khác, đánh ý định không làm mà hưởng. Cũng có kẻ không hiểu quy củ ngầm, ngay ngày đầu đã lao đầu vào “săn bắn”, dẫn đến đụng độ các thợ săn khác. Nếu may mắn đụng phải kẻ yếu hơn thì không sao, chẳng may gặp phải cường giả… vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra rồi!
Đánh bại một thợ săn, tính ra còn nhiều điểm hơn so với thu thập “con mồi”.
Hơn nữa còn bớt đi một đối thủ cạnh tranh, ai mà chẳng động tâm?
Tạm thời không nhắc mấy việc này, sau khi sấy nướng đủ lượng thịt, ăn một bữa trưa no nê, đồng thời chia đều thịt khô ra cho sáu người, đám trẻ lại một lần nữa tiến sâu vào trong rừng.
Khu vực này đã để lại dấu vết săn bắn, chắc chắn không thể ở lại quá ngày hôm nay.
Càng di chuyển sâu vào trong, vùng rừng càng trở nên u tối và ẩm thấp, cái cảm giác nguy cơ đè nén khiến người ta có chút không thở nổi, cái khí tức mục nát xung quanh, hòa cùng với những tiếng dã thú rủ rỉ thoáng qua lúc bất chợt, khiến bốn chị em họ Liễu đôi lúc giật mình thon thót.
- Giữ bình tĩnh, phải chú ý tĩnh tâm ngưng thần, dùng thuật ẩn độn che giấu bản thân! Dã thú mặc dù có bản năng trác tuyệt, nhưng đối mặt với thuật ẩn độn của chúng ta cũng sẽ mờ mịt khó phân định phương hướng! Nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta vẫn có thừa cơ hội đào tẩu hoặc tập kích ngược! Nhưng tuyệt đối phải nhẫn nại, không được hoảng hốt trong bất cứ trường hợp nào!
Hận Kiếm vừa cẩn thận bước đi từng bước trong rừng sâu, vừa nhỏ giọng căn dặn bốn người đồng bạn.
- Nhưng tại sao chúng ta lại phải vào sâu như vậy? Hoạt động ở vòng ngoài kia không tốt sao?
Liễu Ái Mộng vẫn có chút sợ hãi nhìn hoàn cảnh xung quanh hỏi.
- Nhiều người cũng nghĩ như cậu!
Natsume dùng kunai nhẹ nhàng chặt bay bụi rậm phía trước, nhẹ giọng giải thích:
- Vì vậy nên phía bên ngoài tập trung rất nhiều thợ săn, các thợ săn lợi hại cũng lựa chọn vùng bên ngoài để hành sự. Tiến sâu vào trong, thợ săn cũng sẽ ít đi rất nhiều, mà có xuất hiện cũng chỉ là những tên không dám cạnh tranh ở vùng náo nhiệt kia, chúng ta có thể ứng phó được!
Hận Kiếm tổng kết một câu:
- Thà đối mặt với dã thú, còn hơn phải đối mặt với đám người kia! Bọn họ còn đáng sợ hơn dã thú vô số lần!
Natsume gật đầu tán đồng. Lần trước hai người bọn họ chẳng phải cũng rất phong quang đó sao, còn tập kích ngược không dưới ba thợ săn, cuối cùng lại bị thất thủ trong tay một thợ săn chỉ mới tấn cấp đại võ sư không lâu! Thế mới biết, trong cuộc khảo nghiệm này, sức mạnh không phải là thứ quan trọng nhất, mà sự bình tĩnh và cái đầu mới là thứ làm nên tất cả.
Lại di chuyển thêm khoảng hai giờ nữa, lúc này, sắc trời cũng đã đến buổi hoàng hôn, sáu người cũng đã đi đến một vùng rừng kỳ lạ, có hương thơm thoang thoảng, hít vào vậy mà khiến tinh thần đám trẻ tỉnh táo lại đôi chút.
Bốn chị em họ Liễu sắc mặt có chút say mê hít thêm hai hơi, chân bất giác định tiến về phía trước, nhưng lại bị Hận Kiếm đưa tay ngăn cản. Hắn nói:
- Đây là vùng đầm lầy Tử Đàn! Đám đàn hương sắc tím kia mặc dù ngửi rất thơm, khiến người ta thanh thần tỉnh trí, nhưng đừng có dại mà tới gần. Bên dưới là đầm lầy tử tịch, bất cứ sinh vật nào đi nhầm vào đều sẽ bị chìm xuống mà không có cách nào giãy dụa, hơn nữa còn bị độc chướng trong đầm làm hôn đầu hoa mắt, không cách nào thoát thân, trở thành chất dinh dưỡng cho Tử Đàn.
Nghe Hận Kiếm thận trọng từng ly từng tý khuyến cáo, bốn cô nhóc bất giác lui lại một bước, sắc mặt tràn ngập đề phòng nhìn đầm lầy trước mắt.
Phụt… ha ha ha…
Nhìn vẻ mặt của bốn nàng, Natsume đã nín nhịn nãy giờ thoáng chốc phì cười:
- Đồ ngốc! Cậu ta đùa mấy cậu thôi! Chẳng phải cô Vũ đã dạy chúng ta đi trên cây, đứng trên nước sao? Đầm lầy này mặc dù khó chơi, nhưng nếu dùng chakra, chúng ta vẫn có thể đứng trên nó được. Chỉ là, nếu bất cẩn rơi xuống, độc chướng bay lên, tình huống chắc chắn sẽ rất tệ, nên phải cẩn thận tuyệt đối!
Quyết định ở lại chỗ này, Hận Kiếm dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng bước di chuyển trên bề mặt đầm lầy, tiến gần tới một gốc cây Tử Đàn, gõ gõ vào thân cây rộng đến hai mét này, Hận Kiếm chợt lắc lắc đầu, lại tìm một gốc cây khác.
Qua ba lần như vậy, cuối cùng Hận Kiếm cũng coi như tìm thấy được một vị trí thích hợp, gốc cây này đã khá là già cỗi, bên trong đã hơi có dấu hiệu mục ruỗng, mặc dù khá bền chắc, nhưng hắn có thể đục rỗng thân cây này được.
Lui về phía sau một bước, Hận Kiếm hít sâu một hơi, tay phải hơi khum lại, qua thời gian, một dòng xoáy chakra xanh lam dần dần xuất hiện, tốc độ xoáy càng ngày càng nhanh, giống như một cơn bão tụ trong một quả cầu sáng, cực kỳ mỹ lệ.
Rasengan!
Hận Kiếm tự lẩm nhẩm một tiếng trong miệng, cánh tay vươn về phía trước. Rasengan tiến tới đâu, gốc cây bị xoắn nát tới đó, phát ra những âm thanh ma sát xoàn xoạt khá là chói tai.
Oành! Theo một tiếng vang nhỏ, gốc cây đã bị đục ra một không gian, đủ cho sáu đứa trẻ cùng cư trú, chỉ cần hơi chen chúc một chút là được.
- Rasengan? Đây là cái chiêu cùi bắp mà cậu từng sử dụng ba tháng trước đó hả?
Natsume có chút há hốc mồm thốt lên. Nàng đến giờ vẫn có chút không tin được nhìn tác phẩm của Hận Kiếm. Tưởng tượng uy lực kia mà trúng vào người…
Hận Kiếm trước giờ vẫn biểu hiện thong dong thoáng chốc nhảy dựng lên:
- Cùi bắp? Cậu bảo cái gì cùi bắp? Nói cho cậu biết, chẳng qua lúc đó tôi chưa học thành công mà thôi! Bây giờ thuật này đã thành! Cậu còn dám nói nó cùi bắp? Cậu có biết đây là tuyệt chiêu của thầy Lâm không hả?
- Người ta chẳng phải chỉ nói vậy thôi sao?
Natsume rất là bất mãn hừ hừ một tiếng, đồng thời không quên khinh bỉ tên nào đó lại lôi tuyệt chiêu ra huyễn diệu trước mặt con gái! Quả nhiên, thầy sao thì trò vậy, đạo lý muôn đời không đổi a!
Hận Kiếm thấy vậy cũng chỉ hừ một tiếng, dẫn đầu chui vào trong “phòng”, đặt lưng xuống, nhắm mắt ngủ! Ngày hôm nay bận rộn như vậy là quá đủ rồi! Có chỗ này ẩn nấp, ít nhất cũng có thể kéo dài hai ba ngày, đôi khi chờ đợi đến hết cuộc khảo nghiệm cũng không chừng!
Đây chính là nhờ Hận Kiếm đã có kinh nghiệm từ trước, chuẩn bị kỹ càng và tính toán đâu ra đó nên mới có hiệu quả này. Nhớ lần đầu tham dự, hai người bọn họ còn chạy đông chạy tây đi kiếm đồ ăn, sau đó đánh lửa nấu ăn thơm lừng, dẫn phát một đám thợ săn đêm kìa.
Ngày đầu tiên cứ như vậy kết thúc, sáu đứa trẻ ẩn vào trong thân cây, lại dựng lên một lớp ngụy trang bên ngoài, mượn mùi đàn hương thơm lừng nơi đây che giấu khí tức, cả đám dần dần chìm vào giấc ngủ an lành.
Vì ở khúc này chỉ có một bãi cỏ, không có rừng rậm che giấu, đám hươu chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước, cứ như vậy dần dần tiến về phía bẫy rập của Ninja.
Nhìn thấy phía trước, hai bên bờ suối bắt đầu xuất hiện bụi rậm và rừng cây, đám hươu thoáng chốc tăng nhanh tốc độ, đồng thời chia làm hai hướng, muốn chia nhau ẩn núp vào hai bên bìa rừng.
- Đừng hòng!
Hận Kiếm quát khẽ một tiếng, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đưa lên trước miệng như niệm chú gì đó.
Oành!
Oành oành oành!
Hai bên bìa rừng thoáng chốc phát ra những tiếng nổ đinh tai nhức óc, hỏa diễm bắt đầu lan tràn, bọc kín toàn bộ lối vào vùng rừng kia. Thế lửa cực kỳ hung mãnh, hơn nữa còn không ngừng nổ vang kéo dài, nhảy vào trong đó, tuyệt đối chỉ có đường chết!
Phía sau vẫn có kẻ săn mồi truy kích, con hươu đầu đàn rít lên một tiếng, cả đám một lần nữa điên cuồng chạy về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn ba phần, trong thoáng chốc đã bỏ xa Hận Kiếm và Natsume.
Đúng là lúc này!
Hận Kiếm trong lòng lẩm nhẩm một tiếng, hai mắt sắc như dao nhìn chằm chằm vào bốn chị em họ Liễu đang phục kích bên bờ.
Bốn cô bé nhìn nhau một cái, vẫn là Liễu Ái Linh quyết đoán nhất, dẫn đầu kết ấn phát thuật.
Ba người còn lại thấy chị em của mình động thủ, theo bản năng cũng kết ấn theo. Mặt đường phía trước thoáng chốc từ trạng thái đất rắn trở thành vừa mềm vừa xốp, có thể sụt xuống bất cứ lúc nào. Nếu là bình thường, con hươu đầu đàn chắc chắn sẽ cẩn thận từng bước dò xét phía trước, chỉ cần cảm thấy không ổn, ngay lập tức cả đám xoay đầu bỏ chạy. Nhưng lúc này nó đang bị truy kích phía sau, tình huống nguy cấp vô cùng, nào còn tâm trí mà để ý chút bất thường “nhỏ bé” này?
Pụp.
Pẹ eeeeee
Con hươu đầu đàn rít lên một tiếng hãi hùng, bước tiến vừa nhanh vừa mạnh của nó giống như vừa đạp vào khoảng không, nó biết mình dính bẫy rồi! Nó đang cố kêu lên để cảnh báo cho đồng bạn của mình.
Nhưng rất tiếc, đám hươu xám đang chạy với tốc độ cực cao, khoảng cách mỗi con lại chỉ có nửa thân mình, làm sao có thể phản ứng kịp? Cả đám thoáng chốc theo gót con đầu đàn, đạp vào hầm bẫy, ngã đau ngã đớn mà không thể thoát hiểm.
Pẹ eeee.
Cả năm con hươu xám tuyệt vọng kêu lên, cố gắng thoát ra khỏi hố bẫy. Nhưng đáng tiếc, bọn chúng mặc dù mạnh hơn đám dã thú bình thường cũng chỉ ở phần tốc độ, tuyệt đối không thể nhảy cao, dù cố gắng thế nào cũng không thể thoát khỏi căn hầm sâu đến ba mét này!
- Thành công!
Natsume cười nhẹ một tiếng, trong cặp mặt có chút hưng phấn.
- Còn một khâu cuối cùng!
Hận Kiếm hơi gật gù, trong tay thoáng chốc xuất hiện tám miếng shuriken, thoáng chốc phóng ra như bạo vũ lê hoa, bao phủ toàn bộ không gian trong hố bẫy.
Đám hươu lúc này đã như cua trong rọ, muốn tránh cũng không thể nào, chỉ có thể rít lên tuyệt vọng, trên người thoáng chốc thấm đẫm máu tươi, qua chẳng bao lâu, lần lượt từng con ngã gục chong vũng máu, mất đi sinh mệnh.
Hận Kiếm không nói một lời, lặng lẽ liếc qua sắc mặt hơi tái của bốn chị em họ Liễu, lặng lẽ nhảy xuống dưới hố, xách lấy từng con hươu một, bình tĩnh qua bờ suối cách đó xa xa, tiến hành mổ xẻ.
Nhìn Hận Kiếm bắt đầu loay hoay đằng xa, thân thể che đi toàn bộ quá trình làm thịt lũ hươu, sắc mặt bốn chị em mới bình phục hơn một chút, lặng lẽ ngồi xuống bên dưới một gốc cây còn nguyên vẹn nghỉ ngơi.
Qua hoảng ba giờ loay hoay, cuối cùng Hận Kiếm cũng hoàn thành công việc, mang theo từng tảng thịt hươu chắc nịch trở về, bắt đầu nhóm lửa nấu nướng.
Vừa ngồi trước đám lửa nhỏ nướng thịt một cách thuần thục, Hận Kiếm vừa chậm rãi giải thích:
- Ngày đầu tiên là ngày yên bình nhất, các thợ săn hầu hết sẽ chưa động thủ, mà sẽ tiến hành quan sát tình huống, ngầm phân chia địa bàn, tránh trường hợp cùng đánh vào một con mồi, gây mất thời gian và hiệu quả công việc.
Đương nhiên, thợ săn cũng có người này người kia, không ít kẻ đang tìm kiếm con mồi là các thợ săn khác, đánh ý định không làm mà hưởng. Cũng có kẻ không hiểu quy củ ngầm, ngay ngày đầu đã lao đầu vào “săn bắn”, dẫn đến đụng độ các thợ săn khác. Nếu may mắn đụng phải kẻ yếu hơn thì không sao, chẳng may gặp phải cường giả… vậy thì sẽ có chuyện lớn xảy ra rồi!
Đánh bại một thợ săn, tính ra còn nhiều điểm hơn so với thu thập “con mồi”.
Hơn nữa còn bớt đi một đối thủ cạnh tranh, ai mà chẳng động tâm?
Tạm thời không nhắc mấy việc này, sau khi sấy nướng đủ lượng thịt, ăn một bữa trưa no nê, đồng thời chia đều thịt khô ra cho sáu người, đám trẻ lại một lần nữa tiến sâu vào trong rừng.
Khu vực này đã để lại dấu vết săn bắn, chắc chắn không thể ở lại quá ngày hôm nay.
Càng di chuyển sâu vào trong, vùng rừng càng trở nên u tối và ẩm thấp, cái cảm giác nguy cơ đè nén khiến người ta có chút không thở nổi, cái khí tức mục nát xung quanh, hòa cùng với những tiếng dã thú rủ rỉ thoáng qua lúc bất chợt, khiến bốn chị em họ Liễu đôi lúc giật mình thon thót.
- Giữ bình tĩnh, phải chú ý tĩnh tâm ngưng thần, dùng thuật ẩn độn che giấu bản thân! Dã thú mặc dù có bản năng trác tuyệt, nhưng đối mặt với thuật ẩn độn của chúng ta cũng sẽ mờ mịt khó phân định phương hướng! Nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta vẫn có thừa cơ hội đào tẩu hoặc tập kích ngược! Nhưng tuyệt đối phải nhẫn nại, không được hoảng hốt trong bất cứ trường hợp nào!
Hận Kiếm vừa cẩn thận bước đi từng bước trong rừng sâu, vừa nhỏ giọng căn dặn bốn người đồng bạn.
- Nhưng tại sao chúng ta lại phải vào sâu như vậy? Hoạt động ở vòng ngoài kia không tốt sao?
Liễu Ái Mộng vẫn có chút sợ hãi nhìn hoàn cảnh xung quanh hỏi.
- Nhiều người cũng nghĩ như cậu!
Natsume dùng kunai nhẹ nhàng chặt bay bụi rậm phía trước, nhẹ giọng giải thích:
- Vì vậy nên phía bên ngoài tập trung rất nhiều thợ săn, các thợ săn lợi hại cũng lựa chọn vùng bên ngoài để hành sự. Tiến sâu vào trong, thợ săn cũng sẽ ít đi rất nhiều, mà có xuất hiện cũng chỉ là những tên không dám cạnh tranh ở vùng náo nhiệt kia, chúng ta có thể ứng phó được!
Hận Kiếm tổng kết một câu:
- Thà đối mặt với dã thú, còn hơn phải đối mặt với đám người kia! Bọn họ còn đáng sợ hơn dã thú vô số lần!
Natsume gật đầu tán đồng. Lần trước hai người bọn họ chẳng phải cũng rất phong quang đó sao, còn tập kích ngược không dưới ba thợ săn, cuối cùng lại bị thất thủ trong tay một thợ săn chỉ mới tấn cấp đại võ sư không lâu! Thế mới biết, trong cuộc khảo nghiệm này, sức mạnh không phải là thứ quan trọng nhất, mà sự bình tĩnh và cái đầu mới là thứ làm nên tất cả.
Lại di chuyển thêm khoảng hai giờ nữa, lúc này, sắc trời cũng đã đến buổi hoàng hôn, sáu người cũng đã đi đến một vùng rừng kỳ lạ, có hương thơm thoang thoảng, hít vào vậy mà khiến tinh thần đám trẻ tỉnh táo lại đôi chút.
Bốn chị em họ Liễu sắc mặt có chút say mê hít thêm hai hơi, chân bất giác định tiến về phía trước, nhưng lại bị Hận Kiếm đưa tay ngăn cản. Hắn nói:
- Đây là vùng đầm lầy Tử Đàn! Đám đàn hương sắc tím kia mặc dù ngửi rất thơm, khiến người ta thanh thần tỉnh trí, nhưng đừng có dại mà tới gần. Bên dưới là đầm lầy tử tịch, bất cứ sinh vật nào đi nhầm vào đều sẽ bị chìm xuống mà không có cách nào giãy dụa, hơn nữa còn bị độc chướng trong đầm làm hôn đầu hoa mắt, không cách nào thoát thân, trở thành chất dinh dưỡng cho Tử Đàn.
Nghe Hận Kiếm thận trọng từng ly từng tý khuyến cáo, bốn cô nhóc bất giác lui lại một bước, sắc mặt tràn ngập đề phòng nhìn đầm lầy trước mắt.
Phụt… ha ha ha…
Nhìn vẻ mặt của bốn nàng, Natsume đã nín nhịn nãy giờ thoáng chốc phì cười:
- Đồ ngốc! Cậu ta đùa mấy cậu thôi! Chẳng phải cô Vũ đã dạy chúng ta đi trên cây, đứng trên nước sao? Đầm lầy này mặc dù khó chơi, nhưng nếu dùng chakra, chúng ta vẫn có thể đứng trên nó được. Chỉ là, nếu bất cẩn rơi xuống, độc chướng bay lên, tình huống chắc chắn sẽ rất tệ, nên phải cẩn thận tuyệt đối!
Quyết định ở lại chỗ này, Hận Kiếm dẫn đầu đoàn người, cẩn thận từng bước di chuyển trên bề mặt đầm lầy, tiến gần tới một gốc cây Tử Đàn, gõ gõ vào thân cây rộng đến hai mét này, Hận Kiếm chợt lắc lắc đầu, lại tìm một gốc cây khác.
Qua ba lần như vậy, cuối cùng Hận Kiếm cũng coi như tìm thấy được một vị trí thích hợp, gốc cây này đã khá là già cỗi, bên trong đã hơi có dấu hiệu mục ruỗng, mặc dù khá bền chắc, nhưng hắn có thể đục rỗng thân cây này được.
Lui về phía sau một bước, Hận Kiếm hít sâu một hơi, tay phải hơi khum lại, qua thời gian, một dòng xoáy chakra xanh lam dần dần xuất hiện, tốc độ xoáy càng ngày càng nhanh, giống như một cơn bão tụ trong một quả cầu sáng, cực kỳ mỹ lệ.
Rasengan!
Hận Kiếm tự lẩm nhẩm một tiếng trong miệng, cánh tay vươn về phía trước. Rasengan tiến tới đâu, gốc cây bị xoắn nát tới đó, phát ra những âm thanh ma sát xoàn xoạt khá là chói tai.
Oành! Theo một tiếng vang nhỏ, gốc cây đã bị đục ra một không gian, đủ cho sáu đứa trẻ cùng cư trú, chỉ cần hơi chen chúc một chút là được.
- Rasengan? Đây là cái chiêu cùi bắp mà cậu từng sử dụng ba tháng trước đó hả?
Natsume có chút há hốc mồm thốt lên. Nàng đến giờ vẫn có chút không tin được nhìn tác phẩm của Hận Kiếm. Tưởng tượng uy lực kia mà trúng vào người…
Hận Kiếm trước giờ vẫn biểu hiện thong dong thoáng chốc nhảy dựng lên:
- Cùi bắp? Cậu bảo cái gì cùi bắp? Nói cho cậu biết, chẳng qua lúc đó tôi chưa học thành công mà thôi! Bây giờ thuật này đã thành! Cậu còn dám nói nó cùi bắp? Cậu có biết đây là tuyệt chiêu của thầy Lâm không hả?
- Người ta chẳng phải chỉ nói vậy thôi sao?
Natsume rất là bất mãn hừ hừ một tiếng, đồng thời không quên khinh bỉ tên nào đó lại lôi tuyệt chiêu ra huyễn diệu trước mặt con gái! Quả nhiên, thầy sao thì trò vậy, đạo lý muôn đời không đổi a!
Hận Kiếm thấy vậy cũng chỉ hừ một tiếng, dẫn đầu chui vào trong “phòng”, đặt lưng xuống, nhắm mắt ngủ! Ngày hôm nay bận rộn như vậy là quá đủ rồi! Có chỗ này ẩn nấp, ít nhất cũng có thể kéo dài hai ba ngày, đôi khi chờ đợi đến hết cuộc khảo nghiệm cũng không chừng!
Đây chính là nhờ Hận Kiếm đã có kinh nghiệm từ trước, chuẩn bị kỹ càng và tính toán đâu ra đó nên mới có hiệu quả này. Nhớ lần đầu tham dự, hai người bọn họ còn chạy đông chạy tây đi kiếm đồ ăn, sau đó đánh lửa nấu ăn thơm lừng, dẫn phát một đám thợ săn đêm kìa.
Ngày đầu tiên cứ như vậy kết thúc, sáu đứa trẻ ẩn vào trong thân cây, lại dựng lên một lớp ngụy trang bên ngoài, mượn mùi đàn hương thơm lừng nơi đây che giấu khí tức, cả đám dần dần chìm vào giấc ngủ an lành.