Trở lại phòng mình, những suy nghĩ vốn có chút hỗn loạn của Lâm Hàn mới dần dần trở nên bình lặng. Trước giường, Tuyết Thiên Lăng đã lẳng lặng ngồi đó chờ hắn, chỉ cần nhìn thấy nàng, thấy thần sắc lạnh nhạt mà nhu nhuyễn của nàng, mọi phiền lo trong lòng hắn dường như đều tan biến, đây là một cảm giác rất kỳ lạ, cũng là mị lực riêng của Tuyết Thiên Lăng, khiến nàng trở thành người không thể thay thế.
Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ngự thần bào treo lên đầu giường, Tuyết Thiên Lăng cảm thấy eo bị siết lại, thân thể mềm mại bị mất đà ngồi phịch xuống giường, còn tên lưu manh nào đó, lúc này đã thoải mái gối đầu lên đùi nàng, thỏa mãn hít hà từng đợt hương sen thanh nhã.
- Chàng đã hiểu rõ tình thế rồi chứ?
Tuyết Thiên Lăng như đã quá quen với động tác này, cũng chả buồn trách móc, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười hỏi. Nàng biết, tất cả mọi chuyện Lâm Hàn làm hôm nay, chỉ là để thăm dò tình thế mà thôi.
- Hiểu một chút! Chí ít biết được kẻ đứng sau làm loạn Dạ quốc là Long Nhiên Khôn, đại hoàng tử gì gì đó. Ta cũng đã nói chuyện này với Triệu Thiên Hồng, dường như hắn cũng đã đoán ra từ trước. Nếu ta đoán không lầm, người hai mươi năm trước bắt giam Triệu Thiên Hồng cũng chính là Long Nhiên Khôn! Hơn nữa, kẻ chỉ đạo trực tiếp của Triệu Thiên Hà cũng đã khai rằng…
Nghe Lâm Hàn từ tốn kể lại, thần sắc Tuyết Thiên Lăng không ngừng trầm ngâm, chờ hắn nói hết, nàng mới bình tĩnh phân tích:
- Xem ra chàng cũng bắt đầu học dùng mưu kế rồi! Giết tên kia, chẳng qua chỉ khiến Long Nhiên Khôn kiếm cớ sinh sự. Thả hắn ra, ngược lại có một màn chó cắn chó hay ho để nhìn, bởi Long Nhiên Khôn chắc chắn sẽ không buông tha kẻ phản bội, mà tên kia, hiển nhiên cũng không phải loại dễ dàng chịu chết.
- Nhưng cũng chẳng kéo được bao lâu, chuyện này chỉ bé bằng hạt vừng mà thôi!
Lâm Hàn cười khổ:
- Chuyện ở đây nhất thời sẽ không truyền về Đế Đô! Long Nhiên Khôn cũng sẽ không đụng chạm tới chúng ta! Chỉ là ta vẫn chưa hiểu lắm về Long Nhiên Khôn này, cũng không biết đại thể cách nghĩ của hắn, nên cũng rất khó phán đoán hắn sẽ làm gì khi biết được chuyện này.
Tuyết Thiên Lăng vậy mà lại mỉm cười nói:
- Long Nhiên Khôn là người thế nào ta không rõ! Nhưng có một chuyện mà ta biết, Long Nhiên Khôn muốn chiếm lĩnh toàn bộ vùng tây nam Thần Tướng làm hậu phương, từ đó có được tư bản để tranh đoạt ngai hoàng đế. Dạ quốc chính là một nơi hết sức quan trọng, hơn nữa còn có được tài nguyên cực kỳ sung túc, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Chỉ là, ta cũng không rõ vì sao hắn kéo dài tới hai mươi năm vẫn chưa hoàn toàn chiếm đoạt được Dạ quốc?
Lâm Hàn cười khẩy:
- Là vì hắn ham kho báu của Triệu gia! Mà chìa khóa lại là ấn tỷ nằm trong tay Triệu Thiên Hồng.
- Ra là vậy! Chẳng trách hắn trước sau đều muốn Triệu Thiên Hồng giao ra tước vị! Với thủ đoạn của hắn, một tiểu quốc như Dạ quốc này, chỉ cần hai đến năm năm là thừa sức đoạt lấy rồi! Càng đừng nói tới vùng này là căn cơ của hắn cùng Trịnh thị!
- Trịnh thị?
Lâm Hàn thoáng chốc cau mày:
- Lại Trịnh thị nào nữa đây?
Chẳng trách hắn tỏ ra nghi hoặc như vậy. Nói về phương diện nắm giữ thông tin, Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh mới chính là trùm sò trong nhà. Lâm Hàn… nói trắng ra chỉ là ông gia chủ mù thông tin mà thôi.
- Trịnh thị là nhà mẹ đẻ của Long Nhiên Khôn, gia tộc của Trịnh hoàng hậu! Nằm ở vùng Xuyên Hải, cách Dạ quốc chừng hai ngàn dặm! Từ ngàn năm trước đã được mệnh danh là bá chủ vùng Tây Nam, cũng là nguyên do lớn nhất mà Long Nhiên Khôn lựa chọn nơi này làm hậu phương cho mình.
Tuyết Thiên Lăng từ tốn nói, khiến tâm trạng Lâm Hàn càng thêm nặng nề.
- Ách!
Hắn thật sự rất bất đắc dĩ nấc lên một tiếng:
- Vậy là chúng ta đang vào hang cọp cướp đồ ăn rồi hả?
Trịnh thị là bá chủ vùng Tây Nam đã ngàn năm, căn cơ sâu dày, thời gian dài như vậy, bọn họ và Long Nhiên Khôn chắc chắn đã xâm chiếm được không ít lãnh địa xung quanh đây, gọi là hang ổ cũng không quá đáng! Vậy mà Lâm Hàn lại trước sau mờ mịt lao đầu vào, chẳng phải tự tìm chết sao?
- Bây giờ chàng mới biết sao?
Tuyết Thiên Lăng bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn hắn! Uổng cho cái tên này còn tự xưng Ninja truyền kỳ, có tình báo còn nắm không vững, vậy mà lúc nào cũng huyên thuyên dạy học trò phải nắm giữ tình thế rồi mới hành động.
Nếu nghe lời này Lâm Hàn chắc chắn sẽ giơ tay đầu hàng, hắn nói nắm giữ tình thế là trong từng nhiệm vụ, còn hiện tại, tràng cảnh nó lớn như vậy, tình báo cũng nâng lên tầm quốc gia, một gã đầu bò chuyên kiếp đánh thuê như hắn làm sao mà nắm giữ cho được?
Còn may bên cạnh hắn có hai cô gái rất cơ trí và tài năng, luôn giúp hắn nắm rõ được tình thế. Nếu không, Lâm Hàn cũng chẳng biết tiếp theo mình phải làm thế nào mất.
- Vậy tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn rất là ủy khuất nói, giống như đứa trẻ đang làm nũng, chờ mong Tuyết Thiên Lăng cho kẹo vậy.
- Cũng không có gì đáng ngại lắm!
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười vuốt ve má hắn:
- Có chàng và ta ở đây, Dạ quốc sẽ vững như bàn thạch! Nhưng nếu muốn dẹp yên được tình thế, để Dạ quốc được sóng yên gió lặng, vậy thì còn mất một chút công phu!
Lâm Hàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉ trợn to đôi mắt long lanh cầu khẩn nhìn Tuyết Thiên Lăng chờ nói nốt.
- Quân đội!
Ắc!
Lại là Quân đội!
Về phương diện này, Tuyết Thiên Lăng và Triệu Thiên Hồng lại nhất trí đến lạ kỳ!
Còn tại sao lại là quân đội, mà không phải mạnh bạo dùng tu vi đè người! Vậy thì đơn giản hơn, đây là pháp tắc của Đế quốc này! Cường giả hai bên chỉ có thể đối chiến với cường giả bên địch, tuyệt đối không được ra tay với những binh sĩ cấp thấp. Trừ phi đã tiêu diệt được thống soái và cường giả bên địch rồi, vậy thì có thể trực tiếp toàn diệt quân địch hoặc chiêu hàng.
Nếu như thống soái bên địch nhất quyết như rùa rụt cổ núp trong thành, vậy thì bản thân tướng quân dù có tu vi mạnh cũng rất khó làm gì được, dù cho có là chuyên gia ám sát như Lâm Hàn cũng rất khó bảo chứng vượt qua được trùng vây mà không sát hại đến binh lính cấp thấp.
Chiến tranh, ở Thần Tướng Chiến Quốc này không phải chỉ đơn giản là phương pháp tranh đoạt lợi ích, mà còn là phương pháp sàng lọc cường giả từ những trận chiến đẫm mùi sinh tử. Đó là phương pháp thần thánh được một đám cuồng chiến từ thời cổ đại tôn sùng và duy trì, tuyệt đối không thể phá bỏ. Lâm Hàn dù chán ghét phương pháp “Last stand” như nuôi cổ trùng này, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể thuận theo, tuyệt đối không có năng lực phá bỏ nó.
Đương nhiên, quy tắc là chết người là sống, còn phải tùy trường hợp mới có thể xử lý được những kẻ “phạm luật”.
Nhưng vấn đề là, Hàn ka không biết cầm quân a! Như đã nói, hắn chỉ là tên đánh thuê! Bảo hắn lao đầu vào chiến đấu, chỉ huy vài con thỏ nhỏ tác chiến thì được, bảo hắn lãnh đạo cả một quân đoàn chiến đấu… thà giết hắn đi còn hơn!
Nhìn Lâm Hàn ủ rũ rúc đầu vào lòng mình, Tuyết Thiên Lăng cũng cười bất đắc dĩ:
- Biết rồi! Biết rồi! Chàng không biết gì về lãnh quân, cũng dị ứng chỗ đông người chứ gì? Nhưng chàng không nhất thiết phải là người cầm quân! Nhiệm vụ của chàng, chỉ là dẫn nhẫn tổ số một hoàn thành những nhiệm vụ quan trọng, còn có đào tạo Ninja, vậy là được rồi.
- Vậy ai cầm quân bây giờ? Nàng hả?
Lâm Hàn có chút mờ mịt nói, nhưng hắn ngay lập tức phủ nhận ý kiến. Để Tuyết tiên tử suốt ngày phong trần cùng đám đàn ông thô lỗ kia, Lâm Hàn vừa nghĩ đến đã nổi da gà a!
- Đương nhiên không phải ta! Người ta đang nhắc tới là em trai của chàng, Lâm Ôn!
- Lâm Ôn?
Lâm Hàn ngồi phắt dậy, thế nào mà lại liên quan tới Lâm Ôn rồi?
- Có lẽ chàng chưa biết! Hiện tại Lâm Ôn đang bị cô lập trong Đế Đô! Với tư cách là người của học viện Cửu Long, cơ hội duy nhất của Lâm Ôn để lấy được Long Hạo Phương là từ phía Đương kim hoàng thượng Long Hạo Nhiên. Nhưng cũng rất khó khăn, bởi rất nhiều thế lực khắp nơi đang xa lánh và ghẻ lạnh hắn, thậm chí mấy kẻ cạnh tranh còn công khai nhục mạ, nói hắn chỉ là kẻ ăn bám không có thực tài, vì vậy khiến cơ hội của Lâm Ôn càng thêm nhỏ. Nếu không phải Long Hạo Phương sống chết không chịu lấy ai khác, vậy thì… nhưng tình trạng như vậy cũng không kéo dài được bao lâu nữa đâu!
Nghe Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt giải thích, Lâm Hàn càng nhíu mày thêm chặt. Cái thằng nhãi này, gặp khó khăn cũng không chịu nói một câu! Chẳng phải trước đó đã nói rõ rồi sao? Cái tính cách này… làm sao mà giống mình vậy chứ?
- Vậy còn quân đội? Chúng ta đào đâu ra quân đội? Đừng nói đến chuyện đào tạo, tình thế lửa sém lông mày! Có đào tạo cũng bị kẻ địch bóp chết từ trong trứng nước! Cứ như vậy, không ổn a!
- Chuyện này, vậy thì còn phải nhờ đến chàng rồi!
Tuyết Thiên Lăng cười nhẹ nói.
- Ta? Ta có cách? Sao ta không biết?
Lâm Hàn đầy mặt mờ mịt hỏi.
- Có lẽ chàng đã quên một người!
Tuyết Thiên Lăng lắc lắc đầu nói.
- Ai?
Lâm Hàn nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
- Long Hạo Nguyệt! Phụng Nguyệt công chúa! Nàng ta đã từng nợ chàng một cái mạng, hiện tại cũng đã đến lúc sử dụng đến rồi!
Hai mắt Lâm Hàn thoáng chốc sáng ngời, đúng rồi, không nhắc suýt chút nữa hắn còn quên mất có chuyện này! Hiện tại dùng điều kiện đó đổi lấy một chi quân đội, chẳng phải vừa vặn hay sao?
- Oa haha! Yêu nàng chết mất! Tuyết tỷ tỷ quả nhiên là bảo bối thông minh của ta! Ta muốn cảm tạ nàng thật tốt, dù hy sinh thân mình cũng không tiếc! Chụt chụt…
- Lại không đứng đắn! Tật xấu đó đến bao giờ chàng mới sửa được đây?
Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc mềm nhũn ngã xuống giường, giọng điệu có chút trách móc.
- Đàn ông không xấu đàn bà không thương! Ta tới đây…
Trong phòng thoáng chốc lại vang lên tiếng sói tru hòa lẫn với tiếng thở dốc đầy mị hoặc. Còn may thói quen của Tuyết Thiên Lăng khi ở chung với tên này là bày kết giới cách âm, nếu không chẳng phải xấu hổ chết rồi sao?
Nhẹ nhàng cầm lấy chiếc ngự thần bào treo lên đầu giường, Tuyết Thiên Lăng cảm thấy eo bị siết lại, thân thể mềm mại bị mất đà ngồi phịch xuống giường, còn tên lưu manh nào đó, lúc này đã thoải mái gối đầu lên đùi nàng, thỏa mãn hít hà từng đợt hương sen thanh nhã.
- Chàng đã hiểu rõ tình thế rồi chứ?
Tuyết Thiên Lăng như đã quá quen với động tác này, cũng chả buồn trách móc, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười hỏi. Nàng biết, tất cả mọi chuyện Lâm Hàn làm hôm nay, chỉ là để thăm dò tình thế mà thôi.
- Hiểu một chút! Chí ít biết được kẻ đứng sau làm loạn Dạ quốc là Long Nhiên Khôn, đại hoàng tử gì gì đó. Ta cũng đã nói chuyện này với Triệu Thiên Hồng, dường như hắn cũng đã đoán ra từ trước. Nếu ta đoán không lầm, người hai mươi năm trước bắt giam Triệu Thiên Hồng cũng chính là Long Nhiên Khôn! Hơn nữa, kẻ chỉ đạo trực tiếp của Triệu Thiên Hà cũng đã khai rằng…
Nghe Lâm Hàn từ tốn kể lại, thần sắc Tuyết Thiên Lăng không ngừng trầm ngâm, chờ hắn nói hết, nàng mới bình tĩnh phân tích:
- Xem ra chàng cũng bắt đầu học dùng mưu kế rồi! Giết tên kia, chẳng qua chỉ khiến Long Nhiên Khôn kiếm cớ sinh sự. Thả hắn ra, ngược lại có một màn chó cắn chó hay ho để nhìn, bởi Long Nhiên Khôn chắc chắn sẽ không buông tha kẻ phản bội, mà tên kia, hiển nhiên cũng không phải loại dễ dàng chịu chết.
- Nhưng cũng chẳng kéo được bao lâu, chuyện này chỉ bé bằng hạt vừng mà thôi!
Lâm Hàn cười khổ:
- Chuyện ở đây nhất thời sẽ không truyền về Đế Đô! Long Nhiên Khôn cũng sẽ không đụng chạm tới chúng ta! Chỉ là ta vẫn chưa hiểu lắm về Long Nhiên Khôn này, cũng không biết đại thể cách nghĩ của hắn, nên cũng rất khó phán đoán hắn sẽ làm gì khi biết được chuyện này.
Tuyết Thiên Lăng vậy mà lại mỉm cười nói:
- Long Nhiên Khôn là người thế nào ta không rõ! Nhưng có một chuyện mà ta biết, Long Nhiên Khôn muốn chiếm lĩnh toàn bộ vùng tây nam Thần Tướng làm hậu phương, từ đó có được tư bản để tranh đoạt ngai hoàng đế. Dạ quốc chính là một nơi hết sức quan trọng, hơn nữa còn có được tài nguyên cực kỳ sung túc, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua. Chỉ là, ta cũng không rõ vì sao hắn kéo dài tới hai mươi năm vẫn chưa hoàn toàn chiếm đoạt được Dạ quốc?
Lâm Hàn cười khẩy:
- Là vì hắn ham kho báu của Triệu gia! Mà chìa khóa lại là ấn tỷ nằm trong tay Triệu Thiên Hồng.
- Ra là vậy! Chẳng trách hắn trước sau đều muốn Triệu Thiên Hồng giao ra tước vị! Với thủ đoạn của hắn, một tiểu quốc như Dạ quốc này, chỉ cần hai đến năm năm là thừa sức đoạt lấy rồi! Càng đừng nói tới vùng này là căn cơ của hắn cùng Trịnh thị!
- Trịnh thị?
Lâm Hàn thoáng chốc cau mày:
- Lại Trịnh thị nào nữa đây?
Chẳng trách hắn tỏ ra nghi hoặc như vậy. Nói về phương diện nắm giữ thông tin, Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh mới chính là trùm sò trong nhà. Lâm Hàn… nói trắng ra chỉ là ông gia chủ mù thông tin mà thôi.
- Trịnh thị là nhà mẹ đẻ của Long Nhiên Khôn, gia tộc của Trịnh hoàng hậu! Nằm ở vùng Xuyên Hải, cách Dạ quốc chừng hai ngàn dặm! Từ ngàn năm trước đã được mệnh danh là bá chủ vùng Tây Nam, cũng là nguyên do lớn nhất mà Long Nhiên Khôn lựa chọn nơi này làm hậu phương cho mình.
Tuyết Thiên Lăng từ tốn nói, khiến tâm trạng Lâm Hàn càng thêm nặng nề.
- Ách!
Hắn thật sự rất bất đắc dĩ nấc lên một tiếng:
- Vậy là chúng ta đang vào hang cọp cướp đồ ăn rồi hả?
Trịnh thị là bá chủ vùng Tây Nam đã ngàn năm, căn cơ sâu dày, thời gian dài như vậy, bọn họ và Long Nhiên Khôn chắc chắn đã xâm chiếm được không ít lãnh địa xung quanh đây, gọi là hang ổ cũng không quá đáng! Vậy mà Lâm Hàn lại trước sau mờ mịt lao đầu vào, chẳng phải tự tìm chết sao?
- Bây giờ chàng mới biết sao?
Tuyết Thiên Lăng bất đắc dĩ trợn trắng mắt nhìn hắn! Uổng cho cái tên này còn tự xưng Ninja truyền kỳ, có tình báo còn nắm không vững, vậy mà lúc nào cũng huyên thuyên dạy học trò phải nắm giữ tình thế rồi mới hành động.
Nếu nghe lời này Lâm Hàn chắc chắn sẽ giơ tay đầu hàng, hắn nói nắm giữ tình thế là trong từng nhiệm vụ, còn hiện tại, tràng cảnh nó lớn như vậy, tình báo cũng nâng lên tầm quốc gia, một gã đầu bò chuyên kiếp đánh thuê như hắn làm sao mà nắm giữ cho được?
Còn may bên cạnh hắn có hai cô gái rất cơ trí và tài năng, luôn giúp hắn nắm rõ được tình thế. Nếu không, Lâm Hàn cũng chẳng biết tiếp theo mình phải làm thế nào mất.
- Vậy tiếp theo phải làm thế nào bây giờ?
Lâm Hàn rất là ủy khuất nói, giống như đứa trẻ đang làm nũng, chờ mong Tuyết Thiên Lăng cho kẹo vậy.
- Cũng không có gì đáng ngại lắm!
Tuyết Thiên Lăng mỉm cười vuốt ve má hắn:
- Có chàng và ta ở đây, Dạ quốc sẽ vững như bàn thạch! Nhưng nếu muốn dẹp yên được tình thế, để Dạ quốc được sóng yên gió lặng, vậy thì còn mất một chút công phu!
Lâm Hàn chẳng hiểu đầu cua tai nheo, chỉ trợn to đôi mắt long lanh cầu khẩn nhìn Tuyết Thiên Lăng chờ nói nốt.
- Quân đội!
Ắc!
Lại là Quân đội!
Về phương diện này, Tuyết Thiên Lăng và Triệu Thiên Hồng lại nhất trí đến lạ kỳ!
Còn tại sao lại là quân đội, mà không phải mạnh bạo dùng tu vi đè người! Vậy thì đơn giản hơn, đây là pháp tắc của Đế quốc này! Cường giả hai bên chỉ có thể đối chiến với cường giả bên địch, tuyệt đối không được ra tay với những binh sĩ cấp thấp. Trừ phi đã tiêu diệt được thống soái và cường giả bên địch rồi, vậy thì có thể trực tiếp toàn diệt quân địch hoặc chiêu hàng.
Nếu như thống soái bên địch nhất quyết như rùa rụt cổ núp trong thành, vậy thì bản thân tướng quân dù có tu vi mạnh cũng rất khó làm gì được, dù cho có là chuyên gia ám sát như Lâm Hàn cũng rất khó bảo chứng vượt qua được trùng vây mà không sát hại đến binh lính cấp thấp.
Chiến tranh, ở Thần Tướng Chiến Quốc này không phải chỉ đơn giản là phương pháp tranh đoạt lợi ích, mà còn là phương pháp sàng lọc cường giả từ những trận chiến đẫm mùi sinh tử. Đó là phương pháp thần thánh được một đám cuồng chiến từ thời cổ đại tôn sùng và duy trì, tuyệt đối không thể phá bỏ. Lâm Hàn dù chán ghét phương pháp “Last stand” như nuôi cổ trùng này, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể thuận theo, tuyệt đối không có năng lực phá bỏ nó.
Đương nhiên, quy tắc là chết người là sống, còn phải tùy trường hợp mới có thể xử lý được những kẻ “phạm luật”.
Nhưng vấn đề là, Hàn ka không biết cầm quân a! Như đã nói, hắn chỉ là tên đánh thuê! Bảo hắn lao đầu vào chiến đấu, chỉ huy vài con thỏ nhỏ tác chiến thì được, bảo hắn lãnh đạo cả một quân đoàn chiến đấu… thà giết hắn đi còn hơn!
Nhìn Lâm Hàn ủ rũ rúc đầu vào lòng mình, Tuyết Thiên Lăng cũng cười bất đắc dĩ:
- Biết rồi! Biết rồi! Chàng không biết gì về lãnh quân, cũng dị ứng chỗ đông người chứ gì? Nhưng chàng không nhất thiết phải là người cầm quân! Nhiệm vụ của chàng, chỉ là dẫn nhẫn tổ số một hoàn thành những nhiệm vụ quan trọng, còn có đào tạo Ninja, vậy là được rồi.
- Vậy ai cầm quân bây giờ? Nàng hả?
Lâm Hàn có chút mờ mịt nói, nhưng hắn ngay lập tức phủ nhận ý kiến. Để Tuyết tiên tử suốt ngày phong trần cùng đám đàn ông thô lỗ kia, Lâm Hàn vừa nghĩ đến đã nổi da gà a!
- Đương nhiên không phải ta! Người ta đang nhắc tới là em trai của chàng, Lâm Ôn!
- Lâm Ôn?
Lâm Hàn ngồi phắt dậy, thế nào mà lại liên quan tới Lâm Ôn rồi?
- Có lẽ chàng chưa biết! Hiện tại Lâm Ôn đang bị cô lập trong Đế Đô! Với tư cách là người của học viện Cửu Long, cơ hội duy nhất của Lâm Ôn để lấy được Long Hạo Phương là từ phía Đương kim hoàng thượng Long Hạo Nhiên. Nhưng cũng rất khó khăn, bởi rất nhiều thế lực khắp nơi đang xa lánh và ghẻ lạnh hắn, thậm chí mấy kẻ cạnh tranh còn công khai nhục mạ, nói hắn chỉ là kẻ ăn bám không có thực tài, vì vậy khiến cơ hội của Lâm Ôn càng thêm nhỏ. Nếu không phải Long Hạo Phương sống chết không chịu lấy ai khác, vậy thì… nhưng tình trạng như vậy cũng không kéo dài được bao lâu nữa đâu!
Nghe Tuyết Thiên Lăng lạnh nhạt giải thích, Lâm Hàn càng nhíu mày thêm chặt. Cái thằng nhãi này, gặp khó khăn cũng không chịu nói một câu! Chẳng phải trước đó đã nói rõ rồi sao? Cái tính cách này… làm sao mà giống mình vậy chứ?
- Vậy còn quân đội? Chúng ta đào đâu ra quân đội? Đừng nói đến chuyện đào tạo, tình thế lửa sém lông mày! Có đào tạo cũng bị kẻ địch bóp chết từ trong trứng nước! Cứ như vậy, không ổn a!
- Chuyện này, vậy thì còn phải nhờ đến chàng rồi!
Tuyết Thiên Lăng cười nhẹ nói.
- Ta? Ta có cách? Sao ta không biết?
Lâm Hàn đầy mặt mờ mịt hỏi.
- Có lẽ chàng đã quên một người!
Tuyết Thiên Lăng lắc lắc đầu nói.
- Ai?
Lâm Hàn nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
- Long Hạo Nguyệt! Phụng Nguyệt công chúa! Nàng ta đã từng nợ chàng một cái mạng, hiện tại cũng đã đến lúc sử dụng đến rồi!
Hai mắt Lâm Hàn thoáng chốc sáng ngời, đúng rồi, không nhắc suýt chút nữa hắn còn quên mất có chuyện này! Hiện tại dùng điều kiện đó đổi lấy một chi quân đội, chẳng phải vừa vặn hay sao?
- Oa haha! Yêu nàng chết mất! Tuyết tỷ tỷ quả nhiên là bảo bối thông minh của ta! Ta muốn cảm tạ nàng thật tốt, dù hy sinh thân mình cũng không tiếc! Chụt chụt…
- Lại không đứng đắn! Tật xấu đó đến bao giờ chàng mới sửa được đây?
Tuyết Thiên Lăng thoáng chốc mềm nhũn ngã xuống giường, giọng điệu có chút trách móc.
- Đàn ông không xấu đàn bà không thương! Ta tới đây…
Trong phòng thoáng chốc lại vang lên tiếng sói tru hòa lẫn với tiếng thở dốc đầy mị hoặc. Còn may thói quen của Tuyết Thiên Lăng khi ở chung với tên này là bày kết giới cách âm, nếu không chẳng phải xấu hổ chết rồi sao?