- Người đâu, mau áp giải tên gian tế kia tới đây, để chủ soái tự tay thẩm vấn hắn!
Trịnh Tàng cao giọng quát một tiếng, nhất thời hấp thu mọi sự chú ý trong trướng về đây. Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn còn có chút đắc ý, lần này không những không bị truy cứu, mà còn lập công lớn rồi.
Nhìn về phía Bạch Thi Dao, trong mắt hắn thậm chí còn có chút… trìu mến. Thi Dao quả nhiên là phúc tinh của ta a!
Theo lời của Trịnh Tàng, một tên quân sĩ nhanh chân chạy ra ngoài trướng, chẳng mấy chốc đã áp giải một tên phạm nhân đầy người máu me, tay chân bị xích vào. Mỗi bước đi của “Lã Hồng” đều thập phần nặng nề, giống như mỗi bước đi đều phải cố hết sức vậy.
Nhưng trong trướng chẳng ai đồng tình với hắn, phạm nhân là vậy, gian tế cũng vậy! Đây là kết cục giành cho những kẻ lính tù khi bị quân địch bắt được.
“Lã Hồng” bị áp giải vào trướng, đầu hắn cúi thấp, không ai có thể nhìn thấy thần sắc đầy lạnh lùng và lãnh tĩnh của hắn lúc này! Mỗi bước đi bề ngoài đầy gian nan kia, thực tế đều là do hắn cố ý thả chậm, từng bước, từng bước, chờ đợi thời cơ đến.
Tiến đến giữa trướng, “Lã Hồng” bị tên quân sĩ áp giải thô bạo giật đứng lại, khiến hắn lảo đảo suýt nữa ngã chổng vó. Trong tiếng loảng xoảng của xiềng xích, hắn khó khăn lắm mới một lần nữa đứng vững, lại bị tên quân sĩ đằng sau hung ác quát:
- Lớn mật! Thấy chủ soái còn không tự động quỳ xuống?
Dứt lời, lại đá cho một cước vào khuỷu chân, khiến hắn khụy một gối xuống.
Nhưng chẳng mấy chốc, đầu gối hắn đã thẳng trở lại, dáng người thập phần hiên ngang lẫm liệt, không chút biểu hiện gì giống như là tử tù.
Tên quân sĩ kia nhướng mày, trong lòng có chút tức giận! Phạm nhân mình áp giải mà lại lớn lối như vậy, đặc biệt còn trước mặt chủ soái, bảo hắn để mặt mũi vào đâu?
Phải biết, dù hắn chỉ là một quân sĩ bình thường nhất trong chủ trướng hiện tại, nhưng ở ngoài kia, hắn cũng là phu trưởng một quân, uy phong lẫm liệt đã quen, phạm nhân vừa nhìn thấy hắn đã khóc lóc xin tha, nào có chuyện hắn tự tay áp giải mà vẫn còn cứng đầu cứng cổ như vậy.
- Quỳ xuống!
Quân sĩ nộ hống một tiếng, một cước còn hung tàn hơn mười lần vừa rồi đạp trúng vào đùi non của Lâm Hàn, giống như muốn đạp gãy chân của hắn. Nhưng tất cả lực đạo chỉ như muối bỏ bể, chân Lâm Hàn chỉ hơi trùng xuống, rồi một lần nữa thẳng tắp, không chút suy suyển.
- Khốn nạn!
Quân sĩ lần này tức thật rồi, hắn dồn chân khí vào chân, định dùng Phá Thạch Thối ép Lâm Hàn phải quỳ. Nhưng đúng lúc này, Trịnh Vũ lại hời hợt lên tiếng:
- Được rồi! Không cần hắn phải quỳ, ngươi đi ra đi!
Tên quân sĩ kia mặc dù hơi không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành hậm hực hừ một tiếng, tàn nhẫn trừng Lâm Hàn, ý định sau này sẽ kiếm cơ hội dằn vặt tên khốn này một trận, xem hắn còn cứng đầu tới đâu.
Chỉ còn một mình Lâm Hàn trơ trọi đứng giữa chủ trướng, lúc này, Trịnh Vũ mới thẳng tắp quan sát hắn, thần sắc có chút nghiêm túc. Kẻ trước mắt mặc dù bẩn thỉu chật vật, nhưng khí chất cực kỳ bất phàm, hiên ngang, bất khuất, ánh mắt đằng sau mái tóc bù xù sáng lấp lánh hữu thần, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm bản thân. Mặc dù tu vi không cao, nhưng kẻ này hiển nhiên không đơn giản, có lẽ là một thành viên cấp cao của quân địch, lợi dụng tốt, có lẽ còn có thể moi ra một số tình báo.
Còn những nghi hoặc trước đó, Trịnh Vũ tạm thời nhấc sang một bên, bởi tình huống trước mắt, dường như cũng không có bất cứ âm mưu gì đáng nói.
Người cũng bị bắt trói, còn có thể làm gì? Khoảng cách xa như vậy, đối phương có thể làm gì hắn?
Vừa suy tư, Trịnh Vũ vừa dùng một giọng nói vô cùng từ tính, ôn hòa, mà lại không mất uy nghiêm hỏi:
- Người bên dưới kia, ngươi đã cứng đầu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu rõ quy củ chiến tranh! Nói đi, ngươi chỉ cần khai hết, ta không những tha mạng cho ngươi, mà còn tặng ngươi hai mỹ nữ cùng một số tiền, đủ để ngươi mai danh ẩn tích sống hết đời! Nếu không khai, ngươi có lẽ đã tìm hiểu về thủ đoạn của ta, đến lúc đó, ngươi muốn chết cũng chỉ có thể cầu nguyện mà thôi.
Trịnh Vũ ngay lập tức đưa điều kiện, hơn nữa thập phần đúng quy tắc! Trong chiến tranh của Thần Tướng Chiến Quốc, gián điệp thất bại có thể lựa chọn khai hết để được sống, hoặc liều chết không khai. Đương nhiên, nếu chịu khai, soái địch cũng chắc chắn giữ lời hứa, tha cho hắn khỏi chết. Làm như vậy để sau này, càng nhiều gián điệp bị bắt bị dao động mà khai ra tình báo hơn, dù sao, chiến tranh ở nơi này cũng là rất Trường kỳ và liên miên, không phải chỉ vài năm vài chục năm mà chấm dứt. Chiến tranh ở nơi này, đã kéo dài hàng vạn năm rồi, có một số quy củ lạ đời cũng là rất bình thường.
Lâm Hàn dứt khoát quay mặt đi, một lời cũng không nói.
Hắn trước đó cũng đã tìm hiểu về phong cách hành sự của Trịnh Vũ, bên người tên này luôn có năm tên mưu sĩ bày mưu tính kế. Trong trường hợp bây giờ, Trịnh Vũ chắc chắn sẽ từ phương diện khác moi tình báo về gián điệp, sau đó để các mưu sĩ phía sau màn phân tích, dùng kế đánh tan phòng tuyến tâm lý của gián điệp, để chúng từng bước mà nhỡ miệng khai ra càng nhiều tin tức hơn
Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ cao minh, Lâm Hàn tự nhận mình không làm được. Nhưng trong kế hoạch của hắn, thói quen này cũng chính là một khâu mấu chốt nhất.
Quả nhiên.
Trịnh Vũ không để ý tới Lâm Hàn nữa, đầy mặt mỉm cười xoay qua nhìn Bạch Thi Dao:
- Thi Dao! Ngươi đã nói tên này là đồng hương cũ của ngươi, vậy ngươi biết những gì về hắn, có thể nói cho ta một chút không.
Trịnh Vũ vừa nói vừa lười biếng tựa lưng ra ghế, bộ dạng giống như nắm chắc mọi thứ trong tay.
Trong lòng Bạch Thi Dao hơi run lên một cái, nàng đã chuẩn bị từ trước, nhưng giờ phút này vẫn vô cùng kích động tiến lên phía trước, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư, vô cùng cẩn thận dùng hai tay dâng lên phía trước, trao tận tay cho Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ nhìn thấy nàng như vậy, lại liên tưởng trước đó, Bạch Thi Dao dùng giọng điệu vô cùng phẫn hận nhắc về “Lã Hồng”, khiến hắn không mấy để ý, chỉ mỉm cười lạnh nhạt cầm lấy phong thư kia.
“Vẫn là Thi Dao hiểu ta nhất a! Biết cách ta làm việc, vậy mà đã chuẩn bị sẵn thứ này từ trước! Ha ha,… vậy mà phải đưa nàng cho thằng ngốc Trịnh Tàng kia, nghĩ lại cũng có chút tiếc a! Chi bằng nhân lần này hắn phạm lỗi, phạt hắn một chút…”.
Đúng là lúc này!
Chính là thời điểm này!
Vì cơ hội này, Lâm Hàn nằm gai nếm mật chờ đợi suốt hơn một tuần lễ, còn cất công bày ra một màn kịch thô thiển như vậy, chịu khổ chịu sở để Trịnh Tàng tra tấn mà không phản kích một lần! Tất cả, chỉ là vì chờ đợi giây phút này mà thôi!
Trong tích tắc, khi mà Trịnh Vũ đang tập trung tinh thần mở phong thư kia ra, thân hình đầy chật vật của “Lã Hồng” thoáng chốc biến mất, giống như hoàn toàn tiêu biến trong thiên địa, để lại nơi đó chỉ có một ánh chớp màu trắng, mỹ lệ, mà không kém phần lạnh lẽo.
Trịnh Vũ cũng trong tích tắc phát hiện tình hình không ổn! Nhưng đại não của hắn dù có nhanh, nhưng thân thể hắn nào thể nhanh bằng phi lôi thần thuật? Chỉ trong một khoảnh khắc phân thần ấy thôi, hắn đã cảm thấy trên lưng tê rần, một luồng năng lượng khổng lồ với lực xoáy kinh hồn truyền vào cơ thể, thoáng chốc đánh tan chân khí hộ thể của hắn, muốn xoắn toàn bộ nội tạng của hắn thành thịt vụn.
Rasengan!
Phi lôi thần và Rasengan, đây tuyệt đối là phong cách ra đòn của Minato, cũng là phong cách ra đòn với tốc độ nhanh và lực công kích cực kỳ khủng bố, đổi lại tổ hợp chiêu số khác, có lẽ chỉ có phi lôi thần trảm là có thể so sánh về độ hoàn mỹ.
Trịnh Vũ cuống cuồng vận công hộ thể, chỉ cần tránh thoát một kích này, hắn sẽ ngay lập tức chạy trốn! Chạy đến một chỗ an toàn trước, sau đó chậm rãi phân tích về cái tình huống chết tiệt này! Hắn bây giờ đã nhận ra rồi, kẻ địch kia, tuyệt đối là một sát thủ đỉnh cấp, thậm chí là sát thủ trong sát thủ, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn nắm giữ cơ hội một cách tinh chuẩn đến tột cùng.
Nhưng Lâm Hàn phải làm cho Trịnh Vũ thất vọng rồi! Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào, một luồng sát khí lạnh buốt đã ập tới, xuyên thấu qua cổ họng Trịnh Vũ, sát khí điên cuồng hấp thu huyết dịch của hắn.
Uy lực của thần khí, chỉ có thần khí mới có thể đỡ! Hiện tại Trịnh Vũ, một Võ Thánh cấp bốn trúng chiêu, nào có sức lực gì chống trả? Sinh cơ của hắn dần dần tàn lụi, chỉ trong hai giây đã hoàn toàn biến mất, chính thức biến hắn thành một cỗ tử thi.
Một kích! Mất mạng!
Oành!
Lúc này, dư uy của Rasengan cũng đã nhấn chìm thân thể Trịnh Vũ vào lòng đất, uy lực kia hoàn toàn bùng nổ, xoắn ốc thoáng chốc mở rộng ra tới năm sáu mét, giống như một quả bom khổng lồ bạo tạc từ lòng đất, mang theo tro bụi cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, cuốn bay hàng trăm tướng sĩ trong trướng này.
Giống như một cơn lốc, biến phạm vi năm dặm xung quanh chủ trướng thành một cơn bão cát, không dưới một ngàn trướng bồng bị cơn bão này thổi bay, ít nhất năm ngàn sĩ tốt bị đất đá cuốn vào mà bị thương. Hậu quả gây ra giống như một cơn thảm họa, nhưng tất cả, chỉ là một chiêu của “Lã Hồng” kia mà thôi!
Khi mà bụi khói tan đi, chủ trướng sang trọng đã hoàn toàn bị san thành bình địa, Trịnh Vũ đã hoàn toàn tan thành mây khói, mà Lâm Hàn, cùng với Bạch Thi Dao cũng theo đó mà biến mất, không còn tăm hơi!
…
- Ta đã giữ đúng lời hứa! Hiện tại ngươi đã hoàn toàn tự do!
Trên một đỉnh núi cách đó hơn năm mươi dặm, Lâm Hàn lúc này đã khôi phục chân thân, ngự thần bào trắng tung bay trong gió, hắn tiêu sái như một tiêu dao thần tiên, lạnh nhạt nhìn xuống bãi phế tích xa xa, nhẹ giọng cười nói với Bạch Thi Dao.
Bạch Thi Dao cũng ngơ ngác nhìn về bãi phế tích bên dưới. Những ngày tháng trước đó, nàng vẫn trông ngóng ngày đạt được tự do chân chính. Nhưng cho đến lúc này, khi mà tự do đã thực sự tìm tới nàng, trong lòng nàng lại cảm thấy thật trống rỗng.
Bởi vì… nàng không biết mình phải làm gì bây giờ?
Nàng đã tự do, nhưng lại trở thành một kẻ lang thang đến nhà còn không có, vậy nàng biết đi về đâu? Biết làm gì bây giờ?
Quốc gia của nàng, gia tộc của nàng đã bị Trịnh Vũ tiêu diệt, hoàng… tổ địa cũng đã trở thành phế tích. Nơi đó còn gì để nàng lưu luyến nữa đây?
Cho đến khi Lâm Hàn tiêu sái phất tay, nhấc chân định rời đi mất, Bạch Thi Dao mới đột ngột tỉnh hồn la lớn:
- Khoan… khoan đã!
- Hử?
Lâm Hàn ngơ ngác quay lại, có chút không hiểu nhìn nàng.
Bạch Thi Dao có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng nói ra:
- Nếu… nếu ngươi không ngại, ta có thể đi theo ngươi được chứ?
- Không được!
Lâm Hàn lắc đầu:
- Hiện giờ ta còn có việc, không tiện mang theo một cô nương!
Sự thực đúng là như thế, Lâm Hàn hiện tại vẫn còn đang trong chiến tranh với Trịnh thị, nào có chuyện mang theo Bạch Thi Dao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đáng thương của nàng, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay kết ấn, phân ra một mộc phân thân:
- Vậy đi, ta để phân thân dẫn theo ngươi về Dạ quốc! Tới đó ngươi tìm quốc chủ Triệu Thiên Hồng, ở đó hắn là lớn nhất, ngươi muốn làm gì, chỉ cần nói với hắn một câu là được!
Dứt lời, Lâm Hàn dứt khoát tung người rời đi, hắn đích xác còn rất nhiều việc cần làm.
Bởi chiến tranh, còn chưa thực sự chấm dứt!
Nhưng sẽ sớm thôi, hắn tin là như thế!
Trịnh Tàng cao giọng quát một tiếng, nhất thời hấp thu mọi sự chú ý trong trướng về đây. Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn còn có chút đắc ý, lần này không những không bị truy cứu, mà còn lập công lớn rồi.
Nhìn về phía Bạch Thi Dao, trong mắt hắn thậm chí còn có chút… trìu mến. Thi Dao quả nhiên là phúc tinh của ta a!
Theo lời của Trịnh Tàng, một tên quân sĩ nhanh chân chạy ra ngoài trướng, chẳng mấy chốc đã áp giải một tên phạm nhân đầy người máu me, tay chân bị xích vào. Mỗi bước đi của “Lã Hồng” đều thập phần nặng nề, giống như mỗi bước đi đều phải cố hết sức vậy.
Nhưng trong trướng chẳng ai đồng tình với hắn, phạm nhân là vậy, gian tế cũng vậy! Đây là kết cục giành cho những kẻ lính tù khi bị quân địch bắt được.
“Lã Hồng” bị áp giải vào trướng, đầu hắn cúi thấp, không ai có thể nhìn thấy thần sắc đầy lạnh lùng và lãnh tĩnh của hắn lúc này! Mỗi bước đi bề ngoài đầy gian nan kia, thực tế đều là do hắn cố ý thả chậm, từng bước, từng bước, chờ đợi thời cơ đến.
Tiến đến giữa trướng, “Lã Hồng” bị tên quân sĩ áp giải thô bạo giật đứng lại, khiến hắn lảo đảo suýt nữa ngã chổng vó. Trong tiếng loảng xoảng của xiềng xích, hắn khó khăn lắm mới một lần nữa đứng vững, lại bị tên quân sĩ đằng sau hung ác quát:
- Lớn mật! Thấy chủ soái còn không tự động quỳ xuống?
Dứt lời, lại đá cho một cước vào khuỷu chân, khiến hắn khụy một gối xuống.
Nhưng chẳng mấy chốc, đầu gối hắn đã thẳng trở lại, dáng người thập phần hiên ngang lẫm liệt, không chút biểu hiện gì giống như là tử tù.
Tên quân sĩ kia nhướng mày, trong lòng có chút tức giận! Phạm nhân mình áp giải mà lại lớn lối như vậy, đặc biệt còn trước mặt chủ soái, bảo hắn để mặt mũi vào đâu?
Phải biết, dù hắn chỉ là một quân sĩ bình thường nhất trong chủ trướng hiện tại, nhưng ở ngoài kia, hắn cũng là phu trưởng một quân, uy phong lẫm liệt đã quen, phạm nhân vừa nhìn thấy hắn đã khóc lóc xin tha, nào có chuyện hắn tự tay áp giải mà vẫn còn cứng đầu cứng cổ như vậy.
- Quỳ xuống!
Quân sĩ nộ hống một tiếng, một cước còn hung tàn hơn mười lần vừa rồi đạp trúng vào đùi non của Lâm Hàn, giống như muốn đạp gãy chân của hắn. Nhưng tất cả lực đạo chỉ như muối bỏ bể, chân Lâm Hàn chỉ hơi trùng xuống, rồi một lần nữa thẳng tắp, không chút suy suyển.
- Khốn nạn!
Quân sĩ lần này tức thật rồi, hắn dồn chân khí vào chân, định dùng Phá Thạch Thối ép Lâm Hàn phải quỳ. Nhưng đúng lúc này, Trịnh Vũ lại hời hợt lên tiếng:
- Được rồi! Không cần hắn phải quỳ, ngươi đi ra đi!
Tên quân sĩ kia mặc dù hơi không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành hậm hực hừ một tiếng, tàn nhẫn trừng Lâm Hàn, ý định sau này sẽ kiếm cơ hội dằn vặt tên khốn này một trận, xem hắn còn cứng đầu tới đâu.
Chỉ còn một mình Lâm Hàn trơ trọi đứng giữa chủ trướng, lúc này, Trịnh Vũ mới thẳng tắp quan sát hắn, thần sắc có chút nghiêm túc. Kẻ trước mắt mặc dù bẩn thỉu chật vật, nhưng khí chất cực kỳ bất phàm, hiên ngang, bất khuất, ánh mắt đằng sau mái tóc bù xù sáng lấp lánh hữu thần, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm bản thân. Mặc dù tu vi không cao, nhưng kẻ này hiển nhiên không đơn giản, có lẽ là một thành viên cấp cao của quân địch, lợi dụng tốt, có lẽ còn có thể moi ra một số tình báo.
Còn những nghi hoặc trước đó, Trịnh Vũ tạm thời nhấc sang một bên, bởi tình huống trước mắt, dường như cũng không có bất cứ âm mưu gì đáng nói.
Người cũng bị bắt trói, còn có thể làm gì? Khoảng cách xa như vậy, đối phương có thể làm gì hắn?
Vừa suy tư, Trịnh Vũ vừa dùng một giọng nói vô cùng từ tính, ôn hòa, mà lại không mất uy nghiêm hỏi:
- Người bên dưới kia, ngươi đã cứng đầu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu rõ quy củ chiến tranh! Nói đi, ngươi chỉ cần khai hết, ta không những tha mạng cho ngươi, mà còn tặng ngươi hai mỹ nữ cùng một số tiền, đủ để ngươi mai danh ẩn tích sống hết đời! Nếu không khai, ngươi có lẽ đã tìm hiểu về thủ đoạn của ta, đến lúc đó, ngươi muốn chết cũng chỉ có thể cầu nguyện mà thôi.
Trịnh Vũ ngay lập tức đưa điều kiện, hơn nữa thập phần đúng quy tắc! Trong chiến tranh của Thần Tướng Chiến Quốc, gián điệp thất bại có thể lựa chọn khai hết để được sống, hoặc liều chết không khai. Đương nhiên, nếu chịu khai, soái địch cũng chắc chắn giữ lời hứa, tha cho hắn khỏi chết. Làm như vậy để sau này, càng nhiều gián điệp bị bắt bị dao động mà khai ra tình báo hơn, dù sao, chiến tranh ở nơi này cũng là rất Trường kỳ và liên miên, không phải chỉ vài năm vài chục năm mà chấm dứt. Chiến tranh ở nơi này, đã kéo dài hàng vạn năm rồi, có một số quy củ lạ đời cũng là rất bình thường.
Lâm Hàn dứt khoát quay mặt đi, một lời cũng không nói.
Hắn trước đó cũng đã tìm hiểu về phong cách hành sự của Trịnh Vũ, bên người tên này luôn có năm tên mưu sĩ bày mưu tính kế. Trong trường hợp bây giờ, Trịnh Vũ chắc chắn sẽ từ phương diện khác moi tình báo về gián điệp, sau đó để các mưu sĩ phía sau màn phân tích, dùng kế đánh tan phòng tuyến tâm lý của gián điệp, để chúng từng bước mà nhỡ miệng khai ra càng nhiều tin tức hơn
Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ cao minh, Lâm Hàn tự nhận mình không làm được. Nhưng trong kế hoạch của hắn, thói quen này cũng chính là một khâu mấu chốt nhất.
Quả nhiên.
Trịnh Vũ không để ý tới Lâm Hàn nữa, đầy mặt mỉm cười xoay qua nhìn Bạch Thi Dao:
- Thi Dao! Ngươi đã nói tên này là đồng hương cũ của ngươi, vậy ngươi biết những gì về hắn, có thể nói cho ta một chút không.
Trịnh Vũ vừa nói vừa lười biếng tựa lưng ra ghế, bộ dạng giống như nắm chắc mọi thứ trong tay.
Trong lòng Bạch Thi Dao hơi run lên một cái, nàng đã chuẩn bị từ trước, nhưng giờ phút này vẫn vô cùng kích động tiến lên phía trước, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư, vô cùng cẩn thận dùng hai tay dâng lên phía trước, trao tận tay cho Trịnh Vũ.
Trịnh Vũ nhìn thấy nàng như vậy, lại liên tưởng trước đó, Bạch Thi Dao dùng giọng điệu vô cùng phẫn hận nhắc về “Lã Hồng”, khiến hắn không mấy để ý, chỉ mỉm cười lạnh nhạt cầm lấy phong thư kia.
“Vẫn là Thi Dao hiểu ta nhất a! Biết cách ta làm việc, vậy mà đã chuẩn bị sẵn thứ này từ trước! Ha ha,… vậy mà phải đưa nàng cho thằng ngốc Trịnh Tàng kia, nghĩ lại cũng có chút tiếc a! Chi bằng nhân lần này hắn phạm lỗi, phạt hắn một chút…”.
Đúng là lúc này!
Chính là thời điểm này!
Vì cơ hội này, Lâm Hàn nằm gai nếm mật chờ đợi suốt hơn một tuần lễ, còn cất công bày ra một màn kịch thô thiển như vậy, chịu khổ chịu sở để Trịnh Tàng tra tấn mà không phản kích một lần! Tất cả, chỉ là vì chờ đợi giây phút này mà thôi!
Trong tích tắc, khi mà Trịnh Vũ đang tập trung tinh thần mở phong thư kia ra, thân hình đầy chật vật của “Lã Hồng” thoáng chốc biến mất, giống như hoàn toàn tiêu biến trong thiên địa, để lại nơi đó chỉ có một ánh chớp màu trắng, mỹ lệ, mà không kém phần lạnh lẽo.
Trịnh Vũ cũng trong tích tắc phát hiện tình hình không ổn! Nhưng đại não của hắn dù có nhanh, nhưng thân thể hắn nào thể nhanh bằng phi lôi thần thuật? Chỉ trong một khoảnh khắc phân thần ấy thôi, hắn đã cảm thấy trên lưng tê rần, một luồng năng lượng khổng lồ với lực xoáy kinh hồn truyền vào cơ thể, thoáng chốc đánh tan chân khí hộ thể của hắn, muốn xoắn toàn bộ nội tạng của hắn thành thịt vụn.
Rasengan!
Phi lôi thần và Rasengan, đây tuyệt đối là phong cách ra đòn của Minato, cũng là phong cách ra đòn với tốc độ nhanh và lực công kích cực kỳ khủng bố, đổi lại tổ hợp chiêu số khác, có lẽ chỉ có phi lôi thần trảm là có thể so sánh về độ hoàn mỹ.
Trịnh Vũ cuống cuồng vận công hộ thể, chỉ cần tránh thoát một kích này, hắn sẽ ngay lập tức chạy trốn! Chạy đến một chỗ an toàn trước, sau đó chậm rãi phân tích về cái tình huống chết tiệt này! Hắn bây giờ đã nhận ra rồi, kẻ địch kia, tuyệt đối là một sát thủ đỉnh cấp, thậm chí là sát thủ trong sát thủ, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn nắm giữ cơ hội một cách tinh chuẩn đến tột cùng.
Nhưng Lâm Hàn phải làm cho Trịnh Vũ thất vọng rồi! Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào, một luồng sát khí lạnh buốt đã ập tới, xuyên thấu qua cổ họng Trịnh Vũ, sát khí điên cuồng hấp thu huyết dịch của hắn.
Uy lực của thần khí, chỉ có thần khí mới có thể đỡ! Hiện tại Trịnh Vũ, một Võ Thánh cấp bốn trúng chiêu, nào có sức lực gì chống trả? Sinh cơ của hắn dần dần tàn lụi, chỉ trong hai giây đã hoàn toàn biến mất, chính thức biến hắn thành một cỗ tử thi.
Một kích! Mất mạng!
Oành!
Lúc này, dư uy của Rasengan cũng đã nhấn chìm thân thể Trịnh Vũ vào lòng đất, uy lực kia hoàn toàn bùng nổ, xoắn ốc thoáng chốc mở rộng ra tới năm sáu mét, giống như một quả bom khổng lồ bạo tạc từ lòng đất, mang theo tro bụi cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, cuốn bay hàng trăm tướng sĩ trong trướng này.
Giống như một cơn lốc, biến phạm vi năm dặm xung quanh chủ trướng thành một cơn bão cát, không dưới một ngàn trướng bồng bị cơn bão này thổi bay, ít nhất năm ngàn sĩ tốt bị đất đá cuốn vào mà bị thương. Hậu quả gây ra giống như một cơn thảm họa, nhưng tất cả, chỉ là một chiêu của “Lã Hồng” kia mà thôi!
Khi mà bụi khói tan đi, chủ trướng sang trọng đã hoàn toàn bị san thành bình địa, Trịnh Vũ đã hoàn toàn tan thành mây khói, mà Lâm Hàn, cùng với Bạch Thi Dao cũng theo đó mà biến mất, không còn tăm hơi!
…
- Ta đã giữ đúng lời hứa! Hiện tại ngươi đã hoàn toàn tự do!
Trên một đỉnh núi cách đó hơn năm mươi dặm, Lâm Hàn lúc này đã khôi phục chân thân, ngự thần bào trắng tung bay trong gió, hắn tiêu sái như một tiêu dao thần tiên, lạnh nhạt nhìn xuống bãi phế tích xa xa, nhẹ giọng cười nói với Bạch Thi Dao.
Bạch Thi Dao cũng ngơ ngác nhìn về bãi phế tích bên dưới. Những ngày tháng trước đó, nàng vẫn trông ngóng ngày đạt được tự do chân chính. Nhưng cho đến lúc này, khi mà tự do đã thực sự tìm tới nàng, trong lòng nàng lại cảm thấy thật trống rỗng.
Bởi vì… nàng không biết mình phải làm gì bây giờ?
Nàng đã tự do, nhưng lại trở thành một kẻ lang thang đến nhà còn không có, vậy nàng biết đi về đâu? Biết làm gì bây giờ?
Quốc gia của nàng, gia tộc của nàng đã bị Trịnh Vũ tiêu diệt, hoàng… tổ địa cũng đã trở thành phế tích. Nơi đó còn gì để nàng lưu luyến nữa đây?
Cho đến khi Lâm Hàn tiêu sái phất tay, nhấc chân định rời đi mất, Bạch Thi Dao mới đột ngột tỉnh hồn la lớn:
- Khoan… khoan đã!
- Hử?
Lâm Hàn ngơ ngác quay lại, có chút không hiểu nhìn nàng.
Bạch Thi Dao có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng nói ra:
- Nếu… nếu ngươi không ngại, ta có thể đi theo ngươi được chứ?
- Không được!
Lâm Hàn lắc đầu:
- Hiện giờ ta còn có việc, không tiện mang theo một cô nương!
Sự thực đúng là như thế, Lâm Hàn hiện tại vẫn còn đang trong chiến tranh với Trịnh thị, nào có chuyện mang theo Bạch Thi Dao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đáng thương của nàng, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay kết ấn, phân ra một mộc phân thân:
- Vậy đi, ta để phân thân dẫn theo ngươi về Dạ quốc! Tới đó ngươi tìm quốc chủ Triệu Thiên Hồng, ở đó hắn là lớn nhất, ngươi muốn làm gì, chỉ cần nói với hắn một câu là được!
Dứt lời, Lâm Hàn dứt khoát tung người rời đi, hắn đích xác còn rất nhiều việc cần làm.
Bởi chiến tranh, còn chưa thực sự chấm dứt!
Nhưng sẽ sớm thôi, hắn tin là như thế!