Đêm hôm đó, Lâm Hàn không ra ngoài nữa. Đây là lần đầu tiên sau gần bốn tháng, hắn ở lại cùng Tuyết Thiên Lăng buổi tối.
Hắn không làm gì, cũng không muốn làm gì. Chỉ lẳng lặng ôm lấy thân thể thơm ngát của Tuyết Thiên Lăng, để đầu nàng tựa vào ngực hắn, ngủ một giấc thật ngon lành.
Tuyết Thiên Lăng rúc đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại đa phần là cay đắng. Tại sao? Tại sao lại đến nông nỗi này chứ? Phải chăng chuyện này ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Trong lòng trăm mối cảm xúc, Tuyết Thiên Lăng biết, cái ngày kia sắp đến rồi. Ngày mà hắn sắp xa nàng vĩnh viễn. Cứ nghĩ đến cảnh tượng ấy, trong lòng nàng lại thấy bàng hoàng, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng. Những tâm tình này, Tuyết Thiên Lăng chưa bao giờ phải nếm trải, ấy vậy mà bây giờ, chúng lại cùng ập đến, chiếm cứ tâm linh nàng, khiến nàng gần như tan vỡ.
Gần hai giờ sáng.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuôi theo trán Lâm Hàn, thấm ướt đẫm chiếc gối bông, lan dần sang tóc mai Tuyết Thiên Lăng. Thân thể hắn cũng cảm thấy đau đớn thấu xương, giống như còn ngàn vạn con kiến đang cắn xé xương cốt hắn, nội tạng hắn, thề không ăn sạch hắn không bỏ qua vậy.
Khoảng thời gian này, đêm nào Lâm Hàn cũng phải chịu đau đớn kiểu như vậy, đó là dấu hiệu của việc dung hợp huyết thống. Nhưng những lần khác lại không thể so sánh với lần này. Ba tháng trôi qua, hắn đều có thể chịu đựng, nhưng riêng một lần này, hắn lại cảm thấy đầu óc mê muội, như muốn ngất… không, là muốn tự sát để chấm dứt thống khổ.
Nhưng lý trí còn đó, Lâm Hàn biết, đây là dấu hiệu việc dung hợp sắp hoàn thành. Qua đêm nay, chỉ cần qua đêm nay thôi, thống khổ của hắn sẽ chấm dứt, dự định của hắn lại tiến thêm một bước về phía thành công. Phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Nhận thấy Lâm Hàn có dấu hiệu lạ thường, dường như đã đau đến mức không chịu nổi, trong lòng Tuyết Thiên Lăng càng thêm khẳng định, cái ngày kia sắp đến rồi. Nàng muốn giúp hắn, nhưng thực sự không biết phải giúp bằng cách nào. “Thuộc tính bạo loạn”, nàng cũng phải bó tay chịu trói.
Lâm Hàn không thể chịu được nữa, nhưng hắn không muốn lộ ra sự thống khổ ở chỗ này, ngay bên cạnh Tuyết Thiên Lăng. Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thân hình hắn nhanh như chớp vọt ra ngoài hang động, chạy vào một vị trí sâu trong rừng. Trên đường lao đi, hắn có phần không kềm chế được mà gào lên đau đớn. Nghe thấy âm thanh này, Tuyết Thiên Lăng chỉ biết nắm chặt tay, âm thầm cắn rách cả khóe môi.
Lâm Hàn điên cuồng chạy, điên cuồng đấm đá, điên cuồng phát tiết Chakra, cây cối xung quanh bị hắn tàn phá không ra hình dáng gì, rất nhiều dã thú cùng ma thú, thậm chí cả ma thú cấp ba hiếm hoi xuất hiện cũng bị hắn giết chết, chỉ biết uất ức trợn tròn mắt, không cam lòng nhìn Lâm Hàn rồi lặng lẽ trở về với sự ôm ấp của Thú Thần.
Lâm Hàn quay cuồng, đầu óc bắt đầu mất kiểm soát, chakra cũng tiêu hao sạch sành sanh, cuối cùng, hắn mệt mỏi ngã quỵ xuống, miệng thở hổn hển, mắt nhắm nghiền, dần dần chìm vào hôn mê.
----
Vài giờ sau.
Lâm Hàn mệt mỏi mở mắt ra, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy một dòng nước mãnh liệt, mang đầy khí tức thanh tân chợt chảy xuôi theo dòng máu của mình, lan tràn đến khắp thân thể. Mọi sự mệt mỏi biến mất, tất cả sức mạnh đã trở lại, thậm chí còn mạnh thêm không ít. Lâm Hàn biết, mình đã hoàn thành quá trình dung hợp, kể từ nay, hắn sẽ không còn phải chịu sự dằn vặt đau đớn kia nữa.
Hưng phấn ngồi dậy, tâm thần Lâm Hàn chìm vào hệ thống, quả nhiên, đã có thông báo về việc huyết thống dung hợp hoàn thành. Mộc Độn được giác tỉnh, ngoài ra, chakra của hắn cũng tăng cường rất nhiều, một phần là vì dung hợp xong, một phần là vì hôm qua hắn đã chém giết khá nhiều ma thú, còn bao gồm cả một con bạch hổ ma thú cấp ba nữa, năng lượng hấp thụ được cũng trợ giúp hắn rất nhiều.
Điểm thưởng cũng tăng mạnh từ 500 lên đến 1200, đủ cho hắn mua sắm một số thứ cần thiết cho dự định của mình rồi.
Nguyện vọng lớn nhất của Lâm Hàn bây giờ là gì?
Câu trả lời đó là: Đưa Tuyết Thiên Lăng ra khỏi khu rừng này, tìm một hoàn cảnh tốt một chút, để nàng yên tâm dưỡng thai, yên tâm sinh con cho hắn.
Lâm Hàn không có ý định đưa Tuyết Thiên Lăng về thành Băng Nguyên. Hoàn cảnh khắc nghiệt không nói, hơn nữa còn rất xa, đường đi hiểm trở. Lâm Hàn có thể không lo cho mình, nhưng hắn phải lo cho Tuyết tỷ tỷ của hắn, bây giờ nàng chỉ là một “người bình thường” mà thôi.
Ở đây là Đông Nam rừng rậm Táng Hồn, đã rất gần biển rồi. Hắn đã tìm hiểu rất kỹ, chỉ cần đi tiếp về phía Đông Nam chừng nửa tháng là có thể ra khỏi khu rừng này, tìm được thành thị ven biển. Hơn nữa vùng này thiếu thốn linh khí, không có mấy kỳ hoa dị thảo, nên ma thú mạnh mẽ cũng rất ít, tối đa cũng chỉ là ma thú cấp ba, hiện tại Lâm Hàn dù không đánh lại, nhưng tự tin đưa Tuyết Thiên Lăng thoát đi thì hắn vẫn có. Hắn là Ninja, việc chạy trốn với hắn là không thể đơn giản hơn. Đi về hướng đó là lựa chọn đúng đắn nhất.
Có 1200 điểm thưởng, Lâm Hàn bắt đầu muốn đổi lấy một số thứ cần thiết cho chuyến đi này.
Đầu tiên là đạn khói! Thứ này không thể thiếu, lúc cần thoát đi sử dụng nó cực kỳ hữu ích, đặc biệt với đám ma thú chưa mở linh trí này, đạn khói có tác dụng rất lớn. Một viên đạn khói cần một điểm thưởng, Lâm Hàn đổi lấy bốn mươi viên, tổng cộng tiêu hao bốn mươi điểm.
Tiếp theo là ba loại nhẫn thuật cơ bản nhất mà mọi Ninja đều cần có.
Tam thân thuật.
Đối với Lâm Hàn, tam thân thuật đã trở thành nhẫn thuật mà bất cứ Ninja nào cũng phải có. Bởi thực sự Tam Thân Thuật quá thực dụng. Dùng để né tránh, đào tẩu, thậm chí che mắt kẻ địch để tấn công bất ngờ nữa. Giống như Naruto dùng ảnh phân thân lừa Neji trong cuộc thi trung nhẫn cũng là một cách vận dụng tam thân thuật rất hay. Nếu vận dụng tốt, tam thân thuật sẽ làm cho kẻ định mơ mơ hồ hồ, không biết đâu là thực là hư, lợi dụng thời cơ đánh lén là không thể tốt hơn được nữa.
Tam thân thuật do quá phổ biến nên giá cả cũng rất rẻ, chỉ hai trăm điểm thưởng cho một thuật, độ thuần thục sau khi trao đổi là 10%, Lâm Hàn không chút do dự lựa chọn trao đổi cả ba, tiêu hao sáu trăm điểm thưởng.
Còn 560 điểm, Lâm Hàn bắt đầu nhìn lướt qua xung quanh, xem còn thứ gì đáng giá nữa không.
Chợt, hai mắt Lâm Hàn sáng ngời, thích thú mở thông tin chi tiết.
Viễn Nhãn Kính Thuật.
Người sử dụng: Sarutobi Hiruzen. Tác dụng: Quan sát tình huống trong một khu vực nhất định.
Trong truyện, thuật này được lão già dê Đệ Tam dùng để nhìn lén phòng tắm nữ, nhưng đồng thời cũng được sử dụng để quan sát, cảnh giới cả Làng Lá, là một lợi khí trong thu thập tình báo. Không nghi ngờ chút nào, có được thuật này, Lâm Hàn sẽ dễ dàng xu cát tỵ hung, thuận lợi đưa Tuyết Thiên Lăng ra khỏi khu rừng này hơn nhiều.
Nhưng, tại sao một thuật như vậy lại chỉ có giá 500 điểm thưởng?
Lâm Hàn nghi ngờ, quan sát rất kỹ phần giới thiệu về thuật này, hắn khẳng định, đây chính là thuật nhìn lén trong truyền thuyết, không sai được!
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Lâm Hàn vẫn quyết định lựa chọn trao đổi. Hiện tại tình thế đặc thù, có thêm thủ đoạn là chắc chắn thêm một phần, hắn không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì hữu ích.
Một luồng ánh sáng xanh nhạt tràn vào óc Lâm Hàn, chỉ mất một phút, hắn đã hoàn toàn tiếp thu xong thông tin về Viễn Nhãn Kính Thuật.
Hai tay hợp lại với nhau, vũ động với tốc độ hoa mắt: Thủy Độn – Thủy Cầu Thuật.
Trước mặt Lâm Hàn chợt có chút gì đó dao động, cuối cùng hình thành một quả cầu nước lớn cỡ đầu người. Lâm Hàn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục kết ấn: Viễn Nhãn Kính Thuật!
Quả cầu nước dần biến đổi, không còn trong suốt nữa, dường như bắt đầu tái hiện một cảnh tượng nào đó.
Lâm Hàn lựa chọn chính là bờ suối gần hang động của mình. Hắn đoán rằng giờ này Tuyết Thiên Lăng đang đi tắm, chuẩn bị nhìn lén nàng một phen. Việc này hắn cũng không phải chỉ làm một lần, nhưng lần nào cũng bị Tuyết Thiên Lăng phát hiện. Cũng không phải là vì Tuyết Thiên Lăng quá lợi hại, chẳng qua là vì hắn nhìn đến đoạn hay, không kềm chế được nên tự làm bại lộ mà thôi. Mỗi lần như thế, hắn chỉ đành cười trừ trong ánh mắt oán trách của Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng gãi gãi đầu chạy biến đi mất.
Nhưng!
Không có ai?
Sao lại thế?
Tâm thần chuyển động, cảnh tượng lại biến đổi về trong hang động.
Nàng đây rồi!
Lúc này, Tuyết Thiên Lăng đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, trong lòng ôm tiểu hồ ly, trên tay là một mảnh giấy, dường như là một bức thư mới viết.
Lâm Hàn tò mò, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn lén nội dung bức thư. Hắn rất muốn biết, trong hoàn cảnh cách ly với thế giới bên ngoài thế này, nàng còn viết thư cho ai.
Nhưng nhìn vào nội dung bức thư, hắn chợt thấy lửa giận xông lên đầu, hai mắt đỏ ké, trong lòng vô cùng căm tức.
Bức thư đó là viết cho hắn!
Lời lẽ trong bức thư vô cùng độc ác, đầu tiên là sỉ nhục hắn chỉ là một tên hèn kém, yếu đuối, không xứng với Tuyết tiên tử như nàng. Sau đó lại nói ra mục đích thực sự của nàng chỉ là lợi dụng hắn, lấy đi huyết mạch trong thân thể vạn chúc của hắn, lập công với sư môn mà thôi.
Lời lẽ trong thư thể hiện ra hết sự lạnh lẽo, vô tình, độc ác, đồng thời còn có cả sự bất chấp thủ đoạn, vì sư môn không tiếc hi sinh thân thể mình. Hơn nữa, nàng còn mỉa mai cái gì mà năng lực của ngươi rất tốt, sau này kiếm đàn ông sẽ kiếm kẻ như ngươi… Làm cho Lâm Hàn căm tức nghiến răng kèn kẹt, sát khí nặng nề chợt từ trong tâm mà sinh.
Tách!
Một âm thanh nhỏ bé, nhưng chợt như tiếng mưa rơi, tưới lạnh đầu óc nóng bỏng của Lâm Hàn, khiến hắn bình tĩnh lại phần nào.
Tuyết Thiên Lăng khóc rồi!
Nàng khóc rất thương tâm, khóc như muốn phát tiết bao uất ức chôn sâu từ phế phủ. Xung quanh nàng không có ai chia sẻ nữa, nàng rất cô độc, chỉ biết ôm chặt lấy tiểu hồ ly, coi nó là thứ duy nhất có thể lắng nghe lòng mình.
Vừa khóc, Tuyết Thiên Lăng vừa lắc đầu, nức nở lẩm bẩm:
- Không! Không được! Chàng sắp không chịu được rồi, còn nói gì đến sau này quên ta đi mà sống tiếp? Không được, ta không muốn chàng đau khổ mà chết! Ta phải nói ra lòng mình, để chàng biết ta yêu chàng nhường nào, để chàng thanh thản mà đi. Ta không dám nhìn thấy chàng thống khổ, càng sợ ánh mắt oán hận của chàng nhìn ta, vì ta đã làm chàng ra nông nỗi ấy. Nhưng ít nhất, ta muốn nói ra tấm chân tình của mình để đưa tiễn chàng…
Tấm thư trên tay nát bấy, Tuyết Thiên Lăng biến ra một tờ giấy khác, múa bút như bay, ghi từng câu từng chữ nắn nót nhất lên trang giấy trắng tinh khôi ấy. Qua từng câu từng chữ, sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ trước mắt Lâm Hàn. Nàng đúng là muốn lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng lại bồi cả thân lẫn tâm. Lời nói rất tình cảm, tràn đầy lưu luyến, tràn đầy không nỡ. Nhưng nàng lại càng sợ nhìn thấy hắn phải chịu đau khổ, dằn vặt, nàng ích kỷ lựa chọn trốn tránh. Nàng thề, nàng sẽ nuôi dạy con của hắn nên người,…, từng giọt nước mắt lạnh băng tuôn rơi, trải dài theo suốt cả trang giấy. Cuối cùng, Tuyết Thiên Lăng thâm tình hôn lên đó, để lại ấn ký cuối cùng của mình.
Tuyết Thiên Lăng đứng dậy, nước mắt đã lau khô, gương mặt ôn nhu trước mặt Lâm Hàn dần trở nên băng giá, ánh mắt kiên định như sắt thép. Khí thế trên người nàng biến đổi, không còn yếu đuối nhu nhược như bao ngày, mà trở nên lãnh liệt như băng tuyết, lại tràn đầy sát phạt quả đoán.
Lưu luyến nhìn qua hang động này lần cuối, Tuyết Thiên Lăng ôm lấy tiểu hồ ly, tung mình phiêu nhiên bay đi mất, như tiên nữ trên chín tầng trời, trở về đúng nơi mà nàng thuộc về.
Hắn không làm gì, cũng không muốn làm gì. Chỉ lẳng lặng ôm lấy thân thể thơm ngát của Tuyết Thiên Lăng, để đầu nàng tựa vào ngực hắn, ngủ một giấc thật ngon lành.
Tuyết Thiên Lăng rúc đầu vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn đập, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nhưng lại đa phần là cay đắng. Tại sao? Tại sao lại đến nông nỗi này chứ? Phải chăng chuyện này ngay từ đầu đã là một sai lầm?
Trong lòng trăm mối cảm xúc, Tuyết Thiên Lăng biết, cái ngày kia sắp đến rồi. Ngày mà hắn sắp xa nàng vĩnh viễn. Cứ nghĩ đến cảnh tượng ấy, trong lòng nàng lại thấy bàng hoàng, sợ hãi, thậm chí là khủng hoảng. Những tâm tình này, Tuyết Thiên Lăng chưa bao giờ phải nếm trải, ấy vậy mà bây giờ, chúng lại cùng ập đến, chiếm cứ tâm linh nàng, khiến nàng gần như tan vỡ.
Gần hai giờ sáng.
Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuôi theo trán Lâm Hàn, thấm ướt đẫm chiếc gối bông, lan dần sang tóc mai Tuyết Thiên Lăng. Thân thể hắn cũng cảm thấy đau đớn thấu xương, giống như còn ngàn vạn con kiến đang cắn xé xương cốt hắn, nội tạng hắn, thề không ăn sạch hắn không bỏ qua vậy.
Khoảng thời gian này, đêm nào Lâm Hàn cũng phải chịu đau đớn kiểu như vậy, đó là dấu hiệu của việc dung hợp huyết thống. Nhưng những lần khác lại không thể so sánh với lần này. Ba tháng trôi qua, hắn đều có thể chịu đựng, nhưng riêng một lần này, hắn lại cảm thấy đầu óc mê muội, như muốn ngất… không, là muốn tự sát để chấm dứt thống khổ.
Nhưng lý trí còn đó, Lâm Hàn biết, đây là dấu hiệu việc dung hợp sắp hoàn thành. Qua đêm nay, chỉ cần qua đêm nay thôi, thống khổ của hắn sẽ chấm dứt, dự định của hắn lại tiến thêm một bước về phía thành công. Phải chịu đựng, nhất định phải chịu đựng.
Nhận thấy Lâm Hàn có dấu hiệu lạ thường, dường như đã đau đến mức không chịu nổi, trong lòng Tuyết Thiên Lăng càng thêm khẳng định, cái ngày kia sắp đến rồi. Nàng muốn giúp hắn, nhưng thực sự không biết phải giúp bằng cách nào. “Thuộc tính bạo loạn”, nàng cũng phải bó tay chịu trói.
Lâm Hàn không thể chịu được nữa, nhưng hắn không muốn lộ ra sự thống khổ ở chỗ này, ngay bên cạnh Tuyết Thiên Lăng. Nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thân hình hắn nhanh như chớp vọt ra ngoài hang động, chạy vào một vị trí sâu trong rừng. Trên đường lao đi, hắn có phần không kềm chế được mà gào lên đau đớn. Nghe thấy âm thanh này, Tuyết Thiên Lăng chỉ biết nắm chặt tay, âm thầm cắn rách cả khóe môi.
Lâm Hàn điên cuồng chạy, điên cuồng đấm đá, điên cuồng phát tiết Chakra, cây cối xung quanh bị hắn tàn phá không ra hình dáng gì, rất nhiều dã thú cùng ma thú, thậm chí cả ma thú cấp ba hiếm hoi xuất hiện cũng bị hắn giết chết, chỉ biết uất ức trợn tròn mắt, không cam lòng nhìn Lâm Hàn rồi lặng lẽ trở về với sự ôm ấp của Thú Thần.
Lâm Hàn quay cuồng, đầu óc bắt đầu mất kiểm soát, chakra cũng tiêu hao sạch sành sanh, cuối cùng, hắn mệt mỏi ngã quỵ xuống, miệng thở hổn hển, mắt nhắm nghiền, dần dần chìm vào hôn mê.
----
Vài giờ sau.
Lâm Hàn mệt mỏi mở mắt ra, nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn chợt thấy một dòng nước mãnh liệt, mang đầy khí tức thanh tân chợt chảy xuôi theo dòng máu của mình, lan tràn đến khắp thân thể. Mọi sự mệt mỏi biến mất, tất cả sức mạnh đã trở lại, thậm chí còn mạnh thêm không ít. Lâm Hàn biết, mình đã hoàn thành quá trình dung hợp, kể từ nay, hắn sẽ không còn phải chịu sự dằn vặt đau đớn kia nữa.
Hưng phấn ngồi dậy, tâm thần Lâm Hàn chìm vào hệ thống, quả nhiên, đã có thông báo về việc huyết thống dung hợp hoàn thành. Mộc Độn được giác tỉnh, ngoài ra, chakra của hắn cũng tăng cường rất nhiều, một phần là vì dung hợp xong, một phần là vì hôm qua hắn đã chém giết khá nhiều ma thú, còn bao gồm cả một con bạch hổ ma thú cấp ba nữa, năng lượng hấp thụ được cũng trợ giúp hắn rất nhiều.
Điểm thưởng cũng tăng mạnh từ 500 lên đến 1200, đủ cho hắn mua sắm một số thứ cần thiết cho dự định của mình rồi.
Nguyện vọng lớn nhất của Lâm Hàn bây giờ là gì?
Câu trả lời đó là: Đưa Tuyết Thiên Lăng ra khỏi khu rừng này, tìm một hoàn cảnh tốt một chút, để nàng yên tâm dưỡng thai, yên tâm sinh con cho hắn.
Lâm Hàn không có ý định đưa Tuyết Thiên Lăng về thành Băng Nguyên. Hoàn cảnh khắc nghiệt không nói, hơn nữa còn rất xa, đường đi hiểm trở. Lâm Hàn có thể không lo cho mình, nhưng hắn phải lo cho Tuyết tỷ tỷ của hắn, bây giờ nàng chỉ là một “người bình thường” mà thôi.
Ở đây là Đông Nam rừng rậm Táng Hồn, đã rất gần biển rồi. Hắn đã tìm hiểu rất kỹ, chỉ cần đi tiếp về phía Đông Nam chừng nửa tháng là có thể ra khỏi khu rừng này, tìm được thành thị ven biển. Hơn nữa vùng này thiếu thốn linh khí, không có mấy kỳ hoa dị thảo, nên ma thú mạnh mẽ cũng rất ít, tối đa cũng chỉ là ma thú cấp ba, hiện tại Lâm Hàn dù không đánh lại, nhưng tự tin đưa Tuyết Thiên Lăng thoát đi thì hắn vẫn có. Hắn là Ninja, việc chạy trốn với hắn là không thể đơn giản hơn. Đi về hướng đó là lựa chọn đúng đắn nhất.
Có 1200 điểm thưởng, Lâm Hàn bắt đầu muốn đổi lấy một số thứ cần thiết cho chuyến đi này.
Đầu tiên là đạn khói! Thứ này không thể thiếu, lúc cần thoát đi sử dụng nó cực kỳ hữu ích, đặc biệt với đám ma thú chưa mở linh trí này, đạn khói có tác dụng rất lớn. Một viên đạn khói cần một điểm thưởng, Lâm Hàn đổi lấy bốn mươi viên, tổng cộng tiêu hao bốn mươi điểm.
Tiếp theo là ba loại nhẫn thuật cơ bản nhất mà mọi Ninja đều cần có.
Tam thân thuật.
Đối với Lâm Hàn, tam thân thuật đã trở thành nhẫn thuật mà bất cứ Ninja nào cũng phải có. Bởi thực sự Tam Thân Thuật quá thực dụng. Dùng để né tránh, đào tẩu, thậm chí che mắt kẻ địch để tấn công bất ngờ nữa. Giống như Naruto dùng ảnh phân thân lừa Neji trong cuộc thi trung nhẫn cũng là một cách vận dụng tam thân thuật rất hay. Nếu vận dụng tốt, tam thân thuật sẽ làm cho kẻ định mơ mơ hồ hồ, không biết đâu là thực là hư, lợi dụng thời cơ đánh lén là không thể tốt hơn được nữa.
Tam thân thuật do quá phổ biến nên giá cả cũng rất rẻ, chỉ hai trăm điểm thưởng cho một thuật, độ thuần thục sau khi trao đổi là 10%, Lâm Hàn không chút do dự lựa chọn trao đổi cả ba, tiêu hao sáu trăm điểm thưởng.
Còn 560 điểm, Lâm Hàn bắt đầu nhìn lướt qua xung quanh, xem còn thứ gì đáng giá nữa không.
Chợt, hai mắt Lâm Hàn sáng ngời, thích thú mở thông tin chi tiết.
Viễn Nhãn Kính Thuật.
Người sử dụng: Sarutobi Hiruzen. Tác dụng: Quan sát tình huống trong một khu vực nhất định.
Trong truyện, thuật này được lão già dê Đệ Tam dùng để nhìn lén phòng tắm nữ, nhưng đồng thời cũng được sử dụng để quan sát, cảnh giới cả Làng Lá, là một lợi khí trong thu thập tình báo. Không nghi ngờ chút nào, có được thuật này, Lâm Hàn sẽ dễ dàng xu cát tỵ hung, thuận lợi đưa Tuyết Thiên Lăng ra khỏi khu rừng này hơn nhiều.
Nhưng, tại sao một thuật như vậy lại chỉ có giá 500 điểm thưởng?
Lâm Hàn nghi ngờ, quan sát rất kỹ phần giới thiệu về thuật này, hắn khẳng định, đây chính là thuật nhìn lén trong truyền thuyết, không sai được!
Nghi ngờ thì nghi ngờ, nhưng Lâm Hàn vẫn quyết định lựa chọn trao đổi. Hiện tại tình thế đặc thù, có thêm thủ đoạn là chắc chắn thêm một phần, hắn không muốn bỏ qua bất cứ thứ gì hữu ích.
Một luồng ánh sáng xanh nhạt tràn vào óc Lâm Hàn, chỉ mất một phút, hắn đã hoàn toàn tiếp thu xong thông tin về Viễn Nhãn Kính Thuật.
Hai tay hợp lại với nhau, vũ động với tốc độ hoa mắt: Thủy Độn – Thủy Cầu Thuật.
Trước mặt Lâm Hàn chợt có chút gì đó dao động, cuối cùng hình thành một quả cầu nước lớn cỡ đầu người. Lâm Hàn vẫn chưa dừng lại, tiếp tục kết ấn: Viễn Nhãn Kính Thuật!
Quả cầu nước dần biến đổi, không còn trong suốt nữa, dường như bắt đầu tái hiện một cảnh tượng nào đó.
Lâm Hàn lựa chọn chính là bờ suối gần hang động của mình. Hắn đoán rằng giờ này Tuyết Thiên Lăng đang đi tắm, chuẩn bị nhìn lén nàng một phen. Việc này hắn cũng không phải chỉ làm một lần, nhưng lần nào cũng bị Tuyết Thiên Lăng phát hiện. Cũng không phải là vì Tuyết Thiên Lăng quá lợi hại, chẳng qua là vì hắn nhìn đến đoạn hay, không kềm chế được nên tự làm bại lộ mà thôi. Mỗi lần như thế, hắn chỉ đành cười trừ trong ánh mắt oán trách của Tuyết Thiên Lăng, cuối cùng gãi gãi đầu chạy biến đi mất.
Nhưng!
Không có ai?
Sao lại thế?
Tâm thần chuyển động, cảnh tượng lại biến đổi về trong hang động.
Nàng đây rồi!
Lúc này, Tuyết Thiên Lăng đang ngồi ngẩn ngơ trên giường, trong lòng ôm tiểu hồ ly, trên tay là một mảnh giấy, dường như là một bức thư mới viết.
Lâm Hàn tò mò, bắt đầu tập trung tinh thần nhìn lén nội dung bức thư. Hắn rất muốn biết, trong hoàn cảnh cách ly với thế giới bên ngoài thế này, nàng còn viết thư cho ai.
Nhưng nhìn vào nội dung bức thư, hắn chợt thấy lửa giận xông lên đầu, hai mắt đỏ ké, trong lòng vô cùng căm tức.
Bức thư đó là viết cho hắn!
Lời lẽ trong bức thư vô cùng độc ác, đầu tiên là sỉ nhục hắn chỉ là một tên hèn kém, yếu đuối, không xứng với Tuyết tiên tử như nàng. Sau đó lại nói ra mục đích thực sự của nàng chỉ là lợi dụng hắn, lấy đi huyết mạch trong thân thể vạn chúc của hắn, lập công với sư môn mà thôi.
Lời lẽ trong thư thể hiện ra hết sự lạnh lẽo, vô tình, độc ác, đồng thời còn có cả sự bất chấp thủ đoạn, vì sư môn không tiếc hi sinh thân thể mình. Hơn nữa, nàng còn mỉa mai cái gì mà năng lực của ngươi rất tốt, sau này kiếm đàn ông sẽ kiếm kẻ như ngươi… Làm cho Lâm Hàn căm tức nghiến răng kèn kẹt, sát khí nặng nề chợt từ trong tâm mà sinh.
Tách!
Một âm thanh nhỏ bé, nhưng chợt như tiếng mưa rơi, tưới lạnh đầu óc nóng bỏng của Lâm Hàn, khiến hắn bình tĩnh lại phần nào.
Tuyết Thiên Lăng khóc rồi!
Nàng khóc rất thương tâm, khóc như muốn phát tiết bao uất ức chôn sâu từ phế phủ. Xung quanh nàng không có ai chia sẻ nữa, nàng rất cô độc, chỉ biết ôm chặt lấy tiểu hồ ly, coi nó là thứ duy nhất có thể lắng nghe lòng mình.
Vừa khóc, Tuyết Thiên Lăng vừa lắc đầu, nức nở lẩm bẩm:
- Không! Không được! Chàng sắp không chịu được rồi, còn nói gì đến sau này quên ta đi mà sống tiếp? Không được, ta không muốn chàng đau khổ mà chết! Ta phải nói ra lòng mình, để chàng biết ta yêu chàng nhường nào, để chàng thanh thản mà đi. Ta không dám nhìn thấy chàng thống khổ, càng sợ ánh mắt oán hận của chàng nhìn ta, vì ta đã làm chàng ra nông nỗi ấy. Nhưng ít nhất, ta muốn nói ra tấm chân tình của mình để đưa tiễn chàng…
Tấm thư trên tay nát bấy, Tuyết Thiên Lăng biến ra một tờ giấy khác, múa bút như bay, ghi từng câu từng chữ nắn nót nhất lên trang giấy trắng tinh khôi ấy. Qua từng câu từng chữ, sự thật cuối cùng cũng sáng tỏ trước mắt Lâm Hàn. Nàng đúng là muốn lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng lại bồi cả thân lẫn tâm. Lời nói rất tình cảm, tràn đầy lưu luyến, tràn đầy không nỡ. Nhưng nàng lại càng sợ nhìn thấy hắn phải chịu đau khổ, dằn vặt, nàng ích kỷ lựa chọn trốn tránh. Nàng thề, nàng sẽ nuôi dạy con của hắn nên người,…, từng giọt nước mắt lạnh băng tuôn rơi, trải dài theo suốt cả trang giấy. Cuối cùng, Tuyết Thiên Lăng thâm tình hôn lên đó, để lại ấn ký cuối cùng của mình.
Tuyết Thiên Lăng đứng dậy, nước mắt đã lau khô, gương mặt ôn nhu trước mặt Lâm Hàn dần trở nên băng giá, ánh mắt kiên định như sắt thép. Khí thế trên người nàng biến đổi, không còn yếu đuối nhu nhược như bao ngày, mà trở nên lãnh liệt như băng tuyết, lại tràn đầy sát phạt quả đoán.
Lưu luyến nhìn qua hang động này lần cuối, Tuyết Thiên Lăng ôm lấy tiểu hồ ly, tung mình phiêu nhiên bay đi mất, như tiên nữ trên chín tầng trời, trở về đúng nơi mà nàng thuộc về.