- Đại ca, chúng ta đã đi cả nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa thấy bóng con ma con quỷ nào, có phải là chúng ta quá đen đủi hay không vậy?
Trên Cửu Long Sơn rộng lớn, một nhóm ba người đang từ tốn tiến lên phía trước. Một thiếu niên trẻ tuổi trong nhóm buồn bực hỏi người dẫn đầu, tâm tình rất là khó chịu.
Dẫn đầu là một thanh niên chừng mười chín hai mươi, khá anh tuấn, tóc cắt ngắn vuốt ngược lên, cực kỳ phá cách và lạ lùng. Trên chân mang một đôi giày kỳ lạ để hở ngón, người mặc chiến phục đơn giản, khoác một bộ ngự thần bào trắng muốt dài qua bắp chân, sau áo còn có ký hiệu hoa tuyết đan xen với ngọn lửa, hơn nữa, hình lửa còn chạy dọc theo viền áo, cũng là điểm nhấn cực kỳ đặc biệt. Trên tay hắn còn cầm kè kè theo một thanh vũ khí cong cong, vỏ bao đen kịt, là thanh katana có kiếm cách hình hoa tuyết!
Đây chính là nhóm ba người Lâm Hàn, Lâm Ôn và Hải Vô Yên rồi!
Lâm Hàn rất là vô tội gãi gãi đầu:
- Ma quỷ gì? Tránh đi chạy lên đỉnh núi trước, ngồi đấy rình mấy con bò lạc đi qua làm thịt chẳng tốt hay sao? Vô Yên nói rằng năm nay có thể giết người cướp của mà! Vô cớ giết người thì thôi, nhưng cướp của thì vẫn được chứ!
Vừa nói, hắn vừa vung vẩy quả cầu thủy tinh trên tay, bên trong có thể lờ mờ thấy được hình ảnh một thanh niên đang dùng đao tiêu diệt một ma vật đen thùi lùi, thu thập được một viên Ma Tinh!
Lâm Ôn bất mãn trợn tròn mắt, nhảy dựng lên:
- Đại ca! Anh không định làm thế thật đấy chứ? Chúng ta vào đây mục đích là để trừ ma diệt quỷ, đảm bảo bọn chúng không tràn vào nhân gian, chứ không đơn thuần chỉ là thi đấu! Nếu số lượng không đủ thì dùng biện pháp kia cũng không phải không được! Nhưng ngay từ đầu đã lên kế hoạch như vậy thì không được! Em cũng muốn góp sức bảo vệ phong ấn này!
Đứng bên cạnh, Hải Vô Yên cũng nghiêm túc gật đầu:
- Lâm Ôn nói đúng đó đại ca! Một cuộc thi ý nghĩa như vậy, tại sao chúng ta có thể dùng thủ thuật để vượt qua! Mặc dù như vậy là đúng luật, nhưng cũng không nên chủ động làm vậy, rất vô nghĩa!
Lâm Hàn nhún nhún vai, chẳng buồn giải thích! Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn đã bịa chuyện rằng tham gia vòng này để thăm thú cho biết, vậy thì cũng phải làm ra vẻ cho giống chứ! Nếu mục đích chỉ có che giấu thực lực, chưa chắc lão già kia đã đồng ý mình trà trộn vào đây!
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hàn cũng thấy mình rất vô lương, rất vô trách nhiệm. Nhưng biết làm sao được, trong đầu hắn luôn chỉ có trách nhiệm với người bên mình, còn những việc to tát như bảo vệ thương sinh này hắn đâu có quan tâm được nhiều đến vậy! Hắn dám chắc, có đến tám phần thí sinh tham gia đại hội cũng có tư tưởng như hắn, chẳng qua không biết mình có đủ năng lực hay không, vì vậy mới không dám làm, đành phải tiêu diệt từng ma vật một mà thôi.
- Vậy thì được, đi tiếp thôi! Sắp đến chỗ hai đứa mong muốn rồi!
Lâm Hàn bĩu môi nói một câu, sau đó hướng đi hơi đổi, chếch về hướng đông nam một chút, lệch khỏi con đường rồng, tiến vào vùng rừng cây.
(Có tổng cộng chín con đường mòn hình thân rồng dẫn từ nam thành lên đỉnh núi, chắc mọi người chưa quên)
Cứ đi như vậy thêm mười phút, ba người Lâm Hàn thoát ra khỏi rừng cây, tiếp cận một bãi đá lởm chởm!
Trên bãi đá, một cái xác khô thê lương nằm đó. Lâm Hàn không khó nhận ra, cái xác này thực ra rất mới, khô quắt lại như vậy chẳng qua là vì bị hút sạch máu huyết và sinh lực mà thôi!
Nhìn thấy thảm trạng của cái xác, Hải Vô Yên nhanh chóng bịt miệng mũi mình lại, khống chế lấy cảm giác buồn nôn, sắc mặt Lâm Ôn cũng hơi trắng bệch ra vì sợ. Chỉ có Lâm Hàn vẫn đứng đó dửng dưng như không, xác người hắn cũng nhìn thấy rồi, hơn nữa nhìn không ít, thậm chí xác của cha Vũ Linh Hà trước đây còn kinh khủng hơn nữa kìa.
Trên bãi đá trống trải, âm khí có vẻ âm sâm vô cùng, không gian tĩnh lặng không một âm thanh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng chiến đấu hoặc là kêu thảm ở phía xa tít tắp, lại càng làm tăng thêm cái vẻ tĩnh lặng ở không gian nơi này.
Réc réc...
Vài tiếng gáy ghê rợn vang lên, hơn nữa còn là thứ sóng âm quỷ dị công kích thẳng vào tinh thần, khiến Lâm Ôn nhất thời đứng không vững. Còn Hải Vô Yên là ma pháp sư, vốn có cơ sở tinh thần lực rất tốt nên không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Phăng!
Một trận phong bạo đột ngột được phát động, cuốn lấy một ma vật đang bay tới, quay nó mòng mòng trong cơn lốc nhỏ. Tiếp đó, một mũi kiếm sắc lẹm xuyên qua cơn lốc, đâm thủng đầu ma vật, rút đi hết sinh mệnh của nó.
Ma vật rơi rụng, lộ nguyên hình là một con dơi màu nâu đất có đôi mắt máu đầy dữ tợn, thân hình nó từ từ bị mặt đất hủ hóa, chỉ để lại một khối ma tinh nhỏ bằng đốt ngón tay.
Cái túi thu thập bên hông Lâm Ôn chợt lóe lên ánh sáng, viên ma tinh nhanh chóng biến mất, Lâm Ôn đã có được thành tích đầu tiên.
Lâm Hàn đứng phía sau, khoanh tay dựa lưng vào một tảng đá lớn, hứng thú nhìn hai đứa kia phối hợp chiến đấu.
Màn phía sau đó có vẻ cực kỳ đặc sắc, không thể không nói, Lâm Ôn và Hải Vô Yên thực sự là phối hợp rất tốt, rất ăn ý, là một cặp đôi Ma – Võ điển hình.
Hải Vô Yên hiện tại đã là Võ Hoàng cấp sáu, năm tháng trôi qua, dưới sự tập trung rèn luyện bồi dưỡng của Uy gia, cộng với thiên phú hơn người của mình, và cả sự kiên trì, chăm chỉ trong tinh thần, tấn được năm cấp với nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Tốc độ niệm chú của nàng rất nhanh, ma pháp sử dụng cũng không phải là hệ Thủy như Lâm Hàn vẫn nghĩ, mà là hệ Phong cùng Thủy! Hơn nữa, hệ thủy này không phải là thủy bình thường, mà là ma pháp hệ Diêm Thủy đặc trưng của nhà họ Hải, có thể tạo ra nước mặn, thậm chí là nước biển! Ma pháp hệ này cũng có rất nhiều thần diệu mà Lâm Hàn nhất thời chưa biết hết được.
Ma pháp hệ Phong cuốn lấy đám ma vật, phong đao, phong thiết bay đầy trời như thiên la địa võng, vây đám ma vật vào trong, không cách nào thoát khốn. Thỉnh thoảng, nàng lại sử dụng ma pháp Diêm Thủy để phòng ngự, hoặc tạo ra cầu nước bám chặt lấy cánh của đám dơi, khiến chúng nhất thời mất đi khả năng phi hành.
Ở một phía còn lại, Lâm Ôn cũng rất tích cực xuất thủ, kiếm pháp tinh diệu, bộ pháp nhanh và tuấn mỹ. Lâm Hàn nheo mắt nhìn, kiếm pháp này thậm chí có thể tạo ra tàn ảnh để mê hoặc ánh mắt kẻ địch, vẻ ngoài của kiếm pháp rất hoa lệ, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ trùng trùng, có thể sẵn sàng lấy mạng kẻ địch bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn nhìn một lúc, bất đắc dĩ đau khổ ôm lấy trán. Thực sự hắn đã rất cố gắng, nhưng lại không nhìn ra được chỗ ảo diệu của kiếm pháp này là ở đâu! Lâm Hàn phải công nhận, thực sự thiên phú của mình đối với những võ kỹ dạng thế này là quá tầm thường. Đối với hắn, Nhẫn thuật mới là thứ quan trọng nhất, kiếm pháp hắn dùng cũng cực kỳ đơn giản, không trọng chiêu thức, chỉ trọng nhận thức!
Trong chiến đấu, bản năng của Lâm Hàn hắn là rất cao, tùy từng tình huống, hắn có thể nhìn ra được khuyết điểm của chiêu thức, sau đó dùng kiếm pháp nhanh như sấm rung chớp giật của mình để nắm lấy khuyết điểm đó! Đó chính là cái gọi là “nhận thức”. Đương nhiên, không phải lúc nào hắn cũng có thể nhìn ra điểm yếu, nhưng như vậy thì sao? Kiếm pháp của hắn rất nhanh, có thể hậu phát mà chế nhân, chiêu thức tinh diệu, nhưng lại chết trước khi hoàn thành chiêu thức, vậy thì tinh diệu để làm gì?
Hơn nữa, kiếm pháp không ăn thua thì hắn còn vô số cách để hành hạ đối thủ! So độ quỷ dị với một Nhẫn giả sao? Tìm nhầm đối tượng rồi!
Đưa mắt nhìn lại, lúc này, Hải Vô Yên đột nhiên hô lớn, một dòng nước xanh biếc như ba đào ập đến, hoàn toàn nhấn chìm lũ dơi, nhưng ba đào đến nhanh mà đi cũng nhanh, lũ dơi đã bị dính nước biển, nhưng nhất thời vẫn chưa mất đi năng lực phản kháng!
Nhưng, lợi dụng thời điểm ba đào chưa rút hoàn toàn, Lâm Ôn chợt đưa một kiếm cắt ngang không gian, cắt đứt đôi người một con dơi lớn nhất. Chưa dừng lại ở đó, một dòng điện lưu như có như không lóe lên từ mũi kiếm, thông qua khả năng dẫn điện mạnh mẽ khôn cùng của Diêm Thủy, dòng điện tưởng như nhỏ bé nhanh chóng lan ra toàn bộ bãi đá, xâm nhập vào thân thể đám dơi vốn đã thân tàn ma dại. Chẳng mấy chốc đã tiễn sạch bọn chúng về tây thiên!
Tất cả... đã biến thành ma tinh, chui vào túi của Lâm Ôn và Hải Vô Yên, mỗi người được chừng hai mươi viên, riêng Lâm Hàn, hắn vẫn chỉ là một con số 0 tròn trĩnh!
Bộp bộp!
Lâm Hàn vỗ tay tán thưởng nói:
- Tốt, làm rất tốt! Rất đẹp! Hai đứa đã thỏa mãn ước muốn diệt ma trừ quỷ rồi chứ? Còn chưa đủ thì chúng ta lại tiếp tục!
Dường như vẫn chưa hết hưng phấn, Lâm Ôn nhảy dựng lên hò reo:
- Tiếp tục! Đương nhiên là tiếp tục rồi! Đại ca, đi nhanh thôi!
- Khà khà! Đi tiếp cũng được, nhưng giao tất cả ma tinh ra đây, còn có... tay của ngươi nữa, tên áo trắng!
Một tiếng cười âm trầm vang lên từ vùng cây phía trước, một đám người chừng mười tên đồng loạt bước ra. Tên nào tên nấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, rất cường thế ra lệnh cho đám người Lâm Hàn. Vài tên trong số đó còn tham lam nhìn lướt qua Hải Vô Yên, bên trong tràn đầy sắc dục và ô uế.
Còn Lâm Hàn, hắn không khó nhận ra, tên dẫn đầu đám này chính là một trong những kẻ đã ghen ghét nhìn hắn vừa rồi. Điều kiện đòi “tay” của hắn cũng do tên này đưa ra. Hẳn là muốn thừa dịp này làm thịt hắn cho bõ ghét chăng?
Trên Cửu Long Sơn rộng lớn, một nhóm ba người đang từ tốn tiến lên phía trước. Một thiếu niên trẻ tuổi trong nhóm buồn bực hỏi người dẫn đầu, tâm tình rất là khó chịu.
Dẫn đầu là một thanh niên chừng mười chín hai mươi, khá anh tuấn, tóc cắt ngắn vuốt ngược lên, cực kỳ phá cách và lạ lùng. Trên chân mang một đôi giày kỳ lạ để hở ngón, người mặc chiến phục đơn giản, khoác một bộ ngự thần bào trắng muốt dài qua bắp chân, sau áo còn có ký hiệu hoa tuyết đan xen với ngọn lửa, hơn nữa, hình lửa còn chạy dọc theo viền áo, cũng là điểm nhấn cực kỳ đặc biệt. Trên tay hắn còn cầm kè kè theo một thanh vũ khí cong cong, vỏ bao đen kịt, là thanh katana có kiếm cách hình hoa tuyết!
Đây chính là nhóm ba người Lâm Hàn, Lâm Ôn và Hải Vô Yên rồi!
Lâm Hàn rất là vô tội gãi gãi đầu:
- Ma quỷ gì? Tránh đi chạy lên đỉnh núi trước, ngồi đấy rình mấy con bò lạc đi qua làm thịt chẳng tốt hay sao? Vô Yên nói rằng năm nay có thể giết người cướp của mà! Vô cớ giết người thì thôi, nhưng cướp của thì vẫn được chứ!
Vừa nói, hắn vừa vung vẩy quả cầu thủy tinh trên tay, bên trong có thể lờ mờ thấy được hình ảnh một thanh niên đang dùng đao tiêu diệt một ma vật đen thùi lùi, thu thập được một viên Ma Tinh!
Lâm Ôn bất mãn trợn tròn mắt, nhảy dựng lên:
- Đại ca! Anh không định làm thế thật đấy chứ? Chúng ta vào đây mục đích là để trừ ma diệt quỷ, đảm bảo bọn chúng không tràn vào nhân gian, chứ không đơn thuần chỉ là thi đấu! Nếu số lượng không đủ thì dùng biện pháp kia cũng không phải không được! Nhưng ngay từ đầu đã lên kế hoạch như vậy thì không được! Em cũng muốn góp sức bảo vệ phong ấn này!
Đứng bên cạnh, Hải Vô Yên cũng nghiêm túc gật đầu:
- Lâm Ôn nói đúng đó đại ca! Một cuộc thi ý nghĩa như vậy, tại sao chúng ta có thể dùng thủ thuật để vượt qua! Mặc dù như vậy là đúng luật, nhưng cũng không nên chủ động làm vậy, rất vô nghĩa!
Lâm Hàn nhún nhún vai, chẳng buồn giải thích! Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hắn đã bịa chuyện rằng tham gia vòng này để thăm thú cho biết, vậy thì cũng phải làm ra vẻ cho giống chứ! Nếu mục đích chỉ có che giấu thực lực, chưa chắc lão già kia đã đồng ý mình trà trộn vào đây!
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hàn cũng thấy mình rất vô lương, rất vô trách nhiệm. Nhưng biết làm sao được, trong đầu hắn luôn chỉ có trách nhiệm với người bên mình, còn những việc to tát như bảo vệ thương sinh này hắn đâu có quan tâm được nhiều đến vậy! Hắn dám chắc, có đến tám phần thí sinh tham gia đại hội cũng có tư tưởng như hắn, chẳng qua không biết mình có đủ năng lực hay không, vì vậy mới không dám làm, đành phải tiêu diệt từng ma vật một mà thôi.
- Vậy thì được, đi tiếp thôi! Sắp đến chỗ hai đứa mong muốn rồi!
Lâm Hàn bĩu môi nói một câu, sau đó hướng đi hơi đổi, chếch về hướng đông nam một chút, lệch khỏi con đường rồng, tiến vào vùng rừng cây.
(Có tổng cộng chín con đường mòn hình thân rồng dẫn từ nam thành lên đỉnh núi, chắc mọi người chưa quên)
Cứ đi như vậy thêm mười phút, ba người Lâm Hàn thoát ra khỏi rừng cây, tiếp cận một bãi đá lởm chởm!
Trên bãi đá, một cái xác khô thê lương nằm đó. Lâm Hàn không khó nhận ra, cái xác này thực ra rất mới, khô quắt lại như vậy chẳng qua là vì bị hút sạch máu huyết và sinh lực mà thôi!
Nhìn thấy thảm trạng của cái xác, Hải Vô Yên nhanh chóng bịt miệng mũi mình lại, khống chế lấy cảm giác buồn nôn, sắc mặt Lâm Ôn cũng hơi trắng bệch ra vì sợ. Chỉ có Lâm Hàn vẫn đứng đó dửng dưng như không, xác người hắn cũng nhìn thấy rồi, hơn nữa nhìn không ít, thậm chí xác của cha Vũ Linh Hà trước đây còn kinh khủng hơn nữa kìa.
Trên bãi đá trống trải, âm khí có vẻ âm sâm vô cùng, không gian tĩnh lặng không một âm thanh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy vài tiếng chiến đấu hoặc là kêu thảm ở phía xa tít tắp, lại càng làm tăng thêm cái vẻ tĩnh lặng ở không gian nơi này.
Réc réc...
Vài tiếng gáy ghê rợn vang lên, hơn nữa còn là thứ sóng âm quỷ dị công kích thẳng vào tinh thần, khiến Lâm Ôn nhất thời đứng không vững. Còn Hải Vô Yên là ma pháp sư, vốn có cơ sở tinh thần lực rất tốt nên không bị ảnh hưởng gì nhiều.
Phăng!
Một trận phong bạo đột ngột được phát động, cuốn lấy một ma vật đang bay tới, quay nó mòng mòng trong cơn lốc nhỏ. Tiếp đó, một mũi kiếm sắc lẹm xuyên qua cơn lốc, đâm thủng đầu ma vật, rút đi hết sinh mệnh của nó.
Ma vật rơi rụng, lộ nguyên hình là một con dơi màu nâu đất có đôi mắt máu đầy dữ tợn, thân hình nó từ từ bị mặt đất hủ hóa, chỉ để lại một khối ma tinh nhỏ bằng đốt ngón tay.
Cái túi thu thập bên hông Lâm Ôn chợt lóe lên ánh sáng, viên ma tinh nhanh chóng biến mất, Lâm Ôn đã có được thành tích đầu tiên.
Lâm Hàn đứng phía sau, khoanh tay dựa lưng vào một tảng đá lớn, hứng thú nhìn hai đứa kia phối hợp chiến đấu.
Màn phía sau đó có vẻ cực kỳ đặc sắc, không thể không nói, Lâm Ôn và Hải Vô Yên thực sự là phối hợp rất tốt, rất ăn ý, là một cặp đôi Ma – Võ điển hình.
Hải Vô Yên hiện tại đã là Võ Hoàng cấp sáu, năm tháng trôi qua, dưới sự tập trung rèn luyện bồi dưỡng của Uy gia, cộng với thiên phú hơn người của mình, và cả sự kiên trì, chăm chỉ trong tinh thần, tấn được năm cấp với nàng cũng là chuyện dễ hiểu.
Tốc độ niệm chú của nàng rất nhanh, ma pháp sử dụng cũng không phải là hệ Thủy như Lâm Hàn vẫn nghĩ, mà là hệ Phong cùng Thủy! Hơn nữa, hệ thủy này không phải là thủy bình thường, mà là ma pháp hệ Diêm Thủy đặc trưng của nhà họ Hải, có thể tạo ra nước mặn, thậm chí là nước biển! Ma pháp hệ này cũng có rất nhiều thần diệu mà Lâm Hàn nhất thời chưa biết hết được.
Ma pháp hệ Phong cuốn lấy đám ma vật, phong đao, phong thiết bay đầy trời như thiên la địa võng, vây đám ma vật vào trong, không cách nào thoát khốn. Thỉnh thoảng, nàng lại sử dụng ma pháp Diêm Thủy để phòng ngự, hoặc tạo ra cầu nước bám chặt lấy cánh của đám dơi, khiến chúng nhất thời mất đi khả năng phi hành.
Ở một phía còn lại, Lâm Ôn cũng rất tích cực xuất thủ, kiếm pháp tinh diệu, bộ pháp nhanh và tuấn mỹ. Lâm Hàn nheo mắt nhìn, kiếm pháp này thậm chí có thể tạo ra tàn ảnh để mê hoặc ánh mắt kẻ địch, vẻ ngoài của kiếm pháp rất hoa lệ, nhưng bên trong lại ẩn chứa sát cơ trùng trùng, có thể sẵn sàng lấy mạng kẻ địch bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn nhìn một lúc, bất đắc dĩ đau khổ ôm lấy trán. Thực sự hắn đã rất cố gắng, nhưng lại không nhìn ra được chỗ ảo diệu của kiếm pháp này là ở đâu! Lâm Hàn phải công nhận, thực sự thiên phú của mình đối với những võ kỹ dạng thế này là quá tầm thường. Đối với hắn, Nhẫn thuật mới là thứ quan trọng nhất, kiếm pháp hắn dùng cũng cực kỳ đơn giản, không trọng chiêu thức, chỉ trọng nhận thức!
Trong chiến đấu, bản năng của Lâm Hàn hắn là rất cao, tùy từng tình huống, hắn có thể nhìn ra được khuyết điểm của chiêu thức, sau đó dùng kiếm pháp nhanh như sấm rung chớp giật của mình để nắm lấy khuyết điểm đó! Đó chính là cái gọi là “nhận thức”. Đương nhiên, không phải lúc nào hắn cũng có thể nhìn ra điểm yếu, nhưng như vậy thì sao? Kiếm pháp của hắn rất nhanh, có thể hậu phát mà chế nhân, chiêu thức tinh diệu, nhưng lại chết trước khi hoàn thành chiêu thức, vậy thì tinh diệu để làm gì?
Hơn nữa, kiếm pháp không ăn thua thì hắn còn vô số cách để hành hạ đối thủ! So độ quỷ dị với một Nhẫn giả sao? Tìm nhầm đối tượng rồi!
Đưa mắt nhìn lại, lúc này, Hải Vô Yên đột nhiên hô lớn, một dòng nước xanh biếc như ba đào ập đến, hoàn toàn nhấn chìm lũ dơi, nhưng ba đào đến nhanh mà đi cũng nhanh, lũ dơi đã bị dính nước biển, nhưng nhất thời vẫn chưa mất đi năng lực phản kháng!
Nhưng, lợi dụng thời điểm ba đào chưa rút hoàn toàn, Lâm Ôn chợt đưa một kiếm cắt ngang không gian, cắt đứt đôi người một con dơi lớn nhất. Chưa dừng lại ở đó, một dòng điện lưu như có như không lóe lên từ mũi kiếm, thông qua khả năng dẫn điện mạnh mẽ khôn cùng của Diêm Thủy, dòng điện tưởng như nhỏ bé nhanh chóng lan ra toàn bộ bãi đá, xâm nhập vào thân thể đám dơi vốn đã thân tàn ma dại. Chẳng mấy chốc đã tiễn sạch bọn chúng về tây thiên!
Tất cả... đã biến thành ma tinh, chui vào túi của Lâm Ôn và Hải Vô Yên, mỗi người được chừng hai mươi viên, riêng Lâm Hàn, hắn vẫn chỉ là một con số 0 tròn trĩnh!
Bộp bộp!
Lâm Hàn vỗ tay tán thưởng nói:
- Tốt, làm rất tốt! Rất đẹp! Hai đứa đã thỏa mãn ước muốn diệt ma trừ quỷ rồi chứ? Còn chưa đủ thì chúng ta lại tiếp tục!
Dường như vẫn chưa hết hưng phấn, Lâm Ôn nhảy dựng lên hò reo:
- Tiếp tục! Đương nhiên là tiếp tục rồi! Đại ca, đi nhanh thôi!
- Khà khà! Đi tiếp cũng được, nhưng giao tất cả ma tinh ra đây, còn có... tay của ngươi nữa, tên áo trắng!
Một tiếng cười âm trầm vang lên từ vùng cây phía trước, một đám người chừng mười tên đồng loạt bước ra. Tên nào tên nấy vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn, rất cường thế ra lệnh cho đám người Lâm Hàn. Vài tên trong số đó còn tham lam nhìn lướt qua Hải Vô Yên, bên trong tràn đầy sắc dục và ô uế.
Còn Lâm Hàn, hắn không khó nhận ra, tên dẫn đầu đám này chính là một trong những kẻ đã ghen ghét nhìn hắn vừa rồi. Điều kiện đòi “tay” của hắn cũng do tên này đưa ra. Hẳn là muốn thừa dịp này làm thịt hắn cho bõ ghét chăng?