Cô ngẩng đầu lên nhìn anh:
Sao anh lại muốn đến đó?
Chỉ là muốn tới chơi với vợ thôi.
Nếu vợ không cho thì thôi anh không đến nữa.
Anh nghĩ cô sợ anh làm phiền mình nên mới không cho phép, sắc mặt biến sắc một chút.
Ngậm ngùi cúi đầu xuống, bát cơm trước mặt bỗng nhiên trở thành vật để trút hết buồn bực.
Nhìn thái độ của anh, cô phì cười.
Anh là đang giận dỗi đó sao?
Nếu thật thì đúng là rất dễ thương.
Ngày mai, bác quản gia vẫn chưa về để anh ở nhà một mình với người em trai kia cô không yên tâm.
Để anh đến công ty cũng tốt, cô sẽ có người nói chuyện cùng.
Nhã Ân hạ đũa xuống, nhẹ nhàng nói:
Em sẽ cho anh đến công ty.
Nghe vậy, Đình Phong ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực:
Thật hả vợ?
Nhưng anh phải hứa với em, không được lung tung đâu đấy.
Anh biết rồi.
Vợ anh tuyệt vời nhất!
Anh cười hì hì một lúc rồi liên tục gặp đồ ăn cho cô.
Chắc hẳn anh đang rất vui khi nghĩ đến ngày mai đi làm cùng vợ.
...
Sau khi rời nhà, Vương Đình Viễn lái xe đến chỗ hẹn.
Lần này, hắn có hẹn với một đối tác rất quan trọng, chỉ cần ký được hợp đồng này chắc chắn vị thế của hắn trong nhà sẽ chiếm ưu thế hơn người anh trai ngờ nghệch.
Đến lúc đó, bố hắn sẽ hiểu ai là người xứng đáng đảm nhận công ty.
Tới điểm hẹn, Vương Đình Viễn lái xe vào gara rồi ung dung bước vào nhà hàng.
Nhưng có điều hắn lại không thể lường trước, vừa đặt chân vào trong không được bao lâu cơ thể hắn dần nóng lên.
Cứ nghĩ là do thời tiết nhưng cơn nóng ngày một lan toả, ngày một khiến hắn khó chịu hơn.
Cả cơ thể hắn như có hàng nghìn con kiến bỏ lên, ngứa ngáy khó chịu đến khó tả.
Một kẻ ăn chơi như Vương Đình Viễn gặp tình huống này lại không biết mình bị gì mới lạ.
Phải rồi!
Hắn trúng thuốc mà là loại thuốc liều mạnh.
Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng biết lý do từ đầu mà ra.
Hắn không thể đi gặp khách hàng trong tình trạng này, việc hắn cần làm bây giờ là đi tìm nơi để giải quyết.
Thế rồi, hắn vội vã rời đi để mặc cuộc hẹn mà hắn coi trọng ngày hôm nay.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!
————
Sáng hôm sau.
Vương Đình Phong rục rịch chuẩn bị đồ đến công ty.
Do có cuộc họp đột xuất nên Nhã Ân phải rời đi trước nên anh đành phải một mình đi sau.
Giống như mọi ngày, anh được tài xế đưa đến công ty.
Phải mất đến hơn phút sau mới tới nơi.
Biết vợ mình bận mà trong đầu lại luôn xuất hiện lời dặn dò của cô nên anh đi thẳng một mạch đến phòng làm việc, không dám dòm ngó xung quanh.
Đi được một đoạn khá xa, anh vô tình va phải một người đi hướng đối diện.
Lực va chạm khá mạnh khiến người kia ngã xuống đất, thấy vậy anh vội vàng chạy đến đỡ, miệng không ngừng nói:
Tôi...tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Đi đường phải nhìn...
Cô gái kia định mắng mỏ một trận ra trò nhưng lời nói nhanh chóng ngừng lại khi thấy anh.
Cậu chủ!
Ơ cô thư ký này!
Dạ.
Như Ly nở nụ cười thật tươi chào đón Vương Đình Phong như thể được gặp một người cô ta ngày đêm muốn gặp.
Nhớ đến chuyện khi nãy, Vương Đình Phong vội vàng hỏi han:
Khi nãy tôi va vào cô, cô có sao không vậy?
Như cá gặp nước, Như Ly bắt đầu giở trò.
Cô ta đưa tay đặt lên пɡựᴄ mình, gương mặt nhăn nhó khó khăn nói:
Nɡựᴄ của em đau quá cậu chủ!
Đau...!đau sao? Vậy tôi phải làm thế nào? Tôi...!tôi không cố ý đâu.
Như Ly mặc kệ những lời lắp bắp của Vương Đình Phong trực tiếp cầm tay đặt lên пɡựᴄ mình:
Cậu có thể xoa giúp em được không ạ?.