Vừa mới nói xong, Nhã Ân đã chạy đi.
Bác Lâm nhìn theo bóng cô khuất dần thì lắc đầu mấy cái.
Nhã Ân bắt một chiếc taxi tới Nghiêm gia.
Mất khoảng phút đi đường, cuối cùng cũng tới nơi.
Đứng trước biệt thự, cô thấy cổng đã mở sẵn.
Không những vậy, con đường đi từ cổng vào nhà đều được trang trí bằng những bông hoa hồng đỏ rực giống như trong nhà đang chuẩn bị một bữa tiệc lớn.
Người ra người vào rất nhiều, hầu như đều là nhân viên của cửa hàng trang trí.
Nhã Ân vô thức bước đi mắt luôn hướng nhìn theo dòng người.
Bước lên bậc thềm, Nhã Ân bị kéo lại bởi một người.
Quay sang bên cạnh nhìn thì thấy Linh Nhi đang đứng kế bên.
Nhã Ân vội hỏi:
Trong nhà chuẩn bị làm việc gì sao mà trang trí nhiều thế này?
Linh Nhi lắc đầu:
Không phải chuẩn bị tiệc mà là một chuyện khác.
Chị phải hứa với em sau khi vào trong nhất định phải giữ bình tĩnh.
Tại sao?
Chị hứa đi.
Được, chị hứa.
Lúc này Linh Nhi mới yên tâm buông tay cô ra.
Nhã Ân nhìn Linh Nhi đẩy khó hiểu rồi bước vào nhà.
Bên trong nhà, Nhã Ân thấy ở đâu cũng được trang trí bằng hoa tươi, gam màu chủ đạo của bữa tiệc này là màu đỏ.
Cô đi vào sâu hơn thì thấy ở giữa nhà có một chiếc bàn thờ lớn và trên bàn thờ cần đặt di ảnh mẹ cô.
Nhã Ân đứng như trời trồng, tất cả những món ăn cách trang trí đều giống như một bữa tiệc cưới không hề có một chút tôn trọng nào về cho người đã khuất.
Đặc biệt trên giảng mẹ cô của có dải ruy băng màu đỏ được kết thành hoa.
Những người hầu trong nhà vẫn thi nhau trang trí lên bàn thờ.
Nhã Ân nắm chặt tay lại, sự phẫn nộ của cô đẩy đến đỉnh điểm.
Cô chạy đến hất đổ tất cả mọi thứ trên bàn rồi lớn tiếng:
Ai cho các người động đến mẹ tôi? Dừng lại không được trang trí nữa.
Cô lao tới chỗ những người hầu, vừa ra lệnh dừng lại vừa dùng tay tháo hết những đồ trang trí điên rồi đó xuống.
Nghe có tiếng ồn dưới nhà, Nghiêm phu nhân từ trên lầu bước xuống.
Nhìn thấy Nhã Ân đang trút cơn phẫn nộ phá nát tất cả mọi thứ chuẩn bị từ sáng tới giờ, bà ta không những không tức giận ngược lại còn khoanh tay trước пɡựᴄ miệng nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Bà ta từng bước đi xuống đại sảnh, bằng giọng điệu đầy giễu cợt nói:
Xem đứa con gái yêu quý đến phá nhà tôi kìa
Nhã Ân lập tức quay đầu lại phía sau.
Thấy bà ta, cơn phẫn nộ trong cô càng muốn một phát cho bên ngoài.
Cô lại gần phía bà talớn tiếng quát:
Bà đang làm trò hề gì vậy hả?
Bà ta lại mỉm cười, thản nhiên như bản thân vô tội:
Chẳng phải ngày mai là đến ngày giỗ của mẹ cô hay sao? Tôi chỉ đang muốn thể hiện tấm lòng của mình đối với vợ cũ của chồng của tôi.
Thể hiện tấm lòng? Ngày giỗ của một người đã khuất mà bà mở tiệc trang trí bằng những đồ dành cho đám cưới? Bà có bị điên không?
Nhã Ân, con không được nói vậy với người lớn.
Dì chỉ đang giúp con chuẩn bị ngày giỗ cho mẹ thôi mà
Bà ta vừa nói vừa đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc rối của cô.
Nhã Ân hất mạnh tay bà ta ra khỏi người, ánh mắt đỏ rực hằn lên những tia máu đỏ:
Tôi không cần bà giúp.
Tất cả những gì của mẹ tôi trong căn nhà này đều đã được mang đi, bà không cần thiết phải tấn công làm ngày giỗ cho mẹ tôi.
Sao lại không?
Vì mẹ tôi là một người cao quý không giống như bà.
Loại đàn bà xuất thân thấp, lăng lơ phá hoại gia đình người khác.
Bà ta nghe xong giận tím mặt.
Sự thản nhiên, điềm tĩnh phần biến mất thay vào đó nỗi căm giận.
Bà ta nắm chặt tay lại gằn giọng:
Có giỏi mày nói lại lần nữa cho tao nghe?.