Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang…,tiếng lục lạc Thiên nô quen thuộc không ngừng vang lên bên trong địa lao. Ít nhất cũng đã nửa năm rồi nàng không có nghe thấy tiếng lục lạc như vậy, giờ nghe thật chói tai a.
Địa lao của Bạch Minh giáo rất sạch sẽ, không hề ngược đãi tù nhân, đây là điểm khiến nàng hài lòng nhất. Nàng chầm chậm theo sau Đặng Hải Đường. Đặng Hải Đường một thân hỉ y đỏ rực, mà nàng một thân bạch y trắng như tuyết, không biết có thể coi là hồng bạch lưỡng lập hay không?
Thiên nô đứng hai bên đóng cửa sắt nhà lao lại, khi nàng đi qua cánh cửa sắt, chỉ lạnh nhạt quay đầu lại liếc mắt một cái.
Trong một căn phòng giam, có một gã Thiên nô cao lớn đang bị nhốt, hắn chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, không có mở mắt ra nhìn chung quanh.
Một gã Thiên nô khác mở phòng giam kế bên ra để cả hai nàng vào. Đặng Hải Đường hơi bị loạng choạng, nàng đúng lúc đỡ được.
Ầm một tiếng, tiếng xiềng xích khóa cửa nhà giam vang lên.
Đặng Hải Đường căm hận nói: “Đây đúng là muốn đối đầu với Võ lâm trung nguyên đây mà, Giáo chủ Bạch Minh giáo điên rồi sao?”
Giang Vô Ba gục gặc đầu đồng tình, xếp bằng ngồi xuống tựa vào vách căn phòng giam kế bên.
“Giang cô nương, xin lỗi, đã liên lụy ngươi.” Đặng Hải Đường thấp giọng nói.
“Cũng không sao.” Nàng nói.
Thiên nô ở phòng giam kế bên nghe thấy thanh âm này, chợt mở bừng mắt dậy, trừng mắt nhìn thân ảnh bạch y sau song sắt.
“Hiện giờ bọn ta hãy nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!” Đặng Hải Đường cởi xuống bộ hỉ y, sờ soạng khắp nơi tìm chỗ chạy trốn.
Giang Vô Ba nháy mắt mấy cái, nhìn tân nương tử này một cách vô cùng hứng thú. Thì ra đây là nữ hiệp giang hồ, rõ ràng ngày đó nàng thấy Hải Đường tiên tử yếu đuối nhỏ nhẹ với Nhàn Vân, hiện giờ chỉ có một thân một mình nên phải tự dựa vào chính mình, mạnh mẽ a!
Chỉ là…
“Đặng cô nương, ngươi tìm không ra lối thoát đâu, chi bằng đợi người khác đến cứu đi.” Nàng là ký sinh trùng, đợi người ta tới cứu, giữ sức tốt hơn.
Sắc mặt của vị Thiên nô cao lớn kia lại thay đổi liên tục.
“Đợi người ta tới cứu? Đợi đến khi nào? Rốt cuộc bọn người này muốn gì chứ?”
“Ai nha, Giáo chủ muốn, bất quá chỉ là Hoàng Phủ Vân chết đi sống lại mà thôi.” Giang Vô Ba thở dài.
“Hoàng Phủ Vân?” Đặng Hải Đường kinh ngạc nói: “Là Hộ pháp Bạch Minh giáo đã bị thuốc nổ hại chết nửa năm trước sao?”
“Aizz, đúng vậy.” Nàng rũ mắt xuống, thưởng thức đai lưng. “Rất nhiều người cũng không tin nàng ấy đã chết, Giáo chủ Bạch Minh giáo không tin, huynh trưởng của Hạ Dung Hoa cũng không tin. Giáo chủ vẫn luôn luôn chờ, đáng tiếc, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, tánh mạng bị đe dọa, sắp chờ không nổi nữa. Mà Hạ Nguyệt Hoa, cho rằng Hoàng Phủ Vân còn sống, cho nên hắn trở lại Bạch Minh giáo, cam nguyện bị nhốt trong gian địa lao này, hắn cho rằng, chỉ cần nàng ấy còn sống, nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến đây cứu hắn. Cho dù Thiên Hạ trang có tung tin Hạ Nguyệt Hoa trở về sống ở trong trang, Hoàng Phủ Vân vẫn có thể nhìn ra tất cả.”
Đặng Hải Đường ngẩn người, ánh mắt từ trên người Giang Vô Ba chuyển đến nam nhân cao lớn sau song sắt.
“Cô nương.” nam nhân kia lên tiếng gọi, giọng khàn khàn đầy kích động.
Giang Vô Ba vẫn rũ mắt xuống, nói:
“Hà Tai, ngươi giở thủ đoạn bày kế đùa giỡn ta sao?”
“Không phải.” Sắc mặt hắn vui mừng tràn trề: “Cô nương mềm lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.”
“Ta mềm lòng khi nào?” Nàng lãnh đạm nói.
Hắn trầm mặc. Một lát sau, hắn mới nói giọng khàn khàn:
“Cô nương, không phải là ta không muốn cứu ngươi…… Hắn là đứa con cuối cùng còn lại của cha ta, cũng chính là đứa con duy nhất, bản tính hắn mềm yếu, ý chí không mạnh mẽ như cô nương. Ta nghĩ, cô nương tuyệt sẽ không bỏ qua một sinh cơ nào, cho dù là rơi xuống vực thẳm, hoặc bị loạn đao chém, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ không buông tay. Cho nên, ta……định cứu hắn trước, sau đó sẽ xuống vực thẳm tìm cô nương…… Nhưng chỉ còn lại thi thể, vòng Thiên nô và thanh ngọc tiêu.” Những chữ cuối, giọng hắn tràn ngập đau xót.
Đặng Hải Đường trừng lớn mắt. “Ngươi là Hoàng Phủ Vân? Không đúng, rõ ràng Hoàng Phủ Vân không có lớn như vậy, mà mặt của nàng ấy cũng có hình xăm a.”
“Ta sợ đau, không muốn xăm. Đó là vẽ.” Giang Vô Ba thản nhiên thừa nhận.
“Nhưng, nhưng còn vòng Thiên nô suốt đời không thể tháo ra……”
“Mười bốn tuổi ta đã cởi ra được, nhưng sợ người khác phát hiện nên vẫn đeo.”
Đặng Hải Đường á khẩu không trả lời được, cuối cùng, nàng chỉ có thể hỏi:
“Ngươi…… thật sự rơi xuống vực thẳm?”
Nàng cười nói:
“Tất nhiên. Ta xương cốt đứt lìa, ngũ tạng lệch vị trí, đầu rơi máu chảy.” Nàng đứng dậy, đối mặt với Hà Tai, rẽ mái tóc sang một bên lộ ra một vết sẹo. “Ngươi nói đúng. Ngày đó, ta tự thấy không còn sinh cơ, rõ ràng sắp đi về cõi tây phương cực lạc, nhưng một khắc cuối cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, sau đó phải nằm liệt giường bốn tháng. Bốn tháng này cũng nhờ công phu nhẫn của ta khá tốt, mới có thể hồi phục nhanh như vậy.”
“Cô nương……” Đôi đồng tử đen trong mắt hắn đột nhiên co rụt lại.
Nàng khoanh tay lại nhẹ nhàng cười:
“Hà Tai, ngươi cũng không cần phải áy náy. Trên đời này, không phải mọi chuyện đều là như thế cả sao? Ngươi cứu được ta, ta sẽ cảm tạ ngươi; ngươi cứu không được ta, vậy cứ để mọi việc trôi qua thôi. Năm đó, ngươi thân là Thiên nô bị bắt phải thuần phục làm thủ hạ của ta, ta ngày đêm đều sợ ngươi mưu sát một tiểu hài tử mười tuổi là ta lúc bấy giờ, vì thế tất cả mọi việc đều chú ý đến công bằng, ngươi có vòng Thiên nô, ta cũng có; trên mặt ngươi bị bắt mang hình xăm, từ đó về sau trên mặt ta và ngươi cùng có hình xăm giống nhau; Ta dạy cho ngươi võ công, không phải muốn ngươi làm rạng rỡ tông môn, mà là muốn ngươi bảo hộ ta. Mười năm tình nghĩa ngươi đi theo ta, chẳng qua vì nhu cầu của hai bên mà thôi. Hôm nay ta đến, là muốn nói cho ngươi biết, ngươi và ta hai bên không ai thiếu nợ ai cả. Ta sẽ tháo Thiên nô hoàn ra cho ngươi, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan hay đi cầu độc mộc gì đó là tùy ngươi.”
Hà Tai chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi mở miệng nói:
“Ngày đó ở đáy vực thẳm, ta thấy vòng Thiên nô và ngọc tiêu bị bỏ lại, đã đoán ra tâm ý của cô nương.”
Nàng không hé răng trả lời.
“Nửa năm qua, cô nương sống có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm. Giang Vô Ba là tên hiện tại của ta, ăn được, ngủ được, rất ung dung tự tại.”
“Giang Vô Ba?” Hắn trầm tư, rồi sau đó nở nụ cười chua chát: “Trên sông không có sóng, ta nên sớm phát hiện ra. Thì ra quả thật là Công Tôn Vân đã cứu người, ngày đó ta ôm mấy phần hy vọng, tưởng hắn cũng xuất thủ cứu người, không ngờ ám khí trong rừng buộc hắn phải thu tay lại. Rốt cuộc hắn vẫn cứu được cô nương…… Cô nương thích hắn?”
Nàng nhướng mày, cười cười: “Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?”
Hà Tai đau đớn luyến tiếc vỗ về thanh ngọc tiêu, nói:
“Vật này đã mê hoặc cô nương khi còn sống, nhưng một khi cô nương chết đi rồi sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại nó nữa.”
“Vậy ngươi còn ý định ở lại nơi này chờ ta trở lại?” Nàng nói tiếp, giọng có chút giận dữ. Lúc nàng nghe thấy Hà Tai ở Thiên Hạ trang nhưng không muốn gặp ai cả, nàng đã biết người này căn bản không có ở lại Thiên Hạ trang.
Ở chung mười năm, làm sao nàng không biết tính tình của người này?
Vì muốn ép nàng hiện thân, xác nhận nàng còn sống, hắn tuyệt đối sẽ trở lại bên người giáo chủ, cho dù một năm, hai năm hắn cũng sẽ không ngại. Hạ Nguyệt Hoa đã không còn là đại thiếu gia của Thiên Hạ trang nữa, mười năm thời gian khiến con người thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày nếu phải giết người của phe chính đạo, hắn cũng sẽ không nương tay, đó mới chính là Hà Tai.
Hạ Dung Hoa nhìn không ra, nhưng nàng nhìn ra. Người như vậy sẽ không thể nào ở lại Thiên Hạ trang.
Có phải nàng nên cảm kích hắn đã cho rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình bằng bất cứ giá nào, không thể chết được hay không?
“Cô nương, có thể cho ta một cơ hội nữa hay không? Ta đã báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục, không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa.”
Nàng hờ hững nhìn hắn, nói: “Ta đối với ngươi thật quan trọng như thế sao?”
Hà Tai nhìn nàng không trả lời, chỉ trầm mặc nhẹ vỗ về thanh ngọc tiêu đã từng tượng trưng cho tình nghĩa giữa hai người kia.
Nàng làm như không thấy, liếc ra ngoài song sắt, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Hà Tai, ngươi đã không còn là Thiên nô nữa. Ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân của ngày xưa nữa.”
“Ta biết.” sắc mặt hắn đầy áp lực.
Nàng lại nhìn hắn cười, trong sự kinh ngạc lẫn vui mừng khó nén nổi của hắn, nàng nhận lại thanh ngọc tiêu.
“Ngươi và ta đã từng có tình nghĩa mười năm sớm tối bên nhau, nay ngươi đã không phải là Thiên nô, ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân, nhưng như thế cũng không tổn hại gì đến tình nghĩa mười năm sắp tới của chúng ta. Dù ta có đi đâu, thanh ngọc tiêu này vẫn là ngươi; dù ngươi đến nơi nào, chỉ cần trong thanh ngọc tiêu này còn chứa kiếm, có nghĩa là ta cũng sẽ không hề quên ngươi. Như vậy có được không?”
“……Khó có thể tưởng tượng được cô nương lại khoan dung như vậy.” Hắn khàn khàn nói, ánh mắt kích động.
“Nếu ta vẫn mặc y phục như trước với đai lưng dài chấm đất, ta tuyệt đối sẽ không đến đây.”
Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc.
Nàng cười cười: “Ta chỉ là muốn bù đắp.”
“Bù đắp?”
“Trước kia ngươi rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú, trông rất vui mắt vui tai, ai nấy nhìn thấy chỉ sợ tâm nở hoa mà phải e thẹn tránh đi, từ khi luyện võ học của Hoàng Phủ gia ngươi liền trở nên lưng hùm vai gấu.” Nàng lắc đầu thở dài: “May mắn ta luyện đến năm mười bốn tuổi đã không còn tiến bộ gì nữa.”
Hà Tai trừng mắt nàng, rồi sau đó kiên trì: “Lưng hùm vai gấu mới là nam nhân.”
Nàng phối hợp gục gặc đầu, dù sao cũng là nam nhân mà, ai cũng thích nhấn mạnh mình là nam nhân, còn người khác không phải. Nàng lại vuốt ve thanh ngọc tiêu có chút sứt mẻ kia, thần sắc không khỏi nhu hòa. Nàng thuận miệng nói:
“Có một số việc ta muốn hỏi rõ ràng.”
“Cô nương, xin hỏi.”
“Khi ta nằm trên giường bệnh dưỡng thương, Công Tôn Chỉ nhàn rỗi vô sự mỗi ngày lải nhải bên tai ta, lải nhải đến nỗi ta muốn đâm đầu xuống vực thẳm chết đi cho rồi.”
“Cô nương muốn ta giết hắn?”
Nàng liếc hắn một cái. “Mọi việc lấy chữ nhẫn làm đầu, còn chưa đến mức này. Ý ta nói, nhờ ơn hắn, ta nghe được rất nhiều chuyện giang hồ, trong đó cũng bao gồm cả chuyện của Công Tôn gia. Công Tôn gia cho tới nay đều có một thói quen, cưới gả gì cũng chỉ chọn thân nhân mà thôi, ví dụ như nghĩa huynh nghĩa muội, biểu huynh biểu muội gì đó, đương nhiên cũng không phải nhất định là như thế, nhưng đại loại cũng là như thế.” Cho nên rất nhiều người vẫn mong muốn kết bái với Công Tôn Vân, thực bất hạnh, là nàng gà mái mà đòi đậu cây cao đã trúng tuyển.
Hà Tai nheo mắt lại. “Ý của cô nương là?”
“Hạ gia ngươi có thói quen gì thì nói ra trước đi, để ta tránh không đạp lầm cạm bẫy.”
“…… Không có.” Hoàn toàn không có.
Nàng thành thật:
“Vậy thì tốt. Nếu ta đã cầm ngọc tiêu, thứ gì ngươi có, ta nhất định cũng phải có; ngược lại hễ ta có, ngươi cũng sẽ có, tuy hai mà một. Lúc trước tuy ta xem ngươi như thân nhân nhưng vẫn luôn hoài nghi sợ ngươi cuối cùng sẽ phản bội, nhưng hôm nay ngươi và ta kết bái, từ nay về sau xem nhau là chí thân, nương tựa lẫn nhau, không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, cứ gọi thẳng tên nhau, nếu sau này ngươi có thê tử, ta sẽ kính cẩn gọi nàng một tiếng tẩu tử.” Nói xong nàng vươn tay ra.
Hắn nhìn nàng, rồi nói với giọng ôn nhu hiếm thấy:
“Nương tựa lẫn nhau…… Cô nương bị ta bỏ rơi, cuối cùng cũng bắt đầu nguyện ý tin cậy người khác, đó là nhờ công lao không nhỏ của Công Tôn Vân.” Thanh âm của hắn có chút chua sót, nhưng vẫn thực sảng khoái cùng nàng vỗ tay thề thốt. Rồi sau đó, hắn lại nói: “Từ nay về sau, nếu ta lại bỏ rơi cô nương, ta sẽ bị Thiên lôi đánh chết.”
Nàng nháy mắt mấy cái, lại mân mê thanh ngọc tiêu, cuối cùng, cười nói:
“Ta rất muốn nói ta tin ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thêm chút thời gian. Hiện giờ ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, ta không sợ, cho dù ngươi lại bỏ rơi ta, ta vẫn là thân nhân của ngươi như cũ. Người chung một nhà vĩnh viễn không bỏ rơi nhau, ngươi, Hà Tai, vĩnh viễn đều là thân nhân đầu tiên trong lòng ta.”
Nửa tháng sau…
Một thân ảnh phiêu hốt mơ hồ bay trong bóng đêm thâm trầm như thần linh quỷ mị, cho dù có chợt hiện ra trước mặt giáo đồ, hắn cũng sẽ tưởng chỉ là một cơn gió thoáng qua mà không kinh động bất kỳ ai khác.
Nhảy lên nóc nhà, mái ngói màu đen càng giúp hắn tiện ẩn thân hơn. Sáu năm trước hắn toàn thân trở ra từ Thiên Bích nhai, giờ hắn cứ theo trí nhớ trong đầu thay vì dựa vào tấm bản đồ đã mất đi, hy vọng bệnh lạc đường bẩm sinh của hắn không phát tác trong đêm nay. Chừng một nén nhang sau, hắn đã tìm ra địa lao.
Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng dời đi một góc mái ngói.
Quả nhiên là địa lao.
Thanh âm rất nhỏ truyền ra từ bên trong. Hắn lại đứng dậy, đánh giá vị trí của thanh âm kia, đi về phía trước chừng hai mươi bước, dời đi mảnh ngói dưới chân.
“Hà công tử, ngươi tỉnh rồi sao?”
“Ừ.” Hà Tai dựa vào song sắt nhắm mắt dưỡng thần.
Đặng Hải Đường có chút lo âu. “Hoàng Phủ cô nương…… Không, Giang cô nương bị mang đi như thế, có sao hay không?”
Trong đôi đồng tử đen của nam tử trong phòng giam lóe lên một tia sáng.
“Nếu không phải Giáo chủ chủ động triệu kiến, sẽ không sao.”
“Có phải Xa Diễm Diễm đã phát hiện ra thân phận của Giang cô nương rồi không?” Đặng Hải Đường cắn răng nói: “Nửa đêm sai Thiên nô mang nàng đi, như vậy có gì là tốt chứ?”
“Công phu nhẫn của cô nương vô cùng tốt, không có việc gì đâu.”
“Nhưng……”
Nam tử trên mái nhà lặng lẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm địa lao dưới chân trong chốc lát, lấy ra một hộp gấm nho nhỏ bên hông, hắn đem một miếng ngọc vụn bỏ vào hộp gấm, lập tức nhẹ nhàng bắn vào trong địa lao.
Hà Tai dường như ngay lập tức phát hiện ra tình hình khác thường, bắt lấy hộp gấm kia.
“Cái gì vậy……” Đặng Hải Đường đúng lúc che miệng lại kinh hô, tiến lên nhìn Hà Tai bên song sắt kế bên đang mở ra chiếc hộp nhỏ kia.
Bên trong là hai viên thuốc và một mảnh ngọc vụn.
Nàng không hiểu gì cả, đã thấy Hà Tai đưa cho nàng một viên thuốc trong số đó. Hà Tai cao giọng nói với nàng:
“Cô nương bị Xa hộ pháp mang đi, hỏi rất nhiều chuyện về Nhàn Vân công tử. Theo tính tình của Xa hộ pháp, mang cô nương đi tuyệt đối là vì nam nhân này.” Khóe miệng cong lên cười, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc vụn kia. “Mảnh ngọc này ta đã từng nhìn thấy. Một khối ngọc bội đẹp như vậy mà bị cô nương cắt làm bốn mảnh, không ngờ cuối cùng cũng là vật quy nguyên chủ.”
Người trên mái nhà cũng không hề hé răng.
Hà Tai lại nói tiếp:
“Xa hộ pháp muốn thẩm vấn riêng, tất nhiên là sẽ ở nơi của nàng ta. Từ địa lao này đi về hướng đông, thấy lầu các màu đỏ, chính là chỗ đó.”
Nam nhân trên mái nhà nghe đến đây, cũng không cần biết bọn họ có uống viên thuốc đó hay không, một mực nhắm hướng đông thẳng tiến.
Bay vút một hồi, rốt cuộc phát hiện một tòa nhà ngói đỏ, bên trong đèn đuốc âm u không nhìn thấy rõ, mười tên Thiên nô đồng loạt xếp hàng theo trình tự tiến vào phòng. Hắn suy nghĩ một lát, nhất thời đoán không ra tâm tư của Xa Diễm Diễm, chỉ biết mở vài viên ngói lên nhìn vào.
Trong phòng, dưới ánh nến.
“Ngay cả hắn ngươi cũng không thích?” Xa Diễm Diễm hé miệng. “Giang Vô Ba, ta cho ngươi một cơ hội, những Thiên nô này đều là hàng thượng đẳng được tuyển lựa ra, tuy rằng trên mặt có hình xăm, nhưng tuyệt đối không thua gì Nhàn Vân.”
“Aizz, Xa hộ pháp, nếu ngươi cũng nói là không thua Nhàn Vân, chi bằng ngươi để dành bọn họ cho riêng mình đi.”
Hắn nheo lại đôi mắt anh tuấn, chú ý thấy ở chiếc ghế chính giữa phòng có hai nữ tử đang ngồi, trong đó một nàng chính là mục tiêu đêm nay của hắn.
Giang Vô Ba che miệng ngáp, thấy Xa Diễm Diễm trầm mặt xuống, bèn cười nói:
“Nhàn Vân rốt cuộc có điểm gì hay khiến ngươi cố chấp đoạt được hắn như vậy?”
“Hừ, ta muốn nam nhân lúc nào cũng phải tâm phục khẩu phục phủ phục dưới chân ta.”
“Vậy thì rất đơn giản.” Giang Vô Ba lại che miệng ngáp tiếp. “Ngươi cứ tự nhiên, ta tuyệt không ngăn cản.”
“Tranh đoạt nam nhân cùng người khác không phải là phong cách của Xa Diễm Diễm ta. Trước nay bổn hộ pháp muốn nam nhân nào, nếu nam nhân đó không có người trong lòng, ta đoạt được thì hắn là của ta; nếu hắn có nữ nhân trong lòng, có thể khiến hắn trở thành bề tôi phủ phục dưới váy ta, đó là bản lĩnh tài năng của ta, nhưng ta cũng không để nữ nhân trong lòng hắn thiệt thòi một chút nào cả, ta đều sẽ bù đắp lại cho nàng ta. Những thiên nô này, ngươi chọn đi, hễ thích người nào, đêm nay ta sẽ chu toàn mỹ sự cho ngươi.”
Giang Vô Ba nghe vậy, thiếu chút nữa té xuống đất.
“Đây gọi là không thua thiệt sao? Ngươi căn bản là làm cho những cô nương này phản bội trước để ngươi thừa cơ xen vào a!”
Xa Diễm Diễm tức giận đứng dậy. “Giọng điệu này của ngươi thật quen tai, khiến ta càng nghe càng chán ghét. Hôm nay nếu ngươi không chọn một Thiên nô, ta sẽ tự mình chọn thay cho ngươi!”
Giang Vô Ba than thầm trong lòng. Hai năm trước nàng đã từng nghe nói qua về phong cách làm việc của Xa Diễm Diễm, tuy thèm muốn nam tử nhưng lại sĩ diện, luôn luôn tỏ vẻ như ta đây dựa vào phẩm chất mị lực của bản thân để câu dẫn nam tử, cho dù đối phương có người trong lòng, nàng ta cũng chỉ dùng bản lãnh chân thật để đoạt cho bằng được những nam tử này, tuyệt không làm ra những việc đại loại như giết người cướp sắc……
Ngày xưa nàng chỉ tùy tiện nghe tai này ra tai kia, giờ nàng trực tiếp là người bị hại.
May mà, công phu nhẫn của nàng rất cao, nhẫn a!
Những Thiên nô tùy thân bên cạnh Xa Diễm Diễm này, ngày thường đều đeo mặt nạ, hôm nay toàn bộ gỡ xuống, thật đúng là người người tuấn mỹ, hèn chi đều bị vị Hữu hộ pháp này thu làm bề tôi dưới váy.
Nàng sờ sờ mũi, lại lén che miệng lại ngáp. Đều là vì nửa năm nay quen nếp sống ở Vân gia trang, vì dưỡng sinh, canh một đã tắt đèn, hại nàng lúc này vô cùng khốn khổ, khiến nàng chỉ cần đụng tới cái gối đầu là thăng.
Nhưng hiện tại, nàng phải phát huy công phu nhẫn của nàng đã.
Xa Diễm Diễm cười lạnh: “Thật ra Nhàn Vân làm sao mà thích hợp với ngươi chứ? Ngày đó khi ta bắt bọn ngươi, hắn còn đang ở hỉ đường sung sướng vui vẻ tay bắt mặt mừng với thiên kim tiểu thư của Đường gia bảo a.”
Giang Vô Ba liếc xéo nàng, lễ độ hỏi: “Xa hộ pháp, ngươi dùng từ như vầy có phải là sai rồi hay không?”
“Khục, ta dùng sai từ? Ta cũng không gạt Giang cô nương làm gì, quả thật người tới cứu các ngươi hiện đang ở dưới chân núi, trong đó tất nhiên bao gồm cả Nhàn Vân, nhưng nửa tháng nay thiên kim của Đường gia bảo vẫn luôn cùng hắn như hình với bóng…… Ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Dưới ánh nến, Giang Vô Ba thần sắc bất định, nàng rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói:
“Ta nhớ rõ trong hỉ yến, quả thật có nữ tử họ Đường, tuổi chừng mười tám, xinh đẹp động lòng người, ta vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao chỉ duy mỗi mình nàng ấy trang phục khác với ta, thì ra là vì lòng hiếu thắng. Nàng ấy và Nhàn Vân cũng xứng lứa vừa đôi.”
Nam tử trên nóc nhà nhìn nàng chằm chằm.
Giang Vô Ba thở dài, đứng dậy nói:
“Hắn bất nhân ta cũng bất nghĩa, đến đây, đến đây, cả đám sắp hàng lại nào, để ta xem ai đẹp nhất?” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại không ngoan ngoãn nghe theo nàng ta, chỉ sợ sẽ bị người dùng sức cưỡng bức, chi bằng tự mình chọn một người thuận mắt.
Nàng chậm rãi đi một vòng quanh bọn họ, theo thói quen tính mân mê thanh ngọc tiêu của mình, nhưng trước khi bị giải ra địa lao, nàng đã giao ngọc tiêu lại cho Hà Tai giữ, aizz.
Mỗi một nam nhân đều có nét đặc sắc riêng, nhưng vẫn không thể làm xuân tâm của nàng động lòng a…… Dù sao nàng cũng sẽ nghĩ cách kéo dài đến hừng đông, đến lúc đó, các môn phái võ lâm dưới chân núi cũng đã lên đến, nàng sẽ thoát được một kiếp.
“Mau chọn đi a!”
Nàng đứng trước một gã thanh niên khắp người có vết roi, đang muốn chọn hắn, đột nhiên ánh nến tắt đi, cả phòng nhất thời rơi vào bóng tối.
“Sao lại thế này?” Xa Diễm Diễm quát: “Mau đốt nến lên!”
Có một Thiên nô chạy vội tới thắp nến lên, vừa đụng đến ngọn nến, phát hiện tim nến đã bị người ta rút đi, quay đầu lại thì cả người liền cứng đờ không động đậy được.
Giang Vô Ba còn chưa kịp phản ứng, chiếc eo thon nhỏ đã bị người ta ôm, toàn bộ thân hình gối vào trong lòng người nào đó, như một cơn gió thần, trong chớp mắt ra khỏi phòng, xẹt qua đám Thiên nô đang người người cứng đờ bất động, đến một chỗ ẩn nấp phía xa xa.
Tiếp theo, cằm của nàng bị người đó nâng lên, môi hắn tách môi nàng ra, cưỡng hôn nàng.
Nàng ngẩn người, hơi thở này……
Nụ hôn này, thật sự là nhiệt tình triền miên. Chắc là vì hắn biết chắc nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nên mới hôn tận tình như thế?
Nàng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn. Tim đập hơi bị nhanh, nàng tưởng nàng có thể khống chế được, nhiệt tình như vậy, cả đời này nàng thật ít thấy…… Được rồi, nàng phải công nhận, nàng cũng chỉ mới trải qua hai mươi năm cuộc sống, đã từng gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng loại chuyện như vầy chỉ mới gặp qua trong mộng xuân thôi.
Nàng vẫn có thể nhẫn được.
Không đúng, nàng nhẫn vì cái gì a? Có một số việc có thể nhẫn, có một số việc không cần phải nhẫn. Vì thế, đang lúc nàng muốn “Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư”(cho ta mảnh gỗ, ta trả lại mảnh ngọc) hồi báo hắn một phen, lại phát hiện đối phương dùng đầu lưỡi đẩy qua một viên thuốc, rồi sau đó dứt ra.
“……” Nàng sờ sờ đôi môi đỏ mọng ướt át, nuốt vào viên thuốc kia.
“Nàng có sao không?” Hắn khàn khàn giọng hỏi.
“……rất tốt, chỉ là tim đập hơi bị nhanh. Ngươi mới đưa qua độc dược?”
Trong đêm vọng lại tiếng cười khẽ của hắn.
Lập tức, nàng lại phát hiện mình bị ôm chặt lấy. Có phải vì nàng đã quen nghĩ bản thân mình luôn cô độc lẻ loi một người, quên đi tâm lý cứu người không thành công của hắn ngày đó?
Hắn ôm nàng cực nhanh, không giống như vì hắn động tình, mà giống như vì sợ nàng lại rơi xuống vực thẳm lần nữa vậy.
Nam nhân này đầu đội trời chân đạp đất, ai nấy đều có thể dựa dẫm vào hắn, nhưng khi……gặp quỷ, nàng lại phải trấn an hắn:
“Ngươi cũng không cần phải thấy có lỗi, sớm muộn gì ta cũng phải trở về tìm Hà Tai, giờ cứ coi như là biết thời biết thế.”
Hắn ậm ừ.
Nàng ngước mặt lên, vô tình cọ mặt mình lên gò má nhẵn nhụi của hắn. Nàng tưởng tượng thấy điệu bộ cười như gió xuân của hắn, tâm tình không khỏi vui lên. Nói đến cũng thật kỳ lạ, nửa tháng nay, trong đầu nàng đều đầy ắp nụ cười tươi của hắn đối với người nhà trong Vân gia trang, vậy cũng không tốt lắm, trầm mê quá mức sẽ dễ dàng bị tổn thương.
Không biết hắn động tay chân gì đó, một chút ánh lửa le lói thắp lên. Nàng tập trung nhìn xung quanh, thì ra bọn họ đang ở sau một ngọn núi giả, trong lòng bàn tay của hắn là một đoạn nến nhỏ thẳng tắp.
Nàng từ từ giương mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú của hắn, không khỏi thầm rung động trong lòng.
Hắn toàn thân mặc y phục dạ hành, mái tóc dài không bới cao lên như ngày thường, mà chỉ cột sau lưng, một vài lọn tóc đen bóng rũ trước trán, khuôn mặt tuấn tú trông cao ngạo xuất trần hơn.
Thì ra không phải hắn ưa thích màu trắng, mà là vì bạch y có thể tôn lên vẻ lãnh đạm xa cách của hắn, nếu thay y phục màu sắc khác tất tỏa sáng như ánh trăng mê người, thu hồn đoạt phách bất kể là nam hay nữ.
Yêu nghiệt a……nàng nghĩ thầm trong lòng. Thật ra, nàng luyện nhẫn công cũng chỉ vì đêm nay a……
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, dường như không bao giờ nhìn đủ.
Nàng liếm liếm môi, thấp giọng nói: “Ta nghĩ, đêm nay ngươi không phải tới cứu bọn ta?”
Miệng hắn nhếch lên cười. “Không phải.”
“Aizz, viên thuốc đó là thuốc gì vậy?”
“Là Tái kiến ái mộ dược.”
Nàng nghe vậy, há hốc mồm.
Mặt mày hắn như hàm chứa ý xuân, quả thực sắc xuân ấm áp, hoa xuân bay đầy trời, xuân…… Nàng nuốt nuốt nước miếng.
“Vậy……”
“Nàng có chuyện gì cứ hỏi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười. Hỏi cái gì? Có cái gì để hỏi? Hỏi hắn có cảm giác gì đối với thiên kim Đường gia bảo sao?
Loại chuyện đó tuyệt đối sẽ không hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ nói cho ngươi biết, ta khỏe lắm, không cần lo lắng.”
Công Tôn Vân nghe vậy, khóe miệng cười cười, tắt ánh nến đi. Nhất thời, lại là một màn đêm đen tối, hắn nói:
“Sau khi nàng về phòng giam, vận công một lát, thuốc này có thể bảo vệ tâm mạch của nàng.”
“Ta cũng đâu có yếu ớt như vậy……” Nàng lẩm bẩm.
“Ta bây giờ còn chưa thể mang nàng đi.” Hắn bình tĩnh nói: “Bạch Minh giáo dám bắt người giữa hỉ đường của Võ Trạng Nguyên, đã kinh động đến các bậc tiền bối trong võ lâm cùng bọn quan lại, nay bọn họ đều tề tựu dưới chân núi, sáng mai sẽ xông lên. Vân gia trang có tổ huấn, không thể nhúng tay vào chuyện giang hồ. Ta chưa bao giờ gặp qua Giáo chủ Bạch Minh giáo, nàng từng nói qua là hắn bị tẩu hỏa nhập ma, ngày mai nếu có phát sinh chuyện gì, nàng nhất định sẽ là người đứng mũi chịu sào, ta không chắc là có thể bảo hộ nàng chu đáo hay không, nếu có người đánh lén nàng, ít nhất, nó có thể giúp nàng không bị tổn hại tâm mạch.”
“Ngươi vì đưa thuốc mà đến đây?”
“……Ừ.”
Nàng nở nụ cười. “Ta hiểu rồi.”
Hắn lại ôm nàng một hồi, mới nói: “Nàng hãy bảo trọng, ta đưa nàng trở về.”
Nàng ậm ừ, đột nhiên kéo cổ hắn xuống, lấy tay sờ lên khóe môi hắn.
Quả nhiên, khóe miệng chưa cong lên, nhất định điệu bộ hắn lúc này rất lạnh lùng.
Vừa rồi sắc xuân ấm áp thì ra chỉ để cho nàng xem, đêm nay hắn đột nhập vào đây, sợ là tâm thần lo lắng không yên, không phải ở giây phút đầu tiên gặp mặt đã biết nàng còn sống hay không, có bị thương hay không rồi sao?
Đêm đó nàng và Xa Diễm Diễm hỗn chiến, bọn Thiên nô thủ hạ của Xa Diễm Diễm không ít, có mạnh có yếu, đánh nhau không khỏi có thương tích, vết máu lưu lại hiện trường cũng không ít, chỉ sợ khi đó hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên đất, phỏng đoán xem rốt cuộc là của ai?
Loại cảm giác này thật sự rất xa lạ, nhưng trong lòng nàng lại nổi lên một cảm giác vui sướng khó hiểu.
Nàng nghĩ, hoa anh túc độc này cũng có thời điểm nho nhỏ mất khống chế đó chứ……tuy rằng hắn ngày thường tận lực tỏa ra độc tố. Nàng kiễng chân lên, phóng thích chút xúc động nho nhỏ, hôn lên khóe môi của hắn.
“Đây là một lần cuối cùng.” Hắn nói, giọng khàn khàn. “Về sau sẽ không để loại chuyện như thế này xảy ra nữa.”
Những lời này khiến nàng có chút nghi ngờ, nhưng nàng không hỏi lại, chỉ cười nói:
“Nhàn Vân, hiện tại ta cảm thấy, ăn món ăn bài thuốc của Vân gia trang cũng không tệ.”
“Sau này nàng sẽ biết nó tệ hay không.” Thanh âm của hắn hàm chứa ý cười.
Tiếp theo nàng bị hắn ôm lên bay bổng, trong nháy mắt, nàng phát hiện mình trở lại căn phòng đó. Gò má bị hắn nhẹ nhàng mơn trớn, đột nhiên huyệt đạo bị điểm, nàng chỉ có thể đứng thẳng tắp tại chỗ.
Hơi thở quen thuộc đi xa, nàng lại mỉm cười như cũ.
Một gã canh cửa được giáo đồ giải huyệt chật vật tiến vào, thắp lên ngọn nến.
“Xa hộ pháp!”
Đôi mắt Giang Vô Ba chuyển động nhanh như chớp, thấy bọn Thiên nô và Xa Diễm Diễm đều bị điểm huyệt.
Tên giáo đồ kia thấy thế, bước về phía trước giải huyệt đạo cho Xa Diễm Diễm. Lập tức Xa Diễm Diễm tát cho hắn một cái. “Một đám phế vật, để người ta công khai vào đây cướp người như vậy………ủa, ngươi còn ở đây?”
Giang Vô Ba chớp chớp mắt nhìn nàng.
Xa Diễm Diễm hồ nghi, lần lượt giải huyệt cho các Thiên nô khác, rồi đến giải huyệt cho Giang Vô Ba.
Giang Vô Ba thở hổn hển ôm ngực: “Làm ta sợ muốn chết, ta tưởng ngươi điểm huyệt của ta chứ……”
“Ta điểm huyệt của ngươi để làm gì?”
“Hôm đó ngươi tiếc hận ta không phải là nam tử, ai biết ngươi muốn làm gì?”
Xa Diễm Diễm trừng nàng, rồi sau đó quay đầu tức giận nói:
“Còn không mau đi kiểm tra xem! Bao vây hết các con đường xuống núi, ta thật muốn xem ai dám can đảm đột nhập vào Bạch Minh giáo ta thị uy như vậy? Áp tải nàng về đại lao trước!”
Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang…,tiếng lục lạc Thiên nô quen thuộc không ngừng vang lên bên trong địa lao. Ít nhất cũng đã nửa năm rồi nàng không có nghe thấy tiếng lục lạc như vậy, giờ nghe thật chói tai a.
Địa lao của Bạch Minh giáo rất sạch sẽ, không hề ngược đãi tù nhân, đây là điểm khiến nàng hài lòng nhất. Nàng chầm chậm theo sau Đặng Hải Đường. Đặng Hải Đường một thân hỉ y đỏ rực, mà nàng một thân bạch y trắng như tuyết, không biết có thể coi là hồng bạch lưỡng lập hay không?
Thiên nô đứng hai bên đóng cửa sắt nhà lao lại, khi nàng đi qua cánh cửa sắt, chỉ lạnh nhạt quay đầu lại liếc mắt một cái.
Trong một căn phòng giam, có một gã Thiên nô cao lớn đang bị nhốt, hắn chỉ ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, không có mở mắt ra nhìn chung quanh.
Một gã Thiên nô khác mở phòng giam kế bên ra để cả hai nàng vào. Đặng Hải Đường hơi bị loạng choạng, nàng đúng lúc đỡ được.
Ầm một tiếng, tiếng xiềng xích khóa cửa nhà giam vang lên.
Đặng Hải Đường căm hận nói: “Đây đúng là muốn đối đầu với Võ lâm trung nguyên đây mà, Giáo chủ Bạch Minh giáo điên rồi sao?”
Giang Vô Ba gục gặc đầu đồng tình, xếp bằng ngồi xuống tựa vào vách căn phòng giam kế bên.
“Giang cô nương, xin lỗi, đã liên lụy ngươi.” Đặng Hải Đường thấp giọng nói.
“Cũng không sao.” Nàng nói.
Thiên nô ở phòng giam kế bên nghe thấy thanh âm này, chợt mở bừng mắt dậy, trừng mắt nhìn thân ảnh bạch y sau song sắt.
“Hiện giờ bọn ta hãy nghĩ cách thoát ra ngoài thôi!” Đặng Hải Đường cởi xuống bộ hỉ y, sờ soạng khắp nơi tìm chỗ chạy trốn.
Giang Vô Ba nháy mắt mấy cái, nhìn tân nương tử này một cách vô cùng hứng thú. Thì ra đây là nữ hiệp giang hồ, rõ ràng ngày đó nàng thấy Hải Đường tiên tử yếu đuối nhỏ nhẹ với Nhàn Vân, hiện giờ chỉ có một thân một mình nên phải tự dựa vào chính mình, mạnh mẽ a!
Chỉ là…
“Đặng cô nương, ngươi tìm không ra lối thoát đâu, chi bằng đợi người khác đến cứu đi.” Nàng là ký sinh trùng, đợi người ta tới cứu, giữ sức tốt hơn.
Sắc mặt của vị Thiên nô cao lớn kia lại thay đổi liên tục.
“Đợi người ta tới cứu? Đợi đến khi nào? Rốt cuộc bọn người này muốn gì chứ?”
“Ai nha, Giáo chủ muốn, bất quá chỉ là Hoàng Phủ Vân chết đi sống lại mà thôi.” Giang Vô Ba thở dài.
“Hoàng Phủ Vân?” Đặng Hải Đường kinh ngạc nói: “Là Hộ pháp Bạch Minh giáo đã bị thuốc nổ hại chết nửa năm trước sao?”
“Aizz, đúng vậy.” Nàng rũ mắt xuống, thưởng thức đai lưng. “Rất nhiều người cũng không tin nàng ấy đã chết, Giáo chủ Bạch Minh giáo không tin, huynh trưởng của Hạ Dung Hoa cũng không tin. Giáo chủ vẫn luôn luôn chờ, đáng tiếc, hắn bị tẩu hỏa nhập ma, tánh mạng bị đe dọa, sắp chờ không nổi nữa. Mà Hạ Nguyệt Hoa, cho rằng Hoàng Phủ Vân còn sống, cho nên hắn trở lại Bạch Minh giáo, cam nguyện bị nhốt trong gian địa lao này, hắn cho rằng, chỉ cần nàng ấy còn sống, nàng ấy sớm muộn gì cũng sẽ đến đây cứu hắn. Cho dù Thiên Hạ trang có tung tin Hạ Nguyệt Hoa trở về sống ở trong trang, Hoàng Phủ Vân vẫn có thể nhìn ra tất cả.”
Đặng Hải Đường ngẩn người, ánh mắt từ trên người Giang Vô Ba chuyển đến nam nhân cao lớn sau song sắt.
“Cô nương.” nam nhân kia lên tiếng gọi, giọng khàn khàn đầy kích động.
Giang Vô Ba vẫn rũ mắt xuống, nói:
“Hà Tai, ngươi giở thủ đoạn bày kế đùa giỡn ta sao?”
“Không phải.” Sắc mặt hắn vui mừng tràn trề: “Cô nương mềm lòng, sớm muộn gì cũng sẽ trở về.”
“Ta mềm lòng khi nào?” Nàng lãnh đạm nói.
Hắn trầm mặc. Một lát sau, hắn mới nói giọng khàn khàn:
“Cô nương, không phải là ta không muốn cứu ngươi…… Hắn là đứa con cuối cùng còn lại của cha ta, cũng chính là đứa con duy nhất, bản tính hắn mềm yếu, ý chí không mạnh mẽ như cô nương. Ta nghĩ, cô nương tuyệt sẽ không bỏ qua một sinh cơ nào, cho dù là rơi xuống vực thẳm, hoặc bị loạn đao chém, chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ không buông tay. Cho nên, ta……định cứu hắn trước, sau đó sẽ xuống vực thẳm tìm cô nương…… Nhưng chỉ còn lại thi thể, vòng Thiên nô và thanh ngọc tiêu.” Những chữ cuối, giọng hắn tràn ngập đau xót.
Đặng Hải Đường trừng lớn mắt. “Ngươi là Hoàng Phủ Vân? Không đúng, rõ ràng Hoàng Phủ Vân không có lớn như vậy, mà mặt của nàng ấy cũng có hình xăm a.”
“Ta sợ đau, không muốn xăm. Đó là vẽ.” Giang Vô Ba thản nhiên thừa nhận.
“Nhưng, nhưng còn vòng Thiên nô suốt đời không thể tháo ra……”
“Mười bốn tuổi ta đã cởi ra được, nhưng sợ người khác phát hiện nên vẫn đeo.”
Đặng Hải Đường á khẩu không trả lời được, cuối cùng, nàng chỉ có thể hỏi:
“Ngươi…… thật sự rơi xuống vực thẳm?”
Nàng cười nói:
“Tất nhiên. Ta xương cốt đứt lìa, ngũ tạng lệch vị trí, đầu rơi máu chảy.” Nàng đứng dậy, đối mặt với Hà Tai, rẽ mái tóc sang một bên lộ ra một vết sẹo. “Ngươi nói đúng. Ngày đó, ta tự thấy không còn sinh cơ, rõ ràng sắp đi về cõi tây phương cực lạc, nhưng một khắc cuối cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, sau đó phải nằm liệt giường bốn tháng. Bốn tháng này cũng nhờ công phu nhẫn của ta khá tốt, mới có thể hồi phục nhanh như vậy.”
“Cô nương……” Đôi đồng tử đen trong mắt hắn đột nhiên co rụt lại.
Nàng khoanh tay lại nhẹ nhàng cười:
“Hà Tai, ngươi cũng không cần phải áy náy. Trên đời này, không phải mọi chuyện đều là như thế cả sao? Ngươi cứu được ta, ta sẽ cảm tạ ngươi; ngươi cứu không được ta, vậy cứ để mọi việc trôi qua thôi. Năm đó, ngươi thân là Thiên nô bị bắt phải thuần phục làm thủ hạ của ta, ta ngày đêm đều sợ ngươi mưu sát một tiểu hài tử mười tuổi là ta lúc bấy giờ, vì thế tất cả mọi việc đều chú ý đến công bằng, ngươi có vòng Thiên nô, ta cũng có; trên mặt ngươi bị bắt mang hình xăm, từ đó về sau trên mặt ta và ngươi cùng có hình xăm giống nhau; Ta dạy cho ngươi võ công, không phải muốn ngươi làm rạng rỡ tông môn, mà là muốn ngươi bảo hộ ta. Mười năm tình nghĩa ngươi đi theo ta, chẳng qua vì nhu cầu của hai bên mà thôi. Hôm nay ta đến, là muốn nói cho ngươi biết, ngươi và ta hai bên không ai thiếu nợ ai cả. Ta sẽ tháo Thiên nô hoàn ra cho ngươi, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan hay đi cầu độc mộc gì đó là tùy ngươi.”
Hà Tai chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi mở miệng nói:
“Ngày đó ở đáy vực thẳm, ta thấy vòng Thiên nô và ngọc tiêu bị bỏ lại, đã đoán ra tâm ý của cô nương.”
Nàng không hé răng trả lời.
“Nửa năm qua, cô nương sống có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm. Giang Vô Ba là tên hiện tại của ta, ăn được, ngủ được, rất ung dung tự tại.”
“Giang Vô Ba?” Hắn trầm tư, rồi sau đó nở nụ cười chua chát: “Trên sông không có sóng, ta nên sớm phát hiện ra. Thì ra quả thật là Công Tôn Vân đã cứu người, ngày đó ta ôm mấy phần hy vọng, tưởng hắn cũng xuất thủ cứu người, không ngờ ám khí trong rừng buộc hắn phải thu tay lại. Rốt cuộc hắn vẫn cứu được cô nương…… Cô nương thích hắn?”
Nàng nhướng mày, cười cười: “Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?”
Hà Tai đau đớn luyến tiếc vỗ về thanh ngọc tiêu, nói:
“Vật này đã mê hoặc cô nương khi còn sống, nhưng một khi cô nương chết đi rồi sẽ vĩnh viễn không muốn gặp lại nó nữa.”
“Vậy ngươi còn ý định ở lại nơi này chờ ta trở lại?” Nàng nói tiếp, giọng có chút giận dữ. Lúc nàng nghe thấy Hà Tai ở Thiên Hạ trang nhưng không muốn gặp ai cả, nàng đã biết người này căn bản không có ở lại Thiên Hạ trang.
Ở chung mười năm, làm sao nàng không biết tính tình của người này?
Vì muốn ép nàng hiện thân, xác nhận nàng còn sống, hắn tuyệt đối sẽ trở lại bên người giáo chủ, cho dù một năm, hai năm hắn cũng sẽ không ngại. Hạ Nguyệt Hoa đã không còn là đại thiếu gia của Thiên Hạ trang nữa, mười năm thời gian khiến con người thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy, có một ngày nếu phải giết người của phe chính đạo, hắn cũng sẽ không nương tay, đó mới chính là Hà Tai.
Hạ Dung Hoa nhìn không ra, nhưng nàng nhìn ra. Người như vậy sẽ không thể nào ở lại Thiên Hạ trang.
Có phải nàng nên cảm kích hắn đã cho rằng nàng có năng lực tự bảo vệ mình bằng bất cứ giá nào, không thể chết được hay không?
“Cô nương, có thể cho ta một cơ hội nữa hay không? Ta đã báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục, không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa.”
Nàng hờ hững nhìn hắn, nói: “Ta đối với ngươi thật quan trọng như thế sao?”
Hà Tai nhìn nàng không trả lời, chỉ trầm mặc nhẹ vỗ về thanh ngọc tiêu đã từng tượng trưng cho tình nghĩa giữa hai người kia.
Nàng làm như không thấy, liếc ra ngoài song sắt, suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Hà Tai, ngươi đã không còn là Thiên nô nữa. Ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân của ngày xưa nữa.”
“Ta biết.” sắc mặt hắn đầy áp lực.
Nàng lại nhìn hắn cười, trong sự kinh ngạc lẫn vui mừng khó nén nổi của hắn, nàng nhận lại thanh ngọc tiêu.
“Ngươi và ta đã từng có tình nghĩa mười năm sớm tối bên nhau, nay ngươi đã không phải là Thiên nô, ta cũng không còn là Hoàng Phủ Vân, nhưng như thế cũng không tổn hại gì đến tình nghĩa mười năm sắp tới của chúng ta. Dù ta có đi đâu, thanh ngọc tiêu này vẫn là ngươi; dù ngươi đến nơi nào, chỉ cần trong thanh ngọc tiêu này còn chứa kiếm, có nghĩa là ta cũng sẽ không hề quên ngươi. Như vậy có được không?”
“……Khó có thể tưởng tượng được cô nương lại khoan dung như vậy.” Hắn khàn khàn nói, ánh mắt kích động.
“Nếu ta vẫn mặc y phục như trước với đai lưng dài chấm đất, ta tuyệt đối sẽ không đến đây.”
Vẻ mặt hắn đầy nghi hoặc.
Nàng cười cười: “Ta chỉ là muốn bù đắp.”
“Bù đắp?”
“Trước kia ngươi rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú, trông rất vui mắt vui tai, ai nấy nhìn thấy chỉ sợ tâm nở hoa mà phải e thẹn tránh đi, từ khi luyện võ học của Hoàng Phủ gia ngươi liền trở nên lưng hùm vai gấu.” Nàng lắc đầu thở dài: “May mắn ta luyện đến năm mười bốn tuổi đã không còn tiến bộ gì nữa.”
Hà Tai trừng mắt nàng, rồi sau đó kiên trì: “Lưng hùm vai gấu mới là nam nhân.”
Nàng phối hợp gục gặc đầu, dù sao cũng là nam nhân mà, ai cũng thích nhấn mạnh mình là nam nhân, còn người khác không phải. Nàng lại vuốt ve thanh ngọc tiêu có chút sứt mẻ kia, thần sắc không khỏi nhu hòa. Nàng thuận miệng nói:
“Có một số việc ta muốn hỏi rõ ràng.”
“Cô nương, xin hỏi.”
“Khi ta nằm trên giường bệnh dưỡng thương, Công Tôn Chỉ nhàn rỗi vô sự mỗi ngày lải nhải bên tai ta, lải nhải đến nỗi ta muốn đâm đầu xuống vực thẳm chết đi cho rồi.”
“Cô nương muốn ta giết hắn?”
Nàng liếc hắn một cái. “Mọi việc lấy chữ nhẫn làm đầu, còn chưa đến mức này. Ý ta nói, nhờ ơn hắn, ta nghe được rất nhiều chuyện giang hồ, trong đó cũng bao gồm cả chuyện của Công Tôn gia. Công Tôn gia cho tới nay đều có một thói quen, cưới gả gì cũng chỉ chọn thân nhân mà thôi, ví dụ như nghĩa huynh nghĩa muội, biểu huynh biểu muội gì đó, đương nhiên cũng không phải nhất định là như thế, nhưng đại loại cũng là như thế.” Cho nên rất nhiều người vẫn mong muốn kết bái với Công Tôn Vân, thực bất hạnh, là nàng gà mái mà đòi đậu cây cao đã trúng tuyển.
Hà Tai nheo mắt lại. “Ý của cô nương là?”
“Hạ gia ngươi có thói quen gì thì nói ra trước đi, để ta tránh không đạp lầm cạm bẫy.”
“…… Không có.” Hoàn toàn không có.
Nàng thành thật:
“Vậy thì tốt. Nếu ta đã cầm ngọc tiêu, thứ gì ngươi có, ta nhất định cũng phải có; ngược lại hễ ta có, ngươi cũng sẽ có, tuy hai mà một. Lúc trước tuy ta xem ngươi như thân nhân nhưng vẫn luôn hoài nghi sợ ngươi cuối cùng sẽ phản bội, nhưng hôm nay ngươi và ta kết bái, từ nay về sau xem nhau là chí thân, nương tựa lẫn nhau, không phân biệt tuổi tác lớn nhỏ, cứ gọi thẳng tên nhau, nếu sau này ngươi có thê tử, ta sẽ kính cẩn gọi nàng một tiếng tẩu tử.” Nói xong nàng vươn tay ra.
Hắn nhìn nàng, rồi nói với giọng ôn nhu hiếm thấy:
“Nương tựa lẫn nhau…… Cô nương bị ta bỏ rơi, cuối cùng cũng bắt đầu nguyện ý tin cậy người khác, đó là nhờ công lao không nhỏ của Công Tôn Vân.” Thanh âm của hắn có chút chua sót, nhưng vẫn thực sảng khoái cùng nàng vỗ tay thề thốt. Rồi sau đó, hắn lại nói: “Từ nay về sau, nếu ta lại bỏ rơi cô nương, ta sẽ bị Thiên lôi đánh chết.”
Nàng nháy mắt mấy cái, lại mân mê thanh ngọc tiêu, cuối cùng, cười nói:
“Ta rất muốn nói ta tin ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thêm chút thời gian. Hiện giờ ta chỉ có thể nói với ngươi rằng, ta không sợ, cho dù ngươi lại bỏ rơi ta, ta vẫn là thân nhân của ngươi như cũ. Người chung một nhà vĩnh viễn không bỏ rơi nhau, ngươi, Hà Tai, vĩnh viễn đều là thân nhân đầu tiên trong lòng ta.”
Nửa tháng sau…
Một thân ảnh phiêu hốt mơ hồ bay trong bóng đêm thâm trầm như thần linh quỷ mị, cho dù có chợt hiện ra trước mặt giáo đồ, hắn cũng sẽ tưởng chỉ là một cơn gió thoáng qua mà không kinh động bất kỳ ai khác.
Nhảy lên nóc nhà, mái ngói màu đen càng giúp hắn tiện ẩn thân hơn. Sáu năm trước hắn toàn thân trở ra từ Thiên Bích nhai, giờ hắn cứ theo trí nhớ trong đầu thay vì dựa vào tấm bản đồ đã mất đi, hy vọng bệnh lạc đường bẩm sinh của hắn không phát tác trong đêm nay. Chừng một nén nhang sau, hắn đã tìm ra địa lao.
Hắn chậm rãi nằm sấp xuống, thần sắc lạnh lùng, nhẹ nhàng dời đi một góc mái ngói.
Quả nhiên là địa lao.
Thanh âm rất nhỏ truyền ra từ bên trong. Hắn lại đứng dậy, đánh giá vị trí của thanh âm kia, đi về phía trước chừng hai mươi bước, dời đi mảnh ngói dưới chân.
“Hà công tử, ngươi tỉnh rồi sao?”
“Ừ.” Hà Tai dựa vào song sắt nhắm mắt dưỡng thần.
Đặng Hải Đường có chút lo âu. “Hoàng Phủ cô nương…… Không, Giang cô nương bị mang đi như thế, có sao hay không?”
Trong đôi đồng tử đen của nam tử trong phòng giam lóe lên một tia sáng.
“Nếu không phải Giáo chủ chủ động triệu kiến, sẽ không sao.”
“Có phải Xa Diễm Diễm đã phát hiện ra thân phận của Giang cô nương rồi không?” Đặng Hải Đường cắn răng nói: “Nửa đêm sai Thiên nô mang nàng đi, như vậy có gì là tốt chứ?”
“Công phu nhẫn của cô nương vô cùng tốt, không có việc gì đâu.”
“Nhưng……”
Nam tử trên mái nhà lặng lẽ đứng dậy, nhìn chằm chằm địa lao dưới chân trong chốc lát, lấy ra một hộp gấm nho nhỏ bên hông, hắn đem một miếng ngọc vụn bỏ vào hộp gấm, lập tức nhẹ nhàng bắn vào trong địa lao.
Hà Tai dường như ngay lập tức phát hiện ra tình hình khác thường, bắt lấy hộp gấm kia.
“Cái gì vậy……” Đặng Hải Đường đúng lúc che miệng lại kinh hô, tiến lên nhìn Hà Tai bên song sắt kế bên đang mở ra chiếc hộp nhỏ kia.
Bên trong là hai viên thuốc và một mảnh ngọc vụn.
Nàng không hiểu gì cả, đã thấy Hà Tai đưa cho nàng một viên thuốc trong số đó. Hà Tai cao giọng nói với nàng:
“Cô nương bị Xa hộ pháp mang đi, hỏi rất nhiều chuyện về Nhàn Vân công tử. Theo tính tình của Xa hộ pháp, mang cô nương đi tuyệt đối là vì nam nhân này.” Khóe miệng cong lên cười, nhìn chằm chằm vào mảnh ngọc vụn kia. “Mảnh ngọc này ta đã từng nhìn thấy. Một khối ngọc bội đẹp như vậy mà bị cô nương cắt làm bốn mảnh, không ngờ cuối cùng cũng là vật quy nguyên chủ.”
Người trên mái nhà cũng không hề hé răng.
Hà Tai lại nói tiếp:
“Xa hộ pháp muốn thẩm vấn riêng, tất nhiên là sẽ ở nơi của nàng ta. Từ địa lao này đi về hướng đông, thấy lầu các màu đỏ, chính là chỗ đó.”
Nam nhân trên mái nhà nghe đến đây, cũng không cần biết bọn họ có uống viên thuốc đó hay không, một mực nhắm hướng đông thẳng tiến.
Bay vút một hồi, rốt cuộc phát hiện một tòa nhà ngói đỏ, bên trong đèn đuốc âm u không nhìn thấy rõ, mười tên Thiên nô đồng loạt xếp hàng theo trình tự tiến vào phòng. Hắn suy nghĩ một lát, nhất thời đoán không ra tâm tư của Xa Diễm Diễm, chỉ biết mở vài viên ngói lên nhìn vào.
Trong phòng, dưới ánh nến.
“Ngay cả hắn ngươi cũng không thích?” Xa Diễm Diễm hé miệng. “Giang Vô Ba, ta cho ngươi một cơ hội, những Thiên nô này đều là hàng thượng đẳng được tuyển lựa ra, tuy rằng trên mặt có hình xăm, nhưng tuyệt đối không thua gì Nhàn Vân.”
“Aizz, Xa hộ pháp, nếu ngươi cũng nói là không thua Nhàn Vân, chi bằng ngươi để dành bọn họ cho riêng mình đi.”
Hắn nheo lại đôi mắt anh tuấn, chú ý thấy ở chiếc ghế chính giữa phòng có hai nữ tử đang ngồi, trong đó một nàng chính là mục tiêu đêm nay của hắn.
Giang Vô Ba che miệng ngáp, thấy Xa Diễm Diễm trầm mặt xuống, bèn cười nói:
“Nhàn Vân rốt cuộc có điểm gì hay khiến ngươi cố chấp đoạt được hắn như vậy?”
“Hừ, ta muốn nam nhân lúc nào cũng phải tâm phục khẩu phục phủ phục dưới chân ta.”
“Vậy thì rất đơn giản.” Giang Vô Ba lại che miệng ngáp tiếp. “Ngươi cứ tự nhiên, ta tuyệt không ngăn cản.”
“Tranh đoạt nam nhân cùng người khác không phải là phong cách của Xa Diễm Diễm ta. Trước nay bổn hộ pháp muốn nam nhân nào, nếu nam nhân đó không có người trong lòng, ta đoạt được thì hắn là của ta; nếu hắn có nữ nhân trong lòng, có thể khiến hắn trở thành bề tôi phủ phục dưới váy ta, đó là bản lĩnh tài năng của ta, nhưng ta cũng không để nữ nhân trong lòng hắn thiệt thòi một chút nào cả, ta đều sẽ bù đắp lại cho nàng ta. Những thiên nô này, ngươi chọn đi, hễ thích người nào, đêm nay ta sẽ chu toàn mỹ sự cho ngươi.”
Giang Vô Ba nghe vậy, thiếu chút nữa té xuống đất.
“Đây gọi là không thua thiệt sao? Ngươi căn bản là làm cho những cô nương này phản bội trước để ngươi thừa cơ xen vào a!”
Xa Diễm Diễm tức giận đứng dậy. “Giọng điệu này của ngươi thật quen tai, khiến ta càng nghe càng chán ghét. Hôm nay nếu ngươi không chọn một Thiên nô, ta sẽ tự mình chọn thay cho ngươi!”
Giang Vô Ba than thầm trong lòng. Hai năm trước nàng đã từng nghe nói qua về phong cách làm việc của Xa Diễm Diễm, tuy thèm muốn nam tử nhưng lại sĩ diện, luôn luôn tỏ vẻ như ta đây dựa vào phẩm chất mị lực của bản thân để câu dẫn nam tử, cho dù đối phương có người trong lòng, nàng ta cũng chỉ dùng bản lãnh chân thật để đoạt cho bằng được những nam tử này, tuyệt không làm ra những việc đại loại như giết người cướp sắc……
Ngày xưa nàng chỉ tùy tiện nghe tai này ra tai kia, giờ nàng trực tiếp là người bị hại.
May mà, công phu nhẫn của nàng rất cao, nhẫn a!
Những Thiên nô tùy thân bên cạnh Xa Diễm Diễm này, ngày thường đều đeo mặt nạ, hôm nay toàn bộ gỡ xuống, thật đúng là người người tuấn mỹ, hèn chi đều bị vị Hữu hộ pháp này thu làm bề tôi dưới váy.
Nàng sờ sờ mũi, lại lén che miệng lại ngáp. Đều là vì nửa năm nay quen nếp sống ở Vân gia trang, vì dưỡng sinh, canh một đã tắt đèn, hại nàng lúc này vô cùng khốn khổ, khiến nàng chỉ cần đụng tới cái gối đầu là thăng.
Nhưng hiện tại, nàng phải phát huy công phu nhẫn của nàng đã.
Xa Diễm Diễm cười lạnh: “Thật ra Nhàn Vân làm sao mà thích hợp với ngươi chứ? Ngày đó khi ta bắt bọn ngươi, hắn còn đang ở hỉ đường sung sướng vui vẻ tay bắt mặt mừng với thiên kim tiểu thư của Đường gia bảo a.”
Giang Vô Ba liếc xéo nàng, lễ độ hỏi: “Xa hộ pháp, ngươi dùng từ như vầy có phải là sai rồi hay không?”
“Khục, ta dùng sai từ? Ta cũng không gạt Giang cô nương làm gì, quả thật người tới cứu các ngươi hiện đang ở dưới chân núi, trong đó tất nhiên bao gồm cả Nhàn Vân, nhưng nửa tháng nay thiên kim của Đường gia bảo vẫn luôn cùng hắn như hình với bóng…… Ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Dưới ánh nến, Giang Vô Ba thần sắc bất định, nàng rũ mắt xuống, bỗng nhiên nói:
“Ta nhớ rõ trong hỉ yến, quả thật có nữ tử họ Đường, tuổi chừng mười tám, xinh đẹp động lòng người, ta vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao chỉ duy mỗi mình nàng ấy trang phục khác với ta, thì ra là vì lòng hiếu thắng. Nàng ấy và Nhàn Vân cũng xứng lứa vừa đôi.”
Nam tử trên nóc nhà nhìn nàng chằm chằm.
Giang Vô Ba thở dài, đứng dậy nói:
“Hắn bất nhân ta cũng bất nghĩa, đến đây, đến đây, cả đám sắp hàng lại nào, để ta xem ai đẹp nhất?” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại không ngoan ngoãn nghe theo nàng ta, chỉ sợ sẽ bị người dùng sức cưỡng bức, chi bằng tự mình chọn một người thuận mắt.
Nàng chậm rãi đi một vòng quanh bọn họ, theo thói quen tính mân mê thanh ngọc tiêu của mình, nhưng trước khi bị giải ra địa lao, nàng đã giao ngọc tiêu lại cho Hà Tai giữ, aizz.
Mỗi một nam nhân đều có nét đặc sắc riêng, nhưng vẫn không thể làm xuân tâm của nàng động lòng a…… Dù sao nàng cũng sẽ nghĩ cách kéo dài đến hừng đông, đến lúc đó, các môn phái võ lâm dưới chân núi cũng đã lên đến, nàng sẽ thoát được một kiếp.
“Mau chọn đi a!”
Nàng đứng trước một gã thanh niên khắp người có vết roi, đang muốn chọn hắn, đột nhiên ánh nến tắt đi, cả phòng nhất thời rơi vào bóng tối.
“Sao lại thế này?” Xa Diễm Diễm quát: “Mau đốt nến lên!”
Có một Thiên nô chạy vội tới thắp nến lên, vừa đụng đến ngọn nến, phát hiện tim nến đã bị người ta rút đi, quay đầu lại thì cả người liền cứng đờ không động đậy được.
Giang Vô Ba còn chưa kịp phản ứng, chiếc eo thon nhỏ đã bị người ta ôm, toàn bộ thân hình gối vào trong lòng người nào đó, như một cơn gió thần, trong chớp mắt ra khỏi phòng, xẹt qua đám Thiên nô đang người người cứng đờ bất động, đến một chỗ ẩn nấp phía xa xa.
Tiếp theo, cằm của nàng bị người đó nâng lên, môi hắn tách môi nàng ra, cưỡng hôn nàng.
Nàng ngẩn người, hơi thở này……
Nụ hôn này, thật sự là nhiệt tình triền miên. Chắc là vì hắn biết chắc nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này, nên mới hôn tận tình như thế?
Nàng trừng mắt nhìn, lại trừng mắt nhìn. Tim đập hơi bị nhanh, nàng tưởng nàng có thể khống chế được, nhiệt tình như vậy, cả đời này nàng thật ít thấy…… Được rồi, nàng phải công nhận, nàng cũng chỉ mới trải qua hai mươi năm cuộc sống, đã từng gặp qua rất nhiều chuyện, nhưng loại chuyện như vầy chỉ mới gặp qua trong mộng xuân thôi.
Nàng vẫn có thể nhẫn được.
Không đúng, nàng nhẫn vì cái gì a? Có một số việc có thể nhẫn, có một số việc không cần phải nhẫn. Vì thế, đang lúc nàng muốn “Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư”(cho ta mảnh gỗ, ta trả lại mảnh ngọc) hồi báo hắn một phen, lại phát hiện đối phương dùng đầu lưỡi đẩy qua một viên thuốc, rồi sau đó dứt ra.
“……” Nàng sờ sờ đôi môi đỏ mọng ướt át, nuốt vào viên thuốc kia.
“Nàng có sao không?” Hắn khàn khàn giọng hỏi.
“……rất tốt, chỉ là tim đập hơi bị nhanh. Ngươi mới đưa qua độc dược?”
Trong đêm vọng lại tiếng cười khẽ của hắn.
Lập tức, nàng lại phát hiện mình bị ôm chặt lấy. Có phải vì nàng đã quen nghĩ bản thân mình luôn cô độc lẻ loi một người, quên đi tâm lý cứu người không thành công của hắn ngày đó?
Hắn ôm nàng cực nhanh, không giống như vì hắn động tình, mà giống như vì sợ nàng lại rơi xuống vực thẳm lần nữa vậy.
Nam nhân này đầu đội trời chân đạp đất, ai nấy đều có thể dựa dẫm vào hắn, nhưng khi……gặp quỷ, nàng lại phải trấn an hắn:
“Ngươi cũng không cần phải thấy có lỗi, sớm muộn gì ta cũng phải trở về tìm Hà Tai, giờ cứ coi như là biết thời biết thế.”
Hắn ậm ừ.
Nàng ngước mặt lên, vô tình cọ mặt mình lên gò má nhẵn nhụi của hắn. Nàng tưởng tượng thấy điệu bộ cười như gió xuân của hắn, tâm tình không khỏi vui lên. Nói đến cũng thật kỳ lạ, nửa tháng nay, trong đầu nàng đều đầy ắp nụ cười tươi của hắn đối với người nhà trong Vân gia trang, vậy cũng không tốt lắm, trầm mê quá mức sẽ dễ dàng bị tổn thương.
Không biết hắn động tay chân gì đó, một chút ánh lửa le lói thắp lên. Nàng tập trung nhìn xung quanh, thì ra bọn họ đang ở sau một ngọn núi giả, trong lòng bàn tay của hắn là một đoạn nến nhỏ thẳng tắp.
Nàng từ từ giương mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú của hắn, không khỏi thầm rung động trong lòng.
Hắn toàn thân mặc y phục dạ hành, mái tóc dài không bới cao lên như ngày thường, mà chỉ cột sau lưng, một vài lọn tóc đen bóng rũ trước trán, khuôn mặt tuấn tú trông cao ngạo xuất trần hơn.
Thì ra không phải hắn ưa thích màu trắng, mà là vì bạch y có thể tôn lên vẻ lãnh đạm xa cách của hắn, nếu thay y phục màu sắc khác tất tỏa sáng như ánh trăng mê người, thu hồn đoạt phách bất kể là nam hay nữ.
Yêu nghiệt a……nàng nghĩ thầm trong lòng. Thật ra, nàng luyện nhẫn công cũng chỉ vì đêm nay a……
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, dường như không bao giờ nhìn đủ.
Nàng liếm liếm môi, thấp giọng nói: “Ta nghĩ, đêm nay ngươi không phải tới cứu bọn ta?”
Miệng hắn nhếch lên cười. “Không phải.”
“Aizz, viên thuốc đó là thuốc gì vậy?”
“Là Tái kiến ái mộ dược.”
Nàng nghe vậy, há hốc mồm.
Mặt mày hắn như hàm chứa ý xuân, quả thực sắc xuân ấm áp, hoa xuân bay đầy trời, xuân…… Nàng nuốt nuốt nước miếng.
“Vậy……”
“Nàng có chuyện gì cứ hỏi.” Hắn nhẹ giọng nói.
Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên bật cười. Hỏi cái gì? Có cái gì để hỏi? Hỏi hắn có cảm giác gì đối với thiên kim Đường gia bảo sao?
Loại chuyện đó tuyệt đối sẽ không hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ nói cho ngươi biết, ta khỏe lắm, không cần lo lắng.”
Công Tôn Vân nghe vậy, khóe miệng cười cười, tắt ánh nến đi. Nhất thời, lại là một màn đêm đen tối, hắn nói:
“Sau khi nàng về phòng giam, vận công một lát, thuốc này có thể bảo vệ tâm mạch của nàng.”
“Ta cũng đâu có yếu ớt như vậy……” Nàng lẩm bẩm.
“Ta bây giờ còn chưa thể mang nàng đi.” Hắn bình tĩnh nói: “Bạch Minh giáo dám bắt người giữa hỉ đường của Võ Trạng Nguyên, đã kinh động đến các bậc tiền bối trong võ lâm cùng bọn quan lại, nay bọn họ đều tề tựu dưới chân núi, sáng mai sẽ xông lên. Vân gia trang có tổ huấn, không thể nhúng tay vào chuyện giang hồ. Ta chưa bao giờ gặp qua Giáo chủ Bạch Minh giáo, nàng từng nói qua là hắn bị tẩu hỏa nhập ma, ngày mai nếu có phát sinh chuyện gì, nàng nhất định sẽ là người đứng mũi chịu sào, ta không chắc là có thể bảo hộ nàng chu đáo hay không, nếu có người đánh lén nàng, ít nhất, nó có thể giúp nàng không bị tổn hại tâm mạch.”
“Ngươi vì đưa thuốc mà đến đây?”
“……Ừ.”
Nàng nở nụ cười. “Ta hiểu rồi.”
Hắn lại ôm nàng một hồi, mới nói: “Nàng hãy bảo trọng, ta đưa nàng trở về.”
Nàng ậm ừ, đột nhiên kéo cổ hắn xuống, lấy tay sờ lên khóe môi hắn.
Quả nhiên, khóe miệng chưa cong lên, nhất định điệu bộ hắn lúc này rất lạnh lùng.
Vừa rồi sắc xuân ấm áp thì ra chỉ để cho nàng xem, đêm nay hắn đột nhập vào đây, sợ là tâm thần lo lắng không yên, không phải ở giây phút đầu tiên gặp mặt đã biết nàng còn sống hay không, có bị thương hay không rồi sao?
Đêm đó nàng và Xa Diễm Diễm hỗn chiến, bọn Thiên nô thủ hạ của Xa Diễm Diễm không ít, có mạnh có yếu, đánh nhau không khỏi có thương tích, vết máu lưu lại hiện trường cũng không ít, chỉ sợ khi đó hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên đất, phỏng đoán xem rốt cuộc là của ai?
Loại cảm giác này thật sự rất xa lạ, nhưng trong lòng nàng lại nổi lên một cảm giác vui sướng khó hiểu.
Nàng nghĩ, hoa anh túc độc này cũng có thời điểm nho nhỏ mất khống chế đó chứ……tuy rằng hắn ngày thường tận lực tỏa ra độc tố. Nàng kiễng chân lên, phóng thích chút xúc động nho nhỏ, hôn lên khóe môi của hắn.
“Đây là một lần cuối cùng.” Hắn nói, giọng khàn khàn. “Về sau sẽ không để loại chuyện như thế này xảy ra nữa.”
Những lời này khiến nàng có chút nghi ngờ, nhưng nàng không hỏi lại, chỉ cười nói:
“Nhàn Vân, hiện tại ta cảm thấy, ăn món ăn bài thuốc của Vân gia trang cũng không tệ.”
“Sau này nàng sẽ biết nó tệ hay không.” Thanh âm của hắn hàm chứa ý cười.
Tiếp theo nàng bị hắn ôm lên bay bổng, trong nháy mắt, nàng phát hiện mình trở lại căn phòng đó. Gò má bị hắn nhẹ nhàng mơn trớn, đột nhiên huyệt đạo bị điểm, nàng chỉ có thể đứng thẳng tắp tại chỗ.
Hơi thở quen thuộc đi xa, nàng lại mỉm cười như cũ.
Một gã canh cửa được giáo đồ giải huyệt chật vật tiến vào, thắp lên ngọn nến.
“Xa hộ pháp!”
Đôi mắt Giang Vô Ba chuyển động nhanh như chớp, thấy bọn Thiên nô và Xa Diễm Diễm đều bị điểm huyệt.
Tên giáo đồ kia thấy thế, bước về phía trước giải huyệt đạo cho Xa Diễm Diễm. Lập tức Xa Diễm Diễm tát cho hắn một cái. “Một đám phế vật, để người ta công khai vào đây cướp người như vậy………ủa, ngươi còn ở đây?”
Giang Vô Ba chớp chớp mắt nhìn nàng.
Xa Diễm Diễm hồ nghi, lần lượt giải huyệt cho các Thiên nô khác, rồi đến giải huyệt cho Giang Vô Ba.
Giang Vô Ba thở hổn hển ôm ngực: “Làm ta sợ muốn chết, ta tưởng ngươi điểm huyệt của ta chứ……”
“Ta điểm huyệt của ngươi để làm gì?”
“Hôm đó ngươi tiếc hận ta không phải là nam tử, ai biết ngươi muốn làm gì?”
Xa Diễm Diễm trừng nàng, rồi sau đó quay đầu tức giận nói:
“Còn không mau đi kiểm tra xem! Bao vây hết các con đường xuống núi, ta thật muốn xem ai dám can đảm đột nhập vào Bạch Minh giáo ta thị uy như vậy? Áp tải nàng về đại lao trước!”