Bàn tay nóng bỏng của Úc Lễ nắm chặt tay Ninh Diệu, hoàn toàn không có ý định buông ra.
“Trên người em thật mát mẻ.” Úc Lễ cười rất yếu ớt. “Nóng đến mức khó chịu, ta chỉ nắm một lúc thôi, dễ chịu hơn sẽ buông ra.”
Cả trái tim Ninh Diệu đều bị hắn nắm lên luôn rồi, y lo lắng sốt ruột hỏi: “Ngươi còn khách khí với ta gì nữa chứ? Cứ tùy tiện nắm, ngươi thấy thoải mái hơn là được rồi.”
Ninh Diệu cũng là người từng bị trúng phải loại độc này vài lần, y biết rõ sau khi trúng độc thì cả người sẽ bị thiêu đốt rất khó chịu, nên sẽ tìm một nơi mát mẻ để dán vào.
Nhưng kiểu nóng này không phải là thứ mà nước lạnh hay băng bình thường có thể giảm bớt được, đối với người trúng phải loại độc này mà nói, thứ mát mẻ nhất đối với họ chính là da thịt của người khác.
Cho nên họ sẽ khao khát được người khác chạm vào, khát cầu được dán chặt vào nhau, cho đến khi nào khoảng cách chỉ còn là con số âm.
Ninh Diệu có thể khống chế được thời tiết, nên bắt đầu hô mưa gọi gió đến, cố gắng hết sức để giảm bớt sự nóng nực ở bên ngoài, nhưng tất cả cố gắng của y nãy giờ dường như chẳng có chút tác dụng nào cả.
Tay của Úc Lễ ngày càng nóng hơn, thái dương và chóp mũi hắn cứ đổ mồ hôi không ngừng, một vài sợi tóc đen trên trán bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, khí chất khác hẳn với trước đây, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Tầm mắt của Ninh Diệu chẳng biết nên đặt ở nơi nào nữa, cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tay Úc Lễ.
Tay Úc Lễ rất lớn, mười ngón tay thon dài, nhưng không phải là loại thon dài yếu đuối, mà là bàn tay khi nhìn vào, người ta lập tức cảm thấy nó đang ẩn chứa rất nhiều sức lực.
“Nhìn cái gì?” Úc Lễ lên tiếng.
“Nhìn tay của ngươi…bàn tay có thể bẻ gãy cổ ta.” Ninh Diệu lẩm bẩm.
Nghe vậy, Úc Lễ chỉ cười: “Véo cổ em làm gì, bây giờ lúc em đối mặt với ta, không phải là nên lo lắng…”
Úc Lễ nghiêng người về phía trước, hơi thở cực nóng phả vào tai Ninh Diệu, nên ngay cả những lời hắn nói ra cũng đều mang theo hơi nóng.
“Sợ ta sẽ bẻ gãy eo của em?” Giọng nói của Úc Lễ khàn khàn.
“Ngươi…” Ninh Diệu sửng sốt, lỗ tai y còn phản ứng nhanh hơn cả chủ nhân, trở nên đỏ như máu.
Ninh Diệu run rẩy, nhanh chóng ném tay Úc Lễ ra, mái tóc của y trong lúc hoảng sợ cũng không hề phòng bị mà biến thành màu trắng, ngọn tóc còn phiếm hồng, trông giống hệt như một bé cừu đang hoảng loạn.
Úc Lễ chẳng hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, hắn cúi đầu, trầm giọng cười.
Nhưng bé cừu đang hoảng loạn kia lại không hề chạy trốn, sau khi lấy lại tinh thần, lại ôm lấy cái tay vừa bị mình ném xuống lên, rồi dán chặt vào tay mình, ý muốn nhanh chóng hạ nhiệt cho cái tay này.
“Đừng doạ ta sợ.” Ninh Diệu hơi mất tự nhiên, oán giận. “Để ta nghĩ xem có cách nào giúp ngươi mát mẻ hơn chút không.”
Đôi mắt Ninh Diệu nhìn khắp nơi để tìm xem có cách nào tốt hơn không, nhưng y lại phát hiện ra được một vấn đề khác.
Thế mà từ phần eo của Úc Lễ trở xuống vẫn cứ đắp chăn từ nãy giờ!
Làm vậy thì nóng lắm, từ lúc y bắt đầu chịu ảnh hưởng của loại độc kia, cũng đã bị cái chăn trên người làm cho nóng đến mức khó chịu, huống chi là Úc Lễ đã bị trúng độc suốt một khoảng thời gian dài như thế.
Ninh Diệu vươn tay kéo cái chăn trên người Úc Lễ ra: “Sao lại còn đắp chăn nữa? Không cần đắp đâu, bỏ ra mát mẻ hơn mà.”
“Đừng động vào!”
Ngay khi Ninh Diệu vừa vươn tay kéo chăn thì Úc Lễ đã ngăn lại.
Thật ra thì trước khi Úc Lễ kịp lên tiếng ngăn cản, Ninh Diệu cũng đã nghĩ ra rồi.
Nhưng đầu óc thì phản ứng kịp, còn cơ thể thì chưa kịp chạy theo. Thế là Ninh Diệu tiếp tục ra sức kéo, xoẹt một cái, cái chăn đắp trên người Úc Lễ đã bị y kéo thẳng xuống dưới.
Thứ đập vào tầm mắt, khiến cho Ninh Diệu xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.
Y đã lớn đến mức này rồi, nhưng ngoại trừ Úc Lễ ra thì chưa từng có quan hệ thân thiết như vậy với ai cả, cho nên cũng chưa từng gặp qua mấy chuyện này. Trong phút chốc, y cũng chẳng biết mình nên làm gì tiếp theo nữa.
Nhìn Ninh Diệu chẳng dám nhúc nhích như vậy, mặt mày Úc Lễ cũng trở nên dịu dàng hơn, hắn cũng hiểu được đạo lý rằng mọi việc không nên ép buộc quá mức, nên cũng tự tay kéo chăn lại: “Vẫn ổn, tránh làm em sợ.”
Nhưng nằm ngoài dự kiến của Úc Lễ, sau khi Ninh Diệu lấy lại tinh thần thì lại cắn nhẹ môi, rồi lại vươn tay nhanh chóng kéo chăn trên người hắn xuống thêm lần nữa.
“Không được kéo!” Ninh Diệu cố gắng hung dữ hết sức, bàn tay đang kéo cái chăn cũng là vì dùng sức quá mạnh, mà kéo cái chăn đến mức nhăn nheo: “Ta ở lại đây với ngươi, không phải muốn để ngươi khó chịu thêm, ta phải làm gì để giúp ngươi thoải mái hơn, ngươi có biết không?”
Ninh Diệu suy nghĩ một lát, lại bổ sung: “Nếu không thì ta sẽ đi ngay, để ngươi ở đây một mình.”
Không khí khô nóng bỗng vì mấy câu nói đó mà trở nên yên tĩnh lạ thường.
“…Làm thế nào để thoải mái?” Giọng nói của Úc Lễ đã hơi gấp. “Em có biết em đang nói cái gì không?”
“Đương nhiên là ta biết.” Tuy Ninh Diệu xấu hổ nhưng vẫn bày ra dáng vẻ vô cùng hợp tình hợp lý. “Còn không phải cái kia thì còn cái gì nữa, tóm lại thì ngươi động tay một chút còn hơn là cứ nghẹn mãi ở chỗ này, lỡ đâu…”
Giọng nói của Ninh Diệu càng ngày càng nhỏ đi. “Lỡ đâu nghẹn ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ, ngươi, cái tên này chắc chắn sẽ không chịu đi xem đại phu đâu.”
Nếu lấy độ mạnh mẽ của Úc Lễ thì khả năng xảy ra vấn đề là rất nhỏ, nhưng cũng không thể vì xác suất nhỏ mà không quan tâm để ý gì đến thân thể được.
Nghe đến đây, Úc Lễ lập tức hiểu rõ.
Ninh Diệu nói thoải mái là có ý gì, thì so với sự lý giải của hắn chắc chắn là không giống nhau.
…. Nhưng như vậy cũng được rồi.
Úc Lễ nhắm mắt lại, nghiêng người về phía trước, hắn tựa mặt vào phần vai và cổ không được quần áo che đậy đang lộ ra bên ngoài của Ninh Diệu.
Chiếc mũi đỉnh bạt đặt trên làn da, mang lại cảm giác vừa thoải mái vừa mềm mại, trong lúc hô hấp, tất cả đều là hơi thở thuộc về Ninh Diệu.
Hắn là kẻ lữ hành trên sa mạc, cơ thể khát, nhưng trong tâm hồn lại càng khát, mà người trước mặt lại chính là ốc đảo duy nhất của đời hắn.
Úc Lễ vươn tay, bắt đầu làm trò trước mặt Ninh Diệu.
Trong bầu không khí nóng rực này, chóp mũi Ninh Diệu cũng bắt đầu đổ ra mồ hôi trong suốt, y không dám cúi đầu xuống nhìn Úc Lễ, nhưng cảm giác tồn tại của hắn Lại mãnh liệt đến mức không có cách nào làm ngơ, mỗi một lần hít thở, mỗi một động tác, đều như gõ lên một hồi trống trong lòng Ninh Diệu.
Nhịp trống cứ liên tục gõ từng hồi, không ngừng nghỉ, tựa như không bao giờ dừng lại.
…Còn chưa kết thúc nữa sao?
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Ninh Diệu đã bắt đầu hoảng hốt, cuối cùng y cũng nghe thấy Úc Lễ thoả mãn thở ra một hơi thật dài.
“Khá hơn chút nào không?” Ninh Diệu hỏi.
“Không ổn.” Giọng nói của Úc Lễ hiếm thấy có một chút ủ rũ. “Vô dụng.”
Ninh Diệu nhìn thoáng qua thật nhanh, mới phát hiện ra lời Úc Lễ nói đều là sự thật.
Nhưng mà…hai người đều là nam chính, sao lại có sự chênh lệch lớn đến vậy chứ?
Thật sự là đả kích quá lớn lên trái tim nam chính của y rồi!
Ninh Diệu cố gắng bỏ đi mấy suy nghĩ miên man trong dầu, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Loại mị dược này thế mà lại có hiệu lực lớn đến thế sao?”
Ninh Diệu nói vài câu, lại cảm thấy bực mình: “Nếu sớm biết như vậy ta sẽ không ăn hết viên thuốc giải đó đâu, chúng ta chia mỗi người một nửa, vậy thì ngươi sẽ không phải khó chịu như bây giờ rồi. Nếu thuốc giải còn sót lại chút gì đó thì tốt rồi….”
Ninh Diệu đang nói chuyện bỗng im bặt.
Cái viên thuốc giải kia chẳng hề đắng chút nào, mà là vừa ngọt vừa mát.
Mà ngay lúc này đây, nơi đầu lưỡi của y vẫn còn lưu lại hương vị ngọt mát kia.
Vậy là thuốc giải vẫn chưa tan hết, vẫn còn lưu lại ở lưỡi của y.
Trạng thái ngây người của Ninh Diệu thật sự là quá lộ liễu khiến Úc Lễ cảm thấy kì quái, hắn nói: “Sao vậy?”
Màu hồng chỉ đang nằm một chút ở phần đuôi tóc của y bỗng nhiên lan tràn về phía trước, rất nhanh sau đó, cả một mái tóc dài kia đã biến thành màu hồng nhạt.
Ninh Diệu đối với chuyện mái tóc này cứ làm lộ bí mật của mình chỉ cảm thấy hận không thể rèn sắt thành thép, y bèn khống chế nó biến trở lại thành màu đen. Tuy rằng màu hồng trên tóc đã biến mất nhưng lỗ tai và gò má y vẫn hiện lên một màu hồng nhàn nhạt, mà y lại chẳng thể nào khống chế nổi, chỉ có thể để mặc nó tiếp tục lan ra.
“Cái đó, cái đó…” Ninh Diệu ấp úng.
Úc Lễ không hề thúc giục y, nghiêm túc lắng nghe những lời y muốn nói.
“Hình như cái thuốc giải đó đó, còn sót lại một ít trong miệng ta.” Chỉ một câu ngắn ngủn như vậy nhưng Ninh Diệu lại cứ ngập ngừng mãi. “Ngươi có muốn…thử một lần xem tình trạng của ngươi có bớt đi chút nào không?”
Máu toàn thân đều đang bị thiêu đốt đến mức sôi trào, kêu gào hắn nuốt con mồi đang vô thức dụ hoặc này vào bụng.
Đôi mắt Úc Lễ tối đi, từ từ nở một nụ cười tràn ngập chờ mong.
“Được, nghe em, vậy thử xem.”
Hướng truyền thuốc giải chỉ có thể là từ Ninh Diệu truyền sang Úc Lễ, nếu như Ninh Diệu nuốt vào rồi, thì hai người đúng là đang kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thế nên vị trí của Ninh Diệu và Úc Lễ phải được chú ý đến một chút.
Ninh Diệu chống tay trên người Úc Lễ, y cảm thấy cả người mình sắp nóng chín cả rồi.
Cơ bắp của Úc Lễ không mềm mại chút nào, cộm đến mức làm y đau.
Nếu ngồi quá nghiêng về phía trước thì rất khó tiến lại gần Úc Lễ, nên y đành phải lùi về phía sau.
Úc Lễ vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn Ninh Diệu tự điều chỉnh vị trí, sau đó hắn lại thấy Ninh Diệu không ngừng lùi về phía sau, đến khi chạm phải một nơi nào đó, cả người y đột nhiên cứng đờ, ngừng lại.
“Được không?” Úc Lễ dò hỏi.
“Chờ ta một chút.” Ninh Diệu dịch về phía trước một khoảng nhỏ, sau khi thoát ra khỏi phạm vi đó, y mới thở pphào một hơi: “Được, chúng ta bắt đầu đi…ta đưa thuốc giải cho ngươi.”
Đôi tay Úc Lễ buông xuống, đặt tự nhiên trên mặt giường, chứ không hề ôm lấy eo của người trước mặt, việc này ít nhiều gì cũng làm cho Ninh Diệu cảm thấy được thả lỏng một chút.
Ninh Diệu chậm rãi cúi mặt xuống, gương mặt của Úc Lễ càng ngày càng lớn.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, vượt qua cả khoảng cách của bạn bè bình thường, dán lên đôi môi mỏng nhưng lại nóng rực kia.
Ninh Diệu vẫn quá trúc trắc, chỉ là dán môi thôi nhưng cũng đã lấy đi toàn bộ dũng khí của y.
Y dán môi mình lên môi Úc Lễ trong chốc lát rồi ngồi dậy, hốc mắt y đã đỏ hoe, giống như là sắp bật khóc đến nơi rồi vậy.
“Ngươi có được hay không vây? Ngươi phải chủ động một chút chứ.” Ninh Diệu lẩm bẩm chỉ trích.
“Ừm.” Đôi mắt Úc Lễ càng ngày càng tối lại. “Vậy ta không khách khí nữa.”
Không khách khí cái gì cơ?
Ban đầu Ninh Diệu không hiểu, mãi cho đến khi đôi môi hắn lại dán lên thêm lần nữa, rồi một bàn tay to lớn ấn chặt lấy gáy của y. Quyền chủ động đã hoàn toàn bị cướp mất, vị ngọt nơi đầu lưỡi cũng không hề được buông tha một chút nào. Có lẽ là Úc Lễ sợ mình sẽ để sót thuốc giải nên mỗi một nơi có khả năng ẩn giấu nó đều bị hắn cẩn thận tìm kiếm.
Trong xoang mũi tràn ngập hơi thở nóng rực từ một người khác, Ninh Diệu muốn giãy dụa lại bị bàn tay to lớn đặt trên gáy kia khống chế, muốn động cũng chẳng thể nào động nổi.
….
Lúc Ninh Diệu ngồi dậy, nước mắt vẫn còn đọng trên mặt.
“Như vậy mà đã khóc rồi?” Úc Lễ đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên hàng mi của y.
Lửa nóng trên người Úc Lễ đã dịu đi nhiều so với lúc đầu.
Biết được thuốc giải đã có tác dụng, Ninh Diệu cũng yên tâm hơn, vì thế liền vươn tay đánh vào người Úc Lễ. “Ngươi không thể nhẹ hơn chút sao? Làm ta đau quá!”
“Đau?” Úc Lễ nhướng mày. “Ta không hề cắn em cái nào cả, ngược lại là em còn cắn ta vài cái.”
“Chúng ta không giống nhau.” Ninh Diệu ngượng ngùng nằm bẹp xuống giường, còn lấy chăn che mặt mình lại, giận dỗi: “Miệng ta đau quá, chắc chắn là sưng lên rồi!”
“Thật sao? Để ta xem nào.” Trong mắt Úc Lễ tràn ngập ý cười.
Ninh Diệu không thèm cho hắn xem, nhưng chiếc chăn y đang che mặt lại bị Úc Lễ nhẹ nhàng kéo xuống.
Đôi môi vốn hồng nhạt bây giờ lại trở nên đỏ thắm, tựa như một cách hoa ngây ngô sau khi trải qua mưa gió mùa xuân thì càng trở nên hoa lệ hút hồn người.
“Cả người ta đều đau.” Ninh Diệu oán giận. “Tại ngươi hết.”
Rõ ràng là y cảm thấy lúc Úc Lễ ôm y lên rất thoải mái, nhưng tại sao khi đổi sang một tư thế khác, lại cộm đến mức khiến y khó chịu như vậy chứ?
“Trách ta.” Úc Lễ rất biết nghe lời nên thừa nhận ngay. “Còn chỗ nào đau không? Ta bôi thuốc cho em.”
Lần này Ninh Diệu cũng chẳng thể nói rõ rằng mình đau ở đâu, y dùng chăn trùm kín người mình lại, đưa lưng về phía Úc Lễ, từ chối giao tiếp với hắn.
Khó mở miệng quá, thật sự là khó mở miệng quá à, làm sao y có thể không biết xấu hổ mà nói là mình ngồi nên mới đau?
Úc Lễ đang ở phía sau bắt đầu dịch sát vào rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ, Ninh Diệu cũng nhận ra được, nhưng chỉ hừ hừ hai tiếng, rồi vẫn từ từ chuyển từ tư thế nằm quay lưng về phía Úc Lễ thành quay mặt về phía hắn, hai người lập tức đối mặt vơi nhau.
Không khí có một chút gì đó khác thường, Ninh Diệu chỉ để lộ hai con mắt ra khỏi chăn: “Ngủ ngon.”
Úc Lễ cười rộ lên: “Ngủ đi.”
Lần lao động này thật sự quá hao phí sức lực, Ninh Diệu cũng không thể nói thêm gì nữa, sau khi nhắm mắt lại, lập tức mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Úc Lễ nhìn khuôn mặt Ninh Diệu đang ngủ say, rồi sờ nhẹ lên môi mình.
Cảm giac mềm mại kia giống như vẫn còn động lại trên môi.
Để lại hương nơi môi răng của hắn, khiến hắn lưu luyến mãi không quên.
Úc Lễ hơi nheo mắt.
Hiệu lực của mị dược Mị Ma quá ngắn, có lẽ hắn nên lấy ra một thứ thuốc khác mà thời gian và hiệu lực phải mạnh mẽ hơn nữa.
——–Hết chương ————