Đối với những người không có chỗ ở cố định như Úc Lễ và Ninh Diệu, thì việc đi đến đâu nghỉ đến đó là một việc rất thường hay xảy ra.
Bởi vì hôm nay tinh thần đã bị đả kích quá lớn, nên Ninh Diệu quyết định sẽ tự an ủi bản thân thật tốt, đi đến khách điếm số một ở Ma Vực để nghỉ ngơi.
Đương nhiên là Úc Lễ sẽ không phản đối, cõng y bay suốt quãng đường đi vào thành.
Khách điếm số một Ma Vực nằm ở vị trí phồn hoa nhất, người người đều đổ dồn về hướng đó, vô cùng nhộn nhịp.
Ninh Diệu bắt đầu hồi hộp.
Đông người thì cũng không sao, nhưng vấn đề ở đây là y vẫn còn đang nằm trên lưng Úc Lễ, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thì cái mặt của y biết bỏ ở đâu đây?
Ninh Diệu nhéo bả vai Úc Lễ vài cái: “ Ngươi mau thả ta xuống đi, người ta sẽ nhìn thấy á.”
“Em còn sợ chuyện này sao?” Úc Lễ cười một tiếng. “Đại thiếu gia được cõng cũng bình thường mà, ta còn tưởng em muốn bắt hết mấy kẻ không biết tốt xấu cười em, từng người từng người một cõng em đi ấy chứ.”
Ninh Diệu: “…”
Đáng ghét ghê, miệng của người này sao lại có lực sát thương cao dữ vậy!
“Mang giày vớ vào rồi hãy xuống, nếu không thì tới lúc giẫm vào đã vụn trên mặt đất, ai khóc thì ta không biết đâu, dù sao cũng chẳng phải ta.” Úc Lễ tiếp tục nói.
“Biết rồi mà.” Ninh Diệu leo xuống khỏi lưng của Úc Lễ, rồi lấy giày vớ và quần áo vừa cởi khi nãy ra khỏi nhẫn trữ vật, sau đó cứ chậm rãi mặc vào trước mặt Úc Lễ.
Sau khi mặc quần áo đàng hoàng xong họ mới đáp xuống, hoà vào giữa đám người.
Nơi này vẫn luôn phồn hoa như vậy, phiên chợ giao dịch lớn nhất ở Ma Vực cũng toạ lạc tại đây, cho nên kẻ đến người đi nhiều vô kể, náo nhiệt vô cùng.
Tuy rằng hôm nay cũng rất nhộn nhịp, nhưng Ninh Diệu vẫn có thể nhạy bén phát hiện ra sự náo nhiệt hôm nay so với những hôm trước bọn họ đến đây có vẻ không giống nhau lắm, trên mặt đám người đến đây có vẻ hưng phấn hơn nhiều.
Ngoại trừ chuyện đó, còn có vô số Ma tộc diễm lệ trang điểm hoa hoè lộng lẫy, tuy là vì lệnh cấm nên bọn họ không thể mặc lụa mỏng như trước, nhưng những vật trang trí trên quần áo lại không hề ít đi chút nào. Khi đi đường, lục lạc cứ liên tục kêu leng keng, còn có một mùi hương nồng đậm lan toả trong không khí.
Ninh Diệu che mũi mình lại, không muốn hít phải mùi hương kia, sau đó y lại nhìn về phía đám Ma Tộc trang điểm lộng lẫy, hoa hoè hoa sói, thu hút ánh mắt kia.
Nếu y đoán không lầm, thì nơi này có không ít Mị Ma. Dựa vào mấy kiến thức nông cạn về Ma Tộc được y tích góp mấy ngày nay, thì phần lớn Mị Ma đều sẽ ngủ vào ban ngày, còn ban đêm thì ra ngoài kiếm ăn. Thế nhưng tại sao lúc này đang là ban ngày ban mặt, mà lại xuất hiện nhiều Mị Ma thế không biết nữa?
Ninh Diệu cảm thấy lạ, bèn kéo quần áo của Úc Lễ, để hắn dừng lại tìm kiếm nguyên nhân vì sao giữa ban ngày lại xuất hiện nhiều Mị Ma như vậy với y.
Mị Ma ở đây đông như thế, nên sẽ khó tránh được chuyện có mấy người đứng gần nhau, mấy người ở cạnh yên lặng đánh giá nhau trong lòng, sau đó lại nhếch môi khinh thường.
“Ta còn tưởng là ai cơ đấy, thì ra là ngươi cũng phải đến à. Đệ đệ trang điểm yêu diễm ghê cơ, trang điểm đậm như vậy có khi còn hun cho Hữu hộ pháp ngất xỉu tại chỗ luôn ấy chứ. Đệ đệ đây lợi hại ghê, không giống ta, ngay cả trang điểm cũng không biết.”
“Ấy ấy ấy, vị ca ca này đang nói gì vậy nè. Ta thấy trình độ trang điểm của ca ca đang tụt dốc mất tiêu rồi. Đều là Mị Ma với nhau cả thôi, còn bày đặt giả vờ ngây thơ chi nữa?”
“Xí.” Mị Ma trang điểm nhạt kia trợn trắng mắt, sau đó lắc mông bỏ đi.
Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, Ninh Diệu rút ra được một từ mấu chốt – Hữu hộ pháp.
Nhóm Mị Ma kia chắc hẳn đều đang muốn đi về phía Hữu hộ pháp.
Cái chức Hữu hộ pháp này có thể được xem như là cánh tay phải bàn tay trái của Ma Tôn, rất quan trọng, chắc chắn người này cũng biết rất nhiều tin tức về Ma Tôn.
Ninh Diệu nhớ lại thái độ quái dị của Ma Tôn khi chạm mặt y, trong đầu lập tức xuất hiện suy nghĩ muốn chạy đi xem thử.
Nếu như đối đầu trực tiếp với Ma Tôn thì sẽ rất nguy hiểm, nhưng bắt đầu điều tra từ Hữu hộ pháp, có lẽ là sẽ an toàn hơn nhiều.
Ninh Diệu gần như túm lấy tay Úc Lễ ngay lập tức, chạy theo hướng mấy Mị Ma kia đang đi: “Đi, chúng ta đi qua đó xem náo nhiệt nào.”
Càng đi đến gần, Ninh Diệu phát hiện ra người ở đây càng lúc càng đông hơn.
Không chỉ có Mị Ma thôi đâu, mà ngay cả những Ma tộc bình thường với cơ bắp cuồn cuộn cũng đang đi về hướng đó, trên mặt ai cũng là vẻ hưng phấn mà đi về nơi ở của Hữu hộ pháp.
Ninh Diệu kéo một tên Ma tộc bình thường lại nói chuyện, âm mưu dụ dỗ người ta để tống tin tức.
Có lẽ là chuyện này cũng chẳng phải bí mật gì, cũng có thể là do tên Ma tộc kia thẳng thẳng quá mức, hỏi một cái thì dứt khoát nói nguyên nhân cho Ninh Diệu nghe luôn.
Thì ra là Hữu hộ pháp đã đột phá Hóa Thần hậu kỳ, bắt đầu tiến vào cảnh giới mới, nên nhận được rất nhiều lời chúc mừng. Nhưng Hữu hộ pháp lại bất ngờ nảy ra một ý tưởng mới lạ, muốn mở một cuộc thi đấu.
Quy tắc của cuộc thi này rất đơn giản, Hữu hộ pháp sẽ chọn một thứ trong đống tài sản của mình làm phần thưởng, nếu như người nào muốn nhận được phần thưởng đó, thì có thể dùng mọi cách để lấy phần thưởng đó từ trong tay Hữu hộ pháp.
Ninh Diệu chợt bừng tỉnh: “Vị huynh đài này, huynh đang muốn đi đến khiêu chiến với Hữu hộ pháp để cướp phần thưởng sao?”
“Ấy da, sao mà được chứ? Dám đi khiêu chiến với Hữu hộ pháp đang ở Hợp Thể Kỳ, ta vẫn còn yêu đời lắm.” Đại hán Ma Tộc cứ xua tay liên tục, rồi cười hề hề: “Ta chỉ muốn đi xem Mị Ma làm thế nào để quyến rũ Hữu hộ pháp thôi, nghĩ tới thấy kích thích quá đi!”
Ninh Diệu chào tạm biệt đại hán, y sờ cằm, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Ninh Diệu cũng tự hiểu rằng mình có nghĩ cũng chẳng ra được kết quả, nên chỉ đành chọt bả vai Úc Lễ một cái, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nghĩ ta có thể đánh thắng Hữu hộ pháp được không?”
“Tại sao không?” Úc Lễ nhướng mày. “Em là Yêu Vương, hộ pháp đâu thể cùng cấp bậc với em. Nếu như để ta nói, thì toàn bộ Ma giới này, cũng chỉ có mình Ma Tôn mới đáng để em nghĩ đến.”
Bị Úc Lễ tâng bốc lên tận trời như vậy, sự tự tin của Ninh Diệu trong phút chốc đã tăng đến vô hạn!
Nói đúng thế còn gì, y là Yêu Vương, sao lại có chuyện không đánh lại một hộ pháp chứ? Bây giờ y lập tức sẽ đi chơi tới bến luôn!
Thế nên Ninh Diệu lại bắt đầu kéo Úc Lễ đi theo đám người kia, chỗ ở của Hữu hộ pháp chính là nơi có ma lực tràn đầy nhất ở đây, người này muốn xây nhà như thế nào thì lập tức xây nhà thế ấy, dù sao thì cũng chẳng ai quản được, vị Ma Tôn ở trên cao kia thì làm gì để ý đến mấy chuyện nhỏ này. Cho nên chẳng cần kiêng kỵ gì cả, làm lớn đến bất ngờ.
Vì hoạt động lần này, Hữu hộ pháp mở một khoảng sân nhỏ trong nhà mình cho quần chúng bên ngoài thuận tiện vào xem, cũng là tạo điều kiện cho họ vào dự thi.
Đám người chen chúc nhau, Ninh Diệu và Úc Lễ dựa vào thực lực đi lên được hàng đầu tiên, xem trận đấu này ở khoảng cách gần.
Một cái đài cao được dựng trong khoảng sân rộng lớn, phía sau bày một cái giá đựng tất cả những phần thưởng có thể nhận đuợc trong cuộc thi đấu này, mà Hữu hộ pháp thì đang ngồi ở một bên, đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt, nhìn có vẻ vô cùng tà mị.
Bọn họ tới vừa đúng lúc, trận đấu chỉ mới bắt đầu. Mới đầu còn có mấy tên Ma tộc muốn dùng vũ lực để nhanh chóng thắng trận, nhưng khoảng cách giữa hai cảnh giới thật sự quá lớn, dưới hoàn cảnh chỉ cần thấp hơn một bậc là đã có thể dễ dàng bị đè bẹp này, tất cả đều bị Hữu hộ pháp cho nằm đo ván chỉ sau một chiêu duy nhất. Ai may mắn thì cảnh giới bị hạ xuống một chút, còn ai xui xẻo hơn một chút thì bị đánh chết tại chỗ.
Hiện trường hơi máu me, Ninh Diệu chỉ đành dời mắt đi, nhìn về số phần thưởng đang được đặt ở phía sau.
Dù thế nào thì Hữu hộ pháp cũng được xem như một ma đầu có kinh nghiệm phong phú, những thứ đồ do Hữu hộ pháp tùy tiện lấy ra thôi cũng đã là thứ vô cùng quý giá đối với người thường, thậm chí họ còn chưa từng được nghe thấy cũng chưa từng được nhìn thấy.
Vì giúp cho mọi người có thể ý thức được những thứ mà mình lấy ra quý giá đến mức nào, khiến cho bọn họ tham gia thi đấu nhiều hơn, nên Hữu hộ pháp rất hiểu lòng người mà để vài dòng chú thích bên cạnh những món đồ đó.
Ninh Diệu nhìn lướt qua vài thứ, khi nhìn thấy một món đồ, ánh mắt y bỗng sáng trưng.
Thuốc giải độc cao cấp, cả một lọ luôn, bên trong chứa tận sáu viên luôn kìa!
Trời ơi, thứ này chẳng phải là thứ mà họ đang muốn có nhất sao?
“Chúng ta hết thuốc giải độc rồi đúng không? Cái viên lần trước ta ăn á, hình như đã là viên cuối cùng rồi.” Ninh Diệu ghé sát vào tai Úc Lễ. “Ta sẽ đánh nhanh thắng nhanh để lấy lọ thuốc giải kia về, vậy thì sau này ngươi sẽ không gặp phải phiền phức nữa!”
Úc Lễ: “…”
Ánh mắt chờ được khen của Ninh Diệu xuyên qua mũ có rèm rồi bay cả ra ngoài, Úc Lễ điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt mình, nở một nụ cười: “Được, mấy chuyện nhỏ này đối với em đều không là gì cả.”
Ninh Diệu cũng cảm thấy mấy chuyện này chẳng đáng là gì, chỉ là xuất phát từ suy nghĩ biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nên y vẫn quyết định quan sát thêm một lúc nữa.
Thủ đoạn của Hữu hộ phát rất tàn độc, sau khi nhìn thấy thảm trạng của mấy người dùng vũ lực khiêu chiến, thì chẳng còn ma nào dám đi lên đánh với Hữu hộ pháp nữa, thế là đến lượt nhóm Mị Ma lên sàn biểu diễn.
Ninh Diệu nhìn Mị Ma đang uốn éo trên đài, lại nhìn về đám Ma tộc đang đứng vây xem, sau đó hoang mang sờ cằm.
Nhiều người ở đây như vậy, Mị Ma muốn dùng thủ đoạn gì cơ? Y cảm thấy không đúng lắm, chẳng lẽ là…
Mị Ma trên đài đã bắt đầu đi đến bên cạnh ghế dựa của Hữu hộ pháp, chiếc eo thon nâng lên một chút, ngồi thẳng lên đùi của Hữu hộ pháp.
Ngón tay thon dài của Mị Ma nhẹ nhàng vuốt xuống theo cổ áo của Hữu hộ pháp, dịu dàng nói: “Hộ pháp đại nhân…để nô gia đến hầu hạ ngài, giúp ngài vui vẻ, có được không?”
Đôi mắt của Hữu hộ pháp nhìn xuống một cái, Mị Ma đã ngầm hiểu, lập tức đứng dậy khỏi đùi Hữu hộ pháp, sau đó lại ngồi xổm xuống.
Âm thanh ồn ào và tiếng huýt sáo vang lên rung trời, Ninh Diệu lại phải rời mắt thêm lần nữa. Y đã có thêm một đống kiến thức nữa về sự phóng túng của Ma tộc nữa rồi.
Nếu đây là thế giới cũ của y, thì đã bị chú cảnh sát tóm đi từ lâu rồi cơ, sau đó nhốt hết vô ngục giam cải tạo nghiêm ngặt, đâu có để cho ra ngoài thoải mái cuồng hoan như thế này.
“Chậc.” Trong vô số âm thanh ồn ào hỗn loạn ấy, Ninh Diệu bỗng nghe thấy giọng nói của Úc Lễ.
Ngay sau đó, đôi mắt y đã bị che kín.
“Ta không có nhìn, ngươi không cần che lại đâu.” Ninh Diệu vươn tay sờ vào đôi mắt của Úc Lễ. “Nhắm mắt lại nhanh lên, ngươi cũng không được xem! Ngươi là tu sĩ đứng đắn, đừng để bọn họ dạy hư, không được nghĩ đến mấy thứ này.”
Đôi mắt Úc Lễ cũng bị che lại, nhưng hắn lại nhếch môi cười rất sung sướng.
Sao hắn có thể bị dạy hư được chứ?
Hắn đã hư đến mức không thể nào hư hơn được nữa rồi.
Nhưng Ninh Diệu làm sao biết được sự thật này, y chờ đến khi mấy tiếng ồn ào đó dần nhỏ lại, sau đó là giọng nói thỏa mãn khi Hữu hộ pháp gọi Mị Ma, y mới buông tay mình ra.
“Được rồi, ngươi cứ tùy tiện chọn một thứ đi.” Hữu hộ pháp nói.
Ninh Diệu vội vàng kéo tay Úc Lễ ra, nhìn Mị Ma kia đi đến chỗ để phần thưởng. Nhưng Mị Ma này lại không lấy thuốc giải độc kia, mà là lấy một món pháp khí khác đi.
Ninh Diệu nhăn mày.
Y không thể chờ thêm được nữa, cái tên Hữu hộ pháp này không hề từ chối bất kỳ Mị Ma nào bước lên đài, có lẽ chẳng bao lâu nữa, lọ thuốc giải độc đó sẽ bị lấy mất.
Ninh Diệu nghĩ như vậy, lập tứcmuốn bay lên đài, nhưng có người khác lại đi trước một bước, bay lên trước y mất rồi.
Đó là một Mị Ma vô cùng kiều diễm thướt tha, cổ áo khoét sâu xuống tận ngực, đong đưa theo từng bước chân của nàng. Đôi môi đỏ đầy đặn ướt át, bên trong mỗi cử chỉ mỗi nụ cười của nàng đều tràn ngập phong tình.
Cho dù chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi, thì đã có thể chắc chắn Mị Ma này lợi hại hơn người trước rất nhiều lần.
Khi nàng lên đài, đám người dưới đài đều đồng loạt hít vào thật sâu.
“Đã lâu không gặp, nàng ấy đã xuất quan rồi sao?”
“Thế mà có thể nhìn thấy được Mị Ma đứng đầu ở chỗ này, chuyến này đi đúng thật là không uổng phí mà!”
“Làm thế nào mới có thể khiến nàng đến đây ép khô ta đây?”
Tiếng nói chuyện dưới đài không hề nhỏ, Mị Ma đứng đầu vờ như không nghe thấy, nâng tay vuốt một sợi tóc ra sau tai, nở một nụ cười xinh đẹp với Hữu hộ pháp.
“Một nụ hôn thôi, ta có thể lấy hết phần thưởng ở nơi này đi không?”
Hữu hộ pháp ngồi trên ghế lập tức dang tay ra, cười tà mị: “Đương nhiên là có thể, mấy thứ đó chẳng qua chỉ là mấy món đồ chơi nhỏ mà thôi. Nếu nàng muốn thì đêm nay cứ đến phòng ta, ta sẽ cho nàng thứ tốt hơn nhiều.”
Mị Ma nghe vậy liền mỉm cười, chậm rãi đi về phía Hữu hộ pháp.
Tình hình phát triển đến mức này đã vượt ngoài sức tưởng tượng của Ninh Diệu, y nhìn Mị Ma rồi lại nhìn Hữu hộ pháp, sau đó tủi thân nhìn về phía Úc Lễ: “Sao lại muốn lấy hết toàn bộ cơ chứ, rõ ràng quy tắc đâu có như vậy.”
“Là do Hữu hộ pháp không đúng.” Úc Lễ nói. “Nếu hắn đã làm trái quy tắc trước, chúng ta cũng có thể làm trái.”
Hắn đã an ủi Ninh Diệu thành công, y nhìn lên đài, chuẩn bị thời cơ chạy đi cướp đồ.
Vì để tận hưởng nụ hôn này trọn vẹn hơn, Hữu hộ pháp tháo nửa chiếc mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt bên dưới lớp mặt nạ.
Nhưng Ninh Diệu lại cảm thấy gương mặt này hơi quen quen làm sao í.
Y cau mày, cố gắng nhớ lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởnng.
Trong số những Ma tộc đột ngột xuất hiện tranh thần tích với y trước đây, có một người mang gương mặt như thế này nè!
Đám Ma tộc ấy sau khi nhìn thấy mặt y thì lập tức muốn cướp y đi, sau đó không hiểu sao lại quỳ xuống hết. Bởi vì lúc họ quỳ xuống đã đến gần, nên Ninh Diệu cũng vừa kịp lúc thấy được mặt của họ.
Thì ra vẫn là người quen cũ đó à!
Ninh Diệu không do dự nữa, nhảy thẳng lên đài, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
“Chưa có sự cho phép của ta, ngươi đã dám tự tiện quyết định, dám đưa tất cả đồ ở đây ra ngoài. Hữu hộ pháp à, chỉ sợ làm vậy không ổn lắm đâu.”
Hữu hộ pháp đang chuẩn bị hôn Mị Ma đứng đầu, bất thình lình nghe thấy một câu nói lung tung như vâỵ, khó tránh khỏi nổi giận.
“Là ai? Lại dám nói lời ngông cuồng như vậy trước mặt ta?” Hữu hộ pháp vừa quay về phía sau đã nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh.
Dáng người này chẳng có chút nào quen mắt, thân hình mảnh khảnh, đơn bạc ấy chỉ khoanh tay đứng đó, trưng ra vẻ không thèm để Hữu hộ pháp vào mắt.
“Việc ta làm còn cần được ngươi cho phép sao? Ngươi là cọng hành nào?” Hữu hộ pháp rút thanh ma đao bản mệnh bên hông mình, tức giận đến mức bật cười: “Ta thấy ngươi là loại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dám cạn đảm phá hỏng chuyện tốt của ta, được thôi, ngươi cứ đến kiếp sau mà suy ngẫm lại sai lầm này đi!”
“Ồ! Mới không gặp có một thời gian thôi, ngươi đã quên ta rồi sao?” Y dùng chất giọng êm ái của mình nhàn nhạt nói.
“Chỉ là một cọng hành cũng muốn ông đây nhớ à, đi chết đi…”
Hữu hộ pháp bay lên không trung, ma đao trong tay biến thành màu đỏ rực, dùng sấm sét mang khí thế vạn quân tạo thành một lưới đao không có đường nào né tránh, hung hăn bổ về phía bóng người không biết quy tắc kia.
“À.”
Tất cả những người ở đây đều nghe thấy một tiếng cười khẽ, ngay sau đó, người nọ đã vén chiếc mũ có rèm lên.
Tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo của đám người dưới đài bỗng chốc im bặt.
Làm sao có thể đứng trước một người thánh khiết như này mà làm mấy cái chuyện dơ bẩn như thế được chứ?
Nhưng nếu như có thể vấy bẩn sự thánh khiết này, thì ai mà chẳng động tâm?
Hữu hộ pháp có phúc ghê chưa, thế mà lại tìm được một bảo vật tuyệt sắc đến mức này cơ đấy!
Nhưng phản ứng của Hữu hộ pháp lại trái ngược hoàn toàn với đám người Ma Tộc bên dưới.
Hữu hộ pháp hoảng loạn ném văng ma đao đỏ rực trong tay, đập nát cả chủ điện của mình, nhưng lúc này lại chẳng ai thèm để ý đến.
Một giây trước còn là Hữu hộ pháp vô cùng hung bạo, muốn cho Ninh Diệu biết thế nào là lễ độ, thì một giây sau khi rơi xuống mặt đất, Hữu hộ pháp đã tự cuộn tròn thân thể cao lớn của mình, cố gắng thu mình thành một cái chấm nhỏ khiến người ta yêu thương, đùng một cái quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Diệu, mồ hôi lạnh tuôn đầy đầu, biểu tình cũng trở nên rất khiêm tốn.
“Không biết ngài đại giá quang lâm, sơ xuất không thể tiếp đón từ xa, mong ngài thứ tội! Không biết ngài cần thứ gì, thuộc hạ sẽ dâng hết toàn bộ gia sản cho ngài, chỉ xin ngài tha cho cái mạng nhỏ này của thuộc hạ!”
Nhóm Ma tộc dưới đài nghe được câu này thì trợn mắt há mồm suốt một hồi lâu, sau đó đồng loạt ồ lên.
——-Hết chương ———