Ninh Diệu đợi Úc Lễ trả lời mãi, bình thường hắn rất thông minh, nhưng không hiểu sao hôm nay lại phản ứng chậm đến thế.
Ninh Diệu phải đến đẩy Úc Lễ cái nữa: “Ngươi nói gì đi, ngươi cảm thấy kế hoạch của ta thế nào? Tuy rằng hai người chúng ta rất lợi hại, nhưng Ma Tôn cũng đâu phải kẻ đầu đường xó chợ, trong tay hắn còn có cả Nhiên Tình Chủng nữa mà. Nếu như chúng ta đối đầu trực tiếp với hắn thì ít nhiều gì cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Nhưng nếu chúng ta có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện khai ra hết, thì khoẻ hơn nhiều lắm á!”
Vì mới nghĩ ra được cách tốt nên vẻ mặt Ninh Diệu tươi rói, ngay cả người khác nhìn thấy còn không muốn đả kích sự tích cực trong tâm hồn y, huống chi người đó bây giờ lại là Úc Lễ.
Cách đây không lâu, Úc Lễ vẫn còn đang lo lắng chuyện lỡ như mình nhất thời xúc động mà khiến Ninh Diệu biết được chân tướng thì phải làm thế nào. Nhưng Ninh Diệu lại cứ như đưa than ngày tuyết mà cho hắn hướng giải quyết luôn rồi.
Cách này thậm chí còn không cần hắn lợi dụng sự tin tưởng của Ninh Diệu để dựng nên, mà là do chính Ninh Diệu tự nghĩ ra nó, hơn nữa còn tràn ngập tin tưởng đối với ý nghĩ này.
“Quá nguy hiểm.” Úc Lễ vờ như đang suy nghĩ. “Nếu làm như vậy, thì em bắt buộc phải tiếp xúc chính diện với Ma Tôn, lỡ như hắn là tên lòng dạ hẹp hòi, hạ Nhiên Tình Chủng lên người em…”
“Trên đời này có thứ gì mà không có nguy hiểm đâu chứ.” Ninh Diệu ra vẻ già dặn, thở dài. “Nếu không dùng cách này, thì có thể tiêu trừ hoàn toàn khả năng Ma Tôn tìm đến cửa sao? Làm sao có thể.”
Ngoài ra, dựa vào lần chạm mặt ngắn ngủi kia, y cảm thấy Ma Tôn cũng không phải loại người sẽ sử dụng bất kỳ thủ đoạn để ép buộc ánh trăng sáng của mình. Nếu không thì cũng chẳng đến mức thương tiếc đến mức không nỡ mạnh tay chút nào đối với một ma chế phẩm như thế.
Ninh Diệu nhìn về phía Úc Lễ: “Ngươi cảm thấy sao?”
Lông mi đen nhánh của Úc Lễ hơi rũ xuống, cẩn thận suy nghĩ.
Dựa theo cách làm của Ninh Diệu, thì Ma Tôn như hắn chỉ cần giả vờ như bị mê hoặc đến mức điên đảo thần hồn, sau đó cho Ninh Diệu biết tất cả những điều mà y muốn biết, thì có thể thuận lợi đi qua cửa này, sau đó có thể lập tức cùng y rời khỏi Ma giới.
….Cũng không cần ngụy trang, chuyện bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn này vốn đã là sự thật.
Còn về Nhiên Tình Chủng…hắn vẫn nên tìm một cơ hội khác, phải bảo đảm được đến cuối cùng, dù thế nào cũng không được để cho Ninh Diệu nghi ngờ.
“Đây đúng là một cách hay.” Úc Lễ nắm chặt tay Ninh Diệu. “Nhưng lại liên lụy đến em.”
Ninh Diệu cảm thấy hơi xấu hổ, cười nhẹ: “Không sao đâu, là chuyện ta nên làm mà.”
Thật ra Ninh Diệu có một suy đoán lớn mật hơn nhiều, nhưng chỉ sợ lộ chuyện y xuyên qua đây, nên không dám nói với Úc Lễ.
Y nghi ngờ rằng Ma Tôn hiện tại và tên Ma Tôn hạ độc Úc Lễ trong sách không phải là cùng một người.
Bởi vì tên Ma Tôn trong sách kia là một kẻ tai to mặt lớn, thân hình đồ sộ. Nhưng Ma Tôn mà y nhìn thấy tuy rằng ăn mặc rất kín đáo, nhưng dù vậy, chỉ cần nhìn hình dáng ấy cũng có thể biết được dáng người của hắn không hề tệ chút nào hết.
Tại sao người được Ma Tôn chọn lại thay đổi? Y lại nghi ngờ rằng, việc y xuyên qua đây đã gây ra hiệu ứng cánh bướm, từ đó khiến cho Ma Tôn vì ánh trăng sáng mà nuôi ý chí tự chủ tự cường, đánh bại Ma Tôn cũ, sau đó tự mình lên làm Ma Tôn kế tiếp.
(Hiệu ứng cánh bướm: là thuật ngữ khoa học có tên tiếng anh là butterfly effect. Hiệu ứng bướm mang ý nghĩa ẩn dụ triết lý cuộc sống: Một hành động nhỏ, sự kiện nhỏ có thể dẫn tới kết quả/hậu quả bất ngờ lớn sau đó. Thậm chí là thay đổi cả một cuộc đời ai đó, hoặc cả lịch sử.)
Nếu như liên kết những việc này lại với nhau, sẽ rất dễ dàng suy ra được một suy đoán.
…Có kẻ đã dùng dung mạo của y đi khắp nơi để lừa gạt hãm hại người khác, cũng lừa luôn cả Ma Tôn của những năm tháng chưa thành danh. Sau đó lại cảm thấy việc trêu đùa Ma Tôn không còn thú vị nữa nên trốn mất dạng.
Nếu như mọi chuyện đúng là như thế, thì Ma Tôn cũng chỉ là người bị hại mà thôi. Y đã biết được đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện, thì không nên lảng tránh nữa, mà phải đi giải quyết hiểu lầm này mới là cách tốt nhất.
Ninh Diệu đã hạ quyết tâm rồi, y hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nắm lấy tay Úc Lễ, nói: ” Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, chúng ta phải tìm một chỗ để mai phục, chờ hắn đến.”
Ánh mắt Úc Lễ rất thâm thúy: “Được, vậy em thấy chúng ta nên chờ ở nơi nào?”
Ninh Diệu nhíu mày suy tư.
Cho dù thế nào, thì Úc Lễ vẫn phải đi theo bên cạnh y mà. Nhưng lỡ đâu Ma Tôn lại thấy bên cạnh ánh trăng sáng của mình có một nam nhân thì…
Ninh Diệu chọc chọc vào người Úc Lễ: “Ngươi tưởng tượng chút xíu nha, nếu như ngươi rất thích một người, nhưng mà bên cạnh người đó luôn có một người bạn thân rất thân luôn, thân đến mức dính nhau như hình với bóng vậy á, ngươi sẽ làm thế nào?”
Úc Lễ nhướng mày: “Bạn thân rất thân? Thân đến mức nào?”
“Thì…” Ninh Diệu nghĩ đến quan hệ giữa mình và Úc Lễ. “Cũng thân lắm, buổi tối sẽ cùng nhau ngủ chung một giường nè, còn nắm tay nhau đi dạo nữa nè.”
Thật ra thì khi người ta bị trúng mị hương, còn ở bên cạnh chăm sóc nữa cơ, nhưng đó không phải là thái độ bình thường, không lấy ra làm ví dụ được.
Hàng mi dài đen nhánh như lông quạ của Úc Lễ hơi rũ xuống, qua một lúc lâu, hắn như đang đùa giỡn mà cong khóe miệng: “Em chắc chắn là muốn có một người bạn như vậy à?”
Ninh Diệu gật đầu chắc nịch, lại thấy Úc Lễ cười rất sung sướng.
“Vậy thì ta sẽ lặng lẽ giết hắn, hoặc là vứt hắn vào bí cảnh để hắn không bao giờ ra ngoài được, loại người như thế, sao có thể để lâu?”
Ninh Diệu: “…”
Chuẩn ghê, không hổ là Úc Lễ đã từng là Ma Vương, nói chuyện đáng sợ muốn xỉu à!
Úc Lễ chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã như vậy rồi, nếu như là Ma Tôn đã nhiều năm chưa được gặp lại ánh trăng sáng của mình, trong lòng chắc chắn cũng chẳng có được bao nhiêu nhân từ hơn Úc Lễ đâu.
Nếu đã như vậy thì y phải lập tức đi tìm một nơi để Úc Lễ có thể luôn đi theo sau y, nhưng lại không khiến cho Ma Tôn phát hiện ra hắn.
Nhưng kiếm ở đâu ra được nơi nào tốt như thế?
Ninh Diệu vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên trong đầu y lóe lên một ý tưởng.
Có rồi, chính là nơi mà bọn họ chạm mặt với Ma Tôn trước đây chứ còn đâu nữa! Nơi đó không thể sử dụng thần thức, chỉ cần Ma Tôn không nhìn thấy được Úc Lễ, thì sẽ không biết đến sự tồn tại của hắn. Đừng nói tới chuyện cách một bức tường, cho dù Úc Lễ có nằm thẳng lên giường của y, cũng không có ai phát hiện được hắn.
Vậy nên bọn họ hoàn toàn có thể biến nơi đó thành căn cứ hoạt động cho lần này.
Ninh Diệu nói suy nghĩ của mình cho Úc Lễ nghe, sau khi được Úc Lễ tán thành, hai người mới bắt tay vào chuẩn bị.
Khoảnh sân vốn hoang vu bây giờ trở nên rất rực rỡ, mọi thứ đều rất sạch sẽ gọn gàng.
Từ lần gặp mặt Ma Tôn khi trước đến bây giờ, đã được ba ngày rồi.
Ninh Diệu mặc cả một bộ y phục trắng tinh, đứng trước căn nhà vừa mới được dọn sạch sẽ.
Y ngẩng đầu nhìn mây trắng, giác quan thứ sáu trong lòng cứ liên tục nhảy lên thình thịch.
“Trực giác nói cho ta biết…hắn sẽ không đợi đâu, hôm nay ta nhất định sẽ gặp được hắn.” Ninh Diệu nghiêm túc nói.
“Em nói đúng.” Úc Lễ phụ họa. “Chắc chắn hôm nay hắn sẽ đến.”
Nếu Úc Lễ cũng đã nói như thế, thì chuyện này đã nắm chắc được tám chín phần rồi. Ninh Diệu bất an vặn vặn ngón tay mình: “Ta hơi hồi hộp, phải làm sao bây giờ?”
Lần đầu tiên gặp mặt chính thức với Ma Tôn, y nên nói cái gì đây?
Lúc nãy y đã thảo luận với Úc Lễ, nhưng Úc Lễ lại tin tưởng y quá mức, cho dù y nói cái gi hắn cũng bảo ổn hết, chỉ cần giữ trạng thái như bình thường là được rồi. Cuối cùng y chỉ đành sắm vai ánh trăng sáng bị mất trí nhớ, nên cũng chẳng cần phải lo lắng vì không đáp lời được mà lòi đuôi.
Nói thì nói vậy, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên y phải làm một kẻ lừa đảo quy mô siêu to khổng lồ như thế, đã vậy còn không phải là lừa đám yêu của Yêu tộc, mà là lừa vị Ma Tôn có trí thông minh luôn trong trạng thái online kia, thật sự là áp lực quá chừng.
Úc Lễ giúp Ninh Diệu sửa lại áo ngoài, trấn an y: “Đừng lo lắng, nếu hắn muốn gây khó dễ cho em, chúng ta lập tức bắt hắn lại.”
Ninh Diệu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.
“Ta ở trong viện chờ hắn đến, ngươi cứ đi vào trong chờ ta quay về đi.”
Úc Lễ buông tay, nhìn Ninh Diệu đi đến bóng cây râm mát, sau đó hắn nhắm mắt lại, cho hóa thân ra ngoài trước.
Trước khi đi đến địa điểm kế tiếp, một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong óc Úc Lễ.
Nếu như hai hắn đồng thời ở đây, liệu rằng hóa thân có thể trợ giúp bản thể, khiến Ninh Diệu thông suốt nhanh hơn một chút không?
Cứ ngồi trên nhánh cây đung đưa chân khiến Ninh Diệu chán muốn chết rồi, nhánh cây lớn bị y ngồi lên còn tự giác cong thành một cái vòng, giúp y có thể ngồi thoải mái hơn một chút, hơn nữa y cũng sẽ không bị ngã xuống đất.
“Cảm ơn ngươi nha.” Ninh Diệu sờ nhánh cây dưới thân mình. “Ngươi nghĩ khi nào Ma Tôn mới đến đây? Ta vừa sợ hắn tới, lại vừa sợ hắn không tới.”
Nhánh cây nhẹ nhàng đung đưa, muốn giúp người đang ngồi trên thân mình thư giãn một chút. Bỗng có một bé chim nhỏ bay xuống từ trời cao, vẫy vẫy cánh, rồi nhìn về phía Ninh Diệu mà ríu rít kêu vài tiếng.
Ninh Diệu nâng tay lên, nâng bé chim nhỏ trong lòng bàn tay: “Làm sao vậy, ngươi muốn nói gì với ta hả?”
“Chíp chíp.” Chim nhỏ nôn nóng.
Ninh Diệu bỗng có một dự cảm gì đó, y đột ngột ngẩng đầu lên, lập tức thấy được một nam nhân mang mặt nạ, mặc cả bộ y phục đen nhánh đang đứng ngoài cửa viện, ngay lúc này, hắn còn đang đưa tay đẩy cửa đi vào.
Cuối cùng Ma Tôn cũng đến rồi!
Cả người Ninh Diệu đã căng cứng, không dám nhúc nhích nhìn bóng người kia đi đến. Ma Tôn ngẩng đầu, không thèm chớp mắt mà đối diện với y, sau đó lập tức đi đến bên cạnh cái cây lớn mà y đang ngồi.
Bóng người kia đến xàng ngày càng gần, càng gần gơn, cuối cùng khi hắn đến dưới gốc cây mới dừng chân, ngẩng đầu nhìn thẳng vào y.
Phải nói gì đây? Mà quan trọng là bây giờ nói cái gì mới được chứ?
Đầu óc Ninh Diệu đã hoàn toàn trống rỗng, đây là lần đầu tiên y nhìn thẳng vào dáng vẻ, thân hình của Ma Tôn như vậy. Khi nhìn vào bóng người kia, rõ ràng là đã bị áo đen bao phủ hoàn toàn, không thể thấy rõ gì cả, nhưng không hiểu vì sao y lại có một cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ.
Kiểu quen thuộc này có thể khiến cho y muốn làm gì thì làm, Ninh Diệu không thể nghĩ ra được tí kịch bản nào nữa, chỉ có thể oán giận theo bản năng thôi: “Sao bây giờ ngài mới đến, ta chờ ngài ở đây lâu lắm rồi.”
Không ngoài dự đoán, câu này làm cho Ma Tôn trầm mặc một lát, sau đó hắn dang hai tay hướng về phía Ninh Diệu: “Là ta đến muộn.”
Nhưng làm sao Ninh Diệu dám nhảy vào ngực một người không thân thuộc chứ, y vỗ vào nhánh cây mình đang ngồi, nó lập tức cong xuống, đưa y xuống mặt đất.
Giọng nói của Ma Tôn trầm thấp vô cùng, hắn nhìn Ninh Diệu qua tấm mặt nạ, hơi gằn giọng: “Theo ta về Ma Cung.”
Chuyện này cũng đã nằm trong dự kiến của Ninh Diệu, y lập tức từ chối: “Ta không muốn, đừng mong ta rời khỏi nơi này, đây là nhà của ta.”
Vì để ngăn chặn việc Ma Tôn mạnh tay lôi y đi luôn, Ninh Diệu chỉ đành bày ra gương mặt vô cùng tủi thân: “Sao ngài lại ngang ngược như vậy được chứ? Ta không có quen ngài mà, chỉ là nhìn thấy ngài hơi quen mắt thôi, vậy nà ngài đã đòi kéo ta đi, ta không thích ngàichút nào hết á.”
Ma Tôn lại trầm mặc thêm lần nữa.
Tuy hắn biết thân thể này chỉ là hoá thân, nhưng khi nghe thấy Ninh Diệu nói rằng y ghét mình, đáy lòng Úc Lễ vẫn cảm thấy nôn nóng như trước.
Khắp thế gian này, chỉ có người này không được ghét hắn, cho dù là bất cứ khi nào, ở bất cứ nơi nào, hay có dùng thân phận gì, quan hệ của bọn họ đều phải thật tốt đẹp.
Úc Lễ đè nén sự bực bội này vào đáy lòng, tiếp tục hùa theo diễn kịch với Ninh Diệu.
“…Em không nhớ ta sao?” Trong giọng nói còn có chút bi thương nữa cơ.
Ninh Diệu lắc đầu, ngay sau đó, lại nghe được chuyện xưa về quan hệ thân mật của bọn họ trước khi lạc mất nhau lâu như thế.
Quả nhiên, những suy đoán trước đây đều chính xác
Ninh Diệu bình tĩnh lại, dựa theo kế hoạch mà bắt đầu vẽ đường dẫn dắt Ma Tôn vào: “Ta cũng không biết chuyện ngươi nói có thật hay không, nếu đã như vậy, thì sau này chúng ta cứ gặp mặt nhau ở nơi này là được rồi. Trước tiên thì cứ làm quen dần đã, đến lúc đó ta mới xác định được lời ngươi nói là thật hay giả.”
Ma Tôn không đồng ý ngay, hắn nhìn vào trong nhà: “Em sống ở nơi này?”
“Đúng vậy.” Ninh Diệu gật đầu. “Ngài không cần lo ta sẽ bỏ trốn, dù sao ngài cũng là nhân vật lớn, cho dù ta có chạy thì chẳng lẽ ngài tìm không ra sao?”
“Sau này cứ cách mấy ngày, chúng ta có thể đến đây…”
Nhưng Ninh Diệu còn chưa kịp nói xong đã bị Ma Tôn cắt ngang.
“Vì sao phải cách tận mấy ngày?” Ma Tôn hỏi, sau đó hắn cười nhạo một tiếng: “Nếu như em đã muốn làm quen dần, được thôi, ta cũng đến đây ở. Nhiều lời vô ích, cứ quyết định vậy đi.”
Ma Tôn nói xong, còn chưa đợi Ninh Diệu đồng ý thì hắn đã vác nguyên cái nhà đến.
Ninh Diệu: “…”
Khoan! Chờ chút đã! Nơi này còn đang kim ốc tàng kiều một Úc Lễ cơ mà!
——–Hết chương ——–