Đoạn đường này không dài cũng không ngắn, nhưng đối với Ninh Diệu thì cứ như là đã phải đi suốt một vạn năm rồi vậy.
Y tự ép mình nhắm mắt lại không nhìn nữa, nhưng những ánh mắt và âm thanh đó cứ như dính chặt vào người y, khiến cho người ta không thể trốn tránh.
Ninh Diệu nhịn không được mà đẩy người đang đứng trước mình. Đợi đến khi khoảng cách của hai người đã thoát ra khỏi con số không rồi thì lúc đó y mới nhìn về đám ma chế phẩm đang tươi cười nhìn họ không chớp mắt kia.
Bởi vì muốn nín thở, thế nên y không thể nói chuyện, hốc mắt đỏ ửng lên trông rất đáng thương.
Y nhìn về đám người không có sự sống đang vây xem mình, rồi lại nhìn sang Úc Lễ, kéo kéo vạt áo hắn.
Đây cũng có thể xem như là một đoạn giao tiếp không tiếng động giữa họ. Úc Lễ rũ mắt nhìn Ninh Diệu một lát, sau đó lấy mũ có rèm từ trong nhẫn trữ vật ra đội cho Ninh Diệu.
Lụa trắng mềm mại rũ xuống từ chiếc mũ, che chắn toàn bộ tầm mắt từ bốn phía, tạo dựng nên một không gian kín, giúp Ninh Diệu cảm thấy an toàn hơn.
Bàn tay đặt sau cổ Úc Lễ lại tiếp tục dùng sức đè thấp hắn xuống. Vì để nơi đóng kín kia tiếp nhận một người xâm nhập, chủ nhân nơi đó đã tự nguyện hé môi mình ra. Mà vị kia lại chẳng hề kiêng nể chút nào, cứ tiếp tục dán lên đôi môi mềm mại ấy, tìm đến cửa bái phỏng.
Lúc Ninh Diệu rời khỏi đường hầm chỉ cảm thấy cả người mình đã bị hơi thở của Úc Lễ bao trọn mất rồi. Mỗi một lần hít thở đều mang theo cảm giác lạnh lẽo chỉ thuộc về một mình Úc Lễ.
Y đẩy Úc Lễ ra, rồi tháo mũ có rèm xuống, sau đó lại dùng tay vỗ vỗ mặt mình để xua tan hơi nóng trên đó, rồi trở về với hình tượng ngày thường của mình.
“Lần này có đau không?” Úc Lễ đứng bên cạnh hỏi y.
“Lúc nãy có phải đút thuốc giải đâu, sao mà đau được.” Ninh Diệu lấy lại tinh thần, suy nghĩ một lát. “Có phải ngươi cố ý lừa ta không? Giúp người ta nín thở cũng phải vói cả đầu lưỡi vào luôn sao?”
“Sao lại không.” Úc Lễ cười như không cười. “Chủ yếu là do người nào đó không chịu nhớ rõ phải nuốt xuống, không chịu hợp tác, thế nên cách nín thở này cũng không thể thuận lợi thực hiện được.”
Ninh Diệu: “…”
Chuyện này sao có thể trách y được đây? Chẳng phải là Úc Lễ tự nói rằng cứ giao hết mọi chuyện cho hắn hay sao?
Nhưng mà thôi, đúng thật là Úc Lễ đã dùng cách này mà giải quyết vấn đề của y hoàn hảo đến vậy luôn á.
Ninh Diệu không nói thêm gì nữa. Chờ đến khi hơi nóng trên mặt tan đi, sau khi chắc chắn rằng mình không khác gì ngày thường, y mới dẫn Úc Lễ xoay người đi tiếp.
Ma Tôn vẫn chờ ở phía trước. Sau khi nhìn thấy y ra ngoài mới lên tiếng chào hỏi: “Ta cứ nghĩ rằng phải chờ lâu lắm, nhưng nhanh như vậy em đã ra rồi sao? Trong quá trình quan sát có gì khiến em không hài lòng sao?”
“Không có chỗ nào làm ta không hài lòng cả. Ma chế phẩm ở nơi này rất tinh diệu, đúng thật là giúp ta mở rộng tầm mắt.” Ninh Diệu ho nhẹ một cái. “Chúng ta đi tiếp thôi.”
Chặng đường kế tiếp không hề gặp chút nguy hiểm nào. Ninh Diệu đi theo Ma Tôn đến tận cuối đường, chỉ thấy được một thứ bằng gỗ có hình dạng khá giống với thang máy mà thôi.
“Xuống dưới mấy ngàn mét nữa là tới được địa điểm chúng ta cần đến trong chuyến này.” Ma Tôn giải thích. “Chỉ cần ngồi lên cái này là có thể đi xuống đó vừa nhanh lại vừa an toàn.”
Bên trong thang máy là một không gian kín, nhưng nó lại không lớn lắm. Chỉ có hai người thì vẫn còn đủ không gian để hít thở, nhưng nếu như là ba người, mà trong đó còn có một người không thể để cho người kia phát hiện, vậy thì chỉ còn cách…
Chỉ còn đúng một cách đó mà thôi.
Thang gỗ bị nhét chật cứng bởi ba người chậm rãi hạ xuống.
Ninh Diệu đang đứng ngay vị trí giữa hai người họ. Y cảm thấy mồ hôi lạnh khắp người mình sắp tuôn ra cả rồi.
Ở ngay phía trước y là Ma Tôn thân hình cao lớn. Nhưng ở phía sau lại là Úc Lễ đang dán chặt vào người y, một tay còn đang ôm quanh eo y nữa.
Ninh Diệu đè Úc Lễ lên vách tường, không chừa lại chút kẽ hở nào, để sự tồn tại của Úc Lễ trông có vẻ mơ hồ một chút.
Bị tấn công cả trước lẫn sau nên độ ấm trong khoảng không gian chật hẹp này cũng bắt đầu tăng cao. Trên chóp mũi Ninh Diệu đã xuất hiện một lớp mồ hôi.
Ninh Diệu còn chưa kịp lau lớp mồ hôi trên chóp mũi thì đã nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên từ phía trước.
“Dán sát vào ta như vậy là muốn gần gũi với ta hơn sao?” Ma Tôn nói với giọng điệu chế nhạo.
“Không có đâu.” Ninh Diệu lập tức phủ nhận ngay. “Chỉ là do thứ này được tạo ra nhiều năm như vậy rồi mà không có ai đến kiểm tra tu sửa gì cả, nên ta không dám dựa vào vách tường. Lỡ như nó sụp xuống thì biết làm sao?”
Ma Tôn vẫn cười, rồi hắn cầm lấy một lọn tóc đen trước ngực Ninh Diệu, sau đó hôn lên.
Cách một lớp mặt nạ lạnh băng, giọng điệu của Ma Tôn có vẻ vui sướng đến lạ: “Sụp thì cứ sụp. Ta và em cùng bị chôn vùi ở đây không phải tốt lắm sao?”
Nói xong, Ma Tôn buông lọn tóc của Ninh Diệu ra, rồi vươn ngón trỏ vuốt nhẹ lên mấy giọt mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi Ninh Diệu.
“Đáng lẽ ra ta nên liếm nó, chứ không phải là lau nó đi, em nói xem?” Giọng nói của Ma Tôn mang theo ý cười: “Cứ như là ta nên dùng lưỡi lướt qua toàn thân em, để giúp em luôn sạch sẽ không còn một chút dơ bẩn nào cả. Vậy nên…nói cho ta nghe nào, em còn ra mồ hôi ở đâu nữa?”
Ninh Diệu không nhìn thấy được biểu cảm của Ma Tôn, nhưng bây giờ da đầu y lại tê rần, theo bản năng lùi về phía sau.
Bàn tay ôm eo y rất hữu lực. Còn phía sau lưng thì lại bị hơi thở nóng rực của Úc Lễ phả vào. Ninh Diệu cảm thấy cổ của mình lúc này cũng đã bị bao trùm bởi một lớp mồ hôi mỏng.
Tuyệt đối không được để Ma Tôn biết được sau lưng y cũng đang ra mồ hôi.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Ninh Diệu trong vô thức.
Ngay sau đó, một thứ gì đó nóng rực lại dán sát vào lưng y rồi bao lấy cổ y. Mỗi một nơi bị thứ đó lướt qua, tầng mồ hôi vì nóng mà xuất hiện lập tức biến mất không thấy tung tích.
Úc Lễ ở ngay sau lưng y, cứ từng chút từng chút dùng lưỡi liếm đi hết lớp mồ hôi sau lưng Ninh Diệu.
Mỗi một chút thay đổi trên cổ đều khiến y cảm thấy tê dại, cả người Ninh Diệu đều cứng đờ ra, sau đó lại trở nên mềm nhũn. Nếu như không phải Úc Lễ vẫn còn đang ôm y, thì có lẽ y đã ngồi xổm xuống cuộn tròn thành một cục trên đất mất rồi.
Đây là lần đầu tiên y biết được, nếu như sau cổ bị đối xử như vậy thì sẽ sinh ra cảm giác thế này. Tuy Úc Lễ đang giúp y, nhưng làm vậy lại càng khiến cho mồ hôi của y tuôn ra càng ngày càng nhiều hơn.
Đột nhiên Ma Tôn trước mắt trở nên rất kỳ quái, Ninh Diệu phải cố gắng cắn răng chịu đựng, không để mình làm ra gì đó không thích hợp trước mặt Ma Tôn.
“Sao lại không nói gì cả?” Ma Tôn tiếp tục cười hỏi: “Là do ta nói nên khiến em không thích sao? Vậy chúng ta đổi sang cách khác.”
Không đúng lắm, trạng thái này của Ma Tôn đúng thật là không ổn lắm.
Ninh Diệu lạnh mặt, dùng tay đẩy Ma Tôn ra rồi lạnh lùng nói: “Ngài phát điên cái gì vậy? Đàng hoàng một chút, nếu không thì đừng trách ta không khách khí với ngài!”
Ma Tôn thong dong lùi về phía sau một bước nhỏ, dịu giọng nói: “Đã đến đây rồi, em còn có thể không khách khí với ta như nào nữa?”
Đồng tử Ninh Diệu co rụt, nhưng trước khi y kịp lên tiếng, thì Ma Tôn đã đặt ngón trỏ trước môi mình, ra hiệu im lặng.
“Suỵt, trước tiên thì đừng nói gì cả, ta đưa em đi xem vài bức tranh.”
Theo giọng nói của Ma Tôn, thì bốn vách tường vốn được làm từ mấy thanh gỗ bỗng từ từ hiện ra vài tranh vẽ.
“Chúng ta xem bức này trước đi.” Ma Tôn xoay người, giúp Ninh Diệu có thể nhìn rõ được hình vẽ ở phía trước.
Đó là một bức tranh rất ấm áp, bên trên vẽ hai người, họ thân mật tựa vào nhau, biểu cảm trên mặt vừa hạnh phúc vừa mỹ mãn, đúng thật là ân ái vô cùng. Mà ở góc ngoài cùng của bức tranh này, lại xuất hiện một thân ảnh đen nhánh cô độc. Đôi mắt của bóng dáng đó lại cứ tham lam nhìn thẳng vào hai bóng người đang tựa vào nhau kia.
“Ma Tôn đầu tiên, cũng chính là đại năng đã dựng nên mật thất này vô cùng yêu thích một người.” Ma Tôn không nhanh không chậm giải thích cho y: “Chỉ tiếc rằng, người đó đã ân ái kết thành đạo lữ với một người khác từ lâu. Ma Tôn muốn chen chân vào, nhưng dù làm thế nào cũng không thể làm lung lay được tâm ý của người ấy.”
Theo bản năng Ninh Diệu đã cảm thấy không đúng ở đâu đó rồi, nhưng trước khi y kịp hành động thì đã bị Ma Tôn nhìn thấu, hắn lên tiếng trước.
“Ta khuyên em đừng nên lộn xộn, ta biết rõ thực lực của em bây giờ đã hơn trước, có thể không yếu hơn ta. Nhưng em nghĩ nếu ta không chuẩn bị gì cả thì có dám đưa em đến đây không?” Ma Tôn cười nhạo.
“Vì sao cứ phải để ta nói ra những lời như vậy?” Ma Tôn thân mật vươn tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Ninh Diệu: “Chúng ta cứ đến xem tranh trước đã, được không?”
Ma Tôn xoay người nhìn về phía bức tranh, ánh mắt Ninh Diệu cũng theo hắn mà di chuyển.
Bên trong bức tranh ở trên, bóng dừng đen như mực kia đang thi pháp với một đám dây leo. Mà tu sĩ trong bức tranh khi nãy lại bị đám dây leo kia kéo lên cao, tuy thần sắc sợ hãi, nhưng vẫn kháng cự khi bóng dáng đen nhánh kia đến gần như trước.
Ninh Diệu đã suy đoán được điều gì đó. Chưa đợi Ma Tôn giới thiệu, y đã nhìn về phía hai bức tranh còn lại.
Trong bức tranh thức ba, dây leo đã bắt đầu thu nhỏ lại thành một hạt giống rồi ẩn vào thân thể tu sĩ. Tu sĩ đau khổ cuộn người lại, khi nhìn thấy bóng dáng màu đen kia, tuy biểu cảm vẫn là kháng cự, nhưng lại mang thêm chút vẻ khao khát không thể nào nhịn nổi.
Đến khi nhìn vào bức tranh thứ tư, lúc bóng dáng đen nhánh kia tiến lại gần, trên mặt tu sĩ vẫn kháng cự như trước, nhưng cơ thể lại biểu hiện hoàn toàn ngược lại với biểu cảm trên mặt, quấn chặt lấy bóng người kia vô cùng nhiệt tình.
Chỉ là một hạt giống nho nhỏ, mà lại có thể khiến cho một cư nhân tu sĩ cứng rắn từ trong xương tủy trở thành một kẻ chỉ biết cầu hoan, còn không bằng cái thứ như Mị Ma nữa.
“Nhiên Tình Chủng…” Ninh Diệu lẩm bẩm.
“Ồ? Thì ra là em biết rồi.” Ma Tôn cười rất sung sướng. “Vậy ta đây không cần phải tốn sức để giới thiệu nữa.”
Ninh Diệu cố ý khiến giọng mình trở nên mềm mại hơn: “Ngài cố ý nói chuyện này với ta để làm gì? Chúng ta đang muốn cải thiện quan hệ, chứ không cần thứ đồ như thế này.”
Ma Tôn lắc đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Người này phản bội lại người yêu mình, khuất phục trước Nhiên Tình Chủng, em có cảm thấy y bất trung không?”
Ninh Diệu cũng không biết hắn đang muốn nghe điều gì, đành phải nói đúng sự thật: “Không thể trách y được. Y trúng phải Nhiên Tình Chủng, là thân bất do kỷ.”
“Thì ra đây là đáp án của em…” Ma Tôn nói. “Trúng phải Nhiên Tình Chủng thì có thể muốn làm gì thì làm.”
Không đợi Ninh Diệu hỏi, Ma Tôn đã cười rộ lên: “Trước đây ta đã nghĩ sai rồi. So với chuyện cứ chậm rãi đợi em chấp nhận ta, thì chi bằng cứ chiếm được người của em trước. Em thấy có đúng không?”
Mặt đất dưới chân tỏa ra ánh sáng mờ ảo, sau đó nó xoay tròn, dựng nên một trận pháp phức tạp.
Tuy không biết đây là trận pháp gì, nhưng khi nó vừa xuất hiện, Ninh Diệu đã cảm thấy linh khí trong cơ thể mình cùng trong không khí đã hoàn toàn đình trệ, không có cách nào sử dụng được. Ngay cả cơ thể y cũng trở nên mềm nhũn.
Cùng lúc nó, trong khe hở bắt đầu mọc lên vô số dây leo màu xanh biếc, phóng nhanh về phía Ninh Diệu.
Ninh Diệu hoảng sợ nhìn về phía dây leo đang đánh về phía mình, nhưng bởi vì cả người y đều vô lực, nên chẳng còn cách nào có thể né tránh.
Nhưng cuối cùng, dây leo lại không hề đi vào cơ thể y, mà lại là một người khác.
Nó đi vào cơ thể người vẫn luôn che chắn ngay trước y…
“Ngốc.” Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ nhẹ nhàng nói bên tai y. “Chuyện đau khổ như vậy, làm sao ta nỡ để em chịu được chứ?”
——-Hết chương ——–