“Gì cơ…”
Nội dung của giấc mơ này đã vượt quá sức tưởng tượng của Ninh Diệu. Y muốn quay đầu về phía sau, muốn nhìn thấy rõ biểu cảm của Úc Lễ sau lưng mình. Nhưng mà y chưa kịp nhìn được cái nào, thì Úc Lễ đã bước đến hôn y, không nghiêng không lệch một chút nào.
Cả người Ninh Diệu đều tiến vào trạng thái không thể phục hồi tinh thần, nhưng y cũng không hề phản kháng đôi môi đang dán vào mình, mà chỉ thân mật mắt to trừng mắt nhỏ với Úc Lễ.
“Chậc.” Úc Lễ tự kéo ra một chút khoảng cách với Ninh Diệu, sau đó lại vươn một bàn tay ra, nắm lấy cằm y.
Ninh Diệu không hề lộ vẻ phản kháng kịch liệt, Úc Lễ cười nhẹ, rồi lại cúi đầu.
Cửa thành đã mở rộng bị quân địch không xâm nhập không chút khách khí, mà bảo vật bên trong thành cũng đã bị quân địch bao vây.
“Nhắm mắt.” Ninh Diệu nghe thấy Úc Lễ nói từ phía sau.
Một bàn tay to lớn che kín mắt y, thị giác hoàn toàn bị phong ấn lại. Trong bóng tối mịt mờ, y không thể nhìn rõ được thứ trước mặt mình, thứ còn sót lại, chỉ còn xúc giác và thính giác mà thôi.
Khi giao chiến bị đánh cho tan nát, kẻ xâm nhập vào cửa thành không hề lưu tình chút nào. Tựa như một kẻ địch tàn bạo nhất, hung hăng áp bách nhưng dân chúng còn ở lại, không chừa lại cho họ một chút tự do nào nữa cả.
Khác hẳn với sự dịu dàng kiềm nén khi tỉnh táo, Úc Lễ trong mơ vô cùng mạnh bạo. Hắn giống hệt như đã phá bỏ được một phong ấn nào đó, nên chẳng hề kiêng nể, cũng chẳng hề cố kị gì nữa.
“Úc Lễ…” Ninh Diệu cố gắng phát ra giọng nói bình thường, đôi tay vừa chống vừa đẩy, cuối cùng mới có thể cứu được mình thoát khỏi nơi đó.
Ninh Diệu thở phì phò, hít vào từng ngụm từng ngụm không khí. Không biết là do nụ hôn hay là do nguyên nhân nào khác, mà Ninh Diệu bỗng cảm thấy toàn thân mình đều ra mồ hôi như suối.
Mồ hôi thấm ướt áo trong, khiến cho cả người y đều cảm thấy không thoải mái.
Nhưng Ninh Diệu lại không dám lộn xộn, y sợ chuyện mình ra mồ hôi sẽ bị phát hiện. Y cẩn thận che giấu, rồi cắn nhẹ vào đôi môi lấp lánh ánh nước của mình, sau đó rũ mắt xuống, không dám nhìn vào Úc Lễ đang gần ngay trong gang tấc.
Sau khi quan hệ giữa y và Úc Lễ tốt hơn, Ninh Diệu vẫn thường hay chơi đùa với hắn, mà thái độ của hắn đối với y cũng vô cùng dịu dàng. Nhưng mà bây giờ, Úc Lễ lại cho y cảm giác giống hệt với ma đầu Úc Lễ vào lần đầu tiên y gặp hắn.
Đáng sợ, vô cùng đáng sợ. Nếu như dám trêu chọc hắn, hắn sẽ xử lý hết, không để cho thứ gì còn sót lại nữa hết.
Nhưng mà lúc này đây, tuy y không chủ động trêu chọc, đại ma đầu ấy lại chủ động đến trước.
Úc Lễ vừa hôn Ninh Diệu bỗng nhiên vươn tay, vuốt nhẹ mép tóc trên trán Ninh Diệu một cái, sau đó rút ngón tay về, đặt trước mắt Ninh Diệu.
“Sao lại ra nhiều mồ hôi như thế?” Úc Lễ cười nói. “Còn ra mồ hôi ở đâu nữa? Ta giúp em lau nhé.”
“Không, không còn đâu.” Ninh Diệu nhỏ giọng phủ nhận.
Vừa dứt lời, Ninh Diệu đã cảm thấy trên cổ mình có thêm một bàn tay.
Cái tay kia lướt theo gáy y, di chuyển dần đến những nơi khác đang ra nhiều mồ hôi của y.
“Bé lừa đảo.” Úc Lễ thân mật ghé vào tai Ninh Diệu. “Vậy mà bảo không có sao? Quần áo của em đã bị mồ hôi thấm ướt cả rồi, sao lại không nói thật với ta?”
“Ta không cố ý đâu.” Ninh Diệu sắp bật khóc đến nơi rồi. Theo lý mà nói, thì nếu như bị hôn như vậy một lần, y sẽ không ra nhiều mồ hồi như vậy được nữa đâu. Trước đây có một lần y đút thuốc giải cho Úc Lễ, tuy rằng không kịch liệt như ban nãy, nhưng cũng đủ để lấy ra so sánh một chút. Vào lần đó, y hoàn toàn không ra chút mồ hôi nào cả.
Chuyện này không bình thường chút nào hết á!
Nghe Ninh Diệu giải thích, Úc Lễ thân mật vuốt ve chóp mũi y: “Không sao cả, ta tha thứ cho em.”
“Nhưng mà…em yểu điệu như vậy, nhưng lại ra nhiều mồ hôi như thế, nếu như không lau khô kịp thời, sẽ bị cảm lạnh.”
Ninh Diệu bị buông ra. Y đứng giữa hai Úc Lễ, trước mặt là Úc Lễ mang dáng vẻ bình thường, còn ở sau lưng lại là Úc Lễ mang dáng vẻ Ma Tôn.
Hai người này gần như cao hơn y cả nửa cái đầu, khiến cho Ninh Diệu cảm nhận được sự áp bách cực lớn.
“Để ta tự làm.” Ninh Diệu cố gắng bẻ cuộc trò chuyện này quay về quỹ đạo bình thường. “Mấy việc nhỏ này ta tự làm là được rồi.”
Rõ ràng là một lời đề nghị rất bình thường, nhưng không hiểu sao lại khiến hai Úc Lễ đồng loạt bật cười thành tiếng.
“Thiếu gia, sao em có thể làm được loại chuyện này?” Úc Lễ nói, sau đó vươn tay về phía Ninh Diệu.
Đối với Úc Lễ bây giờ đã không còn bất kỳ chướng ngại vật nào nữa. Ninh Diệu mở to mắt nhìn chính mình, rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Úc Lễ.
Đôi mắt đen nhánh của Úc Lễ sung sướng híp lại, hắn liếm nhẹ môi.
“Ta giúp em.”
Nếu nói là lau mồ hôi, thì đúng thật là không được chính xác lắm.
Mồ hôi sau khi được vải dệt lau đi sẽ đọng lại trên vải, sau đó lại dùng nước sạch giặt đi.
Nhưng khi Ninh Diệu bị lau mồ hôi, lại không hề có bất kỳ giọt nào bị lãng phí cả. Đó là của ngon vật lạ tốt nhất trên đời, thế nên phải thưởng thức thật cẩn thận.
Mồ hôi đọng lại trên hõm vai trắng ngần, đọng lại ở cổ, và cả mắt cá chân tinh tế…
Mồ hôi khắp người Ninh Diệu đều được lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, nhưng trên người y lại không hề có chút cảm giác nhẹ nhàng thoải mái nào hết.
Người đang lau nó cho y ngoại trừ lau đi thứ cũ, thì còn để lại một thứ mới. Hắn không hề có một chút lười biếng nào, làm việc cần cù chăm chỉ, cẩn thận xử lý những nơi bị mồ hôi thấm ướt.
Cơ thể Ninh Diệu không nhịn được mà hơi run rẩy. Y đè bả vai Úc Lễ lại, nhưng ở phía sau vẫn còn một Úc Lễ nữa, tất cả lực phòng thủ của y đều tan biến, ngay cả một đòn cũng chẳng chịu được nữa.
…
“Sạch sẽ.”
Người lau mồ hôi cho y cuối cùng cũng hài lòng, hắn thân mật đặt lên môi y một nụ hôn: “Em cảm thấy có nơi nào cần rửa sạch nữa không?”
Nhưng người bị hắn hỏi, lại không thể trả lời được câu hỏi của hắn nữa.
Biểu cảm trên gương mặt Ninh Diệu đã hoàn toàn trống rỗng, hai mắt y mơ màng. Bây giờ y đứng cũng không nổi nữa rồi, hoàn toàn phải dựa vào đôi tay đang đỡ mình để miễn cưỡng duy trì tư thế đứng thẳng, còn phải nhờ vào vách tường bên cạnh làm một điểm chống đỡ cho y.
Trên gương mặt trắng nõn đã xuất hiện màu hồng phấn. Mà hõm vai, đầu gối, khuỷu tay, cả ngón tay của y nữa, cũng chẳng khác gì trên mặt, đều đã phớt hồng.
“Xem ra em rất hài lòng.” Úc Lễ khẳng định.
Ngay sau đo, cả người Ninh Diệu bị hắn ôm bay lên trời. Cuối cùng y cũng lấy lại được tinh thần, nhưng bởi vì suy nghĩ đình trệ, nên y chỉ đành ôm lấy người trước mắt mình theo bản năng, hoảng loạn gọi: “Úc Lễ!…”
Ninh Diệu bị nâng lên rất cao. Thế nên khi y hoảng hốt dùng cả tay chân quấn lấy hắn, cũng quấn được một vị trí rất cao.
Úc Lễ nhẹ nhàng nâng y lên, rồi đặt ở một vị trí thích hợp.
Hắn hôn nhẹ lên vành tai Ninh Diệu: “Chuẩn bị xong rồi.”
Chuẩn bị….?
Nhưng Ninh Diệu còn chưa suy nghĩ được đáp án, thì giây tiếp theo, y đã biết được Úc Lễ muốn chuẩn bị gì cho y rồi.
“A….”
Lúc y giãy giụa lại bị đè lại lần nữa. Cho dù là ở hiện thực, y có dùng cả tứ chi cũng chẳng có tác dụng gì với hai Úc Lễ, chứ đừng nói đến Úc Lễ khi ở trong giấc mơ.
Nhưng Ninh Diệu không hề cảm thấy tức giận hay hận thù gì hắn cả, y chỉ cảm thấy đau mà thôi. Bởi vì quá đau, nên mới không kiềm chế được mà bật khóc thành tiếng.
Nước mắt rơi xuống hoá thành đá quý lộng lẫy, muốn ngăn cũng ngăn chẳng được, cứ lạch cạch rơi xuống đầy đất.
Khi nãy y giãy giụa như vậy, Úc Lễ cũng chẳng thèn để ý tí nào. Nhưng bây giờ, hắn bỗng ngừng lại, nổi giận đùng đùng như hung thần ác sát mà lau nước mắt cho y.
“Không được khóc!” Mặt Úc Lễ lạnh tanh. “Ta vẫn chưa thật sự làm gì cả, mà em đã khóc thảm như thế?”
Ninh Diệu biết rõ thật ra Úc Lễ cũng chẳng thể làm gì, nhưng vạn sự khởi đầu nan, cho nên y mới cảm thấy đau đến như vậy.
Ninh Diệu nhỏ giọng nói: “Bởi vì, bởi vì thật sự rất đau. Làm vậy không thú vị, ngươi cũng không thích đâu. Ta đưa ngươi đi đến chỗ khác chơi, có được không?”
“Sao em biết ta không thích?” Úc Lễ cười lạnh, sau đó lại nắm cằm Ninh Diệu. “ Một giấc mơ mà thôi, chẳng phải trong mơ em cũng muốn cắn ta thật chặt hay sao?”
Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói mà sửng sốt.
Thì ra Úc Lễ cũng tự biết mình đang nằm mơ sao?
Úc Lễ trông có vẻ đã rất quyết tâm, tiếp theo sẽ tiến hành theo kế hoạch đã định sẵn để hoàn thành tâm nguyện của mình.
Ninh Diệu muốn khuyên cũng khuyên không được. Nhưng y lại rất sợ đau, cảm thấy tê rần nên lập tức bật khóc, nước mắt không nhịn được mà tuôn như mưa.
Úc Lễ đành phải ngừng lại thêm lần nữa.
“Em chờ ta, đợi lần sau ta chuẩn bị mọi thứ xong đã…” Ninh Diệu nghe Úc Lễ nói với vẻ vô cùng hung dữ. “Lần sau em không có cơ hội chạy nữa.”
Ninh Diệu sửng sốt, nhưng lại thấy hơi vui vẻ: “Vậy lần này bỏ qua nha?”
Lời vừa dứt, tư thế của Ninh Diệu đã chuyển từ ngồi sang nằm.
Đầu y tựa vào nửa người trên của một Úc Lễ khác, hai chân dẫm trên mặt đất, lại thấy hai chân khác bị giơ thẳng lên trời.
Dưới ánh mắt cuồng nhiệt của Úc Lễ, Ninh Diệu giả ngơ, lặng lẽ khép hai chân lại.
Ninh Diệu vừa làm như vậy xong, môi y lại bị hôn thêm lần nữa.
“Đúng, chính là như vậy.” Úc Lễ nói, rồi véo nhẹ Ninh Diệu một cái, giọng nói vẫn khàn khàn. “Nhưng lần này…sao có thể bỏ qua?”
Thời gian trải qua giấc mộng đẹp này, có vẻ rất lâu.
Khi Úc Lễ tỉnh lại, trong lồng ngực còn tràn ngập sự thoả mãn.
Cho dù phải tỉnh lại trong nháy mắt, cho dù sự đau đớn của Nhiên Tình Chủng lại tấn công hắn, nhưng cũng không thể nào kiềm nén được sự sung sướng đang dâng trào trong lòng.
Đó đúng thật là một giấc mộng đẹp.
Phản ứng đầu tiên sau khi Úc Lễ tỉnh lại chính là nhìn Ninh Diệu đang nằm bên cạnh. Y nhắm nghiền cả hai mắt, sau khi hàng mi nhỏ dài run rẩy vài cái, mới từ từ mở mắt ra.
Đồng tử của y mất đi tiêu cự trong một khoảng thời gian ngắn, trông có vẻ ngơ ngác.
Trên thái dương Ninh Diệu có vài giọt mồ hôi lấm tấm, Úc Lễ vươn tay lau đi giúp y. Nhưng người vừa mới tỉnh dậy kia lại phản ứng rất nhanh, né tránh bàn tay đang lau mồ hôi của hắn.
“…Em sao vậy?” Úc Lễ trầm giọng hỏi.
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, y đã thu lại biểu cảm bất thường của mình. Sau đó y xoa xoa lông mày, trở về với dáng vẻ ngày thường.
“Ta mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ.” Ninh Diệu chậm rãi nói. “Trong mơ, cảnh ở sau lưng ta toàn là bóng tối, ở phía sau còn có một con quái thú đuổi theo ta. Ngươi thì lại không ở bên cạnh, suýt chút nữa ta đã bị nó ăn mất rồi.”
“Doạ ta sợ muốn chết.” Ninh Diệu bổ sung thêm câu nữa.
Úc Lễ cảm thấy hơi buồn cười: “Sao ngay cả nằm mơ cũng thấy mình bị đuổi theo thế? Vậy lần sau em mang ta cùng vào đó, ta giúp em đuổi mấy thứ đó đi.”
“Đáng sợ lắm, doạ ta sợ đến mức cả người toàn là mồ hôi.” Ninh Diệu lau mòi hôi trên trán, rồi lại xoa xoa sau lưng mình, giống như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Úc Lễ. “Sau lưng ta có vẻ cũng ướt rồi, ngươi giúp ta lau một chút đi.”
Còn chưa đợi Úc Lễ trả lời, Ninh Diệu đã nằm sấp xuống, vẫy vẫy tay với hắn. “Nhanh nào.”
Nếu như là ngày thường, Úc Lễ sẽ đồng ý ngay lập tức. Nhưng hắn lại vừa trải qua cảnh như vậy trong mơ, lại chịu tác dụng của Nhiên Tình Chủng, thế nên khi nhìn thầy Ninh Diệu nằm ngoan ngoãn như thế, sự thoả mãn trong lồng ngực đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là khát vọng mãnh liệt.
Hắn muốn đối xử với Ninh Diệu như trong mơ, cũng muốn biến cảnh trong mơ thành hiện thực.
Úc Lễ tự cắn đầu lưỡi để tỉnh táo lại một chút, sau đó mới đi đến giúp y.
Động tác của Úc Lễ rất đúng mực, không hề vượt qua ranh giới, hơn nữa còn giữ khoảng cách như trước giúp Ninh Diệu yên tâm.
Ninh Diệu vờ như tùy tiện nơi chuyện phiếm với Úc Lễ: “Thần Khí hữu dụng không? Ngươi ngủ có ngon không?”
Úc Lễ vừa nếm được vị ngon ngọt trong mơ, nên chỉ đành thành thật nói: “Thần Khí đó đúng thật là rất thần kỳ…đúng là có thể giảm bớt đau khổ trong mơ. Từ khi ta tu hành đến nay, đã có một thời gian dài chưa từng nằm mơ. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của Thần Khí, thế mà ta lại có thể mơ được.”
“Giấc mơ đó như thế nào?” Giọng Ninh Diệu tràn ngập tò mò.
“…Cũng không có gì, chỉ là mơ thấy trở thành người mạnh nhất tam giới, không cần phải sợ hãi bị người khác khinh nhục nữa, có thể nhàn hạ cùng em đi du ngoạn khắp nơi, chỉ thế mà thôi.”
“Vậy đúng là không tệ thật.” Ninh Diệu kinh ngạc. “Chúng ta cứ mang theo Thần Khí này lên đường đi. Buổi tối trước khi ngươi ngủ thì dùng nó, vậy thì trước khi tìm được thuốc giải, ngươi cũng sẽ không quá khó chịu nữa.”
Úc Lễ đáp lại một tiếng, mồ hôi trên lưng đã được lau gần như sạch sẽ, nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn chẳng khác bình thường là mấy. Ninh Diệu dùng cớ là cảm thấy người mình quá nhớp nháp, một mình đi đến suối nước nóng trong phòng bên cạnh để tắm rửa.
Sau khi ra khỏi tầm mắt của Úc Lễ, vừa bước vào suối nước nóng, Ninh Diệu lập tức cúi đầu quan sát cơ thể mình ngay.
Phần trước ngực vẫn rất bình thường, không hề có một vệt hồng hay sưng nào cả, ngay cả đùi cũng không bị cọ đến trầy da. Dáng vẻ của y vẫn giống hệt như trước khi đi ngủ. Cho dù tất cả mọi thứ trong giấc mơ của Úc Lễ đều trở nên rối tung rối mù, thì ở bên ngoài, y vẫn giống như chưa từng trải qua bất kỳ chuyện gì cả.
…Cho dù đó chỉ là cảnh trong mơ, nhưng nếu đã trải qua những chuyện như thế, thì làm sao có thể dễ dàng xóa sạch chúng ra khỏi đầu óc mình được đây.
Úc Lễ trong mơ và Úc Lễ ngoài đời thực thật sự là khác nhau quá nhiều. Nếu như không phải là y nhìn thấy tận mắt, thì có lẽ y đã nghĩ rằng có ai đó đã giả trang thành Úc Lễ mất rồi.
Ninh Diệu ngâm cả người mình vào suối nước nóng, rửa sạch đi những thứ dịch thể dính khắp mọi nơi trong thân thể y. Nhưng những thứ đó chỉ nằm trong suy nghĩ của Ninh Diệu mà thôi, nó vốn không hề tồn tại trong hiện thực.
Ninh Diệu úp cả mặt mình xuống nước, muốn dùng ngoại lực giúp mình tỉnh táo lại một chút.
Ninh Diệu dã quá quen với chuyện được người khác yêu thích. Tuy y không hề có hứng thú đối với những chuyện họ muốn làm nhưng ít nhiều gì y cũng đã phải nghe đầy một lỗ tai rồi.
Giống như là những chuyện Úc Lễ đã từng làm với y trong mơ vậy.
Nếu như nhìn lại tất cả, thì có một chuyện đã hiện ra rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là trước đây đã bị tình hữu nghị che đậy mất mà thôi.
…Úc Lễ thích y.
Trong giấc mơ, thứ Úc Lễ thể hiện ra không phải là sự thân cận dành cho bạn bè mình, mà đó hoàn toàn là dục vọng, là khát khao chỉ dành cho người mình yêu.
Ninh Diệu ngẩng mặt lên khỏi mặt nước. Y cảm thấy mặt mình hơi nóng, nên lại trở mình nằm xuống, cứ để mình trôi bồng bềnh trên dòng nước nóng mà suy nghĩ một lát.
Ninh Diệu không hề kinh ngạc một chút nào cả. Cho dù y biết trong đầu óc Úc Lễ đều chứa đầy suy nghĩ đó, nhưng y lại không hề thấy sợ hãi, cũng chưa hề có ý định bài xích hắn.
Có lẽ là vì Úc Lễ trúng Nhiên Tình Chủng, nhưng khi lau mồ hôi cho y ở thực tại, vẫn không làm ra hành động nào vượt qua ranh giới cả.
Thật sự có người thích y đến vậy sao? Không phải bởi vì vẻ bề ngoài của y, mà chỉ vì những điều nhỏ nhặt khi ở bên cạnh nhau từng ngày từng ngày. Cho dù trúng phải mị dược độc nhất như Nhiên Tình Chủng, nhưng lại chưa hề ép buộc y một lần nào, chỉ biết tự mình chịu đựng.
Cảm giác vui sướng dâng trào trong lồng ngực. Ninh Diệu vui vẻ lăn lộn trên mặt nước.
Vậy nên…y phải đáp lại như thế nào mới được đây?
Ninh Diệu chưa từng thích người nào cả, nên y chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, cũng không hề có kinh nghiệm yêu thầm người ta. Y trầm tư một lúc lâu, bỗng phát hiện ra thái độ của mình đối với Úc Lễ giống như chưa hề có bất kỳ thay đổi nào cả.
Dựa theo lẽ thường mà nói, nếu như y không thể chấp nhận được tình yêu này của Úc Lễ, thì y đã nói rõ ràng với hắn từ lâu lắm rồi.
Nhưng y thật sự có thể không chấp nhận sao?
Ninh Diệu nhíu mày trầm tư, cuối cùng quyết đoán đưa ra quyết định tiếp theo.
Những chuyện Úc Lễ làm trong mơ, có lẽ không chỉ giúp cho Úc Lễ giảm bớt được đau khổ phần nào, nói không chừng còn có thể giúp y nhìn rõ được lòng mình thì sao?
Nhưng mặc kệ là thế nà, những giấc mơ trước khi Úc Lễ tìm được thuốc giải, y nhất định sẽ đi vào cùng hắn!
——–Hết chương ———–