Sau khi Ninh Diệu xuất hiện, người đầu tiên lên tiếng không phải Úc Lễ, mà là Lâm Lãnh Viêm vừa mới bị y chém vào cánh tay.
Gã là nhân vật chính của một thế giới, tu vi cao cường. Vậy nên một vết thương nhỏ như vậy cũng chỉ cần vài giây là có thể tự động khép lại.
Vết thương trên tay thì nhanh khỏi, nhưng vết thương trong lòng thì chẳng thể nào lành lại được.
“Ngươi…sao ngươi lại có thể xuống tay với ta?” Lâm Lãnh Viêm nói.
“Ngươi bị điên à? Ngươi là ai?” Ninh Diệu tỏ vẻ ghét bỏ gã ngay lập tức.
Những lời này không khác gì một đòn trí mạng giáng vào Lâm Lãnh Viêm.
Tại sao lại thế này? Người này thế mà lại dám nói chuyện như vậy với gã? Chẳng lẽ y không rung động chút nào sao?
Ngay giờ khắc này, nhân sinh quan và sự tự tin từ trước đến nay của gã đã bắt đầu xuất hiện vết nứt. Sắc mặt Lâm Lãnh Viêm nặng nề, cười lạnh một tiếng.
Nếu như thủ đoạn dịu dàng không có hiệu quả, vậy thì đứng trách gã không khách khí. Gã chỉ đành dùng cách mạnh bạo để cướp người đi thôi!
Lâm Lãnh Viêm vuốt phẳng quần áo. Lúc này lửa giận của gã đã bùng phát, gã không thèm giữ lại gì nữa mà phô bày hết sức mạnh của mình ra.
Gã là con cưng của một thế giới, là nhân vật đứng trên đỉnh cao. Vì thế cho nên thực lực của Lâm Lãnh Viêm hoàn toàn có thể đứng vào hàng ngũ đứng đầu của đứng đầu.
Linh lực khủng khiếp gần như có thể che trời đấp đất. Nếu như có người nào không đủ linh lực đứng đây, có lẽ là đã bị luồng linh lực này ép đến mức nằm rạp xuống đất rồi hộc máu.
Kiếm trong tay Ninh Diệu bị lấy đi rất nhẹ nhàng. Khi y quay đầu lại, chỉ thấy Úc Lễ đã cầm lấy kiếm, sau đó bảo vệ y ở phía sau.
“Huynh làm gì vậy? Đừng quậy nữa mà, bây giờ cơ thể huynh không khỏe lắm, để cho ta đi!” Ninh Diệu muốn giành lại quyền chủ động, nhưng Úc Lễ lại nhẹ nhàng lắc đầu, không cho Ninh Diệu tiến lên nữa.
Đương nhiên Úc Lễ không bao giờ dám để y ra trận cả. Bây giờ sức mạnh của Ninh Diệu vẫn còn rất bí ẩn. Tuy rằng Thần Tích đã để lại sức mạnh cho Ninh Diệu, nhưng nhìn vào bên ngoài, tu vi của y vẫn chỉ là của một người mới bước vào con đường tu hành không lâu. Hắn nào dám để cho Ninh Diệu lên sân khấu đánh nhau được chứ.
Lỡ như bị thương ở đâu, thì hắn sẽ xót chết mất.
Những lời như vậy Úc Lễ cũng chẳng thể nào nói thật cho Ninh Diệu biết. Thật ra thì Ninh Diệu vẫn chưa biết chuyện trước giờ mình chưa dùng tới sức mạnh bao giờ, đều là hắn ở sau lưng y, xử lý hết những kẻ khiêu khích đó.
Úc Lễ uyển chuyển nói: “Kinh nghiệm thực chiến của em khá ít, đối mặt với loại người âm hiểm xảo trá như vậy thì cứ để cho ta đi. Em cứ đứng phía sau quan sát, đến khi nào phát hiện ra chỗ sơ hở của gã rồi ra tay cũng chưa muộn.”
Lâm Lãnh Viêm làm gì chịu nổi người khác đứng trước mặt mình nói chuyện ngọt ngào thân mật như thế. Lửa giận của gã bốc lên ngùn ngụt, sau đó gã đánh một chưởng đầu tiên về phía trước.
Úc Lễ đùng một tay đẩy Ninh Diệu đến nơi an toàn, còn tay kia thì giương kiếm lên đỡ đòn.
Hai luồng linh lực ngược chiều đâm vào nhau rồi nổ tung, phát ra một tiếng ầm thật lớn. Uy lực của nó vô cùng to lớn, đánh nát toàn bộ dãy núi ở bốn phía xung quanh.
Ninh Diệu và con tàu bay nằm trong khu vực được bảo vệ nên vẫn vô cùng bình yên. Dãy núi xung quanh bị san bằng thành bình địa khiến bụi đất bay đầy trời, Ninh Diệu đứng trong đó cố gắng mở mắt ra, nhìn vào trận đấu ở cách đó không xa.
Đây là một trận đấu sống còn hàng thật giá thật. Y đến thế giới này lâu như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy được một trận đấu kịch liệt như thế. Chiêu thức đánh nhau của họ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhưng dựa vào những dư ảnh còn sót lại, có thể nhận ra mỗi chiêu thức này đều ẩn chưa muôn vàn biến hóa, chắc chắn không phải những chiêu thức bình thường.
Lợi hại quá à!
Ninh Diệu nhìn vào trận đấu kịch liệt này, y mới nhận ra rằng mình không tiện nhúng tay vào đó. Nếu không thì rất có khả năng y sẽ ngộ thương người khác, hoặc chính là y bị ngộ thương.
Vậy nên Ninh Diệu chỉ có thể quan sát thật cẩn thận, nhưng tim thì đã vọt đến tận cổ họng rồi.
Ban đầu, trận chiến này chẳng phân được cao thấp, nhưng cuối cùng vẫn là Úc Lễ dần chiếm được ưu thế.
Ưu thế này bắt đầu tăng dần khiến cho Ninh Diệu thở phào một hơi.
Tạm thời y có thể yên tâm rồi. Cuối cùng Ninh Diệu cũng có thể chú ý đến những thứ khác, y nhìn một lát, dần dần dại ra.
Úc Lễ ra tay vừa quyết đoán vừa tàn nhẫn, nhưng cũng chẳng có gì lạ cả. Chuyện kỳ lạ duy nhất chính là chiêu thức mà Úc Lễ sử dụng, có phải hơi…mạnh quá hay không?
Nhìn vào thanh kiếm chỉ cần một chiêu là đóng băng được cả mặt đất này đi, hắn chỉ cần búng tay một cái là thi chú được ngay. Nhưng lại có thể dẫn động được toàn bộ linh khí đất trời, tạo thành lốc xoáy có thể cắn nuốt vạn vật…
Mấy chiêu thức này cho dù nhìn từ góc độ nào, y đều cảm thấy chúng chẳng có cái gì liên quan đến hai chữ bình thường hết á!
Không bình thường thế nào ấy hả? Thì ví dụ như những nhân vật siêu đỉnh mà y đã từng gặp qua trước đây, như Yêu vương đời trước, hay cả Ma Tôn nữa, khi đứng trước cái khí thế này thì đều giống như con nít chơi đồ hàng vậy.
Úc Lễ…thì ra Úc Lễ mạnh đến mức này sao?
Hình thượng bé đáng thương yếu ớt trong lòng y biến đâu mất tiêu rồi?
Ninh Diệu dại ra, y bỗng cảm thấy bản thân mình đã phát hiện ra một sự thật nào đó khủng khiếp lắm.
Mà đúng lúc này, Úc Lễ chém ra một luồng linh khí bàng bạc, kiếm khí lập tức đánh bay đối thủ ra xa mấy trượng.
Lâm Lãnh Viêm phun ra một búng máu. Trong ánh mắt gã tràn ngập sự lạnh lẽo. Gã giơ tay bấm niệm thần chú, tạo ra một bức tường phòng thủ trước người mình.
“Được, được lắm, là lúc nãy ta đã xem thường ngươi.” Lâm Lãnh Viêm cười lạnh, vươn tay lau vệt máu trên môi. “Ta công nhận ngươi có vài phần thực lực, dưới tình huống như này còn mạnh hơn ta một chút.”
Lâm Lãnh Viêm nhếch môi cười cuồng dại: “Nhưng vậy thì đã sao?”
Lâm Lãnh Viêm vươn tay, xòe ra năm ngón tay về phía trước. Trong lòng bàn tay của gã dần dần hiện ra một thứ ánh sáng mơ hồ, mang sức mạnh như có thể bóp méo cả thời không.
Sức mạnh kia không phải chỉ có một loại nguyên tố thuần túy, mà là do muôn vàn thứ hỗn tạp tạo nên. Mỗi một luồng sức mạnh khi tách riêng ra có lẽ không đủ mạnh, nhưng khi chúng hợp nhất lại với nhau thì lập tức tạo thành một nguồn sức mạnh khủng khiếp, khiến cho người ta sợ hãi.
Lâm Lãnh Viêm xóa bỏ bức tường phòng hộ trước người mình. Mặt Úc Lễ vẫn lạnh như băng, hắn cắn nát đầu ngón tay mình, máu hắn bay lên tạo thành hình dạng mấy bóng người đen nhánh đứng giữa không trung.
Bóng người đó nhận được mệnh lệnh của Úc Lễ, đánh thẳng về phía luồng ánh sáng vặn vẹo kia. Nhưng vừa mới đến gần, chúng đã bị đánh nát không còn sót lại thứ gì.
“Ta là đứa con của vận mệnh, có được sự thiên vị của toàn thế giới này. Thế nên phần sức mạnh được ưu ái này ta có thể tùy tiện sử dụng.”
Trong thế giới của gã, mỗi một người bị mị lực của gã chinh phục đều biến thành sức mạnh của gã. Đây là chính là bản lĩnh mà Thiên Đạo của gã đã cho gã khi gã rời khỏi thế giới của mình.
Ánh mắt Lâm Lãnh Viêm nhìn Úc Lễ vô cùng đắc ý, gã bắt đầu khoe khoang: “Đây là thứ sức mạnh mà ngươi vĩnh viễn không có được. Ngươi là kẻ bị Thiên Đạo ghét bỏ, bị thế giới ruồng rẫy. Không có bất kỳ ai ưu ái ngươi, vậy nên sức mạnh này là thứ mà ngươi vĩnh viễn không thể chạm tới.”
Lâm Lãnh Viêm điên cuồng cười rộ lên: “Kẻ bị thế giới ghét bỏ, thì lấy gì đấu với ta?”
Ánh sáng ấy bắt đầu mở rộng ra, đây là thứ sức mạnh thuộc về một thế giới, nó dùng toàn bộ sức mạnh của thế giới để nghiền ép đối thủ của mình.
Đối thủ của nó không có Thiên Đạo chống lưng, là kẻ địch của toàn bộ thế giới này, chỉ có thể cô đơn lẻ loi kiếm đường sống. Là nhân vật chính của cả thế giới, nhưng lại chưa bao giờ được nếm trải một chút thương yêu hay thiên vị nào cả.
Đó là vận mệnh đã được định sẵn, Úc Lễ nghe loáng thoáng được tiếng cười ngạo nghễ trong luồng ánh sáng ấy.
Phía sau chính là người mà mình yêu, Úc Lễ không lùi lại dù chỉ là nửa bước. Hắn chống kiếm đứng đó, dùng thân thể mình để ngăn cản.
Nhưng giữa nguồn sức mạnh không thể diễn tả này, Úc Lễ bỗng cảm nhận được một hơi thở mà mình đã từng gặp qua.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng sáng trong treo trên bầu trời.
Trên mặt trăng không hề có thứ gì cả, nhưng lại cho hắn một cảm giác quen thuộc đến lạ.
Đó chính là Thiên Đạo trong thế giới của hắn.
Thứ đồ đó còn chưa chết, trước đây nó luôn ẩn nấp chỉ để chờ thời khắc này, kết hợp Thiên Đạo của cả hai thế giới để tấn công hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết!
Hai nguồn sức mạnh chồng chéo vào nhau, cùng tấn công về phía hắn.
Luồng ánh sáng trắng khổng lồ tan đi, cả chiếc tàu bay đều vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Suy cho cùng nó cũng không chịu nổi sức tàn phá lớn đến thế. Nhưng Úc Lễ vẫn đứng yên tại chỗ đó, hắn cắm mũi kiếm xuống đất, cuối cùng vẫn không gánh nổi sức nặng mà ho ra một vũng máu.
Tàu bay dưới chân đã vỡ tan tành. Cho dù là như thế, vẫn có một góc nhỏ vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị tổn hại một chút gì, cũng không phải gánh chịu bất kỳ đòn tấn công nào.
Nơi đó, chính là nơi cho dù Úc Lễ có phải bỏ mạng tại đây, cũng phải bảo vệ nó thật tốt.
“Úc Lễ! Huynh sao rồi?” Lòng Ninh Diệu nóng như lửa đốt, y hét lên: “Huynh mau bỏ cái lá chắn này ra đi! Đừng nhốt ta trong này nữa, cho ta qua đó đi!”
Úc Lễ nhẹ nhàng quay đầu về phía sau, nhìn thoáng qua người mà hắn nâng niu đặt trên đầu tim mình.
Nếu như có thể, cho dù là sống hay chết, ngay tại thời khắc cuối cùng này, hắn rất muốn được ôm Ninh Diệu một lần.
Nhưng bây giờ, mọi đòn tấn công đều dồn hết về phía hắn. Nơi hắn đang đứng chính là nơi nguy hiểm nhất. Hắn cách Ninh Diệu càng xa, thì Ninh Diệu sẽ càng được an toàn.
Có lẽ hắn nên nghĩ cách dụ đối thủ đi theo mình, để Ninh Diệu có đường thoát thân, chứ không phải cùng hắn đứng trên một con thuyền như lúc này.
Thân thể càng đau đớn, đầu óc lại càng tỉnh táo. Chỉ trong giây lát, Úc Lễ đã đưa ra quyết định của mình.
Hắn phải đi.
Chắc chắn Thiên Đạo sẽ đi theo hắn, và hắn cũng chỉ cần chọc giận tên kia, là có thể đưa tất cả đối thủ đi đến nơi khác.
Sau một thời gian nữa, Thần Tích sẽ đến đây đưa Ninh Diệu trở về thế giới an toàn.
Khả năng hành động của Úc Lễ rất mạnh, kế hoạch lập tức được tiến hành.
Thật ra chọc giận Lâm Lãnh Viêm rất dễ dàng, chỉ cần dùng một ánh mắt vô cùng khinh bỉ là được.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng một giây trước khi Úc Lễ kịp bỏ đi, một đôi tay lại xuất hiện, ôm chặt lấy hắn từ phía sau.
“Đừng cho là ta không đoán được huynh đang nghĩ gì.” Giọng nói của Ninh Diệu vang lên từ sau lưng hắn. “Muốn một mình dẫn dụ đối thủ đi đúng không? Ta đã cho phép chưa?”
Từ khi nào mà Ninh Diệu đã thoát ra khỏi kết giới của hắn?
Úc Lễ mạnh mẽ làm gương mặt mình trở nên lạnh lùng: “Bây giờ không phải là lúc mà em có thể tùy hứng.”
“Ta không tùy hứng, ta sẽ cùng huynh đối phó với hắn.” Ninh Diệu nghiêm túc nói.
Y vẫn luôn nghiêm túc quan sát quá trình chiến đấu. Khi Lâm Lãnh Viêm dùng chiêu thức kia, cuối cùng y cũng hiểu được sức mạnh mà Thần Tích để lại cho mình là gì.
Có vẻ như y đã hiểu được cách sử dụng sức mạnh ấy như thế nào rồi.
“Không phải là được toàn thế giới ưu ái thôi sao? Thứ như vậy, ta cũng có.” Ninh Diệu nói.
Ninh Diệu buông hai tay đang ôm Úc Lễ ra, rồi đứng sóng vai với hắn.
Y cũng vươn tay lên, bỗng nhiên trong lòng bàn tay y có một luồng ánh sáng thuần trắng đang tụ lại.
Ánh sáng ấy vừa thánh khiết lại vừa ấm áp, tựa như có thể gột rửa sạch sẽ mọi vật.
Ninh Diệu vung tay, ánh sáng đó liền bay thẳng về phía kẻ địch. Úc Lễ cũng nhanh chóng phản ứng lại, hắn theo sát ánh sáng trắng ấy, cùng tấn công về phía đối thủ.
Sắc mặt kiêu ngạo điên cuồng của Lâm Lãnh Viêm cuối cùng cũng thay đổi, gã chính là cái khiên chịu trận tiếp theo. Gã rên một tiếng, sau đó khẽ cắn môi rồi quay đầu chạy đi, trốn khỏi nơi này mà không dám nhìn lại một lần nào.
Có lẽ là gã đã tu luyện một loại công pháp đặc biệt nào đó. Trong nháy mắt, gã đã biến mất không thấy tăm hơi.
Mà tốc độ chạy của Thiên Đạo còn nhanh hơn nhiều.
Nguy hiểm đã được giải trừ, nhưng ánh sáng kia vẫn chưa tiêu tán. Nó dạo một vòng quanh người Úc Lễ, sau đó mới từ từ tan biến.
Ninh Diệu lại ôm lấy Úc Lễ: “Ta đỡ huynh đi nghỉ nha. Lời mà tên vừa nãy nói đó, huynh nhất định không được tin đâu đó.”
Úc Lễ sửng sốt: “Nói gì?”
“Chính là…chính là nói chuyện không có ai thiên vị huynh đó, huynh đừng tin.” Ninh Diệu ngẩng đầu, đôi mắt sáng trong như ngọc, nghiêm túc nhìn hắn chăm chú.
“Sao lại không ai thiên vị huynh chứ? Còn có ta ở đây mà, ta đau lòng vì huynh nhất.”
——-Hết chương ——-