“Em muốn thương lượng với ta chuyện gì?” Úc Lễ lên tiếng hỏi. Không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt hơi sa sầm, nhưng giọng điệu lại dịu dàng khác hẳn với vẻ mặt hắn. “ Nếu như không có em giúp đỡ ta, để một mình ta đối mặt với bọn họ, thì cùng lắm là được ba chiêu mà thôi.”
“…” Cuối cùng Ninh Diệu đã nhận ra được rằng tên này chỉ đang giả vờ đáng thương thôi. Y vừa giận vừa buồn cười, đẩy Úc Lễ ra. “Huynh đừng suy nghĩ lung tung như vậy nữa. Ta biết huynh không thể không có ta, vậy nên ta sẽ không bỏ huynh lại một mình, vậy đã được chưa?”
Úc Lễ nghe được câu bảo đảm này của Ninh Diệu mới yên tâm được một chút. Sau khi mặc lại quần áo cho Ninh Diệu, mà chính hắn cũng đã ăn mặc chỉnh tề, Úc Lễ mới bước ra ngoài xe, đứng ở nơi chỉ cần dùng mắt thường đã có thể thấy được Hoa Băng.
Hoa Băng trong suốt lấp lánh như được điêu khắc từ băng tuyết. Nhưng sau khi đoá hoa này bị hái xuống sẽ giống như băng đá bị đặt dưới ánh mặt trời, tan biến rất nhanh. Cho dù đặt trong hộp làm từ bất cứ loại ngọc gì cũng không thể ngăn chặn được quá trình tan biến của nó. Vậy nên khi vừa tháo xuống, thì bắt buộc phải ăn ngay.
Nhưng không phải là sau khi ăn nó xong thì Nhiên Tình Chủng sẽ lập tức biến mất. Sau khi ăn xong thì còn cần phải luyện hoá nó trong cơ thể mình, như vậy mới có thể đảm bảo hiệu quả của nó, hoá giải hoàn toàn Nhiên Tình Chủng.
Khi luyện hoá bắt buộc phải tập trung cao độ, nếu không thì có khả năng xảy ra sai sót rất lớn.
Úc Lễ nói chuyện này cho Ninh Diệu nghe. Ninh Diệu giật mình một cái, rồi gật đầu rất nghiêm túc: “Vậy trong lúc huynh luyện hoá, ta sẽ hộ pháp, bảo vệ an toàn cho huynh. Huynh cứ yên tâm, trong thời gian này, cho dù thứ gì cũng không thể chạm vào huynh được đâu.”
Trước đây, Ninh Diệu đã từng thể hiện sức mạnh thật sự của mình. Úc Lễ suy nghĩ một lát, cảm thấy Ninh Diệu có thể gánh nổi nhiệm vụ này, bèn đồng ý với y: “Em ở bên ngoài bắt buộc phải bảo vệ an toàn cho cả hai chúng ta, không được để bất cứ thứ gì quấy nhiễu. Mau trả Nhiên Tình Chủng về cho ta đi.”
“Được rồi.” Lúc này Ninh Diệu lại không hề từ chối nữa, nhưng sắc mặt lại đỏ ửng cả lên.
Dù sao thì Úc Lễ cũng đã cố gắng hết sức trong khoảng thời gian qua, vậy nên không chỉ có mình y bị đút no, mà Nhiên Tình Chủng cũng bị cho ăn đến mức no căng luôn rồi. Thế nên bây giờ nó cũng không còn khiến người ta khó chịu như ban đầu nữa.
Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị ổn thoả, mà xe ngựa cũng vừa đúng lúc đến được ngọn núi. Hoa Băng trong suốt đã hiện ra trước mặt họ.
Có vài dây leo ăn thịt người trong suốt vươn đến. Nhưng nó còn chưa kịp tiếp cận kẻ địch thì đã bị Úc Lễ phất tay đánh tan. Sau đó hắn lấy được Hoa Băng dễ như trở bàn tay.
Ninh Diệu dùng sức mạnh của mình để tạo cho Úc Lễ một căn phòng trắng tinh để bế quan. Thấy Úc Lễ đã đi vào đó, Ninh Diệu mới đóng cửa căn phòng ấy lại.
Mọi thứ trên ngọn núi băng cao ngất này đều rất yên tĩnh. Mọi kẻ địch dám mò đầu tới đều đã bị Úc Lễ xử lý hết, vậy nên bây giờ chỉ còn lại gió lớn đang gào thét làm bạn với Ninh Diệu.
Ninh Diệu lấy một chiếc đệm mềm từ nhẫn trữ vật ra rồi ngồi xuống. Nhưng nới ngồi được một chút đã cảm thấy không được tự nhiên lắm, đành đứng lên.
Cái tên Úc Lễ đáng ghét này, bây giờ mỗi lần y ngồi xuống đều cảm thấy như mình đang ngồi lên thứ gì đó vậy. Tạo thành thói quen như vậy có ổn không đây?
Hơn nữa, vì sao trong nhẫn trữ vậy của Úc Lễ lại có nhiều thứ thuốc mỡ công hiệu đến thế? Hắn chuẩn bị lúc nào mà đến cả y cũng chẳng hay biết được gì luôn.
Sau khi thoát khỏi sự khống chế của Nhiên Tình Chủng, khi Ninh Diệu nhớ lại những chuyện này chỉ cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa xấu hổ quá chừng.
Trên đường đến đây, thời gian giống như tạo thành một vòng lặp. Nhưng trong cái vòng lặp này, y lại chưa hề làm chuyện gì đứng đắn hết á.
Y không bao giờ quên được mấy chuyện ngốc nghếch mà mình làm đâu.
Ninh Diệu cứ đào hố trên mặt tuyết rồi lấp lại, tự tiêu khiển để chôn vùi quá khứ vậy.
Thôi! Cũng có phải là làm chuyện đó với người khác đâu, làm với Úc Lễ cũng tốt mà.
Vậy sau khi Úc Lễ hoá giải được Nhiên Tình Chủng, thì y nên nói chuyện với hắn như thế nào đây?
Ninh Diệu vừa suy nghĩ vừa nặn ra hai người tuyết, y nặn một viên tuyết tròn tròn làm đầu, sau đó cẩn thận đặt hai cái đầu của đôi người tuyết này bên cạnh nhau.
Y đang muốn vẽ mặt mũi cho người tuyết, bỗng chân trời loé lên một tia sét. Tia sét đó nổ ầm một tiếng, rồi từ trên trời giáng thẳng vào đầu người tuyết, bổ gương mặt tròn vo ngây thơ của nó thành hai nửa.
Mặt Ninh Diệu đanh lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ngay lập tức, y thấy được một bóng người nhảy từ trên trời xuống.
Mà kẻ này, chính là Lâm Lãnh Viêm đã mấy ngày không gặp.
“Lại là ngươi.” Ninh Diệu che chắn trước căn phòng mà Úc Lễ bế quan, lạnh giọng nói: “Ta khuyên ngươi nên biết điều một chút, trước khi ta ra tay thì chạy ngay đi. Nếu không thì đừng trách ta không khách khí với ngươi.”
Lâm Lãnh Viêm nhất thời không nói được câu nào. Gã nhìn Ninh Diệu, trong ánh mắt bỗng xuất hiện vẻ tức giận.
Chỉ mới mấy ngày không gặp, mà khí chất của người trước mắt gã đã lặng lẽ thay đổi.
Nếu như nói trước đây chỉ là một nụ hoa trắng ngây ngô e ấp, còn mang theo sương sớm, thì bây giờ đã biến thành một đoá hoa nở rộ đầy kiều diễm. Trên mỗi một cánh hoa mềm mại, đều đã bị người ta nhẹ nhàng hôn lên.
Đây rõ ràng là người gã xem trọng, thế mà lại bị kẻ khác tưới đến mức nở rộ như thế.
“Đi?” Lâm Lãnh Viêm cười lạnh một tiếng. “Bây giờ cuối cùng hai người các ngươi cũng tách nhau ra rồi. Không lẽ ngươi cho rằng chỉ một mình ngươi có thể đối phó được ta sao?”
Lâm Lãnh Viêm vung tay lên, căn phòng mà Úc Lễ bế quan tạm thời bị ngăn cách bởi một không gian vặn vẹo, khiến hắn không thể nhúng tay vào trận chiến kế tiếp.
Ninh Diệu vẫn đứng yên không thèm nhúc nhích, bỗng nhiên y nghĩ tới một chuyện rất đáng nghi: “Làm sao ngươi có thể biết được vị trí chính xác của chúng ta? Lại còn có thể xuất hiện ngay tại thời cơ thích hợp như thế?”
Rõ ràng cả y và Úc Lễ đều không cảm nhận được có người đang theo dõi mình. Kẻ này cho dù có mạnh đến mức nào, cũng không thể đi theo họ suốt cả quãng đường nhưng thần không biết quỷ không hay được.
Sau khi Lâm Lãnh Viêm nghe xong câu hỏi này, lập tức bật cười: “Ta đâu chỉ có một mình. Sớm muộn gì hắn cũng phải chết, nếu như ngươi thức thời một chút, thì phải biết đến nương nhờ vào ta, cũng không phải bị thương đau đớn.”
Mặt Ninh Diệu lạnh tanh: “Ngươi là cái thá gì mà dám nói rằng sớm muộn gì huynh ấy cũng chết? Đồng loã của ngươi là ai?”
Thật ra có một lần y cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh, nhưng y không biết được rõ ràng nơi phát ra nguồn sức mạnh ấy. Sau đó là bị Nhiên Tình Chủng ảnh hưởng, nên vẫn luôn bận bịu làm cái việc kia kia, thế là cũng quên hỏi lại Úc Lễ cho rõ ràng.
“Kẻ vi phạm Thiên Đạo, bị Thiên Đạo ghét bỏ, đương nhiên không sống được mấy ngày trong thế giới này.” Lâm Lãnh Viêm ngẩng đầu cười lạnh, nhìn chằm chằm vào khoảng không hư vô. “Mà ta, lại chính là người được Thiên Đạo đón nhận. Chính nó cố ý tìm đến ta. Từ nay về sau, ta mới là trung tâm của thế giới này!”
Gì cơ?
Chỉ với mấy câu ngắn ngủi, nhưng Ninh Diệu bỗng có cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Đúng rồi, kẻ này giống với y, có được sức mạnh từ thế giới khác. Vậy kẻ này…có khi nào là nhân vật chính bị hệ thống mang đến từ thế giới khác hay không?
Dường như mọi gút mắc đều đã được mở ra, tất cả mọi việc đều được xâu chuỗi lại với nhau.
[Hệ thống.] Ngoại trừ lúc y mới đến, thì hệ thống chưa xuất hiện lần nào nữa. Ninh Diệu bắt đầu hỏi thử nó. [ Có phải ngươi là Thiên Đạo không? Kẻ này là do ngươi mang đến?]
Ninh Diệu bỗng nghe được một tiếng cười rất khẽ, có vẻ là phát ra từ trong đầu y, nhưng lại giống như từ trên trời vọng xuống.
Trong lòng Ninh Diệu đã đoán được đại khái, y nhìn về phía Lâm Lãnh Viêm, hỏi: “Nó đưa ngươi đến thế giới này, là muốn mượn tay ngươi để giết Úc Lễ?”
“Không tệ.” Lâm Lãnh Viêm không muốn nói chuyện phiếm đơn giản như thế, gã rút vũ khí của mình ra, cười nói: “Nhưng mà đoán đúng rồi cũng không được khen thưởng đâu. Trước tiên ta sẽ bắt lấy ngươi, sau đó mới đến đối phó với hắn.”
Ánh mắt tham lam của gã lướt qua cơ thể Ninh Diệu. Trong lòng bắt đầu ảo tưởng vô số thứ, khiến cơ thể dần trở nên cơ khát khó nhịn.
Đợi đến khi gã chiếm được người này rồi thì mỗi ngày đều sẽ dẫn y theo bên cạnh, để có thể thử đủ loại tư thế đa dạng.
Bởi vì những hình ảnh ảo tưởng đang xuất hiện trong đầu mà Lâm Lãnh Viêm bắt đầu trở nên hưng phấn. Gã vung kiếm vẽ ra một cái rãnh sâu hoắm trên mặt đất đầy băng tuyết, sau đó cười lớn: “Van xin ta đi. Nếu như tâm trạng ta tốt thì sẽ nhẹ tay với ngươi một chút. Còn không thì đừng trách ta không biết không biết thương hương tiếc ngọc!”
Lâm Lãnh Viêm rất mong chờ sự hoảng sợ sẽ xuất hiện trên gương mặt diễm lệ kia. Nhưng ở cách đó không xa, dáng người trắng như tuyết kia vẫn cứ khoanh tay đứng đó. Y nhìn gã bằng ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Đôi môi mỏng của Ninh Diệu hé mở, phun ra mấy chữ: “Đầu óc ngươi có vẻ không tốt lắm nhỉ?!”
Lâm Lãnh Viêm kinh ngạc. Sau khi tỉnh táo, lửa giận của gã lập tức bùng lên đến tận trời!
Vậy mà có kẻ dám can đảm sỉ nhục gã như thế!
Gã không thèm khách khí nữa, lao vụt về phía trước rồi chém ra một đường kiếm.
Nhưng người mặc y phục trắng kia lại nhẹ nhàng né tránh, sau đó từ tốn nói: “Là thứ gì khiến cho ngươi có lòng tin rằng chỉ cần ta và huynh ấy không ở cùng nhau thì ngươi có thể thắng được ta? Chỉ bằng cái thứ được gọi thế giới ưu ái không đáng nhắc tới của ngươi?”
“Không đáng nhắc tới?” Lâm Lãnh Viêm tức đến bật cười: “Nói cũng dõng dạc lắm đấy. Được thôi. Để ta xem rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào!”
Rõ ràng là sức mạnh mà lần trước bọn họ sử dụng cũng chẳng chênh lệch nhau là mấy, nhưng bởi vì hai người Ninh Diệu và Úc Lễ liên thủ với nhau, nên gã mới tạm thời lui đi.
Bây giờ chỉ còn một mình Ninh Diệu, nhưng y vẫn còn dám nói năng ngông cuồng như thế!
Lâm Lãnh Viêm vung tay, ánh sáng có thể khiến không gian bị bóp méo lập tức xuất hiện. Gã nhìn Ninh Diệu, cười nhạo một tiếng: “Đến đây, để ta xem thử ngươi mạnh hơn ta được bao nhiêu!”
Người đứng cách đó không xa vẫn nhìn gã như thằng ngốc. Y hừ nhẹ một tiếng, rồi lắc đầu: “Khi Thiên Đạo đưa ngươi đến đây, chẳng lẽ không nói luôn cho ngươi chuyện ta đến từ thế giới nào sao?”
Lâm Lãnh Viêm nghe xong câu này, trong lòng bỗng mơ hồ cảm thấy không ổn: “Gì? Chuyện ngươi đến từ thế giới nào thì có liên quan gì ở đây?”
Nhưng Ninh Diệu cũng chẳng thèm giải thích nhiều, ánh sáng trắng mờ ảo xuất hiện trước người y. Ban đầu nó chỉ là một quả cầu nho nhỏ, nhưng khi quả cầu này ở bên cạnh Ninh Diệu, nó lại càng ngày càng lớn dần lên như đã phát điên rồi vậy.
“Lần trước ta mới nắm được sức mạnh này, nên chỉ dùng một chút da lông. Không nghĩ đến chuyện ngươi sẽ vì thế mà nghĩ rằng ta dễ bắt nạt.” Ninh Diệu nhàn nhạt nói. “Có được loại sức mạnh không thuộc về thế giới này như vậy, đáng lẽ ra phải biết lặng lẽ khiêm tốn một chút, chứ không phải dùng năng lực tiềm tàng của mình mà đi bắt nạt người khác.”
Quả cầu ánh sáng màu trắng ấy mở rộng đến cực độ, nếu như so sánh thứ trên tay Lâm Lãnh Viêm với quả cầu này thì nó còn chẳng bằng một món đồ chơi của trẻ con.
Lâm Lãnh Viêm đưa tay chắn trước người mình. Gã rên một tiếng, huyết khí trong cơ thể lập tức dâng lên cuồn cuộn.
Bỗng gã nhận ra được một sự thật vô cùng rõ ràng.
Thứ này không phải thứ hữu danh vô thực, mà đây đúng thật là thứ sức mạnh có thể tiêu diệt gã!
“Ta sai rồi, ta sai rồi, làm ơn tha cho ta!” Mấy giây trước còn là một người kiêu ngạo không ai bì kịp, bây giờ lại bị sức mạnh này dọa đến mức tè ra quần. “Ngươi nói đúng. Loại sức mạnh này chỉ nên dùng để làm việc thiện chứ không phải dùng để đánh giết! Mau dừng lại đi!”
Nhưng người nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, không bao giờ muốn làm tổn thương một nhánh cây ngọn cỏ kia chỉ nghiêng đầu, bày ra biểu cảm vô cùng tàn nhẫn.
“Khoan nào.” Ninh Diệu cười nói. “Ngươi bắt nạt Úc Lễ, vậy ta làm sao tha cho ngươi đây?”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Lâm Lãnh Viêm nghe được câu nói cuối cùng của Ninh Diệu.
“Muốn so sức mạnh mà thế giới ưu ái với ta sao? Ngươi xứng à?”
Ngọn núi tuyết lại trở về với màu trắng yên tĩnh của nó.
Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn về phía không trung mênh mông vô tận.
“Hệ thống…” Ninh Diệu sửa miệng. “Thiên Đạo, ngươi nhìn đi.”
Từ trên cao, có ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống y, nhưng vẫn không thấy được chủ nhân của ánh mắt ấy như trước.
Dù không được nó trả lời nhưng Ninh Diệu cũng chẳng thèm để bụng, y tiếp tục nói: “Kẻ ngươi phái đến để tiêu diệt Úc Lễ đã bị ta giết chết rồi. Mà ta, sẽ không bao giờ ra tay với Úc Lễ, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ kế hoạch này đi. Ngươi sẽ không bao giờ thực hiện được nó đâu.”
“Ồ.” Cuối cùng cũng có giọng nói từ trên cao truyền vào đầu Ninh Diệu, chính là giọng nói của hệ thống thường nói chuyện với y ngày trước. “Thất bại một lần cũng chẳng sao cả. Nhưng thấy quan hệ giữa ngươi và hắn tốt như thế, ta cũng yên tâm rồi.”
Ninh Diệu giật mình, vội hỏi lại: “Ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì cả. Ha ha! Yêu nhau nhưng người ở chân trời, kẻ ở góc biển, mãi mãi không thể gặp nhau. Chuyện này nghe có vẻ rất tuyệt vời, không phải sao?”
Ninh Diệu lạnh mặt, hăm doạ nó: “Ngươi đừng nghĩ mình là Thiên Đạo thì sẽ luôn được bình an. Chung sống hòa bình chính là cách tốt nhất của chúng ta.”
“Ai muốn chung sống hòa bình với các ngươi? Giết hắn! Chỉ có giết hắn rồi, ta mới có thể trở thành một thế giới cao cấp hơn. Loại người đến từ thế giới khác như ngươi làm sao mà hiểu được?”
Trong giọng nói của Thiên Đạo lộ rõ sự điên cuồng: “Chỉ cần ta còn tồn tại, thì sẽ trả ngươi về thế giới cũ. Nếu ta chết đi, thì quyền quản lý của thế giới này cũng sẽ đá ngươi quay về. Ngươi cứ việc uy hiếp ta, nhưng ngươi vĩnh viễn không thắng nổi ta!”
Ninh Diệu trầm mặc, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng cười của Thiên Đạo: “Có phải ngươi đang muốn bàn bạc với hắn để đối phó ta không? Ha ha, nói không phải ngoa, nhưng đây chính là quy tắc cơ bản nhất của thế giới này. Ngươi là kẻ từ ngoài đến, thế nên cuộc nói chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, ta biết, ngươi biết.
Theo những lời này, một chú cấm ngôn vô hình cũng từ từ rơi xuống mặt đất.
“Cứ việc hưởng thụ thời gian tươi đẹp còn lại giữa ngươi và hắn đi, ta sẽ chờ các ngươi ở tòa tháp cuối cùng.” Giọng nói của Thiên Đạo xa dần, cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Gió lớn gào thét bên tai. Hoa tuyết như lông ngỗng cứ chậm rãi bay khắp đất trời, bỗng có một bông tuyết nho nhỏ dừng lại trên chóp mũi Ninh Diệu.
Bông tuyết lạnh lẽo, khí lạnh của nó đi từ chóp mũi, rồi truyền thẳng vào lòng Ninh Diệu.
Nhưng bông hoa tuyết kia lại bị một bàn tay to lớn ấm áp bắt lại. Bàn tay to lớn ấy nhẹ nhàng véo chóp mũi Ninh Diệu, cho đến khi nơi đó trở nên ấm áp.
“Sao đột nhiên tuyết lại rơi? Em không vui sao?” Úc Lễ nhẹ giọng hỏi.
Ninh Diệu lấy lại tinh thần. Y rất ngạc nhiên vì sự nhạy bén của Úc Lễ, bèn nở một nụ cười, sau đó lại nói dối hắn: “Không phải đâu. Chuyện này không liên quan đến ta, nó tự rơi xuống đó. Vì nơi này là núi tuyết mà.”
Ninh Diệu muốn thuật lại cuộc nói chuyện giữa mình và Thiên Đạo cho hắn nghe. Nhưng cho dù y dùng bất kỳ ngôn ngữ gì, hay ám chỉ như thế nào, cũng không thể phát ra âm thanh.
Vì thế nên miệng y cứ mấp máy liên tục, nhưng chẳng nói ra được gì cả. Dáng vẻ đó thật sự rất ngốc nghếch.
“Sao thế?” Úc Lễ nhíu mày.
“Cái người lần trước lại muốn đến quấy rối, nhưng mà bị ta đánh chết mất tiêu rồi. Sau này không cần phải bận tâm đến hắn nữa.” Ninh Diệu chậm rãi nói. “Linh lực của ta bị tiêu hao hơi nhiều, nên thấy mệt quá à. Nhiên Tình Chủng của huynh sao rồi? Đã giải được chưa?”
Úc Lễ yên tâm được một chút, cười nói: “Rất thuận lợi.”
Ninh Diệu vẫn tiếp tục nói như rùa bò: “Đúng rồi, lần trước ta có nói với huynh về chuyện sau khi huynh giải được Nhiên Tình Chủng, ta có chuyện muốn nói cho huynh…”
“Ngủ trước đã, em mệt rồi.” Úc Lễ cắt ngang lời Ninh Diệu định nói ra, sau đó ôm người vào thùng xe.
Ninh Diệu có thể dễ dàng nhận ra hắn đang muốn lảng tránh vấn đề này.
Chăn đệm trong xe đã được thay sạch sẽ. Ninh Diệu nằm trên đệm mềm, đôi mắt xinh đẹp của y cứ nhìn Úc Lễ chăm chú.
Thật ra thì giữa cầu mà không được và có được rồi lại mất, thì chuyện nào sẽ đau khổ hơn?
Y cũng không biết nữa.
Cho dù kết cục đã định sẵn rằng y phải đi, nhưng y vẫn hy vọng mình có thể cùng Úc Lễ trải qua một đoạn thời gian ngọt ngào đáng nhớ, chứ không phải từ đầu đến cuối, đều phải khoác lên chiếc áo mang tên bạn bè.
Y muốn làm rõ quan hệ với Úc Lễ.
Nếu như Úc Lễ đã không muốn nghe y nói, cũng không muốn thảo luận cùng y ở thực tại, vậy thì cứ vào trong mơ rồi nói.
“Ta không muốn ngủ một mình. Ta ngủ một mình không được, huynh ngủ cùng ta đi.” Ninh Diệu nói.
Trận pháp bảo vệ xe ngựa cũng đã đủ rồi, Úc Lễ bèn nằm xuống cùng với Ninh Diệu. Bỗng nhiên Thần Khí của Phượng tộc lại xuất hiện trong tay hắn.
“Quà của huynh sau khi giải Nhiên Tình Chủng nè. Cứ dùng cái này để mơ một giấc mơ thật đẹp đi. Huynh đã vất vả suốt một khoảng thời gian dài rồi mà.” Ninh Diệu nói.
Úc Lễ không nhận. Hắn nghi ngờ nhìn về phía Ninh Diệu.
“Ta sẽ không nhân lúc huynh ngủ mà chạy mất đâu! Vết thương trên người huynh còn chưa lành. Quan hệ của chúng ta đã tốt đến mức này rồi, đâu còn như lúc vừa gặp nữa đâu, sao huynh cứ nghi ngờ ta sẽ chạy trốn khỏi huynh thế?”
Úc Lễ cầm lấy Thần Khí, Ninh Diệu cũng đặt một tay lên nó. Y nhắm mắt lại, cùng Úc Lễ đắp chung chăn mà tiến vào mộng đẹp.
———–Hết chương ———-