Xuất phát từ ý muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, Úc Lễ chỉ đành nén lại cảm xúc của mình, bắt đầu tấn công về phía kẻ địch.
Tên Ma tộc áo xanh cao hơn Úc Lễ gần một cảnh giới nhỏ, vậy nên khi gã đối mặt với sự tấn công của Úc Lễ thì vẫn còn rất kiêu ngạo.
Sau khi tên Ma tộc đó và Úc Lễ đánh nhau một hồi, gã ta tự cho rằng mình đã nắm được tẩy của Úc Lễ, cũng như đã nắm được kế hoạch của hắn, vậy nên thái độ càng trở nên càn rỡ hơn.
“Đừng giãy chết nữa, chỉ bằng ngươi mà có thể làm khó được ta sao? Ha ha ha. Cho dù hai người các ngươi cùng xông lên, thì cũng không làm gì được ta!” Tên Ma tộc áo xanh cười ngạo nghễ, gã kiêu ngạo khiêu khích. “Đợi đến khi ta giết ngươi rồi, ta sẽ chiếm lấy người bên cạnh ngươi. Một thằng nhóc chưa mọc đủ lông như ngươi thì làm sao thỏa mãn được y, vẫn nên để ta…”
Giọng nói của tên Ma tộc áo xanh bỗng nhiên dừng lại. Mắt gã trợn trừng, kinh ngạc nhìn vào ngực mình.
Nơi đó bị một lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng. Ma khí từ kiếm của Úc Lễ ăn mòn máu thịt nơi đó, khiến cho miệng vết thương không thể khép lại, mất đi sức sống rồi biến thành một đống thịt thối rữa.
Khóe miệng tên Ma tộc áo xanh trào máu tươi. Hắn kinh ngạc trợn tròn mắt, sau đó từ từ ngã xuống. Mãi đến khi hoàn toàn mất đi hơi thở, vẫn cứ mở to mắt như vậy, chết không nhắm mắt.
Ninh Diệu: “…”
Chuẩn chất nhân vật làm nền bị nam chính vả mặt bép bép.
Vậy nên mới nói rằng vào lúc đánh nhau không được nói quá nhiều lời vô nghĩa. Nếu như Úc Lễ không bị mấy câu đó chọc giận, thì biết đâu gã ta còn có đường chạy trốn nếu như đánh không lại ấy chứ.
Đúng thật là tự thân làm bậy, không thể sống!
Úc Lễ đã giết chết Ma tộc, vậy nên bí cảnh này cũng bắt đầu rạn nứt.
Các tu sĩ hôn mê khi nãy cũng bắt đầu tỉnh lại, lồm cồm bò dậy, vẻ mặt ai nấy đều ngơ ngác.
Ngay cả một ánh mắt Úc Lễ cũng chẳng thèm cho đám người này, hắn lùi về phía Ninh Diệu, rồi nói: “Bí cảnh này có lẽ là nơi để tu sĩ Ma tộc săn mồi, nên dùng một công cụ khác để dựng nên. Chúng ta mau rời khỏi nơi này đi.”
Ninh Diệu gật đầu. Dù sao bọn họ đến nơi này cũng chỉ vì để luyện kiếm ý cho Úc Lễ. Nhưng nếu như Úc Lễ đã đánh một trận với Ma tộc rồi thì chuyến đi này cũng coi như viên mãn.
Trên bầu trời bên ngoài hang đã xuất hiện một khe nứt, Ninh Diệu bắt lấy bả vai của Úc Lễ, rồi đưa hắn bay ra ngoài. Bọn họ không gặp bất kỳ trở ngại nào, thuận lợi bay ra khỏi bí cảnh nhỏ này, sau đó quay về với không gian rộng lớn bên ngoài.
Ninh Diệu muốn đưa Úc Lễ vào thành xem đại phu, để tránh cho Úc Lễ phải vì trận đánh khi nãy mà có vết thương hay mang mầm bệnh nào đó. Nhưng Úc Lễ lại nắm chặt lấy tay y, kéo y bay thẳng về hướng khác.
“Đi đến đó làm gì?” Ninh Diệu nghi hoặc, hỏi thử: “Ta nhớ là hướng đó không có gì hết mà?”
Úc Lễ không trả lời, hắn vẫn kéo Ninh Diệu bay đi. Khi bay đến một nơi nào đó, hắn mới từ từ đáp xuống.
Hai chân Ninh Diệu đặt trên mặt đất, y nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy hơi nghi hoặc.
Nơi này chỉ là một cái hồ nho nhỏ giữa lòng đảo. Ở giữa hòn đảo là một cái cây thật lớn, xanh um tươi tốt, mà ở giữa tán cây ấy là những đóa hoa màu trắng nở rộ.
Hoàng hôn đỏ rực như lửa chiếu trên tán cây, giống như được tán cây ấy nâng lên, lại tựa như là phủ lên trên đó một rặng mây đỏ.
Khi phối hợp với cả rừng hoa thơm cỏ dại trên hòn đảo này, khiến cho phong cảnh nơi này càng trở nên tuyệt đẹp, khiến cho người ta rất muốn ngâm một bài thơ.
Bây giờ còn đang là thời khắc tháng năm an lành, dòng chảy của thời gian cũng đang trôi thong thả, giúp cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, dần thả lỏng hơn.
Úc Lễ dẫn y đến nơi này ngắm hoàng hôn sao?
Ninh Diệu vừa suy nghĩ, vừa nói chuyện phiếm cùng Úc Lễ: “Huynh xem mặt trời trên kia kìa, giống như một cái lòng đỏ trứng vậy. Không biết huynh có ăn bao giờ chưa, nhưng mà lòng đỏ có màu sắc như vầy thì ngon lắm luôn á.”
Úc Lễ không muốn trả lời vấn đề này, biểu cảm trên mặt hắn cực kỳ nghiêm túc: “Ta có lời muốn nói với huynh.”
“Hửm?” Ninh Diệu ngạc nhiên. “Huynh nói đi.”
Úc Lễ bảo có chuyện muốn nói nhưng lại cứ giữ nguyên một nét mặt. Đôi môi mỏng của hắn mím chặt mãi, suốt một hồi lâu cũng chẳng nói ra được câu nào.
Nhưng Ninh Diệu vẫn không muốn thúc giục hắn, y cho Úc Lễ thời gian để suy nghĩ, còn mình thì cứ ngây ngốc ngồi đó ngắm Úc Lễ.
Khi nhìn gần Úc Lễ dưới ánh hoàng hôn, y bỗng cảm thấy Úc Lễ bây giờ càng nhỏ hơn. Trong hiện thực, từng đường nét trên gương mặt của Úc Lễ đều mượt mà sắc bén, nhưng bây giờ, chúng đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi y và thiếu niên Úc Lễ đã sống chung với nhau hơn nửa tháng, mỗi ngày y đều liều mạng bắt Úc Lễ ăn nhiều để cao lên. Cuối cùng y cũng thành công nuôi Úc Lễ mập hơn được mấy cân thịt, không còn gầy yếu mảnh khảnh như lúc họ mới gặp mặt nhau nữa.
Thiếu niên vốn vẫn chưa hết tính trẻ con, trên má còn có tí thịt, khiến cho gương mặt của thiếu niên tràn đầy anh khí ấy có thêm một chút ngây ngô.
Đúng rồi! Y còn chưa từng hỏi bây giờ Úc Lễ được bao nhiêu tuổi, chắc không phải là dưới mười bốn tuổi đâu nhỉ? Nếu không thì y sẽ thành cái loại dụ dỗ thanh thiếu niên yêu sớm mất thôi!
Ninh Diệu vừa nghĩ đến chuyện này, sắc mặt đã trở nên vô cùng hoảng hốt. Y đang muốn hỏi rõ Úc Lễ, thì đã thấy hắn đang từ từ nghiêng đầu, tiến sát vào mặt mình.
Ninh Diệu giật bắn mình, lùi lại nhanh như chớp, để tránh việc động chạm cùng thiếu niên Úc Lễ chưa rõ tuổi tác.
Ninh Diệu có lùi thì cũng chẳng khiến cho Úc Lễ ngừng lại, cũng có thể nói là bởi vì Ninh Diệu tránh, nên mới khiến cho chàng thiếu niên vốn còn đang ngượng ngùng lập tức biến thành hung thần ác sát. Ninh Diệu càng chạy thì hắn càng bám riết, không hề buông tha y một chút nào.
Ninh Diệu lùi lại một bước, toàn bộ nửa người trên chỉ hận không thể gập thành một góc độ. Đến khi không còn đủ không gian để né nữa, y chỉ còn cách nhanh chân chạy đi.
Ninh Diệu vừa mới nhanh chân chạy thoát bèn quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Úc Lễ vẫn còn đang ở ngay sau y. Sắc mặt hắn đã u ám đến mức không thể nào u ám hơn, biểu cảm thì không cần phải nói nữa, trông đáng sợ lắm luôn á!
“Sao lại đuổi theo ta?” Bước chân của Ninh Diệu càng nhanh hơn, còn nuôi ý đồ khuyên Úc Lễ dừng lại. “Huynh dừng lại trước đã, có chuyện gì mà không thể từ từ giải quyết được chứ?”
“Ta dừng? Sao huynh lại không dừng?” Úc Lễ cười lạnh. “Huynh trốn ta làm gì? Là huynh nói thích, vậy mà hôn cũng không muốn sao?”
Bỗng nhiên Úc Lễ cứ như là đã hiểu ra chuyện gì đó, tìm được nguyên nhân khiến Ninh Diệu trốn mình, sắc mặt hắn càng khó coi hơn.
“Đáng lẽ ta nên nghĩ tới sớm hơn. Tuy rằng miệng huynh nói thích ta, nhưng hành động lại không giống như lời huynh nói, rõ ràng là không muốn quá mức gần gũi với ta.” Úc Lễ gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy lời đó. “Trong lòng huynh vẫn còn nhớ tới đạo lữ đó của huynh. Ngoại trừ hắn ra, ai chạm vào huynh cũng khiến cho huynh thấy ghê tởm!”
“Cái gì? Huynh đang nói gì vậy?” Ninh Diệu càng nghe càng thấy hoa mắt chóng mặt. “Đủ rồi! Huynh đừng nói nữa. Không có chuyện như vậy đâu.”
Không dùng linh lực để phi hành mà cứ chạy như vậy mãi, vậy nên vị thiếu gia da thịt mềm mại quý giá này sao có thể là đối thủ của thiếu niên Úc Lễ được.
Chẳng qua bao lâu, Ninh Diệu đã bị Úc Lễ ở phía sau đuổi kịp, ôm trọn vào lòng.
“Bắt được huynh rồi.” Hai tay của Úc Lễ ôm chầm lấy eo Ninh Diệu. Đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm vào y, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười vô cùng âm u.
“Nếu không có việc này, vậy thì do ta nói sai. Nhưng tình cảm của chúng ta đến từ hai phía, vậy tại sao huynh lại tránh không cho ta hôn?”
Rõ ràng là Úc Lễ bây giờ vẫn còn là thiếu niên, nhưng nụ cười của hắn đã đủ để dọa người ta sợ chết khiếp, phảng phất như đang được đối diện với ma vương Úc Lễ ở hiện tại.
Quả nhiên đó đã là thứ có sẵn từ trong xương tủy, cho dù có như thế nào cũng vẫn tồn tại, không hề có chút gì liên quan đến thời thơ ấu cả.
Ninh Diệu hít sâu một hơi, run rẩy thốt ra câu hỏi vừa mới xuất hiện trong đầu mình: “Trước đây khi ta nói với huynh chuyện huynh là chuyển thế của đạo lữ ta, không phải huynh đã nói… Huynh không giống huynh ấy, sẽ không nảy sinh tình cảm với ta sao?”
Biểu cảm trên mặt Úc Lễ dần đơ ra.
Ninh Diệu nhỏ giọng nói tiếp: “Bây giờ mới được có mấy ngày đâu, sao chúng ta lại biến thành tình cảm đến từ hai phía rồi?”
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức xấu hổ.
Sau một lúc lâu, Úc Lễ mới nhỏ giọng nói: “Ta đổi ý, không được à?”
“Được, sao cũng được hết.” Ninh Diệu cố gắng nhịn cười.
Câu trả lời này coi như cũng làm Úc Lễ tạm hài lòng. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế ôm chầm lấy Ninh Diệu, rồi bắt đầu chuyển từ sau lưng y sang đối diện với y. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, muốn hôn lên đôi môi mềm mại của Ninh Diệu.
Ninh Diệu: “!”
Ninh Diệu nhanh tay lẹ mắt ấn đầu Úc Lễ xuống, tạo ra khoảng cách giữa gương mặt hai người.
Nghĩ đến việc Úc Lễ sẽ tưởng tượng ra nhiều chuyện hoàn toàn không tồn tại, Ninh Diệu vội vàng lên tiếng ngay.
“Ca ca hỏi đệ một chuyện nhé.” Ninh Diệu thừa cơ hội này chiếm lợi của Úc Lễ. “Năm nay đệ bao nhiêu tuổi thế?”
Rõ ràng là Úc Lễ không hề muốn trả lời câu hỏi này, nhưng dưới ánh mắt đầy mong chờ của Ninh Diệu, cuối cùng hắn cũng nghẹn ra được hai chữ.
“Mười lăm.”
Vẫn ổn vẫn ổn, sau khi Ninh Diệu nghe xong được câu trả lời thì thở phào một hơi.
Úc Lễ trả lời xong còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng Ninh Diệu lại ấn chặt hắn, không để lại cho hắn bất cứ cơ hội nào để lên tiếng.
“Huynh động chạm không làm ta thấy ghê tởm, bởi vì huynh còn nhỏ thôi.” Ninh Diệu bắt đầu dùng những lời lẽ sâu sắc để giảng giải cho Úc Lễ. “Mười lăm tuổi không thể làm những chuyện như vậy, có hiểu không?”
Mày Úc Lễ nhíu lại: “Loại chuyện gì?”
“Đương nhiên là mấy loại chuyện đó đó.” Ninh Diệu nói lấp lửng.
Nghe xong lời giải thích này, Úc Lễ chỉ cười lạnh một tiếng.
“Theo ta được biết, cho dù là Tu Chân giới hay là thế gian, thì mười bốn tuổi đều đã bái đường thành thân rồi. Ta đã vượt qua số tuổi ấy từ lâu, huynh lại dùng cái cớ bé tí này để lừa ta, làm sao ta tin được đây?” Úc Lễ lạnh lùng nói.
Ninh Diệu: “…”
Người cổ đại kết hôn chi mà….sớm quá chừng luôn á!
Úc Lễ đúng là người cổ đại, nhưng mà y thì đâu có phải! Y sẽ ở bên cạnh Úc Lễ, nhưng chuyện này cũng không chứng tỏ rằng y chấp nhận được mấy hành động gần gũi với trẻ vị thành niên đâu chứ!
Cảm giác tội lỗi quá nặng, lương tâm của y thật sự không cho phép y làm như vậy đâu!
Ninh Diệu liều mạng suy nghĩ đủ thứ lý do trong đầu, muốn để Úc Lễ tiếp thu ý kiến này của mình.
Nhưng Ninh Diệu lại chẳng nghĩ ra được gì cả, chỉ đành phải nghĩ ra lời nào đó có vẻ như có mở đầu mà không thể đáp lại để nói với hắn.
“Không phải ta kiếm cớ để trả lời lấy lệ với huynh. Huynh xem, cơ thể huynh còn đang cao lên, người lớn không cao lên nữa, huynh vẫn còn cao, vậy nên huynh vẫn còn nhỏ đó.” Ninh Diệu cố định ra một thời gian thích hợp. “Qua ba năm nữa, đến khi huynh đủ mười tám tuổi rồi, chắc chắn ta sẽ không trốn tránh huynh nữa.”
Ninh Diệu vừa nói xong, thì đã tự cảm thấy mấy câu này của mình chẳng có tí sức thuyết phục nào cả.
Mấy lời kiểu này sao mà Úc Lễ có thể tin được chứ? Đứng ở góc độ của Úc Lễ, mấy lời này của y chính là đang kéo dài thời gian vì không muốn gần gũi với hắn, nhìn kiểu gì cũng là do y vẫn chưa buông được vị đạo lữ đã chết kia!
Ninh Diệu đau đầu muốn xỉu, y đang muốn đổi sang một cách nói khác, thì Úc Lễ lại đột nhiên lên tiếng.
“….Ta hiểu rồi. Vậy theo ý của huynh, thì trước khi ta đủ mười tám tuổi, chúng ta vẫn giữ nguyên quan hệ như hiện tại.”
“?” Ninh Diệu kinh ngạc, sau đó mừng như điên. “Huynh hiểu thật ư?”
Úc Lễ vẫn cứ nhìn Ninh Diệu không hề chớp mắt. Ánh mắt hắn rất phức tạp, ẩn chưa chút gì đó như mới bừng tỉnh, còn có thêm tí ti đố kị khi nghĩ đến việc gì đó.
Cuối cùng những cảm xúc ấy cũng lắng xuống, hắn cúi đầu, nắm lấy tay Ninh Diệu.
“Là do ta suy nghĩ không chu toàn. Cơ thể ta đúng thật vẫn còn cao lên, vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, vậy nên bây giờ…sẽ hơi thua kém đạo lữ trước đây của huynh một chút.” Úc Lễ hơi rầu rĩ. “Cho ta thêm ba năm nữa, ta sẽ không thua kém gì hắn, sẽ giúp huynh thoả mãn được như thế.”
Ninh Diệu: “?”
???
Lại là vấn đề của y nữa hả? Sao y lại có cảm giác như điều mà Úc Lễ lĩnh ngộ được, với điều mà y muốn biểu đạt….hoàn toàn không phải là cùng một ý vậy nè!
————Hết chương ———