Lúc đến Thương môn, Tần Khai Dịch đã bắt đầu nghe thấy tiếng sụp đổ. Vách tường vốn đang vô cùng kiên cố đột nhiên xuất hiện rất nhiều khe nứt lớn uốn lượn, bắt đầu từ chân tường dần dần lan ra xa.
Vì có Viêm Cốt nên hắn cũng tiết kiệm được nhiều thời gian phá giải cơ quan. Sau khi hắn vào Thương môn cũng không chậm trễ nhanh chóng hướng về phía mật thất Viêm Cốt miêu tả.
“… Đây là thứ ngươi muốn?” Sau khi tiến vào mật thất, cả người Tần Khai Dịch đều sparta. Hắn nhìn thứ Viêm Cốt muốn lấy, bất đắc dĩ nói: “Viêm Cốt, ánh mắt ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Đó là một cái ô vô cùng cổ xưa. Chất liệu cũng vô cùng bình thường, bên trên không còn chút linh lực dao động, căn bản không giống hàng quý hiếm a.
“Tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì!” Biểu tình Viêm Cốt vô cùng nghiêm túc: “Cái ô này đối với ta có ý nghĩa vô cùng quan trọng!”
… Nếu như không thấy lỗ tai Viêm Cốt đỏ lên, Tần Khai Dịch thật sự đã tin lý do hắn nói. Hắn thở dài, cầm cái ô cũ nát kia lên: “Được rồi, thứ ngươi muốn cũng đã lấy được, chúng ta đi thôi.”
“Ân.” Tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng hắn lại thấy ánh mắt Viêm Cốt sáng lên biểu lộ tâm tình hiện nay rất vui vẻ: “Mau, ra cửa quẹo trái, quẹo trái, quẹo trái.”
“… Đây không phải là đi một vòng tròn sao?” Tần Khai Dịch cho rằng Viêm Cốt lại động kinh: “Ta mà có chết trong này thì ngươi cũng phải chôn cùng ta a.”
“Ai nói luôn quẹo trái?” Viêm Cốt phẫn nộ: “Ngươi không thể ngoan ngoãn trực tiếp nghe lời ta nói sao, cứ lề mề do dự lâu như vậy còn không phải nghe theo chỉ dẫn của ta sao!”
“Ít nhất nếu thật sự xảy ra chuyện … ta cũng muốn vì sinh mạng của mình mà giãy dụa chút chứ.” Tần Khai Dịch suy yếu nói.
“Giãy dụa xong chưa? Vậy chúng ta đi thôi.” Viêm Cốt đen mặt quát.
“A.” Tần Khai Dịch đem chiếc ô kia nhét vào giới chỉ, sau đó bắt đầu quẹo trái …
Trên đường đi, hắn vẫn nhịn không được tò mò: “Viêm Cốt, vì sao ngươi lại muốn chiếc ô kia vậy?”
“Lấy chỉ số thông minh của ngươi rất khó có thể nói cho ngươi hiểu.” Viêm Cốt không chút do dự biểu đạt sự khinh bỉ đối với Tần Khai Dịch.
“…” Mẫu thân ngươi, thầm nghiến răng, Tần Khai Dịch cười lạnh một tiếng: “Ngươi không nói ta cũng biết, không phải là có liên quan với sư tổ Tiết Hiền sao!”
Tàng Bảo Các này không phải Tiết Hiền xây nên sao, tất nhiên cái ô rách nát này cũng do Tiết Hiền mang vào.
“Sao ngươi biết?” Viêm Cốt kinh ngạc.
“Ngươi đoán?” Tần Khai Dịch nhếch miệng cười, quan hệ giữa Viêm Cốt và Tiết Hiền quả nhiên mờ ám.
“… A, không phải.” Đi tới ngã rẽ thứ ba, Viêm Cốt đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thấy vòng tròn màu đen chính giữa vách tường kia không?”
Tần Khai Dịch dừng lại ngẩng đầu, thấy trên đầu tường vẽ đồ án hoa sen thành một vòng tròn, hẳn nói: “Thấy, rồi sao nữa?”
“Chạm vào nó.” Viêm Cốt ngập ngừng một lát: “Sau đó chúng ta có thể ra ngoài.”
Nghe vậy, Tần Khai Dịch đang chuẩn bị nâng tay lên, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Ta nói ngươi này Viêm Cốt, cái này sẽ không hút ma khí của ta nữa đúng không? Hiện giờ ma khí ta không còn, nếu hút nữa là chết chắc a.”
“… Đúng a.” Tần Khai Dịch nhắc nhở hắn mới nhớ tới vấn đề này, do dự một chút nói: “Trong giới chỉ ngươi có phải có một cái Ngọc Tri Chu?”
“Làm sao ngươi biết?” Tần Khai Dịch cảnh giác nói: “Ngươi có thể nhìn thấy đồ vật trong giới chỉ của ta?”
“Không thể.”Viêm Cốt đối với chuyện Tần Khai Dịch hoài nghi rất bất mãn: “Ngươi cho là ta mơ ước cái đống rác của ngươi à? Đây là vũ nhục với ta! Nếu không phải Ngọc Tri Chu phẩm cấp đủ cao, ta mới lười biết đâu.”
“…” Tần Khai Dịch không nói gì, lười cãi nhau với Viêm Cốt: “Vậy Tri Chu mà ngươi nói dùng như thế nào?”
“Lấy ra, dán lên tường!” Viêm Cốt chốt như đinh đóng cột.
Đến lúc này, Tần Khai Dịch rốt cục mới phát hiện sư tổ hắn là người thích dùng cái gì đó dán lên tường. Tiết Hiền không thể có phương pháp mới nào để mở cửa sao sao sao? Ngoài việc dán lên tường thì cũng chỉ là dán lên tường!
Âm thanh sụp đổ càng ngày càng rõ ràng, Tần Khai Dịch cũng không dám chậm trễ. Hắn không chút do dự lấy Ngọc Tri Chu ném lên vòng tròn lên tường. Ngọc Tri Chu hiển nhiên không thích vòng tròn màu đen trên tường, nhiều lần muốn chạy trốn nhưng đều bị Tần Khai Dịch vô tình trấn áp thôi.
… Đồng chí, tuy ngươi rất thống khổ, nhưng hy sinh là đáng giá, nhân dân sẽ ghi nhớ công lao ngươi. Tần Khai Dịch mặc niệm trong lòng, càng dùng sức đè Ngọc Tri Chu xuống – Không phải hắn không thích động vật đáng yêu, nhưng đây là tình huống nguy cấp a!
Đại khái sau mấy phút, Ngọc Tri Chu dường như đã cung cấp đủ linh lực. Nhan sắc vốn trong suốt đã trở nên ảm đạm hơn, hành động cũng uể oải. Tần Khai Dịch nhìn thấy mà đau lòng, nhưng vẫn không dám lấy nó ra cho đến khi đột nhiên xuất hiện một cái động hắn mới cẩn thận lấy Ngọc Tri Chu ra, một lần nữa nhét vào trong giới chỉ.
“Đi mau.” Sắc mặt Viêm Cốt có chút thay đổi: “Chậm nữa là không kịp đâu.”
Tần Khai Dịch không cần Viêm Cốt nhắc nhở cũng biết, thấy động khẩu liền vội vàng chui vào. Một đường chạy gấp không dám dừng lại — Tàng Bảo Các đã sụp đến sau lưng hắn, có mấy viên gạch vỡ còn rơi trúng người hắn.
“A! Ta không bao giờ muốn chơi Lost Temple nữa!” Lĩnh hội đầy đủ nỗi xót xa khi chạy trốn đến cực hạn, Tần Khai Dịch chạy như điên cho đến khi xuất hiện thấy một tia sáng.
“Vù vù.” Ồ ồ thở dốc, Tần Khai Dịch nhanh chóng nhảy ra ngoài đường hầm.
Ngay khi hắn vừa nhảy ra, hắn nghe thấy tiếng nổ rất lớn đằng sau. Xoay người nhìn lại mới phát hiện nơi vốn dĩ là Tàng Bảo Các giờ đã biến thành phế tích. Chỉ còn những cây cột chạm trổ *** xảo đứt gãy chứng minh nơi đây từng có một kiến trúc hùng vĩ.
“Móa, rốt cục cũng thoát ra ngoài.” Cả người đều mặt xám mày tro, Tần Khai Dịch thở phào một hơi: “Chờ đến bí cảnh lần thứ hai mở ra … Ta rốt cục có thể trở về.”
Đến nay, Tần Khai Dịch còn không có nghe được âm thanh hệ thống vang lên. Ngược lại điều này chứng minh Thẩm Phi Tiếu vẫn còn an toàn.
“Ngươi phải về Linh Sơn phái?” Giọng nói Viêm Cốt không biết thế nào mà nghe có chút kì quái.
“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch xoa xoa cái mũi bị ngứa vì tro bụi: “Làm sao?”
“Cái kia … xin …” Tần Khai Dịch lại nghe thấy âm thanh Viêm Cốt có chút chột dạ.
“Ngươi muốn nói gì? Ngươi làm gì có lỗi với ta mà muốn xin lỗi?” Nghe Viêm Cốt ấp úng, Tần Khai Dịch giận dữ hét: “Nói mau!”
“Kỳ thật cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Viêm Cốt ho khan hai tiếng.
“Thật sự?” Tần Khai Dịch hồ nghi hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ bí pháp ẩn giấu ma khí ta nói ngươi luyện chứ?” Viêm Cốt ra vẻ trấn định.
“… Nhớ, làm sao?” Tần Khai Dịch không hiểu ý Viêm Cốt.
“… Cái bí pháp kia có chút chút di chứng.” Viêm Cốt dù tỏ vẻ trấn định nhưng vẫn sợ thất bại. Hắn sợ Tần Khai Dịch sau khi được biết chân tướng lập tức nổi bão, nhỏ giọng giải thích: “Kỳ thật cái kia di chứng kia … cũng không nghiêm trọng lắm.”
“… Di chứng gì?” Tần Khai Dịch có một loại dự cảm phi thường, phi thường không tốt. Căn cứ như thường lệ, dự cảm không hay của hắn rất linh nghiệm. Dự cảm không hay càng mãnh liệt, hiện thực càng có khả năng …
“Ặc … Ngươi tháo mặt nạ xuống đi.” Viêm Cốt vội ho một tiếng: “Dùng gương soi xem mặt mình một cái.”
“…” Tần Khai Dịch nghe vậy tháo cái mặt nạ vẫn luôn không thể tháo được. Lúc này mặt nạ biến thành thật thể, hắn nhẹ nhàng chạm vào đụng tới lấy xuống. Tâm trạng có hơi hơi thả lỏng, cho đến lúc soi mặt mình lên thủy kính vừa mới sử dụng … hoàn toàn vỡ tan.
“Viêm Cốt …” Giọng Tần Khai Dịch phảng phất như ác quỷ từ địa ngục thoát ra: “Ngươi có thể giải thích một chút sao?”
“Ha ha ha … Kỳ thật … ảnh hưởng … hẳn là không lớn … đi?” Âm thanh Viêm Cốt dị thường yếu ớt.
“Đậu xanh rau má! Viêm Cốt ta muốn đập nát cái mặt nạ nhà ngươi!! Ta muốn xé nát cái ô của ngươi!!!” Nhìn hình xăm hồng sắc liên hoa từ cổ chạy thẳng đến nửa mặt, Tần Khai Dịch triệt triệt để để phát điên — mẫu thân nó, cái hình xăm này rốt cục là sao??? Sợ người khác không biết hắn tu ma sao? Dù bí pháp ẩn giấu ma khí có tốt đến mấy cũng dùng dùng cái beep ấy, nhìn thấy mặt thì cũng game over!
Hắn quả nhiên quá ngây thơ rồi, ngu ngốc tin lời Viêm Cốt. Nhìn mặt hắn này, chính là kết quả của việc tin tên cờ hó này đây!
“Kỳ thật ta có biện pháp giải quyết!” Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch có dấu hiệu cuồng hóa, vội vàng nói: “Ngươi đừng nóng, trước hết nghe ta nói đã!”
“Ngươi nói, ta nghe.” Tần Khai Dịch nở nụ cười, cười dị thường ôn nhu: “Nếu ngươi nói không tốt, ta liền đem ngươi … băm … nát.”
“…” Ô ô ô, người Tiết gia quả nhiên đều là bọn người hung tàn. Viêm Cốt cắn khăn tay lau lau nước mắt: “Ngươi có thể tiếp tục đeo ta lên …”
“Đây là biện pháp?” Tần Khai Dịch dùng sức bóp mặt nạ.
“… Đừng nóng a! Thật ra ta rất lợi hại! Ngươi chỉ cần đeo ta lên mặt, ta có thể biến lại khuôn mặt cũ của ngươi a! Không, không, ngươi muốn biến thành dạng gì ta đều có thể biến thành dạng đó cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghĩ ra, ta đều có thể biến được, ngươi phải tin ta a!!!” Viêm Cốt nháy mắt ký xuống vô số điều ước nước mất chủ quyền.
“Thật?” Tần Khai Dịch hoài nghi.
“Thật, là thật đó.” Viêm Cốt nhanh chóng gật đầu.
“… Vậy, ngươi có thế biến ta đẹp trai hơn có được không?” Tần Khai Dịch cười ngây ngô.
“…” Viêm Cốt nghẹn một búng máu trong cổ họng — hắn lại dễ dàng bị tên ngốc Tần Khai Dịch dọa sợ. Quả thực mất hết mặt mũi mà!
|Tà Mị| Chương 36
Vì có Viêm Cốt nên hắn cũng tiết kiệm được nhiều thời gian phá giải cơ quan. Sau khi hắn vào Thương môn cũng không chậm trễ nhanh chóng hướng về phía mật thất Viêm Cốt miêu tả.
“… Đây là thứ ngươi muốn?” Sau khi tiến vào mật thất, cả người Tần Khai Dịch đều sparta. Hắn nhìn thứ Viêm Cốt muốn lấy, bất đắc dĩ nói: “Viêm Cốt, ánh mắt ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”
Đó là một cái ô vô cùng cổ xưa. Chất liệu cũng vô cùng bình thường, bên trên không còn chút linh lực dao động, căn bản không giống hàng quý hiếm a.
“Tiểu hài tử như ngươi thì biết cái gì!” Biểu tình Viêm Cốt vô cùng nghiêm túc: “Cái ô này đối với ta có ý nghĩa vô cùng quan trọng!”
… Nếu như không thấy lỗ tai Viêm Cốt đỏ lên, Tần Khai Dịch thật sự đã tin lý do hắn nói. Hắn thở dài, cầm cái ô cũ nát kia lên: “Được rồi, thứ ngươi muốn cũng đã lấy được, chúng ta đi thôi.”
“Ân.” Tuy trên mặt không có biểu tình gì, nhưng hắn lại thấy ánh mắt Viêm Cốt sáng lên biểu lộ tâm tình hiện nay rất vui vẻ: “Mau, ra cửa quẹo trái, quẹo trái, quẹo trái.”
“… Đây không phải là đi một vòng tròn sao?” Tần Khai Dịch cho rằng Viêm Cốt lại động kinh: “Ta mà có chết trong này thì ngươi cũng phải chôn cùng ta a.”
“Ai nói luôn quẹo trái?” Viêm Cốt phẫn nộ: “Ngươi không thể ngoan ngoãn trực tiếp nghe lời ta nói sao, cứ lề mề do dự lâu như vậy còn không phải nghe theo chỉ dẫn của ta sao!”
“Ít nhất nếu thật sự xảy ra chuyện … ta cũng muốn vì sinh mạng của mình mà giãy dụa chút chứ.” Tần Khai Dịch suy yếu nói.
“Giãy dụa xong chưa? Vậy chúng ta đi thôi.” Viêm Cốt đen mặt quát.
“A.” Tần Khai Dịch đem chiếc ô kia nhét vào giới chỉ, sau đó bắt đầu quẹo trái …
Trên đường đi, hắn vẫn nhịn không được tò mò: “Viêm Cốt, vì sao ngươi lại muốn chiếc ô kia vậy?”
“Lấy chỉ số thông minh của ngươi rất khó có thể nói cho ngươi hiểu.” Viêm Cốt không chút do dự biểu đạt sự khinh bỉ đối với Tần Khai Dịch.
“…” Mẫu thân ngươi, thầm nghiến răng, Tần Khai Dịch cười lạnh một tiếng: “Ngươi không nói ta cũng biết, không phải là có liên quan với sư tổ Tiết Hiền sao!”
Tàng Bảo Các này không phải Tiết Hiền xây nên sao, tất nhiên cái ô rách nát này cũng do Tiết Hiền mang vào.
“Sao ngươi biết?” Viêm Cốt kinh ngạc.
“Ngươi đoán?” Tần Khai Dịch nhếch miệng cười, quan hệ giữa Viêm Cốt và Tiết Hiền quả nhiên mờ ám.
“… A, không phải.” Đi tới ngã rẽ thứ ba, Viêm Cốt đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi thấy vòng tròn màu đen chính giữa vách tường kia không?”
Tần Khai Dịch dừng lại ngẩng đầu, thấy trên đầu tường vẽ đồ án hoa sen thành một vòng tròn, hẳn nói: “Thấy, rồi sao nữa?”
“Chạm vào nó.” Viêm Cốt ngập ngừng một lát: “Sau đó chúng ta có thể ra ngoài.”
Nghe vậy, Tần Khai Dịch đang chuẩn bị nâng tay lên, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng: “Ta nói ngươi này Viêm Cốt, cái này sẽ không hút ma khí của ta nữa đúng không? Hiện giờ ma khí ta không còn, nếu hút nữa là chết chắc a.”
“… Đúng a.” Tần Khai Dịch nhắc nhở hắn mới nhớ tới vấn đề này, do dự một chút nói: “Trong giới chỉ ngươi có phải có một cái Ngọc Tri Chu?”
“Làm sao ngươi biết?” Tần Khai Dịch cảnh giác nói: “Ngươi có thể nhìn thấy đồ vật trong giới chỉ của ta?”
“Không thể.”Viêm Cốt đối với chuyện Tần Khai Dịch hoài nghi rất bất mãn: “Ngươi cho là ta mơ ước cái đống rác của ngươi à? Đây là vũ nhục với ta! Nếu không phải Ngọc Tri Chu phẩm cấp đủ cao, ta mới lười biết đâu.”
“…” Tần Khai Dịch không nói gì, lười cãi nhau với Viêm Cốt: “Vậy Tri Chu mà ngươi nói dùng như thế nào?”
“Lấy ra, dán lên tường!” Viêm Cốt chốt như đinh đóng cột.
Đến lúc này, Tần Khai Dịch rốt cục mới phát hiện sư tổ hắn là người thích dùng cái gì đó dán lên tường. Tiết Hiền không thể có phương pháp mới nào để mở cửa sao sao sao? Ngoài việc dán lên tường thì cũng chỉ là dán lên tường!
Âm thanh sụp đổ càng ngày càng rõ ràng, Tần Khai Dịch cũng không dám chậm trễ. Hắn không chút do dự lấy Ngọc Tri Chu ném lên vòng tròn lên tường. Ngọc Tri Chu hiển nhiên không thích vòng tròn màu đen trên tường, nhiều lần muốn chạy trốn nhưng đều bị Tần Khai Dịch vô tình trấn áp thôi.
… Đồng chí, tuy ngươi rất thống khổ, nhưng hy sinh là đáng giá, nhân dân sẽ ghi nhớ công lao ngươi. Tần Khai Dịch mặc niệm trong lòng, càng dùng sức đè Ngọc Tri Chu xuống – Không phải hắn không thích động vật đáng yêu, nhưng đây là tình huống nguy cấp a!
Đại khái sau mấy phút, Ngọc Tri Chu dường như đã cung cấp đủ linh lực. Nhan sắc vốn trong suốt đã trở nên ảm đạm hơn, hành động cũng uể oải. Tần Khai Dịch nhìn thấy mà đau lòng, nhưng vẫn không dám lấy nó ra cho đến khi đột nhiên xuất hiện một cái động hắn mới cẩn thận lấy Ngọc Tri Chu ra, một lần nữa nhét vào trong giới chỉ.
“Đi mau.” Sắc mặt Viêm Cốt có chút thay đổi: “Chậm nữa là không kịp đâu.”
Tần Khai Dịch không cần Viêm Cốt nhắc nhở cũng biết, thấy động khẩu liền vội vàng chui vào. Một đường chạy gấp không dám dừng lại — Tàng Bảo Các đã sụp đến sau lưng hắn, có mấy viên gạch vỡ còn rơi trúng người hắn.
“A! Ta không bao giờ muốn chơi Lost Temple nữa!” Lĩnh hội đầy đủ nỗi xót xa khi chạy trốn đến cực hạn, Tần Khai Dịch chạy như điên cho đến khi xuất hiện thấy một tia sáng.
“Vù vù.” Ồ ồ thở dốc, Tần Khai Dịch nhanh chóng nhảy ra ngoài đường hầm.
Ngay khi hắn vừa nhảy ra, hắn nghe thấy tiếng nổ rất lớn đằng sau. Xoay người nhìn lại mới phát hiện nơi vốn dĩ là Tàng Bảo Các giờ đã biến thành phế tích. Chỉ còn những cây cột chạm trổ *** xảo đứt gãy chứng minh nơi đây từng có một kiến trúc hùng vĩ.
“Móa, rốt cục cũng thoát ra ngoài.” Cả người đều mặt xám mày tro, Tần Khai Dịch thở phào một hơi: “Chờ đến bí cảnh lần thứ hai mở ra … Ta rốt cục có thể trở về.”
Đến nay, Tần Khai Dịch còn không có nghe được âm thanh hệ thống vang lên. Ngược lại điều này chứng minh Thẩm Phi Tiếu vẫn còn an toàn.
“Ngươi phải về Linh Sơn phái?” Giọng nói Viêm Cốt không biết thế nào mà nghe có chút kì quái.
“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch xoa xoa cái mũi bị ngứa vì tro bụi: “Làm sao?”
“Cái kia … xin …” Tần Khai Dịch lại nghe thấy âm thanh Viêm Cốt có chút chột dạ.
“Ngươi muốn nói gì? Ngươi làm gì có lỗi với ta mà muốn xin lỗi?” Nghe Viêm Cốt ấp úng, Tần Khai Dịch giận dữ hét: “Nói mau!”
“Kỳ thật cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.” Viêm Cốt ho khan hai tiếng.
“Thật sự?” Tần Khai Dịch hồ nghi hỏi: “Chuyện gì?”
“Ngươi còn nhớ bí pháp ẩn giấu ma khí ta nói ngươi luyện chứ?” Viêm Cốt ra vẻ trấn định.
“… Nhớ, làm sao?” Tần Khai Dịch không hiểu ý Viêm Cốt.
“… Cái bí pháp kia có chút chút di chứng.” Viêm Cốt dù tỏ vẻ trấn định nhưng vẫn sợ thất bại. Hắn sợ Tần Khai Dịch sau khi được biết chân tướng lập tức nổi bão, nhỏ giọng giải thích: “Kỳ thật cái kia di chứng kia … cũng không nghiêm trọng lắm.”
“… Di chứng gì?” Tần Khai Dịch có một loại dự cảm phi thường, phi thường không tốt. Căn cứ như thường lệ, dự cảm không hay của hắn rất linh nghiệm. Dự cảm không hay càng mãnh liệt, hiện thực càng có khả năng …
“Ặc … Ngươi tháo mặt nạ xuống đi.” Viêm Cốt vội ho một tiếng: “Dùng gương soi xem mặt mình một cái.”
“…” Tần Khai Dịch nghe vậy tháo cái mặt nạ vẫn luôn không thể tháo được. Lúc này mặt nạ biến thành thật thể, hắn nhẹ nhàng chạm vào đụng tới lấy xuống. Tâm trạng có hơi hơi thả lỏng, cho đến lúc soi mặt mình lên thủy kính vừa mới sử dụng … hoàn toàn vỡ tan.
“Viêm Cốt …” Giọng Tần Khai Dịch phảng phất như ác quỷ từ địa ngục thoát ra: “Ngươi có thể giải thích một chút sao?”
“Ha ha ha … Kỳ thật … ảnh hưởng … hẳn là không lớn … đi?” Âm thanh Viêm Cốt dị thường yếu ớt.
“Đậu xanh rau má! Viêm Cốt ta muốn đập nát cái mặt nạ nhà ngươi!! Ta muốn xé nát cái ô của ngươi!!!” Nhìn hình xăm hồng sắc liên hoa từ cổ chạy thẳng đến nửa mặt, Tần Khai Dịch triệt triệt để để phát điên — mẫu thân nó, cái hình xăm này rốt cục là sao??? Sợ người khác không biết hắn tu ma sao? Dù bí pháp ẩn giấu ma khí có tốt đến mấy cũng dùng dùng cái beep ấy, nhìn thấy mặt thì cũng game over!
Hắn quả nhiên quá ngây thơ rồi, ngu ngốc tin lời Viêm Cốt. Nhìn mặt hắn này, chính là kết quả của việc tin tên cờ hó này đây!
“Kỳ thật ta có biện pháp giải quyết!” Viêm Cốt thấy Tần Khai Dịch có dấu hiệu cuồng hóa, vội vàng nói: “Ngươi đừng nóng, trước hết nghe ta nói đã!”
“Ngươi nói, ta nghe.” Tần Khai Dịch nở nụ cười, cười dị thường ôn nhu: “Nếu ngươi nói không tốt, ta liền đem ngươi … băm … nát.”
“…” Ô ô ô, người Tiết gia quả nhiên đều là bọn người hung tàn. Viêm Cốt cắn khăn tay lau lau nước mắt: “Ngươi có thể tiếp tục đeo ta lên …”
“Đây là biện pháp?” Tần Khai Dịch dùng sức bóp mặt nạ.
“… Đừng nóng a! Thật ra ta rất lợi hại! Ngươi chỉ cần đeo ta lên mặt, ta có thể biến lại khuôn mặt cũ của ngươi a! Không, không, ngươi muốn biến thành dạng gì ta đều có thể biến thành dạng đó cho ngươi. Chỉ cần ngươi nghĩ ra, ta đều có thể biến được, ngươi phải tin ta a!!!” Viêm Cốt nháy mắt ký xuống vô số điều ước nước mất chủ quyền.
“Thật?” Tần Khai Dịch hoài nghi.
“Thật, là thật đó.” Viêm Cốt nhanh chóng gật đầu.
“… Vậy, ngươi có thế biến ta đẹp trai hơn có được không?” Tần Khai Dịch cười ngây ngô.
“…” Viêm Cốt nghẹn một búng máu trong cổ họng — hắn lại dễ dàng bị tên ngốc Tần Khai Dịch dọa sợ. Quả thực mất hết mặt mũi mà!
|Tà Mị| Chương 36