Bị ràng buộc a, có thể nói là tịch mịch như tuyết.
Mặc một thân bạch y, Tần Khai Dịch cầm một hồ lô rượu ngồi trên cành cây cao. Ánh mắt đau thương nhìn về phương xa, hơi thở đơn độc nồng nặc làm người không dám nhìn thẳng …
“Aiz, vì cái gì thế giới này luôn khiến người tịch mịch như thế a.” Tần Khai Dịch phát ra một tiếng cảm thán thật dài.
“… Ngươi thật là càng ngày càng nhàm chán.” Viêm Cốt nghe thấy Tần Khai Dịch than thở, trán nổi gân xanh: “Ta nói Tần Thạch, đầu ngươi có não hay không? Vừa rồi khi Thanh Hư Tử nói với ngươi sao ngươi không có chút phản ứng nào?”
“Phản ứng?” Tần Khai Dịch một bộ nửa chết nửa sống. Hắn tuy biết tồn tại của hệ thống thật sự rất nghịch thiên, nhưng lại hoàn toàn không ngờ hệ thống còn có thể thay đổi tư tưởng những người chung quanh. Nếu là bình thường, hắn tiến vào bí cảnh lại thụ thương nặng như vậy, Thanh Hư Tử yêu thương hắn như vậy. Vậy thì chuyện đi tìm linh dược làm sao có thể rơi xuống đầu hắn. Nhưng khi Thanh Hư vẻ mặt trầm trọng nói cho Tần Khai Dịch biết hắn phải đi ra ngoài tìm kiếm linh dược, hắn cuối cùng mới hiểu được cái gì gọi là bánh xe lịch sử …
Không đi theo lịch sử, kết quả chính là bị bánh xe nghiền chết.
“Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy đi ra ngoài?” Biểu tình Viêm Cốt vô dùng giận dữ vì cái tên nào đó không biết tranh đấu: “Ngươi phải hăng hái, hăng hái có biết không? Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đi ra ngoài tìm thiên trúc tử vạn năm chính là đi tìm chết a!”
“Không chết đâu.” Tần Khai Dịch nghe vậy tạm dừng một chút: “Ta đây … không phải còn có ngươi sao.”
“…” Nhất thời Viêm Cốt không biết nói gì, sau một hồi mới khàn khàn nói: “Tần Thạch, ta không có đáng tin như vậy. Sư tổ ngươi cũng từng có ta, nhưng đến cuối cùng …”
“Chết?” Tần Khai Dịch lại uống một ngụm rượu.
Viêm Cốt trầm mặc như đã nói cho Tần Khai Dịch đáp án.
“… Hắn … rốt cuộc là người như thế nào?” Tần Khai Dịch đột nhiên đối với chuyện Viêm Cốt thấy hứng thú không ngớt. Trong tiểu thuyết, hắn không có miêu tả quá nhiều về Tiết Hiền nên cũng không rõ chuyện giữa Tiết Hiền với Viêm Cốt.
“Hắn a, cũng là một tên ngu ngốc.” Viêm Cốt cười cười: “Quả thực giống ngươi y như đúc. Vì muốn bảo vệ một … cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm.”
Miêu tả quá mơ hồ, Tần Khai Dịch mất hứng, hắn đeo bầu rượu lên eo đang chuẩn bị nhảy xuống. Đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói cách đó không xa truyền đến.
“Lần này ra ngoài ngươi nhất định phải thật cẩn thận.” Giọng nói Liễu Linh Nhi vẫn ôn nhu như trước, thiếu nữ mười mấy tuổi mặc một thân hồng phấn sầu lo nói: “Sư huynh sẽ không hại ngươi … ngươi… cũng đừng quá lo lắng.”
Tần Khai Dịch tập trung nghe ngóng, nhìn xuống liền phát hiện người đối diện với Liễu Linh Nhi lại là Thẩm Phi Tiếu. Không biết sao, khi Tần Khai Dịch nhìn thấy cảnh này, trong lòng xuất hiện một tia lạnh lẽo. Hắn còn không quên sau này Liễu Linh Nhi sẽ phản bội hắn đâu.
“Vâng, sư tỷ.” Không còn trải qua ngược đãi, lại tu luyện Sơn Vân Tiểu Ký. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Thẩm Phi Tiếu đã bắt đầu hiển lộ một loại khí chất xuất trần, theo như Tần Khai Dịch hình dung thì đó chính là — vương bát khí.
“Ngươi … Ta không biết sư phụ vì sao lại gọi ngươi đi.” Liễu Linh Nhi mặt đầy lo lắng: “Còn có sư huynh, hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, sao cũng kêu huynh ấy đi chứ …”
“Sư huynh bị thương rất nghiêm trọng?” Thẩm Phi Tiếu giống như vô tình hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Liễu Linh Nhi không hề tâm cơ đáp: “Rất nghiêm trọng. Ta đã lâu chưa từng thấy sư phụ thở dài nhiều đến vậy.”
“Thật không, ta biết rồi. Ta nhất định sẽ chiếu cố sư huynh thật tốt.” Giọng Thẩm Phi Tiếu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến độ lưng Tần Khai Dịch có chút lạnh lẽo.
“Ân, vậy ta đi trước.” Liễu Linh Nhi nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, trên mặt xuất hiện một tia ngượng ngùng đỏ ửng: “Ngươi… Ngươi nhất định phải bảo trọng a.”
“Vâng.” Thẩm Phi Tiếu thờ ơ đáp, tựa hồ hoàn toàn nhìn không ra tâm ý của Liễu Linh Nhi đối với hắn.
… Cái này gọi là châm lửa sau tường sao? Hóng hớt nhìn tiểu sư muội mình ngượng ngùng, trong lòng Tần Khai Dịch chạy qua một vạn con thảo nê mã, cái này là sao đây? Mới hơn 5 tháng, 5 tháng ngươi liền phản bội cách mạng. Hắn nên cảm khái Liễu Linh Nhi thay đổi quá nhanh hay vẫn là ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Phi Tiếu quá nghịch thiên đây?
Nói xong, Liễu Linh Nhi liền cười tủm tỉm tiêu sái rời đi, để lại Thẩm Phi Tiếu một người đứng dưới tàng cây không nhúc nhích. Tần Khai Dịch nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu không biết nên làm cái gì mới tốt, chợt thấy Thẩm Phi Tiếu quay lại nhìn về phía hắn cười lạnh.
… Thì ra Thẩm Phi Tiếu biết mình ở đây, Tần Khai Dịch yên lặng mở bầu rượu nốc một ngụm, nhìn Thẩm Phi Tiếu sau khi khiêu khích xong lắc lư rời đi. A, bây giờ Tần Khai Dịch rốt cuộc hợp thể với Tần Thạch, hắn giờ mới hiểu vì sao trong tiểu thuyết Tần Thạch lại ghét Thẩm Phi Tiếu như vậy.
Cái đậu nhà nó, cái tên khỉ khô này rất hung tàn lại có bản lĩnh chọc giận người khác ( gào thét —ing)! Cướp Liễu Linh Nhi thì thôi đi còn khiêu khích, khiêu khích đó!!! Tần Khai Dịch thầm xé nát khăn tay, ánh mắt đỏ lên vì giận dữ.
Yên lặng mà vây xem hết thảy, Viêm Cốt bình luận: “Ân, Thẩm Phi Tiếu có phong thái sư tổ Tiết Hiền ngươi năm đó.”
“Thái.. thái cái đầu ngươi.” Tần Khai Dịch nghiến răng, hắn nhất định phải nhân dịp này dạy Thẩm Phi Tiếu một bài học. Hiện tại không làm, sau này sẽ không còn cơ hội!!!
Nhi tử rốt cục trưởng thành, trong lòng tràn ngập cảm xúc mất mác. Thấy Thẩm Phi Tiếu đi xa Tần Khai Dịch cũng yên lặng thương tâm mà đi … bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Làm tác giả, Tần Khai Dịch tất nhiên biết chuyến đi lần này sẽ trải qua những gì. Hắn nghiêm túc tự hỏi một hồi, phát hiện kỳ thật hắn không hề xảy ra chuyện gì mà Thẩm Phi Tiếu mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà ngay cả lúc tìm được linh dược, nếu không phải Tần Thạch cứng rắn đạp một cái, thật sự đúng là không xảy ra chuyện gì lớn.
Nếu không có hệ thống tồn tại, Tần Khai Dịch thật sự rất thích chuyến đi lần này, xem như là đi mạo hiểm đi. Nhưng nếu hệ thống đã ra nhiệm vụ, hiển nhiên trở nên phức tạp hơn nhiều.
Bắt đầu thu thập đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Tần Khai Dịch nhăn nhó. Hiện tại tình trạng thân thể hắn còn rất kỳ quái, sau khi tỉnh lại điều dưỡng cả tháng trời. Nhưng đáng tiếc hiệu quả không lớn, kinh mạch tuy đã chữa trị không sai biệt lắm. Nhưng đan điền lại trở nên vô cùng kỳ quái, quái ngay đến cả lão quái vạn năm như Viêm Cốt đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nói Tần Khai Dịch hiện tại còn sống quả thực chính là một kỳ tích.
Hay là hắn cũng có ánh sáng nhân vật phản diện? Tự giễu nghĩ, Tần Khai Dịch nhét hết đồ vào giới chỉ, Thanh Hư Tử nói hai ngày nữa sẽ xuất phát, mà vì lần này có hắn tham gia nên mới quyết định như vậy. Nhìn bộ dạng Thanh Hư Tử muốn nói lại thôi, Tần Khai Dịch cũng không có truy hỏi. Dù Thanh Hư Tử không yêu cầu nhưng hắn cũng sẽ lặng lẽ đi theo, đến tận 10% điểm tiến độ, hắn phải lấy được nó.
Tưởng tượng thì dễ mà hiện thực thì khó, trong lòng Tần Khai Dịch cũng hiểu rõ chuyến đi lần này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm. Không nói đến điều kiện bên ngoài, có mỗi Thẩm Phi Tiếu cũng làm mình chịu không thấu.
“Sư huynh, sư huynh, huynh có đó không?.” Tần Khai Dịch đang chỉnh lý đồ chợt nghe tiếng Liễu Linh Nhi ngoài cửa, trong nháy mắt mặt hắn có chút vặn vẹo … mới vừa rồi còn chít chít oai oai với Thẩm Phi Tiếu, giờ tìm mình làm gì?
“Chuyện gì, Linh Nhi.” Tần Khai Dịch thả đồ xuống bàn, quay người lại nhìn tiểu sư muội mình từng yêu thương đến tận xương tủy.
“Ta …” Liễu Linh Nhi do dự thật lâu, mới ôn nhu mở miệng: “Sư huynh, để ta đi khuyên sư phụ. Chuyện tìm linh thảo lần này, huynh đừng đi.”
“Vì cái gì?” Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc nhìn Liễu Linh Nhi: “Sư phụ đã quyết định, muội vì sao lại nói những điều này với ta.”
“… Ta.” Liễu Linh Nhi tất nhiên là không nói nên lời. Nàng biết mâu thuẫn giữa hai người Tần Thạch cùng Thẩm Phi Tiếu, nhưng không biết bọn họ đã đến mức không chết không ngừng.
“Muội ra ngoài đi.” Tần Khai Dịch cuối cùng vẫn thất vọng rũ mắt xuống. Tuy biết sau này Liễu Linh Nhi sẽ vì Thẩm Phi Tiếu mà phản bội hắn nhưng đến khi ngày đó đến, trong lòng vẫn rất khó chịu … Ngô, chẳng lẽ do hắn nhập vai quá sao?
“Sư huynh, huynh không có gì muốn nói với ta sao.” Thấy thái độ Tần Khai Dịch lạnh lùng, Liễu Linh Nhi nghẹn ngào.
“Nói cái gì?” Tần Khai Dịch ngược lại có chút dở khóc dở cười. Nhìn Liễu Linh Nhi này, giống như mình khi dễ nàng vậy, rốt cuộc nàng muốn cái gì đây? Nàng nên xin lỗi mình mới đúng chứ.
“Không có gì.” Cuối cùng Liễu Linh Nhi vẫn thất vọng, có lẽ trong mắt nàng, người sư huynh từng yêu thương nàng đã thay đổi đi.
Có đôi khi, tùy hứng cũng là một loại tuyệt tình.
Tần Khai Dịch không có tâm tình đi dỗ ngọt Liễu Linh Nhi. Hắn nghiêng đầu nhìn cái giỏ trúc trên bàn, thở dài. Như vậy cũng tốt, lão bà Thẩm Phi Tiếu đi tong một bé rồi, nếu Liễu Linh Nhi không lệch đường mới tốt a …
“A, ngươi thật đúng là tên ngốc a.” Viêm Cốt lười biếng nói: “Không đuổi theo?”
“Đuổi cái gì.” Tần Khai Dịch tự giễu cười: “Có đuổi theo thì làm được gì?”
Không phải của hắn, vĩnh viễn cũng không phải của hắn. Dù Tần Thạch trong tiểu thuyết hay hiện tại là chính mình đi chăng nữa. Không phải lúc nào cũng yêu thương che chở muội ấy sao? Chỉ mới hơn 5 tháng kết quả liền về con số 0. Nữ nhân như vậy, đáng giá để mình tốn tâm tốn sức sao?
“Cũng đúng.” Viêm Cốt không biết Tần Khai Dịch cùng Liễu Linh Nhi rốt cuộc là loại quan hệ gì, nhưng cũng từ biểu tình lạnh lùng của Tần Khai Dịch đã nhìn thấu manh mối. Hắn không đáp lời, cứ trầm mặc như thế.
“… A, thật hy vọng có thể xuất phát sớm một chút a.” Nằm ngửa trên giường, Tần Khai Dịch nhìn nóc nhà, nhỏ giọng than: “Sau khi kết thúc tình tiết này, ta phải rời nơi đây a.”
Quyết liệt với Thẩm Phi Tiếu, phản bội Thanh Hư Tử, giết hại sư huynh sư muội … Sau đó, triệt triệt để để … trốn vào ma đạo.
Đây là vận mệnh của Tần Thạch … một con đường đã định trước không có lối về.
|Tà Mị| Chương 41
Mặc một thân bạch y, Tần Khai Dịch cầm một hồ lô rượu ngồi trên cành cây cao. Ánh mắt đau thương nhìn về phương xa, hơi thở đơn độc nồng nặc làm người không dám nhìn thẳng …
“Aiz, vì cái gì thế giới này luôn khiến người tịch mịch như thế a.” Tần Khai Dịch phát ra một tiếng cảm thán thật dài.
“… Ngươi thật là càng ngày càng nhàm chán.” Viêm Cốt nghe thấy Tần Khai Dịch than thở, trán nổi gân xanh: “Ta nói Tần Thạch, đầu ngươi có não hay không? Vừa rồi khi Thanh Hư Tử nói với ngươi sao ngươi không có chút phản ứng nào?”
“Phản ứng?” Tần Khai Dịch một bộ nửa chết nửa sống. Hắn tuy biết tồn tại của hệ thống thật sự rất nghịch thiên, nhưng lại hoàn toàn không ngờ hệ thống còn có thể thay đổi tư tưởng những người chung quanh. Nếu là bình thường, hắn tiến vào bí cảnh lại thụ thương nặng như vậy, Thanh Hư Tử yêu thương hắn như vậy. Vậy thì chuyện đi tìm linh dược làm sao có thể rơi xuống đầu hắn. Nhưng khi Thanh Hư vẻ mặt trầm trọng nói cho Tần Khai Dịch biết hắn phải đi ra ngoài tìm kiếm linh dược, hắn cuối cùng mới hiểu được cái gì gọi là bánh xe lịch sử …
Không đi theo lịch sử, kết quả chính là bị bánh xe nghiền chết.
“Ngươi chẳng lẽ cứ như vậy đi ra ngoài?” Biểu tình Viêm Cốt vô dùng giận dữ vì cái tên nào đó không biết tranh đấu: “Ngươi phải hăng hái, hăng hái có biết không? Nhìn bộ dạng ngươi bây giờ đi ra ngoài tìm thiên trúc tử vạn năm chính là đi tìm chết a!”
“Không chết đâu.” Tần Khai Dịch nghe vậy tạm dừng một chút: “Ta đây … không phải còn có ngươi sao.”
“…” Nhất thời Viêm Cốt không biết nói gì, sau một hồi mới khàn khàn nói: “Tần Thạch, ta không có đáng tin như vậy. Sư tổ ngươi cũng từng có ta, nhưng đến cuối cùng …”
“Chết?” Tần Khai Dịch lại uống một ngụm rượu.
Viêm Cốt trầm mặc như đã nói cho Tần Khai Dịch đáp án.
“… Hắn … rốt cuộc là người như thế nào?” Tần Khai Dịch đột nhiên đối với chuyện Viêm Cốt thấy hứng thú không ngớt. Trong tiểu thuyết, hắn không có miêu tả quá nhiều về Tiết Hiền nên cũng không rõ chuyện giữa Tiết Hiền với Viêm Cốt.
“Hắn a, cũng là một tên ngu ngốc.” Viêm Cốt cười cười: “Quả thực giống ngươi y như đúc. Vì muốn bảo vệ một … cái gì cũng không cần, cái gì cũng không quan tâm.”
Miêu tả quá mơ hồ, Tần Khai Dịch mất hứng, hắn đeo bầu rượu lên eo đang chuẩn bị nhảy xuống. Đột nhiên nghe thấy có tiếng người nói cách đó không xa truyền đến.
“Lần này ra ngoài ngươi nhất định phải thật cẩn thận.” Giọng nói Liễu Linh Nhi vẫn ôn nhu như trước, thiếu nữ mười mấy tuổi mặc một thân hồng phấn sầu lo nói: “Sư huynh sẽ không hại ngươi … ngươi… cũng đừng quá lo lắng.”
Tần Khai Dịch tập trung nghe ngóng, nhìn xuống liền phát hiện người đối diện với Liễu Linh Nhi lại là Thẩm Phi Tiếu. Không biết sao, khi Tần Khai Dịch nhìn thấy cảnh này, trong lòng xuất hiện một tia lạnh lẽo. Hắn còn không quên sau này Liễu Linh Nhi sẽ phản bội hắn đâu.
“Vâng, sư tỷ.” Không còn trải qua ngược đãi, lại tu luyện Sơn Vân Tiểu Ký. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Thẩm Phi Tiếu đã bắt đầu hiển lộ một loại khí chất xuất trần, theo như Tần Khai Dịch hình dung thì đó chính là — vương bát khí.
“Ngươi … Ta không biết sư phụ vì sao lại gọi ngươi đi.” Liễu Linh Nhi mặt đầy lo lắng: “Còn có sư huynh, hắn bị thương nghiêm trọng như vậy, sao cũng kêu huynh ấy đi chứ …”
“Sư huynh bị thương rất nghiêm trọng?” Thẩm Phi Tiếu giống như vô tình hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Liễu Linh Nhi không hề tâm cơ đáp: “Rất nghiêm trọng. Ta đã lâu chưa từng thấy sư phụ thở dài nhiều đến vậy.”
“Thật không, ta biết rồi. Ta nhất định sẽ chiếu cố sư huynh thật tốt.” Giọng Thẩm Phi Tiếu rất nghiêm túc, nghiêm túc đến độ lưng Tần Khai Dịch có chút lạnh lẽo.
“Ân, vậy ta đi trước.” Liễu Linh Nhi nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, trên mặt xuất hiện một tia ngượng ngùng đỏ ửng: “Ngươi… Ngươi nhất định phải bảo trọng a.”
“Vâng.” Thẩm Phi Tiếu thờ ơ đáp, tựa hồ hoàn toàn nhìn không ra tâm ý của Liễu Linh Nhi đối với hắn.
… Cái này gọi là châm lửa sau tường sao? Hóng hớt nhìn tiểu sư muội mình ngượng ngùng, trong lòng Tần Khai Dịch chạy qua một vạn con thảo nê mã, cái này là sao đây? Mới hơn 5 tháng, 5 tháng ngươi liền phản bội cách mạng. Hắn nên cảm khái Liễu Linh Nhi thay đổi quá nhanh hay vẫn là ánh sáng nhân vật chính của Thẩm Phi Tiếu quá nghịch thiên đây?
Nói xong, Liễu Linh Nhi liền cười tủm tỉm tiêu sái rời đi, để lại Thẩm Phi Tiếu một người đứng dưới tàng cây không nhúc nhích. Tần Khai Dịch nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu không biết nên làm cái gì mới tốt, chợt thấy Thẩm Phi Tiếu quay lại nhìn về phía hắn cười lạnh.
… Thì ra Thẩm Phi Tiếu biết mình ở đây, Tần Khai Dịch yên lặng mở bầu rượu nốc một ngụm, nhìn Thẩm Phi Tiếu sau khi khiêu khích xong lắc lư rời đi. A, bây giờ Tần Khai Dịch rốt cuộc hợp thể với Tần Thạch, hắn giờ mới hiểu vì sao trong tiểu thuyết Tần Thạch lại ghét Thẩm Phi Tiếu như vậy.
Cái đậu nhà nó, cái tên khỉ khô này rất hung tàn lại có bản lĩnh chọc giận người khác ( gào thét —ing)! Cướp Liễu Linh Nhi thì thôi đi còn khiêu khích, khiêu khích đó!!! Tần Khai Dịch thầm xé nát khăn tay, ánh mắt đỏ lên vì giận dữ.
Yên lặng mà vây xem hết thảy, Viêm Cốt bình luận: “Ân, Thẩm Phi Tiếu có phong thái sư tổ Tiết Hiền ngươi năm đó.”
“Thái.. thái cái đầu ngươi.” Tần Khai Dịch nghiến răng, hắn nhất định phải nhân dịp này dạy Thẩm Phi Tiếu một bài học. Hiện tại không làm, sau này sẽ không còn cơ hội!!!
Nhi tử rốt cục trưởng thành, trong lòng tràn ngập cảm xúc mất mác. Thấy Thẩm Phi Tiếu đi xa Tần Khai Dịch cũng yên lặng thương tâm mà đi … bắt đầu chuẩn bị hành lý.
Làm tác giả, Tần Khai Dịch tất nhiên biết chuyến đi lần này sẽ trải qua những gì. Hắn nghiêm túc tự hỏi một hồi, phát hiện kỳ thật hắn không hề xảy ra chuyện gì mà Thẩm Phi Tiếu mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mà ngay cả lúc tìm được linh dược, nếu không phải Tần Thạch cứng rắn đạp một cái, thật sự đúng là không xảy ra chuyện gì lớn.
Nếu không có hệ thống tồn tại, Tần Khai Dịch thật sự rất thích chuyến đi lần này, xem như là đi mạo hiểm đi. Nhưng nếu hệ thống đã ra nhiệm vụ, hiển nhiên trở nên phức tạp hơn nhiều.
Bắt đầu thu thập đồ dùng sinh hoạt cần thiết, Tần Khai Dịch nhăn nhó. Hiện tại tình trạng thân thể hắn còn rất kỳ quái, sau khi tỉnh lại điều dưỡng cả tháng trời. Nhưng đáng tiếc hiệu quả không lớn, kinh mạch tuy đã chữa trị không sai biệt lắm. Nhưng đan điền lại trở nên vô cùng kỳ quái, quái ngay đến cả lão quái vạn năm như Viêm Cốt đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nói Tần Khai Dịch hiện tại còn sống quả thực chính là một kỳ tích.
Hay là hắn cũng có ánh sáng nhân vật phản diện? Tự giễu nghĩ, Tần Khai Dịch nhét hết đồ vào giới chỉ, Thanh Hư Tử nói hai ngày nữa sẽ xuất phát, mà vì lần này có hắn tham gia nên mới quyết định như vậy. Nhìn bộ dạng Thanh Hư Tử muốn nói lại thôi, Tần Khai Dịch cũng không có truy hỏi. Dù Thanh Hư Tử không yêu cầu nhưng hắn cũng sẽ lặng lẽ đi theo, đến tận 10% điểm tiến độ, hắn phải lấy được nó.
Tưởng tượng thì dễ mà hiện thực thì khó, trong lòng Tần Khai Dịch cũng hiểu rõ chuyến đi lần này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm. Không nói đến điều kiện bên ngoài, có mỗi Thẩm Phi Tiếu cũng làm mình chịu không thấu.
“Sư huynh, sư huynh, huynh có đó không?.” Tần Khai Dịch đang chỉnh lý đồ chợt nghe tiếng Liễu Linh Nhi ngoài cửa, trong nháy mắt mặt hắn có chút vặn vẹo … mới vừa rồi còn chít chít oai oai với Thẩm Phi Tiếu, giờ tìm mình làm gì?
“Chuyện gì, Linh Nhi.” Tần Khai Dịch thả đồ xuống bàn, quay người lại nhìn tiểu sư muội mình từng yêu thương đến tận xương tủy.
“Ta …” Liễu Linh Nhi do dự thật lâu, mới ôn nhu mở miệng: “Sư huynh, để ta đi khuyên sư phụ. Chuyện tìm linh thảo lần này, huynh đừng đi.”
“Vì cái gì?” Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc nhìn Liễu Linh Nhi: “Sư phụ đã quyết định, muội vì sao lại nói những điều này với ta.”
“… Ta.” Liễu Linh Nhi tất nhiên là không nói nên lời. Nàng biết mâu thuẫn giữa hai người Tần Thạch cùng Thẩm Phi Tiếu, nhưng không biết bọn họ đã đến mức không chết không ngừng.
“Muội ra ngoài đi.” Tần Khai Dịch cuối cùng vẫn thất vọng rũ mắt xuống. Tuy biết sau này Liễu Linh Nhi sẽ vì Thẩm Phi Tiếu mà phản bội hắn nhưng đến khi ngày đó đến, trong lòng vẫn rất khó chịu … Ngô, chẳng lẽ do hắn nhập vai quá sao?
“Sư huynh, huynh không có gì muốn nói với ta sao.” Thấy thái độ Tần Khai Dịch lạnh lùng, Liễu Linh Nhi nghẹn ngào.
“Nói cái gì?” Tần Khai Dịch ngược lại có chút dở khóc dở cười. Nhìn Liễu Linh Nhi này, giống như mình khi dễ nàng vậy, rốt cuộc nàng muốn cái gì đây? Nàng nên xin lỗi mình mới đúng chứ.
“Không có gì.” Cuối cùng Liễu Linh Nhi vẫn thất vọng, có lẽ trong mắt nàng, người sư huynh từng yêu thương nàng đã thay đổi đi.
Có đôi khi, tùy hứng cũng là một loại tuyệt tình.
Tần Khai Dịch không có tâm tình đi dỗ ngọt Liễu Linh Nhi. Hắn nghiêng đầu nhìn cái giỏ trúc trên bàn, thở dài. Như vậy cũng tốt, lão bà Thẩm Phi Tiếu đi tong một bé rồi, nếu Liễu Linh Nhi không lệch đường mới tốt a …
“A, ngươi thật đúng là tên ngốc a.” Viêm Cốt lười biếng nói: “Không đuổi theo?”
“Đuổi cái gì.” Tần Khai Dịch tự giễu cười: “Có đuổi theo thì làm được gì?”
Không phải của hắn, vĩnh viễn cũng không phải của hắn. Dù Tần Thạch trong tiểu thuyết hay hiện tại là chính mình đi chăng nữa. Không phải lúc nào cũng yêu thương che chở muội ấy sao? Chỉ mới hơn 5 tháng kết quả liền về con số 0. Nữ nhân như vậy, đáng giá để mình tốn tâm tốn sức sao?
“Cũng đúng.” Viêm Cốt không biết Tần Khai Dịch cùng Liễu Linh Nhi rốt cuộc là loại quan hệ gì, nhưng cũng từ biểu tình lạnh lùng của Tần Khai Dịch đã nhìn thấu manh mối. Hắn không đáp lời, cứ trầm mặc như thế.
“… A, thật hy vọng có thể xuất phát sớm một chút a.” Nằm ngửa trên giường, Tần Khai Dịch nhìn nóc nhà, nhỏ giọng than: “Sau khi kết thúc tình tiết này, ta phải rời nơi đây a.”
Quyết liệt với Thẩm Phi Tiếu, phản bội Thanh Hư Tử, giết hại sư huynh sư muội … Sau đó, triệt triệt để để … trốn vào ma đạo.
Đây là vận mệnh của Tần Thạch … một con đường đã định trước không có lối về.
|Tà Mị| Chương 41