Thẩm Phi Tiếu ở Thần Y Cốc ước chừng sáu năm.
Vết thương trên cánh tay sau hai tháng đã khỏi, nhưng cái tên Úc Hoành tự xưng là thầy thuốc kia lại nó hắn có bệnh – tâm bệnh.
Thẩm Phi Tiếu mất hết tứ năm để nghĩ về vấn đề này. Hắn rốt cuộc có tâm bệnh gì? Bệnh ở đâu? Nhưng thời gian như thoi đưa, lại không có nói cho Thẩm Phi Tiếu biết đáp án, rốt cuộc hắn bị bệnh ở đâu.
Vì thế Thẩm Phi Tiếu đơn giản không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sau khi trưởng thành, dáng người thiếu niên không hề nhỏ gầy nữa. Vì bị ngược đãi mà thân thể kém phát triển, sau sáu năm được tu bổ. Hắn không giống như trước nữa, mái tóc khô vàng, thân thể suy dinh dưỡng. Trong sáu năm này, mái tóc Thẩm Phi Tiếu đen mượt như tơ lụa xinh đẹp nhất lại như trân châu đen tỏa sáng, mái tóc được buộc lại bởi một sợi dây màu lục. Nếu Thẩm Phi Tiếu không nói, chắc chắn không có người nào nghĩ đến sợi dây này lại chính là Vũ Lâm Linh, đem sát khí hóa sợi chỉ. Thẩm Phi Tiếu ở tại nơi thế ngoại đào nguyên, cái học được nhiều nhất chính là ẩn giấu.
Dáng người thon dài cùng khuôn mặt tuấn mỹ, đủ để cho tất cả nữ nhân đối với thiếu niên xen lẫn thanh niên này sinh ra hảo cảm. Những cảm xúc lạnh lùng cuối cùng cũng bị đôi mắt so với ngôi sao trên trời còn lấp lánh hơn ẩn đi.
Thẩm Phi Tiếu vẫn như trước không nói nhiều, nhưng lại có thể cười rất xinh đẹp.
Thời gian vĩnh viễn là như thần khí không ai có thể chống lại. Dù có ai tưởng tượng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được. Trong sáu năm, thiếu niên âm lãnh, cực đoan lại có thể trưởng thành như bộ dạng hiện tại. Cho dù là Úc Hoành cũng không khỏi cảm thán, có người từ nhỏ đã định là rồng trong loài người.
Nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu như vậy, trong lòng Úc Hoành càng ngày càng lo lắng nhiều hơn. Tâm ma của Thẩm Phi Tiếu, vẫn chưa được loại bỏ như trước.
“Ta có tâm ma?” Thẩm Phi Tiếu nhìn bố cục trước mắt. Ngón tay xinh đẹp không nói nên lời khẽ chạm lên quân cờ. Hắn cúi đầu, không có nhìn Úc Hoành, mà là hết sức chuyên chú nhìn bàn cờ trước mặt.
“Đúng vậy.” Úc Hoành vẫn là bộ dáng như sáu năm trước. Hằn từng ăn qua Tuyệt Nhan Đan, cho đến khi chết đi diện mạo cũng sẽ không có một chút biến hóa.
“Chỗ nào có ma.” Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu nhếch lên, lộ ra một độ cung duyên dáng: “Sư phụ, người nghĩ nhiều quá.”
Úc Hoành thở dài. Hắn thu Thẩm Phi Tiếu làm môn hạ của mình, muốn giúp hắn sớm ngày thoát khỏi tâm ma, nhưng lại không ngờ … Khi hắn quan sát dấu hiệu tâm ma nhập thể của Thẩm Phi Tiếu, lại mạc danh kỳ diệu tiêu thất. Nhưng dù thế, Úc Hoành vẫn có thể khẳng định – tâm ma của Thẩm Phi Tiếu không phải là không còn, mà là bị ẩn sâu đi.
“Phi Tiếu, ta không nói, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Chấp niệm quá sâu, sâu đến mức thành ma. Tốc độ tu hành của ngươi quá nhanh, căn bản không phù hợp với quy luật thế gian. Nếu cứ như vậy, ta sợ lúc ngươi kết anh sẽ không trụ nổi lôi kiếp.” Úc Hoành từng khuyên nhủ Thẩm Phi Tiếu rất nhiều lần. Tuy hắn biết đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói là hoàn toàn vô dụng, nhưng vẫn không buông tha.
“Sư phụ, trên thế gian này ta chỉ có một mong muốn.” Lông mi Thẩm Phi Tiếu run rẩy, giống như một con bướm đen muốn giương cánh bay lên: “Trừ việc này ra, ta đã không còn có lý do để tiếp tục sống.”
“Đây chính là tâm ma của ngươi a.” Nghe Thẩm Phi Tiếu nói, Úc Hoành bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện ngươi nói chính là cái ngươi đeo mặt nạ mang ngươi đến?”
Thẩm Phi Tiếu không trả lời, hắn trầm mặc, chính là đáp án tốt nhất.
“Rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và hắn là cái gì?” Lông mày Úc Hoành nhíu lại, lộ ra vẻ lo lắng: “Ngươi nói không bỏ xuống được, rốt cuộc là cái gì?”
“Lúc ta mới tới Linh Sơn phái, không hiểu được cách giao tiếp với người khác.” Ngón tay Thẩm Phi Tiếu thon dài cầm lên một quân cờ, nhẹ nhàng đập vào bàn cờ: “Bất hạnh đắc tội Đại sư huynh, sau đó bị hắn làm nhục đủ điều. Ngay lúc ta mất hết can đảm, chính người đeo mặt nạ nọ đưa cho ta một cơ hội thay đổi vận mệnh trong đời – chồn tía.”
Úc Hoành không có chen vào, lẳng lặng nghe Thẩm Phi Tiếu kể.
“Ta không biết vì cái gì hắn lén đưa chồn tía của sư huynh cho ta, càng không biết vì cái gì hắn lại biết chồn tía biết chỗ nào có Sơn Vân Tiểu Ký. Ta chỉ biết, một người khi ngã vào đầm lầy sẽ không tiếc hết thảy đại giới nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Cho dù nắm lấy tay chảy đầy máu tươi cũng tuyệt đối không buông tay.” Thẩm Phi Tiếu rơi vào tử cục, lại bắt đầu tự hỏi, miệng lại không chút để ý nói.
“Lần thứ hai, ta gặp hắn, hắn đưa cho ta một con gà.” Dường như nhớ đến một màn kia, Thẩm Phi Tiếu mỉm cười: “Đáng tiếc con gà kia, ta cuối cùng cũng chưa ăn được.”
“Lần thứ ba gặp hắn.” Tiếp tục kể ra hồi ức của mình, Thẩm Phi Tiếu ngữ điệu bằng phẳng: “Hắn không tiếc tánh mạng, vì cứu ta mà rơi vào dung nham … Sư phụ, ta là hài tử do súc sinh sinh ra. Có người vì ta không tiếc sinh mạng, cả đời này ta còn cầu cái gì nữa.”
“Đáng tiếc a đáng tiếc.” Nói tới đây, Thẩm Phi Tiếu đang nói bỗng nhiên khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại không có một chút ấm áp: “Mỗi một lần nhìn thấy hắn, hắn luôn lưu lại cho ta ấn tượng chính là bóng dáng rời đi không chút lưu tình kia … Hắn đã đáp ứng lời hứa với ta, nhưng một lần rồi lại một lần không tuân thủ. Sư phụ … cái tâm ma mà người nói đại khái chính là cái này đi, ta chỉ là không muốn cứ bất lực nhìn hắn rời đi mà thôi. Giống như lần cuối lúc ta gặp hắn … điều ta có thể làm, cũng chỉ là nắm chặt khăn trải giường dưới thân sao.”
“… Phi Tiếu.” Úc Hoành nhìn Thẩm Phi Tiếu nói không nên lời. Hắn nhìn thấy ngay khi Thẩm Phi Tiếu nhắc tới người kia, con ngươi Thẩm Phi Tiếu … lần thứ hai biến thành tử sắc. Tử sắc kia giống như màn đêm đen tối nhìn không ra một tia hắc ám, thâm trầm, có thể đem toàn bộ thế giới hút vào trong.
“Ngươi hà tất phải vậy.” Úc Hoành vẫn như trước không muốn buông tha: “Hắn rốt cuộc là vì cái gì, ngươi làm sao biết, nói không chừng … Hắn muốn một thứ gì đó trên người của ngươi, hắn có mưu đồ?” Kỳ thật lúc nói ra những lời này, Úc Hoành cũng có chút do dự. Hắn biết hắn không nên nói như vậy, nhưng vẫn mở miệng nói ra. Hắn phải phá tan hình ảnh người đeo mặt nạ trong lòng Thẩm Phi Tiếu … Mà không phải để Thẩm Phi Tiếu xem người đó như thần thánh tồn tại chôn sâu trong lòng.
Đáng tiếc, Thẩm Phi Tiếu đã sớm biết ý tưởng trong lòng Úc Hoành. Hắn không nói gì nữa, buông quân cờ trong tay xuống hộp đựng cờ.
“Phi Tiếu.” Úc Hoành lại thở dài: “Đừng trách sư phụ nói thế … tâm ma ngươi chưa được loại bỏ, đây chính là vấn đề lớn. Tuy ngươi thiên tư không tốt, nhưng sau khi dùng thiên trúc tử thay đổi thể chất, lại chiếm được Sơn Vân Tiểu Ký, có thể nói… Nếu ngươi an an ổn ổn tu luyện, không đến trăm năm, ngươi nhất định là thiên tài chói sáng nhất Cửu Châu.”
“Thiên tài?” Thẩm Phi Tiếu không có biểu tình gì đặc biệt: “Sư phụ, ta không muốn làm thiên tài.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Trong lòng Úc Hoành bổng nhiên có dự cảm không hay.
“Ta a.” Thanh niên diện mạo tuấn mỹ, nét mặt tươi cười như hoa: “Ta … chỉ muốn lưu lại cái người luôn luôn không muốn ở lại thôi.”
“Ngươi…” Nội tâm tỏa ra từng đợt hàn khí làm Úc Hoành nghẹn lại. Ngay lúc không khí giữa hắn cùng Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng mất tự nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ.
“Phụ thân, phụ thân.” Thân mặc hồng y, Tố Lưu Ly đẩy cửa vào. Thân hình thiếu nữ yểu điệu, mỉm cười ngây ngô nhưng lại có sức mê hoặc người khác.
“Chuyện gì, Ly Nhi.” Vì Tố Lưu Ly đi vào, làm không khí giữa Úc Hoành cùng Thẩm Phi Tiếu rốt cục dịu xuống. Úc Hoành thầm than một tiếng, vẫn miễn cưỡng cười.
“Phụ thân, người đang lén lút nói gì với sư đệ Thẩm Phi Tiếu đó.” Cùng tuổi, quan hệ giữa Thẩm Phi Tiếu cùng Tố Lưu Ly coi như không tồi, bởi vậy cũng không có cái gì cố kỵ.
“Đứa nhỏ này, sao lại nói mê sảng đó. Ta cùng Phi Tiếu ca ca của ngươi đang chơi cờ a.” Không muốn đem nữ nhi mình yêu thương dính dán đến chuyện này, Úc Hoành không đề cập đến chuyện vừa mới nói với Thẩm Phi Tiếu.
“Ân? Chơi cờ?” Tố Lưu Ly quét nhìn bàn cờ lộ ra biểu tình tò mò: “Phụ thân cùng sư đệ, ai thắng?”
“Thắng thua cái gì.” Úc Hoành cười khổ: “Chỉ chơi cho vui mà thôi.”
Đứng một bên Thẩm Phi Tiếu không tỏ thái độ gì. Hắn đứng ở một bên, mặt không đổi sắc nhìn bàn cờ, thật giống như trong bàn cờ kia có càn khôn gì đó làm người mê muội.
“Thẩm Phi Tiếu, ngươi chơi cờ đến choáng váng?” Không dây dưa nhiều, Tố Lưu Ly cười ha ha: “Mau, sau núi mơ chín rồi. Ngươi giúp ta đi hái một ít đi.”
“Được.” Thẩm Phi Tiếu gật gật đầu, hắn đối với sư tỷ ngoan ngoãn phục tùng.
“Ăn ít thôi, chút nữa bị đau bụng đừng tới tìm ta khóc.” Nhìn một màn này, tảng đá trong lòng Úc Hoành không hiểu sao có chút buông lỏng. Có lẽ trong lúc vô ý, Thẩm Phi Tiếu lộ ra chút phấn chấn, hay vì nguyên nhân nào khác làm Úc Hoành sinh ra một tia ảo giác kỳ quái … Tâm ma của Thẩm Phi Tiếu dường như không hề nghiêm trọng như tưởng tượng.
Thẩm Phi Tiếu như thường ngày đi theo sau Tố Lưu Ly về phía rừng rậm. Đưa lưng về Tố Lưu Ly, cùng Úc Hoành đều không có nhìn đến … tia cười lạnh, trào phúng làm cho lòng người lạnh lẽo tới cỡ nào.
Sáu năm, nhìn phong cảnh quen thuộc trong núi. Lòng Thẩm Phi Tiếu như một giếng nước bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn sờ sờ Vũ Lâm Linh buộc sau ót, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm. Sáu năm, cũng đến lúc hắn nên rời nơi này rồi.
“Ngu ngốc, ngươi đang nghĩ gì đó, nhanh lên a.” Đi đằng trước, thiếu nữ vẫn không hiểu thế sự như trước, nghiêng đầu cao giọng kêu nam hài đi phía sau mình.
“Được.” Khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt. Thẩm Phi Tiếu lãnh tĩnh nghĩ, thời gian an tĩnh không còn bao nhiêu, chuyện hắn cần làm còn rất nhiều, rất nhiều.
Sư huynh thân mến của ta, ngươi có từng nghĩ đến. Thẩm Phi Tiếu ta, còn có một ngày trở về?
|Tà Mị| Chương 52
Vết thương trên cánh tay sau hai tháng đã khỏi, nhưng cái tên Úc Hoành tự xưng là thầy thuốc kia lại nó hắn có bệnh – tâm bệnh.
Thẩm Phi Tiếu mất hết tứ năm để nghĩ về vấn đề này. Hắn rốt cuộc có tâm bệnh gì? Bệnh ở đâu? Nhưng thời gian như thoi đưa, lại không có nói cho Thẩm Phi Tiếu biết đáp án, rốt cuộc hắn bị bệnh ở đâu.
Vì thế Thẩm Phi Tiếu đơn giản không nghĩ đến vấn đề này nữa.
Sau khi trưởng thành, dáng người thiếu niên không hề nhỏ gầy nữa. Vì bị ngược đãi mà thân thể kém phát triển, sau sáu năm được tu bổ. Hắn không giống như trước nữa, mái tóc khô vàng, thân thể suy dinh dưỡng. Trong sáu năm này, mái tóc Thẩm Phi Tiếu đen mượt như tơ lụa xinh đẹp nhất lại như trân châu đen tỏa sáng, mái tóc được buộc lại bởi một sợi dây màu lục. Nếu Thẩm Phi Tiếu không nói, chắc chắn không có người nào nghĩ đến sợi dây này lại chính là Vũ Lâm Linh, đem sát khí hóa sợi chỉ. Thẩm Phi Tiếu ở tại nơi thế ngoại đào nguyên, cái học được nhiều nhất chính là ẩn giấu.
Dáng người thon dài cùng khuôn mặt tuấn mỹ, đủ để cho tất cả nữ nhân đối với thiếu niên xen lẫn thanh niên này sinh ra hảo cảm. Những cảm xúc lạnh lùng cuối cùng cũng bị đôi mắt so với ngôi sao trên trời còn lấp lánh hơn ẩn đi.
Thẩm Phi Tiếu vẫn như trước không nói nhiều, nhưng lại có thể cười rất xinh đẹp.
Thời gian vĩnh viễn là như thần khí không ai có thể chống lại. Dù có ai tưởng tượng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được. Trong sáu năm, thiếu niên âm lãnh, cực đoan lại có thể trưởng thành như bộ dạng hiện tại. Cho dù là Úc Hoành cũng không khỏi cảm thán, có người từ nhỏ đã định là rồng trong loài người.
Nhưng mà khi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu như vậy, trong lòng Úc Hoành càng ngày càng lo lắng nhiều hơn. Tâm ma của Thẩm Phi Tiếu, vẫn chưa được loại bỏ như trước.
“Ta có tâm ma?” Thẩm Phi Tiếu nhìn bố cục trước mắt. Ngón tay xinh đẹp không nói nên lời khẽ chạm lên quân cờ. Hắn cúi đầu, không có nhìn Úc Hoành, mà là hết sức chuyên chú nhìn bàn cờ trước mặt.
“Đúng vậy.” Úc Hoành vẫn là bộ dáng như sáu năm trước. Hằn từng ăn qua Tuyệt Nhan Đan, cho đến khi chết đi diện mạo cũng sẽ không có một chút biến hóa.
“Chỗ nào có ma.” Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu nhếch lên, lộ ra một độ cung duyên dáng: “Sư phụ, người nghĩ nhiều quá.”
Úc Hoành thở dài. Hắn thu Thẩm Phi Tiếu làm môn hạ của mình, muốn giúp hắn sớm ngày thoát khỏi tâm ma, nhưng lại không ngờ … Khi hắn quan sát dấu hiệu tâm ma nhập thể của Thẩm Phi Tiếu, lại mạc danh kỳ diệu tiêu thất. Nhưng dù thế, Úc Hoành vẫn có thể khẳng định – tâm ma của Thẩm Phi Tiếu không phải là không còn, mà là bị ẩn sâu đi.
“Phi Tiếu, ta không nói, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu? Chấp niệm quá sâu, sâu đến mức thành ma. Tốc độ tu hành của ngươi quá nhanh, căn bản không phù hợp với quy luật thế gian. Nếu cứ như vậy, ta sợ lúc ngươi kết anh sẽ không trụ nổi lôi kiếp.” Úc Hoành từng khuyên nhủ Thẩm Phi Tiếu rất nhiều lần. Tuy hắn biết đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói là hoàn toàn vô dụng, nhưng vẫn không buông tha.
“Sư phụ, trên thế gian này ta chỉ có một mong muốn.” Lông mi Thẩm Phi Tiếu run rẩy, giống như một con bướm đen muốn giương cánh bay lên: “Trừ việc này ra, ta đã không còn có lý do để tiếp tục sống.”
“Đây chính là tâm ma của ngươi a.” Nghe Thẩm Phi Tiếu nói, Úc Hoành bất đắc dĩ lắc đầu: “Chuyện ngươi nói chính là cái ngươi đeo mặt nạ mang ngươi đến?”
Thẩm Phi Tiếu không trả lời, hắn trầm mặc, chính là đáp án tốt nhất.
“Rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và hắn là cái gì?” Lông mày Úc Hoành nhíu lại, lộ ra vẻ lo lắng: “Ngươi nói không bỏ xuống được, rốt cuộc là cái gì?”
“Lúc ta mới tới Linh Sơn phái, không hiểu được cách giao tiếp với người khác.” Ngón tay Thẩm Phi Tiếu thon dài cầm lên một quân cờ, nhẹ nhàng đập vào bàn cờ: “Bất hạnh đắc tội Đại sư huynh, sau đó bị hắn làm nhục đủ điều. Ngay lúc ta mất hết can đảm, chính người đeo mặt nạ nọ đưa cho ta một cơ hội thay đổi vận mệnh trong đời – chồn tía.”
Úc Hoành không có chen vào, lẳng lặng nghe Thẩm Phi Tiếu kể.
“Ta không biết vì cái gì hắn lén đưa chồn tía của sư huynh cho ta, càng không biết vì cái gì hắn lại biết chồn tía biết chỗ nào có Sơn Vân Tiểu Ký. Ta chỉ biết, một người khi ngã vào đầm lầy sẽ không tiếc hết thảy đại giới nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Cho dù nắm lấy tay chảy đầy máu tươi cũng tuyệt đối không buông tay.” Thẩm Phi Tiếu rơi vào tử cục, lại bắt đầu tự hỏi, miệng lại không chút để ý nói.
“Lần thứ hai, ta gặp hắn, hắn đưa cho ta một con gà.” Dường như nhớ đến một màn kia, Thẩm Phi Tiếu mỉm cười: “Đáng tiếc con gà kia, ta cuối cùng cũng chưa ăn được.”
“Lần thứ ba gặp hắn.” Tiếp tục kể ra hồi ức của mình, Thẩm Phi Tiếu ngữ điệu bằng phẳng: “Hắn không tiếc tánh mạng, vì cứu ta mà rơi vào dung nham … Sư phụ, ta là hài tử do súc sinh sinh ra. Có người vì ta không tiếc sinh mạng, cả đời này ta còn cầu cái gì nữa.”
“Đáng tiếc a đáng tiếc.” Nói tới đây, Thẩm Phi Tiếu đang nói bỗng nhiên khẽ cười, nhưng nụ cười kia lại không có một chút ấm áp: “Mỗi một lần nhìn thấy hắn, hắn luôn lưu lại cho ta ấn tượng chính là bóng dáng rời đi không chút lưu tình kia … Hắn đã đáp ứng lời hứa với ta, nhưng một lần rồi lại một lần không tuân thủ. Sư phụ … cái tâm ma mà người nói đại khái chính là cái này đi, ta chỉ là không muốn cứ bất lực nhìn hắn rời đi mà thôi. Giống như lần cuối lúc ta gặp hắn … điều ta có thể làm, cũng chỉ là nắm chặt khăn trải giường dưới thân sao.”
“… Phi Tiếu.” Úc Hoành nhìn Thẩm Phi Tiếu nói không nên lời. Hắn nhìn thấy ngay khi Thẩm Phi Tiếu nhắc tới người kia, con ngươi Thẩm Phi Tiếu … lần thứ hai biến thành tử sắc. Tử sắc kia giống như màn đêm đen tối nhìn không ra một tia hắc ám, thâm trầm, có thể đem toàn bộ thế giới hút vào trong.
“Ngươi hà tất phải vậy.” Úc Hoành vẫn như trước không muốn buông tha: “Hắn rốt cuộc là vì cái gì, ngươi làm sao biết, nói không chừng … Hắn muốn một thứ gì đó trên người của ngươi, hắn có mưu đồ?” Kỳ thật lúc nói ra những lời này, Úc Hoành cũng có chút do dự. Hắn biết hắn không nên nói như vậy, nhưng vẫn mở miệng nói ra. Hắn phải phá tan hình ảnh người đeo mặt nạ trong lòng Thẩm Phi Tiếu … Mà không phải để Thẩm Phi Tiếu xem người đó như thần thánh tồn tại chôn sâu trong lòng.
Đáng tiếc, Thẩm Phi Tiếu đã sớm biết ý tưởng trong lòng Úc Hoành. Hắn không nói gì nữa, buông quân cờ trong tay xuống hộp đựng cờ.
“Phi Tiếu.” Úc Hoành lại thở dài: “Đừng trách sư phụ nói thế … tâm ma ngươi chưa được loại bỏ, đây chính là vấn đề lớn. Tuy ngươi thiên tư không tốt, nhưng sau khi dùng thiên trúc tử thay đổi thể chất, lại chiếm được Sơn Vân Tiểu Ký, có thể nói… Nếu ngươi an an ổn ổn tu luyện, không đến trăm năm, ngươi nhất định là thiên tài chói sáng nhất Cửu Châu.”
“Thiên tài?” Thẩm Phi Tiếu không có biểu tình gì đặc biệt: “Sư phụ, ta không muốn làm thiên tài.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Trong lòng Úc Hoành bổng nhiên có dự cảm không hay.
“Ta a.” Thanh niên diện mạo tuấn mỹ, nét mặt tươi cười như hoa: “Ta … chỉ muốn lưu lại cái người luôn luôn không muốn ở lại thôi.”
“Ngươi…” Nội tâm tỏa ra từng đợt hàn khí làm Úc Hoành nghẹn lại. Ngay lúc không khí giữa hắn cùng Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng mất tự nhiên, ngoài cửa vang lên âm thanh ngọt ngào của thiếu nữ.
“Phụ thân, phụ thân.” Thân mặc hồng y, Tố Lưu Ly đẩy cửa vào. Thân hình thiếu nữ yểu điệu, mỉm cười ngây ngô nhưng lại có sức mê hoặc người khác.
“Chuyện gì, Ly Nhi.” Vì Tố Lưu Ly đi vào, làm không khí giữa Úc Hoành cùng Thẩm Phi Tiếu rốt cục dịu xuống. Úc Hoành thầm than một tiếng, vẫn miễn cưỡng cười.
“Phụ thân, người đang lén lút nói gì với sư đệ Thẩm Phi Tiếu đó.” Cùng tuổi, quan hệ giữa Thẩm Phi Tiếu cùng Tố Lưu Ly coi như không tồi, bởi vậy cũng không có cái gì cố kỵ.
“Đứa nhỏ này, sao lại nói mê sảng đó. Ta cùng Phi Tiếu ca ca của ngươi đang chơi cờ a.” Không muốn đem nữ nhi mình yêu thương dính dán đến chuyện này, Úc Hoành không đề cập đến chuyện vừa mới nói với Thẩm Phi Tiếu.
“Ân? Chơi cờ?” Tố Lưu Ly quét nhìn bàn cờ lộ ra biểu tình tò mò: “Phụ thân cùng sư đệ, ai thắng?”
“Thắng thua cái gì.” Úc Hoành cười khổ: “Chỉ chơi cho vui mà thôi.”
Đứng một bên Thẩm Phi Tiếu không tỏ thái độ gì. Hắn đứng ở một bên, mặt không đổi sắc nhìn bàn cờ, thật giống như trong bàn cờ kia có càn khôn gì đó làm người mê muội.
“Thẩm Phi Tiếu, ngươi chơi cờ đến choáng váng?” Không dây dưa nhiều, Tố Lưu Ly cười ha ha: “Mau, sau núi mơ chín rồi. Ngươi giúp ta đi hái một ít đi.”
“Được.” Thẩm Phi Tiếu gật gật đầu, hắn đối với sư tỷ ngoan ngoãn phục tùng.
“Ăn ít thôi, chút nữa bị đau bụng đừng tới tìm ta khóc.” Nhìn một màn này, tảng đá trong lòng Úc Hoành không hiểu sao có chút buông lỏng. Có lẽ trong lúc vô ý, Thẩm Phi Tiếu lộ ra chút phấn chấn, hay vì nguyên nhân nào khác làm Úc Hoành sinh ra một tia ảo giác kỳ quái … Tâm ma của Thẩm Phi Tiếu dường như không hề nghiêm trọng như tưởng tượng.
Thẩm Phi Tiếu như thường ngày đi theo sau Tố Lưu Ly về phía rừng rậm. Đưa lưng về Tố Lưu Ly, cùng Úc Hoành đều không có nhìn đến … tia cười lạnh, trào phúng làm cho lòng người lạnh lẽo tới cỡ nào.
Sáu năm, nhìn phong cảnh quen thuộc trong núi. Lòng Thẩm Phi Tiếu như một giếng nước bình tĩnh không chút gợn sóng. Hắn sờ sờ Vũ Lâm Linh buộc sau ót, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm. Sáu năm, cũng đến lúc hắn nên rời nơi này rồi.
“Ngu ngốc, ngươi đang nghĩ gì đó, nhanh lên a.” Đi đằng trước, thiếu nữ vẫn không hiểu thế sự như trước, nghiêng đầu cao giọng kêu nam hài đi phía sau mình.
“Được.” Khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt. Thẩm Phi Tiếu lãnh tĩnh nghĩ, thời gian an tĩnh không còn bao nhiêu, chuyện hắn cần làm còn rất nhiều, rất nhiều.
Sư huynh thân mến của ta, ngươi có từng nghĩ đến. Thẩm Phi Tiếu ta, còn có một ngày trở về?
|Tà Mị| Chương 52