Trên thực tế, Tần Khai Dịch vẫn chưa quên từng câu một câu Viêm Cốt từng nói. Viêm Cốt nói: “Ta bất quá chỉ là một con chó của Liên Hoa giáo mà thôi.” Từ những lời này cũng hiểu … Viêm Cốt cùng Tử Dương Bội, Liên Hoa giáo có mối quan hệ không rõ ràng.
Nhưng mỗi lần nhắc đến Tử Dương Bội, sắc mặt Viêm Cốt luôn đặc biệt khó coi. Tần Khai Dịch sẽ không đi chọc Viêm Cốt, hầu như rất ít nhắc đến tên Tử Dương Bội trước mặt Viêm Cốt.
Nhưng hắn không tìm phiền toái, không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm đến hắn. Tần Khai Dịch nhìn sắc mặt Tử Dương Bội âm trầm, do dự trong chốc lát vẫn đi kêu Viêm Cốt: “Viêm Cốt, ngươi có đó không? Tử Dương Bội nói hắn có chuyện muốn nói với ngươi?”
Không trả lời, vốn mỗi lần kêu một tiếng Viêm Cốt sẽ xuất hiện, lúc này lại như mất biến mất tăm. Tần Khai Dịch kêu vài tiếng liền bất đắc dĩ phát hiện – nếu không phải tự mình Viêm Cốt xuất hiện, hắn thật sự không có biện pháp.
Tử Dương Bội như là biết Tần Khai Dịch bất đắc dĩ, cười lạnh nói một câu: “Viêm Cốt, ngươi lúc này không ra, sau này đừng hối hận.” Sau đó quay người bước đi, lưu lại Tần Khai Dịch một người mạc danh kỳ diệu.
Đợi Tử Dương Bội đi xa, Tần Khai Dịch cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Hắn *** tế suy nghĩ mới đổ một thân mồ hôi lạnh … Sau hắn lại quên một chuyện trọng yếu đến vậy a. Trong tiểu thuyết, sau khi Tần Thạch rời Linh Sơn phái. Mười năm sau, Linh Sơn phái bị ma đạo vây công. Thẩm Phi Tiếu dẫn dắt chúng đệ tử bảo hộ Linh Sơn phái. Từ đó về sau địa vị Thẩm Phi Tiếu trong Linh Sơn phái lên như diều gặp gió, triệt triệt để để thế thân Tần Thạch trong lòng Thanh Hư Tử.
Nhưng mà làm Tần Khai Dịch đổ mồ hôi lạnh chính là người khởi xướng việc này chính là hắn nha.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, Tần Thạch tẩu hỏa nhập ma hận Thẩm Phi Tiếu đến cực điểm. Chẳng những tự tay giết chết không ít đồng môn sư huynh sư đệ, còn dùng sinh mệnh Liễu Linh Nhi uy hiếp Thẩm Phi Tiếu tự sát – kết quả đương nhiên là bi kịch, Thẩm Phi Tiếu ra sức đánh một trận, Tần Thạch trọng thương bỏ chạy.
Tần Khai Dịch nghĩ đến đây liền mê muội. Hắn đến thế giới này ngần ấy năm … nhưng chưa từng giết qua một mạng người. Nếu hệ thống thật sự muốn hắn làm những chuyện này, hắn thật sự không biết mình có thể cứng rắn quyết tâm vì điểm tiến độ mà buông tha điểm mấu chốt của mình hay không.
Tuy trong nội tâm, Tần Khai Dịch luôn xem những đồng môn là NPC. Nhưng sâu trong thâm tâm luôn có âm thanh mỏng manh nhắc nhở — tuyệt đối không thể giết, nếu giết … liền thật sự không trở về được.
“Viêm Cốt, còn sống không. Tử Dương Bội đi rồi, đừng trốn nữa.” Suy nghĩ càng nhiều, tâm tình càng không tốt, ngữ khí khó chịu kêu tên Viêm Cốt. Tần Khai Dịch rốt cục thấy một ngọn lửa xuất hiện trong ý thức hải, chậm rãi ngưng tụ thành hình người.
“Hắn không chết? Hắn sao lại có thể không chết???” Giọng Viêm Cốt tràn ngập kinh hoảng: “Hắn sao lại không chết?”
“Ai không chết?” Tần Khai Dịch mạc danh kỳ diệu nhìn Viêm Cốt.
“… Tử Dương Thi … Tử Dương Thi sao lại không chết …” Như gặp phải quái vật gì đó, Tần Khai Dịch thậm chí thấy cả mồ hôi lạnh trên trán Viêm Cốt.
“Có ý gì? Đúng rồi, Viêm Cốt ngươi biết Tử Dương Thi Thi?” Tần Khai Dịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn nghi hoặc hỏi, cái nội dung này đột nhiên thay đổi làm hắn cảm giác rất kỳ quái.
“Tử Dương Thi Thi? Sao ngươi lại biết muội muội Tử Dương Bội?” Viêm Cốt hồ nghi nhìn Tần Khai Dịch.
“… Nàng thật sự tồn tại a.” Nhỏ giọng thì thầm một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng Tần Khai Dịch rơi xuống. Hắn còn tưởng nội dung bị thay đổi nữa chứ.
“Đương nhiên tồn tại.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch một cái, tiếp tục nhắc tới: “Nhưng Tử Dương Thi sao lại còn sống đâu … Hắn hẳn nên sớm chết a.”
“Chết? Có ý gì?” Tần Khai Dịch kỳ quái nhìn Viêm Cốt: “Sao ngươi có thái độ kỳ lạ vậy.”
“Người trúng thần cổ lại có thể sống … Tử Dương Bội rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì cứu hắn chứ …” Viêm Cốt khô cằn nói: “Dựa theo suy tính của ta, đáng lẽ sáu năm trước hắn đã chết rồi …”
Tần Khai Dịch không biết Viêm Cốt rốt cuộc rối rắm cái gì. Hắn chỉ biết trong tiểu thuyết, Liên Hoa giáo không có giáo chủ. Vì phụ trợ cho địa vị Tử Dương Bội mà hắn tiện tay viết một câu giáo chủ đi tong liền lược qua. Vì vậy hiện tại cũng không rõ Viêm Cốt rốt cuộc đang rối rắm cái gì, nhưng lúc này Tần Khai Dịch lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy … Lực lượng hiệu ứng hồ điệp, đã muốn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Ôm tâm tình nặng nề, Tần Khai Dịch lạc lõng trên con đường nhân sinh – Được rồi, chân tướng là cái tên cờ hó Tử Dương Bội này bỏ rơi hắn, tiện tay để hắn lạc đường. Mẫu thân nó, sao ở đây phòng nào cũng như phòng nào, ngay cả một bóng quỷ quái cũng không có, hắn làm sao hỏi đường được!!!
Lượn qua lượn lại vài vòng, hắn đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng không có hình tượng từ trong giới chỉ lấy ra một quả táo, gặm. Vừa gặm vừa hàm hồ nói: ” Iêm ốt, ốt uộc i ư ế ào? ” Viêm Cốt, rốt cuộc đi sao đây?
“…” Viêm Cốt rất muốn lấy tay che mắt mình làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng hắn vẫn nhẫn được, hít sâu một hơi nói: “Ngươi có hạc truyền tin sao? Gửi cho Tử Dương Bội một cái. Nơi này có trận pháp, không có hắn dẫn đi, cả đời ngươi đừng nghĩ ra ngoài.”
“…” Tần Khai Dịch đỡ trán. Hắn biết mà, Tử Dương Bội đi tiêu sái như vậy quả nhiên có vấn đề, cái tên thù dai kia có khả năng không lưu lại hậu chiêu sao?
Rơi vào đường cùng, Tần Khai Dịch đành đào ra một con hạc truyền tin, cho ít ma khí mình vào gửi cho Tử Dương Bội.
Chờ vài canh giờ, sau khi Tần Khai Dịch măm măm hết số táo trong giới chỉ mới thấy Tử Dương Bội lắc lư đi tới. Hắn nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch giống như tên lưu manh ngoài đường, khóe miệng co rút: “Ngươi không thể chú ý hình tượng ngươi một chút được sao?”
“Chú ý hình tượng có ích lợi gì, nơi này lại không có muội tử.” Tần Khai Dịch không hề gì đáp.
“Đi thôi.” Bó tay, Tử Dương Bội không thèm nói nữa, dẫn Tần Khai Dịch đi ra ngoài.
Dưới hướng dẫn của Tử Dương Bội, Tần Khai Dịch nhanh chóng đi ra trận pháp vây khốn hắn. Nhìn chung quanh, thấy người đi qua đi lại, hắn nhìn kĩ nơi đây giống như một cái tế đàn.
“Tu luyện cho tốt đi.” Tâm tình vẫn không tốt như trước, ý cười thường ngày cũng không có: “Tiểu sư đệ kia của ngươi đúng là không dễ chọc.”
“Sao?” Tần Khai Dịch nghi hoặc nhìn Tử Dương Bội.
“Hắn kết đan.” Tử Dương Bội mặt không đổi sắc nói: “Hắn là đạo tu đầu tiên ta biết chưa đến 20 tuổi kết đan.”
“Kết đan?” Tần Khai Dịch hoảng sợ: “Ngươi không phải nói giỡn đi?”— Hắn nhớ rõ, trong nguyên tác Thẩm Phi Tiếu 10 năm sau cũng không có kết đan a!
“Ta giỡn với ngươi?” Tử Dương Bội nói: “Ngày thứ năm sau khi chúng ta rời đi, Linh Sơn phái liền xuất hiện thiên kiếp dị tượng. Sau đó là tường vân đầy trời, vừa thấy chính là hiện tượng thiên văn kết đan thành công. Không nghĩ tới a, ngươi là ma tu mà lại bị sư đệ đạo tu đuổi kịp. Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ mà chết.”
“…” Tần Khai Dịch nghe Tử Dương Bội trêu chọc, tâm tình lại dị thường trầm trọng – tốc độ tu luyện nhanh như vậy thấy thế nào cũng không thích hợp a. Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào?
“Hắn có tâm ma.” Tử Dương Bội như biết Tần Khai Dịch nghi hoặc, cũng không có thừa nước đục thả câu: “Tâm ma có thể làm cho *** thần điên loạn, cũng có tâm ma khiến người đạt được tu vi một ngày ngàn dặm.”
“Sao lại vậy a?” Tần Khai Dịch vẫn không rõ hàm nghĩa trong lời Tử Dương Bội nói.
“Sao lại vậy ư?” Nghe thấy Tần Khai Dịch hỏi, Tử Dương Bội cười như không cười nhìn đầu sỏ gây tội trước mắt: “Tâm ma, cũng có tên là chấp niệm. Người háo sắc bị sắc đẹp chi phối, người hám quyền bị quyền lực khống chế. Nếu vậy, người có chấp niệm muốn mạnh mẽ thì sao đây? – Nếu nguyện vọng cuối cùng của hắn chính là mạnh đến mức có thể chi phối hết thảy, mạnh đến mức có thể đạt được thứ mình tâm ái.”
“… Không đúng. Cũng có cả khối người có chấp niệm, nhưng sao lại không giống như hắn, tu luyện nhanh như vậy?” Tần Khai Dịch vẫn không thể tin được.
“Những người khác có Sơn Vân Tiểu Ký làm trụ cột sao?” Tử Dương Bội nói: “Những người khác có Vũ Lâm Linh khiến cho tâm trí thanh tỉnh sao?”
“… Được rồi.” Tần Khai Dịch ngượng ngùng … Điểm này hắn ngược lại không nghĩ tới.
“Ngươi vẫn nên cầu nguyện chuyện ngươi là người đeo mặt nạ hắn không biết được đi.” Tử Dương Bội thản nhiên nói: “Không thì ta thật lo lắng, ngươi sau này sẽ gặp phải chuyện gì.”
“…” Sắc mặt Tần Khai Dịch khó coi không biết nói cái gì.
“Với tính cách của Thẩm Phi Tiếu, chỉ sợ hắn sẽ nhốt ngươi vào ***g.” Nói là nói cho vui, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.
“… Một chút cũng không buồn cười.” Tần Khai Dịch nhíu mày.
“Đúng, rất không buồn cười.” Tử Dương Bội nghiêm mặt, suy nghĩ nhìn Tần Khai Dịch: “Tránh xa Tử Dương Thi một chút, hắn cũng không phải là người dễ chọc … Còn có, trong Liên Hoa giáo, nơi không nên đến ngàn vạn lần không được đến. Nếu không, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi.”
“Ân.” Tần Khai Dịch ngược lại không có dị nghị gì, hắn biết giáo phái này nổi danh nhất chính là cổ trùng cùng bùa chú.
“Đi thôi, đi xem nơi ngươi ở.” Nói xong, Tử Dương Bội dẫn Tần Khai Dịch đến một gian phòng nhỏ không thu hút gần đó. Chung quanh phòng có một ít hoa không biết là loại nào mà nhìn giống cúc đại đóa. Tần Khai Dịch nhịn không được hắt hơi mấy cái.
“Không cần chạy loạn, tu luyện cho tốt đi.” Tử Dương Bội thản nhiên nói: “Ngươi phải biết, người không có giá trị không có tư cách ở Liên Hoa giáo.”
“Ta đương nhiên biết.” Tần Khai Dịch cảm giác thái độ Tử Dương Bội vô cùng kỳ quái, thật giống như luôn luôn ám chỉ hắn chuyện gì đó.
“Biết là tốt rồi.” Lại nhìn Tần Khai Dịch một cái, Tử Dương Bội quay người rời đi: “Ta đi trước, ngươi tự giải quyết đi.”
“Ân.” Tần Khai Dịch không có nói gì nữa. Cái loại cảm giác quái dị này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn phải hoài nghi Tử Dương Bội có vấn đề. Cái tâm tình này làm hắn khó có thể bình tĩnh nổi. Cho đến khi hắn nhìn thấy một cảnh tượng, hắn mới biết chỗ đó có vấn đề gì.
|Tà Mị| Chương 60
Nhưng mỗi lần nhắc đến Tử Dương Bội, sắc mặt Viêm Cốt luôn đặc biệt khó coi. Tần Khai Dịch sẽ không đi chọc Viêm Cốt, hầu như rất ít nhắc đến tên Tử Dương Bội trước mặt Viêm Cốt.
Nhưng hắn không tìm phiền toái, không có nghĩa là phiền toái sẽ không tìm đến hắn. Tần Khai Dịch nhìn sắc mặt Tử Dương Bội âm trầm, do dự trong chốc lát vẫn đi kêu Viêm Cốt: “Viêm Cốt, ngươi có đó không? Tử Dương Bội nói hắn có chuyện muốn nói với ngươi?”
Không trả lời, vốn mỗi lần kêu một tiếng Viêm Cốt sẽ xuất hiện, lúc này lại như mất biến mất tăm. Tần Khai Dịch kêu vài tiếng liền bất đắc dĩ phát hiện – nếu không phải tự mình Viêm Cốt xuất hiện, hắn thật sự không có biện pháp.
Tử Dương Bội như là biết Tần Khai Dịch bất đắc dĩ, cười lạnh nói một câu: “Viêm Cốt, ngươi lúc này không ra, sau này đừng hối hận.” Sau đó quay người bước đi, lưu lại Tần Khai Dịch một người mạc danh kỳ diệu.
Đợi Tử Dương Bội đi xa, Tần Khai Dịch cứ luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Hắn *** tế suy nghĩ mới đổ một thân mồ hôi lạnh … Sau hắn lại quên một chuyện trọng yếu đến vậy a. Trong tiểu thuyết, sau khi Tần Thạch rời Linh Sơn phái. Mười năm sau, Linh Sơn phái bị ma đạo vây công. Thẩm Phi Tiếu dẫn dắt chúng đệ tử bảo hộ Linh Sơn phái. Từ đó về sau địa vị Thẩm Phi Tiếu trong Linh Sơn phái lên như diều gặp gió, triệt triệt để để thế thân Tần Thạch trong lòng Thanh Hư Tử.
Nhưng mà làm Tần Khai Dịch đổ mồ hôi lạnh chính là người khởi xướng việc này chính là hắn nha.
Dựa theo nội dung tiểu thuyết, Tần Thạch tẩu hỏa nhập ma hận Thẩm Phi Tiếu đến cực điểm. Chẳng những tự tay giết chết không ít đồng môn sư huynh sư đệ, còn dùng sinh mệnh Liễu Linh Nhi uy hiếp Thẩm Phi Tiếu tự sát – kết quả đương nhiên là bi kịch, Thẩm Phi Tiếu ra sức đánh một trận, Tần Thạch trọng thương bỏ chạy.
Tần Khai Dịch nghĩ đến đây liền mê muội. Hắn đến thế giới này ngần ấy năm … nhưng chưa từng giết qua một mạng người. Nếu hệ thống thật sự muốn hắn làm những chuyện này, hắn thật sự không biết mình có thể cứng rắn quyết tâm vì điểm tiến độ mà buông tha điểm mấu chốt của mình hay không.
Tuy trong nội tâm, Tần Khai Dịch luôn xem những đồng môn là NPC. Nhưng sâu trong thâm tâm luôn có âm thanh mỏng manh nhắc nhở — tuyệt đối không thể giết, nếu giết … liền thật sự không trở về được.
“Viêm Cốt, còn sống không. Tử Dương Bội đi rồi, đừng trốn nữa.” Suy nghĩ càng nhiều, tâm tình càng không tốt, ngữ khí khó chịu kêu tên Viêm Cốt. Tần Khai Dịch rốt cục thấy một ngọn lửa xuất hiện trong ý thức hải, chậm rãi ngưng tụ thành hình người.
“Hắn không chết? Hắn sao lại có thể không chết???” Giọng Viêm Cốt tràn ngập kinh hoảng: “Hắn sao lại không chết?”
“Ai không chết?” Tần Khai Dịch mạc danh kỳ diệu nhìn Viêm Cốt.
“… Tử Dương Thi … Tử Dương Thi sao lại không chết …” Như gặp phải quái vật gì đó, Tần Khai Dịch thậm chí thấy cả mồ hôi lạnh trên trán Viêm Cốt.
“Có ý gì? Đúng rồi, Viêm Cốt ngươi biết Tử Dương Thi Thi?” Tần Khai Dịch đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hắn nghi hoặc hỏi, cái nội dung này đột nhiên thay đổi làm hắn cảm giác rất kỳ quái.
“Tử Dương Thi Thi? Sao ngươi lại biết muội muội Tử Dương Bội?” Viêm Cốt hồ nghi nhìn Tần Khai Dịch.
“… Nàng thật sự tồn tại a.” Nhỏ giọng thì thầm một tiếng, tảng đá đè nặng trong lòng Tần Khai Dịch rơi xuống. Hắn còn tưởng nội dung bị thay đổi nữa chứ.
“Đương nhiên tồn tại.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch một cái, tiếp tục nhắc tới: “Nhưng Tử Dương Thi sao lại còn sống đâu … Hắn hẳn nên sớm chết a.”
“Chết? Có ý gì?” Tần Khai Dịch kỳ quái nhìn Viêm Cốt: “Sao ngươi có thái độ kỳ lạ vậy.”
“Người trúng thần cổ lại có thể sống … Tử Dương Bội rốt cuộc đã nghĩ ra cách gì cứu hắn chứ …” Viêm Cốt khô cằn nói: “Dựa theo suy tính của ta, đáng lẽ sáu năm trước hắn đã chết rồi …”
Tần Khai Dịch không biết Viêm Cốt rốt cuộc rối rắm cái gì. Hắn chỉ biết trong tiểu thuyết, Liên Hoa giáo không có giáo chủ. Vì phụ trợ cho địa vị Tử Dương Bội mà hắn tiện tay viết một câu giáo chủ đi tong liền lược qua. Vì vậy hiện tại cũng không rõ Viêm Cốt rốt cuộc đang rối rắm cái gì, nhưng lúc này Tần Khai Dịch lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy … Lực lượng hiệu ứng hồ điệp, đã muốn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Ôm tâm tình nặng nề, Tần Khai Dịch lạc lõng trên con đường nhân sinh – Được rồi, chân tướng là cái tên cờ hó Tử Dương Bội này bỏ rơi hắn, tiện tay để hắn lạc đường. Mẫu thân nó, sao ở đây phòng nào cũng như phòng nào, ngay cả một bóng quỷ quái cũng không có, hắn làm sao hỏi đường được!!!
Lượn qua lượn lại vài vòng, hắn đặt mông ngồi dưới đất, vô cùng không có hình tượng từ trong giới chỉ lấy ra một quả táo, gặm. Vừa gặm vừa hàm hồ nói: ” Iêm ốt, ốt uộc i ư ế ào? ” Viêm Cốt, rốt cuộc đi sao đây?
“…” Viêm Cốt rất muốn lấy tay che mắt mình làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng hắn vẫn nhẫn được, hít sâu một hơi nói: “Ngươi có hạc truyền tin sao? Gửi cho Tử Dương Bội một cái. Nơi này có trận pháp, không có hắn dẫn đi, cả đời ngươi đừng nghĩ ra ngoài.”
“…” Tần Khai Dịch đỡ trán. Hắn biết mà, Tử Dương Bội đi tiêu sái như vậy quả nhiên có vấn đề, cái tên thù dai kia có khả năng không lưu lại hậu chiêu sao?
Rơi vào đường cùng, Tần Khai Dịch đành đào ra một con hạc truyền tin, cho ít ma khí mình vào gửi cho Tử Dương Bội.
Chờ vài canh giờ, sau khi Tần Khai Dịch măm măm hết số táo trong giới chỉ mới thấy Tử Dương Bội lắc lư đi tới. Hắn nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch giống như tên lưu manh ngoài đường, khóe miệng co rút: “Ngươi không thể chú ý hình tượng ngươi một chút được sao?”
“Chú ý hình tượng có ích lợi gì, nơi này lại không có muội tử.” Tần Khai Dịch không hề gì đáp.
“Đi thôi.” Bó tay, Tử Dương Bội không thèm nói nữa, dẫn Tần Khai Dịch đi ra ngoài.
Dưới hướng dẫn của Tử Dương Bội, Tần Khai Dịch nhanh chóng đi ra trận pháp vây khốn hắn. Nhìn chung quanh, thấy người đi qua đi lại, hắn nhìn kĩ nơi đây giống như một cái tế đàn.
“Tu luyện cho tốt đi.” Tâm tình vẫn không tốt như trước, ý cười thường ngày cũng không có: “Tiểu sư đệ kia của ngươi đúng là không dễ chọc.”
“Sao?” Tần Khai Dịch nghi hoặc nhìn Tử Dương Bội.
“Hắn kết đan.” Tử Dương Bội mặt không đổi sắc nói: “Hắn là đạo tu đầu tiên ta biết chưa đến 20 tuổi kết đan.”
“Kết đan?” Tần Khai Dịch hoảng sợ: “Ngươi không phải nói giỡn đi?”— Hắn nhớ rõ, trong nguyên tác Thẩm Phi Tiếu 10 năm sau cũng không có kết đan a!
“Ta giỡn với ngươi?” Tử Dương Bội nói: “Ngày thứ năm sau khi chúng ta rời đi, Linh Sơn phái liền xuất hiện thiên kiếp dị tượng. Sau đó là tường vân đầy trời, vừa thấy chính là hiện tượng thiên văn kết đan thành công. Không nghĩ tới a, ngươi là ma tu mà lại bị sư đệ đạo tu đuổi kịp. Nếu ta là ngươi, đã sớm xấu hổ mà chết.”
“…” Tần Khai Dịch nghe Tử Dương Bội trêu chọc, tâm tình lại dị thường trầm trọng – tốc độ tu luyện nhanh như vậy thấy thế nào cũng không thích hợp a. Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào?
“Hắn có tâm ma.” Tử Dương Bội như biết Tần Khai Dịch nghi hoặc, cũng không có thừa nước đục thả câu: “Tâm ma có thể làm cho *** thần điên loạn, cũng có tâm ma khiến người đạt được tu vi một ngày ngàn dặm.”
“Sao lại vậy a?” Tần Khai Dịch vẫn không rõ hàm nghĩa trong lời Tử Dương Bội nói.
“Sao lại vậy ư?” Nghe thấy Tần Khai Dịch hỏi, Tử Dương Bội cười như không cười nhìn đầu sỏ gây tội trước mắt: “Tâm ma, cũng có tên là chấp niệm. Người háo sắc bị sắc đẹp chi phối, người hám quyền bị quyền lực khống chế. Nếu vậy, người có chấp niệm muốn mạnh mẽ thì sao đây? – Nếu nguyện vọng cuối cùng của hắn chính là mạnh đến mức có thể chi phối hết thảy, mạnh đến mức có thể đạt được thứ mình tâm ái.”
“… Không đúng. Cũng có cả khối người có chấp niệm, nhưng sao lại không giống như hắn, tu luyện nhanh như vậy?” Tần Khai Dịch vẫn không thể tin được.
“Những người khác có Sơn Vân Tiểu Ký làm trụ cột sao?” Tử Dương Bội nói: “Những người khác có Vũ Lâm Linh khiến cho tâm trí thanh tỉnh sao?”
“… Được rồi.” Tần Khai Dịch ngượng ngùng … Điểm này hắn ngược lại không nghĩ tới.
“Ngươi vẫn nên cầu nguyện chuyện ngươi là người đeo mặt nạ hắn không biết được đi.” Tử Dương Bội thản nhiên nói: “Không thì ta thật lo lắng, ngươi sau này sẽ gặp phải chuyện gì.”
“…” Sắc mặt Tần Khai Dịch khó coi không biết nói cái gì.
“Với tính cách của Thẩm Phi Tiếu, chỉ sợ hắn sẽ nhốt ngươi vào ***g.” Nói là nói cho vui, nhưng lại mang theo vài phần nghiêm túc.
“… Một chút cũng không buồn cười.” Tần Khai Dịch nhíu mày.
“Đúng, rất không buồn cười.” Tử Dương Bội nghiêm mặt, suy nghĩ nhìn Tần Khai Dịch: “Tránh xa Tử Dương Thi một chút, hắn cũng không phải là người dễ chọc … Còn có, trong Liên Hoa giáo, nơi không nên đến ngàn vạn lần không được đến. Nếu không, ngay cả ta cũng không cứu được ngươi.”
“Ân.” Tần Khai Dịch ngược lại không có dị nghị gì, hắn biết giáo phái này nổi danh nhất chính là cổ trùng cùng bùa chú.
“Đi thôi, đi xem nơi ngươi ở.” Nói xong, Tử Dương Bội dẫn Tần Khai Dịch đến một gian phòng nhỏ không thu hút gần đó. Chung quanh phòng có một ít hoa không biết là loại nào mà nhìn giống cúc đại đóa. Tần Khai Dịch nhịn không được hắt hơi mấy cái.
“Không cần chạy loạn, tu luyện cho tốt đi.” Tử Dương Bội thản nhiên nói: “Ngươi phải biết, người không có giá trị không có tư cách ở Liên Hoa giáo.”
“Ta đương nhiên biết.” Tần Khai Dịch cảm giác thái độ Tử Dương Bội vô cùng kỳ quái, thật giống như luôn luôn ám chỉ hắn chuyện gì đó.
“Biết là tốt rồi.” Lại nhìn Tần Khai Dịch một cái, Tử Dương Bội quay người rời đi: “Ta đi trước, ngươi tự giải quyết đi.”
“Ân.” Tần Khai Dịch không có nói gì nữa. Cái loại cảm giác quái dị này càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn phải hoài nghi Tử Dương Bội có vấn đề. Cái tâm tình này làm hắn khó có thể bình tĩnh nổi. Cho đến khi hắn nhìn thấy một cảnh tượng, hắn mới biết chỗ đó có vấn đề gì.
|Tà Mị| Chương 60