Bảy năm nháy mắt trôi qua, bảy năm với người bình thường có lẽ rất dài nhưng đối với người tu chân mà nói thật sự quá ngắn. Ngắn đến nổi khi Tần Khai Dịch xuất quan, hắn còn chưa tin nổi đã bảy năm trôi qua.
Người bên cạnh Tần Khai Dịch dù là Viêm Cốt hay Tử Dương Bội, đều nhìn không ra có chút biến hóa nào. Cũng đúng, đối với những lão quái vật sống hơn vạn năm mà nói, bảy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhìn không ra dấu vết nào lưu lại trên người bọn họ.
“Ngươi đi ra?” Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch xuất quan không có phản ứng gì quá lớn. Bế quan đối với hắn chỉ là như cơm bữa, không nói bảy năm, bảy mươi năm hắn cũng đã từng bế quan qua.
“Ân.” Tần Khai Dịch từ trong mật thất đi ra, không nói gì. Hiện tại, hắn không có ấn tượng tốt với Tử Dương Bội. Bế quan lần này, tuy hắn còn chưa tìm ra cách áp chế cổ trùng nhưng tâm tình lại xảy ra biến hóa cực lớn, giống như có chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới hắn.
Tần Khai Dịch cũng không biết đây chính là trời sinh ma thể khắc chế tâm ma, còn tưởng người Kết Đan Kỳ nào cũng sẽ như vậy. Bảy năm qua, Tần Khai Dịch từ kết đan trung kỳ lên đến kết đan hậu kỳ. Tu chân giả bình thường phải mất ít nhất trăm năm, nhưng vì Tần Khai Dịch vốn là trời sinh ma thể, lại ở nơi tụ linh, cùng với tu ma nên tốc độ đương nhiên so với thường nhân khó có thể với tới.
Nhưng dù Tần Khai Dịch có là thiên tài đi chăng nữa, so ra vẫn kém Thẩm Phi Tiếu. Thẩm Phi Tiếu nửa năm trước đã xuất quan, kết anh.
Một khi nguyên anh kết thành, địa vị Thẩm Phi Tiếu có thể nói như diều gặp gió. Hắn chẳng những thoát ly hàng ngũ đệ tử mà còn trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Linh Sơn phái. Mà hắn trước 30 tuổi kết anh càng làm Tu Chân Giới chấn động. Chưa từng có người nào còn trẻ như thế mà kết anh. Ngay cả người khai sáng Linh Sơn phái — Tiết Hiền cũng chưa làm được.
Biết tin này, Tần Khai Dịch rất muốn thở dài. Hắn thực bất đắc dĩ chỉ có thể quy kết biến hóa dị thường của Thẩm Phi Tiếu có liên quan đến ánh sáng nhân vật chính, thực sự rất nghịch thiên.
“Khai Dương Tụ lần này, ngươi đi đi.” Tử Dương Bội nhìn Tần Khai Dịch xuất quan, biểu tình thực phức tạp. Hắn biết một khi Thẩm Phi Tiếu kết anh, Tần Khai Dịch trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Phi Tiếu.
“Khai Dương Tụ?” Tần Khai Dịch có chút kỳ quái với quyết định của Tử Dương Bội: “Ta đi?”
“Ngươi đại biểu Liên Hoa giáo.” Giọng nói Tử Dương Bội thực lãnh đạm, hắn cố gắng kiềm nén tất cả cảm xúc trong lòng: “Không thành vấn đề?”
“…” Tần Khai Dịch trầm mặc một hồi, trong đầu muốn cố gắng tìm kiếm nội dung về Tần Thạch cùng Khai Dương Tụ trong tiểu thuyết. Nhưng hắn chỉ nhớ rõ tên Thẩm Phi Tiếu kia tại Khai Dương Tụ gặp được lão bà thứ tư, lại còn mở thêm một bàn tay vàng. Hắn hoàn toàn không thể nhớ rõ, Tần Thạch có sô diễn trong Khai Dương Tụ lần này.
“Sao? Muốn nói gì?” Nhìn Tần Khai Dịch do dự. Tử Dương Bội không biết tâm tình hiện tại mình như thế nào. Muốn hắn buông tay Tần Khai Dịch đưa đến tận tay Thẩm Phi Tiếu, hắn do dự … Nhưng mà vừa nhìn thấy Tử Dương Thi vì thần cổ mà bị tra tấn, hằn liền ngoan tâm đoạn tuyệt một phần do dự trong lòng kia.
Dù sao, đây là do hắn thiếu Tử Dương Thi.
“Không có.” Tần Khai Dịch biết mình không có quyền cự tuyệt. Trong kim đan hắn còn có cổ trùng, đây chính là tư bản lớn nhất của Tử Dương Bội. Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, hắn không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Vậy chuẩn bị khởi hành đi, trận đấu một tháng sau bắt đầu rồi.” Tử Dương Bội phân phó xong, liền đi mất, để lại một người Tần Khai Dịch ngồi trước thềm cửa. Hắn đứng lên cầm một quả táo từ trong giới chỉ, cắn.
“Viêm Cốt, ngươi đâu rồi?” Tần Khai Dịch nhẹ nhàng kêu lên.
“Ân?” Giọng Viêm Cốt mang theo nồng đậm ủ rũ, như vừa mới trải qua một giấc ngủ dài.
“Ta tự nhiên có cảm giác rất bất an.” Tần Khai Dịch mím môi: “Cổ trùng thật sự không có biện pháp nào lấy ra sao?”
“…” Viêm Cốt an tĩnh trong chốc lát mới nói: “Đây là loại cổ trùng Tử Dương Bội mới nghiên cứu ra, chuyên môn chuẩn bị vì muốn khống chế ma tu. Muốn lấy ra, chỉ sợ phải lấy được mẫu trùng mới được.”
Tần Khai Dịch thở dài, mẫu trùng khẳng định ở trong tay Tử Dương Bội. Muốn lấy, nói dễ hơn làm.
“Thế khống chế cổ trùng có hạn chế khoảng cách không?” Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tần Khai Dịch mở miệng hỏi.
“Ân? Khoảng cách?” Viêm Cốt nhíu mày nghĩ nghĩ: “Nhất định là có, nhưng cụ thể bao nhiêu ta cũng không biết. Nhưng mà … nếu ngươi rời khỏi đại lục này, khẳng định Tử Dương Bội không thể khống chế được ngươi.”
Tần Khai Dịch nghe vậy lâm vào trầm tư … Mặc dù rời khỏi đại lục nào là lựa chọn không tồi, nhưng nếu cứ đi như vậy lỡ đâu hệ thống thông báo nhiệm vụ, sẽ rất khó hoàn thành. Vận khí không tốt nói không chừng sẽ bị xóa bỏ …
Nghĩ đến đây, Tần Khai Dịch lộ ra một tia cười khổ.
“Thôi, ta biết ngươi sẽ không đồng ý.” Viêm Cốt nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch có khổ mà nói không nên lời, bất đắc dĩ nói: “Đừng rối rắm những chuyện đó nữa. Ta nói ngươi a, bây giờ nên ngẫm tới Khai Dương Tụ nên làm thế nào đi.”
“Còn có thể làm thế nào nữa, tới đâu hay tới đó.” Tần Khai Dịch nói: “Ta cũng đánh không thắng, coi như đi tham quan thôi.”
“…” Viêm Cốt nghe Tần Khai Dịch nói. Không có đem lo lắng trong lòng nói ra – không thắng đúng là không sao. Nhưng vấn đề chính là Thẩm Phi Tiếu cũng rất có khả năng tham gia Khai Dương Tụ, đến lúc đó ngươi nên làm cái gì bây giờ?
••
Vài ngày sau, Tần Khai Dịch xuất phát. Tử Dương Bội tặng Tần Khai Dịch một thanh kiếm, theo như Tử Dương Bội nói đây chính là thanh kiếm do chú kiếm sư lợi hại nhất rèn ra. Uống máu tươi của hơn vạn người, vật phẩm phòng ngự cùng cấp căn bản vô pháp ngăn cản.
Tần Khai Dịch cầm thanh kiếm lên, vô cùng hoài nghi nhìn thanh kiếm. Hắn không thấy nó thần kỳ ở chổ nào, thấy sao cũng cảm giác Tử Dương Bội lại lừa dối mình. Cũng may có Viêm Cốt là người biết nhìn hàng, trực tiếp nói cho Tần Khai Dịch biết, Tử Dương Bội thật sự không có nói láo … Đương nhiên, cũng không có nói toàn bộ sự thật, bởi vì thanh kiếm này là đại hung chi kiếm, tâm chí hơi yếu sẽ bị thanh kiếm này phản phệ.
Tần Khai Dịch nghe xong trong lòng thật sự nói không nên lời. Hắn nên cao hứng vì Tử Dương Bội xem trọng hắn hay nên khổ sở vì Tử Dương Bội thật sự quá đề cao hắn đây …
Nhưng không đợi Tần Khai Dịch cho ra đáp án, hắn đã rời đi.
Khai Dương cách Liên Hoa giáo khá xa. Theo như lời Tử Dương Bội nói, cho dù hắn dùng toàn lực ngự kiếm cũng mất gần bảy ngày. Tần Khai Dịch không dám chậm trễ, trong lòng hắn biết rõ loại trận đấu như thế này càng trễ càng nguy hiểm. Vì trên đường đi có khả năng gặp những người dự thi của môn phái khác. Không có trận pháp Thủy Hoa Liên Quỳnh bảo hộ, một khi gặp phải đạo tu Nguyên Anh kỳ, khẳng định hắn sẽ thành bàn đồ ăn ta mặc người ta chém giết …
Sự thật chứng minh nhân phẩm Tần Khai Dịch có vấn đề. Ngày thứ tư, hắn bất hạnh gặp một cương thi. A, không … là đệ tử môn phái khác.
Vì tu luyện bí pháp ẩn giấu của Viêm Cốt, Tần Khai Dịch để lộ ra khí tức tu đạo giả Tích Cốc kỳ. Mà hắn ăn — mặc — tiêu phí không những ám chỉ hắn là một đầu dê béo, mà còn có bộ dạng tuấn tú. Tần Khai Dịch rốt cục may mắn tao ngộ nguy cơ mất trinh ass lần thứ hai trong đời …
Nhạc Đông là một đệ tử Hợp Hoan Tông. Lần này, hắn phụng mệnh chưởng môn đi tham gia Khai Dương Tụ. Trong môn phái, địa vị của hắn vốn không thấp, chất lượng sinh hoạt cũng cao. Mà thói quen bị mỹ nhân quanh vây, sau sáu ngày đi đường, hiện tại tâm tình hắn cực kì khó chịu.
Nhưng tâm tình vốn khó chịu khi nhìn thấy người kia, liền tan thành mây khói. Nhạc Đông nhìn nam tử vừa vào cửa khách ***, mắt bỗng sáng rực lên.
Hợp Hoan Tông vốn nổi tiếng có nhiều mỹ nhân. Nhạc Đông lại là đệ tử mà chưởng môn coi trọng, tất nhiên kiến thức cũng không ít. Nhưng người trước mắt vẫn làm hắn khó dời mắt.
Khác với vẻ đẹp mị hoặc, nam tử này một thân hắc y. Trên hắc y dùng ngân ti thêu thành đồ án hoa sen xinh đẹp. Diện mạo nam tử không âm nhu, mà ngược lại lại vô cùng khiêm tốn, nho nhã cùng tuấn lãng, lại thêm khí chất phiêu dật xuất trần, càng khiến cho người khác không thể không tán thưởng. Không biết vì sao, Nhạc Đông nhìn đến người này lại không có cảm giác kính trọng hắn, mà ngược lại mạc danh kỳ diệu sinh ra một loại ham muốn muốn đánh nát biểu tình lãnh tĩnh kia của hắn. Đặt hắn dưới thân, lưu lại dấu vết *** mỹ in lên da thịt bạch ngọc của hắn, đem biểu tình lãnh tĩnh của hắn đánh nát, nhìn hắn khóc lóc cầu xin tha thứ …
Có người, trời sinh không đứng đắn. Nhạc Đông uống ly trà, ánh mắt lóe lên, người này chỉ có tu vi Tích Cốc kỳ, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là … Hợp Hoan Tông bọn họ một khi coi trọng ai nhất định phải có vào tay, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vị huynh đài này.” Tần Khai Dịch đang ăn lương khô, chợt nghe thấy một thanh âm vang lên trên đầu mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ.
“Chuyện gì?” Tần Khai Dịch nghi hoặc nhìn người nọ.
“Tại hạ tên Nhạc Đông.” Người nọ tự giới thiệu: “Là đệ tử Đồng Thành phái.”
“Ân? Chuyện gì?” Tần Khai Dịch vẫn không rõ người này muốn làm gì.
“Ân … Không biết huynh đài có phải đi tham gia Khai Dương Tụ hay không?” Nhạc Đông thực nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ta sao phải nói cho ngươi biết?” Tần Khai Dịch vừa nghe xong trong lòng liền nghi ngờ. Tuy hắn không thường xuất môn, nhưng vẫn biết đạo lý: vô sự xum xoe phi gian tức đạo.
“Được rồi.” Giống như thực bất đắc dĩ, nam tử tự xưng là Nhạc Đông thở dài, cũng không có cùng nói chuyện với Tần Khai Dịch nữa. Quay người trở về vị trí của mình, trên mặt còn mang theo một chút oán giận.
Tần Khai Dịch cũng không nghĩ tới người này lại dễ đuổi như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người … Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ nhiều?
Nhưng Tần Khai Dịch lại không biết, Nhạc Đông tuy trở lại chổ ngồi bày ra vẻ mặt oán giận nhưng trong lòng lại thổi kèn nổi trống. Sau đó bất động thanh sắc nhìn Tần Khai Dịch uống một hơi trà trên bàn.
Đúng vậy, ngay khi cùng Tần Khai Dịch nói mấy câu, trong tích tắc hắn đã dùng tuyệt kĩ độc môn của Hợp Hoan Tông hạ thuốc mê trong nước trà của Tần Khai Dịch. Thuốc mê này vô sắc vô vị, có thể làm cho người trong thời gian ngắn trong mất đi năng lực hành động – Nhạc Đông rất ít sử dụng xuân dược, bởi vì đối với đệ tử Hợp Hoan Tông sử dụng xuân dược chính là vũ nhục họ. Dù sao lấy kinh nghiệm cùng kỹ thuật thành thạo của bọn họ, còn sợ đối tượng không động tình hay sao?
|Tà Mị| Chương 63
Người bên cạnh Tần Khai Dịch dù là Viêm Cốt hay Tử Dương Bội, đều nhìn không ra có chút biến hóa nào. Cũng đúng, đối với những lão quái vật sống hơn vạn năm mà nói, bảy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhìn không ra dấu vết nào lưu lại trên người bọn họ.
“Ngươi đi ra?” Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch xuất quan không có phản ứng gì quá lớn. Bế quan đối với hắn chỉ là như cơm bữa, không nói bảy năm, bảy mươi năm hắn cũng đã từng bế quan qua.
“Ân.” Tần Khai Dịch từ trong mật thất đi ra, không nói gì. Hiện tại, hắn không có ấn tượng tốt với Tử Dương Bội. Bế quan lần này, tuy hắn còn chưa tìm ra cách áp chế cổ trùng nhưng tâm tình lại xảy ra biến hóa cực lớn, giống như có chuyện gì cũng không thể ảnh hưởng tới hắn.
Tần Khai Dịch cũng không biết đây chính là trời sinh ma thể khắc chế tâm ma, còn tưởng người Kết Đan Kỳ nào cũng sẽ như vậy. Bảy năm qua, Tần Khai Dịch từ kết đan trung kỳ lên đến kết đan hậu kỳ. Tu chân giả bình thường phải mất ít nhất trăm năm, nhưng vì Tần Khai Dịch vốn là trời sinh ma thể, lại ở nơi tụ linh, cùng với tu ma nên tốc độ đương nhiên so với thường nhân khó có thể với tới.
Nhưng dù Tần Khai Dịch có là thiên tài đi chăng nữa, so ra vẫn kém Thẩm Phi Tiếu. Thẩm Phi Tiếu nửa năm trước đã xuất quan, kết anh.
Một khi nguyên anh kết thành, địa vị Thẩm Phi Tiếu có thể nói như diều gặp gió. Hắn chẳng những thoát ly hàng ngũ đệ tử mà còn trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất Linh Sơn phái. Mà hắn trước 30 tuổi kết anh càng làm Tu Chân Giới chấn động. Chưa từng có người nào còn trẻ như thế mà kết anh. Ngay cả người khai sáng Linh Sơn phái — Tiết Hiền cũng chưa làm được.
Biết tin này, Tần Khai Dịch rất muốn thở dài. Hắn thực bất đắc dĩ chỉ có thể quy kết biến hóa dị thường của Thẩm Phi Tiếu có liên quan đến ánh sáng nhân vật chính, thực sự rất nghịch thiên.
“Khai Dương Tụ lần này, ngươi đi đi.” Tử Dương Bội nhìn Tần Khai Dịch xuất quan, biểu tình thực phức tạp. Hắn biết một khi Thẩm Phi Tiếu kết anh, Tần Khai Dịch trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Phi Tiếu.
“Khai Dương Tụ?” Tần Khai Dịch có chút kỳ quái với quyết định của Tử Dương Bội: “Ta đi?”
“Ngươi đại biểu Liên Hoa giáo.” Giọng nói Tử Dương Bội thực lãnh đạm, hắn cố gắng kiềm nén tất cả cảm xúc trong lòng: “Không thành vấn đề?”
“…” Tần Khai Dịch trầm mặc một hồi, trong đầu muốn cố gắng tìm kiếm nội dung về Tần Thạch cùng Khai Dương Tụ trong tiểu thuyết. Nhưng hắn chỉ nhớ rõ tên Thẩm Phi Tiếu kia tại Khai Dương Tụ gặp được lão bà thứ tư, lại còn mở thêm một bàn tay vàng. Hắn hoàn toàn không thể nhớ rõ, Tần Thạch có sô diễn trong Khai Dương Tụ lần này.
“Sao? Muốn nói gì?” Nhìn Tần Khai Dịch do dự. Tử Dương Bội không biết tâm tình hiện tại mình như thế nào. Muốn hắn buông tay Tần Khai Dịch đưa đến tận tay Thẩm Phi Tiếu, hắn do dự … Nhưng mà vừa nhìn thấy Tử Dương Thi vì thần cổ mà bị tra tấn, hằn liền ngoan tâm đoạn tuyệt một phần do dự trong lòng kia.
Dù sao, đây là do hắn thiếu Tử Dương Thi.
“Không có.” Tần Khai Dịch biết mình không có quyền cự tuyệt. Trong kim đan hắn còn có cổ trùng, đây chính là tư bản lớn nhất của Tử Dương Bội. Cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này, hắn không muốn trải qua một lần nào nữa.
“Vậy chuẩn bị khởi hành đi, trận đấu một tháng sau bắt đầu rồi.” Tử Dương Bội phân phó xong, liền đi mất, để lại một người Tần Khai Dịch ngồi trước thềm cửa. Hắn đứng lên cầm một quả táo từ trong giới chỉ, cắn.
“Viêm Cốt, ngươi đâu rồi?” Tần Khai Dịch nhẹ nhàng kêu lên.
“Ân?” Giọng Viêm Cốt mang theo nồng đậm ủ rũ, như vừa mới trải qua một giấc ngủ dài.
“Ta tự nhiên có cảm giác rất bất an.” Tần Khai Dịch mím môi: “Cổ trùng thật sự không có biện pháp nào lấy ra sao?”
“…” Viêm Cốt an tĩnh trong chốc lát mới nói: “Đây là loại cổ trùng Tử Dương Bội mới nghiên cứu ra, chuyên môn chuẩn bị vì muốn khống chế ma tu. Muốn lấy ra, chỉ sợ phải lấy được mẫu trùng mới được.”
Tần Khai Dịch thở dài, mẫu trùng khẳng định ở trong tay Tử Dương Bội. Muốn lấy, nói dễ hơn làm.
“Thế khống chế cổ trùng có hạn chế khoảng cách không?” Đột nhiên nghĩ tới điều gì, Tần Khai Dịch mở miệng hỏi.
“Ân? Khoảng cách?” Viêm Cốt nhíu mày nghĩ nghĩ: “Nhất định là có, nhưng cụ thể bao nhiêu ta cũng không biết. Nhưng mà … nếu ngươi rời khỏi đại lục này, khẳng định Tử Dương Bội không thể khống chế được ngươi.”
Tần Khai Dịch nghe vậy lâm vào trầm tư … Mặc dù rời khỏi đại lục nào là lựa chọn không tồi, nhưng nếu cứ đi như vậy lỡ đâu hệ thống thông báo nhiệm vụ, sẽ rất khó hoàn thành. Vận khí không tốt nói không chừng sẽ bị xóa bỏ …
Nghĩ đến đây, Tần Khai Dịch lộ ra một tia cười khổ.
“Thôi, ta biết ngươi sẽ không đồng ý.” Viêm Cốt nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch có khổ mà nói không nên lời, bất đắc dĩ nói: “Đừng rối rắm những chuyện đó nữa. Ta nói ngươi a, bây giờ nên ngẫm tới Khai Dương Tụ nên làm thế nào đi.”
“Còn có thể làm thế nào nữa, tới đâu hay tới đó.” Tần Khai Dịch nói: “Ta cũng đánh không thắng, coi như đi tham quan thôi.”
“…” Viêm Cốt nghe Tần Khai Dịch nói. Không có đem lo lắng trong lòng nói ra – không thắng đúng là không sao. Nhưng vấn đề chính là Thẩm Phi Tiếu cũng rất có khả năng tham gia Khai Dương Tụ, đến lúc đó ngươi nên làm cái gì bây giờ?
••
Vài ngày sau, Tần Khai Dịch xuất phát. Tử Dương Bội tặng Tần Khai Dịch một thanh kiếm, theo như Tử Dương Bội nói đây chính là thanh kiếm do chú kiếm sư lợi hại nhất rèn ra. Uống máu tươi của hơn vạn người, vật phẩm phòng ngự cùng cấp căn bản vô pháp ngăn cản.
Tần Khai Dịch cầm thanh kiếm lên, vô cùng hoài nghi nhìn thanh kiếm. Hắn không thấy nó thần kỳ ở chổ nào, thấy sao cũng cảm giác Tử Dương Bội lại lừa dối mình. Cũng may có Viêm Cốt là người biết nhìn hàng, trực tiếp nói cho Tần Khai Dịch biết, Tử Dương Bội thật sự không có nói láo … Đương nhiên, cũng không có nói toàn bộ sự thật, bởi vì thanh kiếm này là đại hung chi kiếm, tâm chí hơi yếu sẽ bị thanh kiếm này phản phệ.
Tần Khai Dịch nghe xong trong lòng thật sự nói không nên lời. Hắn nên cao hứng vì Tử Dương Bội xem trọng hắn hay nên khổ sở vì Tử Dương Bội thật sự quá đề cao hắn đây …
Nhưng không đợi Tần Khai Dịch cho ra đáp án, hắn đã rời đi.
Khai Dương cách Liên Hoa giáo khá xa. Theo như lời Tử Dương Bội nói, cho dù hắn dùng toàn lực ngự kiếm cũng mất gần bảy ngày. Tần Khai Dịch không dám chậm trễ, trong lòng hắn biết rõ loại trận đấu như thế này càng trễ càng nguy hiểm. Vì trên đường đi có khả năng gặp những người dự thi của môn phái khác. Không có trận pháp Thủy Hoa Liên Quỳnh bảo hộ, một khi gặp phải đạo tu Nguyên Anh kỳ, khẳng định hắn sẽ thành bàn đồ ăn ta mặc người ta chém giết …
Sự thật chứng minh nhân phẩm Tần Khai Dịch có vấn đề. Ngày thứ tư, hắn bất hạnh gặp một cương thi. A, không … là đệ tử môn phái khác.
Vì tu luyện bí pháp ẩn giấu của Viêm Cốt, Tần Khai Dịch để lộ ra khí tức tu đạo giả Tích Cốc kỳ. Mà hắn ăn — mặc — tiêu phí không những ám chỉ hắn là một đầu dê béo, mà còn có bộ dạng tuấn tú. Tần Khai Dịch rốt cục may mắn tao ngộ nguy cơ mất trinh ass lần thứ hai trong đời …
Nhạc Đông là một đệ tử Hợp Hoan Tông. Lần này, hắn phụng mệnh chưởng môn đi tham gia Khai Dương Tụ. Trong môn phái, địa vị của hắn vốn không thấp, chất lượng sinh hoạt cũng cao. Mà thói quen bị mỹ nhân quanh vây, sau sáu ngày đi đường, hiện tại tâm tình hắn cực kì khó chịu.
Nhưng tâm tình vốn khó chịu khi nhìn thấy người kia, liền tan thành mây khói. Nhạc Đông nhìn nam tử vừa vào cửa khách ***, mắt bỗng sáng rực lên.
Hợp Hoan Tông vốn nổi tiếng có nhiều mỹ nhân. Nhạc Đông lại là đệ tử mà chưởng môn coi trọng, tất nhiên kiến thức cũng không ít. Nhưng người trước mắt vẫn làm hắn khó dời mắt.
Khác với vẻ đẹp mị hoặc, nam tử này một thân hắc y. Trên hắc y dùng ngân ti thêu thành đồ án hoa sen xinh đẹp. Diện mạo nam tử không âm nhu, mà ngược lại lại vô cùng khiêm tốn, nho nhã cùng tuấn lãng, lại thêm khí chất phiêu dật xuất trần, càng khiến cho người khác không thể không tán thưởng. Không biết vì sao, Nhạc Đông nhìn đến người này lại không có cảm giác kính trọng hắn, mà ngược lại mạc danh kỳ diệu sinh ra một loại ham muốn muốn đánh nát biểu tình lãnh tĩnh kia của hắn. Đặt hắn dưới thân, lưu lại dấu vết *** mỹ in lên da thịt bạch ngọc của hắn, đem biểu tình lãnh tĩnh của hắn đánh nát, nhìn hắn khóc lóc cầu xin tha thứ …
Có người, trời sinh không đứng đắn. Nhạc Đông uống ly trà, ánh mắt lóe lên, người này chỉ có tu vi Tích Cốc kỳ, dĩ nhiên quan trọng nhất chính là … Hợp Hoan Tông bọn họ một khi coi trọng ai nhất định phải có vào tay, nếu không nhất định sẽ không bỏ qua.
“Vị huynh đài này.” Tần Khai Dịch đang ăn lương khô, chợt nghe thấy một thanh âm vang lên trên đầu mình. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ.
“Chuyện gì?” Tần Khai Dịch nghi hoặc nhìn người nọ.
“Tại hạ tên Nhạc Đông.” Người nọ tự giới thiệu: “Là đệ tử Đồng Thành phái.”
“Ân? Chuyện gì?” Tần Khai Dịch vẫn không rõ người này muốn làm gì.
“Ân … Không biết huynh đài có phải đi tham gia Khai Dương Tụ hay không?” Nhạc Đông thực nhỏ giọng hỏi một câu.
“Ta sao phải nói cho ngươi biết?” Tần Khai Dịch vừa nghe xong trong lòng liền nghi ngờ. Tuy hắn không thường xuất môn, nhưng vẫn biết đạo lý: vô sự xum xoe phi gian tức đạo.
“Được rồi.” Giống như thực bất đắc dĩ, nam tử tự xưng là Nhạc Đông thở dài, cũng không có cùng nói chuyện với Tần Khai Dịch nữa. Quay người trở về vị trí của mình, trên mặt còn mang theo một chút oán giận.
Tần Khai Dịch cũng không nghĩ tới người này lại dễ đuổi như vậy, trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người … Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ nhiều?
Nhưng Tần Khai Dịch lại không biết, Nhạc Đông tuy trở lại chổ ngồi bày ra vẻ mặt oán giận nhưng trong lòng lại thổi kèn nổi trống. Sau đó bất động thanh sắc nhìn Tần Khai Dịch uống một hơi trà trên bàn.
Đúng vậy, ngay khi cùng Tần Khai Dịch nói mấy câu, trong tích tắc hắn đã dùng tuyệt kĩ độc môn của Hợp Hoan Tông hạ thuốc mê trong nước trà của Tần Khai Dịch. Thuốc mê này vô sắc vô vị, có thể làm cho người trong thời gian ngắn trong mất đi năng lực hành động – Nhạc Đông rất ít sử dụng xuân dược, bởi vì đối với đệ tử Hợp Hoan Tông sử dụng xuân dược chính là vũ nhục họ. Dù sao lấy kinh nghiệm cùng kỹ thuật thành thạo của bọn họ, còn sợ đối tượng không động tình hay sao?
|Tà Mị| Chương 63