Từ góc độ nào đó mà nói, Tần Khai Dịch đi đến thế giới này cũng triệt triệt để để là trạch nam. Trừ những lúc cần thiết, nếu không hắn rất ít rời Linh Sơn phái. Mà Tần Khai Dịch hiện tại cũng phát hiện, chỉ cần hắn vừa rời Linh Sơn phái … liền định trước hắn sắp đen đủi.
Sau khi uống phải tách trà bị hạ thuốc mê, Tần Khai Dịch cảm thấy không thích hợp. Nhưng thuốc mê kia lại chuyên môn chuẩn bị cho tu chân giả, dù Tần Khai Dịch phản ứng có nhanh đến cỡ nào cũng không làm được gì. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc từng chút, từng chút một mê muội, lấy tay chống bàn muốn dùng toàn lực đứng lên.
“Vị công tử này, ngươi làm sao vậy.” Vẫn luôn quan sát đến phản ứng của Tần Khai Dịch. Nhạc Đông thấy thế liền nhào lên muốn đỡ lấy Tần Khai Dịch. Nói là dìu nhưng thật chất lại như kìm cặp hai bên, hắn ôm gọn thân thể đang giãy giụa của Tần Khai Dịch vào ngực.
“Ngươi …” Tần Khai Dịch rất muốn kêu người tới, nhưng lại phát hiện mình ngay cả nói cũng không có sức lực. Nửa ngày trời mới phun được một chữ ‘ngươi’.
“Ai nha, xuất môn bên ngoài, sao lại không cẩn thận như vậy đâu.” Nhạc Đông nói xong không chút do dự ôm Tần Khai Dịch lên lầu, vừa đi vừa thở dài: “Để ta dìu ngươi lên phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Hoàn toàn không ý thức được trinh ass mình lần thứ hai lọt vào nguy cơ. Tần Khai Dịch tự động cho rằng Nhạc Đông chính là muốn giết người đoạt bảo. Trong lòng cũng không khỏi lo lắng …
Nhạc Đông không có chú ý tới biểu tình dị thường của Tần Khai Dịch. Hiện tại, toàn bộ *** lực hắn đều đặt lên thắt lưng Tần Khai Dịch. A, không nghĩ tới thắt lưng mỹ nhân lại thon như vậy, đúng là nhìn bề ngoài đoán không ra a. Vừa nghĩ tới mỹ nhân sắp trở thành vật trong lòng bàn tay mình, tâm tình Nhạc Đông háo hức.
Đương nhiên, biểu tình hưng phấn của Nhạc Đông trái ngược với biểu tình đen đến dọa người của Tần Khai Dịch. Hắn cảm giác được một bàn tay không ngừng xoa nắn thắt lưng mình nhưng mình lại không có khí lực giãy giụa thoát ra, môi run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ không làm ngươi đau đâu.” Nhạc Đông tất nhiên nhìn thấy phản ứng của Tần Khai Dịch. Hắn rất có phong độ mỉm cười: “Giai nhân trong ngực, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chỉ có mỗi Liễu Hạ Huệ thôi.”
… Gì? Giai nhân? Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức rốt cục hiểu được cái nam nhân cười vô cùng có phong độ này, rốt cuộc có ý gì – Hắn … hắn lại dám ôm ý tưởng này với mình!
Ngay lúc Tần Khai Dịch ngây người, Nhạc Đông đã ôm Tần Khai Dịch vào phòng. Hắn cũng không vội, trước tiên đặt Tần Khai Dịch lên trên giường. Sau đó kiểm tra cẩn thận tình huống chung quanh, dù sao nơi này cũng gần Khai Dương, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Đáng thương cho Tần Khai Dịch toàn thân vô lực nằm trên giường. Trên trán đã chảy đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, lại phát hiện căn bản không có biện pháp di động một ngón tay. Miệng thì nói được đấy nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh.
Kỳ thật vận khí Tần Khai Dịch coi như cũng may mắn. Vì hắn để lộ tu vi trước mặt người khác chính là Tích Cốc kỳ, cho nên Nhạc Đông chỉ dùng phân lượng đủ cho tu vi Tích Cốc kỳ. Mà lượng thuốc này lại không có làm Tần Khai Dịch ngất đi.
“Nha, mỹ nhân, ngươi lại có thể nói chuyện.” Kiểm tra cẩn thận xung quanh, Nhạc Đông lúc này mới yên tâm lớn mật quay người nhìn Tần Khai Dịch. Hắn nhìn bộ dạng tức giận muốn ngất đi của Tần Khai Dịch, không thèm để ý: “Có thể nói chuyện cũng tốt. Nếu không có âm thanh trợ hứng, sẽ thiếu đi vài phần tình thú.”
… Tình thú cái đầu ngươi. Tần Khai Dịch lúc này rất muốn gào thét nhưng dù có tức giận thế nào cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay Nhạc Đông về hướng về phía y phục hắn. Từng chút từng chút một cởi bỏ y phục hắn.
Quần áo rơi rớt lộ ra làn da so với bạch ngọc còn muốn nhẵn nhụi hơn. Nhạc Đông càng thấy càng vừa lòng, tay không tự chủ được xoa nén hông Tần Khai Dịch, cảm thụ da thịt trắng mịn làm mình thoải mái.
“… Giết hắn.” Trong đầu đột nhiên toát ra thanh âm, làm Tần Khai Dịch giận muốn điên lên sửng sốt một chút. Hắn lập tức phản xạ có điều kiện hỏi trong ý thức hải: “Là ai?”
“Giết hắn.” Âm thanh này có chút tưng tự với Viêm Cốt, nhưng lại nhiều hơn vài lạnh lùng cùng tối tăm. Hai chữ kia mang theo nồng đậm huyết *** làm Tần Khai Dịch rùng mình một cái.
“Là ai? Ngươi là ai?” Trong ý thức hải hỏi không ngừng, Tần Khai Dịch nhăn chặt mày.
“Giết hắn.” Vẫn hai chữ kia, bên trong lại có sát ý càng ngày càng nồng đậm: “Giết hắn – nếu không, chết chính là ngươi.”
“Ngươi là Viêm Cốt? Không – Viêm Cốt, ngươi làm sao vậy? Viêm Cốt?” Phát giác có chổ không thích hợp, Tần Khai Dịch trong ý thức hải không ngừng kêu to tên hỏa linh luôn làm bạn với mình. Lại phát hiện cho dù mình có kêu gào đến cỡ nào, âm thanh kia cũng không có xuất hiện nữa.
“Mỹ nhân, chớ ngây người.” Dùng sức mút trước ngực Tần Khai Dịch một cái. Nhạc Đông không hề bất ngờ khi thấy người dưới thân hoảng sợ. Hắn nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu.”
“Dừng tay …” Tần Khai Dịch phun ra hai chữ này. Hắn không hiểu sao lại có chút khủng hoảng. Nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy Nhạc Đông cười sáng lạn, khủng hoảng trong lòng liền biến thành phẫn nộ — Dựa vào cái gì người này lại có thể đối với hắn như vậy, dựa vào cái gì ngay từ đầu hắn nhất định phải trải qua những bi kịch này, dựa vào cái gì Thẩm Phi Tiếu lại vô duyên vô cớ có thể có được mệnh cách nghịch thiên kia …
Từ từ, mệnh cách? Tư duy có chút hỗn loạn Tần Khai Dịch đột nhiên thanh tỉnh. Hắn sao lại đi rối rắm mệnh cách Thẩm Phi Tiếu? Hắn chính là người viết ra vận mệnh Thẩm Phi Tiếu, rối rắm chuyện này, chẳng phải là rất buồn cười sao?
Ngay khi Tần Khai Dịch thanh tỉnh, hắn lại nghe thấy âm thanh luôn xúi giục ‘Giết hắn’ kia. Bất quá lần này lại biến thành ngữ khí khinh thường mang theo cười lạnh: “Không nghĩ tới tu chân giả yếu đuối như ngươi, lại có thể trụ được mê hoặc của ta.”
“…” Tần Khai Dịch không nói gì – cái kỳ quái loạn thất bát tao này có thể đổi cái thời gian loạn nhập được không a? Hiện tại hắn đang tại lâm vào nguy cơ mất đi trinh ass. Nhìn cái tên trên người hắn kìa, sắp lột sạch hắn rồi á á á!
Trên thực tế, nguyên nhân Nhạc Đông trong Hợp Hoan Tông lại được đại đa số đệ tử hoan nghênh còn có một nhân tố trọng yếu, chính là thủ pháp tán tỉnh của hắn. Nhưng dù hắn có lợi hại đến thế nào cũng không có khả năng có tác dụng với một tảng đá a. Vì thế Tần Khai Dịch không có chút phản ứng nào, biểu tình ngược lại lại hung tợn làm lòng tự trọng của Nhạc Đông tan nát … Chẳng lẽ đây đúng là một ngày không luyện, mòn hết công phu sao?
“Buông.” Trải qua đối thoại vừa rồi, cũng không biết làm sao mà Tần Khai Dịch cảm giác thấy đầu mình đau nhức. Phát hiện tay chân mình có khí lực, lập tức áp chế Nhạc Đông.
“Ngươi …” Biểu tình Nhạc Đông quái lạ. Hắn nghi hoặc nhìn người thở hổn hển dưới thân, không rõ vì sao thuốc mê tốt nhất của mình lại đột nhiên mất đi tác dụng.
“Buông.” Tần Khai Dịch thấy Nhạc Đông không có phản ứng. Tà hỏa trong lòng lập tức bùng lên, tay chân vốn dĩ yếu ớt vô lực chẳng biết tại sao lại có khí lực. Đầu óc nóng lên lập tức dùng toàn lực, một chưởng đánh lên người không hề phòng bị Nhạc Đông.
Kỳ thật từ khi bắt đầu tu luyện, Tần Khai Dịch vẫn luôn rơi vào một sai lầm. Đơn giản chính là nhờ ba người Viêm Cốt, Thẩm Phi Tiếu cùng Tử Dương Bội. Mà ba người này, một người là hỏa *** vạn năm, một người độ kiếp thất bại lại vẫn như trước bảo tồn được đại lượng tu vi thực tế là ma tu vạn năm. Người cuối cùng đạt được Sơn Vân Tiểu Ký, vận khí bùng nổ – nhân vật chính. Thực bình thường, đáng thương cho Tần Khai Dịch vẫn luôn bị đè gắt gao dưới tầng chót.
Nhưng Tần Khai Dịch chưa bao giờ nghĩ qua. Trời sinh ma thể đối với người bình thường mà nói đã là thiên tài, chưa đến ba mươi tuổi kết thành kim đan, loại này tốc độ so với tu chân giả phổ thông đã khó có thể với tới.
Mà vào giờ khắc này, âm kém dương sai, Tần Khai Dịch dùng toàn lực chém ra một chưởng. Thế nhưng đem Nhạc Đông trực tiếp đánh bay thật mạnh lên trên tường.
“Móa.” Lảo đảo đứng lên, Tần Khai Dịch phát hiện chân mình còn có chút mềm nhũn. Trước tiên hắn kéo chặt quần áo bị mở rộng trên người, lập tức cảnh giác nhìn về phía hái hoa tặc nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Nhìn chăm chú nửa ngày đều không có động tĩnh. Tần Khai Dịch hơi chút lơi lỏng sau mới giật mình phát hiện, trên người mình lại dính đầy máu, xem ra là từ Nhạc Đông phun ra.
“… Uy.” Tần Khai Dịch nuốt nước miếng, thật cẩn thận nhìn Nhạc Đông, quan sát một lát vươn bàn tay run nhè nhẹ hướng về phía cổ Nhạc Đông.
… Không có mạch đập. Cảm xúc trên đầu ngón tay thông báo kết quả cho Tần Khai Dịch. Tâm hắn hoảng hốt, đem thân thể Nhạc Đông trở mình lại, lại đưa ngón tay tới dưới mũi Nhạc Đông.
… Không có hô hấp.
Không có mạch đập lại không có hô hấp, chỉ có một loại người như thế. Chính là – người chết.
Đầu Tần Khai Dịch như bị búa đập một cái. Hắn chậm rãi đứng lên, đầu óc trống rỗng, cách hồi lâu mới thì thào một câu: “Ta giết người …”
Hắn rốt cục … vẫn là giết người.
Vô lực dùng tay ôm mặt mình, toàn thân hắn không tự chủ được run rẩy. Hắn tự thì thầm trong lòng: không sao, thế giới này giết người rất bình thường. Nếu không giết hắn như vậy mình nên làm cái gì? Đúng không? Tần Khai Dịch, tiền đồ một chút, không phải chỉ là giết một người sao. Không … phải … chỉ là … giết … một … người … thôi … sao.
“Thật muốn về nhà a.” Thì thào một tiếng, Tần Khai Dịch không tự chủ được nghẹn ngào: “Thật muốn … về nhà a.”
Muốn về nhà ăn sườn chua ngọt mẹ làm, muốn về nhà cùng ba đánh cờ vua … muốn … rời khỏi thân thể đã dính đầy máu tươi này.
“Sư huynh?” Giọng nói quen thuộc từ phía cửa phòng vang lên. Tần Khai Dịch quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc hắc y, nam tử chính là cười như không cười nhìn mình: ” Này … Là ngươi giết?”
Đầu Tần Khai Dịch một lần nữa trống rỗng, chờ hắn kịp phản ứng lại, lại phát hiện mình đã xuất ra sát chiêu hướng tới nam nhân vọt tới …
|Tà Mị| Chương 64
Sau khi uống phải tách trà bị hạ thuốc mê, Tần Khai Dịch cảm thấy không thích hợp. Nhưng thuốc mê kia lại chuyên môn chuẩn bị cho tu chân giả, dù Tần Khai Dịch phản ứng có nhanh đến cỡ nào cũng không làm được gì. Hắn chỉ cảm thấy đầu óc từng chút, từng chút một mê muội, lấy tay chống bàn muốn dùng toàn lực đứng lên.
“Vị công tử này, ngươi làm sao vậy.” Vẫn luôn quan sát đến phản ứng của Tần Khai Dịch. Nhạc Đông thấy thế liền nhào lên muốn đỡ lấy Tần Khai Dịch. Nói là dìu nhưng thật chất lại như kìm cặp hai bên, hắn ôm gọn thân thể đang giãy giụa của Tần Khai Dịch vào ngực.
“Ngươi …” Tần Khai Dịch rất muốn kêu người tới, nhưng lại phát hiện mình ngay cả nói cũng không có sức lực. Nửa ngày trời mới phun được một chữ ‘ngươi’.
“Ai nha, xuất môn bên ngoài, sao lại không cẩn thận như vậy đâu.” Nhạc Đông nói xong không chút do dự ôm Tần Khai Dịch lên lầu, vừa đi vừa thở dài: “Để ta dìu ngươi lên phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Người này rốt cuộc muốn làm gì? Hoàn toàn không ý thức được trinh ass mình lần thứ hai lọt vào nguy cơ. Tần Khai Dịch tự động cho rằng Nhạc Đông chính là muốn giết người đoạt bảo. Trong lòng cũng không khỏi lo lắng …
Nhạc Đông không có chú ý tới biểu tình dị thường của Tần Khai Dịch. Hiện tại, toàn bộ *** lực hắn đều đặt lên thắt lưng Tần Khai Dịch. A, không nghĩ tới thắt lưng mỹ nhân lại thon như vậy, đúng là nhìn bề ngoài đoán không ra a. Vừa nghĩ tới mỹ nhân sắp trở thành vật trong lòng bàn tay mình, tâm tình Nhạc Đông háo hức.
Đương nhiên, biểu tình hưng phấn của Nhạc Đông trái ngược với biểu tình đen đến dọa người của Tần Khai Dịch. Hắn cảm giác được một bàn tay không ngừng xoa nắn thắt lưng mình nhưng mình lại không có khí lực giãy giụa thoát ra, môi run rẩy.
“Đừng sợ, đừng sợ. Ta sẽ không làm ngươi đau đâu.” Nhạc Đông tất nhiên nhìn thấy phản ứng của Tần Khai Dịch. Hắn rất có phong độ mỉm cười: “Giai nhân trong ngực, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chỉ có mỗi Liễu Hạ Huệ thôi.”
… Gì? Giai nhân? Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức rốt cục hiểu được cái nam nhân cười vô cùng có phong độ này, rốt cuộc có ý gì – Hắn … hắn lại dám ôm ý tưởng này với mình!
Ngay lúc Tần Khai Dịch ngây người, Nhạc Đông đã ôm Tần Khai Dịch vào phòng. Hắn cũng không vội, trước tiên đặt Tần Khai Dịch lên trên giường. Sau đó kiểm tra cẩn thận tình huống chung quanh, dù sao nơi này cũng gần Khai Dương, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Đáng thương cho Tần Khai Dịch toàn thân vô lực nằm trên giường. Trên trán đã chảy đầy mồ hôi mẹ mồ hôi con, lại phát hiện căn bản không có biện pháp di động một ngón tay. Miệng thì nói được đấy nhưng lại chỉ có thể phát ra âm thanh mỏng manh.
Kỳ thật vận khí Tần Khai Dịch coi như cũng may mắn. Vì hắn để lộ tu vi trước mặt người khác chính là Tích Cốc kỳ, cho nên Nhạc Đông chỉ dùng phân lượng đủ cho tu vi Tích Cốc kỳ. Mà lượng thuốc này lại không có làm Tần Khai Dịch ngất đi.
“Nha, mỹ nhân, ngươi lại có thể nói chuyện.” Kiểm tra cẩn thận xung quanh, Nhạc Đông lúc này mới yên tâm lớn mật quay người nhìn Tần Khai Dịch. Hắn nhìn bộ dạng tức giận muốn ngất đi của Tần Khai Dịch, không thèm để ý: “Có thể nói chuyện cũng tốt. Nếu không có âm thanh trợ hứng, sẽ thiếu đi vài phần tình thú.”
… Tình thú cái đầu ngươi. Tần Khai Dịch lúc này rất muốn gào thét nhưng dù có tức giận thế nào cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bàn tay Nhạc Đông về hướng về phía y phục hắn. Từng chút từng chút một cởi bỏ y phục hắn.
Quần áo rơi rớt lộ ra làn da so với bạch ngọc còn muốn nhẵn nhụi hơn. Nhạc Đông càng thấy càng vừa lòng, tay không tự chủ được xoa nén hông Tần Khai Dịch, cảm thụ da thịt trắng mịn làm mình thoải mái.
“… Giết hắn.” Trong đầu đột nhiên toát ra thanh âm, làm Tần Khai Dịch giận muốn điên lên sửng sốt một chút. Hắn lập tức phản xạ có điều kiện hỏi trong ý thức hải: “Là ai?”
“Giết hắn.” Âm thanh này có chút tưng tự với Viêm Cốt, nhưng lại nhiều hơn vài lạnh lùng cùng tối tăm. Hai chữ kia mang theo nồng đậm huyết *** làm Tần Khai Dịch rùng mình một cái.
“Là ai? Ngươi là ai?” Trong ý thức hải hỏi không ngừng, Tần Khai Dịch nhăn chặt mày.
“Giết hắn.” Vẫn hai chữ kia, bên trong lại có sát ý càng ngày càng nồng đậm: “Giết hắn – nếu không, chết chính là ngươi.”
“Ngươi là Viêm Cốt? Không – Viêm Cốt, ngươi làm sao vậy? Viêm Cốt?” Phát giác có chổ không thích hợp, Tần Khai Dịch trong ý thức hải không ngừng kêu to tên hỏa linh luôn làm bạn với mình. Lại phát hiện cho dù mình có kêu gào đến cỡ nào, âm thanh kia cũng không có xuất hiện nữa.
“Mỹ nhân, chớ ngây người.” Dùng sức mút trước ngực Tần Khai Dịch một cái. Nhạc Đông không hề bất ngờ khi thấy người dưới thân hoảng sợ. Hắn nhoẻn miệng cười: “Yên tâm, ta sẽ thực ôn nhu.”
“Dừng tay …” Tần Khai Dịch phun ra hai chữ này. Hắn không hiểu sao lại có chút khủng hoảng. Nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy Nhạc Đông cười sáng lạn, khủng hoảng trong lòng liền biến thành phẫn nộ — Dựa vào cái gì người này lại có thể đối với hắn như vậy, dựa vào cái gì ngay từ đầu hắn nhất định phải trải qua những bi kịch này, dựa vào cái gì Thẩm Phi Tiếu lại vô duyên vô cớ có thể có được mệnh cách nghịch thiên kia …
Từ từ, mệnh cách? Tư duy có chút hỗn loạn Tần Khai Dịch đột nhiên thanh tỉnh. Hắn sao lại đi rối rắm mệnh cách Thẩm Phi Tiếu? Hắn chính là người viết ra vận mệnh Thẩm Phi Tiếu, rối rắm chuyện này, chẳng phải là rất buồn cười sao?
Ngay khi Tần Khai Dịch thanh tỉnh, hắn lại nghe thấy âm thanh luôn xúi giục ‘Giết hắn’ kia. Bất quá lần này lại biến thành ngữ khí khinh thường mang theo cười lạnh: “Không nghĩ tới tu chân giả yếu đuối như ngươi, lại có thể trụ được mê hoặc của ta.”
“…” Tần Khai Dịch không nói gì – cái kỳ quái loạn thất bát tao này có thể đổi cái thời gian loạn nhập được không a? Hiện tại hắn đang tại lâm vào nguy cơ mất đi trinh ass. Nhìn cái tên trên người hắn kìa, sắp lột sạch hắn rồi á á á!
Trên thực tế, nguyên nhân Nhạc Đông trong Hợp Hoan Tông lại được đại đa số đệ tử hoan nghênh còn có một nhân tố trọng yếu, chính là thủ pháp tán tỉnh của hắn. Nhưng dù hắn có lợi hại đến thế nào cũng không có khả năng có tác dụng với một tảng đá a. Vì thế Tần Khai Dịch không có chút phản ứng nào, biểu tình ngược lại lại hung tợn làm lòng tự trọng của Nhạc Đông tan nát … Chẳng lẽ đây đúng là một ngày không luyện, mòn hết công phu sao?
“Buông.” Trải qua đối thoại vừa rồi, cũng không biết làm sao mà Tần Khai Dịch cảm giác thấy đầu mình đau nhức. Phát hiện tay chân mình có khí lực, lập tức áp chế Nhạc Đông.
“Ngươi …” Biểu tình Nhạc Đông quái lạ. Hắn nghi hoặc nhìn người thở hổn hển dưới thân, không rõ vì sao thuốc mê tốt nhất của mình lại đột nhiên mất đi tác dụng.
“Buông.” Tần Khai Dịch thấy Nhạc Đông không có phản ứng. Tà hỏa trong lòng lập tức bùng lên, tay chân vốn dĩ yếu ớt vô lực chẳng biết tại sao lại có khí lực. Đầu óc nóng lên lập tức dùng toàn lực, một chưởng đánh lên người không hề phòng bị Nhạc Đông.
Kỳ thật từ khi bắt đầu tu luyện, Tần Khai Dịch vẫn luôn rơi vào một sai lầm. Đơn giản chính là nhờ ba người Viêm Cốt, Thẩm Phi Tiếu cùng Tử Dương Bội. Mà ba người này, một người là hỏa *** vạn năm, một người độ kiếp thất bại lại vẫn như trước bảo tồn được đại lượng tu vi thực tế là ma tu vạn năm. Người cuối cùng đạt được Sơn Vân Tiểu Ký, vận khí bùng nổ – nhân vật chính. Thực bình thường, đáng thương cho Tần Khai Dịch vẫn luôn bị đè gắt gao dưới tầng chót.
Nhưng Tần Khai Dịch chưa bao giờ nghĩ qua. Trời sinh ma thể đối với người bình thường mà nói đã là thiên tài, chưa đến ba mươi tuổi kết thành kim đan, loại này tốc độ so với tu chân giả phổ thông đã khó có thể với tới.
Mà vào giờ khắc này, âm kém dương sai, Tần Khai Dịch dùng toàn lực chém ra một chưởng. Thế nhưng đem Nhạc Đông trực tiếp đánh bay thật mạnh lên trên tường.
“Móa.” Lảo đảo đứng lên, Tần Khai Dịch phát hiện chân mình còn có chút mềm nhũn. Trước tiên hắn kéo chặt quần áo bị mở rộng trên người, lập tức cảnh giác nhìn về phía hái hoa tặc nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Nhìn chăm chú nửa ngày đều không có động tĩnh. Tần Khai Dịch hơi chút lơi lỏng sau mới giật mình phát hiện, trên người mình lại dính đầy máu, xem ra là từ Nhạc Đông phun ra.
“… Uy.” Tần Khai Dịch nuốt nước miếng, thật cẩn thận nhìn Nhạc Đông, quan sát một lát vươn bàn tay run nhè nhẹ hướng về phía cổ Nhạc Đông.
… Không có mạch đập. Cảm xúc trên đầu ngón tay thông báo kết quả cho Tần Khai Dịch. Tâm hắn hoảng hốt, đem thân thể Nhạc Đông trở mình lại, lại đưa ngón tay tới dưới mũi Nhạc Đông.
… Không có hô hấp.
Không có mạch đập lại không có hô hấp, chỉ có một loại người như thế. Chính là – người chết.
Đầu Tần Khai Dịch như bị búa đập một cái. Hắn chậm rãi đứng lên, đầu óc trống rỗng, cách hồi lâu mới thì thào một câu: “Ta giết người …”
Hắn rốt cục … vẫn là giết người.
Vô lực dùng tay ôm mặt mình, toàn thân hắn không tự chủ được run rẩy. Hắn tự thì thầm trong lòng: không sao, thế giới này giết người rất bình thường. Nếu không giết hắn như vậy mình nên làm cái gì? Đúng không? Tần Khai Dịch, tiền đồ một chút, không phải chỉ là giết một người sao. Không … phải … chỉ là … giết … một … người … thôi … sao.
“Thật muốn về nhà a.” Thì thào một tiếng, Tần Khai Dịch không tự chủ được nghẹn ngào: “Thật muốn … về nhà a.”
Muốn về nhà ăn sườn chua ngọt mẹ làm, muốn về nhà cùng ba đánh cờ vua … muốn … rời khỏi thân thể đã dính đầy máu tươi này.
“Sư huynh?” Giọng nói quen thuộc từ phía cửa phòng vang lên. Tần Khai Dịch quay đầu, nhìn thấy một nam tử mặc hắc y, nam tử chính là cười như không cười nhìn mình: ” Này … Là ngươi giết?”
Đầu Tần Khai Dịch một lần nữa trống rỗng, chờ hắn kịp phản ứng lại, lại phát hiện mình đã xuất ra sát chiêu hướng tới nam nhân vọt tới …
|Tà Mị| Chương 64