Sau khi Thẩm Phi Tiếu rời đi, Tần Khai Dịch mất thời gian rất dài mới nghĩ ra chỗ có vấn đề. Cuối cùng kết luận — nội dung vở kịch móp méo, kỳ thật mà nói chính là do hắn tạo thành.
Nếu không phải vì lòng áy náy dùng thân phận người đeo mặt nạ đi quan tâm Thẩm Phi Tiếu. Vậy thì bây giờ Thẩm Phi Tiếu cũng không biến thành cái dạng như hiện tại, tâm ma trong miệng Úc Hoành cũng không xuất hiện trên người Thẩm Phi Tiếu.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ, nội dung vở kịch đã bị móp méo. Thẩm Phi Tiếu cũng không giống như trong tiểu thuyết tả ủng hữu bão, ngược lại còn sinh ra tình cảm không nên có với mình.
“Đây mới thật sự là tiểu thuyết ta viết sao.” Tần Khai Dịch nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ thở dài. Kế tiếp rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, hắn cũng không dám nói chính xác. Thẩm Phi Tiếu thành ra cái dạng như vầy, Tử Dương Bội tiến công Linh Sơn phái không nói có hỗ trợ xuất thủ hay phát sinh chuyện gì khác đâu. Nếu Thẩm Phi Tiếu thật sự khoanh tay đứng nhìn Tử Dương Bội diệt Linh Sơn phái … Tần Khai Dịch thật sự không biết nói gì cho phải.
Khai Dương Tụ diễn ra vô cùng nhanh chóng. Tần Khai Dịch tuy không có lòng hiếu thắng nhưng vẫn gặp mấy người mơ ước đánh hắn. Đương nhiên, khác xa so với lúc có Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lại phát hiện mình dễ dàng thu phục người muốn tập kích hắn. Hoàn toàn không giống khi gặp Thẩm Phi Tiếu, bị đè nén bởi cái loại áp bách hít thở không thông.
Được rồi, kỳ thật cái này chính là một học sinh tiểu học luôn luôn làm đề trung học. Đợi hắn đi làm đề tiểu học mới không tự chủ được cảm thán — cái đề này thật sự quá đơn giản a.
Vệ Hòa trốn mất tích luôn, đối với cái tên hái hoa tặc này Tần Khai Dịch cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Dù sao bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng, hơn nữa mình còn giết đồ đệ Vệ Hòa, Vệ Hòa không trả thù hắn cũng xem như đã đủ đạo nghĩa …
Trận đấu kết thúc, Tần Khai Dịch thần kỳ đạt được 100 điểm … Hắn không biết người Thủy Hoa Liên Quỳnh rốt cuộc tính điểm thế nào, cho nên đến khi công bố bảng điểm có chút kinh ngạc.
Đứng thứ nhất không có gì bất ngờ chính là Thẩm Phi Tiếu, lấy 372 điểm đứng đầu bảng. Mà cái tên thứ hai … lại là cái tên so với thỏ còn trốn nhanh hơn, Vệ Hòa.
Vệ Hòa thấy Tần Khai Dịch tỏ vẻ rất kinh ngạc, hiển nhiên như là đang nói cái tên Thẩm Phi Tiếu kia lại không làm gì ngươi cứ thể mà thả ngươi đi … Đây cũng quá không bình thường … đi?
“Nhìn cái gì, nhìn cái gì.” Tần Khai Dịch tức giận nói: “Nhìn nữa tính phí đó.”
“Hắn không làm gì ngươi sao?” Ánh mắt Vệ Hòa lóe sáng.
“Làm cái gì?” Nghe Vệ Hòa nói, Tần Khai Dịch không khỏi nhớ đến cái hôn ái muội kia, sắc mặt nháy mắt trầm lại. Làm một trạch nam, đem nụ hôn đầu tiên cho một nam nhân khác cũng quá mất mặt (gào thét —ing)!
“Ngô, không có gì.” Vệ Hòa sờ sờ mũi, sau đó ngượng ngùng mỉm cười: “Đây không phải là ta quan tâm ngươi sao.”
“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Tần Khai Dịch tặng Vệ Hòa một cái xem thường.
Sau khi Khai Dương Tụ chấm dứt, các đệ tử môn phái bắt đầu chuẩn bị trở về. Vì nhân số đông đảo nên dọc đường không tránh khỏi có chút va chạm. Vì thế Tần Khai Dịch quyết định hiện tại cứ ở Khai Dương vài ngày đã rồi mới về Liên Hoa giáo.
Nhưng vừa mới định xong, Tần Khai Dịch liền nhận được hạc giấy từ Tử Dương Bội. Hắn nhìn nội dung viết bên trên, lông mày không khỏi nhíu lại.
Tử Dương Bội lại yêu cầu hắn trong vòng mười ngày trở lại Liên Hoa giáo … Hơn nữa ngữ khí như thế nào cũng cảm giác hình như rất sốt ruột a.
Tần Khai Dịch không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không dám cãi lời Tử Dương Bội. Mặc dù ở trong Liên Hoa giáo bảy năm, Tử Dương Bội chưa từng dùng cổ trùng uy hiếp hắn, nhưng cũng biết Tử Dương Bội không phải dẫn hắn về thị sủng mà kiêu.
Ngay khi Tần Khai Dịch chuẩn bị trở về, một giọng nói biến mất từ lâu vang lên trong ý thức hải — “Tần Thạch.”
“Viêm Cốt!” Từ lần ở khách ***, đã lâu không nghe thấy giọng Viêm Cốt. Vốn định hỏi Tử Dương Bội rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tần Khai Dịch nghe thấy cái giọng nói này nhướng lông mày lên vui vẻ: “Ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi lấy cái ô trong giới chỉ kia ra.” Giọng Viêm Cốt có chút suy yếu.
“Ô?” Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức nhớ tới trong bí cảnh có lấy được một chiếc ô cũ, vội vàng đem ra.
Ngay khi hắn vừa lấy ra, cái ô cũ cũ nát lại vô cùng bình thường kia đột nhiên bị ánh sáng hồng sắc bao phủ. Chỉ chốc lát sau liền biến hóa thành một nam tử có diện mạo xa lạ.
Nam tử có một mái tóc đỏ dài, diện mạo không thể nói là thập phần tuấn mỹ, nhưng lại có một loại khí chất khiến người thoải mái. Tần Khai Dịch ngây người trong chốc lát mới nói: “Ngươi là … Viêm Cốt?”
“Ân.” Viêm Cốt mặc đạo phục Linh Sơn phái, nhìn thấy Tần Khai Dịch kinh ngạc, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi chuẩn bị về Liên Hoa giáo?”
“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch nói: “Cổ trùng do Tử Dương Bội hạ, ta không quay về… chẳng phải sẽ rất xui xẻo sao?”
“Ta đã nói, nếu ngươi rời đại lục này Tử Dương Bội chắc chắn không có biện pháp khống chế ngươi.” Viêm Cốt dùng một loại ánh mắt kỳ quái ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch: “Ngươi rốt cuộc vì cái gì cứ cố chấp như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Không biết giải thích như thế nào, Tần Khai Dịch chỉ có thể cười gượng.
“Nếu ta đoán không sai, lần này Tử Dương Bội sợ là muốn tiến công Linh Sơn phái.” Biểu tình Viêm Cốt phức tạp: “Ngươi sẽ nhẫn tâm động thủ với Thanh Hư Tử?”
Đương nhiên không đành lòng, không nghĩ tới Viêm Cốt lại có thể nhất châm kiến huyết chỉ ra do dự trong lòng mình. Tần Khai Dịch giận dữ nói: “Hiện tại, trong mắt Thanh Hư Tử ta chính là ma tu. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan đến Thanh Hư Tử. Huống chi Thẩm Phi Tiếu không phải còn ở Linh Sơn phái sao, Tử Dương Bội chỉ sợ không chiếm được chỗ gì tốt.”
“Thật không.” Viêm Cốt đáp lời, nhưng biểu tình không có thoải mái giống như lời nói. Hắn thấy Tần Khai Dịch không thay đổi quyết định, cũng buông tha khuyên nhủ, chỉ đem ánh mắt hướng về thanh kiếm trong tay Tần Khai Dịch: “Thanh kiếm này ngươi đừng dùng nữa. Ngươi tuy là trời sinh ma thể, nhưng nếu thật sự dùng quá nhiều chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ân.” Kỳ thật Tần Khai Dịch cơ bản rất ít dùng thanh kiếm Tử Dương Bội đưa cho, gặp người cùng cấp hắn chỉ dùng pháp quyết là đủ. Nếu gặp người cùng đẳng cấp như Thẩm Phi Tiếu … đừng nói tới kiếm, cho dù có dùng tên lửa cũng không có tác dụng gì.
“Nếu quyết định sớm trở về, nên làm chuẩn bị cho tốt.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch một thân hồng y không biết thế nào lại cảm thấy rất bất an … Hắn nhớ năm đó lúc người nọ ngã xuống cũng một thân hồng y.
“Ta biết.” Tần Khai Dịch gật đầu: “Ngươi sau này có thật thể sao? Sao lại đột nhiên biến mất?”
“Thanh kiếm Tử Dương Bội đưa cho ngươi có vấn đề.” Viêm Cốt không muốn nói nhiều về mình, chỉ sơ lược: “Thật thể của ta không thể chống đỡ bao lâu, hơn nữa nếu là bị người thương tổn đến linh thức cũng sẽ bị thương.”
“A.” Bị biểu tình nghiêm trọng của Viêm Cốt làm cho tâm tình cũng có chút trầm trọng, Tần Khai Dịch an tĩnh trong chốc lát mới nói: “Ngươi cùng ta trở về sao?”
“…” Viêm Cốt trầm mặc.
“Ngươi phải đi sao?” Tần Khai Dịch nhìn Viêm Cốt trầm mặc không hiểu sao cảm giác trong lòng chợt lạnh: “Đi đâu?”
“Ta sẽ đến tìm ngươi.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch nói: “Nhưng đã có thân thể, ta muốn đến nơi hắn ngã xuống xem sao.”
“Tiết Hiền?” Ánh mắt Tần Khai Dịch phức tạp.
“Ân.” Viêm Cốt mỉm cười sáng lạn: “Ta đi rồi … Ngươi phải bảo trọng a.”
“Ta biết.” Tần Khai Dịch không hiểu sao lại sinh ra một loại thương cảm ly biệt.
“Không.” Biểu tình Viêm Cốt có chút xấu hổ: “Ý ta là … ta không ở bên cạnh ngươi, cái đồ án hồng liên trên mặt ngươi … khụ khụ.”
“…” Biểu tình Tần Khai Dịch nháy mắt liền vặn vẹo — hắn sao lại quên cái thứ quỷ này!
“A, dù sao Thẩm Phi Tiếu đã biết thân phận ngươi. Hơn nữa ngươi cũng không cần che giấu mình là ma tu nữa … Đồ án này cũng rất đẹp.” Viêm Cốt vừa lòng gật gật đầu.
“Đẹp cái đầu ngươi!” Nói chưa dứt lời, vừa nói liền giận. Viêm Cốt chuyên môn làm ra những chuyện không đáng tin. Tần Khai Dịch giận dữ, hai mắt tối sầm lại: “Đồ án này không có biện pháp xóa đi sao?”
“Hiện tại không có.” Viêm Cốt cười mỉa: “Ha hả …”
“…” Tần Khai Dịch đột nhiên sinh ra một loại tâm tình bạo ngược, muốn đem Viêm Cốt đánh một trận.
Nhưng Viêm Cốt hiển nhiên dự cảm đến nguy hiểm, nhanh chóng nói tạm biệt rồi vội bấm pháp quyết không chút do dự nhảy cửa sổ bay đi. Lưu lại một mình Tần Khai Dịch đứng trong phòng cắn răng thấp giọng mắng.
Kế tiếp, nếu đã biết chân tướng Tử Dương Bội thúc giục mình. Tần Khai Dịch cũng không dám chậm trễ nữa, mất bảy ngày về tới Liên Hoa giáo.
Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch, ánh mắt đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, tạm dừng một lát sau, mới nói: “Mặt ngươi làm sao vậy?”
“Hủy dung.” Tần Khai Dịch tức giận nói.
“Viêm Cốt đâu?” Tử Dương Bội nghe vậy hơi nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì.
“Cùng nữ nhân chạy.” Tần Khai Dịch thuận miệng nói một câu.
“…” Tử Dương Bội biết Tần Khai Dịch đang nói mê sảng, cũng không có đi sâu hơn, nhưng trong mắt hiện lên tia không vui.
“Ngươi vội vã bảo ta về làm gì?” Tần Khai Dịch cẩn thận quan sát Tử Dương Bội một chút, mới phát hiện. Mới có mấy chục ngày, Tử Dương Bội tiều tụy không ít, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
“Bảy ngày sau tiến công Linh Sơn phái.” Quả nhiên không ngoài Viêm Cốt sở liệu, Tử Dương Bội gọi Tần Khai Dịch về chính là vì sự kiện này.
“… Ngươi vì cái gì lại vội vã muốn tiến công?” Tần Khai Dịch nhìn Tử Dương Bội nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Tử Dương Bội thực muốn nói cái gì đó, rồi lại nhịn được. Thiên La Tâm bây giờ còn ở trong tay Thẩm Phi Tiếu … Hắn phải thực hiện hứa hẹn.
Nhưng khi nhìn người trước mắt mang theo sầu lo nhìn mình, quyết tâm lại lung lay … Thôi, nếu Tần Thạch muốn oán, thì oán hắn đi.
Nói xong, Tử Dương Bội liền ly khai. Trước khi đi còn nhìn Tần Khai Dịch phức tạp đến cực điểm, làm toàn thân Tần Khai Dịch lạnh cả người.
“… Cảm giác này, sao như là …” Muốn mình đi nhảy vào bẫy vậy a. Tần Khai Dịch mơ hồ cảm nhận thấy đại động tác của Liên Hoa giáo có liên quan đến Thẩm Phi Tiếu. Nhưng lại không rõ là gì, trong lòng do dự muốn lùi bước nhưng khi nghĩ đến 20% tiến độ sắp tới tay — hắn phải đâm lao đành phải theo lao, cho dù biết phía trước chính là vực sâu vạn trượng.
|Tà Mị| Chương 69
Nếu không phải vì lòng áy náy dùng thân phận người đeo mặt nạ đi quan tâm Thẩm Phi Tiếu. Vậy thì bây giờ Thẩm Phi Tiếu cũng không biến thành cái dạng như hiện tại, tâm ma trong miệng Úc Hoành cũng không xuất hiện trên người Thẩm Phi Tiếu.
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ, nội dung vở kịch đã bị móp méo. Thẩm Phi Tiếu cũng không giống như trong tiểu thuyết tả ủng hữu bão, ngược lại còn sinh ra tình cảm không nên có với mình.
“Đây mới thật sự là tiểu thuyết ta viết sao.” Tần Khai Dịch nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ thở dài. Kế tiếp rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, hắn cũng không dám nói chính xác. Thẩm Phi Tiếu thành ra cái dạng như vầy, Tử Dương Bội tiến công Linh Sơn phái không nói có hỗ trợ xuất thủ hay phát sinh chuyện gì khác đâu. Nếu Thẩm Phi Tiếu thật sự khoanh tay đứng nhìn Tử Dương Bội diệt Linh Sơn phái … Tần Khai Dịch thật sự không biết nói gì cho phải.
Khai Dương Tụ diễn ra vô cùng nhanh chóng. Tần Khai Dịch tuy không có lòng hiếu thắng nhưng vẫn gặp mấy người mơ ước đánh hắn. Đương nhiên, khác xa so với lúc có Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lại phát hiện mình dễ dàng thu phục người muốn tập kích hắn. Hoàn toàn không giống khi gặp Thẩm Phi Tiếu, bị đè nén bởi cái loại áp bách hít thở không thông.
Được rồi, kỳ thật cái này chính là một học sinh tiểu học luôn luôn làm đề trung học. Đợi hắn đi làm đề tiểu học mới không tự chủ được cảm thán — cái đề này thật sự quá đơn giản a.
Vệ Hòa trốn mất tích luôn, đối với cái tên hái hoa tặc này Tần Khai Dịch cũng không có cảm tình gì đặc biệt. Dù sao bọn họ chỉ là bình thủy tương phùng, hơn nữa mình còn giết đồ đệ Vệ Hòa, Vệ Hòa không trả thù hắn cũng xem như đã đủ đạo nghĩa …
Trận đấu kết thúc, Tần Khai Dịch thần kỳ đạt được 100 điểm … Hắn không biết người Thủy Hoa Liên Quỳnh rốt cuộc tính điểm thế nào, cho nên đến khi công bố bảng điểm có chút kinh ngạc.
Đứng thứ nhất không có gì bất ngờ chính là Thẩm Phi Tiếu, lấy 372 điểm đứng đầu bảng. Mà cái tên thứ hai … lại là cái tên so với thỏ còn trốn nhanh hơn, Vệ Hòa.
Vệ Hòa thấy Tần Khai Dịch tỏ vẻ rất kinh ngạc, hiển nhiên như là đang nói cái tên Thẩm Phi Tiếu kia lại không làm gì ngươi cứ thể mà thả ngươi đi … Đây cũng quá không bình thường … đi?
“Nhìn cái gì, nhìn cái gì.” Tần Khai Dịch tức giận nói: “Nhìn nữa tính phí đó.”
“Hắn không làm gì ngươi sao?” Ánh mắt Vệ Hòa lóe sáng.
“Làm cái gì?” Nghe Vệ Hòa nói, Tần Khai Dịch không khỏi nhớ đến cái hôn ái muội kia, sắc mặt nháy mắt trầm lại. Làm một trạch nam, đem nụ hôn đầu tiên cho một nam nhân khác cũng quá mất mặt (gào thét —ing)!
“Ngô, không có gì.” Vệ Hòa sờ sờ mũi, sau đó ngượng ngùng mỉm cười: “Đây không phải là ta quan tâm ngươi sao.”
“Cám ơn ngươi đã quan tâm.” Tần Khai Dịch tặng Vệ Hòa một cái xem thường.
Sau khi Khai Dương Tụ chấm dứt, các đệ tử môn phái bắt đầu chuẩn bị trở về. Vì nhân số đông đảo nên dọc đường không tránh khỏi có chút va chạm. Vì thế Tần Khai Dịch quyết định hiện tại cứ ở Khai Dương vài ngày đã rồi mới về Liên Hoa giáo.
Nhưng vừa mới định xong, Tần Khai Dịch liền nhận được hạc giấy từ Tử Dương Bội. Hắn nhìn nội dung viết bên trên, lông mày không khỏi nhíu lại.
Tử Dương Bội lại yêu cầu hắn trong vòng mười ngày trở lại Liên Hoa giáo … Hơn nữa ngữ khí như thế nào cũng cảm giác hình như rất sốt ruột a.
Tần Khai Dịch không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cũng không dám cãi lời Tử Dương Bội. Mặc dù ở trong Liên Hoa giáo bảy năm, Tử Dương Bội chưa từng dùng cổ trùng uy hiếp hắn, nhưng cũng biết Tử Dương Bội không phải dẫn hắn về thị sủng mà kiêu.
Ngay khi Tần Khai Dịch chuẩn bị trở về, một giọng nói biến mất từ lâu vang lên trong ý thức hải — “Tần Thạch.”
“Viêm Cốt!” Từ lần ở khách ***, đã lâu không nghe thấy giọng Viêm Cốt. Vốn định hỏi Tử Dương Bội rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tần Khai Dịch nghe thấy cái giọng nói này nhướng lông mày lên vui vẻ: “Ngươi xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi lấy cái ô trong giới chỉ kia ra.” Giọng Viêm Cốt có chút suy yếu.
“Ô?” Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức nhớ tới trong bí cảnh có lấy được một chiếc ô cũ, vội vàng đem ra.
Ngay khi hắn vừa lấy ra, cái ô cũ cũ nát lại vô cùng bình thường kia đột nhiên bị ánh sáng hồng sắc bao phủ. Chỉ chốc lát sau liền biến hóa thành một nam tử có diện mạo xa lạ.
Nam tử có một mái tóc đỏ dài, diện mạo không thể nói là thập phần tuấn mỹ, nhưng lại có một loại khí chất khiến người thoải mái. Tần Khai Dịch ngây người trong chốc lát mới nói: “Ngươi là … Viêm Cốt?”
“Ân.” Viêm Cốt mặc đạo phục Linh Sơn phái, nhìn thấy Tần Khai Dịch kinh ngạc, bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi chuẩn bị về Liên Hoa giáo?”
“Đúng vậy.” Tần Khai Dịch nói: “Cổ trùng do Tử Dương Bội hạ, ta không quay về… chẳng phải sẽ rất xui xẻo sao?”
“Ta đã nói, nếu ngươi rời đại lục này Tử Dương Bội chắc chắn không có biện pháp khống chế ngươi.” Viêm Cốt dùng một loại ánh mắt kỳ quái ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch: “Ngươi rốt cuộc vì cái gì cứ cố chấp như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Không biết giải thích như thế nào, Tần Khai Dịch chỉ có thể cười gượng.
“Nếu ta đoán không sai, lần này Tử Dương Bội sợ là muốn tiến công Linh Sơn phái.” Biểu tình Viêm Cốt phức tạp: “Ngươi sẽ nhẫn tâm động thủ với Thanh Hư Tử?”
Đương nhiên không đành lòng, không nghĩ tới Viêm Cốt lại có thể nhất châm kiến huyết chỉ ra do dự trong lòng mình. Tần Khai Dịch giận dữ nói: “Hiện tại, trong mắt Thanh Hư Tử ta chính là ma tu. Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không có liên quan đến Thanh Hư Tử. Huống chi Thẩm Phi Tiếu không phải còn ở Linh Sơn phái sao, Tử Dương Bội chỉ sợ không chiếm được chỗ gì tốt.”
“Thật không.” Viêm Cốt đáp lời, nhưng biểu tình không có thoải mái giống như lời nói. Hắn thấy Tần Khai Dịch không thay đổi quyết định, cũng buông tha khuyên nhủ, chỉ đem ánh mắt hướng về thanh kiếm trong tay Tần Khai Dịch: “Thanh kiếm này ngươi đừng dùng nữa. Ngươi tuy là trời sinh ma thể, nhưng nếu thật sự dùng quá nhiều chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Ân.” Kỳ thật Tần Khai Dịch cơ bản rất ít dùng thanh kiếm Tử Dương Bội đưa cho, gặp người cùng cấp hắn chỉ dùng pháp quyết là đủ. Nếu gặp người cùng đẳng cấp như Thẩm Phi Tiếu … đừng nói tới kiếm, cho dù có dùng tên lửa cũng không có tác dụng gì.
“Nếu quyết định sớm trở về, nên làm chuẩn bị cho tốt.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch một thân hồng y không biết thế nào lại cảm thấy rất bất an … Hắn nhớ năm đó lúc người nọ ngã xuống cũng một thân hồng y.
“Ta biết.” Tần Khai Dịch gật đầu: “Ngươi sau này có thật thể sao? Sao lại đột nhiên biến mất?”
“Thanh kiếm Tử Dương Bội đưa cho ngươi có vấn đề.” Viêm Cốt không muốn nói nhiều về mình, chỉ sơ lược: “Thật thể của ta không thể chống đỡ bao lâu, hơn nữa nếu là bị người thương tổn đến linh thức cũng sẽ bị thương.”
“A.” Bị biểu tình nghiêm trọng của Viêm Cốt làm cho tâm tình cũng có chút trầm trọng, Tần Khai Dịch an tĩnh trong chốc lát mới nói: “Ngươi cùng ta trở về sao?”
“…” Viêm Cốt trầm mặc.
“Ngươi phải đi sao?” Tần Khai Dịch nhìn Viêm Cốt trầm mặc không hiểu sao cảm giác trong lòng chợt lạnh: “Đi đâu?”
“Ta sẽ đến tìm ngươi.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch nói: “Nhưng đã có thân thể, ta muốn đến nơi hắn ngã xuống xem sao.”
“Tiết Hiền?” Ánh mắt Tần Khai Dịch phức tạp.
“Ân.” Viêm Cốt mỉm cười sáng lạn: “Ta đi rồi … Ngươi phải bảo trọng a.”
“Ta biết.” Tần Khai Dịch không hiểu sao lại sinh ra một loại thương cảm ly biệt.
“Không.” Biểu tình Viêm Cốt có chút xấu hổ: “Ý ta là … ta không ở bên cạnh ngươi, cái đồ án hồng liên trên mặt ngươi … khụ khụ.”
“…” Biểu tình Tần Khai Dịch nháy mắt liền vặn vẹo — hắn sao lại quên cái thứ quỷ này!
“A, dù sao Thẩm Phi Tiếu đã biết thân phận ngươi. Hơn nữa ngươi cũng không cần che giấu mình là ma tu nữa … Đồ án này cũng rất đẹp.” Viêm Cốt vừa lòng gật gật đầu.
“Đẹp cái đầu ngươi!” Nói chưa dứt lời, vừa nói liền giận. Viêm Cốt chuyên môn làm ra những chuyện không đáng tin. Tần Khai Dịch giận dữ, hai mắt tối sầm lại: “Đồ án này không có biện pháp xóa đi sao?”
“Hiện tại không có.” Viêm Cốt cười mỉa: “Ha hả …”
“…” Tần Khai Dịch đột nhiên sinh ra một loại tâm tình bạo ngược, muốn đem Viêm Cốt đánh một trận.
Nhưng Viêm Cốt hiển nhiên dự cảm đến nguy hiểm, nhanh chóng nói tạm biệt rồi vội bấm pháp quyết không chút do dự nhảy cửa sổ bay đi. Lưu lại một mình Tần Khai Dịch đứng trong phòng cắn răng thấp giọng mắng.
Kế tiếp, nếu đã biết chân tướng Tử Dương Bội thúc giục mình. Tần Khai Dịch cũng không dám chậm trễ nữa, mất bảy ngày về tới Liên Hoa giáo.
Tử Dương Bội thấy Tần Khai Dịch, ánh mắt đầu tiên lộ ra biểu tình kinh ngạc, tạm dừng một lát sau, mới nói: “Mặt ngươi làm sao vậy?”
“Hủy dung.” Tần Khai Dịch tức giận nói.
“Viêm Cốt đâu?” Tử Dương Bội nghe vậy hơi nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì.
“Cùng nữ nhân chạy.” Tần Khai Dịch thuận miệng nói một câu.
“…” Tử Dương Bội biết Tần Khai Dịch đang nói mê sảng, cũng không có đi sâu hơn, nhưng trong mắt hiện lên tia không vui.
“Ngươi vội vã bảo ta về làm gì?” Tần Khai Dịch cẩn thận quan sát Tử Dương Bội một chút, mới phát hiện. Mới có mấy chục ngày, Tử Dương Bội tiều tụy không ít, sắc mặt cũng không quá dễ nhìn.
“Bảy ngày sau tiến công Linh Sơn phái.” Quả nhiên không ngoài Viêm Cốt sở liệu, Tử Dương Bội gọi Tần Khai Dịch về chính là vì sự kiện này.
“… Ngươi vì cái gì lại vội vã muốn tiến công?” Tần Khai Dịch nhìn Tử Dương Bội nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì.” Tử Dương Bội thực muốn nói cái gì đó, rồi lại nhịn được. Thiên La Tâm bây giờ còn ở trong tay Thẩm Phi Tiếu … Hắn phải thực hiện hứa hẹn.
Nhưng khi nhìn người trước mắt mang theo sầu lo nhìn mình, quyết tâm lại lung lay … Thôi, nếu Tần Thạch muốn oán, thì oán hắn đi.
Nói xong, Tử Dương Bội liền ly khai. Trước khi đi còn nhìn Tần Khai Dịch phức tạp đến cực điểm, làm toàn thân Tần Khai Dịch lạnh cả người.
“… Cảm giác này, sao như là …” Muốn mình đi nhảy vào bẫy vậy a. Tần Khai Dịch mơ hồ cảm nhận thấy đại động tác của Liên Hoa giáo có liên quan đến Thẩm Phi Tiếu. Nhưng lại không rõ là gì, trong lòng do dự muốn lùi bước nhưng khi nghĩ đến 20% tiến độ sắp tới tay — hắn phải đâm lao đành phải theo lao, cho dù biết phía trước chính là vực sâu vạn trượng.
|Tà Mị| Chương 69