H thì có H nhưng nhẹ vãi (¯¯3¯¯)
Toàn thân Tần Khai Dịch đều lạnh lẽo. Hắn nằm trên mặt đất cứng rắn thô ráp, hai tay bị Thẩm Phi Tiếu kéo lên trên đầu, ngay cả hít thở cũng cực kỳ khó khăn.
Vào đông, tuyết càng rơi nhiều hơn. Thẩm Phi Tiếu cũng không có khởi động trận pháp mà cứ để bông tuyết phủ xuống người hắn cùng Tần Khai Dịch, làm ướt cả áo ngoài.
Tần Khai Dịch hình như đã muốn buông tha giãy dụa. Lúc này nằm không nhúc nhích dưới thân Thẩm Phi Tiếu. Quần áo trên người hắn đã bị Thẩm Phi Tiếu lột được hơn phân nửa, ngực trần trắng nõn phủ kín dấu hôn.
“Sư huynh.” Động tác Thẩm Phi Tiếu rất ôn nhu. Tuy ban đầu kiềm hãm, Tần Khai Dịch có chút thô bạo nhưng hiện tay lại khôi phục bộ dạng lãnh tĩnh cùng tao nhã.
“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu hiện lên một tia nghi hoặc — vừa rồi Tần Khai Dịch giãy dụa xác thực rất lợi hại, thậm chí có loại cảm giác không chết không ngừng. Nhưng sau khi bị mình khống chế thì lại yên tĩnh đến quái lạ.
“Thẩm Phi Tiếu.” Cả người Tần Khai Dịch đều rất đau, động tác Thẩm Phi Tiếu căn bản không có nắm chắc lực đạo. Điều này cũng làm hắn nhanh chóng hiểu được giữa hắn cùng Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt. Hắn tuyệt vọng nằm trên mặt đất tùy ý Thẩm Phi Tiếu từng chút một cởi xiêm y hắn ra: “Ngươi có thể đừng làm như vậy hay không.”
“Không.” Thẩm Phi Tiếu khẽ thầm thì, nhưng bao hàm trong đó lại là quyết tuyệt làm Tần Khai Dịch trầm xuống. Hắn nhìn thân thể dần dần lõa lồ của Tần Khai Dịch, trên mặt hiện ra mê luyến khó tả: “Không được.”
Ngón tay Thẩm Phi Tiếu từ cổ Tần Khai Dịch dần dần đi xuống dưới, lưu luyến trên vùng ngực trắng nõn. Sau đó lướt xuống cái bụng rắn chắc, cuối cùng chuyển qua một vị trí làm toàn thân Tần Khai Dịch cứng ngắc người lại.
“… Cứu mạng.” Ngay lúc Thẩm Phi Tiếu dùng ngón tay sờ lên, âm thanh Tần Khai Dịch run rẩy nức nở khóc: “Van cầu ngươi, Thẩm Phi Tiếu …”
“Đừng cầu ta.” Thẩm Phi Tiếu cười nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn nhu như nước: “Muốn cầu, đợi lát nữa lại cầu đi.”
“… Thẩm Phi Tiếu ngươi cái tên biến thái, kẻ điên. Cút ngay, mau tránh xa ta ra.” Tần Khai Dịch ngữ khí tràn đầy phẫn nộ cùng thê lương tới cực điểm. Hắn thực lạnh lẽo, cũng rất sợ hãi, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng được Thẩm Phi Tiếu sẽ làm ra chuyện đáng sợ này.
“Ha ha ha ha.” Vui vẻ nở nụ cười, Thẩm Phi Tiếu hôn lên môi Tần Khai Dịch: “Ta không phải kẻ điên, sư huynh ngươi còn không biết sao?”
“Vì cái gì lại như vậy, vì cái gì lại như vậy?” Hai mắt trống rỗng, hắn cảm thấy hai tay Thẩm Phi Tiếu xoa nén thân thể mình. Ngón tay linh hoạt dần dần khơi mào dục vọng của mình, bụng dưới bắt đầu tản mát ra một loại nhiệt độ làm hắn tuyệt vọng.
Làn da lạnh lẽo cùng lửa nóng bên trong hình thành một loại đối lập mãnh liệt làm Tần Khai Dịch thở dốc dồn dập. Hắn dưới thân Thẩm Phi Tiếu không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn né tránh khiêu khích từ Thẩm Phi Tiếu nhưng mà Thẩm Phi Tiếu sao lại để Tần Khai Dịch dễ dàng né tránh …
Sư huynh đáng yêu tuy không ngừng phản kháng nhưng làm tâm tình Thẩm Phi Tiếu rất tốt. Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản — Thẩm Phi Tiếu phát hiện, phản ứng đối với hoan ái của Tần Khai Dịch thật sự quá ngây ngô.
Ngây ngô như một trái táo chưa chín, như chưa từng có người chạm qua.
Ngay từ đầu, Thẩm Phi Tiếu đã biết mình là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh. Khi hắn nhìn thấy Tần Khai Dịch cùng Vệ Hòa cùng một chỗ, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết chết cái tên hái hoa tặc chết tiệt kia. Mà hiện tại …
Thẩm Phi Tiếu *** tế ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ dưới thân mình, thõa mãn cười.
“Buông ra … Thẩm Phi Tiếu … móa mi buông ta ra ngay!” Dục vọng lần thứ hai nổi dậy, hắn không khống chế nổi sợ hãi trong lòng, Tần Khai Dịch kêu lên khàn cả giọng. Hắn lần đầu tiên cảm giác bản thân mình lại vô lực như thế … vô dụng như thế.
“Ân.” Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng đáp lời, lại buông lỏng tay ra, buông lỏng Tần Khai Dịch gần như tuyệt vọng.
“Ngươi …” Bị thả ra, Tần Khai Dịch hơi chút ngây người một chút. Sau đó điên cuồng giãy giụa bò ra bên ngoài, muốn tránh xa Thẩm Phi Tiếu.
Thật đẹp … Thẩm Phi Tiếu không nóng vội ngăn cản Tần Khai Dịch muốn thoát khỏi hắn. Hắn *** tế quan sát đánh giá Tần Khai Dịch, sau đó không khỏi cảm thán — không nghĩ tới sư huynh luôn luôn đứng đắn của hắn, lại cũng có thể yêu mị đến thế.
Quần áo bị cởi ra không sai biệt lắm, tán loạn vương vãi trên người lộ ra phân nửa bả vai cùng cặp đùi trắng nõn. Vì hoảng sợ nên Tần Khai Dịch không ý thức được chính mình gần như lõa thể. Một thân thể như vậy, lại dùng một tư thế ái muội đến vậy không ngừng di động, giống như một yêu *** đang nhảy muốn. Vô thức quyến rõ, mê hoặc tất cả người xem.
Trên mặt đất che kín cát đá bén nhọn, Tần Khai Dịch bò không được bao lâu, tay chân đã huyết nhục mơ hồ. Hắn không biết Thẩm Phi Tiếu thả hắn ra rốt cuộc có mục đích gì, nhưng hắn biết đây chính là cơ hội duy nhất của hắn …
Tần Khai Dịch bò cũng không mau, Thẩm Phi Tiếu yên lặng đi theo phía sau hắn. Thẳng cho đến khi Tần Khai Dịch không có khí lực, suy yếu quỳ rạp trên mặt đất thở dốc. Hắn mới từ từ đến trước mặt Tần Khai Dịch, ngồi xổm xuống.
“… Thẩm Phi Tiếu … Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu rốt cục hỏng mất muốn khóc lên. Giờ phút này hắn bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Thẩm Phi Tiếu. Nam nhân mặt không đổi sắc trước mặt, đang dùng một phương thức càng thêm tàn nhẫn hơn nói với mình — hắn trốn không thoát.
“Aha … ha ha … ha…” Tần Khai Dịch nằm úp sấp trên mặt đất, nước mắt theo hai má một giọt lại một giọt chảy xuống. Sợ hãi quá độ cùng kích thích làm sức lực hắn tiêu hao hết khí lực, làm hắn như muốn ngất đi. Nhưng hắn không dám, vì Thẩm Phi Tiếu lại bắt đầu mỉm cười.
“Sư huynh, sao không đi nữa?” Thẩm Phi Tiếu cầm lấy một lọn tóc Tần Khai Dịch, hắn cười nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch chật vật: “Mệt?”
“…” Tần Khai Dịch dường như buông tha, hai mắt nhắm nghiền, ngữ khí thê lương cùng bất lực: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào.”
“…” Thẩm Phi Tiếu không trả lời, mà dùng một loại ánh mắt ôn nhu ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch, thẳng đến khi đem Tần Khai Dịch suy yếu hai mắt nhắm nghiền.
“Cho tới bây giờ cũng không phải ta muốn thế nào, mà là ta có thể làm thế nào.” Đôi mắt Thẩm Phi Tiếu biến thành tử sắc, hắn cởi hết quần áo trên người Tần Khai Dịch ra. Sau đó, lần thứ hai dùng một loại ánh mắt chăm chú nhìn thân thể Tần Khai Dịch lộ ra trọn vẹn.
“…” Tần Khai Dịch lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, vô luận hắn làm gì, cũng không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Phi Tiếu. Hài tử này đã bị thế giới này vặn vẹo rốt cục dùng phương thức của mình báo thù thế giới. Vì lạnh, Tần Khai Dịch chậm rãi cuộn mình lại.
Thẩm Phi Tiếu nhìn động tác của Tần Khai Dịch, ánh mắt bình tĩnh an tường. Hắn vươn tay mạnh mẽ mở lấy thân thể Tần Khai Dịch, sau đó đè lên.
Chỉ có đau đớn.
Thời điểm bị tiến vào, nước mắt Tần Khai Dịch như chiếc vòng cổ đứt dây, những hạt châu vung vãi trên mặt đất. Từng hạt, từng hạt một rơi xuống. Hắn không khóc thét lên mà đờ đẫn nhìn những bông tuyết bay trên không trung.
Một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống lông mi hắn, sau đó lại bị một nụ hôn ấm áp ướt át hôn tan đi.
Động tác Thẩm Phi Tiếu không tính ôn nhu. Hắn tuy kiến thức qua Hồng Lâu Nhạc Phường, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm thật. Động tác bí ẩn mà ái muội, đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói, vô cùng thần thánh.
Hai chân Tần Khai Dịch bị mạnh mẽ tách ra, không ngừng lay động giống như một đóa hoa dại đung đưa theo gió, yếu ớt mà chọc người yêu thương.
Thân thể hắn phủ kín những vết thương nhỏ, có cái là do khi bò trên mặt đất vừa rồi, mà cũng có cái là do bị cắn mút.
Thẩm Phi Tiếu như một con dã thú, lấy một loại tư thái thành kính, in lên dấu vết mình trên mọi ngóc ngách trên thân thể Tần Khai Dịch. Mặc cho ai nhìn vào vẻ mặt hắn cũng đều không tin tưởng hắn lại đang làm ra chuyện như vậy. Biểu tình Thẩm Phi Tiếu giống như một tín đồ đi hành hương, tràn ngập hương vị thánh khiết.
“A a…” Động tác quá mức mãnh liệt làm Tần Khai Dịch phát ra tiếng rên rĩ ái muội. Hắn cảm thụ thân thể hắn bao hàm một vật to lớn nóng cháy, cảm giác như mình đang trong một giấc mơ đáng sợ tới cực điểm. Tóc hắn trải ra tán loạn trên thân thể, giống như một tấm tơ lụa càng tôn thêm một loại *** mỹ ẩn nhẫn.
“Sư huynh, ngươi thật đẹp.” Tóc Thẩm Phi Tiếu cũng rất dài, hắn hơi cúi thấp đầu, làm những sợi tóc chạm vào mặt Tần Khai Dịch. Hắn nhìn biểu tình tuyệt vọng mà mê loạn của Tần Khai Dịch, hơi hơi thở dốc vài cái, sau đó lặp lại: “Sư huynh, ngươi thật đẹp.”
“…” Tần Khai Dịch không đáp, hắn vươn tay che mặt mình, muốn che chắn ánh mắt Thẩm Phi Tiếu.
Thẩm Phi Tiếu tức giận dùng tay nắm lấy tay đang che mắt Tần Khai Dịch, cường bách hắn nhìn về phía mình: “Sư huynh ngươi vì cái gì không nhìn ta? Sư huynh … Ngươi không muốn nhìn chúng ta kết hợp thành một thể sao?”
Thân thể bị mạnh mẽ xoay lại, Tần Khai Dịch ‘a’ một tiếng, mới phát hiện mình thế nhưng bị thay đổi tư thế, từ nằm ngửa biến thành bị Thẩm Phi Tiếu ôm vào trong ngực.
“Sư huynh, vì cái gì không mở mắt ra.” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu nói vào tai Tần Khai Dịch. Hắn một tay ôm Tần Khai Dịch duy trì tư thế này, một tay khác lấy tay Tần Khai Dịch sờ vào nơi hai bọn họ kết hợp: “Ngươi xem … Chúng ta chính là đang kết hợp thành một thể.”
“…” Tần Khai Dịch vẫn như trước nhắm hai mắt lại, cảm thụ tư vị dị vật xâm chiếm bên trong mình. Vì bị đâm vào quá mức kịch liệt, làm hắn có một loại ảo giác như mình bị xuyên qua. Loại ảo giác này làm hắn nhịn không được khóc lên nức nở, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng cầu xin tha thứ.
Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không dừng lại. Như một người đang cực kì đói khát đột nhiên ăn được mỹ thực mà hắn mơ ước đã lâu, nghĩ cũng không cần nghĩ … Trừ khi được ăn no, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng dừng lại.
“Thẩm Phi Tiếu … Dừng lại, ta từ bỏ … Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch thê thảm kêu lên.
“Ân, đừng sợ.” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu cười, giống như một hài tử thẹn thùng: “Ta vẫn luôn ở đây. Sư huynh, ta luôn luôn ở nơi này.”
— Khi ta sợ hãi, nếu nghe được những lời này của ngươi, ta không còn sợ nữa. Giờ đây khi ngươi sợ, có phải cũng giống như ta, không còn sợ nữa?
Kỳ thật, Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn là một người đáng thương. Khi nhìn đến những lời này, cảm giác chua sót dâng lên. Vì vậy, Tiểu Thạch, ngươi vẫn nên hiến thân ở bên cạnh hắn đi
|Tà Mị| Chương 72
Toàn thân Tần Khai Dịch đều lạnh lẽo. Hắn nằm trên mặt đất cứng rắn thô ráp, hai tay bị Thẩm Phi Tiếu kéo lên trên đầu, ngay cả hít thở cũng cực kỳ khó khăn.
Vào đông, tuyết càng rơi nhiều hơn. Thẩm Phi Tiếu cũng không có khởi động trận pháp mà cứ để bông tuyết phủ xuống người hắn cùng Tần Khai Dịch, làm ướt cả áo ngoài.
Tần Khai Dịch hình như đã muốn buông tha giãy dụa. Lúc này nằm không nhúc nhích dưới thân Thẩm Phi Tiếu. Quần áo trên người hắn đã bị Thẩm Phi Tiếu lột được hơn phân nửa, ngực trần trắng nõn phủ kín dấu hôn.
“Sư huynh.” Động tác Thẩm Phi Tiếu rất ôn nhu. Tuy ban đầu kiềm hãm, Tần Khai Dịch có chút thô bạo nhưng hiện tay lại khôi phục bộ dạng lãnh tĩnh cùng tao nhã.
“Sư huynh?” Thẩm Phi Tiếu hiện lên một tia nghi hoặc — vừa rồi Tần Khai Dịch giãy dụa xác thực rất lợi hại, thậm chí có loại cảm giác không chết không ngừng. Nhưng sau khi bị mình khống chế thì lại yên tĩnh đến quái lạ.
“Thẩm Phi Tiếu.” Cả người Tần Khai Dịch đều rất đau, động tác Thẩm Phi Tiếu căn bản không có nắm chắc lực đạo. Điều này cũng làm hắn nhanh chóng hiểu được giữa hắn cùng Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt. Hắn tuyệt vọng nằm trên mặt đất tùy ý Thẩm Phi Tiếu từng chút một cởi xiêm y hắn ra: “Ngươi có thể đừng làm như vậy hay không.”
“Không.” Thẩm Phi Tiếu khẽ thầm thì, nhưng bao hàm trong đó lại là quyết tuyệt làm Tần Khai Dịch trầm xuống. Hắn nhìn thân thể dần dần lõa lồ của Tần Khai Dịch, trên mặt hiện ra mê luyến khó tả: “Không được.”
Ngón tay Thẩm Phi Tiếu từ cổ Tần Khai Dịch dần dần đi xuống dưới, lưu luyến trên vùng ngực trắng nõn. Sau đó lướt xuống cái bụng rắn chắc, cuối cùng chuyển qua một vị trí làm toàn thân Tần Khai Dịch cứng ngắc người lại.
“… Cứu mạng.” Ngay lúc Thẩm Phi Tiếu dùng ngón tay sờ lên, âm thanh Tần Khai Dịch run rẩy nức nở khóc: “Van cầu ngươi, Thẩm Phi Tiếu …”
“Đừng cầu ta.” Thẩm Phi Tiếu cười nhẹ một tiếng, ngữ khí ôn nhu như nước: “Muốn cầu, đợi lát nữa lại cầu đi.”
“… Thẩm Phi Tiếu ngươi cái tên biến thái, kẻ điên. Cút ngay, mau tránh xa ta ra.” Tần Khai Dịch ngữ khí tràn đầy phẫn nộ cùng thê lương tới cực điểm. Hắn thực lạnh lẽo, cũng rất sợ hãi, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng được Thẩm Phi Tiếu sẽ làm ra chuyện đáng sợ này.
“Ha ha ha ha.” Vui vẻ nở nụ cười, Thẩm Phi Tiếu hôn lên môi Tần Khai Dịch: “Ta không phải kẻ điên, sư huynh ngươi còn không biết sao?”
“Vì cái gì lại như vậy, vì cái gì lại như vậy?” Hai mắt trống rỗng, hắn cảm thấy hai tay Thẩm Phi Tiếu xoa nén thân thể mình. Ngón tay linh hoạt dần dần khơi mào dục vọng của mình, bụng dưới bắt đầu tản mát ra một loại nhiệt độ làm hắn tuyệt vọng.
Làn da lạnh lẽo cùng lửa nóng bên trong hình thành một loại đối lập mãnh liệt làm Tần Khai Dịch thở dốc dồn dập. Hắn dưới thân Thẩm Phi Tiếu không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn né tránh khiêu khích từ Thẩm Phi Tiếu nhưng mà Thẩm Phi Tiếu sao lại để Tần Khai Dịch dễ dàng né tránh …
Sư huynh đáng yêu tuy không ngừng phản kháng nhưng làm tâm tình Thẩm Phi Tiếu rất tốt. Nguyên nhân kỳ thật rất đơn giản — Thẩm Phi Tiếu phát hiện, phản ứng đối với hoan ái của Tần Khai Dịch thật sự quá ngây ngô.
Ngây ngô như một trái táo chưa chín, như chưa từng có người chạm qua.
Ngay từ đầu, Thẩm Phi Tiếu đã biết mình là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh. Khi hắn nhìn thấy Tần Khai Dịch cùng Vệ Hòa cùng một chỗ, phản ứng đầu tiên chính là muốn giết chết cái tên hái hoa tặc chết tiệt kia. Mà hiện tại …
Thẩm Phi Tiếu *** tế ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ dưới thân mình, thõa mãn cười.
“Buông ra … Thẩm Phi Tiếu … móa mi buông ta ra ngay!” Dục vọng lần thứ hai nổi dậy, hắn không khống chế nổi sợ hãi trong lòng, Tần Khai Dịch kêu lên khàn cả giọng. Hắn lần đầu tiên cảm giác bản thân mình lại vô lực như thế … vô dụng như thế.
“Ân.” Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng đáp lời, lại buông lỏng tay ra, buông lỏng Tần Khai Dịch gần như tuyệt vọng.
“Ngươi …” Bị thả ra, Tần Khai Dịch hơi chút ngây người một chút. Sau đó điên cuồng giãy giụa bò ra bên ngoài, muốn tránh xa Thẩm Phi Tiếu.
Thật đẹp … Thẩm Phi Tiếu không nóng vội ngăn cản Tần Khai Dịch muốn thoát khỏi hắn. Hắn *** tế quan sát đánh giá Tần Khai Dịch, sau đó không khỏi cảm thán — không nghĩ tới sư huynh luôn luôn đứng đắn của hắn, lại cũng có thể yêu mị đến thế.
Quần áo bị cởi ra không sai biệt lắm, tán loạn vương vãi trên người lộ ra phân nửa bả vai cùng cặp đùi trắng nõn. Vì hoảng sợ nên Tần Khai Dịch không ý thức được chính mình gần như lõa thể. Một thân thể như vậy, lại dùng một tư thế ái muội đến vậy không ngừng di động, giống như một yêu *** đang nhảy muốn. Vô thức quyến rõ, mê hoặc tất cả người xem.
Trên mặt đất che kín cát đá bén nhọn, Tần Khai Dịch bò không được bao lâu, tay chân đã huyết nhục mơ hồ. Hắn không biết Thẩm Phi Tiếu thả hắn ra rốt cuộc có mục đích gì, nhưng hắn biết đây chính là cơ hội duy nhất của hắn …
Tần Khai Dịch bò cũng không mau, Thẩm Phi Tiếu yên lặng đi theo phía sau hắn. Thẳng cho đến khi Tần Khai Dịch không có khí lực, suy yếu quỳ rạp trên mặt đất thở dốc. Hắn mới từ từ đến trước mặt Tần Khai Dịch, ngồi xổm xuống.
“… Thẩm Phi Tiếu … Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu rốt cục hỏng mất muốn khóc lên. Giờ phút này hắn bỗng nhiên hiểu được dụng ý của Thẩm Phi Tiếu. Nam nhân mặt không đổi sắc trước mặt, đang dùng một phương thức càng thêm tàn nhẫn hơn nói với mình — hắn trốn không thoát.
“Aha … ha ha … ha…” Tần Khai Dịch nằm úp sấp trên mặt đất, nước mắt theo hai má một giọt lại một giọt chảy xuống. Sợ hãi quá độ cùng kích thích làm sức lực hắn tiêu hao hết khí lực, làm hắn như muốn ngất đi. Nhưng hắn không dám, vì Thẩm Phi Tiếu lại bắt đầu mỉm cười.
“Sư huynh, sao không đi nữa?” Thẩm Phi Tiếu cầm lấy một lọn tóc Tần Khai Dịch, hắn cười nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch chật vật: “Mệt?”
“…” Tần Khai Dịch dường như buông tha, hai mắt nhắm nghiền, ngữ khí thê lương cùng bất lực: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào.”
“…” Thẩm Phi Tiếu không trả lời, mà dùng một loại ánh mắt ôn nhu ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch, thẳng đến khi đem Tần Khai Dịch suy yếu hai mắt nhắm nghiền.
“Cho tới bây giờ cũng không phải ta muốn thế nào, mà là ta có thể làm thế nào.” Đôi mắt Thẩm Phi Tiếu biến thành tử sắc, hắn cởi hết quần áo trên người Tần Khai Dịch ra. Sau đó, lần thứ hai dùng một loại ánh mắt chăm chú nhìn thân thể Tần Khai Dịch lộ ra trọn vẹn.
“…” Tần Khai Dịch lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, vô luận hắn làm gì, cũng không có cách nào thoát khỏi lòng bàn tay Thẩm Phi Tiếu. Hài tử này đã bị thế giới này vặn vẹo rốt cục dùng phương thức của mình báo thù thế giới. Vì lạnh, Tần Khai Dịch chậm rãi cuộn mình lại.
Thẩm Phi Tiếu nhìn động tác của Tần Khai Dịch, ánh mắt bình tĩnh an tường. Hắn vươn tay mạnh mẽ mở lấy thân thể Tần Khai Dịch, sau đó đè lên.
Chỉ có đau đớn.
Thời điểm bị tiến vào, nước mắt Tần Khai Dịch như chiếc vòng cổ đứt dây, những hạt châu vung vãi trên mặt đất. Từng hạt, từng hạt một rơi xuống. Hắn không khóc thét lên mà đờ đẫn nhìn những bông tuyết bay trên không trung.
Một bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống lông mi hắn, sau đó lại bị một nụ hôn ấm áp ướt át hôn tan đi.
Động tác Thẩm Phi Tiếu không tính ôn nhu. Hắn tuy kiến thức qua Hồng Lâu Nhạc Phường, nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm thật. Động tác bí ẩn mà ái muội, đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói, vô cùng thần thánh.
Hai chân Tần Khai Dịch bị mạnh mẽ tách ra, không ngừng lay động giống như một đóa hoa dại đung đưa theo gió, yếu ớt mà chọc người yêu thương.
Thân thể hắn phủ kín những vết thương nhỏ, có cái là do khi bò trên mặt đất vừa rồi, mà cũng có cái là do bị cắn mút.
Thẩm Phi Tiếu như một con dã thú, lấy một loại tư thái thành kính, in lên dấu vết mình trên mọi ngóc ngách trên thân thể Tần Khai Dịch. Mặc cho ai nhìn vào vẻ mặt hắn cũng đều không tin tưởng hắn lại đang làm ra chuyện như vậy. Biểu tình Thẩm Phi Tiếu giống như một tín đồ đi hành hương, tràn ngập hương vị thánh khiết.
“A a…” Động tác quá mức mãnh liệt làm Tần Khai Dịch phát ra tiếng rên rĩ ái muội. Hắn cảm thụ thân thể hắn bao hàm một vật to lớn nóng cháy, cảm giác như mình đang trong một giấc mơ đáng sợ tới cực điểm. Tóc hắn trải ra tán loạn trên thân thể, giống như một tấm tơ lụa càng tôn thêm một loại *** mỹ ẩn nhẫn.
“Sư huynh, ngươi thật đẹp.” Tóc Thẩm Phi Tiếu cũng rất dài, hắn hơi cúi thấp đầu, làm những sợi tóc chạm vào mặt Tần Khai Dịch. Hắn nhìn biểu tình tuyệt vọng mà mê loạn của Tần Khai Dịch, hơi hơi thở dốc vài cái, sau đó lặp lại: “Sư huynh, ngươi thật đẹp.”
“…” Tần Khai Dịch không đáp, hắn vươn tay che mặt mình, muốn che chắn ánh mắt Thẩm Phi Tiếu.
Thẩm Phi Tiếu tức giận dùng tay nắm lấy tay đang che mắt Tần Khai Dịch, cường bách hắn nhìn về phía mình: “Sư huynh ngươi vì cái gì không nhìn ta? Sư huynh … Ngươi không muốn nhìn chúng ta kết hợp thành một thể sao?”
Thân thể bị mạnh mẽ xoay lại, Tần Khai Dịch ‘a’ một tiếng, mới phát hiện mình thế nhưng bị thay đổi tư thế, từ nằm ngửa biến thành bị Thẩm Phi Tiếu ôm vào trong ngực.
“Sư huynh, vì cái gì không mở mắt ra.” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu nói vào tai Tần Khai Dịch. Hắn một tay ôm Tần Khai Dịch duy trì tư thế này, một tay khác lấy tay Tần Khai Dịch sờ vào nơi hai bọn họ kết hợp: “Ngươi xem … Chúng ta chính là đang kết hợp thành một thể.”
“…” Tần Khai Dịch vẫn như trước nhắm hai mắt lại, cảm thụ tư vị dị vật xâm chiếm bên trong mình. Vì bị đâm vào quá mức kịch liệt, làm hắn có một loại ảo giác như mình bị xuyên qua. Loại ảo giác này làm hắn nhịn không được khóc lên nức nở, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng cầu xin tha thứ.
Nhưng Thẩm Phi Tiếu lại không dừng lại. Như một người đang cực kì đói khát đột nhiên ăn được mỹ thực mà hắn mơ ước đã lâu, nghĩ cũng không cần nghĩ … Trừ khi được ăn no, nếu không tuyệt đối sẽ không có khả năng dừng lại.
“Thẩm Phi Tiếu … Dừng lại, ta từ bỏ … Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch thê thảm kêu lên.
“Ân, đừng sợ.” Thẩm Phi Tiếu ôn nhu cười, giống như một hài tử thẹn thùng: “Ta vẫn luôn ở đây. Sư huynh, ta luôn luôn ở nơi này.”
— Khi ta sợ hãi, nếu nghe được những lời này của ngươi, ta không còn sợ nữa. Giờ đây khi ngươi sợ, có phải cũng giống như ta, không còn sợ nữa?
Kỳ thật, Thẩm Phi Tiếu vẫn luôn là một người đáng thương. Khi nhìn đến những lời này, cảm giác chua sót dâng lên. Vì vậy, Tiểu Thạch, ngươi vẫn nên hiến thân ở bên cạnh hắn đi
|Tà Mị| Chương 72