Tần Khai Dịch mơ một giấc mơ thật dài.
Trong mơ, hắn đang ngồi trên bàn ăn cơm trưa thì thấy một nam nhân có bộ dạng giống Vệ Hòa y như đúc từ ngoài cửa đi vào. Nam nhân kia mỉm cười nhìn hắn: “Hai giờ chiều cử hành hôn lễ rồi, sao giờ còn ngồi đây ăn cơm.”
“Hôn lễ?” Miệng nhét đồ ăn, Tần Khai Dịch mơ hồ: “Ai?”
“Ngươi a.” Vệ Hòa kinh ngạc nhìn Tần Khai Dịch: “Nhanh lên đi, không thì muộn đó.”
“Được rồi.” Kỳ tích, trong mộng Tần Khai Dịch cũng không có ý kiến hay kháng nghị về chuyện này. Hắn ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, sau đó vui vẻ cùng Vệ Hòa đi tham gia chính hôn lễ của mình.
Mặc dù là mơ, nhưng Tần Khai Dịch lại thấy rõ ràng cảnh tượng chung quanh. Hắn thấy ba mẹ hắn đang hàm lệ cùng một chỗ, dùng một loại cảm giác bi thương giống như đang gả con gái nhìn hắn.
“Ba mẹ.” Tần Khai Dịch cảm giác tình huống này thật quái dị, nhưng lại không tìm ra nó quái ở chỗ nào. Hắn nghi hoặc gãi đầu: “Con cùng ai kết hôn?”
“Đương nhiên sư đệ của con rồi, con trai ngốc.” Bà Tần lau nước mắt, dùng một loại ánh mắt vui mừng nhìn hắn: “Rốt cục cũng đem con gả ra ngoài.”
“…” Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc, khóe miệng co rút lại.
“Mau đi đi, hắn vẫn luôn chờ con đó, chớ tới trễ.” Bà Tần vỗ vai con trai, ngữ khí ôn nhu: “Lần đầu tiên kết hôn mà đến trễ sẽ làm người ta có ấn tượng không tốt với con.”
… Cái gì mà lần đầu tiên kết hôn? Chẳng lẽ sau này sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba? Tần Khai Dịch bình tĩnh nghĩ — nhưng nếu đi kết hôn mà đến trễ, quả thật không tốt lắm. Đương nhiên, lúc này Tần Khai Dịch hoàn toàn không có chú ý tới, sư đệ trong miệng mẹ mình rốt cuộc là nhân vật phương nào …
Đi vào nhà thờ, Tần Khai Dịch thần kỳ thay một thân tây trang. Hắn nhìn nhà thờ không một bóng người, không hiểu sao lại cảm thấy có cảm giác khủng hoảng khó có thể tả.
Trong mơ, con người chính là như vậy. Cho dù ngươi có sợ hãi … cũng phải tiếp tục mơ tiếp.
Đi một đoạn đường thật dài, Tần Khai Dịch rốt cục thấy một thân ảnh đưa lưng về phía hắn. Thân ảnh kia mặc một chiếc váy cưới màu trắng, nhìn từ đằng sau thoạt nhìn nhiều ra thêm một vẻ lã lướt làm Tần Khai Dịch nhịn không lệ nóng doanh tròng. Rốt cục cũng kết hôn, rốt cục không cần FA nữa, rốt cục … A? Có chỗ nào không đúng lắm?
Đối tượng kết hôn mặc váy cưới trắng chậm rãi quay đầu. Tần Khai Dịch nhìn thấy gương mặt kia nháy mắt liền gào thét thảm thiết — a a a a a a, vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại mặc áo cưới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, a a a a!!!
Sau đó Tần Khai Dịch liền tỉnh, hắn sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi lạnh, đầu cũng giống như bị búa bổ đau đớn kịch liệt.
“Ngô …” Ôm đầu, Tần Khai Dịch cảm giác cả người đều hồ đồ, đần độn, giống như bị cảm mạo phát sốt. Tần Khai Dịch miễn cưỡng nhìn, bắt đầu quan sát chung quanh.
… Hắn đã không còn ở cánh đồng hoang vu rét lạnh kia nữa. Tần Khai Dịch ngồi dựa lên đầu giường, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường khắc hoa lớn, hình như có chút quen thuộc. Trên giường tỏa ra một loại hương khí đậm đặc, làm Tần Khai Dịch đang mơ hồ lại càng không thể tỉnh táo.
Cả người khó chịu, nhưng Tần Khai Dịch vẫn nhớ ra chuyện xảy ra trước khi ngất đi. Thân thể hắn cứng ngắt lại, cảm giác bộ vị tư mật trên thân thể vô cùng đau đớn như đang nhắc nhở hắn — hắn bị tên nhóc con cờ hó Thẩm Phi Tiếu đè.
“Fuck.” Tần Khai Dịch nghẹn nửa ngày, miệng mới nghẹn ra một chữ. Bị một nam nhân đè, cũng không thể giống như nữ nhân khóc sướt mướt. Nhưng trong lòng lại vô cùng nghẹn khuất, Tần Khai Dịch cắn chặt răng, từ trên giường chậm rì rì đứng lên.
Phòng Tần Khai Dịch ở rất lớn, cũng thực trống trải. Từ cửa phòng đến giường ở giữa có một bình phong ngăn trở, trên mặt đất trải một tấm thảm lông thật dày. Ngoại trừ giường, một bộ ghế còn có một bàn gỗ không tính là lớn.
Ma khí trong đan điền vẫn như trước bị lượng lực không biết tên áp chế gắt gao. Không có ma khí trợ giúp, vết thương trên người hắn khép lại rất chậm rãi cho nên bây giờ Tần Khai Dịch giống như một bộ xương rã rời, ngay cả bước xuống giường cũng hao hết toàn bộ khí lực của hắn.
Từ trên giường bước xuống, Tần Khai Dịch mới phát hiện mình đã được thay đổi một bộ y phục khác. Bộ hồng y trước đó đã biến thành một bộ bạch y đơn giản.
Tần Khai Dịch cau mày chậm rãi nhích từng chút ra ngoài cửa. Hắn vươn tay muốn đẩy cánh cửa gỗ nhìn qua vô cùng mỏng manh, lại bất đắc dĩ phát hiện cho dù có dùng sức cỡ nào, hắn cũng đẩy không ra.
Không có khả năng đào tẩu, Tần Khai Dịch tuyệt vọng lắc lư trở về giường. Hắn ngồi xếp bằng trên giường lớn, ánh mắt bình tĩnh quan sát thật kỹ, trong đầu trống rỗng — kỳ thật hắn rất muốn nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ. Nhưng vết thương trên thân thể lại kêu gào đau đớn là hắn không có biện pháp tỉnh táo lại. Cho dù nhắm mắt, Tần Khai Dịch cũng nhìn thấy những cảnh tượng thống khổ mà hắn đã trải qua.
“Sư huynh.” Một âm thanh mà Tần Khai Dịch không muốn nghe lúc này nhất vang lên ngoài cửa. Cả người Tần Khai Dịch cứng đờ, hô hấp nháy mắt liền dồn dập lên.
Thẩm Phi Tiếu kêu Tần Khai Dịch một tiếng sau đó liền đẩy cửa đi vào. Trong tay hắn cầm một cái giỏ, trên giỏ phủ một mảnh vãi, từ bên trong tỏa ra mùi hương, có thể đoán đây chính là một giỏ thức ăn.
Tần Khai Dịch vừa nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu liền muốn cách xa hắn ra, nhưng tôn nghiêm còn sót lại lại ngăn cản động tác trốn tránh đó.
Thẩm Phi Tiếu vừa vào liền thấy sắc mặt Tần Khai Dịch so với bông tuyết còn trắng hơn. Hắn không nói gì, ngược lại tại trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhu: “Sư huynh, ngươi đói bụng sao?”
“…” Tần Khai Dịch không muốn cùng Thẩm Phi Tiếu nói chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận … Hắn hiện tại thật sự rất sợ hãi cái tên sư đệ thoạt nhìn vô hại trước mắt.
“Ta mang đến thức ăn cho ngươi này.” Thẩm Phi Tiếu tiến lên vài bước, đem giỏ đặt lên bàn. Sau đó mới quay đầu ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch: “Không đến ăn chút sao?”
“Thẩm Phi Tiếu!” Tần Khai Dịch biết Thẩm Phi Tiếu cố ý hỏi hắn. Hắn đã sớm qua Tích Cốc kỳ, còn có cần thiết phải ăn cái gì sao.
“Phải ăn a.” Thẩm Phi Tiếu như là biết Tần Khai Dịch đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nhỏ nhẹ giải thích: “Sư huynh hiện tại không khác gì người bình thường là mấy. Nếu như không ăn, sẽ chết đói nha.”
Rõ ràng ngữ khí ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại ác độc đến thế. Tần Khai Dịch vừa nghe Thẩm Phi Tiếu nói xong, trong mắt lộ ra biểu hiện không thể tin được: “Ngươi đã làm gì ta?”
“Không có gì.” Thẩm Phi Tiếu căn bản không muốn cùng Tần Khai Dịch thảo luận vấn đề này: “Ăn một chút gì đi.”
“Ta không ăn!”Tần Khai Dịch cắn răng nói: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta cũng không có thiếu nợ gì ngươi … Ngươi, ngươi!”
“Sư huynh không nợ ta.” Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch không chút do dự cự tuyệt mình, cũng không giận. Ngược lại còn lộ ra một nụ cười làm Tần Khai Dịch lạnh cả xương sống. Mỗi lần Thẩm Phi Tiếu cười như vậy, Tần Khai Dịch liền xui xẻo: “Là ta thiếu sư huynh.”
“… Ngươi buông!” Sau đó, Tần Khai Dịch đã bị Thẩm Phi Tiếu một tay dễ dàng áp chế trên giường. Hắn hận không thể cắn một hơi lên tay Thẩm Phi Tiếu: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi buông … ngô!!!”
“Ta cũng có lúc tâm tình không vui.” Tay kia lấy điểm tâm trong giỏ mạnh mẽ nhét vào miệng Tần Khai Dịch. Con ngươi Thẩm Phi Tiếu tràn ngập tử sắc: “Lúc tâm tình ta không được vui, sư huynh ngàn vạn lần không được chọc ta. Bởi vì bản thân ta cũng quản được chính mình … hiểu không?”
“Ngươi, ngô…” Miệng bị nhét đầy điểm tâm, Tần Khai Dịch căn bản không có sức giãy giụa. Vì không để mình vì hít thở không thông mà chết, hắn đành phải nuốt xuống điểm tâm trong miệng.
Cứ như vậy ép Tần Khai Dịch ăn vào, cho đến khi Thẩm Phi Tiếu thấy hài lòng mới dừng tay. Mà lúc này, Tần Khai Dịch đã hoàn toàn không có khí lực từ chối.
“Sư huynh, ngươi sốt rồi.” Thấy mặt Tần Khai Dịch đỏ bừng lên, Thẩm Phi Tiếu vươn tay sờ trán hắn một cái. Sau đó dùng khăn tay lau những mảnh vụn bên miệng Tần Khai Dịch: “Ta đi lấy thuốc cho sư huynh.”
“…” Kéo góc áo Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào. Thẩm Phi Tiếu, ngươi muốn giết chết ta sao?”
“Ta sao lại muốn sư huynh chết đâu.” Thẩm Phi Tiếu đạm mạc nhìn Tần Khai Dịch: “Thấy gian phòng này không. Là ta chuyên môn chuẩn bị cho sư huynh đó, chuẩn bị cho sư huynh cả đời đều bên ta? Chỗ nào cũng không đi được … chỉ có thể ở bên Thẩm Phi Tiếu thôi.”
“Ngươi điên rồi.” Tần Khai Dịch tuyệt vọng gào lên.
“Ân, sư huynh ngoan, chút nữa ta trở lại.” Thẩm Phi Tiếu căn bản không quan tâm đến lời Tần Khai Dịch nói. Hắn phất tay, cầm giỏ đi ra, đương nhiên còn không quên đóng cửa.
Tần Khai Dịch nằm dại ra trên giường. Mới vừa tỉnh, hắn còn ôm một tia hy vọng, nhưng Thẩm Phi Tiếu … lại dùng hành động của hắn không chút do dự đánh nát hy vọng của mình — hắn chỗ nào cũng đi không được.
Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào? Rốt cuộc vấn đề là do đâu? Tần Khai Dịch đờ đẫn ngẩng đầu, mới phát hiện giới tử cùng vòng tay Thanh Hư Tử đưa, tất cả đều không thấy bóng dáng. Ngoài trừ một bộ quần áo che thân, Thẩm Phi Tiếu không để lại bất cứ thứ gì cho hắn …
“Còn có 25%.” Tần Khai Dịch nhỏ giọng thì thào: “Ta làm sao mới có thể về nhà?” … Làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây?
Lầm bầm lầu bầu, Tần Khai Dịch không có chú ý tới. Bên ngoài cửa, Thẩm Phi Tiếu không có đi xa mà tựa lên vách tường nghiêm túc nghe Tần Khai Dịch nhỏ giọng. Khi nghe đến về nhà cùng 25%, trong mắt liền lóe lên nghi hoặc, lập tức hơi nheo mắt lại … Sư huynh, rốt cuộc còn gạt hắn cái gì nữa.
|Tà Mị| Chương 73
Trong mơ, hắn đang ngồi trên bàn ăn cơm trưa thì thấy một nam nhân có bộ dạng giống Vệ Hòa y như đúc từ ngoài cửa đi vào. Nam nhân kia mỉm cười nhìn hắn: “Hai giờ chiều cử hành hôn lễ rồi, sao giờ còn ngồi đây ăn cơm.”
“Hôn lễ?” Miệng nhét đồ ăn, Tần Khai Dịch mơ hồ: “Ai?”
“Ngươi a.” Vệ Hòa kinh ngạc nhìn Tần Khai Dịch: “Nhanh lên đi, không thì muộn đó.”
“Được rồi.” Kỳ tích, trong mộng Tần Khai Dịch cũng không có ý kiến hay kháng nghị về chuyện này. Hắn ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, sau đó vui vẻ cùng Vệ Hòa đi tham gia chính hôn lễ của mình.
Mặc dù là mơ, nhưng Tần Khai Dịch lại thấy rõ ràng cảnh tượng chung quanh. Hắn thấy ba mẹ hắn đang hàm lệ cùng một chỗ, dùng một loại cảm giác bi thương giống như đang gả con gái nhìn hắn.
“Ba mẹ.” Tần Khai Dịch cảm giác tình huống này thật quái dị, nhưng lại không tìm ra nó quái ở chỗ nào. Hắn nghi hoặc gãi đầu: “Con cùng ai kết hôn?”
“Đương nhiên sư đệ của con rồi, con trai ngốc.” Bà Tần lau nước mắt, dùng một loại ánh mắt vui mừng nhìn hắn: “Rốt cục cũng đem con gả ra ngoài.”
“…” Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc, khóe miệng co rút lại.
“Mau đi đi, hắn vẫn luôn chờ con đó, chớ tới trễ.” Bà Tần vỗ vai con trai, ngữ khí ôn nhu: “Lần đầu tiên kết hôn mà đến trễ sẽ làm người ta có ấn tượng không tốt với con.”
… Cái gì mà lần đầu tiên kết hôn? Chẳng lẽ sau này sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba? Tần Khai Dịch bình tĩnh nghĩ — nhưng nếu đi kết hôn mà đến trễ, quả thật không tốt lắm. Đương nhiên, lúc này Tần Khai Dịch hoàn toàn không có chú ý tới, sư đệ trong miệng mẹ mình rốt cuộc là nhân vật phương nào …
Đi vào nhà thờ, Tần Khai Dịch thần kỳ thay một thân tây trang. Hắn nhìn nhà thờ không một bóng người, không hiểu sao lại cảm thấy có cảm giác khủng hoảng khó có thể tả.
Trong mơ, con người chính là như vậy. Cho dù ngươi có sợ hãi … cũng phải tiếp tục mơ tiếp.
Đi một đoạn đường thật dài, Tần Khai Dịch rốt cục thấy một thân ảnh đưa lưng về phía hắn. Thân ảnh kia mặc một chiếc váy cưới màu trắng, nhìn từ đằng sau thoạt nhìn nhiều ra thêm một vẻ lã lướt làm Tần Khai Dịch nhịn không lệ nóng doanh tròng. Rốt cục cũng kết hôn, rốt cục không cần FA nữa, rốt cục … A? Có chỗ nào không đúng lắm?
Đối tượng kết hôn mặc váy cưới trắng chậm rãi quay đầu. Tần Khai Dịch nhìn thấy gương mặt kia nháy mắt liền gào thét thảm thiết — a a a a a a, vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại mặc áo cưới, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, a a a a!!!
Sau đó Tần Khai Dịch liền tỉnh, hắn sau khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã ra một thân mồ hôi lạnh, đầu cũng giống như bị búa bổ đau đớn kịch liệt.
“Ngô …” Ôm đầu, Tần Khai Dịch cảm giác cả người đều hồ đồ, đần độn, giống như bị cảm mạo phát sốt. Tần Khai Dịch miễn cưỡng nhìn, bắt đầu quan sát chung quanh.
… Hắn đã không còn ở cánh đồng hoang vu rét lạnh kia nữa. Tần Khai Dịch ngồi dựa lên đầu giường, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường khắc hoa lớn, hình như có chút quen thuộc. Trên giường tỏa ra một loại hương khí đậm đặc, làm Tần Khai Dịch đang mơ hồ lại càng không thể tỉnh táo.
Cả người khó chịu, nhưng Tần Khai Dịch vẫn nhớ ra chuyện xảy ra trước khi ngất đi. Thân thể hắn cứng ngắt lại, cảm giác bộ vị tư mật trên thân thể vô cùng đau đớn như đang nhắc nhở hắn — hắn bị tên nhóc con cờ hó Thẩm Phi Tiếu đè.
“Fuck.” Tần Khai Dịch nghẹn nửa ngày, miệng mới nghẹn ra một chữ. Bị một nam nhân đè, cũng không thể giống như nữ nhân khóc sướt mướt. Nhưng trong lòng lại vô cùng nghẹn khuất, Tần Khai Dịch cắn chặt răng, từ trên giường chậm rì rì đứng lên.
Phòng Tần Khai Dịch ở rất lớn, cũng thực trống trải. Từ cửa phòng đến giường ở giữa có một bình phong ngăn trở, trên mặt đất trải một tấm thảm lông thật dày. Ngoại trừ giường, một bộ ghế còn có một bàn gỗ không tính là lớn.
Ma khí trong đan điền vẫn như trước bị lượng lực không biết tên áp chế gắt gao. Không có ma khí trợ giúp, vết thương trên người hắn khép lại rất chậm rãi cho nên bây giờ Tần Khai Dịch giống như một bộ xương rã rời, ngay cả bước xuống giường cũng hao hết toàn bộ khí lực của hắn.
Từ trên giường bước xuống, Tần Khai Dịch mới phát hiện mình đã được thay đổi một bộ y phục khác. Bộ hồng y trước đó đã biến thành một bộ bạch y đơn giản.
Tần Khai Dịch cau mày chậm rãi nhích từng chút ra ngoài cửa. Hắn vươn tay muốn đẩy cánh cửa gỗ nhìn qua vô cùng mỏng manh, lại bất đắc dĩ phát hiện cho dù có dùng sức cỡ nào, hắn cũng đẩy không ra.
Không có khả năng đào tẩu, Tần Khai Dịch tuyệt vọng lắc lư trở về giường. Hắn ngồi xếp bằng trên giường lớn, ánh mắt bình tĩnh quan sát thật kỹ, trong đầu trống rỗng — kỳ thật hắn rất muốn nghiêm túc tự hỏi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ. Nhưng vết thương trên thân thể lại kêu gào đau đớn là hắn không có biện pháp tỉnh táo lại. Cho dù nhắm mắt, Tần Khai Dịch cũng nhìn thấy những cảnh tượng thống khổ mà hắn đã trải qua.
“Sư huynh.” Một âm thanh mà Tần Khai Dịch không muốn nghe lúc này nhất vang lên ngoài cửa. Cả người Tần Khai Dịch cứng đờ, hô hấp nháy mắt liền dồn dập lên.
Thẩm Phi Tiếu kêu Tần Khai Dịch một tiếng sau đó liền đẩy cửa đi vào. Trong tay hắn cầm một cái giỏ, trên giỏ phủ một mảnh vãi, từ bên trong tỏa ra mùi hương, có thể đoán đây chính là một giỏ thức ăn.
Tần Khai Dịch vừa nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu liền muốn cách xa hắn ra, nhưng tôn nghiêm còn sót lại lại ngăn cản động tác trốn tránh đó.
Thẩm Phi Tiếu vừa vào liền thấy sắc mặt Tần Khai Dịch so với bông tuyết còn trắng hơn. Hắn không nói gì, ngược lại tại trên mặt hiện lên một nụ cười ôn nhu: “Sư huynh, ngươi đói bụng sao?”
“…” Tần Khai Dịch không muốn cùng Thẩm Phi Tiếu nói chuyện, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận … Hắn hiện tại thật sự rất sợ hãi cái tên sư đệ thoạt nhìn vô hại trước mắt.
“Ta mang đến thức ăn cho ngươi này.” Thẩm Phi Tiếu tiến lên vài bước, đem giỏ đặt lên bàn. Sau đó mới quay đầu ngưng mắt nhìn Tần Khai Dịch: “Không đến ăn chút sao?”
“Thẩm Phi Tiếu!” Tần Khai Dịch biết Thẩm Phi Tiếu cố ý hỏi hắn. Hắn đã sớm qua Tích Cốc kỳ, còn có cần thiết phải ăn cái gì sao.
“Phải ăn a.” Thẩm Phi Tiếu như là biết Tần Khai Dịch đang suy nghĩ gì, nhẹ giọng nhỏ nhẹ giải thích: “Sư huynh hiện tại không khác gì người bình thường là mấy. Nếu như không ăn, sẽ chết đói nha.”
Rõ ràng ngữ khí ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại ác độc đến thế. Tần Khai Dịch vừa nghe Thẩm Phi Tiếu nói xong, trong mắt lộ ra biểu hiện không thể tin được: “Ngươi đã làm gì ta?”
“Không có gì.” Thẩm Phi Tiếu căn bản không muốn cùng Tần Khai Dịch thảo luận vấn đề này: “Ăn một chút gì đi.”
“Ta không ăn!”Tần Khai Dịch cắn răng nói: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ta cũng không có thiếu nợ gì ngươi … Ngươi, ngươi!”
“Sư huynh không nợ ta.” Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch không chút do dự cự tuyệt mình, cũng không giận. Ngược lại còn lộ ra một nụ cười làm Tần Khai Dịch lạnh cả xương sống. Mỗi lần Thẩm Phi Tiếu cười như vậy, Tần Khai Dịch liền xui xẻo: “Là ta thiếu sư huynh.”
“… Ngươi buông!” Sau đó, Tần Khai Dịch đã bị Thẩm Phi Tiếu một tay dễ dàng áp chế trên giường. Hắn hận không thể cắn một hơi lên tay Thẩm Phi Tiếu: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi buông … ngô!!!”
“Ta cũng có lúc tâm tình không vui.” Tay kia lấy điểm tâm trong giỏ mạnh mẽ nhét vào miệng Tần Khai Dịch. Con ngươi Thẩm Phi Tiếu tràn ngập tử sắc: “Lúc tâm tình ta không được vui, sư huynh ngàn vạn lần không được chọc ta. Bởi vì bản thân ta cũng quản được chính mình … hiểu không?”
“Ngươi, ngô…” Miệng bị nhét đầy điểm tâm, Tần Khai Dịch căn bản không có sức giãy giụa. Vì không để mình vì hít thở không thông mà chết, hắn đành phải nuốt xuống điểm tâm trong miệng.
Cứ như vậy ép Tần Khai Dịch ăn vào, cho đến khi Thẩm Phi Tiếu thấy hài lòng mới dừng tay. Mà lúc này, Tần Khai Dịch đã hoàn toàn không có khí lực từ chối.
“Sư huynh, ngươi sốt rồi.” Thấy mặt Tần Khai Dịch đỏ bừng lên, Thẩm Phi Tiếu vươn tay sờ trán hắn một cái. Sau đó dùng khăn tay lau những mảnh vụn bên miệng Tần Khai Dịch: “Ta đi lấy thuốc cho sư huynh.”
“…” Kéo góc áo Thẩm Phi Tiếu, Tần Khai Dịch lạnh nhạt hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào. Thẩm Phi Tiếu, ngươi muốn giết chết ta sao?”
“Ta sao lại muốn sư huynh chết đâu.” Thẩm Phi Tiếu đạm mạc nhìn Tần Khai Dịch: “Thấy gian phòng này không. Là ta chuyên môn chuẩn bị cho sư huynh đó, chuẩn bị cho sư huynh cả đời đều bên ta? Chỗ nào cũng không đi được … chỉ có thể ở bên Thẩm Phi Tiếu thôi.”
“Ngươi điên rồi.” Tần Khai Dịch tuyệt vọng gào lên.
“Ân, sư huynh ngoan, chút nữa ta trở lại.” Thẩm Phi Tiếu căn bản không quan tâm đến lời Tần Khai Dịch nói. Hắn phất tay, cầm giỏ đi ra, đương nhiên còn không quên đóng cửa.
Tần Khai Dịch nằm dại ra trên giường. Mới vừa tỉnh, hắn còn ôm một tia hy vọng, nhưng Thẩm Phi Tiếu … lại dùng hành động của hắn không chút do dự đánh nát hy vọng của mình — hắn chỗ nào cũng đi không được.
Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào? Rốt cuộc vấn đề là do đâu? Tần Khai Dịch đờ đẫn ngẩng đầu, mới phát hiện giới tử cùng vòng tay Thanh Hư Tử đưa, tất cả đều không thấy bóng dáng. Ngoài trừ một bộ quần áo che thân, Thẩm Phi Tiếu không để lại bất cứ thứ gì cho hắn …
“Còn có 25%.” Tần Khai Dịch nhỏ giọng thì thào: “Ta làm sao mới có thể về nhà?” … Làm sao mới có thể rời khỏi nơi này đây?
Lầm bầm lầu bầu, Tần Khai Dịch không có chú ý tới. Bên ngoài cửa, Thẩm Phi Tiếu không có đi xa mà tựa lên vách tường nghiêm túc nghe Tần Khai Dịch nhỏ giọng. Khi nghe đến về nhà cùng 25%, trong mắt liền lóe lên nghi hoặc, lập tức hơi nheo mắt lại … Sư huynh, rốt cuộc còn gạt hắn cái gì nữa.
|Tà Mị| Chương 73