Tần Khai Dịch cảm giác chính mình sắp chết.
Hắn ngửa mặt nằm trên giường, mặt không đổi sắc đếm số hoa văn trên trần nhà. Hắn cảm giác mình như một cái bánh quẩy bị chiên chín, cơ bắp cứng ngắc không thể di động.
A, đại khái là muốn chết đi, Tần Khai Dịch nghĩ. Bị Thẩm Phi Tiếu giam cầm áp lực tự hại đến chết cũng coi như là bị Thẩm Phi Tiếu tự tay hại chết đi… Vậy hắn có phải hay không có thể châm chước lựa chọn phương pháp này bán muối? Tuy kiểu chết này thật sự rất khó coi…
“Sư huynh.” Giọng nói của Thẩm Phi Tiếu từ cửa vang lên. Hắn đẩy cửa ra, trong tay mang theo một bát thuốc màu đen: “Uống thuốc đi.”
“…” Tần Khai Dịch rất muốn cự tuyệt ý tốt của Thẩm Phi Tiếu. Nhưng hắn biết, cho dù cho từ chối nhưng đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói cũng tương đương vô nghĩa. Vì thế hắn cũng lười mở miệng.
Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch không nói lời nào, cũng không biểu hiện ra mình không vui. Hắn tiến lên nâng người Tần Khai Dịch đang nằm trên giường, đem bát thuốc đến bên miệng Tần Khai Dịch.
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Ngươi không phải rất ghét ta sao?”
“Sao sư huynh lại nói thế.” Thẩm Phi Tiếu đối với khiêu khích của Tần Khai Dịch không hề có phản ứng gì, vẫn là một bộ mặt không đổi sắc: “Chẳng lẽ ta đối sư huynh như thế nào, sư huynh còn không biết sao?”
“…” Tần Khai Dịch á khẩu không trả lời được
“Ngày trước có người xâm nhập trận pháp.” Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch vẫn như trước không có ý mở miệng, mỉm cười: “Không biết sư huynh có thấy kẻ đột nhập kia hay không?”
Nghe xong những lời này của Thẩm Phi Tiếu, trong lòng Tần Khai Dịch khẽ thấp thỏm… Kẻ đột nhập trong miệng Thẩm Phi Tiếu chính là người muốn cứu hắn ra ngoài – Viêm Cốt!
“Ngươi định làm gì hắn?” Tần Khai Dịch lập tức khẩn trương la lớn.
“Không có gì.” Thẩm Phi Tiếu nhìn biểu tình khẩn trương của Tần Khai Dịch, chỉ mỉm cười: “Sư huynh vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc đi.”
Vì thế Tần Khai Dịch liền nén giận uống thuốc.
Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu hàm đầy ôn nhu nhìn Tần Khai Dịch nhăn nhó mặt mày uống hết bát thuốc, mới nói: “Sư huynh muốn gặp mặt vị khách không mời kia sao?”
“Ta có thể gặp hắn?” Tần Khai Dịch cũng không cảm thấy Thẩm Phi Tiếu có lòng tốt. Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm Thẩm Phi Tiếu: “Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu cầm một trái mơ nhét vào miệng Tần Khai Dịch: “Chỉ cần sư huynh không trốn, ta sẽ không làm gì sư huynh.”
“…” Hôm qua ta cũng không muốn chạy trốn a, Tần Khai Dịch bĩu môi.
Dường như đã nhìn thấu biểu tình của Tần Khai Dịch, đáy mắt Thẩm Phi Tiếu toát ra một loại cảm xúc quái dị: “Sư huynh, ngày hôm qua là do ta quá phận… nhưng ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không làm thế với sư huynh nữa.” — Những gì ta có thể làm cũng đã làm… nếu ngươi vẫn quyết định rời xa ta… ta đây cũng chỉ có thể…
“Ân.” Tần Khai Dịch không có hứng thú với những lời của Thẩm Phi Tiếu. Chuyện ngày hôm qua vẫn lưu lại trong ký ức hắn. Tuy hắn cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy từ sâu trong linh hồn kia.
Sờ sờ cái bát trên tay, Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch lại trầm mặc liền đứng dậy rời đi trực tiếp đi đến lao ngục.
Tên hỏa *** bị giam giữ nào đó, lúc này đang tiến hành hành vi phỉ nhổ bản thân— Làm một *** quái vạn năm, ấy thế mà lại bị một người tu chân không đến trăm tuổi bắt giữ. Đúng là quá mất thể diện, quá bi thương. Viêm Cốt không thể không nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, có phải vì bản thân mình công lực bị giảm xuống nghiêm trọng cho nên mới dẫn đến…
“Ngươi là Viêm Cốt?” Thẩm Phi Tiếu đẩy cửa ra, thấy Viêm Cốt bị thiết liên khóa lại liền hỏi. Vẻ mặt hắn mang theo chút ác ý cùng trào phúng: “Chỉ bằng ngươi mà muốn cứu Tần Thạch ra?”
“… Ta thì sao?” Viêm Cốt thấy Thẩm Phi Tiếu liền bừng bừng lửa giận. Hắn biết rõ bản thân Tần Khai Dịch muốn gì, nghĩ gì trong lòng.
“Không có gì.” Trong tay Thẩm Phi Tiếu còn cầm bát thuốc vừa mới đút cho Tần Khai Dịch uống. Hắn thả cái bát xuống bàn, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Viêm Cốt.
“Ta hạ Phong thần lên người Tần Thạch.” Như là đang nói chuyện râu ria, Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Ngươi hẳn biết rõ, đó là thứ gì.”
“Cái gì???” Viêm Cốt vừa nghe liền choáng váng. Hắn đương nhiên rõ ràng Phong thần có tác dụng gì — Xét về hiệu quả của Phong thần… cổ trùng này đối với Tần Khai Dịch có rất nhiều chỗ tốt nhưng với Thẩm Phi Tiếu thì… Trừ khi…
“Ta không trông mong hắn có thể thích ta.” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu có chút mơ hồ: “Ngay cả bây giờ… ta cũng không biết ta đang muốn cái gì.”
“Ngươi rốt cuộc… muốn làm gì?” Viêm Cốt kỳ quái nhìn Thẩm Phi Tiếu.
“Hắn rất ghét ta.” Thẩm Phi Tiếu không biết nghĩ tới điều gì, cười cười: “Có khả năng còn rất hận ta. Nếu hắn muốn, ta có thể vì hắn phụ người trong thiên hạ… Đáng tiếc, hắn chưa từng yêu cầu thứ này.”
“… Thẩm Phi Tiếu… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Viêm Cốt cảm thấy Thẩm Phi Tiếu càng lúc càng không thích hợp.
“Thứ hắn muốn chính là rời khỏi thế giới này.” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng làm Viêm Cốt run rẩy trong lòng: “Bởi vì, thế giới này đối với hắn mà nói căn bản là không phải thật sự.”
“… Ngươi điên rồi?” Viêm Cốt thốt lên.
“A, là thế đi.” Thẩm Phi Tiếu cười tủm tỉm: “Ta cũng thấy bản thân mình điên rồi.”
Viêm Cốt không nói nữa, hắn thật sự không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn nói gì.
“Thật ra ta bắt ngươi cũng không có ý gì.” Thẩm Phi Tiếu thở dài nói: “Chỉ là muốn dùng ngươi để câu Tần Thạch mà thôi.”
“Gì?” Viêm Cốt mới không tin Thẩm Phi Tiếu sẽ có lòng tốt như vậy.
“Ngươi nói cho hắn biết.” Thẩm Phi Tiếu nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Phong thần đã hạ… mạng của ta cùng mạng của hắn là ràng buộc lẫn nhau.”
“… Ngươi.” Viêm Cốt rất muốn hỏi Thẩm Phi Tiếu vì cái gì lại không tự bản thân mình nói ra.
“Hắn sẽ không tin tưởng ta.” Thẩm Phi Tiếu lộ ra biểu tình mệt mỏi: “Nói không chừng còn cho rằng ta đang dọa hắn.”
“Cho nên?” Viêm Cốt vẫn như cũ không rõ Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có mục đích gì.
“Cho nên, ta nói… Ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lời ta nói là tốt rồi.” Giấu đi mọi cảm xúc, Thẩm Phi Tiếu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Viêm Cốt: “Không thì ngươi cứ mục rữa ở nơi này đi… Về phần cái hũ tro cốt ngươi mang theo kia…”
“Ngươi!!” Viêm Cốt hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Phi Tiếu lại dùng thứ kia uy hiếp hắn.
“Nếu ngươi làm theo lời ta nói, ngươi vẫn có cơ hội mang nó về.” Thẩm Phi Tiếu phất tay áo, nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, để lại một mình Viêm Cốt một người trợn trừng nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu run lên.
Thật sự trên thế giới này mỗi người là có chuyện lo lắng hay tuyệt vọng trong lòng. Ví dụ như đối với Tần Khai Dịch mà nói, không về nhà được chính là tuyệt vọng lớn nhất. Mà đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói, tuyệt vọng lớn nhất cũng chính là những thứ mà hắn thấy được thì trong linh thức của Đường Sa Uẩn.
Những hình ảnh này hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của Thẩm Phi Tiếu, làm hắn đưa ra quyết định phải hạ Phong thần lên người Tần Khai Dịch. Đến hôm nay, khi hắn biết được tất cả mọi chuyện, Thẩm Phi Tiếu lại phát hiện, thật sự vẫn có thứ hắn không thể nào làm được.
Giống như lúc hắn bất lực trợn mắt nhìn Tần Khai Dịch rớt xuống dung nham. Lúc hắn bị Tần Khai Dịch đạp xuống vách núi. Hắn cứ lần lượt cảm nhận sự bất lực. Cách mà Thẩm Phi Tiếu có thể lưu lại Tần Khai Dịch lại làm hắn tâm lạnh.
Thẩm Phi Tiếu căn cứ theo ký ức trong đầu Đường Sa Uẩn mà phán đoán mục đích của Tần Khai Dịch. Cho dù hắn có biết, thì hắn có năng lực thay đổi được sao?
Không thể, cái gì cũng không thể. Thẩm Phi Tiếu ngẩng đầu hờ hững nhìn bầu trời trong xanh, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua Tần Khai Dịch dưới thân hắn cầu xin tha thứ, khóe miệng dần dần nhếch lên ý cười cổ quái.
Ta đã cho ngươi cơ hội rời đi, nhưng ngươi lại do dự không quyết sao? Sư huynh thân mến của ta…
—
Sau khi Thẩm Phi Tiếu rời đi, Tần Khai Dịch lại ngủ một giấc.
Chẳng qua giấc ngủ này không sâu. Trong mộng, Tần Khai Dịch luôn mơ thấy rất nhiều thứ kỳ quái. Thế nên sau khi tỉnh lại toàn thân đều ẩm ướt mồ hôi lạnh.
“Tần Thạch?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức đằng hắng cổ họng: “Viêm Cốt??”
Quả nhiên là Viêm Cốt. Hỏa *** vẫn một thân hồng y như trước đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tần Khai Dịch nằm trên giường sắc mặt liền nháy mắt thay đổi.
“Ngươi sao lại…” Một đầu tóc đen thế nhưng trở nên tuyết trắng, Viêm Cốt đang muốn hỏi gì thì nhớ tới những lời Thẩm Phi Tiếu nói với hắn… Thì ra sau khi Phong thần nhập thể, tóc sẽ thật sự biến thành màu trắng.
“A, đã lâu không gặp a.” Tần Khai Dịch không biết nên nói gì với Viêm Cốt. Hiện tại bon họ đều là tù nhân, dù có dùng linh thức giao lưu cũng có thể bị Thẩm Phi Tiếu nghe lén.
“… Xem ra ta vẫn là không có năng lực cứu ngươi ra ngoài.” Viêm Cốt cười khổ vài tiếng: “Ngươi… ổn chứ?”
Thật ra Viêm Cốt căn bản không cần đáp án từ Tần Khai Dịch. Hắn nhìn sắc mặt Tần Khai Dịch tiều tụy là biết, Tần Khai Dịch quả thật không được tốt lắm.
Cũng may Tần Khai Dịch cũng không quá để ý, thuận miệng ứng phó: “Cũng không tệ lắm.”
Lúc này Viêm Cốt mới chú ý đến vết xanh xanh tím tím trên người Tần Khai Dịch. Hắn nhếch môi muốn nói, nhưng vẫn nhịn được.
“Ngươi đi đi.” Biết Viêm Cốt không thể giúp gì được mình, Tần Khai Dịch cũng không muốn hắn ở đây lãng phí thời gian: “Ta không sao đâu.”
“Phong thần là một loại cổ độc rất lợi hại.” Tuy không biết vì sao Thẩm Phi Tiếu lại muốn mình nói những lời này với Tần Khai Dịch, nhưng Viêm Cốt suy xét đến tác dụng của Phong thần có thể nói là trăm lợi mà không hại đối với Tần Khai Dịch: “Thẩm Phi Tiếu không dám làm ngươi tổn thương. Nếu hắn làm ngươi bị thương, hắn liền dùng mạng để bồi đắp.”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch không kịp phản ứng.
“Ý của ta là.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch ngốc nghếch liền nhịn không được trấn an: “Mạng của Thẩm Phi Tiếu hiện tại liên kết với mạng của ngươi. Nếu ngươi chết, hắn cũng không sống nổi.”
“… Thế nếu hắn chết?” Tần Khai Dịch không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Có phải ta cũng…”
“Đúng vậy.” Viêm Cốt chú ý đến phản ứng dị thường của Tần Khai Dịch: “Ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi đến vậy?”
“…” Tần Khai Dịch không nói lời nào. Lúc này trong tâm trí của hắn xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ nhưng hắn còn không dám xác định, chỉ có thể run rẩy hỏi: “… Lúc Thẩm Phi Tiếu nói những lời này với ngươi, hắn còn nói gì không?”
“Hắn…” Viêm Cốt ngẫm nghĩ một hồi: “Còn nói một vài thứ rất kỳ quái.”
“Nói cái gì?” Tần Khai Dịch chợt nghĩ đến một thứ đáng sợ.
“Hắn nói… Thế giới này đối với ngươi mà nói không phải thật sự?” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch nói: “Hình như là nói như vậy.”
“…” Hắn đã biết. Tầm mắt Tần Khai Dịch tối lại, cảm giác có một búng máu nghẹn tại cổ họng. Sự sợ hãi giống như cỏ dại lan tràn vùi dập thân thể hắn — Thẩm Phi Tiếu đã biết hắn muốn làm gì!!!
|Tà Mị| Chương 80
Hắn ngửa mặt nằm trên giường, mặt không đổi sắc đếm số hoa văn trên trần nhà. Hắn cảm giác mình như một cái bánh quẩy bị chiên chín, cơ bắp cứng ngắc không thể di động.
A, đại khái là muốn chết đi, Tần Khai Dịch nghĩ. Bị Thẩm Phi Tiếu giam cầm áp lực tự hại đến chết cũng coi như là bị Thẩm Phi Tiếu tự tay hại chết đi… Vậy hắn có phải hay không có thể châm chước lựa chọn phương pháp này bán muối? Tuy kiểu chết này thật sự rất khó coi…
“Sư huynh.” Giọng nói của Thẩm Phi Tiếu từ cửa vang lên. Hắn đẩy cửa ra, trong tay mang theo một bát thuốc màu đen: “Uống thuốc đi.”
“…” Tần Khai Dịch rất muốn cự tuyệt ý tốt của Thẩm Phi Tiếu. Nhưng hắn biết, cho dù cho từ chối nhưng đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói cũng tương đương vô nghĩa. Vì thế hắn cũng lười mở miệng.
Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch không nói lời nào, cũng không biểu hiện ra mình không vui. Hắn tiến lên nâng người Tần Khai Dịch đang nằm trên giường, đem bát thuốc đến bên miệng Tần Khai Dịch.
“Thẩm Phi Tiếu.” Tần Khai Dịch nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói vẫn còn khàn khàn: “Ngươi không phải rất ghét ta sao?”
“Sao sư huynh lại nói thế.” Thẩm Phi Tiếu đối với khiêu khích của Tần Khai Dịch không hề có phản ứng gì, vẫn là một bộ mặt không đổi sắc: “Chẳng lẽ ta đối sư huynh như thế nào, sư huynh còn không biết sao?”
“…” Tần Khai Dịch á khẩu không trả lời được
“Ngày trước có người xâm nhập trận pháp.” Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch vẫn như trước không có ý mở miệng, mỉm cười: “Không biết sư huynh có thấy kẻ đột nhập kia hay không?”
Nghe xong những lời này của Thẩm Phi Tiếu, trong lòng Tần Khai Dịch khẽ thấp thỏm… Kẻ đột nhập trong miệng Thẩm Phi Tiếu chính là người muốn cứu hắn ra ngoài – Viêm Cốt!
“Ngươi định làm gì hắn?” Tần Khai Dịch lập tức khẩn trương la lớn.
“Không có gì.” Thẩm Phi Tiếu nhìn biểu tình khẩn trương của Tần Khai Dịch, chỉ mỉm cười: “Sư huynh vẫn nên ngoan ngoãn uống thuốc đi.”
Vì thế Tần Khai Dịch liền nén giận uống thuốc.
Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu hàm đầy ôn nhu nhìn Tần Khai Dịch nhăn nhó mặt mày uống hết bát thuốc, mới nói: “Sư huynh muốn gặp mặt vị khách không mời kia sao?”
“Ta có thể gặp hắn?” Tần Khai Dịch cũng không cảm thấy Thẩm Phi Tiếu có lòng tốt. Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm Thẩm Phi Tiếu: “Ngươi xác định?”
“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu cầm một trái mơ nhét vào miệng Tần Khai Dịch: “Chỉ cần sư huynh không trốn, ta sẽ không làm gì sư huynh.”
“…” Hôm qua ta cũng không muốn chạy trốn a, Tần Khai Dịch bĩu môi.
Dường như đã nhìn thấu biểu tình của Tần Khai Dịch, đáy mắt Thẩm Phi Tiếu toát ra một loại cảm xúc quái dị: “Sư huynh, ngày hôm qua là do ta quá phận… nhưng ta cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không làm thế với sư huynh nữa.” — Những gì ta có thể làm cũng đã làm… nếu ngươi vẫn quyết định rời xa ta… ta đây cũng chỉ có thể…
“Ân.” Tần Khai Dịch không có hứng thú với những lời của Thẩm Phi Tiếu. Chuyện ngày hôm qua vẫn lưu lại trong ký ức hắn. Tuy hắn cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự run rẩy từ sâu trong linh hồn kia.
Sờ sờ cái bát trên tay, Thẩm Phi Tiếu thấy Tần Khai Dịch lại trầm mặc liền đứng dậy rời đi trực tiếp đi đến lao ngục.
Tên hỏa *** bị giam giữ nào đó, lúc này đang tiến hành hành vi phỉ nhổ bản thân— Làm một *** quái vạn năm, ấy thế mà lại bị một người tu chân không đến trăm tuổi bắt giữ. Đúng là quá mất thể diện, quá bi thương. Viêm Cốt không thể không nghiêm túc ngẫm nghĩ lại, có phải vì bản thân mình công lực bị giảm xuống nghiêm trọng cho nên mới dẫn đến…
“Ngươi là Viêm Cốt?” Thẩm Phi Tiếu đẩy cửa ra, thấy Viêm Cốt bị thiết liên khóa lại liền hỏi. Vẻ mặt hắn mang theo chút ác ý cùng trào phúng: “Chỉ bằng ngươi mà muốn cứu Tần Thạch ra?”
“… Ta thì sao?” Viêm Cốt thấy Thẩm Phi Tiếu liền bừng bừng lửa giận. Hắn biết rõ bản thân Tần Khai Dịch muốn gì, nghĩ gì trong lòng.
“Không có gì.” Trong tay Thẩm Phi Tiếu còn cầm bát thuốc vừa mới đút cho Tần Khai Dịch uống. Hắn thả cái bát xuống bàn, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Viêm Cốt.
“Ta hạ Phong thần lên người Tần Thạch.” Như là đang nói chuyện râu ria, Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Ngươi hẳn biết rõ, đó là thứ gì.”
“Cái gì???” Viêm Cốt vừa nghe liền choáng váng. Hắn đương nhiên rõ ràng Phong thần có tác dụng gì — Xét về hiệu quả của Phong thần… cổ trùng này đối với Tần Khai Dịch có rất nhiều chỗ tốt nhưng với Thẩm Phi Tiếu thì… Trừ khi…
“Ta không trông mong hắn có thể thích ta.” Ánh mắt Thẩm Phi Tiếu có chút mơ hồ: “Ngay cả bây giờ… ta cũng không biết ta đang muốn cái gì.”
“Ngươi rốt cuộc… muốn làm gì?” Viêm Cốt kỳ quái nhìn Thẩm Phi Tiếu.
“Hắn rất ghét ta.” Thẩm Phi Tiếu không biết nghĩ tới điều gì, cười cười: “Có khả năng còn rất hận ta. Nếu hắn muốn, ta có thể vì hắn phụ người trong thiên hạ… Đáng tiếc, hắn chưa từng yêu cầu thứ này.”
“… Thẩm Phi Tiếu… ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Viêm Cốt cảm thấy Thẩm Phi Tiếu càng lúc càng không thích hợp.
“Thứ hắn muốn chính là rời khỏi thế giới này.” Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng làm Viêm Cốt run rẩy trong lòng: “Bởi vì, thế giới này đối với hắn mà nói căn bản là không phải thật sự.”
“… Ngươi điên rồi?” Viêm Cốt thốt lên.
“A, là thế đi.” Thẩm Phi Tiếu cười tủm tỉm: “Ta cũng thấy bản thân mình điên rồi.”
Viêm Cốt không nói nữa, hắn thật sự không biết Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc muốn nói gì.
“Thật ra ta bắt ngươi cũng không có ý gì.” Thẩm Phi Tiếu thở dài nói: “Chỉ là muốn dùng ngươi để câu Tần Thạch mà thôi.”
“Gì?” Viêm Cốt mới không tin Thẩm Phi Tiếu sẽ có lòng tốt như vậy.
“Ngươi nói cho hắn biết.” Thẩm Phi Tiếu nói một cách vô cùng nghiêm túc: “Phong thần đã hạ… mạng của ta cùng mạng của hắn là ràng buộc lẫn nhau.”
“… Ngươi.” Viêm Cốt rất muốn hỏi Thẩm Phi Tiếu vì cái gì lại không tự bản thân mình nói ra.
“Hắn sẽ không tin tưởng ta.” Thẩm Phi Tiếu lộ ra biểu tình mệt mỏi: “Nói không chừng còn cho rằng ta đang dọa hắn.”
“Cho nên?” Viêm Cốt vẫn như cũ không rõ Thẩm Phi Tiếu rốt cuộc có mục đích gì.
“Cho nên, ta nói… Ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lời ta nói là tốt rồi.” Giấu đi mọi cảm xúc, Thẩm Phi Tiếu đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Viêm Cốt: “Không thì ngươi cứ mục rữa ở nơi này đi… Về phần cái hũ tro cốt ngươi mang theo kia…”
“Ngươi!!” Viêm Cốt hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Phi Tiếu lại dùng thứ kia uy hiếp hắn.
“Nếu ngươi làm theo lời ta nói, ngươi vẫn có cơ hội mang nó về.” Thẩm Phi Tiếu phất tay áo, nói xong liền quay đầu đi ra ngoài, để lại một mình Viêm Cốt một người trợn trừng nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu run lên.
Thật sự trên thế giới này mỗi người là có chuyện lo lắng hay tuyệt vọng trong lòng. Ví dụ như đối với Tần Khai Dịch mà nói, không về nhà được chính là tuyệt vọng lớn nhất. Mà đối với Thẩm Phi Tiếu mà nói, tuyệt vọng lớn nhất cũng chính là những thứ mà hắn thấy được thì trong linh thức của Đường Sa Uẩn.
Những hình ảnh này hoàn toàn đánh vỡ nhận thức của Thẩm Phi Tiếu, làm hắn đưa ra quyết định phải hạ Phong thần lên người Tần Khai Dịch. Đến hôm nay, khi hắn biết được tất cả mọi chuyện, Thẩm Phi Tiếu lại phát hiện, thật sự vẫn có thứ hắn không thể nào làm được.
Giống như lúc hắn bất lực trợn mắt nhìn Tần Khai Dịch rớt xuống dung nham. Lúc hắn bị Tần Khai Dịch đạp xuống vách núi. Hắn cứ lần lượt cảm nhận sự bất lực. Cách mà Thẩm Phi Tiếu có thể lưu lại Tần Khai Dịch lại làm hắn tâm lạnh.
Thẩm Phi Tiếu căn cứ theo ký ức trong đầu Đường Sa Uẩn mà phán đoán mục đích của Tần Khai Dịch. Cho dù hắn có biết, thì hắn có năng lực thay đổi được sao?
Không thể, cái gì cũng không thể. Thẩm Phi Tiếu ngẩng đầu hờ hững nhìn bầu trời trong xanh, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm qua Tần Khai Dịch dưới thân hắn cầu xin tha thứ, khóe miệng dần dần nhếch lên ý cười cổ quái.
Ta đã cho ngươi cơ hội rời đi, nhưng ngươi lại do dự không quyết sao? Sư huynh thân mến của ta…
—
Sau khi Thẩm Phi Tiếu rời đi, Tần Khai Dịch lại ngủ một giấc.
Chẳng qua giấc ngủ này không sâu. Trong mộng, Tần Khai Dịch luôn mơ thấy rất nhiều thứ kỳ quái. Thế nên sau khi tỉnh lại toàn thân đều ẩm ướt mồ hôi lạnh.
“Tần Thạch?” Ngoài cửa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Tần Khai Dịch sửng sốt, lập tức đằng hắng cổ họng: “Viêm Cốt??”
Quả nhiên là Viêm Cốt. Hỏa *** vẫn một thân hồng y như trước đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Tần Khai Dịch nằm trên giường sắc mặt liền nháy mắt thay đổi.
“Ngươi sao lại…” Một đầu tóc đen thế nhưng trở nên tuyết trắng, Viêm Cốt đang muốn hỏi gì thì nhớ tới những lời Thẩm Phi Tiếu nói với hắn… Thì ra sau khi Phong thần nhập thể, tóc sẽ thật sự biến thành màu trắng.
“A, đã lâu không gặp a.” Tần Khai Dịch không biết nên nói gì với Viêm Cốt. Hiện tại bon họ đều là tù nhân, dù có dùng linh thức giao lưu cũng có thể bị Thẩm Phi Tiếu nghe lén.
“… Xem ra ta vẫn là không có năng lực cứu ngươi ra ngoài.” Viêm Cốt cười khổ vài tiếng: “Ngươi… ổn chứ?”
Thật ra Viêm Cốt căn bản không cần đáp án từ Tần Khai Dịch. Hắn nhìn sắc mặt Tần Khai Dịch tiều tụy là biết, Tần Khai Dịch quả thật không được tốt lắm.
Cũng may Tần Khai Dịch cũng không quá để ý, thuận miệng ứng phó: “Cũng không tệ lắm.”
Lúc này Viêm Cốt mới chú ý đến vết xanh xanh tím tím trên người Tần Khai Dịch. Hắn nhếch môi muốn nói, nhưng vẫn nhịn được.
“Ngươi đi đi.” Biết Viêm Cốt không thể giúp gì được mình, Tần Khai Dịch cũng không muốn hắn ở đây lãng phí thời gian: “Ta không sao đâu.”
“Phong thần là một loại cổ độc rất lợi hại.” Tuy không biết vì sao Thẩm Phi Tiếu lại muốn mình nói những lời này với Tần Khai Dịch, nhưng Viêm Cốt suy xét đến tác dụng của Phong thần có thể nói là trăm lợi mà không hại đối với Tần Khai Dịch: “Thẩm Phi Tiếu không dám làm ngươi tổn thương. Nếu hắn làm ngươi bị thương, hắn liền dùng mạng để bồi đắp.”
“Cái gì?” Tần Khai Dịch không kịp phản ứng.
“Ý của ta là.” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch ngốc nghếch liền nhịn không được trấn an: “Mạng của Thẩm Phi Tiếu hiện tại liên kết với mạng của ngươi. Nếu ngươi chết, hắn cũng không sống nổi.”
“… Thế nếu hắn chết?” Tần Khai Dịch không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Có phải ta cũng…”
“Đúng vậy.” Viêm Cốt chú ý đến phản ứng dị thường của Tần Khai Dịch: “Ngươi sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi đến vậy?”
“…” Tần Khai Dịch không nói lời nào. Lúc này trong tâm trí của hắn xuất hiện một ý nghĩ cực kỳ đáng sợ nhưng hắn còn không dám xác định, chỉ có thể run rẩy hỏi: “… Lúc Thẩm Phi Tiếu nói những lời này với ngươi, hắn còn nói gì không?”
“Hắn…” Viêm Cốt ngẫm nghĩ một hồi: “Còn nói một vài thứ rất kỳ quái.”
“Nói cái gì?” Tần Khai Dịch chợt nghĩ đến một thứ đáng sợ.
“Hắn nói… Thế giới này đối với ngươi mà nói không phải thật sự?” Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch nói: “Hình như là nói như vậy.”
“…” Hắn đã biết. Tầm mắt Tần Khai Dịch tối lại, cảm giác có một búng máu nghẹn tại cổ họng. Sự sợ hãi giống như cỏ dại lan tràn vùi dập thân thể hắn — Thẩm Phi Tiếu đã biết hắn muốn làm gì!!!
|Tà Mị| Chương 80