Bạch Nhất Dạ cảm thấy bản thân trong nháy mắt không thể tài nào tránh kịp, bèn nhắm chặt mắt đưa hai tay lên chống đỡ.
Ầm!
Một tiếng nổ to đột nhiên phát ra từ vị trí Bạch Nhất Dạ đang đứng.
Xung quanh cũng vì thế mà tứ tung mịt mù khói bụi.
Khi khói bụi đã tản đi bớt, Bạch Nhất Dạ mở to mắt, có chút không tin vào cảnh tượng trước mặt này.
Hắn bị Thiên Hệ xoay người ôm lấy, cả người cũng nép sát vào ngực y.
Nhìn bên đây lại ngó sang bên kia, Bạch Nhất Dạ thấy tán tu đã bị một tay Tống Vu Hàn áp chế nằm gọn dưới mặt đất.
Miệng còn không ngừng phát ra mấy tiếng gừ gừ đáng sợ.
Những người khác cũng không ai nhanh bằng ma đầu Thiên Hệ, chỉ trong nháy mắt mà y đã đến được nơi sàn đấu.
Quảng trường hiện tại loạn thành một đoàn, một vài đệ tử thấy có biến liền co giò bỏ chạy.
Bên kia, Túc Hàn Tinh ba chân bốn cẳng chạy tới, chưa thấy người đã thấy tiếng kêu:
"Nàyy Bạch Bạch, ngươi có làm sao không!"
"Ta không có sao hết." Bạch Nhất Dạ thở dài, suýt thì đi tong cái mạng.
Thoáng nhớ ra mình vẫn còn nép trong người này, hắn ngẩng đầu có chút khó thở nói:
"Ngươi thả ta ra được chưa?"
Thiên Hệ ma đầu cũng không vừa, cái chiều cao này vừa đủ khiến y phải cúi đầu khi nói chuyện với Bạch Nhất Dạ.
Nghe thấy tiếng nói phát ra từ lồng mình, y cười cười, ánh mắt mềm mại còn cố tình ôm chặt lấy người trong lòng hơn vài phần.
Bạch Nhất Dạ đến khi chuẩn bị tắc thở mà chết, y mới buông tay thả hắn ra.
Tên tán tu bị Tống Vu Hàn tạm thời trói lại, y vừa đảo mắt nhìn qua, liền thấy một màn này.
Trong lòng sửng sốt, thực hận không thể chạy tới liền tách hai người đó ra.
Túc Hàn Tinh tò mò nhìn người nam nhân đang trêu ghẹo đồng môn của mình.
Người kì quái nào đây? Cũng chưa từng nghe thấy Bạch Nhất Dạ nhắc đến bao giờ.
Phát hiện ánh mắt cháy bỏng của Tống Vu Hàn dành cho mình, Bạch Nhất Dạ bỗng rùng mình, như con rô bốt được lập trình sẵn, liền kéo giãn khoảng cách với Thiên Hệ.
Tống Vu Hàn sau khi xác nhận Bạch Nhất Dạ vẫn bình an vô sự, không có việc gì liền cùng Lưu Sắt và các vị chân nhân nói chuyện gì đó.
Đứng gần đó là Ôn Văn, y liên tục lấy ngón tay chọc chọc người tán tu đang nằm bất động kia.
"Hình như chết rồi." Nói xong, vừa quay người đưa lưng về phía cái thi thể, thì nó bỗng nhiên ngóc đầu vùng dậy!
Ôn Văn bất ngờ, thuận thế nhảy ra xa ba bước, cái thi thể vài phút trước vẫn còn đang nằm bất động, liền bắt đầu biến dạng, tiếng rắc rắc phát lên ghê tai thành công thu hút sự chú ý của mọi người tập trung đến đây.
Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, nó biến thành một thứ trông như một con quái vật khổng lồ, nhưng nó lại lơ lửng giữa không trung như một hồn ma.
Trời đất cũng dần chuyển đen, từ người tán tu phát tán ra tứ phía hàng ngàn luồng khí đen hung hiểm.
Nó đi tới đâu, đệ tử của các môn phái ngã quỵ tới đó, sau cùng chỉ còn lại những thi thể mất hết sự sống.
Những người khác kịp thời né tránh, liền lần lượt nhảy lên mấy cành cây cao gần đó.
"Là Quỷ Hồn của ma tộc." Tống Vân Phong chưởng môn sắc mặt căng thẳng, miệng niệm pháp quyết, dàn trải ra một trận địa ánh kim bao bọc xung quanh thực thể tà đạo ấy.
Tống Vu Hàn như biết được chuyện này sẽ xảy ra, nên đã sớm đặt phù bảo hộ trên người Bạch Nhất Dạ, căn dặn Túc Hàn Tinh trong lúc hỗn loạn hãy nhớ để ý đến hắn.
Từ trong y phục, lấy ra một cái bình bằng vàng, đó chính là Đạo Nha Bình– một bảo vật của mật thất Vọng Ô.
Tống Vu Hàn cũng không ngờ đến một chuyện rằng, đó là phải dùng đến nó trong hoàn cảnh này.
Bởi vì Đạo Nha Bình vốn dĩ là món bảo vật mà Thành Đường Tông dự định trao cho người thắng cuộc sau khi Đại Hội Tiên Võ Giới kết thúc..