"Hắt xì!"
Một người đàn ông bận bộ vest đen chỉnh tề đi tới, tay vỗ vỗ vào vai người thanh niên tóc đen da trắng mướt, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Ây da, Tiểu Dạ tôi nói này cậu đừng có tham công tiếc việc quá, kẻo lại sinh bệnh đấy."
Thanh niên Bạch Nhất Dạ bối rối đầu gật gật, đáp lại: "A, cảm ơn anh đã quan tâm...Nhưng tôi còn chút việc phải làm cho xong."
"Được rồi, tôi đi đây, nhớ về sớm đó."
Hắn đưa mắt nhìn người nọ, nhàn nhạt trả lời: "Vâng, anh về cẩn thận."
Người đàn ông vừa mới bắt chuyện với hắn ban nãy là trưởng phòng nhân sự công ty Dục Yến, cũng chính là nơi Bạch Nhất Dạ đang làm việc - trạch nam thế kỉ hai mươi mốt chính hiệu, chưa có lấy nổi một mối tình vắt vai nào.
Đối với hắn công việc là trên hết, tất cả thứ khác có hay không cũng không quan trọng cho lắm, bao gồm cả mối quan hệ xã giao với đồng nghiệp.
Đồng hồ điểm chín giờ tối, lúc này ngoài trời đã tối đen như mực, Bạch Nhất Dạ loay hoay chỉnh sửa nốt số công việc cuối cùng, sau đó mang nộp cho phòng nhân sự rồi chuẩn bị tan làm.
Chiếc taxi dừng trước con ngỏ gần công ty Dục Yến, đi hết con ngỏ tối này, là nhà của hắn.
Việc đầu tiên Nhất Dạ làm sau khi bước chân vào căn nhà, chính là đi thẳng vào nhà tắm.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, liền đó ăn một bữa tối tạm bợ rồi leo tọt lên giường nằm.
Tay lôi chiếc điện thoại đời cũ trong ngăn kéo ra, nhấp vào ô tìm kiếm.
Không ngờ rằng, một người lạnh nhạt và thờ ơ với mọi thứ như Bạch Nhất Dạ lại có hứng thú với tiểu thuyết mạng, đặc biệt là tiểu thuyết văn tu tiên thăng cấp.
[] - nội dung bộ tiểu thuyết này kể về quá trình trở thành kẻ mạnh nhất Đại Tam Giới, Tiên, Yêu, Ma của nhân vật chính Lưu Sắt.
Trong hành trình đó, không thể nào thiếu vắng đi sự xuất hiện của nhân vật phản diện lót đường, mà vị nhân vật phản diện đó lại chính là người sư đệ của y.
Bạch Nhất Dạ vô cùng để ý đến vị nhân vật phản diện này, bởi hắn vô tình có cùng tên họ với cậu.
Không cần nói cũng biết, nhân vật phản diện với những người ôm cái đuôi theo hắn mà bắt tay nhau cùng hãm hại nhân vật chính, đều nhận cái kết thảm vô cùng, không đầu rơi máu chảy cũng bị phanh thây thành sáu mảnh.
Đến cả vị sư phụ một tay nuôi hắn lớn -Tống Vu Hàn cũng không thể ngăn cản đại đồ đệ Lưu Sắt báo thù rửa hận, rút máu rửa kiếm, sẵn tiện tẩy uế luôn cả sự hận thù đến tận cốt tủy.
Bởi sự cường đại đó, mà Lưu Sắt xưng danh Kiếm Thần hay còn gọi là Thắng Doanh Kiếm của tu chân giới cùng với thanh linh kiếm Cửu Thiên của y đã tắm không biết bao nhiêu máu của kẻ thù, tiên có, ma có.
Tống Vu Hàn là người có công ơn nuôi nấng và dưỡng dục Lưu Sắt từ khi còn bé, với một người có ân tất trả có thù tất báo như nhân vật chính, việc để Tống Vu Hàn có được một sống một cuộc sống an nhiên, tự tại là điều rất dễ hiểu.
Cho nên Cát Lãng Chân Nhân sống thọ đến nghìn năm, không những thế còn luôn được đại đồ đệ bảo hộ.
Lưu Sắt từng thề thốt với thiên địa rằng, ngày nào y còn sống thì sẽ không để ai đụng đến một sợi tóc của sư tôn y.
Bạch Nhất Dạ chăm chú nhìn poster của bộ tiểu thuyết, thầm nghĩ nhân vật phản diện này tuy có chút soái nhưng cũng quá thảm rồi!
Bên ngoài trời tối khuya dần đến nửa đêm cùng sự im lặng tĩnh mịch, thế nhưng trong căn phòng của thanh niên Nhất Dạ hai mươi bốn tuổi vẫn luôn sáng đèn tới tận sáng hôm sau...
...----------------...
Sáng sớm tinh mơ, ngoài trời phủ đầy sương, không khí man mát lạnh.
Tiếng chim ríu tít trên tán lá cao vút tầng không, tạo ra sự hài hoà dễ chịu.
"Dậy! Dậy đi, cái tên cẩu tạp chủng kia.
Ngươi ngủ tới giờ nào rồi? Không muốn có cơm ăn nữa phải không?!"
Một đứa trẻ ăn mày mặt mũi, tay chân lấm lem bùn đất, đầu tóc xù như ổ quạ, ăn bận thì rách rưới đang lớn tiếng quát đứa ăn mày bề ngoài trông cũng y hệt nó.
Được một lát, thấy đứa trẻ kia không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh dậy, liền thẹn quá hoá giận mà quay nguýt bỏ lại một câu, rồi đùng đùng bỏ đi: "Ngươi mà không dậy, hôm nay nhịn đói đi, tên cẩu tạp chủng!"
Từng lời, từng chữ khó hiểu lọt vào tai Bạch Nhất Dạ, cuối cùng hắn cũng từ nửa tỉnh nửa mê, bật người ngồi dậy: "Cẩu...?Ai là cẩu tạp chủng hả? Ể, nơi này là...!!!"
"..."
Mình xuyên rồi?
Tại sao?
Tại sao lại là ta!!!!!!!!!
Hắn ngồi ngây như phỗng như thế tròn một nén hương, sau đó hắn quyết định sẽ ra ngoài tìm hiểu nơi này một chút.
Cái gì đây? Nơi này chính xác là bối cảnh trong cuốn tiểu thuyết [] còn gì? Trên poster có xuất hiện hình ảnh nơi này, là Dã Sơn Thôn, nơi sinh sống của đám trẻ ăn xin, chẳng lẽ mình là một pháo hôi?
Bạch Nhất Dạ đầu óc mơ hồ điên cuồng suy nghĩ, buồn bực nói: "Đói chết mất aa!"
Nhưng! Thế giới tu chân làm gì có điều gì đáng sợ đến vậy, kinh nghiệm mười năm đọc tiểu thuyết chắc chắn sẽ có ích! Làm pháo hôi cũng phải làm một cách đường đường chính chính.
Bây giờ việc đầu tiên hắn cần phải làm là kiếm gì đó bỏ vào bụng.
Mặt trời đỉnh đã là buổi trưa, xung quanh xem chừng cũng không có ai, cả cái đứa nhóc ăn mày quát tháo ầm ĩ ban nãy cũng không thấy bóng dáng nó đâu.
Rốt cuộc là sao đây?
Một lão phu cầm cuốc, cả đầu tóc bạc quấn khăn vải, nhìn thấy Nhất Dạ hắn nãy giờ liên tục đi tới đi lui trên con đường thôn đầy sỏi đá, kêu lớn: "Này! Tiểu Cẩu Tử, sao không đi lên trấn kiếm ăn đi? Giờ này ngươi còn ở đây làm gì?"
Lên trấn?
"A, giờ ta đi liền đây!"
Nhất Dạ ba chân bốn cẳng chạy men theo lối mòn mà lão phu ban nãy đi vào Dã Sơn thôn, hai bên vệ đường cỏ dại mọc um tùm, đây chắc chắn chính là đường lên trấn!.