"Phụ thân hắn là một quỷ tộc từng phụng sự ta, cũng là kẻ từng đâm sau lưng ta một nhát, chỉ vì một phàm nhân!" Thiên Hệ nghĩ đến chuyện năm xưa, trong lòng liền trầm xuống.
Sau lại nói:
"Nhưng, nợ máu nhất định phải trả bằng máu..."
Trong trí nhớ của con dân ma giới, đó là vào cái ngày bầu trời đỏ rực, Thiên Hệ đã đích thân ra tay lấy mạng thuộc hạ tín của chính mình.
Mẫu thân Túc Hàn Tinh sau đó vì quá đau buồn, cũng lâm bệnh nặng mà chết tức tưởi.
Bạch Nhất Dạ nhíu mày, không nghĩ rằng đằng sau lại còn có một câu chuyện như thế.
Khoan đã!
Nếu nói như vậy, Túc Hàn Tinh thực sự mang trong mình nửa dòng máu quỷ tộc sao? Như nghĩ đến chuyện gì đó, Bạch Nhất Dạ bình tĩnh nói:
"Ngươi không sợ Túc Hàn Tinh một ngày nào đó sẽ báo thù sao?"
Thiên Hệ cười nhạt, sờ sờ đầu Bạch Nhất Dạ đáp:
"Tới lúc đó, ta không chắc người chết sẽ là ta đâu."
"..."
"Nhưng nếu người chết là ta, thì ngươi sẽ cảm thấy đau buồn chứ Dạ Dạ?"
Bạch Nhất Dạ có chút không hiểu, mờ mịt nhìn Thiên Hệ, đôi mắt câu nhân khẽ nhấc: "Ngươi sắp chết à? Thế thì nhanh lên một chút."
Tim phút chốc nảy lên mãnh liệt, Thiên Hệ môi mỏng không nhịn được mà nhếch lên cười, giọng nói lộ rõ sự cưng chiều:
"Tiểu yêu tinh vô tâm..."
"Không đùa với ngươi nữa, Thiên Minh Từ ngươi, ngày mai nhớ chuẩn bị cho tốt." Bạch Nhất Dạ xoay người rời đi, tay còn phe phẩy vài cái với Thiên Hệ.
Hắn thầm nghĩ bản thân còn có việc quan trọng phải làm, nhưng lại không biết chuyện quan trọng đó là gì, mỗi ngày Bạch Nhất Dạ liền cải trang đi do thám, hy vọng sẽ được một lần tận mắt nhìn thấy những người mà hắn dù muốn cũng không thể nào quên.
Tỳ nữ Hoa Đào một bên chỉnh lý lại y phục choThiên Hệ, liền nghe tiếng nói phát ra:
"Ngươi cảm thấy bổn toạ có giống một ma chủ không?"
"...Ma chủ, ngài nói gì thế ạ?" Hoa Đào khó hiểu nhìn Thiên Hệ.
"Hiện tại ta đột nhiên cảm thấy, Bạch Nhất Dạ hắn mới là ma chủ.
Còn dám ra lệnh cho bổn toạ, đúng là ăn gan hùm!"
Giống như người năm giây trước nổi giận không phải là y mà chính là y bị đoạt xá, Thiên Hệ bỗng nhiên ngây ngốc nói, miệng còn cười hì hì: "Nhưng không sao, ta rất thích hắn, cho nên lần này ta sẽ bỏ qua."
Tỳ nữ Hoa Đào mắt chữ A mồm chữ O nhìn ma chủ nhà mình, trong lòng thầm nghĩ không biết hôm nay ngài ấy có lại phát sốt hay không, liền định mở miệng nói gì đó lại bị Thiên Hệ ngắt lời:
"Báo tin cho Hoằng Đạo, rằng ngày mai chúng ta sẽ tới Rừng Ma Đại Ngàn."
Hoa Đào nghe thấy thế, liền cúi người cung kính đáp: "Vâng, ma chủ!"
...----------------...
Phía Bắc Nhân giới...
"Cái gì? Hôm nay ma chủ đến sao?" Trong cung điện nhỏ mọc lên giữa Rừng Ma Đại Ngàn, một tên nam nhân bận hắc y khuôn mặt đầy soái khí nằm dài trên một chiếc ghế lập tức bật dậy.
Để ý kĩ thì trên khuôn mặt của y còn có vài cái sừng đen nhỏ, hai cái răng nanh trắng dài cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Người đang quỳ gối phía dưới khom lưng đáp lời: "Vâng, Hoằng Đạo tướng quân."
"Đệt! Chẳng lẽ y biết cái gì rồi? Ta chẳng phải đã cặn dặn nhiều lần rằng ăn vụng phải biết chùi mép, vậy cớ gì lại đến tai ma chủ rồi hả? Các ngươi chắc là chán sống rồi!"
"Tướng quân tha mạng, bọn ta chỉ rảnh rỗi..." Khom người càng lúc càng thấp, tên quỷ ăn thịt cấp cao dường như đang nằm bẹp dưới mặt đất, hắn sợ hãi nói.
Hoằng Đạo nhíu chặt mày, đưa tay lên day day trán, sau lại bùng nổ tức giận mắng:
"Đồ vô dụng! Ngươi mau cút cho ta, cút!"
Tên quỷ ăn thịt nghe thấy thế, liền vác giò chạy trối chết, sợ chỉ cần đứng đây một giây nữa thôi, hắn sẽ bị tướng quân đánh chết: "Vâng, huhuhu!"
Lại nói, ma chủ nếu biết chuyện ta còn có thể cầu xin, nhưng để cái vị bên người ma chủ biết được, Hoằng Đạo ta chỉ có nước đầu rơi máu chảy.
Người nam nhân mặc y phục xanh đen mới đến đó, sẽ xé xác ta ra mất!
Còn khoảng một canh giờ nữa là đến giờ, Hoằng Đạo đổ mồ hôi hột điên cuồng suy nghĩ tìm lí do để biện hộ, liền thấp thỏm đi qua đi lại.
"Cái bọn vô dụng đó, khi không lại đi ra khỏi Rừng Ma ăn thịt người trần cho vui!"
"Hoằng Đạo ơi~"
Hoằng Đạo tâm chấn động cực mạnh, đó chẳng phải tiếng tỳ nữ thân cận của ma chủ sao? Cảm giác sợ hãi tột độ dâng trào mạnh liệt, y liền ba chân bốn cẳng chạy đến cánh cổng đen–nơi mở ra khu rừng ẩn của Ma giới.
Hộc, hộc!
Từ đằng xa, liền thấy nam nhân hồng y cùng người nam nhân y phục xanh đen chậm rãi đi tới.
Bạch Nhất Dạ nháy mắt toả sát khí hừng hực, Huyền Hạc Kiếm rút ra được một nửa, toan định chém kẻ không quản lí được thuộc hạ kia một kiếm để hả giận.
Vừa nhìn thấy động tác rút kiếm của hắn, Hoằng Đạo bỗng chốc người cứng đờ, cũng không dám chạy đến đón nữa.
Y như chết đứng tại chỗ, mồ hôi đổ ròng ròng, y nghĩ thầm vĩnh biệt, ta đi chết đây!.