Trước mặt Bạch Nhất Dạ chính là cái "trấn" trong lời lão phu già lúc nãy.
Xung quanh ồn ào tấp nập, đông người qua kẻ lại, có tu sĩ cũng có cả tán tu cùng những thương nhân bán hàng rong.
Đám trẻ con ăn xin tụ lại thành nhiều nhóm nhỏ, rong đuổi kiếm ăn, người qua đường thương tình cho vài cái màn thầu, người thì cho bát cơm muối.
Dẫu vậy bọn chúng vẫn ăn một cách ngon lành, thức ăn đối với đám trẻ mồ côi là vô cùng quý giá, không được phép lãng phí.
Mỗi đứa trẻ đứa nào đứa nấy đều hiểu điều này, kể từ khi còn rất nhỏ.
Ọc ọc ọc~
Bạch Nhất Dạ lúc này không khá khẩm gì hơn bọn nhóc đằng kia, tóc tai bù xù ăn bận rách rưới, cả người bẩn hề hề như đã gần một trăm năm chưa được tắm rửa.
Gương mặt lấm lem bùn đất nhưng vẫn không che đậy nổi dáng vẻ non nớt.
Thế nhưng, chuyện người bẩn hay không nào đâu phải việc hệ trọng.
Việc hệ trọng nhất hiện tại là Bạch Nhất Dạ hắn sắp đói chết rồi!
Dù sao đi nữa, vốn dĩ hắn cũng là một tên ăn xin, không thì trước tiên cứ tìm một chỗ, đặt mông ngồi ở xuống tạm vậy!
Nhất Dạ tìm một chỗ khá trống trải mà ngồi xuống, điệu bộ hoàn toàn ra dáng của một tiểu ăn xin.
Ngồi khoảng chừng hai canh giờ, Nhất Dạ liền chuyển sang cảm giác tuyệt vọng không nói nên lời.
Chẳng lẽ...hắn mới xuyên qua chưa được một ngày mà đã phải chết khô vì đói? Thiên lí ở đâu hả??
Cơ thể hắn bây giờ chỉ là đứa nhóc chín tuổi, nhịn ăn nhịn uống cả ngày ngay cả người trưởng thành bình thường còn chịu đựng không nổi, nói gì đến một tên nhóc chân trói gà không chặt như Bạch Nhất Dạ.
Bạch Nhất Dạ cứ ngồi vất vưởng ở góc tường nọ, đột nhiên một cái bóng xuất hiện che khuất ánh mặt trời chói chang đang rọi thẳng vào hắn, sự mát mẻ ập đến bất ngờ, làm Bạch Nhất Dạ có chút không phòng bị mà hoảng hồn.
Trước tầm mắt Bạch Nhất Dạ là một hài tử nhỏ tuổi, nhìn qua còn nhỏ hơn hắn một chút, hài tử nọ bận trên người bộ y phục trắng sạch sẽ, tóc búi cao gọn gàng, cố định bằng trâm ngọc bích, y đưa tay ra với Bạch Nhất Dạ, giọng nói lộ rõ sự non nớt: "Này! Cho ngươi đó, ta thấy ngươi ngồi đây cả ngày, chắc hẳn đã đói rồi đi."
Thứ y đưa cho hắn là một gói giấy có mùi hương cực kì thơm, tay nhanh nhảu mở lớp giấy nhìn vào bên trong...!Là điểm tâm hoa sen! Bạch Nhất Dạ mừng như bắt được vàng mà nhận lấy, trực tiếp bỏ vào miệng ăn một cách ngấu nghiến.
Kể cả trước khi xuyên qua, Bạch Nhất Dạ hắn cũng không làm cái chuyện mất hình tượng đến mức độ này.
Trong mắt đứa trẻ kia, chính là thấy tên ăn mày trước mặt này quá đáng thương rồi! Không biết hắn đã nhịn đói đã bao nhiêu ngày, trông bộ dạng ăn ngấu nghiến thế kia...có chút đáng yêu!
Bạch Nhất Dạ ngốn hết đống điểm tâm trên tay mới chú ý đến người đang nhìn hắn từ nãy giờ, nhận ra mình vừa thất lễ, vội vã nói: "A...đa tạ, không có ngươi chắc ta thành quỷ đói mất."
Nam hài tử híp mắt cười, cứ thế mà quay người bước đi.
Nhất Dạ mắt thấy người giúp mình sắp đi mất, liền hô: "Ta chưa biết tên của ngươi...?"
Y không ngoảnh mặt lại nhìn Bạch Nhất Dạ, chỉ để lại bốn chữ: "Có duyên gặp lại!"
Hắn đứng ngớ người tại chỗ nhìn thân ảnh nhỏ bé của người nọ đi xa, đến khi hoàn toàn biệt lai vô dạng.
Bạch Nhất Dạ hắn chỉ mới đọc sơ lược bộ tiểu thuyết [], đã bị cưỡng ép xuyên vào thế giới trong sách này.
Cho nên hắn vốn dĩ cái gì cũng không biết!
Thực sự mù mịt, cứ vậy mãi thì hắn phải sống như thế nào, nếu vô tình đụng phải người không nên đụng, hắn chắc chắn sẽ lên chầu ông bà tổ tiên của mình!
Với lại đứa trẻ ban nãy là ai! Vạn sự không ổn chút nào, hắn phải tìm biện pháp tìm hiểu về thế giới này càng sớm càng tốt mới được.
Đứa trẻ tên Cẩu Đản ban sáng gọi Bạch Nhất Dạ thức dậy, từ xa đi tới thấy hắn cứ đứng im bất động như tượng sáp giữa trấn, liền nói:
"Cẩu Tử! Ngươi đứng ngẩn ngơ cái gì đó? Mặt trời sắp lặn rồi giờ mới chịu xuất hiện.
Mau đi làm việc đi!"
Đi? Đi đâu?
Tên nhóc Cẩu Đản thở dài: "Này tiểu Cẩu Tử, hôm nay ngươi ăn trúng cái gì hay sao hả? Cứ ngẩn ngơ như người mất hồn, đừng có giả điên với ta! Không phải ngươi luôn làm chân sai vặt ở Lạc Quy khách sao?"
Lạc Quy khách
Bạch Nhất Dạ giả ngu gãi đầu cười cười, nói: "Ta đi ngay đây!"
Chạy lòng vòng một hồi, mồ hôi trên vầng trán liên tục đổ do cái nóng gay gắt tháng tư, Bạch Nhất Dạ cũng tới được trước tiền môn Lạc Quy khách .
Chân chưa kịp bước qua cửa, hắn đã bị một cái tên tiểu nhị, vai vắt chiếc khăn lau, xách cổ áo vào cửa mà quát tháo, cũng chẳng mảy may để tâm đến những người ngồi trong : "Tên cẩu tạp chủng, ngươi dám trốn việc? Lá gan ngươi cũng to quá nhỉ? Đi xuống nhà bếp gánh nước chặt củi đi!"
Đau!
Bạch Nhất Dạ xuýt xoa một tiếng, hắn bị tên tiểu nhị hết nắm cổ áo xách lên rồi lại bị bất ngờ thả xuống, va chạm với mặt đất, hắn tưởng rằng mông hắn sắp chảy máu đến nơi rồi!
Nhưng mặc kệ cái mông ẩn ẩn đau, Bạch Nhất Dạ hơi nhíu mày, phủi tay đứng dậy, ngoan ngoãn nói:
"Vâng.".