Trong đám nhóc bận y phục màu trắng tầm sáu bảy đứa, một nữ đệ tử mặt mày đáng yêu, quay qua nói với những đứa còn lại: "Này, người kia đến rồi!"
"Ai? Ai đến?"
"Bạch Nhất Dạ."
"Ta nghe kể hắn hôm qua đến đây để bái sư đấy!"
Đứa trẻ kia ngạc nhiên, bảo: "Bái sư? Bái ai làm sư mới được kia chứ?"
"Còn ai vào đây nữa, được đích thân sư huynh Lưu Sắt dắt đi, ngươi nghĩ hắn sẽ bái ai? Chính là Tống Vu Hàn chân nhân đấy!!"
"Không hổ danh là tin tức chấn động nhất Thành Đường Tông của ngày hôm nay, ngươi nói xem Bạch Nhất Dạ đến từ đâu? Ta nghĩ...tầm cỡ như Tống Vu Hàn chân nhân, đồ đệ cũng phải đến từ Hào môn thế gia hiển hách một vùng!" đứa trẻ mập mạp cao giọng nói.
Đám nhóc các ngươi không lo luyện kiếm còn ở đây tám chuyện cái gì?!?"
Bỗng người đàn ông trung niên tráng kiện đi tới, tay cầm thanh kiếm gỗ xứt mẻ bất ngờ lớn tiếng, làm cho đám trẻ con giật nảy mình, khuôn mặt cả tụi tái mét.
Một tên đệ tử hét lên: "Kiệt Vệ đại nhân tới! Mau chạy!"
Lúc ấy, bọn trẻ như được báo hiệu, bắt đầu co dò bỏ chạy thục mạng.
Nhưng đâu thể dễ dàng chạy thoát như vậy, nam nhân tên Kiệt Vệ tay niệm pháp quyết, một đạo tinh quang chợt loé.
Đám nhóc chưa kịp chạy xa, cổ áo đã bị treo lên không trung, chân đạp đạp vào không khí mà giãy giụa.
Người này lại nói lớn: "Còn dám chạy? Hôm nay đám nhóc các ngươi chạy năm mươi vòng sân luyện kiếm này cho ta, không chạy hết không được ăn cơm!" Kiệt Vệ đại nhân chính là người huấn luyện căn bản về kiếm pháp cho các đệ tử Nội môn, lúc này y gần như đã là Kim Đan hậu kỳ.
Bạch Nhất Dạ đi từ xa đã thấy đám nhóc cầm kiếm gỗ tụm năm tụm bảy, loạn thành một đoàn, liền tự hỏi họ đang làm cái quỷ gì.
Lưu Sắt một bên nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Bạch Nhất Dạ, cười bảo: "Đệ sẽ sớm quen thôi, là chuyện thường ngày! Đi đi, Kiệt Vệ sẽ có phân phó, ta đã dặn ông ấy trước rồi!" Nói xong y còn tặng thêm một cái nháy mắt cho thanh niên Bạch Nhất Dạ.
Bạch Nhất Dạ gương mặt ngờ nghệch, nhăn nhăn trán đáp: "Được! Sư huynh, ta đi đây."
Cách đó thước, nam hài tử đầu cài trâm ngọc bích cố tình đợi Bạch Nhất Dạ dưới gốc cây to.
Sau khi thấy người đến, y đứng dậy khỏi dãy ghế gỗ, kiếm đút vào vỏ, chầm chậm đi đến tiếp cận Bạch Nhất Dạ.
Y nghĩ nghĩ đứa nhỏ ăn mày mà mình gặp lúc lên Trấn, không ngờ lại gặp lại ở đây.
Tuy y trông còn nhỏ hơn Bạch Nhất Dạ vài tuổi nhưng hai người lại bằng tuổi nhau.
Nói đến nam hài tử này, y tên gọi Túc Hàn Tinh, vào lúc chào đời được chưởng môn Tống Vân Phong đem về nhận nuôi, Túc Hàn Tinh cũng chính là đệ tử duy nhất mà hiện tại Tống Vân Phong có.
Về phụ mẫu của y, cũng không hề có bất kì thông tin nào nói về họ.
Giang hồ đồn thổi, nói rằng hai người khi ấy đã mất lúc Túc Hàn Tinh ra đời.
Túc Hàn Tinh từ phía sau đặt tay lên vai Bạch Nhất Dạ, kêu một tiếng: "Này..."
Nhất Dạ vô thức cứng đờ người, hắn quay mặt lại, vô cùng ngạc nhiên khi thấy người trước mắt: "Ngươi...ngươi là người lúc đó!"
Phát hiện đối phương còn nhận ra mình, Túc Hàn Tinh chợt thấy vui vẻ, giọng cũng cởi mở hơn: "Ta đã nói sẽ gặp lại.
Thế nên, tên ta là Túc Hàn Tinh!"
"Ta gọi Bạch Nhất Dạ!" Hắn hào hứng đáp lại.
Túc Hàn Tinh như biết trước câu trả lời, chậm chạp nói: "Ta biết."
Y biết? Hắn nhớ lúc gặp nhau khi ấy, hắn đâu có nói cho y biết tên của mình.
Bắt gặp ánh mắt không hiểu của Bạch Nhất Dạ, y lên tiếng giải thích: "Trong Thành Đường Tông này, còn ai không biết tên ngươi là Bạch Nhất Dạ."
!!!Cái vẹo gì đây? Bạch Nhất Dạ mình hoá ra lại nổi tiếng như vậy à! :v
Trong lúc Bạch Nhất Dạ đang đắc ý cười, Kiệt Vệ đại nhân lại xuất hiện một cách bất thình lình bên cạnh: "Nhận bằng hữu xong chưa? Xong rồi thì đi luyện kiếm!!"
Đệch!
Không ai nói chắc những người khác lại tưởng đại nhân đây chính là ma quỷ, nên mới đi qua đi lại mà không phát ra một tiếng động nào như vậy!.