Sơ Ảnh nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt dễ nhìn tinh tế không chút cảm xúc, quần bò đen kín đáo ôm trọn cặp chân dài, áo sơ mi trắng cùng gile màu đen, đôi mắt như hoa đào bị che bởi cặp kính gọng đen, tóc búi cao khiến cho khí thế nghiêm cẩn càng bộc lộ không sót một chút.
Không biết có phải vì do không hề lo lắng cho La Nhậm Thiên như nguyên chủ hay không mà Sơ Ảnh chỉ sốt cao một ngày, ngày hôm sau đã có thể đi làm rồi. Mặc dù khuôn mặt vẫn trắng bệch, nhưng Sơ Ảnh đánh chút phấn hồng thì nhìn cũng đỡ hơn rất nhiều.
Sơ Ảnh thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay rồi cầm theo túi xách ra cửa, cô muốn đến công ty giải quyết hết tất cả công việc để có thể thuận lợi nghỉ việc. Hơn nữa danh tiếng của nguyên chủ không nhỏ, không giải quyết cho tốt thì chỉ sợ kéo không ít phiền phức.
Ánh mắt Sơ Ảnh hơi tối, không hiểu vì sao cô không hề muốn rũ bỏ mọi thứ nhanh như vậy, cảm giác phải trải đường tốt cho La Nhậm Thiên mới được. Cái này không nằm trong thứ nguyên chủ nói cho Sơ Ảnh, nhưng mà cô vẫn muốn thỏa mãn nguyên chủ, để nhiệm vụ được kết quả tốt thì cũng cần bỏ ra ít sức không phải sao?
Xuống tới hầm giữ xe, nơi Sơ Ảnh ở là một chung cư cao cấp nằm gần ngoại ô thành phố S nên nơi này cũng không có quá nhiều người, hầm giữ xe vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh. Sơ Ảnh nhìn xung quanh rồi nhanh chóng kiếm được xe của mình, cô lái xe dựa theo trí nhớ tới tổng công ty bất động sản La thị nằm trong trung tâm thành phố.
Lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm của công ty, trong hầm cũng có lác đác vài người tới sớm, họ vừa thấy Sơ Ảnh thì tươi cười chào hỏi, thuận tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe vị thư kí mặt lạnh nổi tiếng nghiêm cẩn này. Trong lòng ai cũng đều có chung suy nghĩ không hổ là người hiệu suất làm việc tiêu chuẩn 5 sao, mới một ngày mà đã có thể khỏe mạnh lăn lộn rồi.
Sơ Ảnh gật đầu chào, cũng không hề qua loa kiên nhẫn đáp lại mấy câu hỏi rồi mới tới thang máy chuyên dụng của Chủ tịch. Toàn bộ quá trình lạnh nhạt nhưng vẫn không thất lễ, hoàn mỹ đến mức khiến người khác cảm thấy ê ẩm.
Nhấn chọn tầng cao nhất, Sơ Ảnh lấy thẻ nhân viên màu xám bạc quẹt xác nhận thân phận thì thang máy mới bắt đầu di chuyển, lúc thang máy luân chuyển thì Sơ Ảnh lấy từ trong túi xách một xấp tài liệu chăm chú đọc.
Cửa thang máy mở Sơ Ảnh cũng không ngẩng đầu lấy một cái, đi thẳng vào bàn làm việc. Sơ Ảnh nhìn bàn làm việc đối diện trống không, suy nghĩ chắc có lẽ Mộc Phương đang giải quyết mấy mớ hỗn độn thay La Nhậm Thiên.
Thật ra công việc của cô không khác gì một thư kí, còn Mộc Phương lại chuyên giải quyết các việc trong bang phái và quản lý các cuộc làm ăn ngầm. Sơ Ảnh cười nhạt nhẽo, suy nghĩ tới La Nhậm Thiên là trái tim co rút đau đớn, nhưng cô chọn cách phớt lờ xúc cảm đó, nếu đã không thể áp chế thì chọn không quan tâm, người thích vị nam chính cao cao tại thượng không ai với tới kia cũng không phải Sơ Ảnh cô.
Sơ Ảnh trải tài liệu ra bàn, chuyên chú gõ bàn phím, sắp xếp lại đống lịch trình vì vụ tấn công hai ngày trước mà làm loạn. Thuận tiện nhấc điện thoại bàn áp lên tai, dùng vai đỡ lấy, liên lạc với vài đối tác làm ăn bàn bạc về vài hợp đồng có vấn đề.
Bởi vì có trí nhớ về những vấn đề sẽ xảy ra trong tương lai mà hiệu suất làm việc của Sơ Ảnh tăng lên rất nhiều, những công việc này ăn vào xương máu của cơ thể, thả ra trong vô thức cũng có thể hoàn thành vô cùng hoàn mỹ.
"Xin lỗi thư kí Kim, nhưng hợp đồng này quả thật có vấn đề, hi vọng chị có thể trình với Lâm tổng về vốn đầu tư" Sơ Ảnh chau mày cầm bút xoay trong tay, nhìn bản hợp đồng mà lợi thế rõ ràng nghiêng về phía vị Lâm tổng nào đó. Sơ Ảnh trầm mặc nghe đối phương nói rồi mới thong thả đáp lại "Chúng tôi đầu tư vào dự án khu nhà nghỉ của quý công ty chỉ có 20%, thư kí Kim đừng đùa tôi rằng Lâm tổng say quá lại quên mất điều kiện thỏa thuận ban đầu chứ? Tôi nghĩ rằng việc này không thể chỉ bàn bạc qua điện thoại hay thư từ được đâu."
Sơ Ảnh đang không vui, tập đoàn Lâm thị kia sau lưng có được thế lực chống lưng liền muốn làm càn, cũng không biết Lâm thị này muốn ăn miếng mồi béo bở La thị này biết bao nhiêu đâu.
Sau khi sắp xếp lại lịch hẹn thì Sơ Ảnh mới thôi chèn ép vị thư kí Kim đáng thương kia, vốn mấy chuyện này cũng không cần hỏi ý kiến La Nhậm Thiên, toàn quyền đều để thư kí là cô sắp xếp, chỉ cần thông báo và trình bày rõ là được. Còn sợ cô còn phải ra mặt thay nữa ấy chứ.
Sơ Ảnh bỗng khựng lại trong chốc lát, vội vàng nhìn kĩ lịch hẹn vào hai tuần sau ở nhà hàng khách sạn thuộc sở hữu của Lâm thị với Lâm tổng. Trong trí nhớ nhảy ra một sự kiện Diệp Ái Ninh làm nhân viên ở đây, sau đó bị La Nhậm Thiên đang say bắt gặp, hai người liền thuận thế diễn một vở cường thủ đoạt hào trên giường. Sau đó theo mô típ phim truyền hình cẩu huyết thì nữ chính giận dữ nhưng nhận ra bản thân cũng không ghét anh ấy lắm, còn nam chính thì nếm qua tư vị nữ chính liền không kiềm được dục vọng, sau đó lại tiếp tục một vở cường thủ đoạt hào khác.
Trong lòng Sơ Ảnh có hơi rối rắm không biết có nên ngăn cản không, một bên thì không muốn xen vào chuyện của La Nhậm Thiên, một bên lại muốn ngăn cản để chia rẽ tình cảm hai người kia. Nhưng sau một hồi tự hỏi lòng mà thật ra là hỏi nguyên chủ, Sơ Ảnh bỗng cảm thấy mất mát. Nguyên chủ này cũng rất không có lập trường gì cả!!!
Sơ Ảnh vỗ má, chau mày suy nghĩ sang chuyện khác, cô lấy một tờ giấy ghi vài sự kiện lớn trong tương lai sẽ xảy ra, ghi gần đến sự kiện Diệp Ái Ninh bị bắt cóc thì dừng lại quyết định không đề cập đến. Cô muốn dùng mấy thông tin này để bố trí trước giúp La thị và bang Sát Long bớt khó khăn, cũng coi như cô giúp nguyên chủ trả nợ ân tình trong lòng cô ấy đi. Dù rằng Sơ Ảnh rất ngốc, nhưng trong lòng cô có một loại cố chấp về việc này, thật ra là do Sơ Ảnh không nghĩ ra được kế nào tốt hơn...
"Đến công ty cũng không nói anh, để anh đến nhà tìm em thì không thấy em đâu" Mộc Phương từ thang máy đi vào, bóng dáng còn chưa rõ đã thấy giọng nói đã oanh liệt. Trong giọng nồng đượm trách cứ cùng giận dữ mà Mộc Phương cũng không hay biết.
"Còn không phải em sợ anh Phương bận sao?" Sơ Ảnh đứng dậy, đem mảnh giấy ghi chú loạn xạ giấu dưới tay, nhìn người đàn ông quần tây cùng áo sơ mi màu xanh sẫm chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng với cặp mắt màu nâu nhạt sắc bén bị che bởi cặp kính gọng vàng, khiến anh thêm vài phần cấm dục. Sơ Ảnh đang bắt đầu cảm thán kính có công dụng tăng khí chất, nhìn cô và Mộc Phương là hiểu! Đồng chí kính uy vũ! Được rồi quay lại thực tại, quá lạc đề rồi.
Mộc Phương đem điểm tâm sáng để lên bàn Sơ Ảnh, còn có một bịch thuốc bên cạnh khiến Sơ Ảnh rụt lưỡi.
"Biết em thế nào cũng quên ăn sáng, chắc chắn cũng không chịu uống thuốc nên mang hộ em" Mộc Phương bất đắc dĩ mắng, đồng thời lấy cà vạt từ trong túi áo ra muốn thắt.
Sơ Ảnh thầm bĩu môi trong lòng, vội vàng tiến tới gần Mộc Phương cầm cà vạt giúp anh thắt nhằm lấy lòng thuận tiện ngăn anh càm ràm. Bộ dáng rất giống với "Sơ Ảnh" nhiều năm trước khiến Mộc Phương ngẩn người.
Bởi vì Mộc Phương cao hơn Sơ Ảnh tận hai cái đầu, nhìn xuống cũng chỉ thấy được đỉnh đầu cô, nhưng không thể ngăn được ánh mắt tìm tòi của anh dành cho Sơ Ảnh.
Cô hơi khác, nhưng khác thế nào Mộc Phương lại không rõ. Dường như vẫn là cô mà không phải cô. Nhưng có một điều đáng mừng là cô gái này thân thiết với anh hơn không ít, cũng không bài xích mấy hành động quan tâm nhỏ của anh như trước.
Điều này thật ra có liên quan tới điểm trí lực và tinh thần lực của Sơ Ảnh, tinh thần lực thấp nên cô bị nguyên chủ ảnh hưởng nhiều, nhưng bởi vì chỉ số thông minh ít đến đáng thương, dù rằng cô có trí nhớ cùng bộ não thông minh của nguyên chủ nhưng vẫn không có cách nào khiến bản thân thông minh thật. Thậm chí hành động cũng ấu trĩ hơn rất nhiều, và cũng vì cảm xúc Dương Sơ Ảnh dành cho Mộc Phương là cảm thấy thiếu nợ anh, cái đầu Sơ Ảnh liền vận chuyển thành không được chọc anh sinh khí.
Chỉ tiếc cơ mặt của Dương tỷ liệt quá lâu,hành động lấy lòng cùng mặt liệt vẫn khiến người ta dở khóc dở cười.
Vuốt phẳng lại nếp, Sơ Ảnh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, lại đánh giá nam nhân anh tuấn này một lần nữa. Lúc này mới quay trở lại bàn mở hộp điểm tâm bắt đầu ăn. Mặc dù Mộc Phương không thấy cô cười nhưng dường như tâm trạng cô rất tốt
Không biết có phải vì do không hề lo lắng cho La Nhậm Thiên như nguyên chủ hay không mà Sơ Ảnh chỉ sốt cao một ngày, ngày hôm sau đã có thể đi làm rồi. Mặc dù khuôn mặt vẫn trắng bệch, nhưng Sơ Ảnh đánh chút phấn hồng thì nhìn cũng đỡ hơn rất nhiều.
Sơ Ảnh thở dài, nhìn đồng hồ đeo tay rồi cầm theo túi xách ra cửa, cô muốn đến công ty giải quyết hết tất cả công việc để có thể thuận lợi nghỉ việc. Hơn nữa danh tiếng của nguyên chủ không nhỏ, không giải quyết cho tốt thì chỉ sợ kéo không ít phiền phức.
Ánh mắt Sơ Ảnh hơi tối, không hiểu vì sao cô không hề muốn rũ bỏ mọi thứ nhanh như vậy, cảm giác phải trải đường tốt cho La Nhậm Thiên mới được. Cái này không nằm trong thứ nguyên chủ nói cho Sơ Ảnh, nhưng mà cô vẫn muốn thỏa mãn nguyên chủ, để nhiệm vụ được kết quả tốt thì cũng cần bỏ ra ít sức không phải sao?
Xuống tới hầm giữ xe, nơi Sơ Ảnh ở là một chung cư cao cấp nằm gần ngoại ô thành phố S nên nơi này cũng không có quá nhiều người, hầm giữ xe vào sáng sớm vô cùng yên tĩnh. Sơ Ảnh nhìn xung quanh rồi nhanh chóng kiếm được xe của mình, cô lái xe dựa theo trí nhớ tới tổng công ty bất động sản La thị nằm trong trung tâm thành phố.
Lái xe vào bãi đỗ xe dưới hầm của công ty, trong hầm cũng có lác đác vài người tới sớm, họ vừa thấy Sơ Ảnh thì tươi cười chào hỏi, thuận tiện hỏi thăm tình hình sức khỏe vị thư kí mặt lạnh nổi tiếng nghiêm cẩn này. Trong lòng ai cũng đều có chung suy nghĩ không hổ là người hiệu suất làm việc tiêu chuẩn 5 sao, mới một ngày mà đã có thể khỏe mạnh lăn lộn rồi.
Sơ Ảnh gật đầu chào, cũng không hề qua loa kiên nhẫn đáp lại mấy câu hỏi rồi mới tới thang máy chuyên dụng của Chủ tịch. Toàn bộ quá trình lạnh nhạt nhưng vẫn không thất lễ, hoàn mỹ đến mức khiến người khác cảm thấy ê ẩm.
Nhấn chọn tầng cao nhất, Sơ Ảnh lấy thẻ nhân viên màu xám bạc quẹt xác nhận thân phận thì thang máy mới bắt đầu di chuyển, lúc thang máy luân chuyển thì Sơ Ảnh lấy từ trong túi xách một xấp tài liệu chăm chú đọc.
Cửa thang máy mở Sơ Ảnh cũng không ngẩng đầu lấy một cái, đi thẳng vào bàn làm việc. Sơ Ảnh nhìn bàn làm việc đối diện trống không, suy nghĩ chắc có lẽ Mộc Phương đang giải quyết mấy mớ hỗn độn thay La Nhậm Thiên.
Thật ra công việc của cô không khác gì một thư kí, còn Mộc Phương lại chuyên giải quyết các việc trong bang phái và quản lý các cuộc làm ăn ngầm. Sơ Ảnh cười nhạt nhẽo, suy nghĩ tới La Nhậm Thiên là trái tim co rút đau đớn, nhưng cô chọn cách phớt lờ xúc cảm đó, nếu đã không thể áp chế thì chọn không quan tâm, người thích vị nam chính cao cao tại thượng không ai với tới kia cũng không phải Sơ Ảnh cô.
Sơ Ảnh trải tài liệu ra bàn, chuyên chú gõ bàn phím, sắp xếp lại đống lịch trình vì vụ tấn công hai ngày trước mà làm loạn. Thuận tiện nhấc điện thoại bàn áp lên tai, dùng vai đỡ lấy, liên lạc với vài đối tác làm ăn bàn bạc về vài hợp đồng có vấn đề.
Bởi vì có trí nhớ về những vấn đề sẽ xảy ra trong tương lai mà hiệu suất làm việc của Sơ Ảnh tăng lên rất nhiều, những công việc này ăn vào xương máu của cơ thể, thả ra trong vô thức cũng có thể hoàn thành vô cùng hoàn mỹ.
"Xin lỗi thư kí Kim, nhưng hợp đồng này quả thật có vấn đề, hi vọng chị có thể trình với Lâm tổng về vốn đầu tư" Sơ Ảnh chau mày cầm bút xoay trong tay, nhìn bản hợp đồng mà lợi thế rõ ràng nghiêng về phía vị Lâm tổng nào đó. Sơ Ảnh trầm mặc nghe đối phương nói rồi mới thong thả đáp lại "Chúng tôi đầu tư vào dự án khu nhà nghỉ của quý công ty chỉ có 20%, thư kí Kim đừng đùa tôi rằng Lâm tổng say quá lại quên mất điều kiện thỏa thuận ban đầu chứ? Tôi nghĩ rằng việc này không thể chỉ bàn bạc qua điện thoại hay thư từ được đâu."
Sơ Ảnh đang không vui, tập đoàn Lâm thị kia sau lưng có được thế lực chống lưng liền muốn làm càn, cũng không biết Lâm thị này muốn ăn miếng mồi béo bở La thị này biết bao nhiêu đâu.
Sau khi sắp xếp lại lịch hẹn thì Sơ Ảnh mới thôi chèn ép vị thư kí Kim đáng thương kia, vốn mấy chuyện này cũng không cần hỏi ý kiến La Nhậm Thiên, toàn quyền đều để thư kí là cô sắp xếp, chỉ cần thông báo và trình bày rõ là được. Còn sợ cô còn phải ra mặt thay nữa ấy chứ.
Sơ Ảnh bỗng khựng lại trong chốc lát, vội vàng nhìn kĩ lịch hẹn vào hai tuần sau ở nhà hàng khách sạn thuộc sở hữu của Lâm thị với Lâm tổng. Trong trí nhớ nhảy ra một sự kiện Diệp Ái Ninh làm nhân viên ở đây, sau đó bị La Nhậm Thiên đang say bắt gặp, hai người liền thuận thế diễn một vở cường thủ đoạt hào trên giường. Sau đó theo mô típ phim truyền hình cẩu huyết thì nữ chính giận dữ nhưng nhận ra bản thân cũng không ghét anh ấy lắm, còn nam chính thì nếm qua tư vị nữ chính liền không kiềm được dục vọng, sau đó lại tiếp tục một vở cường thủ đoạt hào khác.
Trong lòng Sơ Ảnh có hơi rối rắm không biết có nên ngăn cản không, một bên thì không muốn xen vào chuyện của La Nhậm Thiên, một bên lại muốn ngăn cản để chia rẽ tình cảm hai người kia. Nhưng sau một hồi tự hỏi lòng mà thật ra là hỏi nguyên chủ, Sơ Ảnh bỗng cảm thấy mất mát. Nguyên chủ này cũng rất không có lập trường gì cả!!!
Sơ Ảnh vỗ má, chau mày suy nghĩ sang chuyện khác, cô lấy một tờ giấy ghi vài sự kiện lớn trong tương lai sẽ xảy ra, ghi gần đến sự kiện Diệp Ái Ninh bị bắt cóc thì dừng lại quyết định không đề cập đến. Cô muốn dùng mấy thông tin này để bố trí trước giúp La thị và bang Sát Long bớt khó khăn, cũng coi như cô giúp nguyên chủ trả nợ ân tình trong lòng cô ấy đi. Dù rằng Sơ Ảnh rất ngốc, nhưng trong lòng cô có một loại cố chấp về việc này, thật ra là do Sơ Ảnh không nghĩ ra được kế nào tốt hơn...
"Đến công ty cũng không nói anh, để anh đến nhà tìm em thì không thấy em đâu" Mộc Phương từ thang máy đi vào, bóng dáng còn chưa rõ đã thấy giọng nói đã oanh liệt. Trong giọng nồng đượm trách cứ cùng giận dữ mà Mộc Phương cũng không hay biết.
"Còn không phải em sợ anh Phương bận sao?" Sơ Ảnh đứng dậy, đem mảnh giấy ghi chú loạn xạ giấu dưới tay, nhìn người đàn ông quần tây cùng áo sơ mi màu xanh sẫm chỉnh tề, khuôn mặt lạnh lùng với cặp mắt màu nâu nhạt sắc bén bị che bởi cặp kính gọng vàng, khiến anh thêm vài phần cấm dục. Sơ Ảnh đang bắt đầu cảm thán kính có công dụng tăng khí chất, nhìn cô và Mộc Phương là hiểu! Đồng chí kính uy vũ! Được rồi quay lại thực tại, quá lạc đề rồi.
Mộc Phương đem điểm tâm sáng để lên bàn Sơ Ảnh, còn có một bịch thuốc bên cạnh khiến Sơ Ảnh rụt lưỡi.
"Biết em thế nào cũng quên ăn sáng, chắc chắn cũng không chịu uống thuốc nên mang hộ em" Mộc Phương bất đắc dĩ mắng, đồng thời lấy cà vạt từ trong túi áo ra muốn thắt.
Sơ Ảnh thầm bĩu môi trong lòng, vội vàng tiến tới gần Mộc Phương cầm cà vạt giúp anh thắt nhằm lấy lòng thuận tiện ngăn anh càm ràm. Bộ dáng rất giống với "Sơ Ảnh" nhiều năm trước khiến Mộc Phương ngẩn người.
Bởi vì Mộc Phương cao hơn Sơ Ảnh tận hai cái đầu, nhìn xuống cũng chỉ thấy được đỉnh đầu cô, nhưng không thể ngăn được ánh mắt tìm tòi của anh dành cho Sơ Ảnh.
Cô hơi khác, nhưng khác thế nào Mộc Phương lại không rõ. Dường như vẫn là cô mà không phải cô. Nhưng có một điều đáng mừng là cô gái này thân thiết với anh hơn không ít, cũng không bài xích mấy hành động quan tâm nhỏ của anh như trước.
Điều này thật ra có liên quan tới điểm trí lực và tinh thần lực của Sơ Ảnh, tinh thần lực thấp nên cô bị nguyên chủ ảnh hưởng nhiều, nhưng bởi vì chỉ số thông minh ít đến đáng thương, dù rằng cô có trí nhớ cùng bộ não thông minh của nguyên chủ nhưng vẫn không có cách nào khiến bản thân thông minh thật. Thậm chí hành động cũng ấu trĩ hơn rất nhiều, và cũng vì cảm xúc Dương Sơ Ảnh dành cho Mộc Phương là cảm thấy thiếu nợ anh, cái đầu Sơ Ảnh liền vận chuyển thành không được chọc anh sinh khí.
Chỉ tiếc cơ mặt của Dương tỷ liệt quá lâu,hành động lấy lòng cùng mặt liệt vẫn khiến người ta dở khóc dở cười.
Vuốt phẳng lại nếp, Sơ Ảnh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, lại đánh giá nam nhân anh tuấn này một lần nữa. Lúc này mới quay trở lại bàn mở hộp điểm tâm bắt đầu ăn. Mặc dù Mộc Phương không thấy cô cười nhưng dường như tâm trạng cô rất tốt