6, Ác mộng
Lại là âm thanh sóng biển quen thuộc kia, trong cơn mơ màng, Triển Chiêu cảm thấy mình như đang nằm trên một con thuyền nhỏ, từng đợt sóng biển xô vào mạn thuyền, cũng vỗ vào lòng người. Lúc bấy giờ Triển Chiêu có cảm giác mình là con thuyền nhỏ đang trôi bập bềnh theo làn sóng ấy, lênh đênh không biết mình đang ở nơi nào, sẽ đi về đâu, đáp lại hắn chỉ có bóng tối vô biên.
“Chiêu Nhi.” Bỗng có tiếng ai đó gọi.
Triển Chiêu giật mình ngẩng đầu nhìn lên, một ánh mắt yêu thương đang nhìn mình với một nụ cười hiền hậu, là mẹ.
“Hứa với mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Một tiếng thở dài thườn thượt, hai dòng lệ lăn dài.
“Mẹ.” Triển Chiêu vươn tay về phía bóng người kia.
Nhưng đột nhiên lúc ấy gió rít lồng lộng, mưa tuôn xối xả, con thuyền tròng trành chao đảo, mấy con sóng to ập tới, chẳng mấy chốc thuyền nhỏ đã vỡ tan tành. Triển Chiêu vùng vẫy trong làn sóng dữ, cả người lúc nổi lúc chìm, cảm giác ngạt thở dâng lên trong người. Lúc tay hắn đang khua loạn xạ trong nước thì vừa hay có một khúc gỗ tròn trôi tới, chẳng biết nó đến từ đâu nhưng nó đã mang đến hy vọng cho hắn. Triển Chiêu dốc hết sức đi tới chỗ khúc gỗ rồi ôm chặt lấy nó. Hắn ho sặc sụa, gió thổi vù vù qua tai, một cơn đau nhức truyền tới từ sau lưng, Triển Chiêu không chịu được mà siết chặt khúc gỗ tròn, nhưng hình như khúc gỗ tròn kia đang muốn thoát khỏi hắn.
“Này, này! Buông ra mau! Buông ra!” Một tiếng kêu liên hồi vang lên bên tai, dường như có ai đó đang cố gắng kéo ngón tay của mình ra. Một tia sáng xoẹt qua bóng tối, trước mắt dần dần sáng lên, đập vào mắt là một khuôn mặt đỏ ửng, là Đinh Mạt Nhiên. Chỉ thấy y đang vừa nhếch môi cười vừa xoa cánh tay phải. Phải rồi, vừa nãy là một giấc mơ, có lẽ trong lúc mơ màng mình đã xem cánh tay của Đinh Mạt Nhiên như khúc gỗ tròn cứu mạng kia. Triển Chiêu nhẹ nhàng xin lỗi: “Đinh công tử, Triển mỗ…”
“Ngừng!” Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm lùi lại vài bước và nói, “Lúc huynh ngủ thì chẳng chịu nằm im, thế không biết lúc huynh thức sẽ lại gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa.” Nói xong cô lắc lắc cánh tay, “Công tử ngốc ạ, huynh mơ thấy cái gì thế? Là vàng hay là bạc mà nắm chặt dữ vậy, suýt chút nữa là cánh tay của tôi tiêu đời rồi.”
Nhìn nét mặt có chút trẻ con kia Triển Chiêu cũng phải mỉm cười, hắn nói: “Là món đồ quý, đáng giá hơn vàng bạc gấp nghìn lần.”
“Ồ.” Đinh Nguyệt Hoa tò mò nói: “Là vật quý hiếm gì thế?”
Triển Chiêu bật cười, chỉ thấy biểu cảm của Đinh công tử này rất dễ thương. Kể ra mình với Đinh công tử đúng là có duyên, lần gặp mặt đầu tiên ở quán trọ y thấy chuyện bất bình liền đứng ra giúp đỡ, bị bọn mặt quỷ bao vây y cũng rút dao tương trợ. Nói mới nhớ, ngay cả trong mơ y cũng là cọng rơm cứu mạng mình, cũng thấy buồn cười thật.
“Một khúc gỗ tròn.” Triển Chiêu chậm rãi vịn mép giường ngồi dậy.
“Một khúc gỗ?” Đinh Nguyệt Hoa phì cười, nói: “Một khúc gỗ mà cũng khiến Triển đại hiệp như huynh tốn nhiều sức đến thế à? Này, huynh đừng nhúc nhích.” Rồi cô bước tới dựng gối lên cho Triển Chiêu tựa vào. Bây giờ Đinh Nguyệt Hoa mới ý thức được người trước mặt là Triển Chiêu, Triển Nam hiệp, chứ không phải công tử ngốc khờ khạo ở quán trọ. Ấy vậy mà chẳng biết vì sao mình cứ mở miệng ra là gọi “công tử ngốc”. Đinh Nguyệt Hoa đang mải suy nghĩ thì Triển Chiêu ngẩng đầu lên vừa đúng tầm với nửa bên mặt của cô, hắn buột miệng thốt lên một tiếng “Ô!?”. Đinh Nguyệt Hoa nhận thấy Triển Chiêu đang nhìn mình với biểu cảm có chút kỳ quặc, mặt cô lập tức đỏ bừng, đứng bật dậy nói: “Lại gì nữa đây!?”
“Tiểu ca ca.” Một giọng trẻ con vang lên ở ngoài cửa.
Đinh Nguyệt Hoa lên tiếng đáp rồi đi về phía cửa. Đến được cửa, cô dừng bước, ngoảnh lại nói với Triển Chiêu: “Huynh dưỡng thương cho tốt trước đi, đây là dịch quán của nhà tôi, huynh cứ yên tâm.” Trong đôi mắt trong veo có một chút quan tâm.
Triển Chiêu gật đầu, có hơi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi. Là mình vẫn chưa tỉnh táo à? Thứ mình nhìn thấy vừa rồi rõ ràng là lỗ xỏ khuyên.
Ngoài sân, Hân Nhi hai tay chống má, gió nhè nhẹ thổi, bóng cây lổ đổ khắp sân rung rinh hết đợt này tới đợt khác. Trong lòng Hân Nhi rạo rực niềm thích thú, cô bé giẫm chân lên mấy bóng cây không ngừng lay động kia. Không hiểu sao Hân Nhi lại cảm thấy cái bóng cây đang biến đổi đủ thứ hình dạng ở dưới chân giống như những vết mực, từ từ vây lấy mình như bóng ma. Chợt cô bé ngừng bước, ngây người đứng nhìn. Đêm đó, mình đứng một mình trong sân nhà, bốn bề lặng ngắt, máu lặng lẽ chảy thành dòng loang ra khắp nơi. Nó cực kì chói mắt trong màn đêm tối đen như mực.
“Á!” Hân Nhi liền chạy ra khỏi bóng râm, cô bé có hơi kinh sợ, sợ mấy bóng cây đó sẽ nuốt chửng mình. “Tiểu ca ca, tiểu ca ca.” Hân Nhi hét toáng lên, chạy chưa được bao xa thì đâm phải một thứ gì đó cái “Bốp”.
“Sao thế Hân Nhi?” Đinh Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt hoảng loạn của Hân Nhi, vội vàng hỏi.
“Tiểu ca ca, muội sợ.” Hân Nhi òa khóc, ôm chặt Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ thở dài, cô nghĩ bụng: “Chắc con bé lại nhớ tới cái đêm cả nhà chết thảm, đứa bé tội nghiệp này chỉ mới mười tuổi đã phải gặp một biến cố bất ngờ như vậy.”
Đinh Nguyệt Hoa cúi người vỗ về Hân Nhi, dịu dàng nói: “Hân Nhi đừng nghĩ lung tung nữa, ta ở ngay đây, muội không cần phải sợ, tiểu ca ca sẽ bảo vệ muội mà. Đây, chỉ cần ăn một xiên là mọi chuyện không vui sẽ tiêu tan hết.” Vừa nói vừa lấy một xiên hồ lô trong bao giấy ra.
Hân Nhi gật đầu lau đi nước mắt, cầm lấy xiên hồ lô, “Tiểu ca ca, cái người đó…” Cô bé nhìn sang góc phía Đông rồi nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa, kéo tay cô lại và nói: “Tiểu ca ca, Triển đại nhân đó không phải người tốt.”
“Ngươi nói bậy, huynh ấy là người tốt nhất tốt nhất trên đời!” Một hòn đá từ góc sân bay vụt về phía Hân Nhi. Đinh Nguyệt Hoa đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy hòn đá. Cô nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, thì ra là một cậu nhóc, tóc buộc thành một túm ở trên đỉnh đầu, cái đuôi tóc nhỏ phất phơ theo gió và cậu đang giận dữ trừng mắt nhìn Hân Nhi.
“Hắn là người xấu!” Hân Nhi giơ xiên hồ lô lên, nói.
“Ngươi!” Bé trai xắn tay áo lên, đang định xông tới thì bị một đôi bàn tay to lớn giữ chặt.
“Lạc Nhi, không được làm loạn. Triển hộ vệ đang dưỡng thương, cần được yên tĩnh.” Tôn Ngật quát.
“Dạ, thưa ông nội.” Tôn Lạc ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Tôn Ngật.
“Lão thượng thư.” Đinh Nguyệt Hoa bước tới thi lễ, “Lần đầu đã tiếp đãi không chu đáo, xin lão thượng thư thứ lỗi cho.”
“Sao Đinh thiếu hiệp lại nói vậy, các hạ trượng nghĩa ra tay cứu giúp, lão phu phải nói lời cảm tạ mới đúng. Không biết Triển hộ vệ cậu ấy thế nào rồi?”
“Triển đại hiệp cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, còn hai vị hảo hán kia chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe.” Đinh Nguyệt Hoa nói.
Tôn Ngật thở dài một hơi, nói: “Đều tại lão phu với Tôn Nhi cả, phiền Đinh thiếu hiệp bận tâm rồi.”
“Không dám, không dám.” Đinh Nguyệt Hoa nói. Lão già trước mặt tuy là quan to trong triều nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất gần gũi, chẳng có chút kiểu cách nhà quan, nói một cách đơn giản thì là một lão già chất phác.
Sau một hồi nói lời cảm ơn, Tôn Ngật dẫn Tôn Lạc rời đi. Lúc đi đến khúc ngoặt, Tôn Lạc quay đầu lại lè lưỡi, nhăn mặt, trợn mắt trêu chọc Hân Nhi, còn giơ nắm đấm lên. Hân Nhi cũng chẳng chịu thua, hai tay chống nạnh ra vẻ thách thức. Nhìn thấy vậy, Đinh Nguyệt Hoa bật cười. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là thái độ của Hân Nhi đối với Triển Chiêu. Cảnh tượng Triển Chiêu và hai người kia liều mạng bảo vệ ông cháu Tôn Ngật ngày ấy cứ hiện lên mãi trong tâm trí của cô, sự kiên quyết và nghĩa khí của Triển Chiêu trước thời khắc hiểm nguy đã tác động sâu sắc tới cô. Nhị ca thường nói, càng là lúc nguy nan càng nhìn rõ bản tính của một người. Đêm đó Hân Nhi nhìn thấy Triển Chiêu tới tìm Lý thần y, nhưng nó không đồng nghĩa với hắn là hung thủ. Trắng đen đúng sai của vụ việc này sẽ được làm sáng tỏ vào một ngày nào đó. Sau khi nghĩ như vậy, cô quay sang nói với Hân Nhi: “Hân Nhi, muội tin tiểu ca ca không?”
“Tin ạ.”
“Hân Nhi, hôm đó muội chỉ thấy Triển Chiêu gọi cha muội đi, rồi sau đó người xấu tới nhà muội, phải vậy không?”
“Dạ phải.”
“Thế có nghĩa là lúc người xấu tới nhà muội, hắn không có ở đó, đúng không?”
Hân Nhi gật đầu.
“Vậy thì hắn đâu nhất thiết có quan hệ với bọn người xấu kia. Hơn nữa sau lần đó muội vẫn chưa gặp được cha muội. Nói cách khác, có lẽ cha muội vẫn còn sống, có khi hắn biết cha muội đang ở đâu cũng không chừng.” Đinh Nguyệt Hoa dừng lại một thoáng rồi nói tiếp, “Hôm trước muội cũng thấy hắn liều mạng bảo vệ hai ông cháu vừa nãy, trên đời này có kẻ xấu nào lại làm như thế, đúng không chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Hân Nhi với ánh mắt mong đợi. Cô xem Hân Nhi như là em gái của mình, cô không muốn cô bé bị tổn thương, cũng không muốn cô bé cứ ôm mãi mối hận không thích hợp với độ tuổi của cô bé. Cô chỉ muốn Hân Nhi sẽ luôn hồn nhiên và vui tươi.
Mắt Hân Nhi sáng lên, đầu gật lên gật xuống suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay nói: “Đúng rồi, đúng rồi, có lẽ cha vẫn còn sống, chắc chắn cha vẫn còn sống, tiểu ca ca, huynh nói có đúng không ạ?” Hân Nhi hớn hở, trong lòng lại nhen nhóm một tia hy vọng.
Nhìn Hân Nhi chạy tung tăng ở phía trước, Đinh Nguyệt Hoa nói thầm trong lòng: “Hy vọng thực sự không phải là huynh, công tử ngốc.”
– – – – –
Triển Chiêu nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh trăng hắt xuống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn ra cảnh vật ngoài sân sau nửa tháng ở nơi này. Hắn chầm chậm cử động cơ thể, hít vào một hơi thật sâu, thực đúng là sảng khoái. Hắn nghĩ lại những ngày qua, may mà có Tôn Lạc với Hân Nhi ngày nào cũng ở trước giường của mình cãi nhau ầm ĩ, trêu chọc lẫn nhau, không thì một mình mình ở trong phòng chắc buồn chán sinh bệnh mất.
Sau trận chiến với bọn mặt quỷ ngày hôm đó, trong lòng Triển Chiêu có vô số điểm nghi vấn. Nếu chỉ đơn giản tìm lão thượng thư thanh toán thì đâu cần làm lớn thế này, lao tâm khổ tứ thuê nhiều cao thủ giang hồ như vậy. Theo như tình hình ngày hôm đó cho thấy phải có một tổ chức đứng đằng sau, hơn nữa còn rất chặt chẽ. Điều khó hiểu nhất đó là hình như bọn chúng chú ý tới Tôn Lạc nhiều hơn. Trong lúc giao chiến Triển Chiêu có để ý tới vài lần, bọn chúng không quan tâm đến việc lấy mạng Tôn Ngật, còn về phía Tôn Lạc, dường như chúng đang muốn bắt sống đứa trẻ này đi chứ không phải giết chết. Rốt cuộc một đứa bé mười tuổi có tác dụng gì với bọn chúng? Phải chăng Tôn Lạc đang giữ thứ gì đó mà bọn chúng muốn? Còn nữa, tại sao tên mặt quỷ cầm đầu kia lại vội vàng rút lui khi nghe thấy Đinh thị song hiệp? Đinh thị song hiệp là anh hùng hảo hán giang hồ, họ có quan hệ gì với đám mặt quỷ này chăng? Nghĩ đến đây trong lòng Triển Chiêu dấy lên một dự cảm chẳng lành, dường như có một bàn tay vô hình đang tác động đến hết thảy mọi chuyện, mục đích của bên kia là gì?
Đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy có tiếng kiếm, Triển Chiêu đưa mắt nhìn vào trong sân, thấy một bóng xanh đang múa kiếm dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, đâm, chặt, chém, nâng, mỗi một chiêu đều dứt khoát nhanh gọn. Kiếm vào vỏ, Triển Chiêu tấm tắc khen: “Hiền đệ kiếm pháp tốt.”
“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa xoay người lại cười nói, “Hôm nay trăng đẹp, ta cao hứng nên ra đây múa may vài đường kiếm, để huynh chê cười rồi.”
“Hiền đệ khiêm tốn quá rồi, kiếm pháp nhà họ Đinh giang hồ vô song, hôm nay có dịp chứng kiến quả là may mắn.” Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn trăng và nói: “Trăng hôm nay đúng là hiếm thấy, nếu có thêm một bình rượu ngon ở đây nữa là tuyệt.”
Đinh Nguyệt Hoa xua tay, nói: “Huynh mới hồi phục, không được động tới rượu, vả lại tửu lượng của Triển đại ca đây tiểu đệ cũng được mở mang qua rồi, ta chả dám khen đâu.”
Triển Chiêu bật cười, nói: “Nhắc tới mới nhớ, vẫn chưa tạ ơn Đinh thiếu hiệp ngày đó lấy lại ngân lượng cho công tử ngốc tôi đây, cả nửa tháng bổng lộc của tại hạ đấy! Đại ân này Triển mỗ xin đáp lễ tại đây.” Sau đó chắp tay thi lễ.
Đinh Nguyệt Hoa vội nghiêng người né tránh: “Làm vậy sẽ khiến tiểu đệ tổn thọ mất, huynh khéo đùa. Nhưng mà trăng đẹp như vậy cũng có hơi tiếc thật.” Bỗng Đinh Nguyệt Hoa nhớ tới cái gì, cười khà khà rồi nói, “Nhưng vẫn còn cái này.” Vừa nói vừa lấy ra hai xiên hồ lô, cô đưa một xiên qua cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngạc nhiên, hắn cầm lấy rồi nhìn nó một hồi lâu, sau đó cười nói: “Hiền đệ thú vị thật.”
Đinh Nguyệt Hoa lắc xiên hồ lô và nói: “Miễn sao huynh không thấy ta khó ưa là được.”
“Cộp”, hai xiên hồ lô nhẹ nhàng cụng vào nhau.
“Chà, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều có cả, chẳng kém gì rượu ngon.” Triển Chiêu cắn một miếng và nói, chỉ cảm thấy hồ lô này ngọt lịm.
Đinh Nguyệt Hoa thấy vậy, cô cười nói: “Trông huynh y hệt Hân Nhi.”
“Vậy là mấy cái này chuẩn bị cho đệ ấy sao? Đệ ấy vẫn hay ăn hồ lô ở trước mặt ta.” Triển Chiêu cười khẽ.
“Ừ, con bé thích ăn cái này lắm, nhất là những lúc không vui, chỉ cần đưa cho con bé một xiên là xong ngay.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Cho nên ta luôn thủ sẵn.”
“Con bé?” Triển Chiêu ngoảnh mặt lại nói, lại vô tình nhìn thấy lỗ xỏ khuyên tai bé tí kia.
“Vụ thảm sát cả nhà họ Lý hai tháng trước, Triển đại ca biết chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Hân Nhi là con gái của Lý thần y.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, trong lòng không khỏi hồi hộp.
“Ồ, ra là vậy.” Triển Chiêu nhìn xiên hồ lô trong tay, “Thế thì trời cao có mắt.”
“Huynh quen Lý thần y sao?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
“Ừ, đêm đó ta có ghé qua nhà ông ấy, nhưng không ngờ chỉ mấy canh giờ sau đã là cảnh còn người mất.” Triển Chiêu khẽ thở dài.
“Hân Nhi nhìn thấy huynh, huynh tới vội mà đi cũng vội, bảo sao muội ấy xem huynh là người xấu.” Nghe được Triển Chiêu thẳng thắn thừa nhận có tới tìm Lý thần y như vậy, trong lòng Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhõm đi một chút.
“Cũng không thể trách con bé.” Triển Chiêu nhớ có mấy lần Hân Nhi nhìn mình toan nói gì đó nhưng lại thôi, lúc này hắn hiểu ra ngay, “Khi đó ta đang xử lý công việc ở Thanh Châu, gặp được Chu thái y, ông ấy là quan thái y ở Hàn lâm Y quan viện, dù là thái y nhưng thỉnh thoảng sẽ được phái đến quan nha bên dưới. Người huynh đệ của ta trúng phải kì độc, chỉ dựa vào một mình Chu thái y thì không thể. Ông ấy nhớ sư đệ của mình, cũng chính là Lý thần y, đang ở gần đây nên mời Lý thần y tới giúp. Vì vậy ta đã phi ngựa tới huyện Bác Hưng mời Lý thần y về Ích Đô với ta ngay trong đêm. Huynh đệ của ta đã sống lại, nhưng không ngờ cả nhà Lý thần y lại gặp kiếp nạn như thế.”
“Ra là vậy.” Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng thấy nhẹ nhõm, cô thở phào một hơi như thể đã trút được gánh nặng, “Nói như vậy thì Lý thần y vẫn còn sống. Cả giang hồ đều cho rằng ông ấy đã chết trong vụ án thảm sát đó.”
Triển Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ thế.”
“Có lẽ?” Đinh Nguyệt Hoa ngỡ ngàng nói.
“Sau khi cứu được huynh đệ của ta thì Lý thần y rời đi ngay, ngày hôm sau ta cũng mới biết cả nhà ông ấy gặp nạn. Lúc đó ta có tới nhà họ xem xét, nhưng do có công vụ phải làm nên không thể ở lại điều tra thêm.” Tới đây Triển Chiêu ngừng nói, hắn đứng dậy, chầm chậm đi vài bước, rồi đột nhiên khựng lại, nói: “Hôm đó trong đám mặt quỷ giao đấu với ta có một tên dùng song câu, mà dựa theo vết thương trên người những nạn nhân của nhà họ Lý thì có lẽ là do một vật có hình dạng giống cái móc gây ra. Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai kẻ này có quan hệ với nhau.”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, “Ý huynh là kẻ sát hại cả nhà Lý thần y với kẻ đuổi giết lão thượng thư rất có thể cùng một đám người?” Ấy vậy mà Đinh Nguyệt Hoa chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
“Tôn lão thượng thư không thể trở về Đặng Châu được nữa rồi.” Triển Chiêu xoay qua nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Mạt Nhiên hiền hệ, Triển mỗ có một yêu cầu quá đáng.”
“Huynh cứ việc nói.”
“Có thể cho ông cháu lão thượng thư với Hân Nhi ở lại Đinh gia trang một thời gian không?”
Đinh Nguyệt Hoa nói: “Triển đại ca, ta cũng đang có ý này, dường như bọn mặt quỷ đó rất kiêng dè hai vị huynh trưởng của ta. Vả lại tuy Đinh gia trang không phải tường đồng vách sắt gì, nhưng cũng chẳng phải nơi muốn đi là đi, muốn về là về.”
“Thế thì tốt quá, sáng mai ta sẽ nói lại với lão thượng thư, giờ ta đi kêu Trương Long và Triệu Hổ dậy chuẩn bị trước để mai còn lên đường.” Triển Chiêu nói.
“Huynh mới khỏe hơn được một chút, cứ đợi thêm vài ngày nữa rồi đi cũng không muộn.”
“Không sao không sao, trên đường đi hiền đệ mang kẹo hồ lô theo nhiều một tí là được rồi.” Triển Chiêu cười nói.
(Hết chương 6)
Lại là âm thanh sóng biển quen thuộc kia, trong cơn mơ màng, Triển Chiêu cảm thấy mình như đang nằm trên một con thuyền nhỏ, từng đợt sóng biển xô vào mạn thuyền, cũng vỗ vào lòng người. Lúc bấy giờ Triển Chiêu có cảm giác mình là con thuyền nhỏ đang trôi bập bềnh theo làn sóng ấy, lênh đênh không biết mình đang ở nơi nào, sẽ đi về đâu, đáp lại hắn chỉ có bóng tối vô biên.
“Chiêu Nhi.” Bỗng có tiếng ai đó gọi.
Triển Chiêu giật mình ngẩng đầu nhìn lên, một ánh mắt yêu thương đang nhìn mình với một nụ cười hiền hậu, là mẹ.
“Hứa với mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.” Một tiếng thở dài thườn thượt, hai dòng lệ lăn dài.
“Mẹ.” Triển Chiêu vươn tay về phía bóng người kia.
Nhưng đột nhiên lúc ấy gió rít lồng lộng, mưa tuôn xối xả, con thuyền tròng trành chao đảo, mấy con sóng to ập tới, chẳng mấy chốc thuyền nhỏ đã vỡ tan tành. Triển Chiêu vùng vẫy trong làn sóng dữ, cả người lúc nổi lúc chìm, cảm giác ngạt thở dâng lên trong người. Lúc tay hắn đang khua loạn xạ trong nước thì vừa hay có một khúc gỗ tròn trôi tới, chẳng biết nó đến từ đâu nhưng nó đã mang đến hy vọng cho hắn. Triển Chiêu dốc hết sức đi tới chỗ khúc gỗ rồi ôm chặt lấy nó. Hắn ho sặc sụa, gió thổi vù vù qua tai, một cơn đau nhức truyền tới từ sau lưng, Triển Chiêu không chịu được mà siết chặt khúc gỗ tròn, nhưng hình như khúc gỗ tròn kia đang muốn thoát khỏi hắn.
“Này, này! Buông ra mau! Buông ra!” Một tiếng kêu liên hồi vang lên bên tai, dường như có ai đó đang cố gắng kéo ngón tay của mình ra. Một tia sáng xoẹt qua bóng tối, trước mắt dần dần sáng lên, đập vào mắt là một khuôn mặt đỏ ửng, là Đinh Mạt Nhiên. Chỉ thấy y đang vừa nhếch môi cười vừa xoa cánh tay phải. Phải rồi, vừa nãy là một giấc mơ, có lẽ trong lúc mơ màng mình đã xem cánh tay của Đinh Mạt Nhiên như khúc gỗ tròn cứu mạng kia. Triển Chiêu nhẹ nhàng xin lỗi: “Đinh công tử, Triển mỗ…”
“Ngừng!” Đinh Nguyệt Hoa chầm chậm lùi lại vài bước và nói, “Lúc huynh ngủ thì chẳng chịu nằm im, thế không biết lúc huynh thức sẽ lại gây thêm phiền phức gì cho tôi nữa.” Nói xong cô lắc lắc cánh tay, “Công tử ngốc ạ, huynh mơ thấy cái gì thế? Là vàng hay là bạc mà nắm chặt dữ vậy, suýt chút nữa là cánh tay của tôi tiêu đời rồi.”
Nhìn nét mặt có chút trẻ con kia Triển Chiêu cũng phải mỉm cười, hắn nói: “Là món đồ quý, đáng giá hơn vàng bạc gấp nghìn lần.”
“Ồ.” Đinh Nguyệt Hoa tò mò nói: “Là vật quý hiếm gì thế?”
Triển Chiêu bật cười, chỉ thấy biểu cảm của Đinh công tử này rất dễ thương. Kể ra mình với Đinh công tử đúng là có duyên, lần gặp mặt đầu tiên ở quán trọ y thấy chuyện bất bình liền đứng ra giúp đỡ, bị bọn mặt quỷ bao vây y cũng rút dao tương trợ. Nói mới nhớ, ngay cả trong mơ y cũng là cọng rơm cứu mạng mình, cũng thấy buồn cười thật.
“Một khúc gỗ tròn.” Triển Chiêu chậm rãi vịn mép giường ngồi dậy.
“Một khúc gỗ?” Đinh Nguyệt Hoa phì cười, nói: “Một khúc gỗ mà cũng khiến Triển đại hiệp như huynh tốn nhiều sức đến thế à? Này, huynh đừng nhúc nhích.” Rồi cô bước tới dựng gối lên cho Triển Chiêu tựa vào. Bây giờ Đinh Nguyệt Hoa mới ý thức được người trước mặt là Triển Chiêu, Triển Nam hiệp, chứ không phải công tử ngốc khờ khạo ở quán trọ. Ấy vậy mà chẳng biết vì sao mình cứ mở miệng ra là gọi “công tử ngốc”. Đinh Nguyệt Hoa đang mải suy nghĩ thì Triển Chiêu ngẩng đầu lên vừa đúng tầm với nửa bên mặt của cô, hắn buột miệng thốt lên một tiếng “Ô!?”. Đinh Nguyệt Hoa nhận thấy Triển Chiêu đang nhìn mình với biểu cảm có chút kỳ quặc, mặt cô lập tức đỏ bừng, đứng bật dậy nói: “Lại gì nữa đây!?”
“Tiểu ca ca.” Một giọng trẻ con vang lên ở ngoài cửa.
Đinh Nguyệt Hoa lên tiếng đáp rồi đi về phía cửa. Đến được cửa, cô dừng bước, ngoảnh lại nói với Triển Chiêu: “Huynh dưỡng thương cho tốt trước đi, đây là dịch quán của nhà tôi, huynh cứ yên tâm.” Trong đôi mắt trong veo có một chút quan tâm.
Triển Chiêu gật đầu, có hơi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đang rời đi. Là mình vẫn chưa tỉnh táo à? Thứ mình nhìn thấy vừa rồi rõ ràng là lỗ xỏ khuyên.
Ngoài sân, Hân Nhi hai tay chống má, gió nhè nhẹ thổi, bóng cây lổ đổ khắp sân rung rinh hết đợt này tới đợt khác. Trong lòng Hân Nhi rạo rực niềm thích thú, cô bé giẫm chân lên mấy bóng cây không ngừng lay động kia. Không hiểu sao Hân Nhi lại cảm thấy cái bóng cây đang biến đổi đủ thứ hình dạng ở dưới chân giống như những vết mực, từ từ vây lấy mình như bóng ma. Chợt cô bé ngừng bước, ngây người đứng nhìn. Đêm đó, mình đứng một mình trong sân nhà, bốn bề lặng ngắt, máu lặng lẽ chảy thành dòng loang ra khắp nơi. Nó cực kì chói mắt trong màn đêm tối đen như mực.
“Á!” Hân Nhi liền chạy ra khỏi bóng râm, cô bé có hơi kinh sợ, sợ mấy bóng cây đó sẽ nuốt chửng mình. “Tiểu ca ca, tiểu ca ca.” Hân Nhi hét toáng lên, chạy chưa được bao xa thì đâm phải một thứ gì đó cái “Bốp”.
“Sao thế Hân Nhi?” Đinh Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt hoảng loạn của Hân Nhi, vội vàng hỏi.
“Tiểu ca ca, muội sợ.” Hân Nhi òa khóc, ôm chặt Đinh Nguyệt Hoa.
Đinh Nguyệt Hoa khẽ thở dài, cô nghĩ bụng: “Chắc con bé lại nhớ tới cái đêm cả nhà chết thảm, đứa bé tội nghiệp này chỉ mới mười tuổi đã phải gặp một biến cố bất ngờ như vậy.”
Đinh Nguyệt Hoa cúi người vỗ về Hân Nhi, dịu dàng nói: “Hân Nhi đừng nghĩ lung tung nữa, ta ở ngay đây, muội không cần phải sợ, tiểu ca ca sẽ bảo vệ muội mà. Đây, chỉ cần ăn một xiên là mọi chuyện không vui sẽ tiêu tan hết.” Vừa nói vừa lấy một xiên hồ lô trong bao giấy ra.
Hân Nhi gật đầu lau đi nước mắt, cầm lấy xiên hồ lô, “Tiểu ca ca, cái người đó…” Cô bé nhìn sang góc phía Đông rồi nhìn lại Đinh Nguyệt Hoa, kéo tay cô lại và nói: “Tiểu ca ca, Triển đại nhân đó không phải người tốt.”
“Ngươi nói bậy, huynh ấy là người tốt nhất tốt nhất trên đời!” Một hòn đá từ góc sân bay vụt về phía Hân Nhi. Đinh Nguyệt Hoa đưa tay ra, dùng hai ngón tay kẹp lấy hòn đá. Cô nhìn lại hướng phát ra tiếng nói, thì ra là một cậu nhóc, tóc buộc thành một túm ở trên đỉnh đầu, cái đuôi tóc nhỏ phất phơ theo gió và cậu đang giận dữ trừng mắt nhìn Hân Nhi.
“Hắn là người xấu!” Hân Nhi giơ xiên hồ lô lên, nói.
“Ngươi!” Bé trai xắn tay áo lên, đang định xông tới thì bị một đôi bàn tay to lớn giữ chặt.
“Lạc Nhi, không được làm loạn. Triển hộ vệ đang dưỡng thương, cần được yên tĩnh.” Tôn Ngật quát.
“Dạ, thưa ông nội.” Tôn Lạc ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh Tôn Ngật.
“Lão thượng thư.” Đinh Nguyệt Hoa bước tới thi lễ, “Lần đầu đã tiếp đãi không chu đáo, xin lão thượng thư thứ lỗi cho.”
“Sao Đinh thiếu hiệp lại nói vậy, các hạ trượng nghĩa ra tay cứu giúp, lão phu phải nói lời cảm tạ mới đúng. Không biết Triển hộ vệ cậu ấy thế nào rồi?”
“Triển đại hiệp cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, còn hai vị hảo hán kia chỉ bị thương nhẹ, nhưng cũng cần nghỉ ngơi cho khỏe.” Đinh Nguyệt Hoa nói.
Tôn Ngật thở dài một hơi, nói: “Đều tại lão phu với Tôn Nhi cả, phiền Đinh thiếu hiệp bận tâm rồi.”
“Không dám, không dám.” Đinh Nguyệt Hoa nói. Lão già trước mặt tuy là quan to trong triều nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác rất gần gũi, chẳng có chút kiểu cách nhà quan, nói một cách đơn giản thì là một lão già chất phác.
Sau một hồi nói lời cảm ơn, Tôn Ngật dẫn Tôn Lạc rời đi. Lúc đi đến khúc ngoặt, Tôn Lạc quay đầu lại lè lưỡi, nhăn mặt, trợn mắt trêu chọc Hân Nhi, còn giơ nắm đấm lên. Hân Nhi cũng chẳng chịu thua, hai tay chống nạnh ra vẻ thách thức. Nhìn thấy vậy, Đinh Nguyệt Hoa bật cười. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất chính là thái độ của Hân Nhi đối với Triển Chiêu. Cảnh tượng Triển Chiêu và hai người kia liều mạng bảo vệ ông cháu Tôn Ngật ngày ấy cứ hiện lên mãi trong tâm trí của cô, sự kiên quyết và nghĩa khí của Triển Chiêu trước thời khắc hiểm nguy đã tác động sâu sắc tới cô. Nhị ca thường nói, càng là lúc nguy nan càng nhìn rõ bản tính của một người. Đêm đó Hân Nhi nhìn thấy Triển Chiêu tới tìm Lý thần y, nhưng nó không đồng nghĩa với hắn là hung thủ. Trắng đen đúng sai của vụ việc này sẽ được làm sáng tỏ vào một ngày nào đó. Sau khi nghĩ như vậy, cô quay sang nói với Hân Nhi: “Hân Nhi, muội tin tiểu ca ca không?”
“Tin ạ.”
“Hân Nhi, hôm đó muội chỉ thấy Triển Chiêu gọi cha muội đi, rồi sau đó người xấu tới nhà muội, phải vậy không?”
“Dạ phải.”
“Thế có nghĩa là lúc người xấu tới nhà muội, hắn không có ở đó, đúng không?”
Hân Nhi gật đầu.
“Vậy thì hắn đâu nhất thiết có quan hệ với bọn người xấu kia. Hơn nữa sau lần đó muội vẫn chưa gặp được cha muội. Nói cách khác, có lẽ cha muội vẫn còn sống, có khi hắn biết cha muội đang ở đâu cũng không chừng.” Đinh Nguyệt Hoa dừng lại một thoáng rồi nói tiếp, “Hôm trước muội cũng thấy hắn liều mạng bảo vệ hai ông cháu vừa nãy, trên đời này có kẻ xấu nào lại làm như thế, đúng không chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Hân Nhi với ánh mắt mong đợi. Cô xem Hân Nhi như là em gái của mình, cô không muốn cô bé bị tổn thương, cũng không muốn cô bé cứ ôm mãi mối hận không thích hợp với độ tuổi của cô bé. Cô chỉ muốn Hân Nhi sẽ luôn hồn nhiên và vui tươi.
Mắt Hân Nhi sáng lên, đầu gật lên gật xuống suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay nói: “Đúng rồi, đúng rồi, có lẽ cha vẫn còn sống, chắc chắn cha vẫn còn sống, tiểu ca ca, huynh nói có đúng không ạ?” Hân Nhi hớn hở, trong lòng lại nhen nhóm một tia hy vọng.
Nhìn Hân Nhi chạy tung tăng ở phía trước, Đinh Nguyệt Hoa nói thầm trong lòng: “Hy vọng thực sự không phải là huynh, công tử ngốc.”
– – – – –
Triển Chiêu nhẹ nhàng mở cửa phòng, ánh trăng hắt xuống, đây là lần đầu tiên hắn nhìn ra cảnh vật ngoài sân sau nửa tháng ở nơi này. Hắn chầm chậm cử động cơ thể, hít vào một hơi thật sâu, thực đúng là sảng khoái. Hắn nghĩ lại những ngày qua, may mà có Tôn Lạc với Hân Nhi ngày nào cũng ở trước giường của mình cãi nhau ầm ĩ, trêu chọc lẫn nhau, không thì một mình mình ở trong phòng chắc buồn chán sinh bệnh mất.
Sau trận chiến với bọn mặt quỷ ngày hôm đó, trong lòng Triển Chiêu có vô số điểm nghi vấn. Nếu chỉ đơn giản tìm lão thượng thư thanh toán thì đâu cần làm lớn thế này, lao tâm khổ tứ thuê nhiều cao thủ giang hồ như vậy. Theo như tình hình ngày hôm đó cho thấy phải có một tổ chức đứng đằng sau, hơn nữa còn rất chặt chẽ. Điều khó hiểu nhất đó là hình như bọn chúng chú ý tới Tôn Lạc nhiều hơn. Trong lúc giao chiến Triển Chiêu có để ý tới vài lần, bọn chúng không quan tâm đến việc lấy mạng Tôn Ngật, còn về phía Tôn Lạc, dường như chúng đang muốn bắt sống đứa trẻ này đi chứ không phải giết chết. Rốt cuộc một đứa bé mười tuổi có tác dụng gì với bọn chúng? Phải chăng Tôn Lạc đang giữ thứ gì đó mà bọn chúng muốn? Còn nữa, tại sao tên mặt quỷ cầm đầu kia lại vội vàng rút lui khi nghe thấy Đinh thị song hiệp? Đinh thị song hiệp là anh hùng hảo hán giang hồ, họ có quan hệ gì với đám mặt quỷ này chăng? Nghĩ đến đây trong lòng Triển Chiêu dấy lên một dự cảm chẳng lành, dường như có một bàn tay vô hình đang tác động đến hết thảy mọi chuyện, mục đích của bên kia là gì?
Đang suy nghĩ miên man thì chợt nghe thấy có tiếng kiếm, Triển Chiêu đưa mắt nhìn vào trong sân, thấy một bóng xanh đang múa kiếm dưới ánh trăng nhàn nhạt, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, đâm, chặt, chém, nâng, mỗi một chiêu đều dứt khoát nhanh gọn. Kiếm vào vỏ, Triển Chiêu tấm tắc khen: “Hiền đệ kiếm pháp tốt.”
“Triển đại ca.” Đinh Nguyệt Hoa xoay người lại cười nói, “Hôm nay trăng đẹp, ta cao hứng nên ra đây múa may vài đường kiếm, để huynh chê cười rồi.”
“Hiền đệ khiêm tốn quá rồi, kiếm pháp nhà họ Đinh giang hồ vô song, hôm nay có dịp chứng kiến quả là may mắn.” Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn trăng và nói: “Trăng hôm nay đúng là hiếm thấy, nếu có thêm một bình rượu ngon ở đây nữa là tuyệt.”
Đinh Nguyệt Hoa xua tay, nói: “Huynh mới hồi phục, không được động tới rượu, vả lại tửu lượng của Triển đại ca đây tiểu đệ cũng được mở mang qua rồi, ta chả dám khen đâu.”
Triển Chiêu bật cười, nói: “Nhắc tới mới nhớ, vẫn chưa tạ ơn Đinh thiếu hiệp ngày đó lấy lại ngân lượng cho công tử ngốc tôi đây, cả nửa tháng bổng lộc của tại hạ đấy! Đại ân này Triển mỗ xin đáp lễ tại đây.” Sau đó chắp tay thi lễ.
Đinh Nguyệt Hoa vội nghiêng người né tránh: “Làm vậy sẽ khiến tiểu đệ tổn thọ mất, huynh khéo đùa. Nhưng mà trăng đẹp như vậy cũng có hơi tiếc thật.” Bỗng Đinh Nguyệt Hoa nhớ tới cái gì, cười khà khà rồi nói, “Nhưng vẫn còn cái này.” Vừa nói vừa lấy ra hai xiên hồ lô, cô đưa một xiên qua cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu ngạc nhiên, hắn cầm lấy rồi nhìn nó một hồi lâu, sau đó cười nói: “Hiền đệ thú vị thật.”
Đinh Nguyệt Hoa lắc xiên hồ lô và nói: “Miễn sao huynh không thấy ta khó ưa là được.”
“Cộp”, hai xiên hồ lô nhẹ nhàng cụng vào nhau.
“Chà, màu sắc, hương thơm, mùi vị đều có cả, chẳng kém gì rượu ngon.” Triển Chiêu cắn một miếng và nói, chỉ cảm thấy hồ lô này ngọt lịm.
Đinh Nguyệt Hoa thấy vậy, cô cười nói: “Trông huynh y hệt Hân Nhi.”
“Vậy là mấy cái này chuẩn bị cho đệ ấy sao? Đệ ấy vẫn hay ăn hồ lô ở trước mặt ta.” Triển Chiêu cười khẽ.
“Ừ, con bé thích ăn cái này lắm, nhất là những lúc không vui, chỉ cần đưa cho con bé một xiên là xong ngay.” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Cho nên ta luôn thủ sẵn.”
“Con bé?” Triển Chiêu ngoảnh mặt lại nói, lại vô tình nhìn thấy lỗ xỏ khuyên tai bé tí kia.
“Vụ thảm sát cả nhà họ Lý hai tháng trước, Triển đại ca biết chứ?” Đinh Nguyệt Hoa nói, “Hân Nhi là con gái của Lý thần y.” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, trong lòng không khỏi hồi hộp.
“Ồ, ra là vậy.” Triển Chiêu nhìn xiên hồ lô trong tay, “Thế thì trời cao có mắt.”
“Huynh quen Lý thần y sao?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi.
“Ừ, đêm đó ta có ghé qua nhà ông ấy, nhưng không ngờ chỉ mấy canh giờ sau đã là cảnh còn người mất.” Triển Chiêu khẽ thở dài.
“Hân Nhi nhìn thấy huynh, huynh tới vội mà đi cũng vội, bảo sao muội ấy xem huynh là người xấu.” Nghe được Triển Chiêu thẳng thắn thừa nhận có tới tìm Lý thần y như vậy, trong lòng Đinh Nguyệt Hoa nhẹ nhõm đi một chút.
“Cũng không thể trách con bé.” Triển Chiêu nhớ có mấy lần Hân Nhi nhìn mình toan nói gì đó nhưng lại thôi, lúc này hắn hiểu ra ngay, “Khi đó ta đang xử lý công việc ở Thanh Châu, gặp được Chu thái y, ông ấy là quan thái y ở Hàn lâm Y quan viện, dù là thái y nhưng thỉnh thoảng sẽ được phái đến quan nha bên dưới. Người huynh đệ của ta trúng phải kì độc, chỉ dựa vào một mình Chu thái y thì không thể. Ông ấy nhớ sư đệ của mình, cũng chính là Lý thần y, đang ở gần đây nên mời Lý thần y tới giúp. Vì vậy ta đã phi ngựa tới huyện Bác Hưng mời Lý thần y về Ích Đô với ta ngay trong đêm. Huynh đệ của ta đã sống lại, nhưng không ngờ cả nhà Lý thần y lại gặp kiếp nạn như thế.”
“Ra là vậy.” Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa cũng thấy nhẹ nhõm, cô thở phào một hơi như thể đã trút được gánh nặng, “Nói như vậy thì Lý thần y vẫn còn sống. Cả giang hồ đều cho rằng ông ấy đã chết trong vụ án thảm sát đó.”
Triển Chiêu trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ thế.”
“Có lẽ?” Đinh Nguyệt Hoa ngỡ ngàng nói.
“Sau khi cứu được huynh đệ của ta thì Lý thần y rời đi ngay, ngày hôm sau ta cũng mới biết cả nhà ông ấy gặp nạn. Lúc đó ta có tới nhà họ xem xét, nhưng do có công vụ phải làm nên không thể ở lại điều tra thêm.” Tới đây Triển Chiêu ngừng nói, hắn đứng dậy, chầm chậm đi vài bước, rồi đột nhiên khựng lại, nói: “Hôm đó trong đám mặt quỷ giao đấu với ta có một tên dùng song câu, mà dựa theo vết thương trên người những nạn nhân của nhà họ Lý thì có lẽ là do một vật có hình dạng giống cái móc gây ra. Chẳng lẽ… chẳng lẽ hai kẻ này có quan hệ với nhau.”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, “Ý huynh là kẻ sát hại cả nhà Lý thần y với kẻ đuổi giết lão thượng thư rất có thể cùng một đám người?” Ấy vậy mà Đinh Nguyệt Hoa chẳng hề cảm thấy sợ hãi.
“Tôn lão thượng thư không thể trở về Đặng Châu được nữa rồi.” Triển Chiêu xoay qua nói với Đinh Nguyệt Hoa: “Mạt Nhiên hiền hệ, Triển mỗ có một yêu cầu quá đáng.”
“Huynh cứ việc nói.”
“Có thể cho ông cháu lão thượng thư với Hân Nhi ở lại Đinh gia trang một thời gian không?”
Đinh Nguyệt Hoa nói: “Triển đại ca, ta cũng đang có ý này, dường như bọn mặt quỷ đó rất kiêng dè hai vị huynh trưởng của ta. Vả lại tuy Đinh gia trang không phải tường đồng vách sắt gì, nhưng cũng chẳng phải nơi muốn đi là đi, muốn về là về.”
“Thế thì tốt quá, sáng mai ta sẽ nói lại với lão thượng thư, giờ ta đi kêu Trương Long và Triệu Hổ dậy chuẩn bị trước để mai còn lên đường.” Triển Chiêu nói.
“Huynh mới khỏe hơn được một chút, cứ đợi thêm vài ngày nữa rồi đi cũng không muộn.”
“Không sao không sao, trên đường đi hiền đệ mang kẹo hồ lô theo nhiều một tí là được rồi.” Triển Chiêu cười nói.
(Hết chương 6)