Giờ Tuất một khắc, tiệc tối ở Lê Viên đã xong. Khuynh Quốc cầm sách, ở bên cạnh ánh nến yên lặng đọc. Phạm Thiên lẳng lặng đánh giá Khuynh Quốc, ngồi xuống đã hai khắc, không có chút ý tứ nào đứng dậy. Nghe người gõ mõ cầm canh Hầu phủ, đã qua giờ Hợi. Khuynh Quốc nhẹ nhàng buông quyển sách, phân phó Xuân Phong bên cạnh. “Múc nước, ta muốn tắm rửa.”
“Dạ.”
Đợi Xuân Phong lui ra, Khuynh Quốc rời mắt, nhìn về phía Phạm Thiên, nhẹ nói. “Hầu gia, thỉnh di giá."
Lông mày Phạm Thiên nheo lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Khuynh Quốc. “Ta là phu quân của nàng, đáng lý nên cùng nàng cùng giường chung gối. Vì sao phải đi?”
“Tiểu Hầu gia, Khuynh Quốc chỉ là không muốn làm thế thân của muội muội.” Khuynh Quốc nâng chung trà, nhướn mày lên nói: “Thế gian mỹ nhân nhiều như mây, chỉ nói Xuân Hạ Thu Đông tứ tỳ, Khuynh Quốc so cũng không bằng. Hầu gia cần gì ủy khuất chính mình?”
Phạm Thiên thẳng lưng tựa trên ghế dựa, đồng tử vừa chuyển nói: “Trong mắt của ta, các nàng ấy cũng không bằng nàng.”
Tiểu hầu gia cho rằng nói như vậy thì mình sẽ để mặc hắn chỉ trích sao? Khuynh Quốc mỉm cười, rũ xuống mi mắt nói: “Hầu gia, Khuynh Quốc cho rằng lưỡng tình tương duyệt mới có thể cùng giường.”
Phạm Thiên hừ lạnh nói: “Phu nhân cho rằng vi phu không thích ngươi?”
“Cùng tiểu Hầu gia không quan hệ.” Khuynh Quốc khép lại chén, đem chén sứ đặt lên mặt bàn, ngạo nghễ nhìn Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc cùng Hầu gia chẳng qua là người dưng. Cùng giường mà ngủ, Khuynh Quốc thực khó nghe mệnh.”
“Ha ha ha, hay cho câu người dưng!” Phạm Thiên giận quá thành cười, quát hỏi: “Tô Khuynh Quốc, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng. Tối hôm qua trên tiệc cưới nàng mở miệng một tiếng phu quân, chẳng lẽ là ta nghe lầm?”
Khuynh Quốc thu lại mặt cười, nghi hoặc nhìn qua Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc từng nói cho Hầu gia, ta đã quên rất nhiều sự. Là Hầu gia dặn dò Khuynh Quốc gọi người là phu quân, không phải sao?”
Khuynh Quốc tránh nặng tìm nhẹ trả lời, làm Phạm Thiên đáy lòng lại là một hồi bốc hỏa. “Nàng gọi ta là phu quân, nên minh bạch ta là trượng phu của nàng! Người dưng cái gì? Hoặc là nàng cho rằng Phạm Thiên ta không bằng Phạm Bất Mộng sao?”
“Việc này cùng thúc phụ có quan hệ gì đâu?”
Phạm Thiên nhớ tới việc ở đáy hồ sau giờ Ngọ, không khỏi càng tức giận hơn, quát: “Nếu như nàng không nghĩ như vậy, vì sao tại trước mặt ta thân thiết với Phạm Bất Mộng?”
Khuynh Quốc không nói, đợi Xuân Phong sau tấm bình phong dọn xong thùng gỗ, rót vào nước ấm. Nàng đứng dậy bước hướng thùng nước, lui ra la quần, thoát khỏi bố vớ, nâng lên chân ngọc tuyết đáng yêu đưa vào nước ấm.
Phạm Thiên vẫy lui tả hữu, nhìn chằm chằm vào bóng người trên bình phong. Nữ nhi mảnh khảnh vòng eo, mềm mại tay ngọc, thon dài thân thể dưới ánh nến mờ nhạt là thanh nhã như vậy. Khi bóng hình xinh đẹp tháo xuống cái trâm cài đầu, tóc đen như vải lụa trút xuống dưới, che phủ lên mượt mà đầu vai. Phạm Thiên cầm lấy chén sứ, nhấp một hớp trà lạnh, thoáng làm dịu cổ họng khô khốc.
“Khuynh Quốc lúc ấy đang muốn trồi lên mặt hồ để thở. Nhưng Hầu gia giữ chặt chân Khuynh Quốc, Khuynh Quốc phải như vậy thân lên thúc phụ chẳng qua là vì khí trong miệng của hắn. Đổi người khác, Khuynh Quốc cũng làm như vậy. Có phải là thúc phụ hay không, không quan hệ.” Bên kia bình phong truyền ra âm sắc đạm mạc của Khuynh Quốc.
Phạm Thiên sửng sốt một chút, mới nghe rõ giải thích chậm rãi của Khuynh Quốc. Trong lồng ngực vừa được bóng người tươi đẹp cắt đứt tức giận, lại bắt đầu rục rịch. “Khi đó ta cũng bên cạnh nàng, nàng vì cái gì không hôn ta?”
“Hầu gia cho rằng Khuynh Quốc sẽ thân với nam nhân từng thân thiết với muội muội sao?”
Phạm Thiên nghe thanh âm Khuynh Quốc lãnh đạm, trong mắt buồn bã nói: “Nói như vậy, nàng là không cho ta đụng?”
“Khuynh Quốc tự biết người nhỏ lời nhẹ, Hầu gia sẽ không để ý lời nói của Khuynh Quốc.” Bóng đen vung lên khăn vải lau sạch lấy da thịt, nhấc lên trận trận tiếng nước. “Nếu như Hầu gia khư khư cố chấp, nhiều nhất ngươi ta tranh cái cá chết lưới rách.”
Phạm Thiên phút chốc đứng dậy, lướt qua bình phong nói: “Nàng uy hiếp ta?” Nhưng nhìn qua Khuynh Quốc xích lõa trong thùng gỗ, ánh mắt của hắn không khỏi ngưng tụ.
Màu da trắng nõn, bị nước ấm huân thành phấn hồng, bọt nước dán tại da non càng không ngừng nhỏ xuống. Tóc đen cắm một cây trâm bạc, ướt sũng, dọc theo mảnh khảnh cổ, lướt qua đơn bạc sống lưng, chìm vào trong nước. Mỗi lần Khuynh Quốc vừa động, sợi tóc liền chập trùng, như um tùm u thảo. Càng hấp dẫn là đôi tuyết lê tuyết bạch kia, tại gợn sóng chập chờn nhún nhẹ, là như vậy mê lòng người. Cùng cặp tuyết lê phối hợp là nụ hoa đỏ bừng, phảng phất là bạch ngọc bảo thạch tạo hình mà thành, làm cho người đời đui mù.
Khuynh Quốc giống như không phát hiện Phạm Thiên, vịn thùng nước, cất bước ra. Không nhanh không chậm lau sạch lấy thân thể, khẽ mở cái miệng nhỏ đáp: “Không dám. Khuynh Quốc chỉ nói lời nói thật.”
Phạm Thiên dừng ở dáng người mềm mại đáng yêu của Khuynh Quốc, trong mắt dục hỏa đồ sinh. Bước nhanh đến phía trước, thân thủ chụp tới, ôm lấy vòng eo Khuynh Quốc, dán ở trước người nói: “Ta nhất định làm nàng thị tẩm, nàng muốn làm gì?” Vừa nói xong, liền cảm giác nơi cổ họng mát lạnh.
Khuynh Quốc tay phải giơ lên lưỡi dao sắc bén, dán chặt lấy cổ tiểu Hầu gia. Môi mỏng khẽ cong, hai hàng lông mày nhướn lên nói: “Hầu gia, nếu như ngài còn có mệnh tại lời nói. Có gì không thể?”
Phạm Thiên cười lạnh: “Nàng cho rằng chủy thủ gọt lê lấy được mạng của ta sao?”
“Không biết tiểu Hầu gia có từng nghe qua một câu.”
“Câu gì?”
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.” Mắt Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên bắn ra tinh quang.
Đồng tử Phạm Thiên đột nhiên co rụt lại.
Giữa lúc hai người đang đấu định hết sức căng thẳng, đột nhiên theo cửa sổ mở bay vào một cái hoa mai tiêu, thẳng đánh cánh tay phải Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc bất đắc dĩ nghiêng người né tránh. Phạm Thiên chớp lấy thời cơ, buông ra tay đặt bên cạnh eo nữ nhân, bẻ ra tay nàng cầm dao nhỏ, một tay nắm cổ Khuynh Quốc, nghiêm nghị chất vấn: “Nàng là ai?”
Khuynh Quốc trong cổ cứng lại, nhăn mày thở dốc.
Nam nhân bén nhọn ánh mắt không tự giác được xẹt qua một tia ôn nhu, tay chống chế lại chưa từng buông lỏng.
Khuynh Quốc thừa cơ nháy mắt Phạm Thiên bị mê hoặc với biểu tình thống khổ của mình, tay trái đột nhiên nhổ xuống cái trâm cài đầu, hướng mu bàn tay của nam nhân dùng sức đâm. Kịch liệt đau nhức làm nam nhân đột nhiên trì trệ, Khuynh Quốc nâng chân đá của đối phương đầu gối, bụng, ngực ba chỗ hiểm. Khi nam nhân thu tay lại, thoát ra khống chế.
“Đừng nhúc nhích!” Khuynh Quốc đưa trâm bạc vấy máu, đặt lên trên cổ, rất có thái độ ngươi làm khó dễ ta.
Ngạnh bức cũng chỉ có thể tìm được một thi thể sao? Phạm Thiên nheo mắt, nhìn Khuynh Quốc cử động hình đồ tự sát, dở khóc dở cười. Khuynh Quốc quyết không phải hạng người hời hợt, chớp mắt thay đổi vị trí hoàn cảnh xấu, lấy được lập trường bằng nhau. Thậm chí, làm người ở thế thượng phong có cực khổ. Phạm Thiên không buông cảnh giác, dứt khoát dựa vào tường, kéo xuống vạt áo ôm miệng vết thương ở tay trái. “Nàng không phải Khuynh Quốc.”
Khuynh Quốc dựa tường, lạnh lùng nhìn Phạm Thiên nói: “Ta là ai, tiểu Hầu gia nên so với Khuynh Quốc càng minh bạch mới đúng.”
Phạm Thiên với mất đi quyền khống chế, có chút bất đắc dĩ. Mục quang do sa trường luyện lợi hại, con mắt sáng ngời nhìn đôi mắt trong vắt của Khuynh Quốc. Làm gì được đây, không chiếm được nữ nhân nửa điểm chột dạ lùi bước, nam nhân nhún nhún vai nói: “Có lẽ nàng muốn thử qua nhà tù Hầu phủ.”
“Nếu như Hầu gia cảm thấy thế, vậy thì dẫn đường.” Khuynh Quốc nhìn chằm chằm vào nam nhân, đề phòng mỗi thời mỗi khắc sẽ đột kích. “Khuynh Quốc quên nói cho Hầu gia, ta là người thích mềm không thích cứng. Hầu gia nghĩ tại trên mình Khuynh Quốc lấy được cái gì, tự nhiên nên nói thẳng ra, cần gì che giấu. Hầu gia chẳng lẽ cái này cũng không biết rõ?”
Phạm Thiên cười khổ nghĩ, hắn từng cưỡi ngựa chinh chiến, thắng được hiển hách nổi danh, Hoàng Thượng phong làm Tuấn Thiên Hầu. Nào nghĩ mấy ngày nay lại bị một nữ nhân chiếm được thượng phong. Khuynh Quốc trước mặt quả thật là Khuynh Quốc hắn biết, thê tử kết tóc của hắn sao?
Phạm Thiên để tay lên ngực, con mắt màu đen của chậm rãi nhìn Khuynh Quốc mỗi một tấc lõa lộ da thịt. Cẩn thận xem xét trên khuôn mặt, hết lần này tới lần khác dùng kiên nghị thần sắc sắc bén như dao, phong bế tất cả biểu lộ của nàng. Muốn từ mặt nàng nhìn ra chút gì đó, sợ là khó càng thêm khó. “Được, ta không bức nàng. Buông cây trâm, cẩn thận làm thương thân thể.”
Khuynh Quốc dung nhan cẩn thận, nhân tâm biến ảo, mỉm cười. Đi về hướng Phạm Thiên, tư thái mềm mại, dán lên ngực bụng nam nhân, đè ép hai tay của đối phương. Miệng hướng tới, sát qua môi sợ run của nam tử, dời qua bên tai nói khẽ: “Thu hồi chủy thủ trong ngực ngài, cây trâm của ta chính là không có mắt .”
Giây lát sau, trâm bạc trên tay trái Khuynh Quốc đã để lên dương huyệt trên đầu Phạm Thiên. So thân hình, lực lượng, võ nghệ mà nói, giờ phút này đều không thể cùng nam tử địch nổi. Truy đuổi chiến vẫn còn so sánh được một hai, vật lộn sợ chỉ có thúc thủ chịu trói. Ra hạ sách này là vạn bất đắc dĩ. Khuynh Quốc đánh cuộc, đánh cuộc nam nhân do dự một chớp mắt, nàng sẽ thắng.
Lại bị nàng xem thấu. Phạm Thiên sau khi kinh ngạc buông ra cánh tay trên ngực, sờ lên vòng eo trơn mềm của Khuynh Quốc. Đột nhiên, nâng lên cổ của nàng, cúi mặt xuống, hôn sâu lên cánh môi Khuynh Quốc. Thật lâu, mới mở mắt rút lui, hứng thú nói: “Sau này nàng hôn nam nhân bao lần, ta liền hôn nàng mấy lần.”
Phạm Thiên buông ra hai tay bắt ép Khuynh Quốc, vì nàng phủ lên áo mỏng, chậm rãi dạo bước ra cửa phòng. Đương lúc muốn bước ra đi, hắn quay đầu lại nói: “Bất luận nàng là ai, nàng đều là của ta.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Khuynh Quốc nghĩ, nếu như kiếp trước của nàng sẽ không phải sống khổ như vậy. Có lẽ có thể nói cho tiểu Hầu gia nàng không phải là Khuynh Quốc chân chính. Đáng tiếc, nhân tâm khó lường, nàng không muốn mạo hiểm. Khuynh Quốc nâng lên chén trà, súc súc miệng nói: “Xuân Phong, đổi nước.”
Tỳ nữ thuần thục làm xong, nối nhau lui ra. Khuynh Quốc bước vào thùng tắm lần nữa, tẩy đi một thân mồ hôi. Ngoài cửa sổ bóng cây phiêu diêu, chiếu lên mặt nước ấm áp một vòng trăng tròn, Khuynh Quốc lấy tay đánh tan bóng trăng, hờ hững mỉm cười. Có lẽ bị giam cầm trong thâm viện Hầu phủ, nam nhân một ngày nào đó có thể có được thân thể Khuynh Quốc. Nhưng muốn tâm của nàng, giống như trăng trong nước này, hao hết tâm tư, cũng là công dã tràng.
Giờ Tuất một khắc, tiệc tối ở Lê Viên đã xong. Khuynh Quốc cầm sách, ở bên cạnh ánh nến yên lặng đọc. Phạm Thiên lẳng lặng đánh giá Khuynh Quốc, ngồi xuống đã hai khắc, không có chút ý tứ nào đứng dậy. Nghe người gõ mõ cầm canh Hầu phủ, đã qua giờ Hợi. Khuynh Quốc nhẹ nhàng buông quyển sách, phân phó Xuân Phong bên cạnh. “Múc nước, ta muốn tắm rửa.”
“Dạ.”
Đợi Xuân Phong lui ra, Khuynh Quốc rời mắt, nhìn về phía Phạm Thiên, nhẹ nói. “Hầu gia, thỉnh di giá."
Lông mày Phạm Thiên nheo lại, đưa mắt nhìn chằm chằm Khuynh Quốc. “Ta là phu quân của nàng, đáng lý nên cùng nàng cùng giường chung gối. Vì sao phải đi?”
“Tiểu Hầu gia, Khuynh Quốc chỉ là không muốn làm thế thân của muội muội.” Khuynh Quốc nâng chung trà, nhướn mày lên nói: “Thế gian mỹ nhân nhiều như mây, chỉ nói Xuân Hạ Thu Đông tứ tỳ, Khuynh Quốc so cũng không bằng. Hầu gia cần gì ủy khuất chính mình?”
Phạm Thiên thẳng lưng tựa trên ghế dựa, đồng tử vừa chuyển nói: “Trong mắt của ta, các nàng ấy cũng không bằng nàng.”
Tiểu hầu gia cho rằng nói như vậy thì mình sẽ để mặc hắn chỉ trích sao? Khuynh Quốc mỉm cười, rũ xuống mi mắt nói: “Hầu gia, Khuynh Quốc cho rằng lưỡng tình tương duyệt mới có thể cùng giường.”
Phạm Thiên hừ lạnh nói: “Phu nhân cho rằng vi phu không thích ngươi?”
“Cùng tiểu Hầu gia không quan hệ.” Khuynh Quốc khép lại chén, đem chén sứ đặt lên mặt bàn, ngạo nghễ nhìn Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc cùng Hầu gia chẳng qua là người dưng. Cùng giường mà ngủ, Khuynh Quốc thực khó nghe mệnh.”
“Ha ha ha, hay cho câu người dưng!” Phạm Thiên giận quá thành cười, quát hỏi: “Tô Khuynh Quốc, nàng là phu nhân ta cưới hỏi đàng hoàng. Tối hôm qua trên tiệc cưới nàng mở miệng một tiếng phu quân, chẳng lẽ là ta nghe lầm?”
Khuynh Quốc thu lại mặt cười, nghi hoặc nhìn qua Phạm Thiên nói: “Khuynh Quốc từng nói cho Hầu gia, ta đã quên rất nhiều sự. Là Hầu gia dặn dò Khuynh Quốc gọi người là phu quân, không phải sao?”
Khuynh Quốc tránh nặng tìm nhẹ trả lời, làm Phạm Thiên đáy lòng lại là một hồi bốc hỏa. “Nàng gọi ta là phu quân, nên minh bạch ta là trượng phu của nàng! Người dưng cái gì? Hoặc là nàng cho rằng Phạm Thiên ta không bằng Phạm Bất Mộng sao?”
“Việc này cùng thúc phụ có quan hệ gì đâu?”
Phạm Thiên nhớ tới việc ở đáy hồ sau giờ Ngọ, không khỏi càng tức giận hơn, quát: “Nếu như nàng không nghĩ như vậy, vì sao tại trước mặt ta thân thiết với Phạm Bất Mộng?”
Khuynh Quốc không nói, đợi Xuân Phong sau tấm bình phong dọn xong thùng gỗ, rót vào nước ấm. Nàng đứng dậy bước hướng thùng nước, lui ra la quần, thoát khỏi bố vớ, nâng lên chân ngọc tuyết đáng yêu đưa vào nước ấm.
Phạm Thiên vẫy lui tả hữu, nhìn chằm chằm vào bóng người trên bình phong. Nữ nhi mảnh khảnh vòng eo, mềm mại tay ngọc, thon dài thân thể dưới ánh nến mờ nhạt là thanh nhã như vậy. Khi bóng hình xinh đẹp tháo xuống cái trâm cài đầu, tóc đen như vải lụa trút xuống dưới, che phủ lên mượt mà đầu vai. Phạm Thiên cầm lấy chén sứ, nhấp một hớp trà lạnh, thoáng làm dịu cổ họng khô khốc.
“Khuynh Quốc lúc ấy đang muốn trồi lên mặt hồ để thở. Nhưng Hầu gia giữ chặt chân Khuynh Quốc, Khuynh Quốc phải như vậy thân lên thúc phụ chẳng qua là vì khí trong miệng của hắn. Đổi người khác, Khuynh Quốc cũng làm như vậy. Có phải là thúc phụ hay không, không quan hệ.” Bên kia bình phong truyền ra âm sắc đạm mạc của Khuynh Quốc.
Phạm Thiên sửng sốt một chút, mới nghe rõ giải thích chậm rãi của Khuynh Quốc. Trong lồng ngực vừa được bóng người tươi đẹp cắt đứt tức giận, lại bắt đầu rục rịch. “Khi đó ta cũng bên cạnh nàng, nàng vì cái gì không hôn ta?”
“Hầu gia cho rằng Khuynh Quốc sẽ thân với nam nhân từng thân thiết với muội muội sao?”
Phạm Thiên nghe thanh âm Khuynh Quốc lãnh đạm, trong mắt buồn bã nói: “Nói như vậy, nàng là không cho ta đụng?”
“Khuynh Quốc tự biết người nhỏ lời nhẹ, Hầu gia sẽ không để ý lời nói của Khuynh Quốc.” Bóng đen vung lên khăn vải lau sạch lấy da thịt, nhấc lên trận trận tiếng nước. “Nếu như Hầu gia khư khư cố chấp, nhiều nhất ngươi ta tranh cái cá chết lưới rách.”
Phạm Thiên phút chốc đứng dậy, lướt qua bình phong nói: “Nàng uy hiếp ta?” Nhưng nhìn qua Khuynh Quốc xích lõa trong thùng gỗ, ánh mắt của hắn không khỏi ngưng tụ.
Màu da trắng nõn, bị nước ấm huân thành phấn hồng, bọt nước dán tại da non càng không ngừng nhỏ xuống. Tóc đen cắm một cây trâm bạc, ướt sũng, dọc theo mảnh khảnh cổ, lướt qua đơn bạc sống lưng, chìm vào trong nước. Mỗi lần Khuynh Quốc vừa động, sợi tóc liền chập trùng, như um tùm u thảo. Càng hấp dẫn là đôi tuyết lê tuyết bạch kia, tại gợn sóng chập chờn nhún nhẹ, là như vậy mê lòng người. Cùng cặp tuyết lê phối hợp là nụ hoa đỏ bừng, phảng phất là bạch ngọc bảo thạch tạo hình mà thành, làm cho người đời đui mù.
Khuynh Quốc giống như không phát hiện Phạm Thiên, vịn thùng nước, cất bước ra. Không nhanh không chậm lau sạch lấy thân thể, khẽ mở cái miệng nhỏ đáp: “Không dám. Khuynh Quốc chỉ nói lời nói thật.”
Phạm Thiên dừng ở dáng người mềm mại đáng yêu của Khuynh Quốc, trong mắt dục hỏa đồ sinh. Bước nhanh đến phía trước, thân thủ chụp tới, ôm lấy vòng eo Khuynh Quốc, dán ở trước người nói: “Ta nhất định làm nàng thị tẩm, nàng muốn làm gì?” Vừa nói xong, liền cảm giác nơi cổ họng mát lạnh.bg-ssp-{height:px}
Khuynh Quốc tay phải giơ lên lưỡi dao sắc bén, dán chặt lấy cổ tiểu Hầu gia. Môi mỏng khẽ cong, hai hàng lông mày nhướn lên nói: “Hầu gia, nếu như ngài còn có mệnh tại lời nói. Có gì không thể?”
Phạm Thiên cười lạnh: “Nàng cho rằng chủy thủ gọt lê lấy được mạng của ta sao?”
“Không biết tiểu Hầu gia có từng nghe qua một câu.”
“Câu gì?”
“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.” Mắt Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên bắn ra tinh quang.
Đồng tử Phạm Thiên đột nhiên co rụt lại.
Giữa lúc hai người đang đấu định hết sức căng thẳng, đột nhiên theo cửa sổ mở bay vào một cái hoa mai tiêu, thẳng đánh cánh tay phải Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc bất đắc dĩ nghiêng người né tránh. Phạm Thiên chớp lấy thời cơ, buông ra tay đặt bên cạnh eo nữ nhân, bẻ ra tay nàng cầm dao nhỏ, một tay nắm cổ Khuynh Quốc, nghiêm nghị chất vấn: “Nàng là ai?”
Khuynh Quốc trong cổ cứng lại, nhăn mày thở dốc.
Nam nhân bén nhọn ánh mắt không tự giác được xẹt qua một tia ôn nhu, tay chống chế lại chưa từng buông lỏng.
Khuynh Quốc thừa cơ nháy mắt Phạm Thiên bị mê hoặc với biểu tình thống khổ của mình, tay trái đột nhiên nhổ xuống cái trâm cài đầu, hướng mu bàn tay của nam nhân dùng sức đâm. Kịch liệt đau nhức làm nam nhân đột nhiên trì trệ, Khuynh Quốc nâng chân đá của đối phương đầu gối, bụng, ngực ba chỗ hiểm. Khi nam nhân thu tay lại, thoát ra khống chế.
“Đừng nhúc nhích!” Khuynh Quốc đưa trâm bạc vấy máu, đặt lên trên cổ, rất có thái độ ngươi làm khó dễ ta.
Ngạnh bức cũng chỉ có thể tìm được một thi thể sao? Phạm Thiên nheo mắt, nhìn Khuynh Quốc cử động hình đồ tự sát, dở khóc dở cười. Khuynh Quốc quyết không phải hạng người hời hợt, chớp mắt thay đổi vị trí hoàn cảnh xấu, lấy được lập trường bằng nhau. Thậm chí, làm người ở thế thượng phong có cực khổ. Phạm Thiên không buông cảnh giác, dứt khoát dựa vào tường, kéo xuống vạt áo ôm miệng vết thương ở tay trái. “Nàng không phải Khuynh Quốc.”
Khuynh Quốc dựa tường, lạnh lùng nhìn Phạm Thiên nói: “Ta là ai, tiểu Hầu gia nên so với Khuynh Quốc càng minh bạch mới đúng.”
Phạm Thiên với mất đi quyền khống chế, có chút bất đắc dĩ. Mục quang do sa trường luyện lợi hại, con mắt sáng ngời nhìn đôi mắt trong vắt của Khuynh Quốc. Làm gì được đây, không chiếm được nữ nhân nửa điểm chột dạ lùi bước, nam nhân nhún nhún vai nói: “Có lẽ nàng muốn thử qua nhà tù Hầu phủ.”
“Nếu như Hầu gia cảm thấy thế, vậy thì dẫn đường.” Khuynh Quốc nhìn chằm chằm vào nam nhân, đề phòng mỗi thời mỗi khắc sẽ đột kích. “Khuynh Quốc quên nói cho Hầu gia, ta là người thích mềm không thích cứng. Hầu gia nghĩ tại trên mình Khuynh Quốc lấy được cái gì, tự nhiên nên nói thẳng ra, cần gì che giấu. Hầu gia chẳng lẽ cái này cũng không biết rõ?”
Phạm Thiên cười khổ nghĩ, hắn từng cưỡi ngựa chinh chiến, thắng được hiển hách nổi danh, Hoàng Thượng phong làm Tuấn Thiên Hầu. Nào nghĩ mấy ngày nay lại bị một nữ nhân chiếm được thượng phong. Khuynh Quốc trước mặt quả thật là Khuynh Quốc hắn biết, thê tử kết tóc của hắn sao?
Phạm Thiên để tay lên ngực, con mắt màu đen của chậm rãi nhìn Khuynh Quốc mỗi một tấc lõa lộ da thịt. Cẩn thận xem xét trên khuôn mặt, hết lần này tới lần khác dùng kiên nghị thần sắc sắc bén như dao, phong bế tất cả biểu lộ của nàng. Muốn từ mặt nàng nhìn ra chút gì đó, sợ là khó càng thêm khó. “Được, ta không bức nàng. Buông cây trâm, cẩn thận làm thương thân thể.”
Khuynh Quốc dung nhan cẩn thận, nhân tâm biến ảo, mỉm cười. Đi về hướng Phạm Thiên, tư thái mềm mại, dán lên ngực bụng nam nhân, đè ép hai tay của đối phương. Miệng hướng tới, sát qua môi sợ run của nam tử, dời qua bên tai nói khẽ: “Thu hồi chủy thủ trong ngực ngài, cây trâm của ta chính là không có mắt .”
Giây lát sau, trâm bạc trên tay trái Khuynh Quốc đã để lên dương huyệt trên đầu Phạm Thiên. So thân hình, lực lượng, võ nghệ mà nói, giờ phút này đều không thể cùng nam tử địch nổi. Truy đuổi chiến vẫn còn so sánh được một hai, vật lộn sợ chỉ có thúc thủ chịu trói. Ra hạ sách này là vạn bất đắc dĩ. Khuynh Quốc đánh cuộc, đánh cuộc nam nhân do dự một chớp mắt, nàng sẽ thắng.
Lại bị nàng xem thấu. Phạm Thiên sau khi kinh ngạc buông ra cánh tay trên ngực, sờ lên vòng eo trơn mềm của Khuynh Quốc. Đột nhiên, nâng lên cổ của nàng, cúi mặt xuống, hôn sâu lên cánh môi Khuynh Quốc. Thật lâu, mới mở mắt rút lui, hứng thú nói: “Sau này nàng hôn nam nhân bao lần, ta liền hôn nàng mấy lần.”
Phạm Thiên buông ra hai tay bắt ép Khuynh Quốc, vì nàng phủ lên áo mỏng, chậm rãi dạo bước ra cửa phòng. Đương lúc muốn bước ra đi, hắn quay đầu lại nói: “Bất luận nàng là ai, nàng đều là của ta.” Dứt lời, xoay người rời đi.
Khuynh Quốc nghĩ, nếu như kiếp trước của nàng sẽ không phải sống khổ như vậy. Có lẽ có thể nói cho tiểu Hầu gia nàng không phải là Khuynh Quốc chân chính. Đáng tiếc, nhân tâm khó lường, nàng không muốn mạo hiểm. Khuynh Quốc nâng lên chén trà, súc súc miệng nói: “Xuân Phong, đổi nước.”
Tỳ nữ thuần thục làm xong, nối nhau lui ra. Khuynh Quốc bước vào thùng tắm lần nữa, tẩy đi một thân mồ hôi. Ngoài cửa sổ bóng cây phiêu diêu, chiếu lên mặt nước ấm áp một vòng trăng tròn, Khuynh Quốc lấy tay đánh tan bóng trăng, hờ hững mỉm cười. Có lẽ bị giam cầm trong thâm viện Hầu phủ, nam nhân một ngày nào đó có thể có được thân thể Khuynh Quốc. Nhưng muốn tâm của nàng, giống như trăng trong nước này, hao hết tâm tư, cũng là công dã tràng.