Tối hôm qua, chuyện Toàn Giả vô lễ với Khuynh Quốc, bị Phạm Thiên trục xuất khỏi Hầu phủ tất cả chúng bộc đều biết được. Hôm nay lại gặp Khuynh Quốc nghiêm trị người Tô gia, Phạm Thiên không có chút nào trách cứ. Lúc ấy nô bộc có mặt đều thất kinh, đợi chủ tử rời đi, nguyên một đám đi khắp nơi truyền tin.
Không đến sau thời gian một chén trà, cả nô bộc Hầu phủ đối với Khuynh Quốc là vừa kính vừa sợ. Khuynh Quốc lúc mới gả đến, Phạm Thiên đối với nàng ôn hoà, ngược lại với Khuynh Thành ngày càng sủng ái. Nào biết mới qua ba tháng, Phạm Thiên lại đối với Khuynh Quốc dần dần động tâm.
Trong mắt chúng bộc, Khuynh Quốc ít nói, yêu thích yên tĩnh. Ai ngờ một khi làm nàng tức giận, thủ đoạn kia không phải người thường có thể chịu được. Huống chi phía sau nàng còn có Hầu gia làm chỗ dựa. Bọn nha hoàn từng bất kính với Khuynh Quốc kinh sợ, mỗi kẻ đều không dám tái phạm, cúi đầu làm người.
Khuynh Quốc mệnh tiểu tỳ xếp đặt giường tại bên cạnh ao hoa sen, cho lui tả hữu. Nàng nằm tại giường trúc, đắp chăn mỏng, rảnh rỗi đọc sách cuốn. Chợt nghe trong rừng truyền đến tiếng đi lại, lúc xa lúc gần, Khuynh Quốc tiện tay buông sách. Tiếp theo trong nháy mắt, nàng bị người ôm chặt vào trong ngực. “Xem ra Phạm gia khắp nơi đều là bí đạo. Nhưng thúc phụ dám ở dưới ban ngày ban mặt cùng ta gặp gỡ, thực ngoài sở liệu của Khuynh Quốc.”
Phạm Bất Mộng ngửi ngửi nữ nhi hương ở cổ Khuynh Quốc, cười khổ nói: “Sao lại đem ngựa đưa trả về?”
Khuynh Quốc liếc Phạm Bất Mộng, nói: “Nhãn tuyến của ngươi không có bẩm báo sao? Ngựa của ta bị đánh .”
Phạm Bất Mộng câu dẫn ra khóe môi, đôi mắt mỉm cười. “Yên tâm, ta đã sai người xem qua vết thương của hắc mã, chỉ là chút ít thương thế ngoài da.”
Khuynh Quốc yên lặng, dựa vào lồng ngực Phạm Bất Mộng, hỏi: “Có phải Tô Phóng đến chỗ ngươi?”
“Làm sao nàng đoán được?” Phạm Bất Mộng ngạc nhiên nói.
Khuynh Quốc hừ cười, nói: “Nếu như có người trả lại tư sinh nữ nhi cho ngươi, cũng dâng lên vạn lượng vàng, ngươi sẽ quên hắn sao?” Ánh mắt Khuynh Quốc dao động tại phía trên trùng trùng lá sen, lạnh nhạt nhìn xem khung cảnh trong hồ. “Chỉ sợ hôm qua hắn tại khách đường liền ước gì cùng ngươi ôn chuyện.”
Phạm Bất Mộng ôm Khuynh Quốc, cười khẽ. “Tô Phóng tìm ta là muốn mượn bạc.”
“Ngươi cho?”
Bất Mộng lắc đầu. “Tô gia mười năm qua đối đãi nàng còn không bằng nha hoàn. Ta sao có thể cho hắn tiện nghi?”
Khuynh Quốc tay phải nâng lên, khẽ chạm lên cánh môi, trầm tư một lát hỏi: “Ngươi có tai mắt ở Tô gia?”
Thần sắc Phạm Bất Mộng cứng lại. “Nàng trách ta đem nàng đưa đi Tô phủ, hại nàng bị mười năm ủy khuất cũng không mang nàng rời đi sao?”
Khuynh Quốc cười mỉa nói: “Thân mình Khuynh Quốc cũng không tránh khỏi việc đó. Dựa vào sở liệu của ta, năm đó Lan di đến Hầu phủ, thời cơ trùng hợp để cho ta thành một khối thịt béo người người tranh chấp. Ngươi tiễn ta đi Tô phủ tựa như đem thịt béo để vào tủ chén. Tuy ai cũng có thể đánh mở cửa gỗ để lấy thịt, nhưng không có một người dám động thủ trước, trở thành bia ngắm.”
Khuynh Quốc cảm giác cánh tay quấn tại bên hông thoáng buộc chặt, đạm mạc nhất tiếu. “Nếu ngươi không tiễn ta đi Yên Châu, Khuynh Quốc ở lại Hầu phủ sẽ sống không đến cập kê. Còn nữa, mệnh dựa vào chính mình mà sống, trách ngươi có tác dụng gì?”
Phạm Bất Mộng nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp. “Tô Phóng đến Tĩnh Châu có lẽ không chỉ vì việc của Khuynh Thành.”
“Ta biết rõ.” Dứt lời, Khuynh Quốc nghe được trên đường nhỏ đi thông sương phòng cạnh ao hoa sen truyền đến bước chân dồn dập. Nàng bề bộn đẩy Bất Mộng ra, nhấc lên chăn mỏng, nhỏ giọng nói: “Vào đi.”
Phạm Bất Mộng cùng Khuynh Quốc liếc nhau, lập tức co thân chui vào chăn gấm. Khuynh Quốc mặt không đổi sắc sửa sang lại chăn mền, vừa lúc Xuân Phong ra khỏi con đường nhỏ, bước nhanh về phía Khuynh Quốc bẩm báo: “Phu nhân, Tô lão gia cầu kiến.”
Tính ra, hắn cũng nên đến đây. Khuynh Quốc âm thầm gật đầu, hỏi thăm:“Hầu gia đâu?”
Xuân Phong nói chi tiết: “Chủ tử cùng Khuynh Thành tiểu thư xem chẩn.”
Khuynh Quốc cầm lấy quyển sách, lật ra một tờ, phân phó nói: “Mời hắn vào.”
“Dạ.” Xuân Phong lĩnh mệnh mà đi.
Khuynh Quốc mở ra chăn mỏng, nhẹ nhàng đá một chân Phạm Bất Mộng. “Ngươi đi đi.”
Phạm Bất Mộng ngẩng đầu, giảo cười nói:“Ta như thế nào yên tâm để nàng cùng một chỗ với Tô Phóng?”
“Chỉ sợ Phạm Thiên vẫn chưa yên tâm ta cùng với ngươi một ở chỗ đi!” Khuynh Quốc nghĩ đẩy ra cánh tay Phạm Bất Mộng ôm ở eo nàng, lại bị nam nhân cuốn chặt lấy. “Buông tay.”
Không Mộng ẩn đi tiếu ý, nghiêm mặt nói: “Nàng đang để ý Phạm Thiên?”
“Có liên quan gì tới ngươi?”
Phạm Bất Mộng bắt lấy cổ tay Khuynh Quốc, ôn nhu nói: “Ta nói rồi, ta thích nàng.”
Đuôi lông mày Khuynh Quốc nhướn lên, mỉm cười nói: “Ta cũng từng nói qua, nói miệng không bằng chứng.”
“Hay ta đây dùng hành động.” Phạm Bất Mộng tà vọng khởi động hai tay, hướng lên thân thể Khuynh Quốc, môi mỏng dán lên miệng nhỏ của nàng, hôn một cái.
Khuynh Quốc nghe tiếng bước chân lại vang lên trên đường nhỏ, kéo chăn gấm đắp lên đầu Phạm Bất Mộng, hung hăng đè xuống. Thầm mắng Phạm Bất Mộng uổng phí miệng lưỡi của nàng. Khuynh Quốc quét đi tức giận trong lòng, đưa mắt nhìn về phía người tới.
Tô Phóng kiêu căng ngẩng lên đầu, nện bước chữ bát hướng Khuynh Quốc, đặt mông ngồi trên tọa ỷ nha hoàn bưng lên, nhếch chân bắt chéo nói: “Ta có chút ít sự muốn nói, bảo nô tỳ lui ra.”
Khuynh Quốc hướng Xuân Phong phất phất tay, bọn nha hoàn phúc thân lui xuống.
Tô Phóng thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Như thế này, ngươi đi bồi tội với nương, muội muội của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi thành đại phu nhân liền có thể khi dễ người Tô gia!”
Khuynh Quốc nhìn Tô Phóng, cười hỏi: “Không biết Tô lão gia muốn Khuynh Quốc bồi tội như thế nào?”
Tô Phóng sờ lên râu, hai mắt loang loáng. “Hừ! Ngươi hôm nay phạm tội ngỗ nghịch, đem ngươi đánh chết cũng không đủ! Nhưng ta nể mặt mũi Hầu gia, tha cho ngươi khỏi chết. Cho nương của ngươi đánh lên năm trăm roi, lại bồi ngàn vạn lượng vàng mới được.”
“Tô lão gia nói đùa, Khuynh Quốc nào có ngàn vạn lượng vàng có thể bồi cùng ngươi?”
Tô Phóng trừng mắt, phẫn nộ quát: “Tiểu tiện nhân, dám gạt ta? Khuynh Thành cái gì đều nói cho ta biết. Người ngươi mang cự bảo, dám trộm giấu! Nói, ngươi đem tiền trộm được ở Tô phủ ta mang đi đâu?” Tô Phóng vỗ bàn trà, thóa mạ. “Cẩn thận ta cáo thượng Quan phủ, trị ngươi tội ăn cắp! Tiểu tiện nhân, uổng ta nuôi lớn ngươi.”
Khuynh Quốc khó nhịn tiếu ý, xuy trào nói: “Nghe nói Tô lão gia là Yên Châu danh sĩ, không có nghĩ thô bỉ như thế. Xin hỏi, có biết ghi mẫu đơn kiện? Nếu không biết phủ nha ở đâu, sáng mai ta cho người đưa ngươi đi.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy!” Tô Phóng chỉ Khuynh Quốc, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng. Hắn là danh sĩ, đã hữu danh vô thực. Giờ phút này bị Khuynh Quốc nói mỉa, hắn có thể nào dễ dàng tha thứ?
“Tô Phóng!” Khuynh Quốc quát lạnh nói: “Ta gọi ngươi một tiếng Tô lão gia là quá khách khí. Ngày nay ta là Hầu gia phu nhân, ngươi chẳng qua là một kẻ áo vải. Lại tại chủ nhà nói ẩu nói tả, ngươi có biết là buồn cười lắm không?”
“Ngươi, ngươi...” Ngón tay Tô Phóng run rẩy, cổ trướng má phình, một hơi nghẹn tại trong lòng, nào nói được ra lời nói nào?
Khuynh Quốc nhìn Tô Phóng mặt tái nhợt, khiển trách. “Ngươi không có bằng chứng cáo trạng Hầu gia phu nhân, cẩn thận bị tội vu khống.”
Tô Phóng vỗ ngực, định thần nói: “Ngươi đừng đắc ý, Hầu gia thích Khuynh Thành. Trong bụng của Khuynh Thành đã có tiểu thế tử, ngươi cứ đợi đến lúc bị bỏ đi!”
“Thế sao?” Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn Phạm Thiên sau lưng Tô Phóng, nhàn nhạt hỏi: “Phu quân. Tô lão gia nói ngài muốn bỏ Khuynh Quốc, có việc này sao?”
Phạm Thiên tới khi nào? Tô Phóng nghe vậy thái dương phát ra mồ hôi lạnh, càng không ngừng dùng ống tay áo chà lau.
Phạm Thiên chậm rãi đi về hướng Khuynh Quốc, dựa vào bên giường nàng ngồi trên, nắm lấy ngón tay ngọc thon dài. Hắn lẳng lặng nhìn Tô Phóng, trầm giọng nói: “Xem như nể tình, ta gọi ngươi một tiếng nhạc phụ. Ngươi đừng khi dễ nàng không có mẫu thân, nếu ta lại nghe được một câu bất kính, đừng trách Phạm mỗ trở mặt.”
“Chẳng lẽ ngươi không cần Khuynh Thành ?” Tô Phóng chất vấn. “Trong bụng Khuynh Thành còn có cốt nhục của ngươi.”
Phạm Thiên mặt lạnh lùng, thở dài. “Trong bụng Khuynh Thành không phải hài tử của ta.”
Tô Phóng quát hỏi: “Ngươi muốn không nhận trách nhiệm?”
“Ta không phải ngươi!”
Tô Phóng nhớ tới mẫu thân Khuynh Quốc, không khỏi thần sắc khẽ biến.
“Trước khi Khuynh Thành trở lại Yên Châu, ta không muốn nàng chưa gả đã sinh tử, cho nàng uống sẩy thai dược. Nàng cũng không biết chuyện đó.” Phạm Thiên giận dữ nói: “Lần này Khuynh Thành mang thai, từ xa ngàn dặm mà đến. Ta không muốn nàng trở thành trò cười lần nữa mới nạp nàng làm thiếp. Tình cảm trước đây của ta đối với nàng không giả, nhưng đừng nghĩ ta sẽ vì nàng mà hưu thê.”
Tô Phóng vẻ mặt trắng bệch, nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu nói không ra lời.
Phạm Thiên dùng khóe mắt liếc Tô Phóng, nói: “Cốt nhục trong bụng nàng là của ai, các ngươi nên rõ ràng nhất mới đúng. Nếu nàng không chịu nổi Khuynh Quốc, các ngươi mang nàng trở lại Yên Châu đi.”
“Cái này...” Tô Phóng mắt thấy hôn sự sắp tan, vội vàng vì nữ nhi giải vây. “Khuynh Thành làm như vậy là vì đệ đệ của nàng! Đệ đệ của nàng đắc tội quyền quý, bị hạ ngục. Không người có thể cứu, chỉ có thể dựa vào hiền tế .”
Phạm Thiên lãnh trào. “Cho nên nàng liền bò lên trên giường nam nhân, có thai đổ đến trên đầu ta?”
Tô Phóng cứng họng, không phản bác được.
“Ta hiểu Khuynh Thành, nàng không sẽ không vì đệ đệ mà làm loại sự tình này.” Phạm Thiên chuyển qua nhìn Khuynh Quốc, dừng ở cặp mắt bình thản kia, nói: “Nàng là vì chính mình.”
“Hiền tế, ngươi đừng thấy chết mà không cứu! Ta chỉ có một đứa con trai.” Tô Phóng hướng Phạm Bất Mộng cầu tài không thành, cây cỏ cứu mạng cuối cùng này hắn chết cũng không buông tay.
Phạm Thiên nghi hoặc nói: “Vì sao không đi cầu Yên Châu quận thủ? Hắn không phải là phu nhân quý tôn sao?”
Tô Phóng vẻ mặt đưa đám nói: “Hắn trước đó vài ngày bị giáng chức .”
“Hiền đệ đắc tội với ai?”
“Nữ nhi của quận bá Yên Châu.” Tô Phóng đau đớn thầm nghĩ: “Tiểu nhi chỉ là khinh bạc vài câu, nào nghĩ đã đi xuống ngục, còn bị động hình. Hiền tế, ngươi nhất định phải cứu cứu hắn!”
Phạm Thiên tâm niệm vừa chuyển, rắc mồi câu. “Ngươi đem Khuynh Thành mang về Yên Châu, sau này đừng có lại đến phủ ta. Ta sẽ cứu một mạng của hắn.”
“Việc này...” Tô Phóng vốn định đem Khuynh Thành gả vào Hầu phủ, từ nay về sau có chỗ dựa vào. Lại cứu ra nhi tử, cướp lấy bảo trên mình Khuynh Quốc. Lúc này đâu chịu ứng thừa. Nhưng lại sợ Phạm Thiên vung tay không quản, chỉ phải hàm hồ gật đầu. Gượng cười cáo từ, đi chếch viện cùng Lưu Thị thương nghị.
Đến khi Tô Phóng xám xịt cáo lui, Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên nghi vấn: “Ngươi cho rằng hắn sẽ thủ tín?”
“Đương nhiên sẽ không.” Đáp lời là không phải Phạm Thiên, mà là Phạm Bất Mộng nhấc lên chăn mền đứng dậy.
“Tại sao là ngươi?”
Tối hôm qua, chuyện Toàn Giả vô lễ với Khuynh Quốc, bị Phạm Thiên trục xuất khỏi Hầu phủ tất cả chúng bộc đều biết được. Hôm nay lại gặp Khuynh Quốc nghiêm trị người Tô gia, Phạm Thiên không có chút nào trách cứ. Lúc ấy nô bộc có mặt đều thất kinh, đợi chủ tử rời đi, nguyên một đám đi khắp nơi truyền tin.
Không đến sau thời gian một chén trà, cả nô bộc Hầu phủ đối với Khuynh Quốc là vừa kính vừa sợ. Khuynh Quốc lúc mới gả đến, Phạm Thiên đối với nàng ôn hoà, ngược lại với Khuynh Thành ngày càng sủng ái. Nào biết mới qua ba tháng, Phạm Thiên lại đối với Khuynh Quốc dần dần động tâm.
Trong mắt chúng bộc, Khuynh Quốc ít nói, yêu thích yên tĩnh. Ai ngờ một khi làm nàng tức giận, thủ đoạn kia không phải người thường có thể chịu được. Huống chi phía sau nàng còn có Hầu gia làm chỗ dựa. Bọn nha hoàn từng bất kính với Khuynh Quốc kinh sợ, mỗi kẻ đều không dám tái phạm, cúi đầu làm người.
Khuynh Quốc mệnh tiểu tỳ xếp đặt giường tại bên cạnh ao hoa sen, cho lui tả hữu. Nàng nằm tại giường trúc, đắp chăn mỏng, rảnh rỗi đọc sách cuốn. Chợt nghe trong rừng truyền đến tiếng đi lại, lúc xa lúc gần, Khuynh Quốc tiện tay buông sách. Tiếp theo trong nháy mắt, nàng bị người ôm chặt vào trong ngực. “Xem ra Phạm gia khắp nơi đều là bí đạo. Nhưng thúc phụ dám ở dưới ban ngày ban mặt cùng ta gặp gỡ, thực ngoài sở liệu của Khuynh Quốc.”
Phạm Bất Mộng ngửi ngửi nữ nhi hương ở cổ Khuynh Quốc, cười khổ nói: “Sao lại đem ngựa đưa trả về?”
Khuynh Quốc liếc Phạm Bất Mộng, nói: “Nhãn tuyến của ngươi không có bẩm báo sao? Ngựa của ta bị đánh .”
Phạm Bất Mộng câu dẫn ra khóe môi, đôi mắt mỉm cười. “Yên tâm, ta đã sai người xem qua vết thương của hắc mã, chỉ là chút ít thương thế ngoài da.”
Khuynh Quốc yên lặng, dựa vào lồng ngực Phạm Bất Mộng, hỏi: “Có phải Tô Phóng đến chỗ ngươi?”
“Làm sao nàng đoán được?” Phạm Bất Mộng ngạc nhiên nói.
Khuynh Quốc hừ cười, nói: “Nếu như có người trả lại tư sinh nữ nhi cho ngươi, cũng dâng lên vạn lượng vàng, ngươi sẽ quên hắn sao?” Ánh mắt Khuynh Quốc dao động tại phía trên trùng trùng lá sen, lạnh nhạt nhìn xem khung cảnh trong hồ. “Chỉ sợ hôm qua hắn tại khách đường liền ước gì cùng ngươi ôn chuyện.”
Phạm Bất Mộng ôm Khuynh Quốc, cười khẽ. “Tô Phóng tìm ta là muốn mượn bạc.”
“Ngươi cho?”
Bất Mộng lắc đầu. “Tô gia mười năm qua đối đãi nàng còn không bằng nha hoàn. Ta sao có thể cho hắn tiện nghi?”
Khuynh Quốc tay phải nâng lên, khẽ chạm lên cánh môi, trầm tư một lát hỏi: “Ngươi có tai mắt ở Tô gia?”
Thần sắc Phạm Bất Mộng cứng lại. “Nàng trách ta đem nàng đưa đi Tô phủ, hại nàng bị mười năm ủy khuất cũng không mang nàng rời đi sao?”
Khuynh Quốc cười mỉa nói: “Thân mình Khuynh Quốc cũng không tránh khỏi việc đó. Dựa vào sở liệu của ta, năm đó Lan di đến Hầu phủ, thời cơ trùng hợp để cho ta thành một khối thịt béo người người tranh chấp. Ngươi tiễn ta đi Tô phủ tựa như đem thịt béo để vào tủ chén. Tuy ai cũng có thể đánh mở cửa gỗ để lấy thịt, nhưng không có một người dám động thủ trước, trở thành bia ngắm.”
Khuynh Quốc cảm giác cánh tay quấn tại bên hông thoáng buộc chặt, đạm mạc nhất tiếu. “Nếu ngươi không tiễn ta đi Yên Châu, Khuynh Quốc ở lại Hầu phủ sẽ sống không đến cập kê. Còn nữa, mệnh dựa vào chính mình mà sống, trách ngươi có tác dụng gì?”
Phạm Bất Mộng nhìn ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong ánh mắt lộ vẻ phức tạp. “Tô Phóng đến Tĩnh Châu có lẽ không chỉ vì việc của Khuynh Thành.”
“Ta biết rõ.” Dứt lời, Khuynh Quốc nghe được trên đường nhỏ đi thông sương phòng cạnh ao hoa sen truyền đến bước chân dồn dập. Nàng bề bộn đẩy Bất Mộng ra, nhấc lên chăn mỏng, nhỏ giọng nói: “Vào đi.”
Phạm Bất Mộng cùng Khuynh Quốc liếc nhau, lập tức co thân chui vào chăn gấm. Khuynh Quốc mặt không đổi sắc sửa sang lại chăn mền, vừa lúc Xuân Phong ra khỏi con đường nhỏ, bước nhanh về phía Khuynh Quốc bẩm báo: “Phu nhân, Tô lão gia cầu kiến.”
Tính ra, hắn cũng nên đến đây. Khuynh Quốc âm thầm gật đầu, hỏi thăm:“Hầu gia đâu?”
Xuân Phong nói chi tiết: “Chủ tử cùng Khuynh Thành tiểu thư xem chẩn.”
Khuynh Quốc cầm lấy quyển sách, lật ra một tờ, phân phó nói: “Mời hắn vào.”
“Dạ.” Xuân Phong lĩnh mệnh mà đi.
Khuynh Quốc mở ra chăn mỏng, nhẹ nhàng đá một chân Phạm Bất Mộng. “Ngươi đi đi.”
Phạm Bất Mộng ngẩng đầu, giảo cười nói:“Ta như thế nào yên tâm để nàng cùng một chỗ với Tô Phóng?”
“Chỉ sợ Phạm Thiên vẫn chưa yên tâm ta cùng với ngươi một ở chỗ đi!” Khuynh Quốc nghĩ đẩy ra cánh tay Phạm Bất Mộng ôm ở eo nàng, lại bị nam nhân cuốn chặt lấy. “Buông tay.”
Không Mộng ẩn đi tiếu ý, nghiêm mặt nói: “Nàng đang để ý Phạm Thiên?”
“Có liên quan gì tới ngươi?”
Phạm Bất Mộng bắt lấy cổ tay Khuynh Quốc, ôn nhu nói: “Ta nói rồi, ta thích nàng.”
Đuôi lông mày Khuynh Quốc nhướn lên, mỉm cười nói: “Ta cũng từng nói qua, nói miệng không bằng chứng.”
“Hay ta đây dùng hành động.” Phạm Bất Mộng tà vọng khởi động hai tay, hướng lên thân thể Khuynh Quốc, môi mỏng dán lên miệng nhỏ của nàng, hôn một cái.
Khuynh Quốc nghe tiếng bước chân lại vang lên trên đường nhỏ, kéo chăn gấm đắp lên đầu Phạm Bất Mộng, hung hăng đè xuống. Thầm mắng Phạm Bất Mộng uổng phí miệng lưỡi của nàng. Khuynh Quốc quét đi tức giận trong lòng, đưa mắt nhìn về phía người tới.
Tô Phóng kiêu căng ngẩng lên đầu, nện bước chữ bát hướng Khuynh Quốc, đặt mông ngồi trên tọa ỷ nha hoàn bưng lên, nhếch chân bắt chéo nói: “Ta có chút ít sự muốn nói, bảo nô tỳ lui ra.”
Khuynh Quốc hướng Xuân Phong phất phất tay, bọn nha hoàn phúc thân lui xuống.
Tô Phóng thỏa mãn gật gật đầu, nói: “Như thế này, ngươi đi bồi tội với nương, muội muội của ngươi. Đừng tưởng rằng ngươi thành đại phu nhân liền có thể khi dễ người Tô gia!”bg-ssp-{height:px}
Khuynh Quốc nhìn Tô Phóng, cười hỏi: “Không biết Tô lão gia muốn Khuynh Quốc bồi tội như thế nào?”
Tô Phóng sờ lên râu, hai mắt loang loáng. “Hừ! Ngươi hôm nay phạm tội ngỗ nghịch, đem ngươi đánh chết cũng không đủ! Nhưng ta nể mặt mũi Hầu gia, tha cho ngươi khỏi chết. Cho nương của ngươi đánh lên năm trăm roi, lại bồi ngàn vạn lượng vàng mới được.”
“Tô lão gia nói đùa, Khuynh Quốc nào có ngàn vạn lượng vàng có thể bồi cùng ngươi?”
Tô Phóng trừng mắt, phẫn nộ quát: “Tiểu tiện nhân, dám gạt ta? Khuynh Thành cái gì đều nói cho ta biết. Người ngươi mang cự bảo, dám trộm giấu! Nói, ngươi đem tiền trộm được ở Tô phủ ta mang đi đâu?” Tô Phóng vỗ bàn trà, thóa mạ. “Cẩn thận ta cáo thượng Quan phủ, trị ngươi tội ăn cắp! Tiểu tiện nhân, uổng ta nuôi lớn ngươi.”
Khuynh Quốc khó nhịn tiếu ý, xuy trào nói: “Nghe nói Tô lão gia là Yên Châu danh sĩ, không có nghĩ thô bỉ như thế. Xin hỏi, có biết ghi mẫu đơn kiện? Nếu không biết phủ nha ở đâu, sáng mai ta cho người đưa ngươi đi.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi dám cùng ta nói chuyện như vậy!” Tô Phóng chỉ Khuynh Quốc, tức giận đến sắc mặt đỏ bừng. Hắn là danh sĩ, đã hữu danh vô thực. Giờ phút này bị Khuynh Quốc nói mỉa, hắn có thể nào dễ dàng tha thứ?
“Tô Phóng!” Khuynh Quốc quát lạnh nói: “Ta gọi ngươi một tiếng Tô lão gia là quá khách khí. Ngày nay ta là Hầu gia phu nhân, ngươi chẳng qua là một kẻ áo vải. Lại tại chủ nhà nói ẩu nói tả, ngươi có biết là buồn cười lắm không?”
“Ngươi, ngươi...” Ngón tay Tô Phóng run rẩy, cổ trướng má phình, một hơi nghẹn tại trong lòng, nào nói được ra lời nói nào?
Khuynh Quốc nhìn Tô Phóng mặt tái nhợt, khiển trách. “Ngươi không có bằng chứng cáo trạng Hầu gia phu nhân, cẩn thận bị tội vu khống.”
Tô Phóng vỗ ngực, định thần nói: “Ngươi đừng đắc ý, Hầu gia thích Khuynh Thành. Trong bụng của Khuynh Thành đã có tiểu thế tử, ngươi cứ đợi đến lúc bị bỏ đi!”
“Thế sao?” Khuynh Quốc lạnh lùng nhìn Phạm Thiên sau lưng Tô Phóng, nhàn nhạt hỏi: “Phu quân. Tô lão gia nói ngài muốn bỏ Khuynh Quốc, có việc này sao?”
Phạm Thiên tới khi nào? Tô Phóng nghe vậy thái dương phát ra mồ hôi lạnh, càng không ngừng dùng ống tay áo chà lau.
Phạm Thiên chậm rãi đi về hướng Khuynh Quốc, dựa vào bên giường nàng ngồi trên, nắm lấy ngón tay ngọc thon dài. Hắn lẳng lặng nhìn Tô Phóng, trầm giọng nói: “Xem như nể tình, ta gọi ngươi một tiếng nhạc phụ. Ngươi đừng khi dễ nàng không có mẫu thân, nếu ta lại nghe được một câu bất kính, đừng trách Phạm mỗ trở mặt.”
“Chẳng lẽ ngươi không cần Khuynh Thành ?” Tô Phóng chất vấn. “Trong bụng Khuynh Thành còn có cốt nhục của ngươi.”
Phạm Thiên mặt lạnh lùng, thở dài. “Trong bụng Khuynh Thành không phải hài tử của ta.”
Tô Phóng quát hỏi: “Ngươi muốn không nhận trách nhiệm?”
“Ta không phải ngươi!”
Tô Phóng nhớ tới mẫu thân Khuynh Quốc, không khỏi thần sắc khẽ biến.
“Trước khi Khuynh Thành trở lại Yên Châu, ta không muốn nàng chưa gả đã sinh tử, cho nàng uống sẩy thai dược. Nàng cũng không biết chuyện đó.” Phạm Thiên giận dữ nói: “Lần này Khuynh Thành mang thai, từ xa ngàn dặm mà đến. Ta không muốn nàng trở thành trò cười lần nữa mới nạp nàng làm thiếp. Tình cảm trước đây của ta đối với nàng không giả, nhưng đừng nghĩ ta sẽ vì nàng mà hưu thê.”
Tô Phóng vẻ mặt trắng bệch, nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu nói không ra lời.
Phạm Thiên dùng khóe mắt liếc Tô Phóng, nói: “Cốt nhục trong bụng nàng là của ai, các ngươi nên rõ ràng nhất mới đúng. Nếu nàng không chịu nổi Khuynh Quốc, các ngươi mang nàng trở lại Yên Châu đi.”
“Cái này...” Tô Phóng mắt thấy hôn sự sắp tan, vội vàng vì nữ nhi giải vây. “Khuynh Thành làm như vậy là vì đệ đệ của nàng! Đệ đệ của nàng đắc tội quyền quý, bị hạ ngục. Không người có thể cứu, chỉ có thể dựa vào hiền tế .”
Phạm Thiên lãnh trào. “Cho nên nàng liền bò lên trên giường nam nhân, có thai đổ đến trên đầu ta?”
Tô Phóng cứng họng, không phản bác được.
“Ta hiểu Khuynh Thành, nàng không sẽ không vì đệ đệ mà làm loại sự tình này.” Phạm Thiên chuyển qua nhìn Khuynh Quốc, dừng ở cặp mắt bình thản kia, nói: “Nàng là vì chính mình.”
“Hiền tế, ngươi đừng thấy chết mà không cứu! Ta chỉ có một đứa con trai.” Tô Phóng hướng Phạm Bất Mộng cầu tài không thành, cây cỏ cứu mạng cuối cùng này hắn chết cũng không buông tay.
Phạm Thiên nghi hoặc nói: “Vì sao không đi cầu Yên Châu quận thủ? Hắn không phải là phu nhân quý tôn sao?”
Tô Phóng vẻ mặt đưa đám nói: “Hắn trước đó vài ngày bị giáng chức .”
“Hiền đệ đắc tội với ai?”
“Nữ nhi của quận bá Yên Châu.” Tô Phóng đau đớn thầm nghĩ: “Tiểu nhi chỉ là khinh bạc vài câu, nào nghĩ đã đi xuống ngục, còn bị động hình. Hiền tế, ngươi nhất định phải cứu cứu hắn!”
Phạm Thiên tâm niệm vừa chuyển, rắc mồi câu. “Ngươi đem Khuynh Thành mang về Yên Châu, sau này đừng có lại đến phủ ta. Ta sẽ cứu một mạng của hắn.”
“Việc này...” Tô Phóng vốn định đem Khuynh Thành gả vào Hầu phủ, từ nay về sau có chỗ dựa vào. Lại cứu ra nhi tử, cướp lấy bảo trên mình Khuynh Quốc. Lúc này đâu chịu ứng thừa. Nhưng lại sợ Phạm Thiên vung tay không quản, chỉ phải hàm hồ gật đầu. Gượng cười cáo từ, đi chếch viện cùng Lưu Thị thương nghị.
Đến khi Tô Phóng xám xịt cáo lui, Khuynh Quốc nhìn Phạm Thiên nghi vấn: “Ngươi cho rằng hắn sẽ thủ tín?”
“Đương nhiên sẽ không.” Đáp lời là không phải Phạm Thiên, mà là Phạm Bất Mộng nhấc lên chăn mền đứng dậy.
“Tại sao là ngươi?”