Người bán mình làm nô đều mong có được việc thoải mái. Ngoại viện Hầu phủ sự vụ nặng nề, không ít nô dịch nhìn cảnh tượng hậu viện mà thèm. Nhưng nha hoàn trong viện lại ngóng trông có một chủ tử tốt, ít bị đánh chửi một chút.
Diệp Liên hạ táng đã được hơn một tháng. Phạm Thiên lúc nhàn hạ đều đi dạo cùng Thu Sương, Khuynh Thành, coi như đã quên Khuynh Quốc. Tỳ nữ trong viên đều bị giam cầm tại thâm viện, chỉ có thể nói chuyện phiếm với nhau. Các nàng nói Thu Sương được sủng ái, nói Khuynh Thành khiêu khích, bàn luận chuyện Khuynh Quốc trầm mặc...
Trong câu chuyện đều là đố kỵ nha hoàn trong Hà Viên. Không thể nghi ngờ Khuynh Quốc là chủ tử vô cùng tốt để hầu hạ, thay đồ rửa mặt đều tự tay làm, bữa ăn cũng chưa bao giờ bắt bẻ. So với ba thị thiếp Khuynh Quốc càng được lòng người. Tỳ nữ thường ca ngợi Khuynh Quốc vô dục vô cầu mới đúng là phong phạm của đại phu nhân. Nào biết được tính toán trong lòng Khuynh Quốc.
Một tháng qua, Phạm Thiên gặp dịp thì đến chơi, Xảo nhi thêm dầu rót dấm, trong nhà Lưu Thị thúc giục, ánh mắt Khuynh Thành dần dần chuyển hướng Thu Sương. Không người quấy rầy, thời gian Khuynh Quốc luyện công tăng lên, nội lực vững bước vào tầng ba. Khuynh Quốc tự định giá dùng công lực bây giờ ra khỏi Hầu phủ có được không.
Nàng muốn đi, nhưng không phải giờ phút này. Đông Tuyết, Tô Phóng, Diệp Liên chết, hiển nhiên có người muốn nàng chết . Đông Tuyết, Diệp Liên không đề cập tới, Tô Phóng vì sao lại chết? Vì hung thủ muốn dẫn dắt Phạm Thiên rời đi, để lại nàng một mình? Giả thuyết này quá mức gượng ép, nếu nàng và Phạm Thiên cùng nhau đi, một tấc cũng không rời thì sao? Còn nữa, Tô Phóng chết ở nhà xí, đi tiểu đêm chỗ không người như thế, ai có thể biết được?
Nàng từng cùng Phạm Thiên đối chiến ở phòng tắm, tên bắn vào từ ngoài cửa sổ. Bởi vậy có thể đoán trong Hầu phủ có trạm gác ngầm. Nhưng vì sao hung thủ mấy lần đắc thủ xuất nhập lại không có người phát giác? Có thể thấy đối phương biết rõ tình hình trong Hầu phủ, hoặc hắn có biện pháp đi tự nhiên, giống như... bí đạo.
Khuynh Quốc cũng nghĩ theo mặt khác, Phạm Thiên có lẽ sớm biết được hung thủ là ai, lại dùng nàng làm mồi nhử, dẫn đối phương ra tay, phá mê sự ở Hà Viên. Tất nhiên tính cả bí mật trên người nàng.
Có một chuyện, Khuynh Quốc vẫn để ý. Phạm Thiên nói Khuynh Thành biết trên người Khuynh Quốc có bảo là vì Khuynh Thành hỏi nhiều quá, hắn trả lời qua loa như vậy. Kỳ thật, chỉ sợ hắn thử Khuynh Thành. Dù sao, Khuynh Quốc cũng ở Tô phủ mười năm. Trong nhiều năm ai cũng có khả năng nói ra miệng, hoặc là từng có cử động làm cho người khác nghi ngờ.
Tí tách.
Đồng hồ nước bằng đồng chỉ qua giờ Hợi, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trúc vang vang. Khuynh Quốc khép quyển sách trong tay, thoát y nhập giường. Nàng gối lên cánh tay của mình, nghĩ đến Phạm Thiên tưởng nàng yêu thích sách vở quá nhiều, không khỏi cong lên khóe miệng.
Đối với Khuynh Quốc mà nói, ra khỏi Hầu phủ không khó. Nhưng việc ở Điều quốc nàng lại hoàn toàn không biết gì cả, sao tránh được bị Phạm Thiên đuổi bắt? Đọc sách mặc dù không thể phát tài, lại sẽ nói cho nàng biết nhân văn địa lý, dân phong tập tục. Mỗi lần nàng làm việc đều phải nắm chắc mười phần, mặc dù trong mười phần kia có quá nhiều chuyện xấu.
Điều quốc hiện nay dùng tơ lụa, sứ men xanh, lợi khí nổi tiếng các nước. Hai mươi năm trước, dùng giấy vàng thay trúc cuốn, thuật tạo giấy này bí mật không truyền ra ngoài, hại các nước ngấp nghé vạn phần. Cho nên trăm năm qua, biên cảnh tranh chấp lớn nhỏ nhiều không kể xiết. Nhưng Điều quốc xưa nay binh hùng tướng mạnh, các nước láng giềng không làm gì được. Điều Quốc đông gần biển, nam có hai nước Màn Ca, Lỗ Lỗ. Phía tây cùng Cát Luân giao giới, chính giữa có tiểu quốc Đơn Đạt. Phía bắc là Thiên Sơn...
Ai?
Nhàn nhạt mùi máu tươi chặt đứt suy nghĩ của Khuynh Quốc. Nàng đứng dậy xem xét chỗ bí đạo, trong nháy mắt cửa đá hạ xuống, nàng thấy khuôn mặt tươi cười của Phạm Bất Mộng.
Khuynh Quốc ngưng mi, nghi hoặc nói: “Ngươi đi chiến trường?”
Phạm Bất Mộng thu lại ý cười, quan sát mặt Khuynh Quốc, hỏi: “Chiến trường? Ta chẳng phải ở mộng viên sao? Khuynh Quốc sao lại nói như thế?”
“Phạm Bất Mộng, gạt người không giấu diếm được chính mình.” Khuynh Quốc nói. “Diệp Liên hạ độc giết ta, việc này Phạm Thiên sẽ không để cho người truyền ra ngoài Hầu phủ. Nhưng thân tín ngươi xếp vào trong phủ sao lại không biết việc này? Nếu như ngươi biết được, ta không tin ngươi không đến ra vẻ ân cần. Trừ phi ngươi không ở mộng viên, không ở Tĩnh Châu.”
“Vậy vì sao nàng lại đoán ta đi chiến trường?” Phạm Bất Mộng nhẹ nhàng ngồi lên đầu giường, lưng tựa gối gặng hỏi.
Khuynh Quốc nhìn Bất Mộng, nói: “Ta ngửi được mùi huyết tinh, cùng sát ý đầy người ngươi chưa tẩy đi.”
Quanh thân Phạm Bất Mộng có đầy nhàn nhạt đấu khí, Khuynh Quốc biết rõ đó là chiến hồn. Trăm ngàn vạn chiến tướng sa trường ngưng tụ ý chí, nổi trống, giục ngựa, vung đao... Địch ta trong lúc đó chỉ vì một chữ, ‘Thắng’. Khuynh Quốc lăn lộn sa trường bao nhiêu năm, nghe thấy mục khí chiến trường, sao đoán sai được lai lịch của Phạm Bất Mộng.
Huyết tinh, sát ý? Phạm Bất Mộng không thể nào biết được, lòng nghi ngờ có phải là Phạm Thiên đem chuyện chiến sự nói cho Khuynh Quốc. Nhưng nghĩ lại, một đôi mắt trong trẻo đang ánh vào đáy mắt của hắn. Bất Mộng lắc đầu tự giễu, một đôi mắt nhìn thấu thế sự như thế thì còn có gì không biết?
Phạm Bất Mộng trêu ghẹo nói: “Nàng biết vì sao khai chiến sao?”
“Không.” Khuynh Quốc đắp lên chăn mỏng, cười nói: “Ta mặc dù không biết nguyên do, lại biết cùng ai mà chiến.”
“A?” Phạm Bất Mộng kinh ngạc hỏi: “Nàng đoán là ai?”
“Là Thiên Sơn xâm phạm?”
Tâm thần Bất Mộng cứng lại, truy vấn: “Vì sao nàng đoán là nước Thiên Sơn? Mà không phải Lỗ Lỗ, Màn Ca, Cát Luân, Đơn Đạt? Trong các nước, binh lực của Thiên Sơn cũng không được mạnh.”
“Khuynh Quốc đâu có biết chiến lực của các quốc gia, ta là biết từ ngươi.”
“Ta?” Phạm Bất Mộng khó hiểu.
Khuynh Quốc cong môi cười, đáp.“Diệp Liên chết cách đây hơn một tháng. Muốn trong một tháng đi qua đi lại hai vùng đất, ngoại trừ nước Thiên Sơn gần Tĩnh Châu không còn chỗ nào khác.”
Nghe vậy, Bất Mộng giống như cảnh tỉnh. Hắn nhịn không được môi hướng Khuynh Quốc, chóp mũi dán chóp mũi, nhìn nàng một lát, môi mỏng chậm rãi dán lên miệng nhỏ. Cánh môi ấm áp cọ xát lấy nhau, Bất Mộng nâng đầu Khuynh Quốc, đang trong lúc dùng lưỡi đẩy ra môi của nàng, hắn thấy đôi mắt trong suốt của đối phương không một chút mê loạn. Bất Mộng không khỏi cảm thấy thất vọng, buông ra miệng lưỡi, thở dài nói: “Nàng đang nghĩ gì?”
Khuynh Quốc lẳng lặng đối mặt, lạnh lùng trả lời: “Nghĩ nụ hôn của ngươi cùng nụ hôn của Phạm Thiên có gì bất đồng.”
Phạm Bất Mộng thất bại ngửa mặt lên trời mà nằm, đầy mặt đều là đau khổ dở khóc dở cười. Hắn ngày đêm chạy về Tĩnh Châu, vì một nữ nhân không hiểu phong tình của mình, thật không hiểu nên chửi hắn hay nên trách Khuynh Quốc.
Thở dài mấy tiếng, Bất Mộng nói khẽ: “Thiên Sơn lần này tới xâm phạm, binh lực hơn mười vạn. Xem ra tránh không được ác chiến. Khả năng cuối cùng sẽ là từ nửa năm đến một năm. Đông bắc biên cảnh chinh chiến, Phạm Thiên không lâu sẽ mang quân đi trước, để lại nàng một người tại Hầu phủ, ta lo lắng.”
Phạm Bất Mộng chuyển hướng Khuynh Quốc nằm nghiêng, ôm đầu nói: “Ta biết rõ nàng không muốn mượn tay người khác để ra khỏi Hầu phủ. Nhưng theo cách của Phạm Thiên, thủ vệ trong phủ sẽ càng thêm sâm nghiêm. Khuynh Quốc, tại sao nàng không tin ta một lần.” Bất Mộng kéo tay Khuynh Quốc, nói: “Ngẫm lại, Đông Tuyết, Diệp Liên chết, hung tà đều là nhằm vào nàng. Cùng ta đi thôi, nàng còn chần chờ, thật có thể giữ mạng mà rời đi sao?”
“Phạm Bất Mộng.” Khuynh Quốc nói khẽ.
“Gì vậy?”
“Ta chỉ biết ngươi họ Phạm tên Bất Mộng, là thúc phụ của Phạm Thiên. Còn lại cái gì cũng không biết.” Khuynh Quốc mắt lãnh đạm nhìn nam nhân, nói: “Sao ta dám cùng đường với ngươi?”
Phạm Bất Mộng cười khổ, thở dài: “Nói cho cùng, nàng là không tin ta. Cũng được, việc này không thể cưỡng cầu.” Bất Mộng xoay người đứng dậy, nhìn lại Khuynh Quốc, trong mắt cất giấu kiên quyết cùng không muốn.
“Xin dừng bước.” Khuynh Quốc đứng lên, xuống giường mặc thêm quần áo, hướng Phạm Bất Mộng mời. “Ngươi từ chiến trường mà đến vì cứu Khuynh Quốc. Mặc dù ta cự tuyệt Bất Mộng, nhưng cảm giác được một mảnh thâm tình. Điều quốc chiến loạn, chắc hẳn Bất Mộng ít ngày nữa tương ly. Không bằng để Khuynh Quốc cùng ngươi đi trong viện một chút, xem minh nguyệt tinh không đêm nay, cũng không uổng một lần Bất Mộng hồi phủ.”
Khuynh Quốc nói chuyện hóa mở nhan sắc lạnh lùng của Phạm Bất Mộng. Hắn cúi đầu than nhẹ, bước nhanh đuổi kịp.
Bước ra khỏi phòng ngủ, bốn phía sân tối om, bọn nha hoàn sớm đã ngủ. Khuynh Quốc, Bất Mộng xuyên qua cổng vòm, bước chậm đi trong con đường nhỏ đến ao hoa sen.
“Bất Mộng, ngươi nghe qua một bài thơ sao?” Trong bóng đêm yên lặng, Khuynh Quốc mở miệng.
Phạm Bất Mộng nhìn Khuynh Quốc, hỏi: “Thơ ta đọc qua không ít, không biết nàng hỏi bài thơ nào?”
Khuynh Quốc chậm rãi đọc.
"Hoa sen hồng
Lá sen lục
Muốn biết Hà Viên mê
Đi đi tìm Khuynh Quốc
Hoàng là kim
Bạch là ngân
Muốn tiền tài viên mãn
Đem Khuynh Quốc thú thê."
Sau khi Phạm Bất Mộng nghe xong, nửa ngày không nói gì.
Khuynh Quốc liếc Bất Mộng, nói: “Thơ là thơ hay, lại có thể muốn mạng người.”
“Bài thơ này ta chưa từng nghe qua.” Phạm Bất Mộng ôm cánh tay trầm tư, nói: “Trong thơ có kim có ngân, còn có mê sự ở Hà Viên... Chẳng lẽ Phạm Thiên vì bài thơ này mà cưới nàng?”
Khuynh Quốc nhìn Bất Mộng thần tình oán giận, cười nói: “Theo Phạm Thiên nói, bài thơ này là mẫu thân hắn viết. Hắn cho rằng phá mê sự Hà Viên sẽ biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn.” Khuynh Quốc nhìn ánh mắt Phạm Bất Mộng, hỏi thăm: “Lời của hắn ngươi tin không?”
“Việc này...”
Phạm Bất Mộng không đáp, Khuynh Quốc cũng không thèm để ý, hỏi: “Bất Mộng, mẫu thân Phạm Thiên cùng Lan di chết như thế nào?”
“Ta chỉ biết bị thương tại cổ, trúng kịch độc mà mất mạng. Nghe người khám nghiệm tử thi của Hầu phủ nói, cùng nguyên nhân chết của Tô Phóng giống nhau.”
Khuynh Quốc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chê cười. “Ta nhìn chữ viết trong bài thơ cũng không phải được viết trong lúc sống chết trước mắt. Huống chi theo như ngươi nói, Hầu gia phu nhân hẳn là rắn cắn mà chết, đó là một vết thương trí mạng. Đối với hai câu ‘Muốn biết Hà Viên mê, Đi đi tìm Khuynh Quốc', nếu bàn về cái chết của Hầu gia phu nhân, chẳng lẽ không phải là biết trước sao?” Khuynh Quốc cúi đầu, cười nói: “Trừ phi, mê sự Hà Viên trong bài thơ kia không chỉ đến nguyên nhân cái chết của mẫu thân Phạm Thiên, hoặc bài thơ này không phải mẫu thân hắn viết.”
“Nàng cho rằng là ai đã làm?” Phạm Bất Mộng ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi, Phạm Thiên, Nguyệt Lung, Phạm Trần, Phạm Khảm Bích, Vương phu nhân, Cảnh Quốc công, tất cả người biết rõ chuyện cũ cũng đều có thể. Thậm chí là hung thủ, hoặc Hầu gia phu nhân đã chết kia.” Khuynh Quốc hướng Phạm Bất Mộng, tiếu ý lạnh nhạt. “Ta sao lại đoán vậy chắc ngươi biết rõ.”
Đang là cuối thu, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng dường như cát trắng chiếu trên mặt hồ. Mặt hồ bệnh trạng mà lại rất đẹp, rừng lá sen trùng trùng phiêu diêu, núi quái thạch lởm chởm trong ao, cùng mặt hồ lăn tăn xanh thẳm dưới ánh sáng bạc. Vẻ đẹp của Hà Viên càng hiện rõ, so với ban ngày càng thêm vẻ thần bí, yêu dị, đẹp đến mê hoặc lòng người.
“Bất Mộng, vào ngày thảm án Hà Viên xảy ra năm đó, ngươi tìm được ta ở đâu?” Khuynh Quốc chậm rãi dạo bước, bỗng nhiên xoay người hỏi.
Phạm Bất Mộng hơi ngạc nhiên, cái cằm chỉ hướng rừng cây rậm rạp, đáp: “Trên cỏ trong rừng.”
Khuynh Quốc vuốt cằm, nói: “Hầu phủ không phải là mộng viên, ta cũng không phải là nha hoàn của ngươi. Ngươi đi vào hậu viện Hầu phủ như thế nào, đưa ta đi Yên Châu làm sao?”
Bất Mộng đi theo phía sau, nhìn Khuynh Quốc, nói: “Hầu phủ phu nhân chết, Hầu gia chết sớm. Trong phủ chỉ còn lại Phạm Thiên, Nguyệt Lung tuổi còn nhỏ. Nô bộc bẩm báo Lão Tước gia, tức là phụ thân của ta. Phụ thân dẫn ta vào Hà Viên, cũng theo ý ta đưa nàng vào Tô phủ.”
“Thì ra là thế, cảm tạ ngươi giải tỏa nghi vấn cho ta.”
Ánh trăng sáng tỏa đi khắp nơi, Khuynh Quốc mặc một bộ thúy y bước bên cạnh bờ, tóc dài như thác nước thiếp thân bay múa, dung nhập trong sương mù mỏng mảnh. Phạm Bất Mộng cảm giác Khuynh Quốc thật khó lường, giống như đưa tay liền có thể chạm vào, rồi lại giống như gần nhau trong gang tấc mà cách xa biển trời.
Khuynh Quốc thưởng thức cảnh đẹp, đứng im thật lâu, con mắt yên tĩnh hướng Bất Mộng, nói: “Khuynh Quốc chẳng qua là một kẻ nữ lưu, vì cái gì ngươi không được dẫn ta đi? Một hai lần hỏi thăm có thể là vì thủ tín với ta. Nhưng cứ hỏi mãi lại không khỏi có cảm giác bẩn thỉu.”
“Ta muốn hỏi ngươi, vì sao lễ ngộ ta như vậy?” Khuynh Quốc nhìn thẳng Phạm Bất Mộng, lạnh lùng nói: “Bởi vì ta là Hầu gia phu nhân, bởi vì thân thể của ta giấu bí mật, hay là bởi vì ta chính là kẻ giữ hồn ngọc?”
Phạm Bất Mộng chăm chú nhìn Khuynh Quốc, duỗi tay ra, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn là một khối ngọc bích vỡ nát. “Ta quan tâm đến nàng không phải vì nàng là thê tử của Phạm Thiên. Mê sự trên người nàng ta cũng không muốn biết. Mà hồn ngọc vốn là ta tặng cho nàng.”
Khuynh Quốc lắc đầu, cười nói: “Phạm Bất Mộng, ngươi đã không nói một câu nói thật. Ta cũng không có hứng cùng ngươi đi dạo nữa, ngươi đi đi.”
Bất Mộng cúi đầu thở dài, nhìn Khuynh Quốc thật sâu, cũng không rời bước.
“Không chiếm được, chính là dù có phải phá hủy cũng không thể để cho người bên ngoài lấy được.” Khuynh Quốc mắt lạnh nhìn, nói: “Ngươi nghĩ vậy, chính là thua.”
Con ngươi đen của Phạm Bất Mộng kịch liệt co rút lại, đáy lòng kinh hãi đến cực điểm, không ngờ lại ẩn ẩn mang theo một tia hoan hỉ. Hắn âm thầm thở phào một cái, lạnh nhạt nói: “Ta không rõ ý của nàng.”
“Phạm Bất Mộng, ta vốn chẳng có hứng cùng ngươi nửa đêm rảnh rỗi đi dạo.” Khuynh Quốc mặt hướng Bất Mộng, đạm mạc nói: “Ta sở dĩ mời ngươi đi cùng, là vì ngươi động sát cơ.”
Trong lòng Phạm Bất Mộng cứng lại, nhưng lại im lặng không nói.
“Điều quốc khai chiến, ngươi vì sao đến chiến trường, ngươi dùng thân phận gì mà đến, ta không biết được. Nhưng ngươi vội vàng hồi phủ muốn mang ta đi, chắc chắn là sau này ngươi không rảnh lo việc ở Hầu phủ nữa. Đơn giản, ngươi muốn tranh một chuyến, thuận ngươi thì sống nghịch ngươi thì chết, có phải không?” Khóe miệng Khuynh Quốc cong lên, cười mỉa mai nói: “Ngươi sợ ta bị người khác sử dụng như thế sao? Như vậy, chẳng qua ngươi cũng là hạng người nhát gan.”
“Khuynh Quốc...”
Khuynh Quốc cũng không muốn nghe gì thêm, đưa lưng về phía Bất Mộng, nói: “Vì sao hung thủ muốn giết ta, ngươi tất nhiên biết được một hai. Chính là ta không đồng ý đi cùng, ngươi sẽ không nói. Phạm Bất Mộng, ngươi nói thích ta, không vì gì ngoài lý do này.”
Phạm Bất Mộng buồn khổ vô cớ, thở dài: “Lúc trước trong phòng ngủ, trước khi ta rời đi quả thật có ý giết nàng. Khuynh Quốc, tâm tư của ta dù có giấu sâu đến thế nào đều bị nàng nhìn thấu. Giữ lại nàng, có lẽ có một ngày sẽ trở thành mối họa lớn của ta.”
“Muốn giết ta, giờ phút này ra tay còn chưa muộn.”
“Lúc sẵn sàng giết nàng ta còn không có nửa phần thắng. Lúc này đã mất tiên cơ, đâu còn là đối thủ của nàng?” Khóe miệng Bất Mộng nhếch lên, đầy mặt đều là ý giễu cợt. Mục quang sắc bén nhìn theo bóng lưng Khuynh Quốc, chuyển hướng phía trên mặt hồ, nói khẽ: “Huống chi, khi ta và nàng ra khỏi phòng đã sớm có người thông báo cho Phạm Thiên đi? Ta nghĩ, hắn cũng đã đến đây.”
Phạm Bất Mộng chếch thân quay đầu, một bóng người thon dài từ đầu đường nhỏ bước chậm tới gần, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng tại mặt đối phương, lạnh lùng đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Đang lúc Khuynh Quốc, Bất Mộng nhìn về phía Phạm Thiên, đột nhiên trong rừng xuất hiện một thân ảnh mềm mại đáng yêu lao thẳng tới trong ngực Phạm Thiên. Phạm Thiên đang định đẩy ra, nhưng thấy giai nhân trong cánh tay đúng là Khuynh Thành hai mắt đang đẫm lệ. Hắn không khỏi âm thầm nhíu mày.
Phạm Thiên vừa muốn hỏi vì sao, không nghĩ Khuynh Thành ép sát vào ngực hắn khóc nỉ non, gào thét nói: “Tô gia đối Hầu gia có xấu hổ! Phạm Lang tình thâm đợi tỷ tỷ, nào biết được tỷ tỷ canh ba cùng nam nhân tư hội. Còn là thúc phụ của Hầu gia, thật sự là gia môn bất hạnh!”
“Câm miệng!” Phạm Thiên cầm cổ tay Khuynh Thành, quát lớn: “Ngươi muốn đem người đưa tới, hại Khuynh Quốc sao?”
“Không, ta...” Khuynh Thành chịu đựng đau đớn ở cổ tay, thất thần khi bị Phạm Thiên quát hỏi thô bạo.
Khuynh Thành đau lòng khó tả, tự hỏi mình, trong lòng nam nhân không có nàng sao? Mấy ngày nay ân ái là hư tình giả ý sao? Khuynh Quốc ban đêm tư hội cùng người khác cũng không phải nàng nói ngoa, vì sao lại đối với nàng nghiêm nghị dừng lại? Bảo, bảo, bảo! Chẳng lẽ ngoại trừ bảo vật trên mình Khuynh Quốc, hắn liền không để ý gì khác sao?
“Ngươi đến Hà Viên bằng cách nào?” Phạm Thiên vội hỏi Khuynh Thành, ánh mắt lại hướng Khuynh Quốc.
Khuynh Thành nức nở nói: “Từ khi mất hài nhi, tiện thiếp đêm dài khó ngủ. Thiếp thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, nhớ tới ao hoa sen trong vườn. Gặp cửa sân không khóa liền vào vườn. Vừa xem một lát, tỷ tỷ, thúc phụ liền tới.”
Tất cả cửa vườn trong hậu viện đều khóa lại vào giờ Hợi. Nếu như Khuynh Thành nói thật, vậy thì...
Ba người Phạm Thiên, Khuynh Quốc, Bất Mộng nhìn lẫn nhau, đề phòng nhìn quanh khắp nơi.
Người bán mình làm nô đều mong có được việc thoải mái. Ngoại viện Hầu phủ sự vụ nặng nề, không ít nô dịch nhìn cảnh tượng hậu viện mà thèm. Nhưng nha hoàn trong viện lại ngóng trông có một chủ tử tốt, ít bị đánh chửi một chút.
Diệp Liên hạ táng đã được hơn một tháng. Phạm Thiên lúc nhàn hạ đều đi dạo cùng Thu Sương, Khuynh Thành, coi như đã quên Khuynh Quốc. Tỳ nữ trong viên đều bị giam cầm tại thâm viện, chỉ có thể nói chuyện phiếm với nhau. Các nàng nói Thu Sương được sủng ái, nói Khuynh Thành khiêu khích, bàn luận chuyện Khuynh Quốc trầm mặc...
Trong câu chuyện đều là đố kỵ nha hoàn trong Hà Viên. Không thể nghi ngờ Khuynh Quốc là chủ tử vô cùng tốt để hầu hạ, thay đồ rửa mặt đều tự tay làm, bữa ăn cũng chưa bao giờ bắt bẻ. So với ba thị thiếp Khuynh Quốc càng được lòng người. Tỳ nữ thường ca ngợi Khuynh Quốc vô dục vô cầu mới đúng là phong phạm của đại phu nhân. Nào biết được tính toán trong lòng Khuynh Quốc.
Một tháng qua, Phạm Thiên gặp dịp thì đến chơi, Xảo nhi thêm dầu rót dấm, trong nhà Lưu Thị thúc giục, ánh mắt Khuynh Thành dần dần chuyển hướng Thu Sương. Không người quấy rầy, thời gian Khuynh Quốc luyện công tăng lên, nội lực vững bước vào tầng ba. Khuynh Quốc tự định giá dùng công lực bây giờ ra khỏi Hầu phủ có được không.
Nàng muốn đi, nhưng không phải giờ phút này. Đông Tuyết, Tô Phóng, Diệp Liên chết, hiển nhiên có người muốn nàng chết . Đông Tuyết, Diệp Liên không đề cập tới, Tô Phóng vì sao lại chết? Vì hung thủ muốn dẫn dắt Phạm Thiên rời đi, để lại nàng một mình? Giả thuyết này quá mức gượng ép, nếu nàng và Phạm Thiên cùng nhau đi, một tấc cũng không rời thì sao? Còn nữa, Tô Phóng chết ở nhà xí, đi tiểu đêm chỗ không người như thế, ai có thể biết được?
Nàng từng cùng Phạm Thiên đối chiến ở phòng tắm, tên bắn vào từ ngoài cửa sổ. Bởi vậy có thể đoán trong Hầu phủ có trạm gác ngầm. Nhưng vì sao hung thủ mấy lần đắc thủ xuất nhập lại không có người phát giác? Có thể thấy đối phương biết rõ tình hình trong Hầu phủ, hoặc hắn có biện pháp đi tự nhiên, giống như... bí đạo.
Khuynh Quốc cũng nghĩ theo mặt khác, Phạm Thiên có lẽ sớm biết được hung thủ là ai, lại dùng nàng làm mồi nhử, dẫn đối phương ra tay, phá mê sự ở Hà Viên. Tất nhiên tính cả bí mật trên người nàng.
Có một chuyện, Khuynh Quốc vẫn để ý. Phạm Thiên nói Khuynh Thành biết trên người Khuynh Quốc có bảo là vì Khuynh Thành hỏi nhiều quá, hắn trả lời qua loa như vậy. Kỳ thật, chỉ sợ hắn thử Khuynh Thành. Dù sao, Khuynh Quốc cũng ở Tô phủ mười năm. Trong nhiều năm ai cũng có khả năng nói ra miệng, hoặc là từng có cử động làm cho người khác nghi ngờ.
Tí tách.
Đồng hồ nước bằng đồng chỉ qua giờ Hợi, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trúc vang vang. Khuynh Quốc khép quyển sách trong tay, thoát y nhập giường. Nàng gối lên cánh tay của mình, nghĩ đến Phạm Thiên tưởng nàng yêu thích sách vở quá nhiều, không khỏi cong lên khóe miệng.
Đối với Khuynh Quốc mà nói, ra khỏi Hầu phủ không khó. Nhưng việc ở Điều quốc nàng lại hoàn toàn không biết gì cả, sao tránh được bị Phạm Thiên đuổi bắt? Đọc sách mặc dù không thể phát tài, lại sẽ nói cho nàng biết nhân văn địa lý, dân phong tập tục. Mỗi lần nàng làm việc đều phải nắm chắc mười phần, mặc dù trong mười phần kia có quá nhiều chuyện xấu.
Điều quốc hiện nay dùng tơ lụa, sứ men xanh, lợi khí nổi tiếng các nước. Hai mươi năm trước, dùng giấy vàng thay trúc cuốn, thuật tạo giấy này bí mật không truyền ra ngoài, hại các nước ngấp nghé vạn phần. Cho nên trăm năm qua, biên cảnh tranh chấp lớn nhỏ nhiều không kể xiết. Nhưng Điều quốc xưa nay binh hùng tướng mạnh, các nước láng giềng không làm gì được. Điều Quốc đông gần biển, nam có hai nước Màn Ca, Lỗ Lỗ. Phía tây cùng Cát Luân giao giới, chính giữa có tiểu quốc Đơn Đạt. Phía bắc là Thiên Sơn...
Ai?
Nhàn nhạt mùi máu tươi chặt đứt suy nghĩ của Khuynh Quốc. Nàng đứng dậy xem xét chỗ bí đạo, trong nháy mắt cửa đá hạ xuống, nàng thấy khuôn mặt tươi cười của Phạm Bất Mộng.
Khuynh Quốc ngưng mi, nghi hoặc nói: “Ngươi đi chiến trường?”
Phạm Bất Mộng thu lại ý cười, quan sát mặt Khuynh Quốc, hỏi: “Chiến trường? Ta chẳng phải ở mộng viên sao? Khuynh Quốc sao lại nói như thế?”
“Phạm Bất Mộng, gạt người không giấu diếm được chính mình.” Khuynh Quốc nói. “Diệp Liên hạ độc giết ta, việc này Phạm Thiên sẽ không để cho người truyền ra ngoài Hầu phủ. Nhưng thân tín ngươi xếp vào trong phủ sao lại không biết việc này? Nếu như ngươi biết được, ta không tin ngươi không đến ra vẻ ân cần. Trừ phi ngươi không ở mộng viên, không ở Tĩnh Châu.”
“Vậy vì sao nàng lại đoán ta đi chiến trường?” Phạm Bất Mộng nhẹ nhàng ngồi lên đầu giường, lưng tựa gối gặng hỏi.
Khuynh Quốc nhìn Bất Mộng, nói: “Ta ngửi được mùi huyết tinh, cùng sát ý đầy người ngươi chưa tẩy đi.”
Quanh thân Phạm Bất Mộng có đầy nhàn nhạt đấu khí, Khuynh Quốc biết rõ đó là chiến hồn. Trăm ngàn vạn chiến tướng sa trường ngưng tụ ý chí, nổi trống, giục ngựa, vung đao... Địch ta trong lúc đó chỉ vì một chữ, ‘Thắng’. Khuynh Quốc lăn lộn sa trường bao nhiêu năm, nghe thấy mục khí chiến trường, sao đoán sai được lai lịch của Phạm Bất Mộng.
Huyết tinh, sát ý? Phạm Bất Mộng không thể nào biết được, lòng nghi ngờ có phải là Phạm Thiên đem chuyện chiến sự nói cho Khuynh Quốc. Nhưng nghĩ lại, một đôi mắt trong trẻo đang ánh vào đáy mắt của hắn. Bất Mộng lắc đầu tự giễu, một đôi mắt nhìn thấu thế sự như thế thì còn có gì không biết?
Phạm Bất Mộng trêu ghẹo nói: “Nàng biết vì sao khai chiến sao?”
“Không.” Khuynh Quốc đắp lên chăn mỏng, cười nói: “Ta mặc dù không biết nguyên do, lại biết cùng ai mà chiến.”
“A?” Phạm Bất Mộng kinh ngạc hỏi: “Nàng đoán là ai?”
“Là Thiên Sơn xâm phạm?”
Tâm thần Bất Mộng cứng lại, truy vấn: “Vì sao nàng đoán là nước Thiên Sơn? Mà không phải Lỗ Lỗ, Màn Ca, Cát Luân, Đơn Đạt? Trong các nước, binh lực của Thiên Sơn cũng không được mạnh.”
“Khuynh Quốc đâu có biết chiến lực của các quốc gia, ta là biết từ ngươi.”
“Ta?” Phạm Bất Mộng khó hiểu.
Khuynh Quốc cong môi cười, đáp.“Diệp Liên chết cách đây hơn một tháng. Muốn trong một tháng đi qua đi lại hai vùng đất, ngoại trừ nước Thiên Sơn gần Tĩnh Châu không còn chỗ nào khác.”
Nghe vậy, Bất Mộng giống như cảnh tỉnh. Hắn nhịn không được môi hướng Khuynh Quốc, chóp mũi dán chóp mũi, nhìn nàng một lát, môi mỏng chậm rãi dán lên miệng nhỏ. Cánh môi ấm áp cọ xát lấy nhau, Bất Mộng nâng đầu Khuynh Quốc, đang trong lúc dùng lưỡi đẩy ra môi của nàng, hắn thấy đôi mắt trong suốt của đối phương không một chút mê loạn. Bất Mộng không khỏi cảm thấy thất vọng, buông ra miệng lưỡi, thở dài nói: “Nàng đang nghĩ gì?”
Khuynh Quốc lẳng lặng đối mặt, lạnh lùng trả lời: “Nghĩ nụ hôn của ngươi cùng nụ hôn của Phạm Thiên có gì bất đồng.”
Phạm Bất Mộng thất bại ngửa mặt lên trời mà nằm, đầy mặt đều là đau khổ dở khóc dở cười. Hắn ngày đêm chạy về Tĩnh Châu, vì một nữ nhân không hiểu phong tình của mình, thật không hiểu nên chửi hắn hay nên trách Khuynh Quốc.
Thở dài mấy tiếng, Bất Mộng nói khẽ: “Thiên Sơn lần này tới xâm phạm, binh lực hơn mười vạn. Xem ra tránh không được ác chiến. Khả năng cuối cùng sẽ là từ nửa năm đến một năm. Đông bắc biên cảnh chinh chiến, Phạm Thiên không lâu sẽ mang quân đi trước, để lại nàng một người tại Hầu phủ, ta lo lắng.”
Phạm Bất Mộng chuyển hướng Khuynh Quốc nằm nghiêng, ôm đầu nói: “Ta biết rõ nàng không muốn mượn tay người khác để ra khỏi Hầu phủ. Nhưng theo cách của Phạm Thiên, thủ vệ trong phủ sẽ càng thêm sâm nghiêm. Khuynh Quốc, tại sao nàng không tin ta một lần.” Bất Mộng kéo tay Khuynh Quốc, nói: “Ngẫm lại, Đông Tuyết, Diệp Liên chết, hung tà đều là nhằm vào nàng. Cùng ta đi thôi, nàng còn chần chờ, thật có thể giữ mạng mà rời đi sao?”
“Phạm Bất Mộng.” Khuynh Quốc nói khẽ.
“Gì vậy?”
“Ta chỉ biết ngươi họ Phạm tên Bất Mộng, là thúc phụ của Phạm Thiên. Còn lại cái gì cũng không biết.” Khuynh Quốc mắt lãnh đạm nhìn nam nhân, nói: “Sao ta dám cùng đường với ngươi?”
Phạm Bất Mộng cười khổ, thở dài: “Nói cho cùng, nàng là không tin ta. Cũng được, việc này không thể cưỡng cầu.” Bất Mộng xoay người đứng dậy, nhìn lại Khuynh Quốc, trong mắt cất giấu kiên quyết cùng không muốn.
“Xin dừng bước.” Khuynh Quốc đứng lên, xuống giường mặc thêm quần áo, hướng Phạm Bất Mộng mời. “Ngươi từ chiến trường mà đến vì cứu Khuynh Quốc. Mặc dù ta cự tuyệt Bất Mộng, nhưng cảm giác được một mảnh thâm tình. Điều quốc chiến loạn, chắc hẳn Bất Mộng ít ngày nữa tương ly. Không bằng để Khuynh Quốc cùng ngươi đi trong viện một chút, xem minh nguyệt tinh không đêm nay, cũng không uổng một lần Bất Mộng hồi phủ.”
Khuynh Quốc nói chuyện hóa mở nhan sắc lạnh lùng của Phạm Bất Mộng. Hắn cúi đầu than nhẹ, bước nhanh đuổi kịp.
Bước ra khỏi phòng ngủ, bốn phía sân tối om, bọn nha hoàn sớm đã ngủ. Khuynh Quốc, Bất Mộng xuyên qua cổng vòm, bước chậm đi trong con đường nhỏ đến ao hoa sen.
“Bất Mộng, ngươi nghe qua một bài thơ sao?” Trong bóng đêm yên lặng, Khuynh Quốc mở miệng.
Phạm Bất Mộng nhìn Khuynh Quốc, hỏi: “Thơ ta đọc qua không ít, không biết nàng hỏi bài thơ nào?”
Khuynh Quốc chậm rãi đọc.
"Hoa sen hồng
Lá sen lục
Muốn biết Hà Viên mê
Đi đi tìm Khuynh Quốcbg-ssp-{height:px}
Hoàng là kim
Bạch là ngân
Muốn tiền tài viên mãn
Đem Khuynh Quốc thú thê."
Sau khi Phạm Bất Mộng nghe xong, nửa ngày không nói gì.
Khuynh Quốc liếc Bất Mộng, nói: “Thơ là thơ hay, lại có thể muốn mạng người.”
“Bài thơ này ta chưa từng nghe qua.” Phạm Bất Mộng ôm cánh tay trầm tư, nói: “Trong thơ có kim có ngân, còn có mê sự ở Hà Viên... Chẳng lẽ Phạm Thiên vì bài thơ này mà cưới nàng?”
Khuynh Quốc nhìn Bất Mộng thần tình oán giận, cười nói: “Theo Phạm Thiên nói, bài thơ này là mẫu thân hắn viết. Hắn cho rằng phá mê sự Hà Viên sẽ biết được nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn.” Khuynh Quốc nhìn ánh mắt Phạm Bất Mộng, hỏi thăm: “Lời của hắn ngươi tin không?”
“Việc này...”
Phạm Bất Mộng không đáp, Khuynh Quốc cũng không thèm để ý, hỏi: “Bất Mộng, mẫu thân Phạm Thiên cùng Lan di chết như thế nào?”
“Ta chỉ biết bị thương tại cổ, trúng kịch độc mà mất mạng. Nghe người khám nghiệm tử thi của Hầu phủ nói, cùng nguyên nhân chết của Tô Phóng giống nhau.”
Khuynh Quốc ngẩng đầu nhìn trăng sáng, chê cười. “Ta nhìn chữ viết trong bài thơ cũng không phải được viết trong lúc sống chết trước mắt. Huống chi theo như ngươi nói, Hầu gia phu nhân hẳn là rắn cắn mà chết, đó là một vết thương trí mạng. Đối với hai câu ‘Muốn biết Hà Viên mê, Đi đi tìm Khuynh Quốc', nếu bàn về cái chết của Hầu gia phu nhân, chẳng lẽ không phải là biết trước sao?” Khuynh Quốc cúi đầu, cười nói: “Trừ phi, mê sự Hà Viên trong bài thơ kia không chỉ đến nguyên nhân cái chết của mẫu thân Phạm Thiên, hoặc bài thơ này không phải mẫu thân hắn viết.”
“Nàng cho rằng là ai đã làm?” Phạm Bất Mộng ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi, Phạm Thiên, Nguyệt Lung, Phạm Trần, Phạm Khảm Bích, Vương phu nhân, Cảnh Quốc công, tất cả người biết rõ chuyện cũ cũng đều có thể. Thậm chí là hung thủ, hoặc Hầu gia phu nhân đã chết kia.” Khuynh Quốc hướng Phạm Bất Mộng, tiếu ý lạnh nhạt. “Ta sao lại đoán vậy chắc ngươi biết rõ.”
Đang là cuối thu, trăng sáng sao thưa. Ánh trăng dường như cát trắng chiếu trên mặt hồ. Mặt hồ bệnh trạng mà lại rất đẹp, rừng lá sen trùng trùng phiêu diêu, núi quái thạch lởm chởm trong ao, cùng mặt hồ lăn tăn xanh thẳm dưới ánh sáng bạc. Vẻ đẹp của Hà Viên càng hiện rõ, so với ban ngày càng thêm vẻ thần bí, yêu dị, đẹp đến mê hoặc lòng người.
“Bất Mộng, vào ngày thảm án Hà Viên xảy ra năm đó, ngươi tìm được ta ở đâu?” Khuynh Quốc chậm rãi dạo bước, bỗng nhiên xoay người hỏi.
Phạm Bất Mộng hơi ngạc nhiên, cái cằm chỉ hướng rừng cây rậm rạp, đáp: “Trên cỏ trong rừng.”
Khuynh Quốc vuốt cằm, nói: “Hầu phủ không phải là mộng viên, ta cũng không phải là nha hoàn của ngươi. Ngươi đi vào hậu viện Hầu phủ như thế nào, đưa ta đi Yên Châu làm sao?”
Bất Mộng đi theo phía sau, nhìn Khuynh Quốc, nói: “Hầu phủ phu nhân chết, Hầu gia chết sớm. Trong phủ chỉ còn lại Phạm Thiên, Nguyệt Lung tuổi còn nhỏ. Nô bộc bẩm báo Lão Tước gia, tức là phụ thân của ta. Phụ thân dẫn ta vào Hà Viên, cũng theo ý ta đưa nàng vào Tô phủ.”
“Thì ra là thế, cảm tạ ngươi giải tỏa nghi vấn cho ta.”
Ánh trăng sáng tỏa đi khắp nơi, Khuynh Quốc mặc một bộ thúy y bước bên cạnh bờ, tóc dài như thác nước thiếp thân bay múa, dung nhập trong sương mù mỏng mảnh. Phạm Bất Mộng cảm giác Khuynh Quốc thật khó lường, giống như đưa tay liền có thể chạm vào, rồi lại giống như gần nhau trong gang tấc mà cách xa biển trời.
Khuynh Quốc thưởng thức cảnh đẹp, đứng im thật lâu, con mắt yên tĩnh hướng Bất Mộng, nói: “Khuynh Quốc chẳng qua là một kẻ nữ lưu, vì cái gì ngươi không được dẫn ta đi? Một hai lần hỏi thăm có thể là vì thủ tín với ta. Nhưng cứ hỏi mãi lại không khỏi có cảm giác bẩn thỉu.”
“Ta muốn hỏi ngươi, vì sao lễ ngộ ta như vậy?” Khuynh Quốc nhìn thẳng Phạm Bất Mộng, lạnh lùng nói: “Bởi vì ta là Hầu gia phu nhân, bởi vì thân thể của ta giấu bí mật, hay là bởi vì ta chính là kẻ giữ hồn ngọc?”
Phạm Bất Mộng chăm chú nhìn Khuynh Quốc, duỗi tay ra, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn là một khối ngọc bích vỡ nát. “Ta quan tâm đến nàng không phải vì nàng là thê tử của Phạm Thiên. Mê sự trên người nàng ta cũng không muốn biết. Mà hồn ngọc vốn là ta tặng cho nàng.”
Khuynh Quốc lắc đầu, cười nói: “Phạm Bất Mộng, ngươi đã không nói một câu nói thật. Ta cũng không có hứng cùng ngươi đi dạo nữa, ngươi đi đi.”
Bất Mộng cúi đầu thở dài, nhìn Khuynh Quốc thật sâu, cũng không rời bước.
“Không chiếm được, chính là dù có phải phá hủy cũng không thể để cho người bên ngoài lấy được.” Khuynh Quốc mắt lạnh nhìn, nói: “Ngươi nghĩ vậy, chính là thua.”
Con ngươi đen của Phạm Bất Mộng kịch liệt co rút lại, đáy lòng kinh hãi đến cực điểm, không ngờ lại ẩn ẩn mang theo một tia hoan hỉ. Hắn âm thầm thở phào một cái, lạnh nhạt nói: “Ta không rõ ý của nàng.”
“Phạm Bất Mộng, ta vốn chẳng có hứng cùng ngươi nửa đêm rảnh rỗi đi dạo.” Khuynh Quốc mặt hướng Bất Mộng, đạm mạc nói: “Ta sở dĩ mời ngươi đi cùng, là vì ngươi động sát cơ.”
Trong lòng Phạm Bất Mộng cứng lại, nhưng lại im lặng không nói.
“Điều quốc khai chiến, ngươi vì sao đến chiến trường, ngươi dùng thân phận gì mà đến, ta không biết được. Nhưng ngươi vội vàng hồi phủ muốn mang ta đi, chắc chắn là sau này ngươi không rảnh lo việc ở Hầu phủ nữa. Đơn giản, ngươi muốn tranh một chuyến, thuận ngươi thì sống nghịch ngươi thì chết, có phải không?” Khóe miệng Khuynh Quốc cong lên, cười mỉa mai nói: “Ngươi sợ ta bị người khác sử dụng như thế sao? Như vậy, chẳng qua ngươi cũng là hạng người nhát gan.”
“Khuynh Quốc...”
Khuynh Quốc cũng không muốn nghe gì thêm, đưa lưng về phía Bất Mộng, nói: “Vì sao hung thủ muốn giết ta, ngươi tất nhiên biết được một hai. Chính là ta không đồng ý đi cùng, ngươi sẽ không nói. Phạm Bất Mộng, ngươi nói thích ta, không vì gì ngoài lý do này.”
Phạm Bất Mộng buồn khổ vô cớ, thở dài: “Lúc trước trong phòng ngủ, trước khi ta rời đi quả thật có ý giết nàng. Khuynh Quốc, tâm tư của ta dù có giấu sâu đến thế nào đều bị nàng nhìn thấu. Giữ lại nàng, có lẽ có một ngày sẽ trở thành mối họa lớn của ta.”
“Muốn giết ta, giờ phút này ra tay còn chưa muộn.”
“Lúc sẵn sàng giết nàng ta còn không có nửa phần thắng. Lúc này đã mất tiên cơ, đâu còn là đối thủ của nàng?” Khóe miệng Bất Mộng nhếch lên, đầy mặt đều là ý giễu cợt. Mục quang sắc bén nhìn theo bóng lưng Khuynh Quốc, chuyển hướng phía trên mặt hồ, nói khẽ: “Huống chi, khi ta và nàng ra khỏi phòng đã sớm có người thông báo cho Phạm Thiên đi? Ta nghĩ, hắn cũng đã đến đây.”
Phạm Bất Mộng chếch thân quay đầu, một bóng người thon dài từ đầu đường nhỏ bước chậm tới gần, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng tại mặt đối phương, lạnh lùng đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Đang lúc Khuynh Quốc, Bất Mộng nhìn về phía Phạm Thiên, đột nhiên trong rừng xuất hiện một thân ảnh mềm mại đáng yêu lao thẳng tới trong ngực Phạm Thiên. Phạm Thiên đang định đẩy ra, nhưng thấy giai nhân trong cánh tay đúng là Khuynh Thành hai mắt đang đẫm lệ. Hắn không khỏi âm thầm nhíu mày.
Phạm Thiên vừa muốn hỏi vì sao, không nghĩ Khuynh Thành ép sát vào ngực hắn khóc nỉ non, gào thét nói: “Tô gia đối Hầu gia có xấu hổ! Phạm Lang tình thâm đợi tỷ tỷ, nào biết được tỷ tỷ canh ba cùng nam nhân tư hội. Còn là thúc phụ của Hầu gia, thật sự là gia môn bất hạnh!”
“Câm miệng!” Phạm Thiên cầm cổ tay Khuynh Thành, quát lớn: “Ngươi muốn đem người đưa tới, hại Khuynh Quốc sao?”
“Không, ta...” Khuynh Thành chịu đựng đau đớn ở cổ tay, thất thần khi bị Phạm Thiên quát hỏi thô bạo.
Khuynh Thành đau lòng khó tả, tự hỏi mình, trong lòng nam nhân không có nàng sao? Mấy ngày nay ân ái là hư tình giả ý sao? Khuynh Quốc ban đêm tư hội cùng người khác cũng không phải nàng nói ngoa, vì sao lại đối với nàng nghiêm nghị dừng lại? Bảo, bảo, bảo! Chẳng lẽ ngoại trừ bảo vật trên mình Khuynh Quốc, hắn liền không để ý gì khác sao?
“Ngươi đến Hà Viên bằng cách nào?” Phạm Thiên vội hỏi Khuynh Thành, ánh mắt lại hướng Khuynh Quốc.
Khuynh Thành nức nở nói: “Từ khi mất hài nhi, tiện thiếp đêm dài khó ngủ. Thiếp thấy đêm nay ánh trăng rất đẹp, nhớ tới ao hoa sen trong vườn. Gặp cửa sân không khóa liền vào vườn. Vừa xem một lát, tỷ tỷ, thúc phụ liền tới.”
Tất cả cửa vườn trong hậu viện đều khóa lại vào giờ Hợi. Nếu như Khuynh Thành nói thật, vậy thì...
Ba người Phạm Thiên, Khuynh Quốc, Bất Mộng nhìn lẫn nhau, đề phòng nhìn quanh khắp nơi.