Khuynh Quốc dùng qua cơm tối tại Lê Viên, trở lại phòng ngủ. Đang định nghỉ ngơi liền nghe tiếng bước chân chạy vội vã, từ xa mà đến gần. Chỉ lát sau, tiểu Hầu gia sắc mặt bất thiện đã bước vào cửa phòng, vẫy lui tả hữu, một tiếng không nói nhìn chằm chằm vào Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc mặc kệ hắn nhìn, tự mình trải giường chiếu.
Phạm Thiên bước tới nắm lấy cổ tay Khuynh Quốc, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nàng có biết chuyện đêm nay có thể lấy mạng Khuynh Thành không? Một cô nương xinh đẹp chưa gả mất trong sạch còn có thể vào cửa nhà nào?”
Không sai. Việc này truyền ra, Khuynh Thành chỉ sợ không tránh khỏi bị bắt bỏ lồng heo. Nhưng âm mưu chính do Khuynh Thành sắp đặt, lại tự mình rơi vào. Nàng vì tự bảo vệ mình, sao có thể khoan dung. Huống chi chính là đối phó nữ nhân muốn đưa nàng vào chỗ chết. Khuynh Quốc cũng không giãy dụa, ngược lại ngẩng mặt hướng nam nhân, mũi đối mũi, mắt đối mắt nói: “Hầu gia chẳng lẽ cho rằng Khuynh Quốc nên bao che cho muội muội sao?”
Phạm Thiên nghiêm nghị trách cứ. “Nàng không muốn Khuynh Thành vào cửa có thể nói cho ta biết. Sáng nay ta không phải đã hỏi nàng sao? Nàng vì sao không nói?”
“Khuynh Quốc chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Hầu gia nạp thiếp, càng không có không cho Khuynh Thành nhập môn.” Con ngươi đen nhánh của Khuynh Quốc lóe lên ý cười, lãnh đạm nói: “Người nói đưa muội muội hồi hương không phải là Hầu gia sao?”
“Khuynh Quốc, nàng không cần nói xạo!” Phạm Thiên quát: “Nếu như không phải nàng lôi chuyện tối ngày hôm qua ra, Khuynh Thành lúc này đã là cơ thiếp của ta.”
Khuynh Quốc khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Không, tiểu Hầu gia, việc này không nên quan đến Khuynh Quốc. Ta đã cho ngài lựa chọn, không phải sao? Lúc ấy, ở đại phòng. Nếu như ngài vì bảo hộ muội muội mà hướng về nàng, ngược lại đánh Khuynh Quốc một cái tát, ta giờ phút này tuyệt sẽ không có câu oán hận. Hầu gia, là chính ngài lấy ta, vì cái gì còn mang Khuynh Quốc đến đây?”
Khuynh Quốc nhìn thẳng đôi mắt oán hận của Phạm Thiên, ôn nhu nói: “Tiểu hầu gia, ta biết rõ người ngài thích chính là muội muội. Chỉ là Khuynh Quốc không biết, ngài vì sao lại vi phạm tâm ý cam nguyện lấy ta làm vợ. Hầu gia, trên đời có một loại dược đắt tiền nhất, thì phải là hối hận!”
Phạm Thiên tâm thần chấn động, nhẹ buông tay. Khuynh Quốc xem thời cơ nhanh nhẹn rút về, lui hai bước nói: “Ngàn vàng khó mua lại hối hận. Hầu gia, mong ngài làm việc tự định giá nhiều hơn, đừng trách Khuynh Quốc nữa mới tốt.”
“Nàng...” Phạm Thiên khó thở, vung cánh tay xuất môn. Khuynh Quốc đưa mắt nhìn bóng lưng Hầu gia cười nhạo, Phạm Thiên nếu như bị lời nói của nàng làm tức chết, ngược lại có lợi cho chính mình xuất phủ. Đáng tiếc, đáng tiếc. Khuynh Quốc nhướn mày nhẹ hô: “Xuân Phong.”
Xuân Phong đi vào, khom người nói: “Thỉnh phu nhân phân phó.”
“Mang nước đến, ta muốn rửa mặt.”
“Dạ.”
Tẩy trang, cởi y phục để trên giường, Khuynh Quốc không quên cài cửa sổ, thổi tắt ngọn nến. Nàng chếch thân nằm nhập giữa giường, cánh tay phải chống cằm, nhắm mắt vận công. Một bữa tiệc cưới làm trong nội tâm Khuynh Quốc sinh nghi.
Một tháng rồi, xem nơi đây ăn nói, chữ viết cùng kiếp trước tương tự. Không nghĩ tập tục hôn lễ lại một trời một vực. Nữ không đội hồng khăn, thúc tức lại chào hỏi tại phía trên hôn đường. Nàng biết mình đã ngủ ngàn vạn năm, trên đời có chút thay đổi cũng là đương nhiên. Nhưng, nàng không khỏi tự hỏi, dưới chân ốc thổ, đến cùng có đúng là phiến non sông kia hay không?
Làm nàng càng kỳ quái là Phạm Nguyệt Lung tiểu cô, nhìn thế nào cũng đều là ngọc bích chi năm thiếu nữ. Hầu phủ giàu có như thế, vốn nên sớm xuất giá.
Khuynh Thành nói trên người nàng có bảo vật. Chuyện này có mấy người biết được? Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Người biết chuyện này cũng sẽ không buông tha Khuynh Quốc. Đáng thương, bản tôn đã qua đời, nàng hôm nay căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Việc này, thật cũng không gấp, chỉ sợ tiểu hầu gia mấy ngày sau sẽ gặp đề cập.
Ngẫm lại Khuynh Quốc được làm chính thê cũng thật sự là ủy khuất. Tướng công không thương, trong Hầu phủ không có một người thân tín. Nàng chết có lẽ so với còn sống vui vẻ.
Yếu huyệt trong cơ thể Khuynh Quốc tự hành vận công, trong đầu không quên suy ngẫm. Bóng đêm dần dần thâm trầm, đến giờ Hợi hai khắc, nàng bất tri bất giác thiếp đi.
Ầm ầm! Rầm…
Nửa mê nửa tỉnh, Khuynh Quốc như thể nghe được tiếng trời mưa to. Trong cuồng phong, lá cây sàn sạt rung động, giọt nước rơi trên gạch ngói phát ra tiếng tí tách, cửa sổ bên cạnh phòng không đóng kín, gió thổi qua, đùng đùng kinh người. Trong nhiều tạp âm như vậy, cất giấu tiếng một đôi chân, tiếng đi lại kia rất nhỏ, ngay tại trong phòng của nàng, bên cạnh giường của nàng.
Khuynh Quốc biết mình phải mở mắt. Mê mê mang mang, một tia sét đánh chói lòa, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng. Phảng phất có một bóng người xuyên qua mạn giường mỏng manh, lẳng lặng nhìn nàng.
Ai? Khuynh Quốc thoáng chốc bừng tỉnh, định kéo ra giường mạn, ai ngờ thân thể không thể nhúc nhích. Đúng rồi, nàng đang luyện nội công tâm pháp, lúc này đừng nói cử động, chỉ cần tâm thần có chút không tập trung, kinh mạch cũng sẽ vỡ vụn.
Mình tại sao lại sơ hở mất cảnh giác, Khuynh Quốc âm thầm tự trách. Nhưng dù sao công phu mới luyện mấy ngày, muốn đạt tới tai mắt tinh mẫn còn cần nửa năm đến một năm. Không còn cách nào, Khuynh Quốc chỉ có thể mau chóng sơ tán nhiệt khí đan điền. Con mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen, lỗ tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Sấm sét vang dội qua đi, phòng ngủ trở về hỗn độn. Bóng người đầu giường dần dần mơ hồ, coi như dung nhập vào bóng tối. Khuynh Quốc nghe được tiếng bước chân lại đi, như có như không, lúc xa lúc gần. Ước chừng thời gian một chén trà, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của nàng. Mục đích của người vừa tới chẳng lẽ chỉ là đứng ở bên giường nhìn nàng? Ý nghĩ Khuynh Quốc bắt đầu mơ hồ, thân thể mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Trước khi đi vào giấc mộng, nàng chỉ nhớ rõ đầu mũi có nhàn nhạt mùi thơm ngát.
Khuynh Quốc dùng qua cơm tối tại Lê Viên, trở lại phòng ngủ. Đang định nghỉ ngơi liền nghe tiếng bước chân chạy vội vã, từ xa mà đến gần. Chỉ lát sau, tiểu Hầu gia sắc mặt bất thiện đã bước vào cửa phòng, vẫy lui tả hữu, một tiếng không nói nhìn chằm chằm vào Khuynh Quốc.
Khuynh Quốc mặc kệ hắn nhìn, tự mình trải giường chiếu.
Phạm Thiên bước tới nắm lấy cổ tay Khuynh Quốc, lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nàng có biết chuyện đêm nay có thể lấy mạng Khuynh Thành không? Một cô nương xinh đẹp chưa gả mất trong sạch còn có thể vào cửa nhà nào?”
Không sai. Việc này truyền ra, Khuynh Thành chỉ sợ không tránh khỏi bị bắt bỏ lồng heo. Nhưng âm mưu chính do Khuynh Thành sắp đặt, lại tự mình rơi vào. Nàng vì tự bảo vệ mình, sao có thể khoan dung. Huống chi chính là đối phó nữ nhân muốn đưa nàng vào chỗ chết. Khuynh Quốc cũng không giãy dụa, ngược lại ngẩng mặt hướng nam nhân, mũi đối mũi, mắt đối mắt nói: “Hầu gia chẳng lẽ cho rằng Khuynh Quốc nên bao che cho muội muội sao?”
Phạm Thiên nghiêm nghị trách cứ. “Nàng không muốn Khuynh Thành vào cửa có thể nói cho ta biết. Sáng nay ta không phải đã hỏi nàng sao? Nàng vì sao không nói?”
“Khuynh Quốc chưa bao giờ can thiệp vào chuyện Hầu gia nạp thiếp, càng không có không cho Khuynh Thành nhập môn.” Con ngươi đen nhánh của Khuynh Quốc lóe lên ý cười, lãnh đạm nói: “Người nói đưa muội muội hồi hương không phải là Hầu gia sao?”
“Khuynh Quốc, nàng không cần nói xạo!” Phạm Thiên quát: “Nếu như không phải nàng lôi chuyện tối ngày hôm qua ra, Khuynh Thành lúc này đã là cơ thiếp của ta.”
Khuynh Quốc khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Không, tiểu Hầu gia, việc này không nên quan đến Khuynh Quốc. Ta đã cho ngài lựa chọn, không phải sao? Lúc ấy, ở đại phòng. Nếu như ngài vì bảo hộ muội muội mà hướng về nàng, ngược lại đánh Khuynh Quốc một cái tát, ta giờ phút này tuyệt sẽ không có câu oán hận. Hầu gia, là chính ngài lấy ta, vì cái gì còn mang Khuynh Quốc đến đây?”
Khuynh Quốc nhìn thẳng đôi mắt oán hận của Phạm Thiên, ôn nhu nói: “Tiểu hầu gia, ta biết rõ người ngài thích chính là muội muội. Chỉ là Khuynh Quốc không biết, ngài vì sao lại vi phạm tâm ý cam nguyện lấy ta làm vợ. Hầu gia, trên đời có một loại dược đắt tiền nhất, thì phải là hối hận!”
Phạm Thiên tâm thần chấn động, nhẹ buông tay. Khuynh Quốc xem thời cơ nhanh nhẹn rút về, lui hai bước nói: “Ngàn vàng khó mua lại hối hận. Hầu gia, mong ngài làm việc tự định giá nhiều hơn, đừng trách Khuynh Quốc nữa mới tốt.”
“Nàng...” Phạm Thiên khó thở, vung cánh tay xuất môn. Khuynh Quốc đưa mắt nhìn bóng lưng Hầu gia cười nhạo, Phạm Thiên nếu như bị lời nói của nàng làm tức chết, ngược lại có lợi cho chính mình xuất phủ. Đáng tiếc, đáng tiếc. Khuynh Quốc nhướn mày nhẹ hô: “Xuân Phong.”
Xuân Phong đi vào, khom người nói: “Thỉnh phu nhân phân phó.”
“Mang nước đến, ta muốn rửa mặt.”
“Dạ.”bg-ssp-{height:px}
Tẩy trang, cởi y phục để trên giường, Khuynh Quốc không quên cài cửa sổ, thổi tắt ngọn nến. Nàng chếch thân nằm nhập giữa giường, cánh tay phải chống cằm, nhắm mắt vận công. Một bữa tiệc cưới làm trong nội tâm Khuynh Quốc sinh nghi.
Một tháng rồi, xem nơi đây ăn nói, chữ viết cùng kiếp trước tương tự. Không nghĩ tập tục hôn lễ lại một trời một vực. Nữ không đội hồng khăn, thúc tức lại chào hỏi tại phía trên hôn đường. Nàng biết mình đã ngủ ngàn vạn năm, trên đời có chút thay đổi cũng là đương nhiên. Nhưng, nàng không khỏi tự hỏi, dưới chân ốc thổ, đến cùng có đúng là phiến non sông kia hay không?
Làm nàng càng kỳ quái là Phạm Nguyệt Lung tiểu cô, nhìn thế nào cũng đều là ngọc bích chi năm thiếu nữ. Hầu phủ giàu có như thế, vốn nên sớm xuất giá.
Khuynh Thành nói trên người nàng có bảo vật. Chuyện này có mấy người biết được? Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Người biết chuyện này cũng sẽ không buông tha Khuynh Quốc. Đáng thương, bản tôn đã qua đời, nàng hôm nay căn bản hoàn toàn không biết gì cả. Việc này, thật cũng không gấp, chỉ sợ tiểu hầu gia mấy ngày sau sẽ gặp đề cập.
Ngẫm lại Khuynh Quốc được làm chính thê cũng thật sự là ủy khuất. Tướng công không thương, trong Hầu phủ không có một người thân tín. Nàng chết có lẽ so với còn sống vui vẻ.
Yếu huyệt trong cơ thể Khuynh Quốc tự hành vận công, trong đầu không quên suy ngẫm. Bóng đêm dần dần thâm trầm, đến giờ Hợi hai khắc, nàng bất tri bất giác thiếp đi.
Ầm ầm! Rầm…
Nửa mê nửa tỉnh, Khuynh Quốc như thể nghe được tiếng trời mưa to. Trong cuồng phong, lá cây sàn sạt rung động, giọt nước rơi trên gạch ngói phát ra tiếng tí tách, cửa sổ bên cạnh phòng không đóng kín, gió thổi qua, đùng đùng kinh người. Trong nhiều tạp âm như vậy, cất giấu tiếng một đôi chân, tiếng đi lại kia rất nhỏ, ngay tại trong phòng của nàng, bên cạnh giường của nàng.
Khuynh Quốc biết mình phải mở mắt. Mê mê mang mang, một tia sét đánh chói lòa, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào trong phòng. Phảng phất có một bóng người xuyên qua mạn giường mỏng manh, lẳng lặng nhìn nàng.
Ai? Khuynh Quốc thoáng chốc bừng tỉnh, định kéo ra giường mạn, ai ngờ thân thể không thể nhúc nhích. Đúng rồi, nàng đang luyện nội công tâm pháp, lúc này đừng nói cử động, chỉ cần tâm thần có chút không tập trung, kinh mạch cũng sẽ vỡ vụn.
Mình tại sao lại sơ hở mất cảnh giác, Khuynh Quốc âm thầm tự trách. Nhưng dù sao công phu mới luyện mấy ngày, muốn đạt tới tai mắt tinh mẫn còn cần nửa năm đến một năm. Không còn cách nào, Khuynh Quốc chỉ có thể mau chóng sơ tán nhiệt khí đan điền. Con mắt nhìn chằm chằm vào bóng đen, lỗ tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Sấm sét vang dội qua đi, phòng ngủ trở về hỗn độn. Bóng người đầu giường dần dần mơ hồ, coi như dung nhập vào bóng tối. Khuynh Quốc nghe được tiếng bước chân lại đi, như có như không, lúc xa lúc gần. Ước chừng thời gian một chén trà, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của nàng. Mục đích của người vừa tới chẳng lẽ chỉ là đứng ở bên giường nhìn nàng? Ý nghĩ Khuynh Quốc bắt đầu mơ hồ, thân thể mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Trước khi đi vào giấc mộng, nàng chỉ nhớ rõ đầu mũi có nhàn nhạt mùi thơm ngát.