Phạm Nguyệt Lung tức giận nhìn ba nam tử phóng đãng bất ky, kiều lạc lạc nói: “Biết rõ miệng của các nàng lợi hại cũng không giúp muội!”
Phạm Trần cười mỉa nói: “Nguyệt Lung, miệng của ai có thể sắc bén hơn muội?”
“Ca...”
“Được rồi, đừng cãi!” Vương thị cắt đứt lời nói cãi cọ của Nguyệt Lung, liên tiếp trừng mắt nhìn hướng nhi tử, trầm giọng quát lạnh. “Các ngươi còn biết trở về? Nghe một chút kỹ nữ lời nói, thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm! Các ngươi giỏi lắm, giữa ban ngày cùng kỹ nữ trêu đùa. Bị người gặp được, thanh danh Tước phủ chúng ta còn được sao?”
Phạm Khảm Bích tay niết quạt giấy, vỗ lòng bàn tay, cùng cười nói: “Nương, ta cùng Trần đệ, chẳng qua là đưa thúc phụ đi đón gió thôi.”
“Đúng, nương. Hiện nay công tử nhà nào không có đi chơi kỹ viện?” Phạm Trần mở ra quạt giấy nhẹ quạt quạt, chẳng hề để ý nói: "Thúc phụ mấy khi đến Tĩnh Châu, ta cùng đại ca đương nhiên muốn hết lòng tiếp đón."
“Hừ! Đem thúc phụ đưa vào thuyền hoa, xem như chủ nhà tận tình?” Phạm Nguyệt Lung đối phạm Trần cười nhạt.
Phạm Khảm Bích nhìn Phạm Nguyệt Lung, thở dài:“Một cái nữ hài thì biết cái gì? ‘Thi đấu mẫu đơn’ là dễ dàng gặp như vậy sao? Có bao nhiêu người đem bạc đưa lên các nàng còn chưa hẳn để mắt.”
Phạm Nguyệt Lung không phục nói: “Chỉ bằng các nàng?” Đối với người bị mình đánh bại, Phạm Nguyệt Lung từ trước đến nay nhìn không thuận mắt.
Phạm Trần tùy ý ngồi xuống, nói:“ Nguyệt Lung, các nàng làm sao có thể so với muội? Muội là thiên kim tiểu thư, chúng ta có thể gọi muội cùng thúc phụ uống rượu không?”
“Vì cái gì không thể?” Phạm Nguyệt Lung lời này vừa nói ra, chợt cảm thấy không ổn. Liếc trộm Phạm Bất Mộng, nam nhân cũng không nhìn nàng, mà nhìn thủy tiên trên hồ Trà Hoa. Nguyệt Lung mặt xấu hổ cứng đờ, trong lòng hơi hơi chua xót.
Vương thị thấy chất nữ nghẹn lời, giải vây nói: “Phạm Trần, ngươi thật sự là càng ngày càng kỳ cục! Có thể lấy việc này vui đùa muội muội sao?” Nhưng nhi tử tốt xấu cũng là ruột thịt của nàng. Vương thị không muốn trách cứ nữa, dễ mất tình mẫu tử. Nàng thỉnh Phạm Bất Mộng ngồi ghế trên, lập tức cười hỏi: “Tiểu thúc, đến Tĩnh Châu khi nào vậy? Cũng không đến phủ nói chuyện.”
Phạm Bất Mộng nâng chung trà lên, xốc nắp trà, đụng môi lướt qua một ngụm. Khuôn mặt anh tuấn thoáng ý cười, mắt ưng nhìn qua, dò xét hướng Vương thị nói: “Tiểu đệ tục sự nhiều, không nghĩ đã quấy rầy ca ca tẩu tấu thanh tĩnh.”
Vương thị giả ý trách cứ: “Ta cùng lão gia đều trông mong ngươi tới! Đúng rồi.” Vương thị kéo qua Khuynh Quốc, hướng Phạm Bất Mộng giới thiệu. “Đây là tức phụ mới qua cửa của Thiên Nhi. Khuynh Quốc, ngươi cùng Nguyệt Lung gọi thúc phụ đi.”
“Dạ.” Khuynh Quốc bước lên, đi đến trước mặt Phạm Bất Mộng, hiền thuận cúi cúi người, ôn nhu nói: “Khuynh Quốc gặp qua thúc phụ.” Gọi thúc phụ? Như vậy hắn là Cảnh quốc công, phụ mẫu tiểu Hầu gia đệ đệ. Sao lại trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ cùng Phạm Khảm Bích, Phạm Trần không hơn vài tuổi?
Phạm Bất Mộng đánh giá Khuynh Quốc, cảm giác trên mặt thuyền hoa nhìn qua nàng lại là loại phong tình bất đồng. Lúc này, giống như cam nguyện bị tù cá chậu chim lồng. Chốc lát trước, lại giống như cá chép khát vọng nhảy vào trong hồ. Thật là nữ nhân có ý tứ. Phạm Bất Mộng trong nội tâm thầm nghĩ, người nhìn thẳng hắn có không ít tự động tránh đi tầm mắt. Một cô nương mới mười lăm sáu tuổi lại bình tĩnh không có sóng như vậy, ánh mắt nhìn không thấu sâu cạn, thật sự kỳ quái.
“Hóa ra là chất tức.” Phạm Bất Mộng đưa tay nâng lên Khuynh Quốc, khóe môi nở nụ cười, từ trong ngực móc ra một ngọc bội, nhét vào trong tay nàng. “Ngọc bội này coi như là lễ gặp mặt đi.”
Phạm gia nam nhân như thế nào đều thích động tay động chân? Không một chút để ý lễ giáo đại phòng! Khuynh Quốc tuy là một chút cũng không thèm để ý, bất đắc dĩ, Vương thị ở một bên càng không ngừng nháy mắt. Khuynh Quốc nhanh nhẹn khẽ cười, tránh cánh tay Phạm Bất Mộng đang nâng nàng, rũ xuống mi mắt nói: “Khuynh Quốc tạ ơn thúc phụ.”
Phạm Trần nhanh nhẹn đi qua, hướng Khuynh Quốc hỏi: “Đệ muội, hạt châu ta đưa cho muội, sao không thấy muội mang?”
Khuynh Quốc ngồi xuống trên lan bên cạnh, uống nước quả mơ, nói: “Khuynh Quốc là nha đầu ở nông thôn, mang không quen cỡ này hảo vật.” Đối với chuyện tầm phào, nàng gần đây đều nói cho có.
“Nữ nhân không thích đồ trang sức? Ta là lần đầu nghe nói.” Phạm Khảm Bích vỗ cây quạt, nhíu mày nói: “Ta muốn hỏi một chút, đệ muội thích gì?”
Khuynh Quốc nghiêng mặt qua, thưởng hoa sen mãn hồ chập chờn, nói: “Đọc sách vẽ tranh.”
“Chất tức biết chữ, còn có thể vẽ tranh?” Vương thị kinh nghi nói: “Thân gia chịu cho ngươi học?”
“Nương, Nguyệt Lung cũng vậy mà!” Phạm Trần ở bên tai Vương thị nhắc nhở.
Vương thị khoát tay nói: “Như thế nào giống nhau được? Nguyệt Lung là tiểu thư Hầu phủ, không học cầm kỳ thi họa tương lai đến phu gia sẽ bị giễu cợt .”
Phạm Nguyệt Lung dậm chân nói: “Bá mẫu, tại sao lại nhắc đến ta?”
“Được, được, không nói ngươi!” Vương thị nhìn Nguyệt Lung, thấy nữ nhi đỏ mặt, đem đầu hướng một bên. Vương thị mới cười quay lại chủ đề nói: “Ta nghe Thiên Nhi nói, Khuynh Quốc là nữ nhi thư hương môn đệ. Vậy sao phụ mẫu ngươi cũng không quan tâm chút ít, lại cho ngươi đọc sách thánh hiền?”
Đạo lý từ xưa, nữ tử bất tài chính là đức. Nàng xác thực biết chữ, biết thi họa, Khuynh Quốc không nghĩ việc này nói dối dễ dàng bị vạch trần, chỉ nói: “Việc này không trách phụ mẫu được. Khuynh Quốc lúc nhỏ thể yếu nhiều bệnh, không được xuất môn, chỉ có thể mượn đọc sách đuổi thanh thu.”
Phạm Khảm Bích thấy Khuynh Quốc mặt lộ vẻ khó khăn, thay nàng cãi lại nói: “Nương, người đừng quên. Khuynh Quốc hôm nay đã là chính thê của đường đệ, Hầu phủ phu nhân. Biết một chút thi họa mới tốt.”
Vương thị giật mình vỗ tay lưng nói: “Ai hừm, xem như ta khó tính! Khảm Bích nói có lý.” Vương thị phất tay hô: “Ta có chút ít mệt mỏi, qua bên nghỉ một lát. Tiểu thúc, mọi người tự nhiên đi!”
Mọi người đứng dậy đưa Vương thị tiến khoang sau, lại lần nữa ngồi xuống.
“Đệ muội, muội cảm thấy Trà Hoa hồ này như thế nào?” Vương thị rời đi, Phạm Trần không có ai ngăn cản, kề Khuynh Quốc, thần sắc có chút thân mật. So về chơi diễm kỹ, đùa giỡn đệ muội này tựa hồ càng kích thích?
Nàng cũng không phải chưa từng gặp qua đăng đồ tử, thành thạo tránh đi tay Phạm Trần, trả lời: “Thanh sơn bích thủy, hoa hồng lá xanh. Nếu như có thể ở lại bên cạnh bờ tại đây, mỗi ngày xem trong hồ cảnh sắc, thật cũng không sai.”
Phạm Khảm Bích ra vẻ thở dài nói: “Đệ muội nói như vậy, nhất định là chưa thấy qua Hà Viên của Hầu phủ rồi?”
“Hà Viên?”
Khuynh Quốc xoay người nhìn qua Phạm Khảm Bích, nàng biết rõ nam nhân sẽ nói tiếp.
“Là chỗ ở trước đây của mẫu thân đường đệ.” Phạm Khảm Bích thấy Khuynh Quốc nghe cẩn thận, nói thêm: “Hầu phủ hậu viện có bốn đại viên, Lê Viên, Hà Viên, Cúc Hiên cùng Mai Trai. Đường đệ thường ở Cúc Hiên, ba chỗ Lê, Hà, Mai đều bỏ trống.”
Phạm Trần vung lên một lọn tóc dài bên cạnh eo Khuynh Quốc, vuốt vuốt nói: “Đường đệ hôm qua nạp thiếp, đệ muội đi Mai Viên, chỉ sợ không có tâm tư ngắm cảnh. Ngày khác chi bằng tại bốn phía hậu viện thăm thú một chút, vườn hầu phủ so với Trà Hoa hồ còn hơn ba phần.”
“Tạ nhị vị tiểu thúc chỉ điểm .” Khuynh Quốc liếc nhìn tay Phạm Trần đùa bỡn sợi tóc của mình, gọi tỳ nữ, mượn dao nhỏ, hướng qua tóc đen trong lòng bàn tay Phạm Trần, giơ tay chém xuống, đem thon dài tơ mỏng cắt làm đôi. Thấy Phạm Trần thần sắc kinh ngạc, khẽ cười nói: “Tối hôm qua tiểu thúc tặng Khuynh Quốc minh châu, Khuynh Quốc không có gì đáp lễ. Nay gặp tiểu thúc đối tóc Khuynh Quốc yêu thích không buông tay, không bằng tặng cho tiểu thúc, cho người vừa lòng.”
Phạm Trần ngốc trệ tiếp nhận, huynh muội ba người thần sắc choáng váng. Chỉ có Phạm Bất Mộng cao giọng cười. “Như vậy, ta tặng chất tức ngọc bội. Có phải là cũng nên có một phần?”
Khuynh Quốc gặp chiêu phá chiêu nói: “Một chút sợi tóc, cũng đủ phân cho hai người. Kính xin chớ để lãng phí mới tốt.”
Phạm Trần lấy lại tinh thần, nói: “Khuynh Quốc thật là kỳ nữ tử. Cái này đáng giá, Phạm Trần tất nhiên quý trọng.” Nói xong, bao hết tóc nhét vào trong ngực, bị hai người Phạm Bất Mộng, Phạm Khảm Bích chặn lại, đành chia ra chút ít.
“Tẩu tẩu!” Phạm Nguyệt Lung vỗ ghế đứng dậy, căm tức mắng Khuynh Quốc: “Làm sao ngươi có thể đem tóc đưa ra ngoài? Ngươi chẳng lẽ không biết tóc không thể tùy ý cắt bỏ sao? Dù muốn đưa, cũng chỉ có thể tặng cho phu lang. Sao có thể đưa cho nam tử khác?”
Khuynh Quốc đưa dao nhỏ cho tỳ nữ, nhướn mày nhìn Phạm Nguyệt Lung nói: “Tiểu cô muốn Khuynh Quốc mang theo tóc từng bị nam nhân khác đùa bỡn trở lại Hầu phủ sao?”
Phạm Trần chợt hiểu ra, bị Khuynh Quốc nói thẳng thừng, mặt mày hàng ngày đều cười đùa lại hiện lên đỏ ửng.
Phạm Nguyệt Lung bị Khuynh Quốc làm cho nói không nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Trần, tức giận đôi tay tùy tiện của hắn. Đúng rồi, tay! Phạm nguyệt lung hèn mọn nhìn Khuynh Quốc chê cười. “Thế tay của ngươi bị nam nhân chạm qua, chẳng lẽ cũng phải đem tay chặt sao?”
Khuynh Quốc thổi thổi chè hạt sen, lông mày nhướn lên. "Đúng là nên chặt, tay Hầu gia phu nhân có thể tùy tiện động vào sao? Nếu ai dám vô lễ, nên cho hắn tẩm lồng heo, cũng coi như ngoại trừ tai họa một phương.”
Trong lời nói Khuynh Quốc có ẩn ý, Phạm Bất Mộng, Phạm Khảm Bích, nhìn thấy Phạm Trần cười khổ, âm thầm ăn mừng.
“Vậy tay ngươi thì sao?” Phạm Nguyệt Lung không nghĩ Khuynh Quốc đem chuyện trên mình đẩy sạch, hỏi tiếp.
Khuynh quốc nâng lên tay, mu bàn tay trơn mềm như ngọc, năm ngón tay thon dài. Khóe môi nàng khẽ cong, nghiêng đầu cười nói: “Chỉ sợ ta chịu chặt bỏ nó, chưa chắc phu quân đã đồng ý. Ta đây làm thê tử, tất nhiên nghe theo tướng công.”
“Ngươi...”
“Được rồi. Lung muội, ngươi như vậy cùng tẩu tẩu nói chuyện sao?” Phạm Khảm Bích quát.
Phạm Bất Mộng lắc đầu thở dài: “Nguyệt Lung vài năm không gặp, vẫn là tính tình trẻ con.”
“Lung muội, muội cũng mười sáu rồi. Đã đến tuổi lập gia sinh tử, nên luyện nữ công, hiền thục hơn. Nói chuyện đừng lỗ mãng như vậy nữa.”
“Được!” Phạm Nguyệt Lung chỉ vào ba người Phạm Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, khó thở quát: “Mấy người đều giúp đỡ nàng! Nàng là tức phụ của Thiên ca, cũng không phải của mấy người. Ta còn là chất nữ, đường muội của mấy người đó! Sao không thấy mấy người giúp ta?”
“Ta tìm bá mẫu phân xử!” Phạm Nguyệt Lung lạnh lùng đi qua mọi người đang ngồi, quay thân ra khỏi khoang thuyền, đi vào phòng gần đó.
Phạm Trần nhìn Khuynh Quốc thở dài: “Trong phủ nàng là hòn ngọc quý trên tay, bị cưng chiều đến hư. Đệ muội không cần để ý.”
Khuynh Quốc vuốt cằm đồng ý, chỉ nghe Phạm Bất Mộng đề cập chuyện lúc trước nói: “Làm sao ngươi biết vừa rồi chính là ta đánh đàn?”
“Khuynh Quốc chỉ là suy đoán. Lúc trước, thanh âm đàn tấu ở hoa thuyền âm sắc ôn nhu, trong nháy mắt lại đột nhiên dõng dạc. Ta nghĩ, chỉ sợ là thúc phụ đau lòng yêu kỹ, thay nàng tiếp nhận khảy đàn.”
Phạm Bất Mộng nhìn Khuynh Quốc hỏi: “Vì sao không đoán là Phạm Trần, Khảm Bích?”
“Gã sai vặt truyền lời nói rằng, ‘Các nàng nói, phu nhân cầm kỹ nếu như có thể thắng được các nàng, sẽ để các thiếu gia trở về.’ Trong đó, thiếu gia là tiểu thúc, nếu là đúng, chắc hẳn sẽ không tự mình ra trận. Mà trong câu nói của các nàng có lẽ là không có tiểu thúc?”
Phạm Bất Mộng cảm thấy nói đúng, trên mặt bất động thanh sắc nhìn Khuynh Quốc hỏi: “Ngươi sao lại cho hạ nhân truyền lời, ta sẽ dừng tay, giả ý thua cùng Nguyệt Lung, trở lại thuyền?”
Khuynh Quốc cười thật sâu nói: “Ta là đánh cuộc.”
Phạm Bất Mộng ngạc nhiên nói: “Đánh cuộc gì?”
“Thúc phụ đối với ta quan tâm.” Khuynh Quốc nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn qua Phạm Bất Mộng nói: “Ván bài này, ta thắng.”
“Ha ha ha, thúc phụ, người thua!” Phạm Khảm Bích đong đưa quạt giấy nói: “Đệ muội của chúng ta không tốt sống chung đúng không?”
Không thể tưởng được chính mình lại bị người ta nhìn thấu. Phạm Bất Mộng ngạc nhiên, hắn xác thực muốn gặp Khuynh Quốc mới cho Nguyệt Lung thắng. Khuynh Quốc, cô gái này không đơn giản! “Chất tức thật tinh tường. Ta đây làm thúc phụ cam bái hạ phong.”
Phạm Trần khen: “Khuynh Quốc, trừ muội ra. Ta còn chưa thấy ai có thể làm thúc phụ nhận thua đi!”
Khuynh Quốc nhẹ nhàng khoát tay nói: “Không, Khuynh Quốc như vậy quá thẳng thừng, có thể có hại một ngày.”
Ba người Phạm Bất Mộng đều là cứng lại, không ngờ tới Khuynh Quốc có thể nhìn thấu triệt như thế, không khỏi nghiêm nghị. Đều nhịn không được trong nội tâm thầm nghĩ, Khuynh Quốc ơi Khuynh Quốc. Nếu như nàng là nam tử, chỉ sợ sẽ khuynh đảo thiên hạ!
Phạm Nguyệt Lung tức giận nhìn ba nam tử phóng đãng bất ky, kiều lạc lạc nói: “Biết rõ miệng của các nàng lợi hại cũng không giúp muội!”
Phạm Trần cười mỉa nói: “Nguyệt Lung, miệng của ai có thể sắc bén hơn muội?”
“Ca...”
“Được rồi, đừng cãi!” Vương thị cắt đứt lời nói cãi cọ của Nguyệt Lung, liên tiếp trừng mắt nhìn hướng nhi tử, trầm giọng quát lạnh. “Các ngươi còn biết trở về? Nghe một chút kỹ nữ lời nói, thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm! Các ngươi giỏi lắm, giữa ban ngày cùng kỹ nữ trêu đùa. Bị người gặp được, thanh danh Tước phủ chúng ta còn được sao?”
Phạm Khảm Bích tay niết quạt giấy, vỗ lòng bàn tay, cùng cười nói: “Nương, ta cùng Trần đệ, chẳng qua là đưa thúc phụ đi đón gió thôi.”
“Đúng, nương. Hiện nay công tử nhà nào không có đi chơi kỹ viện?” Phạm Trần mở ra quạt giấy nhẹ quạt quạt, chẳng hề để ý nói: "Thúc phụ mấy khi đến Tĩnh Châu, ta cùng đại ca đương nhiên muốn hết lòng tiếp đón."
“Hừ! Đem thúc phụ đưa vào thuyền hoa, xem như chủ nhà tận tình?” Phạm Nguyệt Lung đối phạm Trần cười nhạt.
Phạm Khảm Bích nhìn Phạm Nguyệt Lung, thở dài:“Một cái nữ hài thì biết cái gì? ‘Thi đấu mẫu đơn’ là dễ dàng gặp như vậy sao? Có bao nhiêu người đem bạc đưa lên các nàng còn chưa hẳn để mắt.”
Phạm Nguyệt Lung không phục nói: “Chỉ bằng các nàng?” Đối với người bị mình đánh bại, Phạm Nguyệt Lung từ trước đến nay nhìn không thuận mắt.
Phạm Trần tùy ý ngồi xuống, nói:“ Nguyệt Lung, các nàng làm sao có thể so với muội? Muội là thiên kim tiểu thư, chúng ta có thể gọi muội cùng thúc phụ uống rượu không?”
“Vì cái gì không thể?” Phạm Nguyệt Lung lời này vừa nói ra, chợt cảm thấy không ổn. Liếc trộm Phạm Bất Mộng, nam nhân cũng không nhìn nàng, mà nhìn thủy tiên trên hồ Trà Hoa. Nguyệt Lung mặt xấu hổ cứng đờ, trong lòng hơi hơi chua xót.
Vương thị thấy chất nữ nghẹn lời, giải vây nói: “Phạm Trần, ngươi thật sự là càng ngày càng kỳ cục! Có thể lấy việc này vui đùa muội muội sao?” Nhưng nhi tử tốt xấu cũng là ruột thịt của nàng. Vương thị không muốn trách cứ nữa, dễ mất tình mẫu tử. Nàng thỉnh Phạm Bất Mộng ngồi ghế trên, lập tức cười hỏi: “Tiểu thúc, đến Tĩnh Châu khi nào vậy? Cũng không đến phủ nói chuyện.”
Phạm Bất Mộng nâng chung trà lên, xốc nắp trà, đụng môi lướt qua một ngụm. Khuôn mặt anh tuấn thoáng ý cười, mắt ưng nhìn qua, dò xét hướng Vương thị nói: “Tiểu đệ tục sự nhiều, không nghĩ đã quấy rầy ca ca tẩu tấu thanh tĩnh.”
Vương thị giả ý trách cứ: “Ta cùng lão gia đều trông mong ngươi tới! Đúng rồi.” Vương thị kéo qua Khuynh Quốc, hướng Phạm Bất Mộng giới thiệu. “Đây là tức phụ mới qua cửa của Thiên Nhi. Khuynh Quốc, ngươi cùng Nguyệt Lung gọi thúc phụ đi.”
“Dạ.” Khuynh Quốc bước lên, đi đến trước mặt Phạm Bất Mộng, hiền thuận cúi cúi người, ôn nhu nói: “Khuynh Quốc gặp qua thúc phụ.” Gọi thúc phụ? Như vậy hắn là Cảnh quốc công, phụ mẫu tiểu Hầu gia đệ đệ. Sao lại trẻ tuổi như vậy, chỉ sợ cùng Phạm Khảm Bích, Phạm Trần không hơn vài tuổi?
Phạm Bất Mộng đánh giá Khuynh Quốc, cảm giác trên mặt thuyền hoa nhìn qua nàng lại là loại phong tình bất đồng. Lúc này, giống như cam nguyện bị tù cá chậu chim lồng. Chốc lát trước, lại giống như cá chép khát vọng nhảy vào trong hồ. Thật là nữ nhân có ý tứ. Phạm Bất Mộng trong nội tâm thầm nghĩ, người nhìn thẳng hắn có không ít tự động tránh đi tầm mắt. Một cô nương mới mười lăm sáu tuổi lại bình tĩnh không có sóng như vậy, ánh mắt nhìn không thấu sâu cạn, thật sự kỳ quái.
“Hóa ra là chất tức.” Phạm Bất Mộng đưa tay nâng lên Khuynh Quốc, khóe môi nở nụ cười, từ trong ngực móc ra một ngọc bội, nhét vào trong tay nàng. “Ngọc bội này coi như là lễ gặp mặt đi.”
Phạm gia nam nhân như thế nào đều thích động tay động chân? Không một chút để ý lễ giáo đại phòng! Khuynh Quốc tuy là một chút cũng không thèm để ý, bất đắc dĩ, Vương thị ở một bên càng không ngừng nháy mắt. Khuynh Quốc nhanh nhẹn khẽ cười, tránh cánh tay Phạm Bất Mộng đang nâng nàng, rũ xuống mi mắt nói: “Khuynh Quốc tạ ơn thúc phụ.”
Phạm Trần nhanh nhẹn đi qua, hướng Khuynh Quốc hỏi: “Đệ muội, hạt châu ta đưa cho muội, sao không thấy muội mang?”
Khuynh Quốc ngồi xuống trên lan bên cạnh, uống nước quả mơ, nói: “Khuynh Quốc là nha đầu ở nông thôn, mang không quen cỡ này hảo vật.” Đối với chuyện tầm phào, nàng gần đây đều nói cho có.
“Nữ nhân không thích đồ trang sức? Ta là lần đầu nghe nói.” Phạm Khảm Bích vỗ cây quạt, nhíu mày nói: “Ta muốn hỏi một chút, đệ muội thích gì?”
Khuynh Quốc nghiêng mặt qua, thưởng hoa sen mãn hồ chập chờn, nói: “Đọc sách vẽ tranh.”
“Chất tức biết chữ, còn có thể vẽ tranh?” Vương thị kinh nghi nói: “Thân gia chịu cho ngươi học?”
“Nương, Nguyệt Lung cũng vậy mà!” Phạm Trần ở bên tai Vương thị nhắc nhở.
Vương thị khoát tay nói: “Như thế nào giống nhau được? Nguyệt Lung là tiểu thư Hầu phủ, không học cầm kỳ thi họa tương lai đến phu gia sẽ bị giễu cợt .”
Phạm Nguyệt Lung dậm chân nói: “Bá mẫu, tại sao lại nhắc đến ta?”
“Được, được, không nói ngươi!” Vương thị nhìn Nguyệt Lung, thấy nữ nhi đỏ mặt, đem đầu hướng một bên. Vương thị mới cười quay lại chủ đề nói: “Ta nghe Thiên Nhi nói, Khuynh Quốc là nữ nhi thư hương môn đệ. Vậy sao phụ mẫu ngươi cũng không quan tâm chút ít, lại cho ngươi đọc sách thánh hiền?”
Đạo lý từ xưa, nữ tử bất tài chính là đức. Nàng xác thực biết chữ, biết thi họa, Khuynh Quốc không nghĩ việc này nói dối dễ dàng bị vạch trần, chỉ nói: “Việc này không trách phụ mẫu được. Khuynh Quốc lúc nhỏ thể yếu nhiều bệnh, không được xuất môn, chỉ có thể mượn đọc sách đuổi thanh thu.”
Phạm Khảm Bích thấy Khuynh Quốc mặt lộ vẻ khó khăn, thay nàng cãi lại nói: “Nương, người đừng quên. Khuynh Quốc hôm nay đã là chính thê của đường đệ, Hầu phủ phu nhân. Biết một chút thi họa mới tốt.”
Vương thị giật mình vỗ tay lưng nói: “Ai hừm, xem như ta khó tính! Khảm Bích nói có lý.” Vương thị phất tay hô: “Ta có chút ít mệt mỏi, qua bên nghỉ một lát. Tiểu thúc, mọi người tự nhiên đi!”
Mọi người đứng dậy đưa Vương thị tiến khoang sau, lại lần nữa ngồi xuống.
“Đệ muội, muội cảm thấy Trà Hoa hồ này như thế nào?” Vương thị rời đi, Phạm Trần không có ai ngăn cản, kề Khuynh Quốc, thần sắc có chút thân mật. So về chơi diễm kỹ, đùa giỡn đệ muội này tựa hồ càng kích thích?
Nàng cũng không phải chưa từng gặp qua đăng đồ tử, thành thạo tránh đi tay Phạm Trần, trả lời: “Thanh sơn bích thủy, hoa hồng lá xanh. Nếu như có thể ở lại bên cạnh bờ tại đây, mỗi ngày xem trong hồ cảnh sắc, thật cũng không sai.”
Phạm Khảm Bích ra vẻ thở dài nói: “Đệ muội nói như vậy, nhất định là chưa thấy qua Hà Viên của Hầu phủ rồi?”
“Hà Viên?”
Khuynh Quốc xoay người nhìn qua Phạm Khảm Bích, nàng biết rõ nam nhân sẽ nói tiếp.bg-ssp-{height:px}
“Là chỗ ở trước đây của mẫu thân đường đệ.” Phạm Khảm Bích thấy Khuynh Quốc nghe cẩn thận, nói thêm: “Hầu phủ hậu viện có bốn đại viên, Lê Viên, Hà Viên, Cúc Hiên cùng Mai Trai. Đường đệ thường ở Cúc Hiên, ba chỗ Lê, Hà, Mai đều bỏ trống.”
Phạm Trần vung lên một lọn tóc dài bên cạnh eo Khuynh Quốc, vuốt vuốt nói: “Đường đệ hôm qua nạp thiếp, đệ muội đi Mai Viên, chỉ sợ không có tâm tư ngắm cảnh. Ngày khác chi bằng tại bốn phía hậu viện thăm thú một chút, vườn hầu phủ so với Trà Hoa hồ còn hơn ba phần.”
“Tạ nhị vị tiểu thúc chỉ điểm .” Khuynh Quốc liếc nhìn tay Phạm Trần đùa bỡn sợi tóc của mình, gọi tỳ nữ, mượn dao nhỏ, hướng qua tóc đen trong lòng bàn tay Phạm Trần, giơ tay chém xuống, đem thon dài tơ mỏng cắt làm đôi. Thấy Phạm Trần thần sắc kinh ngạc, khẽ cười nói: “Tối hôm qua tiểu thúc tặng Khuynh Quốc minh châu, Khuynh Quốc không có gì đáp lễ. Nay gặp tiểu thúc đối tóc Khuynh Quốc yêu thích không buông tay, không bằng tặng cho tiểu thúc, cho người vừa lòng.”
Phạm Trần ngốc trệ tiếp nhận, huynh muội ba người thần sắc choáng váng. Chỉ có Phạm Bất Mộng cao giọng cười. “Như vậy, ta tặng chất tức ngọc bội. Có phải là cũng nên có một phần?”
Khuynh Quốc gặp chiêu phá chiêu nói: “Một chút sợi tóc, cũng đủ phân cho hai người. Kính xin chớ để lãng phí mới tốt.”
Phạm Trần lấy lại tinh thần, nói: “Khuynh Quốc thật là kỳ nữ tử. Cái này đáng giá, Phạm Trần tất nhiên quý trọng.” Nói xong, bao hết tóc nhét vào trong ngực, bị hai người Phạm Bất Mộng, Phạm Khảm Bích chặn lại, đành chia ra chút ít.
“Tẩu tẩu!” Phạm Nguyệt Lung vỗ ghế đứng dậy, căm tức mắng Khuynh Quốc: “Làm sao ngươi có thể đem tóc đưa ra ngoài? Ngươi chẳng lẽ không biết tóc không thể tùy ý cắt bỏ sao? Dù muốn đưa, cũng chỉ có thể tặng cho phu lang. Sao có thể đưa cho nam tử khác?”
Khuynh Quốc đưa dao nhỏ cho tỳ nữ, nhướn mày nhìn Phạm Nguyệt Lung nói: “Tiểu cô muốn Khuynh Quốc mang theo tóc từng bị nam nhân khác đùa bỡn trở lại Hầu phủ sao?”
Phạm Trần chợt hiểu ra, bị Khuynh Quốc nói thẳng thừng, mặt mày hàng ngày đều cười đùa lại hiện lên đỏ ửng.
Phạm Nguyệt Lung bị Khuynh Quốc làm cho nói không nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn Phạm Trần, tức giận đôi tay tùy tiện của hắn. Đúng rồi, tay! Phạm nguyệt lung hèn mọn nhìn Khuynh Quốc chê cười. “Thế tay của ngươi bị nam nhân chạm qua, chẳng lẽ cũng phải đem tay chặt sao?”
Khuynh Quốc thổi thổi chè hạt sen, lông mày nhướn lên. "Đúng là nên chặt, tay Hầu gia phu nhân có thể tùy tiện động vào sao? Nếu ai dám vô lễ, nên cho hắn tẩm lồng heo, cũng coi như ngoại trừ tai họa một phương.”
Trong lời nói Khuynh Quốc có ẩn ý, Phạm Bất Mộng, Phạm Khảm Bích, nhìn thấy Phạm Trần cười khổ, âm thầm ăn mừng.
“Vậy tay ngươi thì sao?” Phạm Nguyệt Lung không nghĩ Khuynh Quốc đem chuyện trên mình đẩy sạch, hỏi tiếp.
Khuynh quốc nâng lên tay, mu bàn tay trơn mềm như ngọc, năm ngón tay thon dài. Khóe môi nàng khẽ cong, nghiêng đầu cười nói: “Chỉ sợ ta chịu chặt bỏ nó, chưa chắc phu quân đã đồng ý. Ta đây làm thê tử, tất nhiên nghe theo tướng công.”
“Ngươi...”
“Được rồi. Lung muội, ngươi như vậy cùng tẩu tẩu nói chuyện sao?” Phạm Khảm Bích quát.
Phạm Bất Mộng lắc đầu thở dài: “Nguyệt Lung vài năm không gặp, vẫn là tính tình trẻ con.”
“Lung muội, muội cũng mười sáu rồi. Đã đến tuổi lập gia sinh tử, nên luyện nữ công, hiền thục hơn. Nói chuyện đừng lỗ mãng như vậy nữa.”
“Được!” Phạm Nguyệt Lung chỉ vào ba người Phạm Trần, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, khó thở quát: “Mấy người đều giúp đỡ nàng! Nàng là tức phụ của Thiên ca, cũng không phải của mấy người. Ta còn là chất nữ, đường muội của mấy người đó! Sao không thấy mấy người giúp ta?”
“Ta tìm bá mẫu phân xử!” Phạm Nguyệt Lung lạnh lùng đi qua mọi người đang ngồi, quay thân ra khỏi khoang thuyền, đi vào phòng gần đó.
Phạm Trần nhìn Khuynh Quốc thở dài: “Trong phủ nàng là hòn ngọc quý trên tay, bị cưng chiều đến hư. Đệ muội không cần để ý.”
Khuynh Quốc vuốt cằm đồng ý, chỉ nghe Phạm Bất Mộng đề cập chuyện lúc trước nói: “Làm sao ngươi biết vừa rồi chính là ta đánh đàn?”
“Khuynh Quốc chỉ là suy đoán. Lúc trước, thanh âm đàn tấu ở hoa thuyền âm sắc ôn nhu, trong nháy mắt lại đột nhiên dõng dạc. Ta nghĩ, chỉ sợ là thúc phụ đau lòng yêu kỹ, thay nàng tiếp nhận khảy đàn.”
Phạm Bất Mộng nhìn Khuynh Quốc hỏi: “Vì sao không đoán là Phạm Trần, Khảm Bích?”
“Gã sai vặt truyền lời nói rằng, ‘Các nàng nói, phu nhân cầm kỹ nếu như có thể thắng được các nàng, sẽ để các thiếu gia trở về.’ Trong đó, thiếu gia là tiểu thúc, nếu là đúng, chắc hẳn sẽ không tự mình ra trận. Mà trong câu nói của các nàng có lẽ là không có tiểu thúc?”
Phạm Bất Mộng cảm thấy nói đúng, trên mặt bất động thanh sắc nhìn Khuynh Quốc hỏi: “Ngươi sao lại cho hạ nhân truyền lời, ta sẽ dừng tay, giả ý thua cùng Nguyệt Lung, trở lại thuyền?”
Khuynh Quốc cười thật sâu nói: “Ta là đánh cuộc.”
Phạm Bất Mộng ngạc nhiên nói: “Đánh cuộc gì?”
“Thúc phụ đối với ta quan tâm.” Khuynh Quốc nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn qua Phạm Bất Mộng nói: “Ván bài này, ta thắng.”
“Ha ha ha, thúc phụ, người thua!” Phạm Khảm Bích đong đưa quạt giấy nói: “Đệ muội của chúng ta không tốt sống chung đúng không?”
Không thể tưởng được chính mình lại bị người ta nhìn thấu. Phạm Bất Mộng ngạc nhiên, hắn xác thực muốn gặp Khuynh Quốc mới cho Nguyệt Lung thắng. Khuynh Quốc, cô gái này không đơn giản! “Chất tức thật tinh tường. Ta đây làm thúc phụ cam bái hạ phong.”
Phạm Trần khen: “Khuynh Quốc, trừ muội ra. Ta còn chưa thấy ai có thể làm thúc phụ nhận thua đi!”
Khuynh Quốc nhẹ nhàng khoát tay nói: “Không, Khuynh Quốc như vậy quá thẳng thừng, có thể có hại một ngày.”
Ba người Phạm Bất Mộng đều là cứng lại, không ngờ tới Khuynh Quốc có thể nhìn thấu triệt như thế, không khỏi nghiêm nghị. Đều nhịn không được trong nội tâm thầm nghĩ, Khuynh Quốc ơi Khuynh Quốc. Nếu như nàng là nam tử, chỉ sợ sẽ khuynh đảo thiên hạ!