Hồ Tuấn Anh trên mặt tự nhiên khó coi, chỉ là từ lúc mới vừa mới bắt đầu, Cố Nghị Quân mặc dù còn đang nói chuyện, thanh âm lại càng nhỏ, Chu Sản từng chữ từng câu cũng có thể truyền rõ ràng vào trong tai bọn họ.
Anh muốn ngăn cản, kết quả không có tới, mới vừa còn suy nghĩ xin lỗi Thích Hiểu như thế nào, người ta một cái nháy mắt liền chính mình báo thù.
Quẹt một cái nụ cười chợt ngươi bò lên trên Cố Nghị Quân khóe môi, lại nhanh chóng biến mất, nhanh giống như là ảo giác.
"Ngại quá, tôi sẽ bồi thường cái váy này cho Chu tiểu thư."
Cố Nghị Quân nhàn nhạt mở miệng, Hồ Tuấn Anh há to miệng, lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cởi áo khoác đem che lên cho Chu Sản đang phẫn hận đầy mặt, sắc mặt Hồ Tuấn Hi biến ảo, từ góc độ người ngoài mà nói anh tự nhiên trong nội tâm sảng khoái, thậm chí có điểm bội phục người vợ này của Cố Nghị Quân, chỉ là người bị giội rượu kia là bạn gái của anh ruột, cũng có chút lúng túng.
Đang ca hát Âu Dương Thần Đông bất đắc dĩ nhún vai, được rồi, lúc trước anh đã đoán được sẽ phát sinh chút gì, dù sao từ trước đến nay Chu Sản không phải là đèn đã cạn dầu, chỉ là phản ứng củaThích Hiểu vượt ngoài nghĩ của anh.
Trước thoạt nhìn chỉ là cô gái tính tình mềm mại cá tính ôn nhu, ai có thể nghĩ tới người ta động thủ không động miệng, thật sự là không ngờ tới...
Thì ra là cùng vợ mình sinh đôi.
Hôm nay gặp mặt mặc dù không thể nói ra về trong không vui, nhưng cũng là không khí quỷ dị, Thích Hiểu cùng Lăng Vi ngược lại trao đổi số điện thoại, hẹn về sau thường xuyên gặp nhau, ánh mắt Chu Sản nhưng lại chăm chú nhìn Thích Hiểu, hận không thể đem thân thể của cô đốt ra một cái hố, cũng đang lựa chọn cúi đầu dưới ánh mắt cảnh cáo của Hồ Tuấn Anh.
- -
Maybach bình tĩnh chạy, người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế hình dáng tiên minh, tướng mạo tuấn mỹ, cơ hồ kéo ra ngoài có thể trực tiếp đập xe hơi quảng cáo, ánh mát cũng không ở nhìn về phía cô gái nào đó cúi đầu chơi ngón tay, mang theo hoang mang.
Nhìn như ôn nhu, thế nhưng sẽ chọn trước mặt người khác biến thân làm con mèo nhỏ nhe răng nhếch miệng, duỗi ra một tý móng vuốt hung hăng người không biết tốt xấu, thật sự là làm người khác bất ngờ.
Không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét, Thích Hiểu cắn răng: "Nếu như anh muốn mắng tôi, cứ mắng chửi đi."
Dù sao đã thành thói quen, mỗi lần rõ ràng bị khi dễ chính là mình, sau khi phản kháng lại phải chịu bị mắng.
Nối khố màu xám tro lúc trước hiện lên trong đầu, làm cho tâm tình Thích Hiểu không ổn cực độ.
Cố Nghị Quân nhạy cảm cảm nhận được tâm tình của đối phương, con mèo nhỏ rầu rĩ không vui, cúi đầu ủ rũ liếm móng vuốt.
Nghĩ như vậy, ngược lại là có chút đáng yêu, mặc dù anh cũng không thích bộ dáng Thích Hiểu cúi đầu ủ rũ.
"Tại sao phải mắng cô?"
Thích Hiểu thở dài: "Bởi vì kia là anh em của anh, cho dù cô gái của anh ta chọc tôi, tôi cũng có thể chịu được ngoan ngoãn không nói một lời, dù sao cô ta nói là sự thật, thật sự hôn nhân của chúng ta chỉ có một năm."
Bàn tay cầm tay lái bỗng nhiên nắm chặt, mạnh đạp xuống thắng xe, đem Maybach dừng ở ven đường, bật đèn xi nhan.
Bởi vì quán tính, thân thể Thích Hiểu bị ngả về trước hướng, lại được Cố Nghị Quân duỗi đến cánh tay đỡ, đầu không có đụng vào phía trước.
"Tại sao."
Thích Hiểu nhịn không được oán hận, quay đầu nhìn về phía Cố Nghị Quân, lại bị ánh mắt anh hấp dẫn.
Tĩnh mịch, đồng tử màu đen thuần túy, đèn đường ban đêm phủ lên thế nhưng hiện ra sáng như ánh sao, phối hợp ngũ quan tuấn mỹ vô song, đẹp mắt đến làm cho người ta đui mù.
"Đầu tiên, anh em là anh em, nhưng cần phải trách cứ chính là cô gái kia, mà không phải cô, tôi vô cùng không thích hành động cô đem trách nhiệm ôm ở trên người."
Hàm chứa trào phúng nhàn nhạt, thuyết pháp lại ngoài ý muốn làm cho người ta an tâm, Thích Hiểu trừng mắt nhìn, môi màu hồng phấn khẽ mím, giống như hoa anh đào ngỏ đáng yêu mê người, lại không phát ra tiếng động.
Con mắt Cố Nghị Quân càng trở nên u ám thêm, thanh âm tối tăm: "Tiếp theo, không cần phải nhắc lại một năm kia chuyện."
Thích Hiểu trề môi, giống như ảo khí mở miệng: "Anh nghĩ rằng tôi muốn, cô gái nào không hi vọng bạch đầu giai lão cả đời chỉ mặc áo cưới một lần, đối với anh đừng bảo là không có mặc qua áo cưới, thậm chí mới vừa kết hôn liền phải nhắc nhở chính mình, hôn nhân của chúng ta hữu danh vô thật, chờ cô gái kia về tôi liền phải nhường vị trí là vợ anh cho cô ấy, loại cảm giác này vô cùng không tốt, giống như là tôi ăn cắp đồ của người khác, anh căn bản không hiểu... Ngô."
Còn chưa có nói xong, môi bỗng nhiên lại bị chận lại, đôi môi mềm mại mút vào mang theo mưa to gió lớn dồn dập.
Thích Hiểu cảm giác mình phảng phất như là lá cây phiêu diêu giữa mưa rơi, chỉ có thể bất lực vịn ở thân cây, giao tiếp gắn bó càng ngày càng sâu làm cho cô cơ hồ sắp hít thở không thông.
Cũng may, Cố Nghị Quân giống như cũng phát hiện tình huống như thế, hung hăng hút môi dưới của cô sau buông lỏng miệng.
Thích Hiểu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nóng đến đỏ bừng, giống như trái táo óng ánh trong suốt, mang theo cảm xúc nào đó thẹn quá hoá giận.
"Cố Nghị Quân, anh khốn kiếp!"
Chuẩn bị đem cô tươi sống buồn chết sao?
Trái tim nhảy bang bang, giống như đang nhắc nhở giờ phút này cảm xúc chủ nhân kích động đến cỡ nào, nhìn bộ dáng con mèo nhỏ lại muốn lộ ra móng vuốt, Cố Nghị Quân không hiểu để lửa giận từ từ tiêu tán, liếm liếm cánh môi.
"Thật là ngốc." Mặc dù thật đáng yêu.
Về phần bị chửi là khốn kiếp, giống như đã thành thói quen.
Thích Hiểu hung hăng liếc mắt, sợi tóc thoáng co lại mất trật tự, trên khuôn mặt rủ xuống vài sợi, trong đêm tối phối hợp với con mắt dưới cơn thịnh nộ chiếu lấp lánh, càng phát ra quyến rũ động lòng người.
Cố Nghị Quân rõ ràng cảm thấy thân thể biến hóa, từ lúc nụ hôn kia bắt đầu, muốn càng nhiều.
Thật là đáng chết, tự chủ trong ngày thường vẫn kiêu ngạo đều đi nghỉ phép sao? (ý nói Cố Nghị Quân bị mất tự chủ)
Quan sát vẻ mặt của Cố Nghị Quân, Thích Hiểu nhếch miệng: "Thế nào, lương tâm phát hiện?"
Cố Nghị Quân không nói một lời, tiếp tục lái xe.
Cố Nghị Quân biểu hiện quái dị làm cho Thích Hiểu thậm chí đã quên chuyện vừa mới phát sinh tại trong quán, cô gái ho khan hai tiếng, dè dặt dò hỏi: "Anh... Không uống rượu."
Vừa rồi cô cùng Lăng Vi ngược lại uống một chút, cũng không có chú ý đến Cố Nghị Quân, bất quá xem biểu hiện kỳ quái hôm nay còn có nụ hôn vừa rồi không giải thích được, hơn phân nửa uống.
"Tôi từ trước đến nay tuân kỷ thủ pháp." Cố Nghị Quân quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, trong nội tâm mơ hồ nổi lên là không sảng khoái.
Trong quán chính mình thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Thích Hiểu, cô gái này ngược lại không có đem mình để ở trong lòng.
Thích Hiểu liếc mắt: "Cái gì tuân kỷ thủ pháp, mới vừa rồi là ai đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng đây?"
Cố Nghị Quân khinh miệt cười một tiếng: "Phụ nữ đàng hoàng, điều gì chứng minh cho cô nói cái này?"
Được rồi, cô là vợ hợp pháp của Cố Nghị Quân, Thích Hiểu yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng đang suy tư.
Vừa rồi Cố Nghị Quân nói, cô không cần phải nhắc lại chuyện một năm kia, đến tột cùng có ý gì.
Thích Hiểu cũng không nhận ra, tình cảm Cố Nghị Quân đối với Tống Gia Nghiên thời gian dài như vậy, từ nhỏ đến lớn bảo vệ, lại nhanh như vậy liền buông tha.
Huống hôm nay biểu hiện từ người bạn thiếu não của Tống Gia Nghiên cùng cô, cô gái kia dường như cũng không muốn buông tha cho khối đại kim chuyên Cố Nghị Quân này.
Thích Hiểu tiếp tục cúi đầu chơi ngón tay, không biết cần phải cùng người chống bên cạnh mình nói cái gì, giữa hai người tựa hồ nhất định bảo trì loại trạng thái này.
Không lời nào để nói, hai bên xa cách.
Hôm nay mặc dù không có uống rượu, người nào đó lại gián tiếp nhấm nháp rượu ngon trong miệng Thích Hiểu, hiển nhiên chuẩn bị phá vỡ cục diện này.
"Ngày mai, cùng em về nhà?"
Thích Hiểu ngẩn người, vừa nghĩ tới Cố Nghị Quân lương tâm phát hiện, bọn họ có thể trở về bàn việc về ở biệt thự trước, mới phản ứng tới, ý anh là - - về nhà mẹ đẻ.
Thì ra là coi như là trước cùng Cố Nghị Quân ở lại, cái nhà lạnh như băng kia, cũng so với mình trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn nhà, càng làm cho mình có thể định nghĩa vì nhà.
Này một đôi mẹ con, còn có buồn bực không lên tiếng thật giống như người mù cái gì cũng không thấy được, người điếc cái gì cũng không nghe thấy phụ thân, làm cho cuộc đời của cô không hề giống người ngoài cho rằng cái kia loại huyến lệ.
Giống như theo như lời Âu Dương Thần Đông, cô cũng không có thói quen bị người ngoài nhìn chăm chú, bởi vì cô căn bản không phù hợp thân phận Thích gia đại tiểu thư.
Trong mắt ảnh ngược bóng dáng cô đơn của Thích Hiểu, Cố Nghị Quân chợt phát hiện, mặc dù khi kết hôn vội vã, nhưng mình căn bản không hiểu rõ vị hôn thê bên cạnh này.
Chuyện cô từ nhỏ đến lớn, cô yêu thích, tình cảm của cô.
Ngay từ đầu chỉ là trở thành một cuộc làm ăn, phảng phất ký hợp đồng đè dấu tay xuống là tốt rồi, thậm chí đơn giản đến không cần thân mình can thiệp phẩm chất hàng hóa.
Nhưng trong lúc vô tình Cố Nghị Quân lại bị con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt hấp dẫn.
Không tự chủ được muốn tìm hiểu, một cô gái cái mâu thuẫn và không giống người thường, rốt cuộc là như thế nào người.
Cô khi còn bé có thể cũng giống như mình hay không, bên cạnh có một đám bạn cùng chơi trong đại viện, học trưởng kia có phải là đối tượng lúc đi học cô sùng bái hay không, thích ăn thức ăn gì.
Những thứ này cũng không vấn đề trọng yếu giống như ngọn lửa lốm đa lốm đốm, ở trong lòng anh một khi nhớ tới, cũng chưa từng dập tắt.
"Ngày mai, anh về nhà cùng em."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thích Hiểu Cố Nghị Quân lập lại một lần nữa, lái xe tiến vào trong biệt thự, làm như lơ đãng cầm tay của cô.
"Anh về cùng em."
Anh muốn ngăn cản, kết quả không có tới, mới vừa còn suy nghĩ xin lỗi Thích Hiểu như thế nào, người ta một cái nháy mắt liền chính mình báo thù.
Quẹt một cái nụ cười chợt ngươi bò lên trên Cố Nghị Quân khóe môi, lại nhanh chóng biến mất, nhanh giống như là ảo giác.
"Ngại quá, tôi sẽ bồi thường cái váy này cho Chu tiểu thư."
Cố Nghị Quân nhàn nhạt mở miệng, Hồ Tuấn Anh há to miệng, lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cởi áo khoác đem che lên cho Chu Sản đang phẫn hận đầy mặt, sắc mặt Hồ Tuấn Hi biến ảo, từ góc độ người ngoài mà nói anh tự nhiên trong nội tâm sảng khoái, thậm chí có điểm bội phục người vợ này của Cố Nghị Quân, chỉ là người bị giội rượu kia là bạn gái của anh ruột, cũng có chút lúng túng.
Đang ca hát Âu Dương Thần Đông bất đắc dĩ nhún vai, được rồi, lúc trước anh đã đoán được sẽ phát sinh chút gì, dù sao từ trước đến nay Chu Sản không phải là đèn đã cạn dầu, chỉ là phản ứng củaThích Hiểu vượt ngoài nghĩ của anh.
Trước thoạt nhìn chỉ là cô gái tính tình mềm mại cá tính ôn nhu, ai có thể nghĩ tới người ta động thủ không động miệng, thật sự là không ngờ tới...
Thì ra là cùng vợ mình sinh đôi.
Hôm nay gặp mặt mặc dù không thể nói ra về trong không vui, nhưng cũng là không khí quỷ dị, Thích Hiểu cùng Lăng Vi ngược lại trao đổi số điện thoại, hẹn về sau thường xuyên gặp nhau, ánh mắt Chu Sản nhưng lại chăm chú nhìn Thích Hiểu, hận không thể đem thân thể của cô đốt ra một cái hố, cũng đang lựa chọn cúi đầu dưới ánh mắt cảnh cáo của Hồ Tuấn Anh.
- -
Maybach bình tĩnh chạy, người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế hình dáng tiên minh, tướng mạo tuấn mỹ, cơ hồ kéo ra ngoài có thể trực tiếp đập xe hơi quảng cáo, ánh mát cũng không ở nhìn về phía cô gái nào đó cúi đầu chơi ngón tay, mang theo hoang mang.
Nhìn như ôn nhu, thế nhưng sẽ chọn trước mặt người khác biến thân làm con mèo nhỏ nhe răng nhếch miệng, duỗi ra một tý móng vuốt hung hăng người không biết tốt xấu, thật sự là làm người khác bất ngờ.
Không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét, Thích Hiểu cắn răng: "Nếu như anh muốn mắng tôi, cứ mắng chửi đi."
Dù sao đã thành thói quen, mỗi lần rõ ràng bị khi dễ chính là mình, sau khi phản kháng lại phải chịu bị mắng.
Nối khố màu xám tro lúc trước hiện lên trong đầu, làm cho tâm tình Thích Hiểu không ổn cực độ.
Cố Nghị Quân nhạy cảm cảm nhận được tâm tình của đối phương, con mèo nhỏ rầu rĩ không vui, cúi đầu ủ rũ liếm móng vuốt.
Nghĩ như vậy, ngược lại là có chút đáng yêu, mặc dù anh cũng không thích bộ dáng Thích Hiểu cúi đầu ủ rũ.
"Tại sao phải mắng cô?"
Thích Hiểu thở dài: "Bởi vì kia là anh em của anh, cho dù cô gái của anh ta chọc tôi, tôi cũng có thể chịu được ngoan ngoãn không nói một lời, dù sao cô ta nói là sự thật, thật sự hôn nhân của chúng ta chỉ có một năm."
Bàn tay cầm tay lái bỗng nhiên nắm chặt, mạnh đạp xuống thắng xe, đem Maybach dừng ở ven đường, bật đèn xi nhan.
Bởi vì quán tính, thân thể Thích Hiểu bị ngả về trước hướng, lại được Cố Nghị Quân duỗi đến cánh tay đỡ, đầu không có đụng vào phía trước.
"Tại sao."
Thích Hiểu nhịn không được oán hận, quay đầu nhìn về phía Cố Nghị Quân, lại bị ánh mắt anh hấp dẫn.
Tĩnh mịch, đồng tử màu đen thuần túy, đèn đường ban đêm phủ lên thế nhưng hiện ra sáng như ánh sao, phối hợp ngũ quan tuấn mỹ vô song, đẹp mắt đến làm cho người ta đui mù.
"Đầu tiên, anh em là anh em, nhưng cần phải trách cứ chính là cô gái kia, mà không phải cô, tôi vô cùng không thích hành động cô đem trách nhiệm ôm ở trên người."
Hàm chứa trào phúng nhàn nhạt, thuyết pháp lại ngoài ý muốn làm cho người ta an tâm, Thích Hiểu trừng mắt nhìn, môi màu hồng phấn khẽ mím, giống như hoa anh đào ngỏ đáng yêu mê người, lại không phát ra tiếng động.
Con mắt Cố Nghị Quân càng trở nên u ám thêm, thanh âm tối tăm: "Tiếp theo, không cần phải nhắc lại một năm kia chuyện."
Thích Hiểu trề môi, giống như ảo khí mở miệng: "Anh nghĩ rằng tôi muốn, cô gái nào không hi vọng bạch đầu giai lão cả đời chỉ mặc áo cưới một lần, đối với anh đừng bảo là không có mặc qua áo cưới, thậm chí mới vừa kết hôn liền phải nhắc nhở chính mình, hôn nhân của chúng ta hữu danh vô thật, chờ cô gái kia về tôi liền phải nhường vị trí là vợ anh cho cô ấy, loại cảm giác này vô cùng không tốt, giống như là tôi ăn cắp đồ của người khác, anh căn bản không hiểu... Ngô."
Còn chưa có nói xong, môi bỗng nhiên lại bị chận lại, đôi môi mềm mại mút vào mang theo mưa to gió lớn dồn dập.
Thích Hiểu cảm giác mình phảng phất như là lá cây phiêu diêu giữa mưa rơi, chỉ có thể bất lực vịn ở thân cây, giao tiếp gắn bó càng ngày càng sâu làm cho cô cơ hồ sắp hít thở không thông.
Cũng may, Cố Nghị Quân giống như cũng phát hiện tình huống như thế, hung hăng hút môi dưới của cô sau buông lỏng miệng.
Thích Hiểu hít thở từng ngụm từng ngụm không khí, khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nóng đến đỏ bừng, giống như trái táo óng ánh trong suốt, mang theo cảm xúc nào đó thẹn quá hoá giận.
"Cố Nghị Quân, anh khốn kiếp!"
Chuẩn bị đem cô tươi sống buồn chết sao?
Trái tim nhảy bang bang, giống như đang nhắc nhở giờ phút này cảm xúc chủ nhân kích động đến cỡ nào, nhìn bộ dáng con mèo nhỏ lại muốn lộ ra móng vuốt, Cố Nghị Quân không hiểu để lửa giận từ từ tiêu tán, liếm liếm cánh môi.
"Thật là ngốc." Mặc dù thật đáng yêu.
Về phần bị chửi là khốn kiếp, giống như đã thành thói quen.
Thích Hiểu hung hăng liếc mắt, sợi tóc thoáng co lại mất trật tự, trên khuôn mặt rủ xuống vài sợi, trong đêm tối phối hợp với con mắt dưới cơn thịnh nộ chiếu lấp lánh, càng phát ra quyến rũ động lòng người.
Cố Nghị Quân rõ ràng cảm thấy thân thể biến hóa, từ lúc nụ hôn kia bắt đầu, muốn càng nhiều.
Thật là đáng chết, tự chủ trong ngày thường vẫn kiêu ngạo đều đi nghỉ phép sao? (ý nói Cố Nghị Quân bị mất tự chủ)
Quan sát vẻ mặt của Cố Nghị Quân, Thích Hiểu nhếch miệng: "Thế nào, lương tâm phát hiện?"
Cố Nghị Quân không nói một lời, tiếp tục lái xe.
Cố Nghị Quân biểu hiện quái dị làm cho Thích Hiểu thậm chí đã quên chuyện vừa mới phát sinh tại trong quán, cô gái ho khan hai tiếng, dè dặt dò hỏi: "Anh... Không uống rượu."
Vừa rồi cô cùng Lăng Vi ngược lại uống một chút, cũng không có chú ý đến Cố Nghị Quân, bất quá xem biểu hiện kỳ quái hôm nay còn có nụ hôn vừa rồi không giải thích được, hơn phân nửa uống.
"Tôi từ trước đến nay tuân kỷ thủ pháp." Cố Nghị Quân quăng cho cô ánh mắt khinh bỉ, trong nội tâm mơ hồ nổi lên là không sảng khoái.
Trong quán chính mình thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Thích Hiểu, cô gái này ngược lại không có đem mình để ở trong lòng.
Thích Hiểu liếc mắt: "Cái gì tuân kỷ thủ pháp, mới vừa rồi là ai đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng đây?"
Cố Nghị Quân khinh miệt cười một tiếng: "Phụ nữ đàng hoàng, điều gì chứng minh cho cô nói cái này?"
Được rồi, cô là vợ hợp pháp của Cố Nghị Quân, Thích Hiểu yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng đang suy tư.
Vừa rồi Cố Nghị Quân nói, cô không cần phải nhắc lại chuyện một năm kia, đến tột cùng có ý gì.
Thích Hiểu cũng không nhận ra, tình cảm Cố Nghị Quân đối với Tống Gia Nghiên thời gian dài như vậy, từ nhỏ đến lớn bảo vệ, lại nhanh như vậy liền buông tha.
Huống hôm nay biểu hiện từ người bạn thiếu não của Tống Gia Nghiên cùng cô, cô gái kia dường như cũng không muốn buông tha cho khối đại kim chuyên Cố Nghị Quân này.
Thích Hiểu tiếp tục cúi đầu chơi ngón tay, không biết cần phải cùng người chống bên cạnh mình nói cái gì, giữa hai người tựa hồ nhất định bảo trì loại trạng thái này.
Không lời nào để nói, hai bên xa cách.
Hôm nay mặc dù không có uống rượu, người nào đó lại gián tiếp nhấm nháp rượu ngon trong miệng Thích Hiểu, hiển nhiên chuẩn bị phá vỡ cục diện này.
"Ngày mai, cùng em về nhà?"
Thích Hiểu ngẩn người, vừa nghĩ tới Cố Nghị Quân lương tâm phát hiện, bọn họ có thể trở về bàn việc về ở biệt thự trước, mới phản ứng tới, ý anh là - - về nhà mẹ đẻ.
Thì ra là coi như là trước cùng Cố Nghị Quân ở lại, cái nhà lạnh như băng kia, cũng so với mình trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn nhà, càng làm cho mình có thể định nghĩa vì nhà.
Này một đôi mẹ con, còn có buồn bực không lên tiếng thật giống như người mù cái gì cũng không thấy được, người điếc cái gì cũng không nghe thấy phụ thân, làm cho cuộc đời của cô không hề giống người ngoài cho rằng cái kia loại huyến lệ.
Giống như theo như lời Âu Dương Thần Đông, cô cũng không có thói quen bị người ngoài nhìn chăm chú, bởi vì cô căn bản không phù hợp thân phận Thích gia đại tiểu thư.
Trong mắt ảnh ngược bóng dáng cô đơn của Thích Hiểu, Cố Nghị Quân chợt phát hiện, mặc dù khi kết hôn vội vã, nhưng mình căn bản không hiểu rõ vị hôn thê bên cạnh này.
Chuyện cô từ nhỏ đến lớn, cô yêu thích, tình cảm của cô.
Ngay từ đầu chỉ là trở thành một cuộc làm ăn, phảng phất ký hợp đồng đè dấu tay xuống là tốt rồi, thậm chí đơn giản đến không cần thân mình can thiệp phẩm chất hàng hóa.
Nhưng trong lúc vô tình Cố Nghị Quân lại bị con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt hấp dẫn.
Không tự chủ được muốn tìm hiểu, một cô gái cái mâu thuẫn và không giống người thường, rốt cuộc là như thế nào người.
Cô khi còn bé có thể cũng giống như mình hay không, bên cạnh có một đám bạn cùng chơi trong đại viện, học trưởng kia có phải là đối tượng lúc đi học cô sùng bái hay không, thích ăn thức ăn gì.
Những thứ này cũng không vấn đề trọng yếu giống như ngọn lửa lốm đa lốm đốm, ở trong lòng anh một khi nhớ tới, cũng chưa từng dập tắt.
"Ngày mai, anh về nhà cùng em."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thích Hiểu Cố Nghị Quân lập lại một lần nữa, lái xe tiến vào trong biệt thự, làm như lơ đãng cầm tay của cô.
"Anh về cùng em."