Dọc đường đi, Hạ Vũ Thiên cố gắng mườn tượng ra hình ảnh của vị hoàng đế mà mình sắp gặp mặt.
Trước kia, hắn đã nhìn thấy một vài người trên TV. Nói chung là có thể chia thành một số loại sau đây : Loại một, phong lưu đa tình, bộ dạng anh tuấn, từ nhỏ đã được dạy dỗ thi thư lễ nghĩa đàng hoàng, là một người giàu tình cảm. Sau đó, cùng một cung nữ nảy sinh cảm tình rồi sóng gió xảy ra, kết thúc khiến người ta cảm động. Loại khác thì yếu đuối vô năng, nghe lời nịnh thần gièm pha mà giết hại trung thần. Nếu không thì cũng độc đoán, ngang ngược, là một bạo chúa khiến người người căm giận. Dù là loại nào đi chăng nữa thì trong cung cấm luôn có tranh đấu quyền lực khốc liệt, trắng đen bất minh, sơ hở một chút là chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ.
Tóm lại Hạ Vũ Thiên chẳng hề có cảm tình với mấy tên hoàng đế trong phim truyền hình dài tập. Không biết cái kẻ đang nắm sinh mệnh của mình trong tay thì thế nào đây?
Cứ như vậy, vừa đi vừa nghĩ, Hạ Vũ Thiên nhanh chóng đến khu vực Hoa Khánh điện.
Chỉ thấy phía trước, đèn đuốc sáng trưng. Giống như tất cả ánh nến của thời cổ đại đều được gom góp về chỗ này. Trong lòng Hạ Vũ Thiên bất chợt lại có cảm giác như mình đang đi dạo phố ban đêm nơi Tây thị phồn hoa, náo nhiệt. Bước vào bên trong, đập ngay vào mắt là một bóng người lay động thật mạnh, những tiếng thở dốc của nam nhân không ngừng vang lên. Hạ Vũ Thiên cũng coi như có kinh nghiệm hơn người, cho dù có dùng đầu gối để suy luận thì y cũng biết chuyện gì đang xảy ra trong kia. Miệng và lưỡi Hạ Vũ Thiên nhanh chóng khô khốc, y nuốt xuống một ngụm nước bọt hòng làm tan đi cái nóng thiêu đốt nơi cổ họng.
Cũng may là tiểu thái giám dẫn đường không phát hiện ra những phản ứng bất thường của Hạ Vũ Thiên, tiểu thái giám chỉ nhắc nhở :“Tô công công nhanh lên, Hoàng Thượng đang rất sốt ruột .”
“Đi vào? Lúc này…… Không tốt lắm đâu.” Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hiện vẻ xấu hổ, đứng nửa ngày trước tấm bình phong mà do dự. Hoàng đế a, ngươi còn có thời gian rảnh rỗi mà trêu đùa một tiểu nô tài như ta a? Ngươi chê bên trong còn chưa đủ sáng hay sao mà còn đốt đèn sáng như vậy? Muốn một nam nhân như ta mặt không đổi sắc khi chứng kiến cảnh xuân tình trước mắt thật không dễ dàng a.
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?” Tiểu thái giám nghiêm giọng.
“A?” Hạ Vũ Thiên sờ sờ cái đầu. Ta vẫn muốn được đi cắt tóc lần nữa a, cho dù có muốn thì cũng chẳng dại mà đùa như vậy, thật là oan uổng mà.
Còn đang lưỡng lự, người phía sau đã đẩy thật mạnh khiến Hạ Vũ Thiên ngã nhào, hai chân luống cuống bò vào phía sau Hoa Khánh điện.
Kẻ nào, kẻ nào dám đẩy ta?
Hạ Vũ Thiên như một con cẩu, tứ chi chống xuống sàn nhà. Gân cốt trên người mềm nhũn, vết thương trên lưng lại chưa lành, Hạ Vũ Thiên không thể nhúc nhích. Khi tỉnh táo mà nghĩ được những lời kia thì y đã khóc không ra nước mắt.
“Ngươi đã đến rồi? Trẫm còn tưởng ngươi bị dọa tới mức sợ không dám gặp trẫm lần nữa?”
Hạ Vũ Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân đang nằm trên chiếc giường to lớn phía sau, hắn đang nhìn y bằng một ánh mắt lạnh tới thấu xương. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử lả lơi, uốn éo.
Xuân cung đồ, thật là trêu người a~
Hạ Vũ Thiên vội vàng cúi đầu, chỉ dám mắng thầm : Đúng là đồ cẩu hoàng đế. Bớt khoe khoang trước mặt ta đi, ả nữ nhân kia cũng chẳng ra gì đâu.
Toàn thân Hạ Vũ Thiên đều đau nhức, muốn đứng cũng đứng không nổi.
Bỗng nhiên, Hạ Vũ Thiên cảm thấy có một đôi tay ấm áp tiến vào trong vạt áo của mình, đầu ngón tay không ngần ngại mà chạm vào vết thương trên lưng Hạ Vũ Thiên, y rùng mình một cái.
“Thương thế của ngươi lành thật nhanh, hình như ba mươi đình trượng vẫn chưa đủ thì phải?” Khóe miệng của tên hoàng đế kia gợi lên một đường cong quỷ dị, đồng thời, hắn bóp mạnh khiến miệng vết thương trên lưng Hạ Vũ Thiên nứt ra.
Hạ Vũ Thiên đau đớn thét một tiếng thật to, y chỉ muốn chửi thẳng vào mặt thằng khốn này một trận. Nhưng mà thôi, nó là hoàng đế a, nhịn, nhịn đi vậy!
“Còn dám trừng mắt?” Đôi mày kiếm của Long Hạo quặp lại.
“Hoàng Thượng, tiểu nhân đáng tội chết, tiểu nhân đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng, tiểu nhân cáo lui.” Quân tử báo thù mười năm không muộn, ta co được dãn được, ta chịu nhục, ta nằm gai nếm mật…… Hạ Vũ Thiên cố gắng lắm mới nén được lửa giận trong lòng, nếu là trước đây, y sao có thể bỏ qua chuyện này. Nhưng người đứng dưới mái nhà thì không thể không cúi đầu được.
Hạ Vũ Thiên liền cụp mi mắt, tỏ vẻ đáng thương.
“Ta chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu?”
Chẳng lẽ ngươi cần ta làm chứng chuyện hoan ái của ngươi? Hạ Vũ Thiên nghẹn tới nỗi cứng cả họng. Bỗng nhiên thân thể y lại bị Long Hạo bế bổng lên, thắt lưng bị hai bàn tay rắn chắc ôm chặt. Toàn bộ cơ thể Hạ Vũ Thiên đều nằm trong sự khống chế của nam nhân.
Trên người Long Hạo đang khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh bằng lụa trắng, mồ hôi trên người do miệt mài hoạt động vẫn không ngừng chảy xuống. Hạ Vũ Thiên linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy đến với mình, hai mắt chỉ thấy một mảng tối sầm, so với địa ngục còn đáng sợ hơn. Không lẽ, làm nô tài khom lưng cúi mình còn chưa đủ lại còn phải làm cả… nam sủng? Để bảo vệ khí tiết suốt ba mươi năm sống trên đời của mình, Hạ Vũ Thiên giãy dụa hết sức, nhưng giãy thế nào cũng không thoát nổi vòng tay to khỏe kia. Một tay của Long Hạo còn ngang nhiên sờ loạn trên người y nữa.
Rốt cục, Hạ Vũ Thiên nhịn không được, không cần biết kẻ trước mắt có phải là ngôi cửu ngũ chí tôn hay không, hét lớn “Thằng khốn nạn, lão tử không phải là gay a~”
Y phục của Hạ Vũ Thiên bị cở ra gần hết, làn da trắng như tuyết trong ngực lộ ra ngoài. Bàn tay kia vẫn chưa chịu dừng lại.
“Ngươi giết ta đi, ta là giả , ta không phải…… Giết ta! Ta chết cũng sẽ không……” Hạ Vũ Thiên thất vọng, vô vọng, tuyệt vọng. Hắn hận không thể quay lại Diêm La điện mà làm thịt tên Diêm Vương vô trách nhiệm kia.
“Tại sao không có?” Đột nhiên Long Hạo buông Hạ Vũ Thiên ra. Trong tay hắn đang cầm tờ ngân phiếu một trăm lượng, hai mắt nghi ngờ nhìn sang nữ tử bên cạnh.
“Bệ hạ, tiện thiếp không dám khi quân phạm thượng, hắn thật sự……”
“Đủ rồi.”
Nàng kia sợ đến xanh cả mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, khấu đầu liên tục không thôi.
Hạ Vũ Thiên vẫn chưa hết hoảng sợ, không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Y chỉ biết trinh tiết của mình đã được bảo vệ…… Thật may mắn, may mắn a~
“Ngươi cút đi.” Hoàng đế rống giận, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ giận dữ như muốn giết người.
“Nô tài tuân chỉ.” Hạ Vũ Thiên mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, hướng phía cửa mà lao đi.
“Không phải nói ngươi!” Hoàng đế trừng mắt nhìn về phía cửa ngoài.
“Bệ hạ, tiện thiếp luôn suy tính cho an nguy của bệ hạ. Tên nô tài này thực sự muốn hạ độc bệ hạ, hắn……” Nữ tử đang quỳ vẫn không chịu buông tha, kiên quyết muốn dồn Hạ Vũ Thiên vào con đường chết.
Nghe tới đó, mặt mũi Hạ Vũ Thiên sáng lạng cả lên. Thật may là ta thông minh, sớm đem gói thuốc chết tiệt kia vứt đi, nếu không, chỉ sợ hôm nay phải bỏ mạng tại nơi quái quỷ này. Ai, ta thật thông minh a, làm sao tới lượt ả tiện nhân như ngươi hãm hại thiên tài ta đây?
Hoàng đế thở dài ra một hơi, lạnh lùng nói: “Người đâu, đem Vân phi tới Thanh Trữ cung, không có lệnh của trẫm không được bước ra khỏi cửa nửa bước.”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” Vân phi khóc lóc thê thảm. Hai tiểu thái giám từ bên ngoài bước vào, lập tức thi hành mệnh lệnh của hoàng đế.
Nữ nhân a nữ nhân, thật sự là đáng thương. Hạ Vũ Thiên thầm nghĩ trong lòng. Dáng vẻ này dù sao cũng có chút đáng thương, ấy vậy mà ngay cả người vừa hoan hỉ với nàng là tên hoàng đế kia cũng không hề động lòng, thật đúng là một kẻ lãnh huyết vô tình. Đáng sợ, đáng sợ!
Hạ Vũ Thiên chính là một người như vậy, rất dễ mềm lòng trước lỗi lầm của những phụ nữ xinh đẹp. Ấn tượng về Long Hạo trong lòng Hạ Vũ Thiên vì thế mà càng trở nên xấu đi. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, Hạ Vũ Thiên vẫn nhớ như in trong đầu, tất cả đều là lỗi của tên hoàng đế đáng ghét này. Cả thân thể lẫn tâm tình của lão tử đều bị ngươi đùa bỡn một phen, để coi, sau này, lão tử sẽ xử lý ngươi như thế nào?
Vân phi bị mang đi , căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
“Hoàng Thượng, nô tài có thể đứng lên không?” Hạ Vũ Thiên cẩn thận dò hỏi, thắt lưng y đau đến tê rần.
“Vừa rồi, ngươi nói cái gì là giả?”
“A?” Hạ Vũ Thiên không nghĩ tới, tên này nhớ cả những lời buột miệng của mình. Phải làm sao bây giờ?
“Nô tài muốn nói…… à……”
“Hừ, không muốn nói? Được thôi !”
Long Hạo bịt miệng Hạ Vũ Thiên lại, bế bổng y về phía long sàn, thuận tay tháo luôn tấm màn gấm bên ngoài./
Trước kia, hắn đã nhìn thấy một vài người trên TV. Nói chung là có thể chia thành một số loại sau đây : Loại một, phong lưu đa tình, bộ dạng anh tuấn, từ nhỏ đã được dạy dỗ thi thư lễ nghĩa đàng hoàng, là một người giàu tình cảm. Sau đó, cùng một cung nữ nảy sinh cảm tình rồi sóng gió xảy ra, kết thúc khiến người ta cảm động. Loại khác thì yếu đuối vô năng, nghe lời nịnh thần gièm pha mà giết hại trung thần. Nếu không thì cũng độc đoán, ngang ngược, là một bạo chúa khiến người người căm giận. Dù là loại nào đi chăng nữa thì trong cung cấm luôn có tranh đấu quyền lực khốc liệt, trắng đen bất minh, sơ hở một chút là chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ.
Tóm lại Hạ Vũ Thiên chẳng hề có cảm tình với mấy tên hoàng đế trong phim truyền hình dài tập. Không biết cái kẻ đang nắm sinh mệnh của mình trong tay thì thế nào đây?
Cứ như vậy, vừa đi vừa nghĩ, Hạ Vũ Thiên nhanh chóng đến khu vực Hoa Khánh điện.
Chỉ thấy phía trước, đèn đuốc sáng trưng. Giống như tất cả ánh nến của thời cổ đại đều được gom góp về chỗ này. Trong lòng Hạ Vũ Thiên bất chợt lại có cảm giác như mình đang đi dạo phố ban đêm nơi Tây thị phồn hoa, náo nhiệt. Bước vào bên trong, đập ngay vào mắt là một bóng người lay động thật mạnh, những tiếng thở dốc của nam nhân không ngừng vang lên. Hạ Vũ Thiên cũng coi như có kinh nghiệm hơn người, cho dù có dùng đầu gối để suy luận thì y cũng biết chuyện gì đang xảy ra trong kia. Miệng và lưỡi Hạ Vũ Thiên nhanh chóng khô khốc, y nuốt xuống một ngụm nước bọt hòng làm tan đi cái nóng thiêu đốt nơi cổ họng.
Cũng may là tiểu thái giám dẫn đường không phát hiện ra những phản ứng bất thường của Hạ Vũ Thiên, tiểu thái giám chỉ nhắc nhở :“Tô công công nhanh lên, Hoàng Thượng đang rất sốt ruột .”
“Đi vào? Lúc này…… Không tốt lắm đâu.” Sắc mặt Hạ Vũ Thiên hiện vẻ xấu hổ, đứng nửa ngày trước tấm bình phong mà do dự. Hoàng đế a, ngươi còn có thời gian rảnh rỗi mà trêu đùa một tiểu nô tài như ta a? Ngươi chê bên trong còn chưa đủ sáng hay sao mà còn đốt đèn sáng như vậy? Muốn một nam nhân như ta mặt không đổi sắc khi chứng kiến cảnh xuân tình trước mắt thật không dễ dàng a.
“Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?” Tiểu thái giám nghiêm giọng.
“A?” Hạ Vũ Thiên sờ sờ cái đầu. Ta vẫn muốn được đi cắt tóc lần nữa a, cho dù có muốn thì cũng chẳng dại mà đùa như vậy, thật là oan uổng mà.
Còn đang lưỡng lự, người phía sau đã đẩy thật mạnh khiến Hạ Vũ Thiên ngã nhào, hai chân luống cuống bò vào phía sau Hoa Khánh điện.
Kẻ nào, kẻ nào dám đẩy ta?
Hạ Vũ Thiên như một con cẩu, tứ chi chống xuống sàn nhà. Gân cốt trên người mềm nhũn, vết thương trên lưng lại chưa lành, Hạ Vũ Thiên không thể nhúc nhích. Khi tỉnh táo mà nghĩ được những lời kia thì y đã khóc không ra nước mắt.
“Ngươi đã đến rồi? Trẫm còn tưởng ngươi bị dọa tới mức sợ không dám gặp trẫm lần nữa?”
Hạ Vũ Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân đang nằm trên chiếc giường to lớn phía sau, hắn đang nhìn y bằng một ánh mắt lạnh tới thấu xương. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử lả lơi, uốn éo.
Xuân cung đồ, thật là trêu người a~
Hạ Vũ Thiên vội vàng cúi đầu, chỉ dám mắng thầm : Đúng là đồ cẩu hoàng đế. Bớt khoe khoang trước mặt ta đi, ả nữ nhân kia cũng chẳng ra gì đâu.
Toàn thân Hạ Vũ Thiên đều đau nhức, muốn đứng cũng đứng không nổi.
Bỗng nhiên, Hạ Vũ Thiên cảm thấy có một đôi tay ấm áp tiến vào trong vạt áo của mình, đầu ngón tay không ngần ngại mà chạm vào vết thương trên lưng Hạ Vũ Thiên, y rùng mình một cái.
“Thương thế của ngươi lành thật nhanh, hình như ba mươi đình trượng vẫn chưa đủ thì phải?” Khóe miệng của tên hoàng đế kia gợi lên một đường cong quỷ dị, đồng thời, hắn bóp mạnh khiến miệng vết thương trên lưng Hạ Vũ Thiên nứt ra.
Hạ Vũ Thiên đau đớn thét một tiếng thật to, y chỉ muốn chửi thẳng vào mặt thằng khốn này một trận. Nhưng mà thôi, nó là hoàng đế a, nhịn, nhịn đi vậy!
“Còn dám trừng mắt?” Đôi mày kiếm của Long Hạo quặp lại.
“Hoàng Thượng, tiểu nhân đáng tội chết, tiểu nhân đã quấy rầy nhã hứng của hoàng thượng, tiểu nhân cáo lui.” Quân tử báo thù mười năm không muộn, ta co được dãn được, ta chịu nhục, ta nằm gai nếm mật…… Hạ Vũ Thiên cố gắng lắm mới nén được lửa giận trong lòng, nếu là trước đây, y sao có thể bỏ qua chuyện này. Nhưng người đứng dưới mái nhà thì không thể không cúi đầu được.
Hạ Vũ Thiên liền cụp mi mắt, tỏ vẻ đáng thương.
“Ta chưa nói xong, ngươi muốn đi đâu?”
Chẳng lẽ ngươi cần ta làm chứng chuyện hoan ái của ngươi? Hạ Vũ Thiên nghẹn tới nỗi cứng cả họng. Bỗng nhiên thân thể y lại bị Long Hạo bế bổng lên, thắt lưng bị hai bàn tay rắn chắc ôm chặt. Toàn bộ cơ thể Hạ Vũ Thiên đều nằm trong sự khống chế của nam nhân.
Trên người Long Hạo đang khoác một chiếc áo ngủ mỏng manh bằng lụa trắng, mồ hôi trên người do miệt mài hoạt động vẫn không ngừng chảy xuống. Hạ Vũ Thiên linh cảm có chuyện chẳng lành sắp xảy đến với mình, hai mắt chỉ thấy một mảng tối sầm, so với địa ngục còn đáng sợ hơn. Không lẽ, làm nô tài khom lưng cúi mình còn chưa đủ lại còn phải làm cả… nam sủng? Để bảo vệ khí tiết suốt ba mươi năm sống trên đời của mình, Hạ Vũ Thiên giãy dụa hết sức, nhưng giãy thế nào cũng không thoát nổi vòng tay to khỏe kia. Một tay của Long Hạo còn ngang nhiên sờ loạn trên người y nữa.
Rốt cục, Hạ Vũ Thiên nhịn không được, không cần biết kẻ trước mắt có phải là ngôi cửu ngũ chí tôn hay không, hét lớn “Thằng khốn nạn, lão tử không phải là gay a~”
Y phục của Hạ Vũ Thiên bị cở ra gần hết, làn da trắng như tuyết trong ngực lộ ra ngoài. Bàn tay kia vẫn chưa chịu dừng lại.
“Ngươi giết ta đi, ta là giả , ta không phải…… Giết ta! Ta chết cũng sẽ không……” Hạ Vũ Thiên thất vọng, vô vọng, tuyệt vọng. Hắn hận không thể quay lại Diêm La điện mà làm thịt tên Diêm Vương vô trách nhiệm kia.
“Tại sao không có?” Đột nhiên Long Hạo buông Hạ Vũ Thiên ra. Trong tay hắn đang cầm tờ ngân phiếu một trăm lượng, hai mắt nghi ngờ nhìn sang nữ tử bên cạnh.
“Bệ hạ, tiện thiếp không dám khi quân phạm thượng, hắn thật sự……”
“Đủ rồi.”
Nàng kia sợ đến xanh cả mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, khấu đầu liên tục không thôi.
Hạ Vũ Thiên vẫn chưa hết hoảng sợ, không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Y chỉ biết trinh tiết của mình đã được bảo vệ…… Thật may mắn, may mắn a~
“Ngươi cút đi.” Hoàng đế rống giận, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ vẻ giận dữ như muốn giết người.
“Nô tài tuân chỉ.” Hạ Vũ Thiên mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, hướng phía cửa mà lao đi.
“Không phải nói ngươi!” Hoàng đế trừng mắt nhìn về phía cửa ngoài.
“Bệ hạ, tiện thiếp luôn suy tính cho an nguy của bệ hạ. Tên nô tài này thực sự muốn hạ độc bệ hạ, hắn……” Nữ tử đang quỳ vẫn không chịu buông tha, kiên quyết muốn dồn Hạ Vũ Thiên vào con đường chết.
Nghe tới đó, mặt mũi Hạ Vũ Thiên sáng lạng cả lên. Thật may là ta thông minh, sớm đem gói thuốc chết tiệt kia vứt đi, nếu không, chỉ sợ hôm nay phải bỏ mạng tại nơi quái quỷ này. Ai, ta thật thông minh a, làm sao tới lượt ả tiện nhân như ngươi hãm hại thiên tài ta đây?
Hoàng đế thở dài ra một hơi, lạnh lùng nói: “Người đâu, đem Vân phi tới Thanh Trữ cung, không có lệnh của trẫm không được bước ra khỏi cửa nửa bước.”
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.” Vân phi khóc lóc thê thảm. Hai tiểu thái giám từ bên ngoài bước vào, lập tức thi hành mệnh lệnh của hoàng đế.
Nữ nhân a nữ nhân, thật sự là đáng thương. Hạ Vũ Thiên thầm nghĩ trong lòng. Dáng vẻ này dù sao cũng có chút đáng thương, ấy vậy mà ngay cả người vừa hoan hỉ với nàng là tên hoàng đế kia cũng không hề động lòng, thật đúng là một kẻ lãnh huyết vô tình. Đáng sợ, đáng sợ!
Hạ Vũ Thiên chính là một người như vậy, rất dễ mềm lòng trước lỗi lầm của những phụ nữ xinh đẹp. Ấn tượng về Long Hạo trong lòng Hạ Vũ Thiên vì thế mà càng trở nên xấu đi. Tất cả những chuyện vừa xảy ra, Hạ Vũ Thiên vẫn nhớ như in trong đầu, tất cả đều là lỗi của tên hoàng đế đáng ghét này. Cả thân thể lẫn tâm tình của lão tử đều bị ngươi đùa bỡn một phen, để coi, sau này, lão tử sẽ xử lý ngươi như thế nào?
Vân phi bị mang đi , căn phòng yên lặng đến đáng sợ.
“Hoàng Thượng, nô tài có thể đứng lên không?” Hạ Vũ Thiên cẩn thận dò hỏi, thắt lưng y đau đến tê rần.
“Vừa rồi, ngươi nói cái gì là giả?”
“A?” Hạ Vũ Thiên không nghĩ tới, tên này nhớ cả những lời buột miệng của mình. Phải làm sao bây giờ?
“Nô tài muốn nói…… à……”
“Hừ, không muốn nói? Được thôi !”
Long Hạo bịt miệng Hạ Vũ Thiên lại, bế bổng y về phía long sàn, thuận tay tháo luôn tấm màn gấm bên ngoài./