Phương trình đồ thị nổi danh hình trái tim, Tiết Chu Thăng nhắm mắt cũng có thể vẽ ra đường cong này.
Bạn cùng phòng đá đá hắn ngồi ghế tựa: “Bây giờ đến phiên tiền nhiệm đố kị mày.”
“Cái gì?”
“Game đều có mẹo hết, mày ở đây ước như tiền nhiệm, mà tiền nhiệm không biết đâu để đố kị.” Bạn cùng phòng buông tay, “Nhưng nghĩ lại coi, đến giờ người đi cùng cậu ta là mày, trình độ khó chịu của đối phương hẳn lớn hơn mày.”
“…”
Viết xong phương trình Mị Ma thấy Tiết Chu Thăng vẫn cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, nói chuyện với bạn cùng phòng chẳng thè để ý tới cậu, ủy khuất nhoài lên kính, mũi ép dẹp lép.
Thấy cậu như vậy Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ bật cười.
“Chó yêu nhau bốc mùi chua mà.” Bạn cùng phòng lườm một cái.
“Mày nói đúng.” Tiết Chu Thăng đứng lên vỗ vỗ vai bạn cùng phòng, “Cảm ơn.”
Lời nói của bạn cùng phòng đã đánh thức Tiết Chu Thăng. Hắn cảm thấy kiếp trước quá mức ưu tú, vì đối phương hướng tử mà sinh, không kiêng dè và dũng cảm khiến người ta thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Thời đại bất đồng, hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, người này Kỵ Sĩ, kiếp này hắn không thể cũng không có cơ hội làm chuyện như vậy. Thay đổi góc độ, Kỵ Sĩ cũng không làm được chuyện hắn bây giờ làm. Linh hồn họ tương đồng, tính cách tương tự, nhưng cuộc đời trải qua khác nhiều lắm, xoắn xuýt những thứ này đều là lo sợ không đâu.
Cửa sổ thủy tinh phòng thực nghiệm không cách nào mở ra, Tiết Chu Thăng ra cửa lớn, vẫy vẫy tay với Mị Ma. Mị Ma lập tức nhào vào trên người hắn.
“Ai bảo em viết phương trình kia?” Tiết Chu Thăng đón được cậu.
“Em tự tra bách khoa toàn thư cách tỏ tình khối khoa học tự nhiên.” Mị Ma nói, “Mấy cái khác khó viết quá, chỉ có cái này đơn giản nhất. Em thuộc được.”
Tiết Chu Thăng không nhịn được cười, thầm nghĩ cậu học thứ này đúng là nhanh.
“Anh thấy vui không?” Mị Ma đuổi theo hỏi hắn, “Vui không? Có vui hay không?”
“Em đoán.”
“Chắc chắn rất vui.” Mị Ma tràn đầy tự tin nói rằng.
Tiết Chu Thăng bị cậu moe trúng điểm, tay nâng mặt, cúi đầu hôn lên. Niết hai má cậu toàn thịt là thịt, lúc Tiết Chu Thăng thu tay nhịn không được sờ soạng thêm hai lần: “Sao hôm nay em tới đây?”
“Cố Vị Minh đưa em tới.” Mị Ma móc túi, lấy điện thoại di động ra với tờ tiền 500, “Hôm nay em có điện thoại di động, còn lãnh được ít lương nữa.”
“Em còn có thể làm công?”
“Giúp người ta thôi miên đọc ký ức.” Mị Ma chớp chớp mắt mấy cái, đồng tử biến thành màu vàng rồi trở về hình dáng ban đầu.
“Lợi hại.” Tiết Chu Thăng nắm tay cậu đi vào thang máy, “Anh tới phòng làm việc để làm thẻ, trưa cỡ hai giờ thì có thể đi với em, chiều thì không được, chiều có một buổi giao lưu.”
“Em không thể tới đó sao?”
“Không được. Vì vậy lần sau trước khi tới thì báo với anh một tiếng, anh an bài hết cho.”
Mị Ma thở dài: “Nhưng lần kế thì phải rất lâu rất lâu em không thể gặp anh.”
“Làm sao vậy?”
Mị Ma há miệng, cậu nghĩ nếu kể hết chuyện Tà linh, Tiết Chu Thăng thông minh như vậy nhất định phải đoán ra mục tiêu Tà linh, cậu bị quản lí nghiêm như thế, phân tích nguyên nhân, tìm hiểu nguồn gốc khẳng định có thể liên tưởng đến sừng của cậu…
Tiết Chu Thăng ấn nút thang máy, nhìn biểu tình của cạu liền biết có ẩn tình, nói: “Giấu diếm anh chuyện gì?”
Mị Ma cứng rắn nói sang chuyện khác: “Trưa này em mời anh ăn cơm được không? Em có tiền. Với điện thoại di động nữa, anh dạy em lưu số.”
Tiết Chu Thăng nghĩ cái kiểu nhìn trái ngó phải thì bản lãnh cậu dài hơn rồi, cầm điện thoại di động nhập dãy số.
Vừa ra thang máy, Mị Ma vừa nhón chân ngó đầu qua xem: “Tên anh là tiếng Trung phải không, anh ghi tiếng Trung em muốn xem.” Tiết Chu Thăng bại bởi ánh nhìn của cậu, ngón tay Mị Ma ở trong không khí vẽ mấy lần, buồn bã: “Ai, hơi khó viết. Từ này có hàm nghĩa gì?”
“Chúng mượn trong học hải vô nhai, khổ chu tự độ kiến nhật thăng.”
(biển học vô biên, khổ luyện là thuyền đưa tới bờ thành công)
“Êm tai.” Mị Ma gật đầu, bổ sung nói, “Nghe không hiểu cũng biết êm tai.”
Tiết Chu Thăng cười không ngừng, giải thích ý tứ của những lời này cho cậu.
“Vậy em thì sao.” Mị Ma tha thiết mong chờ nhìn hắn, “Tên của em có thể viết tiếng Trung không?”
Hai người tới trước cửa phòng làm việc, Tiết Chu Thăng mở cửa khóa: “Tên em à, Sen… Dịch ra thì, Sâm? Ý chỉ rừng cây.”
“Không êm tai.” Mị Ma quyết đoán từ chối.
Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ: “Phương diện này anh thật sự không am hiểu…”
Mị Ma suy nghĩ một chút, rồi ngưỡng mặt lên, “Sen với Thăng khá giống. Vậy gọi Thăng đi, như vậy anh ngồi thuyền có thể thấy em rồi.”
Sen đọc gần giống với Thăng (thuyền) – sheng.
“…” Mặt và cổ Tiết Chu Thăng dùng mắt thường cũng có thể thấy đỏ dna62 len.
“Sao mặt anh đỏ vậy?”
“Không được nói.” Tiết Chu Thăng xấu hổ kéo cậu vào căn phòng.
Mị Ma còn chưa hiểu nguyên nhân đỏ mặt, thấy Tiết Chu Thăng có ý thẹn quá hóa giận không thể làm gì khác hơn là không nói nữa. Rồi cậu chớp cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Tiết Chu Thăng, hai tay đặt trên eo đối phương, ngón tay cách một lớp áo sơ mi mỏng manh ma sát, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt.
Đầu lưỡi cậu liếm liếm đôi môi, ánh mắt trêu ghẹo người, như thúc dục hay là đòi thưởng vì đã nghe lời.
Eo bị sờ muốn mềm – Tiết Chu Thăng: “…”
Mị Ma ôm vai hắn: “Mau hôn nhẹ em đi.”
Tiết Chu Thăng cúi đầu, nghiêng mặt sang hôn lên. Cảm giác môi răng dây dưa thân mật khiến cả người phát hỏa, Tiết Chu Thăng không nhịn được lấy ngón tay cái đè lại khóe miệng hắn, nghe đối phương bị mình hôn phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, lẫn vào giọng mũi ngọt ngào, bàn tay xốc lên vạt áo âm thầm đi vào, cơ thể càng lúc kề sát với đối phương. Trong mười mấy giây ngắn ngủi hô hấp nóng bỏng hòa lẫn vào nhau như nhen lửa đốt cả phòng, Tiết Chu Thăng áp cậu lên cửa cảm thấy vẫn chưa đủ, hận không thể xoa nắn tiến vào thân thể cậu ôm ôm cậu một cái.
“A…” Mị Ma mềm mại nói, “Muốn làm sao?”
Biết trước cậu sẽ nói như vậy. Tiết Chu Thăng đúng lúc thu tay nhưng vẫn bóp mông thịt một cái: “Không làm.”
“Vậy sờ sờ?”
“Không sờ.” Lần trước bị ghẹo tới t*ng trùng lên não, giờ nhớ tới thấy xấu hổ đến bùng nổ.
“Sao không thể ở văn phòng?” Đọc được nội tâm, Mị Ma hỏi, “Do sợ lúc đi làm sẽ nhớ em ở đây bị anh —— ”
“Không tại sao cả.” Tiết Chu Thăng sửa sang quần áo trên người bị vò nát: “Với lại buổi trưa không đi ăn cơm với cậu được.”
Mị Ma thở dài: “Đúng là tiểu yêu tinh (lẳng lơ) nói một đằng làm một nẻo.”
Bị chỉ trích nói một đằng làm một nẻo Tiết Chu Thăng vừa tức vừa buồn cười, thầm nghĩ tiểu yêu tinh là ai đây.
Sắp xếp tư liệu hội nghị buổi chiều cần dùng, Tiết Chu Thăng mang Mị Ma vào thang máy xuống lầu, cho Mị Ma xem nhà ăn phố mỹ thực trong trường.
“Em không thể rời khỏi phạm vi trường học, nhà ăn phố mỹ thực này có cơm cà ri, còn có tôm hùm… Em dị ứng với rượu, vậy hải sản có không?”
Mị Ma nói: “Không biết.”
“Vậy muốn thử một chút hay không? A, không được, sushi cũng có hải sản, để anh coi mấy món khác…”
Trên điện thoại nhảy ra tin nhắn bạn cùng phòng.
“Em đợi tí.” Tiết Chu Thăng khoa tay, nhận điện thoại, “Ê? Sao vậy?”
Mị Ma thấy đại sảnh lầu một không ít người đang nhìn họ, cậu quay đầu nhìn Tiết Chu Thăng. Tiết Chu Thăng đang gọi điện thoại, tưởng Mị Ma nôn nóng nên động viên xoa xoa đầu cậu. Mị Ma nghe thấy người sau lưng xì xào bàn tán, quyết đoán kéo tay Tiết Chu Thăng, tay chồng lên tay nhập chung một chỗ.
Mơ hồ nghe tiếng lòng mấy người kia Mị Ma cố gắng đè xuống khóe miệng muốn sắp sửa cong lên.
Tiết Chu Thăng cúp điện thoại nói với Mị Ma, “Bạn cùng phòng lỡ khóa cửa phòng thực nghiệm, anh lên giúp hắn mở cửa, xuống nhanh thôi, em ở đây chờ em.”
“Em đi với anh.”
Tiết Chu Thăng liếc nhìn thang máy đang ở tầng cao nhất: “Anh chạy lên lầu, năm tầng thì nhanh lắm.” Hắn vỗ lưng Mị Ma, “Đợi anh hai phút.”
Mị Ma chỉ vào màn hình điện tử ở đại sảnh: “Hai phút.” Ý là anh đừng gạt em đó.
Tiết Chu Thăng cười xoa đầu cậu rồi bỏ chạy tới cầu thang.
Mị Ma đứng đó nhìn màn hình điện tử, lúc này Cố Vị Minh vừa bước vào cửa đi tới, anh thấy Mị Ma một thân một mình thì hơi kinh ngạc: “Sao mình cậu ở đây? Ngài Tiết đâu?”
“Ảnh có việc, hai phút sẽ đến.”
“Buổi trưa có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Thấy mặt Mị Ma không mấy tình nguyện, Cố Vị Minh cười nói, “Không phải lần trước nói muốn ở bên hắn sao? Nếu như muốn thì cần làm thủ tục, và cung cấp rất nhiều tư liệu liên quan.”
“Tư liệu gì?” Lỗ tai Mị Ma dựng lên, đôi mắt không rời khỏi màn hình điện tử, thầm nghĩ đợi lát nữa vượt quá thời gian thì muốn Tiết Chu Thăng đáp ứng mình một chuyện.
“Giấy chứng nhận tư cách vào đời cao cấp, kiểm tra đánh giá đẳng cấp ma vật với báo cáo các loại, ngài Tiết bên kia cũng phải cung cấp hộ khẩu và giấy hành nghề rõ ràng —— ”
Máy liên lạc bên hông của Cố Vị Minh vang lên, đèn đỏ trên đò lấp loé phát ra tiếng nhắc nhở sắc bén.
Trước một giây màn hình điện tử bình thường bỗng nhiên nhảy số loạn xạ, thiết bị chiếu sáng trong đại sảnh đột nhiên chớp tắt, ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng từng khuôn mặt tối tăm xung quanh. Rõ là ban trưa, tường thủy tinh bốn phía đại sảnh lại không chiếu chút tia sáng vào trong, cả tòa lầu như bị ngăn cách ở một thế giới khác.
Tay trái Cố Vị Minh đặt trên vũ khí bên hông.
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt dán sát bên gáy, đồng tử Mị Ma biến thành màu vàng, hoảng sợ nói: “Hắn ở trên.”
“Đừng xúc động.” Cố Vị Minh thấp giọng nói, tay phải tóm tay Mị Ma.
Mị Ma hất tay anh ra biến thành nguyên hình ngắm phía cầu thang. Mắt thấy cậu muốn đập cánh bay lên tầng năm, Cố Vị Minh vung roi quấn mắt cá chân cậu. Mị Ma chẳng còn lòng dạ quan tâm, sắc mặt cậu hoảng loạn, run rẩy bay đến nơi khiến bắt nguồn sợ hãi.
Cố Vị Minh bị kéo lên tầng năm, eo dùng sức cong nhảy qua cầu thang, chân quấn tay vịn dứt khoát thả mình rơi xuống đất. Anh ngẩng đầu thấy cả hành lang bị sương đen bao phủ, đồng thời đang khuếch tán ra ngoài. Mà Mị Ma cũng không quay đầu lại vọt vào trong sương đen biến mất không còn tăm hơi.
Cố Vị Minh chậm một bước bị chặn ở ngoài, anh tức giận nên vào kết giới, máy liên lạc bên hông rơi xuống đất.
Chữ đỏ chói chang sáng lên: “Quỷ Vương lẩn trốn, mau về.”
Bạn cùng phòng đá đá hắn ngồi ghế tựa: “Bây giờ đến phiên tiền nhiệm đố kị mày.”
“Cái gì?”
“Game đều có mẹo hết, mày ở đây ước như tiền nhiệm, mà tiền nhiệm không biết đâu để đố kị.” Bạn cùng phòng buông tay, “Nhưng nghĩ lại coi, đến giờ người đi cùng cậu ta là mày, trình độ khó chịu của đối phương hẳn lớn hơn mày.”
“…”
Viết xong phương trình Mị Ma thấy Tiết Chu Thăng vẫn cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, nói chuyện với bạn cùng phòng chẳng thè để ý tới cậu, ủy khuất nhoài lên kính, mũi ép dẹp lép.
Thấy cậu như vậy Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ bật cười.
“Chó yêu nhau bốc mùi chua mà.” Bạn cùng phòng lườm một cái.
“Mày nói đúng.” Tiết Chu Thăng đứng lên vỗ vỗ vai bạn cùng phòng, “Cảm ơn.”
Lời nói của bạn cùng phòng đã đánh thức Tiết Chu Thăng. Hắn cảm thấy kiếp trước quá mức ưu tú, vì đối phương hướng tử mà sinh, không kiêng dè và dũng cảm khiến người ta thấy cuộc sống có ý nghĩa.
Thời đại bất đồng, hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, người này Kỵ Sĩ, kiếp này hắn không thể cũng không có cơ hội làm chuyện như vậy. Thay đổi góc độ, Kỵ Sĩ cũng không làm được chuyện hắn bây giờ làm. Linh hồn họ tương đồng, tính cách tương tự, nhưng cuộc đời trải qua khác nhiều lắm, xoắn xuýt những thứ này đều là lo sợ không đâu.
Cửa sổ thủy tinh phòng thực nghiệm không cách nào mở ra, Tiết Chu Thăng ra cửa lớn, vẫy vẫy tay với Mị Ma. Mị Ma lập tức nhào vào trên người hắn.
“Ai bảo em viết phương trình kia?” Tiết Chu Thăng đón được cậu.
“Em tự tra bách khoa toàn thư cách tỏ tình khối khoa học tự nhiên.” Mị Ma nói, “Mấy cái khác khó viết quá, chỉ có cái này đơn giản nhất. Em thuộc được.”
Tiết Chu Thăng không nhịn được cười, thầm nghĩ cậu học thứ này đúng là nhanh.
“Anh thấy vui không?” Mị Ma đuổi theo hỏi hắn, “Vui không? Có vui hay không?”
“Em đoán.”
“Chắc chắn rất vui.” Mị Ma tràn đầy tự tin nói rằng.
Tiết Chu Thăng bị cậu moe trúng điểm, tay nâng mặt, cúi đầu hôn lên. Niết hai má cậu toàn thịt là thịt, lúc Tiết Chu Thăng thu tay nhịn không được sờ soạng thêm hai lần: “Sao hôm nay em tới đây?”
“Cố Vị Minh đưa em tới.” Mị Ma móc túi, lấy điện thoại di động ra với tờ tiền 500, “Hôm nay em có điện thoại di động, còn lãnh được ít lương nữa.”
“Em còn có thể làm công?”
“Giúp người ta thôi miên đọc ký ức.” Mị Ma chớp chớp mắt mấy cái, đồng tử biến thành màu vàng rồi trở về hình dáng ban đầu.
“Lợi hại.” Tiết Chu Thăng nắm tay cậu đi vào thang máy, “Anh tới phòng làm việc để làm thẻ, trưa cỡ hai giờ thì có thể đi với em, chiều thì không được, chiều có một buổi giao lưu.”
“Em không thể tới đó sao?”
“Không được. Vì vậy lần sau trước khi tới thì báo với anh một tiếng, anh an bài hết cho.”
Mị Ma thở dài: “Nhưng lần kế thì phải rất lâu rất lâu em không thể gặp anh.”
“Làm sao vậy?”
Mị Ma há miệng, cậu nghĩ nếu kể hết chuyện Tà linh, Tiết Chu Thăng thông minh như vậy nhất định phải đoán ra mục tiêu Tà linh, cậu bị quản lí nghiêm như thế, phân tích nguyên nhân, tìm hiểu nguồn gốc khẳng định có thể liên tưởng đến sừng của cậu…
Tiết Chu Thăng ấn nút thang máy, nhìn biểu tình của cạu liền biết có ẩn tình, nói: “Giấu diếm anh chuyện gì?”
Mị Ma cứng rắn nói sang chuyện khác: “Trưa này em mời anh ăn cơm được không? Em có tiền. Với điện thoại di động nữa, anh dạy em lưu số.”
Tiết Chu Thăng nghĩ cái kiểu nhìn trái ngó phải thì bản lãnh cậu dài hơn rồi, cầm điện thoại di động nhập dãy số.
Vừa ra thang máy, Mị Ma vừa nhón chân ngó đầu qua xem: “Tên anh là tiếng Trung phải không, anh ghi tiếng Trung em muốn xem.” Tiết Chu Thăng bại bởi ánh nhìn của cậu, ngón tay Mị Ma ở trong không khí vẽ mấy lần, buồn bã: “Ai, hơi khó viết. Từ này có hàm nghĩa gì?”
“Chúng mượn trong học hải vô nhai, khổ chu tự độ kiến nhật thăng.”
(biển học vô biên, khổ luyện là thuyền đưa tới bờ thành công)
“Êm tai.” Mị Ma gật đầu, bổ sung nói, “Nghe không hiểu cũng biết êm tai.”
Tiết Chu Thăng cười không ngừng, giải thích ý tứ của những lời này cho cậu.
“Vậy em thì sao.” Mị Ma tha thiết mong chờ nhìn hắn, “Tên của em có thể viết tiếng Trung không?”
Hai người tới trước cửa phòng làm việc, Tiết Chu Thăng mở cửa khóa: “Tên em à, Sen… Dịch ra thì, Sâm? Ý chỉ rừng cây.”
“Không êm tai.” Mị Ma quyết đoán từ chối.
Tiết Chu Thăng bất đắc dĩ: “Phương diện này anh thật sự không am hiểu…”
Mị Ma suy nghĩ một chút, rồi ngưỡng mặt lên, “Sen với Thăng khá giống. Vậy gọi Thăng đi, như vậy anh ngồi thuyền có thể thấy em rồi.”
Sen đọc gần giống với Thăng (thuyền) – sheng.
“…” Mặt và cổ Tiết Chu Thăng dùng mắt thường cũng có thể thấy đỏ dna62 len.
“Sao mặt anh đỏ vậy?”
“Không được nói.” Tiết Chu Thăng xấu hổ kéo cậu vào căn phòng.
Mị Ma còn chưa hiểu nguyên nhân đỏ mặt, thấy Tiết Chu Thăng có ý thẹn quá hóa giận không thể làm gì khác hơn là không nói nữa. Rồi cậu chớp cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm Tiết Chu Thăng, hai tay đặt trên eo đối phương, ngón tay cách một lớp áo sơ mi mỏng manh ma sát, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt.
Đầu lưỡi cậu liếm liếm đôi môi, ánh mắt trêu ghẹo người, như thúc dục hay là đòi thưởng vì đã nghe lời.
Eo bị sờ muốn mềm – Tiết Chu Thăng: “…”
Mị Ma ôm vai hắn: “Mau hôn nhẹ em đi.”
Tiết Chu Thăng cúi đầu, nghiêng mặt sang hôn lên. Cảm giác môi răng dây dưa thân mật khiến cả người phát hỏa, Tiết Chu Thăng không nhịn được lấy ngón tay cái đè lại khóe miệng hắn, nghe đối phương bị mình hôn phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, lẫn vào giọng mũi ngọt ngào, bàn tay xốc lên vạt áo âm thầm đi vào, cơ thể càng lúc kề sát với đối phương. Trong mười mấy giây ngắn ngủi hô hấp nóng bỏng hòa lẫn vào nhau như nhen lửa đốt cả phòng, Tiết Chu Thăng áp cậu lên cửa cảm thấy vẫn chưa đủ, hận không thể xoa nắn tiến vào thân thể cậu ôm ôm cậu một cái.
“A…” Mị Ma mềm mại nói, “Muốn làm sao?”
Biết trước cậu sẽ nói như vậy. Tiết Chu Thăng đúng lúc thu tay nhưng vẫn bóp mông thịt một cái: “Không làm.”
“Vậy sờ sờ?”
“Không sờ.” Lần trước bị ghẹo tới t*ng trùng lên não, giờ nhớ tới thấy xấu hổ đến bùng nổ.
“Sao không thể ở văn phòng?” Đọc được nội tâm, Mị Ma hỏi, “Do sợ lúc đi làm sẽ nhớ em ở đây bị anh —— ”
“Không tại sao cả.” Tiết Chu Thăng sửa sang quần áo trên người bị vò nát: “Với lại buổi trưa không đi ăn cơm với cậu được.”
Mị Ma thở dài: “Đúng là tiểu yêu tinh (lẳng lơ) nói một đằng làm một nẻo.”
Bị chỉ trích nói một đằng làm một nẻo Tiết Chu Thăng vừa tức vừa buồn cười, thầm nghĩ tiểu yêu tinh là ai đây.
Sắp xếp tư liệu hội nghị buổi chiều cần dùng, Tiết Chu Thăng mang Mị Ma vào thang máy xuống lầu, cho Mị Ma xem nhà ăn phố mỹ thực trong trường.
“Em không thể rời khỏi phạm vi trường học, nhà ăn phố mỹ thực này có cơm cà ri, còn có tôm hùm… Em dị ứng với rượu, vậy hải sản có không?”
Mị Ma nói: “Không biết.”
“Vậy muốn thử một chút hay không? A, không được, sushi cũng có hải sản, để anh coi mấy món khác…”
Trên điện thoại nhảy ra tin nhắn bạn cùng phòng.
“Em đợi tí.” Tiết Chu Thăng khoa tay, nhận điện thoại, “Ê? Sao vậy?”
Mị Ma thấy đại sảnh lầu một không ít người đang nhìn họ, cậu quay đầu nhìn Tiết Chu Thăng. Tiết Chu Thăng đang gọi điện thoại, tưởng Mị Ma nôn nóng nên động viên xoa xoa đầu cậu. Mị Ma nghe thấy người sau lưng xì xào bàn tán, quyết đoán kéo tay Tiết Chu Thăng, tay chồng lên tay nhập chung một chỗ.
Mơ hồ nghe tiếng lòng mấy người kia Mị Ma cố gắng đè xuống khóe miệng muốn sắp sửa cong lên.
Tiết Chu Thăng cúp điện thoại nói với Mị Ma, “Bạn cùng phòng lỡ khóa cửa phòng thực nghiệm, anh lên giúp hắn mở cửa, xuống nhanh thôi, em ở đây chờ em.”
“Em đi với anh.”
Tiết Chu Thăng liếc nhìn thang máy đang ở tầng cao nhất: “Anh chạy lên lầu, năm tầng thì nhanh lắm.” Hắn vỗ lưng Mị Ma, “Đợi anh hai phút.”
Mị Ma chỉ vào màn hình điện tử ở đại sảnh: “Hai phút.” Ý là anh đừng gạt em đó.
Tiết Chu Thăng cười xoa đầu cậu rồi bỏ chạy tới cầu thang.
Mị Ma đứng đó nhìn màn hình điện tử, lúc này Cố Vị Minh vừa bước vào cửa đi tới, anh thấy Mị Ma một thân một mình thì hơi kinh ngạc: “Sao mình cậu ở đây? Ngài Tiết đâu?”
“Ảnh có việc, hai phút sẽ đến.”
“Buổi trưa có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Thấy mặt Mị Ma không mấy tình nguyện, Cố Vị Minh cười nói, “Không phải lần trước nói muốn ở bên hắn sao? Nếu như muốn thì cần làm thủ tục, và cung cấp rất nhiều tư liệu liên quan.”
“Tư liệu gì?” Lỗ tai Mị Ma dựng lên, đôi mắt không rời khỏi màn hình điện tử, thầm nghĩ đợi lát nữa vượt quá thời gian thì muốn Tiết Chu Thăng đáp ứng mình một chuyện.
“Giấy chứng nhận tư cách vào đời cao cấp, kiểm tra đánh giá đẳng cấp ma vật với báo cáo các loại, ngài Tiết bên kia cũng phải cung cấp hộ khẩu và giấy hành nghề rõ ràng —— ”
Máy liên lạc bên hông của Cố Vị Minh vang lên, đèn đỏ trên đò lấp loé phát ra tiếng nhắc nhở sắc bén.
Trước một giây màn hình điện tử bình thường bỗng nhiên nhảy số loạn xạ, thiết bị chiếu sáng trong đại sảnh đột nhiên chớp tắt, ánh đèn lạnh lẽo chiếu sáng từng khuôn mặt tối tăm xung quanh. Rõ là ban trưa, tường thủy tinh bốn phía đại sảnh lại không chiếu chút tia sáng vào trong, cả tòa lầu như bị ngăn cách ở một thế giới khác.
Tay trái Cố Vị Minh đặt trên vũ khí bên hông.
Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt dán sát bên gáy, đồng tử Mị Ma biến thành màu vàng, hoảng sợ nói: “Hắn ở trên.”
“Đừng xúc động.” Cố Vị Minh thấp giọng nói, tay phải tóm tay Mị Ma.
Mị Ma hất tay anh ra biến thành nguyên hình ngắm phía cầu thang. Mắt thấy cậu muốn đập cánh bay lên tầng năm, Cố Vị Minh vung roi quấn mắt cá chân cậu. Mị Ma chẳng còn lòng dạ quan tâm, sắc mặt cậu hoảng loạn, run rẩy bay đến nơi khiến bắt nguồn sợ hãi.
Cố Vị Minh bị kéo lên tầng năm, eo dùng sức cong nhảy qua cầu thang, chân quấn tay vịn dứt khoát thả mình rơi xuống đất. Anh ngẩng đầu thấy cả hành lang bị sương đen bao phủ, đồng thời đang khuếch tán ra ngoài. Mà Mị Ma cũng không quay đầu lại vọt vào trong sương đen biến mất không còn tăm hơi.
Cố Vị Minh chậm một bước bị chặn ở ngoài, anh tức giận nên vào kết giới, máy liên lạc bên hông rơi xuống đất.
Chữ đỏ chói chang sáng lên: “Quỷ Vương lẩn trốn, mau về.”