“Đợi đến khi tôi có dịp yêu đương, nếu chúng ta vẫn là bạn bè thì tôi sẽ nói cho anh biết.” Diêu Phi ấn nút tạm ngừng. Nếu Thương Duệ không nói lung tung, vậy cảnh này qua rồi. Đón lấy ánh nhìn của Thương Duệ, cô hỏi: “Anh làm được không đây.”
“Tôi đang hỏi Hạ Dao.” Thương Duệ đưa đôi mắt đen tuyền nhìn Diêu Phi, rất sâu và nặng trĩu, giọng anh thấp đến mức khàn khàn, chầm chậm và thong thả: “Người trả lời tôi là Diêu Phi.”
Mỗi khi Thương Duệ cúi xuống nhìn ai đó sẽ tạo cho họ cảm giác anh đang rất chú tâm. Tầm mắt của anh ngang với Diêu Phi, lông mi dày và rõ nét, đuôi mắt như đang nhướng lên, với một chút tình cảm nào đó không rõ nghĩa. Gọng kính mỏng tang dính trên sống mũi cao thẳng giúp tôn lên làn da trắng của anh, trông anh khá lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nghe nói Thương Duệ đã mua một khoản bảo hiểm kếch xù cho mặt của mình, thế nên Thương Duệ có một gương mặt vô cùng đắt giá.
“Vậy, người quay tôi là Diêu Phi à?” Thương Duệ đút hai tay vào túi, cúi xuống ngang với mặt Diêu Phi, hàm dưới khẽ cử động, quai hàm với đường nét góc cạnh để sát vào bên trên điện thoại của Diêu Phi.
“Quay anh chính là Hạ Dao bị ép câu tương tác.” Diêu Phi lùi lại nửa bước, cầm điện thoại di động lên kiểm tra album, cách xa ngọn nguồn nóng rực kia. Thời tiết oi bức, anh còn đứng gần vậy nữa, Diêu Phi sợ ngộp quá sẽ dẫn đến khó thở: “Nếu anh không nói câu sau thì có thể sử dụng đoạn này rồi.”
Thương Duệ mở chân, đứng thẳng người, đút hai tay vào túi, hất cằm nhìn Diêu Phí chăm chăm.
“Cô bảo tôi tuỳ tiện thêm lời thoại, diễn tự nhiên một chút mà.” Thương Duệ nhìn xuống, thấy Diêu Phi mím chặt môi, khoé môi anh hơi nhếch rồi nhanh chóng đè x uống lại, bé lò xo biết giả bộ lắm nha, “Tôi không được tự nhiên hả? Đạo diễn Diêu.”
Diêu Phi đang xem lại đoạn phim, không lên tiếng.
Cách Vinh Phong dạy rất hữu dụng, xem cảnh quay này thành tác phẩm thì sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những đoạn được quay buổi sáng đều bị từ chối vì chủ đề không rõ, chủ đề là gì? “Giữa Hè” là một câu chuyện tình yêu, vậy chủ đề nhất định phải liên quan đến tình yêu. Nếu gán tình yêu vào thì chủ đề cho đoạn phim của Thương Duệ có lẽ là: Anh đuổi theo em, hoặc em là điều anh khao khát.
Thịnh Thời đưa mắt nhìn bóng lưng Hạ Dao, đuổi theo sự tốt đẹp của cô.
Vì thế nếu đáp lại, nhất định phải đối xứng. Chủ đề Diêu Phi đặt ra là: Em đi về phía anh.
Ngoảnh mặt lại cộng với hành động đi về phía ống kính, kết cấu tổng thể không có vấn đề gì, nếu Thương Duệ không nói thêm câu kia sẽ hoàn hảo biết mấy. Khả năng diễn xuất của Thương Duệ lúc cao lúc thấp, nhưng chênh lệch giữa cao và thấp này lại là cấp bậc vũ trụ. Ví như đoạn phim này, nếu bình tĩnh xem xét thì phần trước vô cùng hoàn mỹ. Diêu Phi có thể tưởng tượng sau khi đăng lên hẳn sẽ có biết bao fan hú hét đến mức hàng xóm phải gọi điện báo cảnh sát vì bị quấy nhiễu.
Lẽ ra anh không nên thêm mấy lời thoại vô ích vào, toàn mở miệng ra nói mấy lời nhảm nhí. Giả sử Diêu Phi là đạo diễn thật thì cô sẽ lấy băng dán miệng Thương Duệ lại, với hi vọng anh sẽ biến thành một người câm xinh xắn.
“Quay lại đoạn khác.” Diêu Phi vẫn giữ đoạn này. Đoạn này ánh mắt của Thương Duệ rất đẹp, và cô e rằng sự ‘xinh đẹp’ ấy khó thể tái tạo được.
“Vậy lần này vẫn cho tôi tự thêm thoại luôn hả?” Thương Duệ ra chiều thảnh thơi, khẽ chớp mắt, vừa rút một tay ra: “Đạo diễn Diêu.”
“Anh đừng thêm mấy lời thoại vô ích nữa.” Diêu Phi để điện thoại xuống và nói chủ đề mình sẽ quay với Thương Duệ: “Chúng ta mới tương tác với nhau lần đầu, vì vậy chúng ta nên quay theo kiểu mối quan hệ có chút khoảng cách ấy ——”
“Giai đoạn mập mờ.” Thương Duệ tiếp lời.
“Đúng, chính nó.” Hình dung bằng giai đoạn mập mờ quả thật vô cùng chính xác, dù em là điều anh khao khát hay em đi về phía anh đều xảy ra trong giai đoạn mập mờ này. Diêu Phi xoay điện thoại trong tay, cũng không biết tại sao cô lại muốn xoay, dù gì cô chỉ xoay thế thôi. Cô nói tiếp: “Câu cuối anh thêm vào không thích hợp cho lắm, không ai nói thế trong giai đoạn mập mờ đâu.”
Giai đoạn mập mờ mới nói vậy đó, bé ngốc.
“Được rồi, quay thêm lần nữa.” Thương Duệ xoay người sải bước về lại vị trí Diêu Phi chỉ định cho anh. Phong thái ung dung, anh đi tới chỗ và giơ tay lên trong khi đang đưa lưng về phía Diêu Phi, rồi lười biếng nói: “‘Bạn trai đúng chuẩn trong giai đoạn mập mờ’, cảnh một lần hai, Action!”
Thương Duệ còn tự gõ bảng nữa.
Sau khi quay ba lần, trời lại bắt đầu mưa. Hai người trở về lều, Vinh Phong đang gác chân lên chơi cờ tướng với Tư Dĩ Hàn, chứng tỏ họ đã tuyệt vọng với cái thời tiết này rồi.
“Quay thế nào rồi?” Vinh Phong bóp điếu thuốc lá: “Quay ổn chứ?”
“Tôi thấy hơi thiếu gì đó.” Diêu Phi vẫn mải nhìn vào điện thoại. Điện thoại di động đang liên tục báo sắp hết pin, cô bèn quay đi tìm cục sạc.
Thương Duệ đưa cục sạc qua cho cô, xách ghế ngồi giữa Tư Dĩ Hàn và Vinh Phong rồi mới nói: “Tôi cảm thấy không tệ, chọn nó đi.”
“Cho tôi xem thử.” Vinh Phong lên pháo ăn trọn con mã của Tư Dĩ Hàn, còn Tư Dĩ Hàn đang tập trung suy nghĩ ván cờ. Ông ấy bèn dọn ra một chỗ trống rồi chìa tay về phía Diêu Phi: “Để tôi giúp cô duyệt phim nào.”
Lần nào Vinh Phong cũng nói rất nghiêm túc, khiến Diêu Phi cảm thấy như mình vừa quay được một bộ phim lớn. Vậy nên, Diêu Phi không thể không nghiêm túc với nó. Cô vội vàng đưa di động cho Vinh Phong, mở album ra cho ông ấy xem thử.
“Bố trí khung cảnh không tồi nhé, phù hợp với hình tượng của Thịnh Thời, cũng thích hợp với video kia của Thương Duệ.” Vinh Phong vừa xem video vừa nhìn bàn cờ, bên Tư Dĩ Hàn còn chưa đi nước nào, “Cô rất có tài năng làm đạo diễn đấy, suy cho cùng nữ quay nam hơi khác một chút, tổng thể cảnh quay sẽ đẹp hơn là nam quay cho nam. Đạo diễn Tư, cậu có muốn xem thử không? Cảnh quay này vô cùng đơn giản, nhưng cảm giác ống kính rất tốt, tôi thấy đây đúng là Thịnh Thời rồi.”
Diêu Phi được khen thì nóng mặt, sau khi quen biết Vinh Phong, biết ông ấy thường hay nói quá. Sau khi nóng xong thì thôi, mình đừng nên suy nghĩ quá nhiều.
Ở đối diện, Tư Dĩ Hàn nhận lấy điện thoại di động, nghiêm túc xem xét.
Mặt Diêu Phi nóng như lửa đốt, cảm thấy hệt như mình đang được giáo viên trong trường nhận xét bài tập làm văn vậy.
“Đa phần những cảnh yêu đương hướng đến nữ giới chủ yếu được quay bởi đạo diễn nữ cũng không phải không có lý do, nữ quay nam, nam quay nữ. Quay theo kiểu quay lén mới có thể khám phá được khía cạnh đẹp đẽ nhất.”
Diêu Phi: “...”
Ngay sau đó, mấy câu thoại cợt nhả bỗng vang lên từ điện thoại của Thương Duệ, khiến trong lều lặng đi vài giây. Theo tính chiến thuật, Thương Duệ ngả người ra sau, lấy thuốc và ngậm lên miệng: “Có lửa không?”
Tư Dĩ Hàn ngước nhìn anh.
“Anh ngó tới ngó lui, rốt cuộc có ngó ra được kết quả gì không? Cái nào được hơn?” Thương Duệ nhìn lại anh ấy bằng ánh mắt cảnh cáo: Đừng có nói linh tinh nữa đấy.
Tư Dĩ Hàn cầm bật lửa lên ném cho Thương Duệ, rồi trả di động lại cho Diêu Phi: “Cắt bỏ câu cuối cùng ở đoạn video đầu tiên, chỉnh sửa theo cảm giác của em đi. Sửa xong thì gửi cho Tô Minh xem thử. Em biết chỉnh sửa video không?”
Diêu Phi gật đầu, kiểm tra cái thứ tư, chính là đoạn video đầu tiên họ quay. Chỉ có điều, cô nhanh chóng tắt âm thanh của album đi, cái đầu tiên tốt hơn ư?
Tư Dĩ Hàn gọi trợ lý qua: “Đưa laptop của tôi cho Diêu Phi dùng đi.”
“Chỉnh sửa ở đây luôn à?” Thương Duệ châm thuốc, rít sâu một hơi. Mùi thuốc lá ghìm xuống toàn bộ cảm xúc, đôi mắt anh khôi phục như thường: “Tôi cũng có laptop, có thể cho Diêu Phi sử dụng.”
“Mấy phần mềm chỉnh sửa trong laptop của cậu không thích hợp với Diêu Phi.” Tư Dĩ Hàn tiếp tục đánh cờ: “Cậu đừng can thiệp vào việc chỉnh sửa của cô ấy, chờ thành phẩm thôi.”
Chắc sẽ đáng kinh ngạc lắm đây.
Tám giờ sáng giờ Bắc Kinh, Diêu Phi đăng bài mới lên Weibo.
Bác sĩ Thịnh của mọi người đây. @Thương Duệ
Đính kèm thêm một đoạn video, trong video là Thương Duệ. Dường như anh đang làm việc trong phim trường, người quay phim vào gọi anh, anh quay lại nhìn về phía ống kính. Con đường đằng sau dài tít tắp, một chiếc việt dã nghênh ngang vọt qua chính giữa con đường. Trời đất âm u, cây cối ướt đẫm bởi nước mưa. Anh mặc áo blouse trắng và đang đút một tay vào túi quần, trên sống mũi là cặp kính cận và nó phần nào giảm bớt đi nét đào hoa rực rỡ trong đôi mắt anh, chỉ còn lại sự điềm tĩnh, tự chủ và chín chắn. Khác hẳn với Thương Duệ của ngày thường, trong màn ảnh anh là một người rất nghiêm nghị và sạch sẽ không nhuốm một hạt bụi.
Sau một chốc dừng lại, đôi mắt đen láy của anh khẽ chuyển động, trong nơi sâu thẳm tựa hồ đượm chút dịu dàng, như một giọt nước trong vắt hoà tan núi băng. Anh cất bước dài đi về phía ống kính.
Góc quay cực kì chuẩn, tỉ lệ vóc dáng của anh được thể hiện một cách hoàn hảo, và các đường nét cơ thể đẹp mắt đến chết người. Như bạn trai đang đi về phía bạn gái mình. Trong lúc đang nghiêm túc làm việc, vị bác sĩ ấy vô tình phát hiện ra bạn gái đang quay phim mình, thế là anh gác lại công việc và đi đến.
Anh đi thẳng đến trước ống kính, ngón tay dài và gầy ấn máy quay xuống, hình ảnh tối hẳn đồng nghĩa với video kết thúc, thật chưa mãn nhãn chút nào.
Xuyên suốt đoạn phim không hề có một lời thoại, cũng không cùng phong cách và khung cảnh với đoạn video mà Thương Duệ đã đăng tải, nhưng nó đối xứng đến không ngờ, có lẽ do quá đẹp chăng.
Khi thấy đoạn video này Tô Minh đã hét lên. Chị biết Thương Duệ đã nhiều năm, nhưng chưa từng chứng kiến vẻ mặt này của Thương Duệ. Chị có thể tưởng tượng một khi đoạn video này được đăng lên thì nó sẽ bùng nổ thế nào. Thương Duệ mặc trang phục trong phim khi quay đoạn video này, cũng đã phá vỡ hình tượng trước đây của anh, đây là một lợi thế cho bộ phim.
Xin hãy đưa sự dũng cảm của bác sĩ Thịnh vào Thương Duệ đi leo lên đứng đầu hot search, và sau đó bùng nổ. Hình ảnh ấy quá khác biệt với Thương Duệ, Thương Duệ vốn dĩ rất ưa nhìn rồi, thế mà đoạn video này còn phóng đại vẻ đẹp trai của anh lên gấp trăm nghìn lần nữa.
Hot search thứ sáu Thương Duệ Thịnh Thời. Những fan ban đầu mắng Thương Duệ không chịu đi tham gia show tạp kĩ mà cứ nhận vai bừa bãi, nay bắt đầu hoài nghi có phải họ đoán sai rồi không? Tạo hình này của Thương Duệ trên cả tuyệt vời, phải nói từ khi debut tới nay đây là lần Thương Duệ chất lừ nhất. Trước kia rất nhiều người bảo dù Thương Duệ ưa nhìn nhưng chỉ được cái mã bề ngoài. Khi đó fan còn thi nhau mắng chửi người ta, gì mà chỉ được cái mã bề ngoài hả? Chẳng lẽ còn có cái đẹp sâu dưới tận đáy đại dương à?
Thấy tấm hình này, mọi người đồng loạt nhất trí: Đúng là có thật.
Vẻ đẹp sâu bên trong càng tuyệt vời hơn, Thương Duệ thế này mới càng thu hút.
Hot search thứ chín Bác sĩ Thịnh của mọi người đây.
Hot search thứ mười hai Muốn chết chưa? Lấy đi!. Vì bài viết này có từ nhạy cảm nên nhanh chóng bị rớt xuống hàng thứ hai mươi tám.
Hot search thứ mười sáu Khả năng diễn xuất của Thương Duệ. Trong đoạn video này, Thương Duệ quả thật bộc lộ kĩ năng diễn xuất, hơn nữa còn là kĩ thuật bậc cao, không quá lố và không mặt đơ. Anh chính là bác sĩ Thịnh. Anh đang đứng giữa mùa hè.
Hot search thứ mười tám Thương Duệ Diêu Phi. Fan một mực bình luận những từ nóng khác bên dưới hot search này hòng giảm đi sự tồn tại của nó. Sau khi đứng ở vị trí thứ mười tám trong chốc lát, nó rơi xuống hạng thứ hai mươi hai.
Sau khi theo dõi nhóm fan rút thăm may mắn, Diêu Phi lại được cảm nhận tác động từ lượng truy cập Weibo. Nửa tiếng sau thời điểm cô đăng bài lên Weibo thì người theo dõi cô đã tăng đến một triệu người, lượt bình luận tới bốn trăm nghìn và lượt chuyển tiếp tận ba trăm nghìn lượt. Mỗi khi cô làm mới lại trang, lượt chuyển tiếp và bình luận sẽ lại tăng lên thêm hàng chục nghìn nữa.
Cuối cùng mưa cũng tạnh hẳn vào lúc hoàng hôn buông xuống, bầu trời vô cùng trong vắt với ánh tà dương đỏ rực treo ở đường chân trời vắt ngang sườn núi. Rừng núi tối sầm lại, cây cối ẩn náu trong bóng đêm, mọi thứ dần trở nên mờ ảo. Tối nay họ phải tạm trú trong xe dã ngoại, đợi mai bầu trời quang đãng sẽ quay phim sớm.
Bảo vệ giăng lưới an toàn từ rất sớm, dù nơi đây được xem như là khu an toàn nhất của công viên rừng rậm, sẽ không có mãnh thú xuất hiện, nhưng làm vậy để phòng ngừa bất trắc.
Buổi tối mọi người không được rời khỏi đoàn phim, không được hành động một mình, phải ăn cơm tối cùng nhau. Ăn xong, Diêu Phi trở về phòng đọc kịch bản. Cô ở cùng bốn cô gái nữa trên một xe dã ngoại gồm một biên kịch, hai chuyên viên trang điểm và trợ lý của cô. Cô đọc được mười phút thì hai chuyên viên trang điểm lên xe và bắt đầu tranh luận xem ai được sử dụng nhà tắm trước.
Diêu Phi cầm kịch bản yên lặng đi ra khỏi xe dã ngoại, cô sợ nhất kiểu cãi vã thế này. Đứng giữa tâm bão, cô sẽ không thể tránh khỏi bị liên lụy. Hai chuyên viên trang điểm không thân thiết gì với Diêu Phi, vậy cô ở trong đây sẽ khá lúng túng. Cô lại không biết khuyên can, nếu không khuyên giải mà cứ ngồi trong xe sẽ trở thành bia ngắm mất.
Biết đâu trong cơn nóng giận, hai chuyên viên trang điểm đó sẽ trút giận lây sang cô không chừng. Vậy Diêu Phi phải tìm ai lý luận đây? Cô không muốn làm mất lòng chuyên viên trang điểm.
Muỗi trong rừng nhiệt đới cực kì độc. Diêu Phi ngồi dưới ngọn đèn trước cửa một lúc mà muỗi đã cắn lên cánh tay trần của cô năm vết rồi. Nước chống muỗi ở trong xe, tuy nhiên âm thanh giễu cợt đầy quái gở kia vẫn còn tiếp diễn bên trong. Diêu Phi thà bị muỗi cắn chết chứ chẳng muốn lên xe chút nào. Cô đọc kịch bản thêm chốc lát, nhưng cô không thể chịu nổi bầy muỗi cứ kéo thành đàn tới xơi mình kiểu này được.
Đặt kịch bản xuống, cô tập trung đập muỗi, trên cánh tay đã bị cắn tới bảy dấu rồi, may thay cô mặc quần dài, không thì chắc phải ném bỏ cái chân này luôn quá.
“Cô ra ngoài không mang theo nước chống muỗi sao?” Giọng nói thờ ơ vang lên từ đằng sau, kế đến là hương bạc hà thơm mát được phun sương ra. Diêu Phi định quay lại, nhưng trên đầu cô chợt có một bàn tay giữ chặt: “Đừng cử động.”
Diêu Phi chau mày. Cô không thích Thương Duệ đụng vào đầu mình.
“Quay lại nhìn gì hả? Phun vào mắt cô thì sao.” Ngón tay Thương Duệ rất dài, có khớp xương rõ ràng, đang đặt trên đỉnh đầu Diêu Phi mãi không chịu dời đi, lòng bàn tay hừng hực như lửa ấy lây cơn nóng sang cho Diêu Phi.
“Cô ra đây cho muỗi đốt à? Tốt bụng quá nhỉ? Cô có biết muỗi ở đây chứa rất nhiều vi khuẩn không? Lỡ mà truyền nhiễm rồi thì khỏi cứu đấy.” Thương Duệ phun sương từ trên xuống dưới cho Diêu Phi: “Hàng năm có rất nhiều người chết vì bị muỗi mang theo bệnh truyền nhiễm đốt đó.”
“Xong chưa?” Diêu Phi xoa nhẹ tai. Mùi bạc hà thanh mát được phun lên khiến cô thấy mát lạnh. Tay Thương Duệ vẫn đặt trên đỉnh đầu cô, nếu anh lại dời ngón tay xuống thêm chút nữa thì sẽ chạm vào tai cô.
Thương Duệ rút tay về và bỏ vào trong túi quần với vẻ chưa thoả lòng, dù vậy nét mặt vẫn điềm nhiên như không. Anh nhìn đăm đắm vào vành tai trắng gần như trong suốt của Diêu Phi dưới ngọn đèn, óng ánh tựa ngọc, có lẽ sờ vào sẽ rất thích tay: “Trên tai cô có một vết đốt kìa, để tôi bôi thuốc cho.”
“Hả?” Diêu Phi quay lại, sờ sạng tai mình: “Ở đâu?”
“Đừng nhúc nhích, tôi bôi thuốc cho cô, mấy thứ này độc lắm, xử lý trễ sẽ lây nhiễm đó.” Thương Duệ cất nước chống muỗi vào túi quần, lấy ra một tuýp thuốc, mở nắp chai nặn một miếng nhỏ như hạt đậu lên ngón cái và ngón trỏ, chậm rãi xoa xoa rồi nắm lấy vành tai Diêu Phi.
Mềm mại hệt như anh tưởng tượng, thậm chí, xúc cảm còn tuyệt hơn đôi phần.
“Sau tai đây này.” Giọng Thương Duệ bắt đầu thấp dần và hơi khàn: “Vết đốt sưng to quá nhỉ, chậc!”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Diêu Phi: Con này là muỗi đực hay gì!