Hạ Dao của thời niên thiếu, vẻ ngoài mong manh, yếu đuối khiến người khác vừa nhìn đã thấy thương cảm, Diêu Phi vì muốn diễn nhân vật này mà trong vòng một tháng ép mình gầy đi hơn ba cân. Gầy yếu theo kiểu của Hạ Dao, đối với việc giảm cân yêu cầu không được vận động quá nhiều, như vậy sẽ sinh ra cơ bắp, đa phần phải dựa vào việc ăn kiêng hoặc nhịn ăn. Hầu như mỗi ngày cô đều đói đến mức không có một chút khí lực. Vì muốn nhanh chóng nhập vai mà Diêu Phi đã nửa tháng rồi không ra ngoài, trên bàn trà trong phòng chất đầy sách giáo khoa cấp ba.
Cô muốn quên đi tất cả mọi việc xảy ra trên đảo, tự coi mình là một học sinh trung học thực thụ, là thiếu nữ Hạ Dao trong kịch bản.
Trong khoảng thời gian này, ngoài trả lời Tô Minh về việc ký hợp đồng vai nữ phụ thứ hai của bộ phim truyền hình kia ra, cô gần như không liên lạc với bất kỳ ai.
Rất nhanh đã tới ngày , Thượng Hải bước vào mùa hè nóng nực.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu lên cửa kính xe, được tấm cách nhiệt ngăn lại bên ngoài.
Diêu Phi mặc áo phông trắng, quần jean đơn giản mà lại trẻ trung, ngồi sau xe chăm chú nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, nghĩ về năm mười sáu tuổi của mình. Mười lăm tuổi cô đã phải bỏ học, mười sáu tuổi một thân một mình phiêu bạt tới phim trường Hoành Đim.
Muốn diễn Hạ Dao của thời niên thiếu, vậy thì phải quay trở về năm cô mười bốn tuổi, mang theo tâm trạng đó mà nhập diễn. Lúc đó bố cô vẫn còn sống, cho dù là một kẻ nghiện rượu. Cuộc sống của cô khi ấy là hai điểm một đường thẳng nối từ nhà tới trường học.
Sự sắp xếp của đạo diễn không nghi ngờ gì quả thật là bất hợp lý, Diêu Phi thật ra cũng có chút khó khăn khi vào vai Hạ Dao thời niên thiếu. Cho dù là một diễn viên ưu tú tới cỡ nào, sau khi diễn xong cảnh yêu đương nồng nhiệt phải tiến vào trạng thái lạnh nhạt đều là một thử thách rất lớn về cả kỹ năng diễn xuất cũng như năng lực điều chỉnh cảm xúc. Nói sao thì tình cảm của con người cũng không phải là thứ có thể dễ dàng khống chế như kỹ xảo diễn xuất. Nhưng đạo diễn đã quyết định như vậy, Diêu Phi cũng chỉ có thể cố gắng đi theo kịch bản, không thể diễn một cách tùy hứng được.
giờ phút sáng, Diêu Phi đã tới phim trường. Nhà của Thịnh Thời và Hạ Dao được sắp xếp ở trong một tiểu khu cũ kỹ, nhưng giá thuê để quay phim lại đắt đỏ vô cùng. Bên ngoài cửa vào tiểu khu là một hàng những thân cây ngô đồng xanh ngát vươn cao, khung cảnh nhìn có vẻ khá giống với tấm poster đầu tiên của “Giữa hè”.
Ánh mặt trời chiếu xuống, trải dài trên những tán cây ngô đồng.
Xe của họ chạy thẳng vào tiểu khu, dừng ở vị trí đậu xe trên mặt đất. Diêu Phi đẩy cửa xe bước ra, gió thổi tung làn tóc cô, bên trong tiểu khu trồng rất nhiều cây cao. Gió lộng thổi qua làm rung từng phiến lá phát ra âm thanh xào xạc làm xao động bầu không khí, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam bị màu lục của lá cây che phủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng lạ kỳ.
Tất cả mọi chuyện diễn ra trên đảo tựa như một ảo cảnh xinh đẹp, nhưng giờ phút này đây cô buộc phải tỉnh mộng rồi.
Một chiếc xe thể thao màu xám với đường nét kim loại góc cạnh bỗng lao nhanh tới, dừng lại trước mặt Diêu Phi.
Diêu Phi im lặng vài giây, sau đó lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách.
Cửa xe mở ra, đôi chân thẳng tắp thon dài của Thương Duệ xuất hiện, gương mặt tuấn tú độc nhất vô nhị cực kỳ lóa mắt, khí chất vừa kiêu ngạo vừa khoa trương ấy quả thực không lẫn đi đâu được.
Nếu trước mặt là thảm đỏ, có lẽ Thương Duệ cũng có thể thoải mái bước đi, tự tin sải bước như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình, hoàn toàn không thấy đường đột hay luống cuống một chút nào. Anh sẽ còn vẫy tay chào hỏi với các fan, nở nụ cười mười phần tiêu chuẩn công nghiệp, nhân tiện leo lên vài cái hot search.
Được thôi, Thương Duệ vẫn cứ là Thương Duệ, chưa bao giờ thay đổi.
“Anh Duệ, chào buổi sáng.” Tô Minh vẫy vẫy tay: “Cậu lái chiếc xe này ngay giữa trung tâm thành phố Thượng Hải, lái kiểu gì vậy?”
Thái Vĩ ngồi ở ghế lái phụ đẩy cửa xe ra, bước nhanh về phía trước hai bước vội vàng túm lấy một gốc cây gần đó, nôn tới trời đất quay cuồng: "Chúng tôi ở vùng ngoại thành, cả một đường này Thương Duệ là bay qua đây." Cuộc đời của Thái Vĩ cuối cùng được một lần trải nghiệm cảm giác người lao đi trước, linh hồn gào thét đuổi theo sau, con mẹ nó suýt nữa ba hồn bảy vía của anh ta cũng bị Diêm vương câu đi mất.
Thương Duệ phóng xe với tốc độ hệt như hung thần xa lộ, Thái Vĩ ở trên xe muốn nôn mà phải cố nhịn. Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc ấy, anh ta không chỉ một lần hối hận đã để Thương Duệ cầm lái: "Anh Duệ, mau đeo khẩu trang vào đi. Cậu quá phô trương rồi! Có phải lại muốn lên hot search nữa hay không? "
“Như vậy giúp anh tiết kiệm chi phí quảng cáo và tuyên truyền, anh hẳn là nên vui mừng mới đúng."
Thương Duệ không đeo khẩu trang, đi thẳng đến bên người Diêu Phi rồi dừng lại, anh nhìn Diêu Phi từ trên xuống dưới, rũ mắt trầm giọng hỏi: "Bữa sáng của tôi đâu?"
Bữa sáng một vạn nhân dân tệ đúng thật là Diêu Phi chưa có đưa đủ, không nghĩ Thương Duệ vậy mà vẫn còn nhớ?
“Tôi quên rồi.” Diêu Phi thản nhiên thừa nhận.
Quên rồi? Tức là trước khi quên thì vẫn nhớ phải mua bữa sáng cho anh, đúng là rất chu đáo.
Thương Duệ nhếch môi cười, một tay đút túi quần, hếch cằm với Diêu Phi: "Tha thứ cho em lần này. Lần sau nhớ phải mang đấy."
“Tôi có mang bữa sáng đây, cậu có muốn ăn không?” Tô Minh từ trong xe lấy ra bữa sáng của mình:“Sandwich và Americano.”
“Tôi không ăn đồ của chị.” Thương Duệ không nhận bữa sáng từ chỗ Tô Minh, chân dài bước lên bậc cầu thang, đầu cũng không buồn ngoảnh lại: “Đi thôi.”
Diêu Phi đi vào theo nhân viên công tác, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
“Giảm được bao nhiêu cân rồi?” Bên tai đột nhiên ập tới một luồng hơi thở ấm áp quen thuộc, còn phảng phất mùi hương nước hoa mà cô tặng anh.
Diêu Phi ngước mắt nhìn lên, chạm vào con ngươi đen láy của Thương Duệ, anh đã đứng thẳng người lại, tay để một bên túi quần bước đi thong dong bên cạnh, khiến cho Diêu Phi tưởng rằng bản thân vừa rồi gặp ảo giác. Nhưng khi anh ngả ngớn nhướn mày với cô, cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện.
"Ba cân rưỡi." Diêu Phi trả lời xong lại hỏi: "Còn anh?"
" Năm cân." Thương Duệ đút cả hai tay vào túi áo, ngẩng đầu bước vào thang máy, không quên giơ tay chặn cửa thang máy lại để cho Diêu Phi vào trong. Bọn họ đều cùng nhau lùi vào sâu bên trong thang máy, đứng tựa lưng vào vách tường:" Tôi gầy đi trông thấy phải không? "
Vừa rồi anh xuống xe dáng vẻ tự tin, cao quý quá nổi bật, Diêu Phi còn chưa kịp để ý thì anh đã bước đi mất rồi. Bây giờ này nhìn kỹ lại, anh quả thực là gầy đi rất nhiều. Đường nét trên gương mặt càng thêm sắc bén, sống mũi cao thẳng rõ ràng, khuôn cằm góc cạnh, lạnh lùng cương nghị.
"Ừ." Diêu Phi gật đầu: "Rất rõ ràng."
“Mỗi ngày đều ăn không ngon, nhìn thấy cái gì cũng không có khẩu vị.” Thương Duệ liếc nhìn Diêu Phi một cái đầy ẩn ý, lại hắng giọng nói tiếp:“Lại gầy thêm nữa thì cơ bụng của tôi chắc cũng sẽ biến mất. Tôi không thích bản thân quá gầy, như vậy rất xấu.”
Cô rốt cuộc có nhìn thấy bức ảnh chụp cơ bụng của anh không?
Diêu Phi nhìn anh, hai mắt chạm nhau, bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh. Bọn họ đối mắt nhìn nhau, Thương Duệ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng nóng, khẽ mím môi.
Đã hơn mười ngày không gặp, Diêu Phi cũng gầy đi không ít, có lẽ là để phù hợp hơn với hình tượng nhân vật, khí chất toàn thân đều trở nên bình đạm, xa cách một cách kỳ lạ. Tóc cô buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa trẻ trung, để lộ ra cần cổ mảnh mai, trắng nõn, khiến anh rất muốn chạm nhẹ một cái.
Thương Duệ khẽ mấp máy môi, thì thầm: "Tôi có đẹp trai không?"
Ngay sau đó, đôi mắt hoa đào của anh rũ xuống, lông mi rậm rạp che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, nhếch miệng cười: "Em đang nhìn trộm tôi."
Diêu Phi không muốn để ý tới Thương Duệ nhưng lại không thể thất lễ: "Cơ bụng của anh sẽ không biến mất. Chỉ cần anh chịu khó ăn uống điều độ theo hướng dẫn của chuyên gia dinh dưỡng, nhất định có thể phát triển rất tốt."
Thái Vĩ ở bên cạnh cũng chen vào nói: “Quay xong phần đầu này là có thể khôi phục thể trạng rồi, cậu rất nhanh sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Diêu Phi nghĩ đến bức ảnh mà anh đăng lên khoảnh khắc ngày hôm đó, cơ bụng vô cùng săn chắc, rãnh eo rất sâu để lộ ra xương hông cân xứng, gợi cảm. Thương Duệ trời sinh trên người tỏa ra một loại khí chất lười biếng, quyến rũ.
Diêu Phi lúc đầu nhìn thấy cũng muốn nổ đom đóm mắt, cái con người này đúng là ảnh gì cũng dám đăng.
Cũng may sau đó bài đăng rất nhanh đã bị xóa, gần như biến mất chỉ trong nháy mắt, những tài khoản marketing trên mạng cũng không thể vào xem tin tức trong vòng bạn bè của anh, nếu không với mức độ gây bỏng mắt của bức ảnh kia có lẽ chưa cần tới ba giây đã có thể leo lên đầu bảng hot search. Thái Vĩ chắc sẽ khóc ngất trong nhà vệ sinh.
Diêu Phi lại không tự chủ được mà tưởng tượng ra dáng vẻ Thương Duệ khỏa thân ngồi ở trên giường, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô không chút kiêng dè.
Nếu anh như vậy mà đi dạo một vòng quanh bãi biển, đảm bảo tỷ lệ quay đầu của phái nữ là %.
Quay trở về hiện tại, đối diện với cái nhìn chăm chú của Thương Duệ, Diêu Phi né tránh ngoảnh đầu đi chỗ khác, làm như không thấy.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, nhân viên công tác đi ra ngoài trước, Diêu Phi và Thương Duệ cũng theo đó mà đi ra. Đây là nơi Thịnh Thời và Hạ Dao lần đầu gặp gỡ - nhà của Thịnh Thời.
Tiểu khu thiết kế mỗi tầng một căn hộ, mỗi phòng nhìn qua đều rất rộng, khoảng chừng hơn hai trăm mét vuông. Để phù hợp với niên đại quay phim, quần thể tiểu khu mang đậm dấu ấn hoài cổ, đồ đạc bên trong đều cũ kỹ, mọi chi tiết đều được sắp xếp rất tỉ mỉ, vừa bước vào đã có cảm giác như xuyên qua không gian và thời gian quay trở lại Thượng Hải của mười năm về trước.
Diêu Phi ngẩn ngơ trong chốc lát, bước chân cũng chợt dừng lại. Thời niên thiếu mà cô không thể quay lại ấy, giây phút này một lần nữa lại hiển hiện ngay trước mặt.
“Chúng ta sẽ cùng nhau sống ở đây ba năm.” Thương Duệ ở phía sau chợt lên tiếng: “Hôm nay chính là ngày đầu tiên.”
Diêu Phi nhìn lại anh, khi cô bắt gặp ánh mắt của Thương Duệ, đầu óc liền trống rỗng.
“Diêu Phi, Thương Duệ, hai người mau qua đây.” Đạo diễn ở phía xa bỗng hô lên: “Tới gặp thầy Lương và cô Lưu.”
Diêu Phi định thần lại, bước nhanh tới chỗ đạo diễn.
Lương Thành là diễn viên đóng vai ba của Thịnh Thời, còn Lưu Tâm Niệm vào vai mẹ của Hạ Dao, hai vị đang đứng đó nói chuyện cùng với Tư Dĩ Hàn. Họ đều là những diễn viên gạo cội, có dày dạn kinh nghiệm diễn xuất. Diêu Phi đi vào trước tiên là lễ phép chào hỏi, thể hiện sự kính trọng đối với các vị tiền bối.
Thương Duệ theo sát phía sau.
Cảnh đầu tiên trong phần diễn thanh xuân là khi Thịnh Thời và Hạ Dao lần đầu tiên gặp mặt. Thịnh Thời vừa thức dậy sau một giấc ngủ ngắn, chuẩn bị đi vào phòng tắm rửa thì đụng phải Hạ Dao đang đi vào từ cửa chính. Hạ Dao mang theo một chiếc cặp sách khổng lồ đi theo sau mẹ cô, hai người nhìn nhau, ba kêu anh gọi Hạ Dao một tiếng chị.
Thịnh Thời đứng đó cười chế giễu.
Cảnh này Thương Duệ NG bốn lần, vốn chẳng phải chuyện gì đáng nói nhưng khi nhìn thấy Diêu Phi đeo trên vai chiếc cặp sách vừa to vừa nặng đứng ở cửa, anh lại không có cách nào để bản thân tiếp tục NG nữa.
"Thương Duệ, cậu mau đem những cảm xúc dư thừa đó thu lại hết cho tôi. Thịnh Thời hiện tại không quen biết Hạ Dao, càng không thích cô ấy. Phản ứng đầu tiên của cậu khi nhìn thấy mẹ con họ phải là muốn quét bọn họ ra khỏi cửa, trong mắt cậu đó là những kẻ xa lạ muốn xâm chiếm căn nhà của cậu." Tư Dĩ Hàn cầm kịch bản nói chuyện với Thương Duệ, kiên nhẫn giảng giải:"Đã hiểu chưa? "
“Đã hiểu.” Thương Duệ thở dài một hơi, mệt mỏi lắc lắc khớp vai, trong mắt toát ra cảm xúc vô cùng phức tạp.
Hạ Dao năm mười sáu tuổi…
Diêu Phi của năm mười sáu tuổi phải chăng cũng là như vậy? Vẻ ngoài mong manh, yếu đuối, nội tâm cô độc và khép kín. Một Diêu Phi như vậy, anh không thể nhìn vào nỗi buồn trong mắt cô mà tỏ ra không hay không biết, thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí là chán ghét.
“Sếp Thái, đừng đi vội, anh thử đứng vào vị trí của Diêu Phi xem.” Tư Dĩ Hàn đột nhiên hô một tiếng: “Làm lại lần nữa, lần này cậu đừng nhìn Diêu Phi, cứ nhìn vào Sếp Thái là được.”
Thương Duệ nhập vai chỉ trong vòng một giây.
Ánh mắt ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét rõ ràng, vô cùng thuần túy, không pha tạp bất kỳ tia thương hại nào. Thiếu niên đầu tóc rối tung, ăn mặc không chỉnh tề, trên người chỉ khoác một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình, anh bước thẳng vào trong phòng tắm không quên hung hăng đóng sầm cửa lại. Khí chất thiếu niên ngang ngược kiêu ngạo, không coi ai ra gì ấy của Thịnh Thời được Thương Duệ bộc lộ một cách triệt để, mãnh liệt mà đập thẳng vào mặt Thái Vĩ.
Thái Vĩ: "..."
"Tốt lắm! Trạng thái như vậy rất tốt. Lát nữa cứ giữ nguyên trạng thái này đối mặt với Diêu Phi."
Cứ như vậy mà tiếp tục quay vài cảnh, miễn cưỡng cũng có thể qua, nhưng trạng thái của Thương Duệ và Diêu Phi đều không quá tốt. Đặc biệt là Thương Duệ, cả quá trình anh đều không nhập diễn, những cảnh phía sau khi hai người đối diện nhau đều quay không được tốt.
Sau khi hoàn thành công việc buổi tối, Diêu Phi rời đi trước. Còn Tư Dĩ Hàn thì bước lên xe bảo mẫu của Thương Duệ.
Thương Duệ đang ngồi dựa vào ghế hút thuốc, mắt đen âm u sâu thẳm. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của Diêu Phi chậm rãi rời khỏi phim trường, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.
Anh rất không thích cảnh quay trong nước, không có cảnh giường chiếu, cũng không có cảnh hôn, đến một cái nắm tay cũng không có, vừa diễn đã phải trong sáng ngoài tối chế nhạo Diêu Phi, thái độ lúc nóng lúc lạnh, đây là chuyện mà con người có thể làm ra sao?
“Cậu phải nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc yêu đương cuồng nhiệt trước đó.” Tư Dĩ Hàn châm một điếu thuốc, thanh âm khàn khàn nói: “Cậu có hiểu không? Cậu không thể yêu cô ấy vào lúc này”.
“Sự sắp xếp của anh có phải tàn nhẫn quá rồi không?” Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của Thương Duệ quay ra nhìn chằm chằm Tư Dĩ Hàn, giữa hai người là khói thuốc mờ ảo vờn quanh: “Chúng tôi đã yêu nhau sâu đậm, bây giờ lại buộc phải diễn cảnh thờ ơ lạnh nhạt, ai mà diễn cho nổi?"
“Diêu Phi có thể.” Tư Dĩ Hàn bình tĩnh gẩy nhẹ tàn thuốc: “Cô ấy nhốt mình trong phòng nửa tháng, khi bước ra ngoài thì cảm giác toàn thân đều đã thay đổi. Anh không phát hiện ra sao? Cô ấy đã không còn là Hạ Dao khi còn ở trên đảo nữa, hiện giờ cô ấy là Hạ Dao năm mười sáu tuổi, không yêu cũng không ghét Thịnh Thời, không để cậu vào trong mắt cũng chẳng đặt cậu trong ở tim. "
Bộ phim bắt buộc phải quay trong năm nay, lịch trình của Tư Dĩ Hàn quá bận rộn, tính đi tính lại cũng chỉ có thể bắt đầu quay vào tháng ba hoặc tháng tư. Phim lấy bối cảnh chủ yếu ở Thượng Hải, cảnh quay tại trường học cũng không thể quay ở nơi khác, cuối cùng đành phải tách ra quay. Lúc đầu, Tư Dĩ Hàn vốn tưởng rằng Thương Duệ diễn cảnh thanh xuân sẽ rất dễ dàng, cứ diễn theo đúng theo tính cách của anh là được. Anh thật không ngờ Thương Duệ lại nhập vai tới mức này, đến độ không thoát ra được.
Thương Duệ vốn thành công đi lên từ thể loại phim thanh xuân học đường, kết quả giờ lại bị mắc kẹt ở chỗ này.
"Tôi chẳng thấy cô ấy có gì khác trước. Anh nói cô ấy nhốt mình trong phòng không ra ngoài nửa tháng? Đây là sáng kiến của ai?" Thương Duệ thở ra một làn khói trắng, nhớ lại ánh mắt Diêu Phi khi gặp lại, cô vẫn là Diêu Phi. Anh nhíu mày, lạnh lùng nhìn Tư Dĩ Hàn: “ Để cô ấy một mình tự kỷ trong phòng có thể cho ra hiệu suất gì? Chẳng may sinh ra bệnh tâm lý gì thì ai chịu trách nhiệm?"
Tư Dĩ Hàn: "..."
Thương Duệ rốt cuộc bị mù từ lúc nào?
"Được thôi, cậu nói không có thì là không có. Kế hoạch quay phim quả thật không suy tính tới cảm xúc cá nhân, nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp thì không nên bị những thứ này ảnh hưởng." Tư Dĩ Hàn kiên nhẫn giải thích với Thương Duệ: "Phần diễn thời niên thiếu của cả hai nhân vật đều rất quan trọng. Ngày mai tiếp tục quay, tôi không muốn nhìn thấy cậu NG thêm một lần nào nữa. "
"Vậy thì anh cũng phải cho tôi thời gian. Tôi là con người chứ không phải máy móc. Anh ra lệnh một cái là tôi phải ngay lập tức làm theo. Lúc anh bảo tôi yêu thì tôi phải yêu tới chết đi sống lại. Khi bảo tôi không được yêu nữa thì tôi phải dừng lại." Thương Duệ dập tắt thuốc, ấn vào gạt tàn, bình tĩnh ra chiều thương lượng: "Tôi muốn ở chung với Diêu Phi, cùng nhau tiến vào trạng thái nhập diễn. "
Tư Dĩ Hàn im lặng một lúc, sau đó nhìn thẳng vào Thương Duệ: "Cậu thích Diêu Phi? Không phải trong phim mà là ngoài đời? "
“Làm gì có —” Diêu Phi còn chưa tỏ tình, sao anh có thể thừa nhận? Thương Duệ phủ nhận một nửa lại thôi: "Anh không cảm thấy cô ấy thích tôi sao? Ý tôi là tình cảm ngoài đời."
Tư Dĩ Hàn thực sự không nhìn ra Diêu Phi thích Thương Duệ, ngược lại chỉ cảm thấy ánh mắt Thương Duệ nhìn Diêu Phi càng ngày càng có gì đó sai sai.
"Thương Duệ, cậu nên thoát vai được rồi. Đừng nhập diễn quá sâu. "
"Tôi rất rõ bản thân đang đóng phim có được hay không? Tôi muốn sống cùng Diêu Phi không phải vì bản thân cô ấy mà bởi vì muốn nhập vai, cô ấy là một diễn viên rất có tiềm năng." Thương Duệ không ngại khen ngợi trình độ chuyên nghiệp của Diêu Phi. Diêu Phi rất có thực lực, quả thật rất ưu tú: "Cô ấy có năng lực đưa những người xung quanh tiến vào trạng thái nhân vật, tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với tôi. Anh tách chúng tôi ra như thế này làm sao tôi có thể nhập vai được?"
Tư Dĩ Hàn liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu suy nghĩ của Thương Duệ, bèn tương kế tựu kế: "Tôi có thể sắp xếp cho Diêu Phi làm hàng xóm của cậu. Nhưng nếu sau đó cậu vẫn không thể vào vai được, hai người sẽ phải cách xa nhau nửa năm. Tôi nghĩ với mức độ kính nghiệp của Diêu Phi, dù là nửa năm hay mấy năm đi chăng nữa, cô ấy cũng đều có thể chấp nhận. Đến lúc đó hai người sẽ chân chính trở thành người xa lạ."
Thương Duệ rút ra một điếu thuốc khác, phân phó tài xế: "Dừng xe ở ven đường, có người cần xuống."
Tư Dĩ Hàn ngạc nhiên: "Cậu không đồng ý?"
“Đồng ý.” Thương Duệ cười lạnh, tỏ vẻ bất cần: “Chỉ là tôi không muốn tiễn anh nữa, tự đi bộ về nhà đi.”
Editor: Anh Hàn không phải sợ, cứ việc ngồi lại. Thương Duệ không cắn anh đâu. Thật đấy:)))