Qua hơn nửa tháng, Công tước Wayne quả nhiên mang ‘kinh hỉ’ trở về!
“Bệ hạ, Công tước Wayne cầu kiến.”
“Tốt quá, mau mời anh ấy vào!”
Quốc vương hài lòng thiếu chút nữa nhảy lên.
Rốt cuộc mua được giống lúa mạch rồi! Không những nhân dân ở York có phúc, mà Bản vương cũng có phúc nữa! Hắc hắc… Nghĩ đến Fister thương yêu không chỉ khen cậu anh minh, còn có thể thưởng cho cậu “tính phúc” tràn đầy, Quốc vương tôn quý tí nữa là chảy nước miếng cực kì mất hình tượng.
“Bệ hạ, Bệ hạ! Anh họ thương yêu của ngài đã không phụ sứ mênh, vinh quang chiến thắng trở về rồi!”
Công tước Wayne phất chiếc áo choàng màu đỏ hoa lệ, hăng hái bước vào tẩm cung của Quốc vương ~
“Dumas, anh vất vả rồi. Bản vương sẽ ban thưởng cho anh!”
Caillar hưng phấn đến hai mắt lóe sáng.
“Đồ ở đâu? Anh để đâu rồi? Mau dẫn Bản vương đi, để Bản vương xem thành quả vất vả của anh.”
“Ha ha, yên tâm, tôi sớm biết Bệ hạ vội vã muốn xem ngay mà.”
Công tước Wayne ra hiệu ở phía ngoài.
“Khiêng vào đây! Khiêng vào đây!”
Một đám người hầu khiêng mười mấy cái rương hoa lệ nối đuôi nhau đi vào, lập tức đầy chật tẩm cung của Quốc vương ~~
“Đây là những thứ anh đã mua?”
“Đúng, đây là những thứ mà Bản tước dốc hết tâm huyết mua vì Bệ hạ.”
Nhìn những cái rương lộng lẫy, Quốc vương vô cùng hả dạ.
Hi hi, lần này anh họ mua nhất định là giống lúa mạch tốt nhất, ngay cả rương đóng gói cũng cao cấp ghê a.
“Làm tốt lắm! Mau, mau mở ra!”
“Vâng, thưa Bệ hạ!”
Thấy vẻ tán thưởng của Bệ hạ, Công tước Wayne vội vã mở một cái rương~~
“Hì hì! Bệ hạ mời xem!”
Cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua giống lúa mạch, Quốc vương cũng vội ngồi xổm xuống tựa người vào nhìn~~
“Đây… đây là cái gì?”
Caillar trừng lớn mắt như nhìn thấy quỷ! Cái rương mở ra, cậu không hề nhìn thấy một hạt múa mạch, ngược lại hiện lên một bộ áo lóng lánh xa xỉ.
“Y phục mới a!”
Công tước Wayne lấy từng bộ từng bộ trong rương ra, đắc ý dạt dào giới thiệu:
“Đây là bộ quần áo do nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nhất hiện nay chế tạo ra đó, y vừa nghe nói Quốc vương Bệ hạ muốn chọn y thiết kế y phục, cảm động đến chút nữa khóc rống lên, lập tức sử dụng tất cả tài năng, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, vì Quốc vương mà gấp gáp chế tạo những y phục mới này.”
“Đồ vô liêm sỉ!”
Quốc vương lửa giận ngập trời, đùng đùng chỉ vào mũi Công tước Wayne quát lớn!
“Ai muốn những bộ y phục lãng phí phá hoại này! Hạt giống đâu? Hạt giống lúa mạch Bản vương muốn anh đi mua đâu rồi?”
“Hạt giống lúa mạch?… Cái gì mà hạt giống lúa mạch?” Công tước Wayne quả là chả hiểu ra sao.
“Đây là nhà thiết kế thời trang mới sao? Sao Bản tước chưa nghe qua vậy?”
“Anh… anh~~”
Caillar giận đến run rẩy toàn thân.
“Anh không muốn tự giác nói cho Bản vương, anh cầm tiền Quốc khố đi mua những bộ trang phục chết tiệt này!”
“Tiền đúng để mua y phục mà, nhưng sao Bệ hạ lại nói là trang phục chết tiệt được? Đây là những bộ y phục dùng nhiều tiền lắm mới chế ra được đó, bên trên đều thêu chỉ bằng vàng đó a!”
Công tước Wayne cực lực vì ánh mắt tinh tường của mình mà biện bác.
“Anh là đồ vô liêm sỉ! Bản vương muốn anh đi mua giống lúa mạch cơ mà! Nạn dân ở York cần nhất chính là giống lúa mạch! Lỗ tai của anh chạy đi chỗ nào rồi? Anh là đồ điếc!”
“Cái gì? Hạt giống lúa mạch? Nhưng mà Bệ hạ không nói rõ ràng a! Làm sao tôi biết được? Tôi còn tưởng…” Công tước Wayne chột dạ hạ mắt.
“Tưởng cái rắm!”
Quốc vương thấy hối hận chết đi được! Trước sao không nói cho rõ ra, đi tin cái ông anh họ vô liêm sỉ này làm được việc.
Làm sao bây giờ? Nếu như Fister biết được dùng tiền quốc khố mua y phục mới, anh ấy nhất định sẽ giận lắm!
“Mau, Dumas, anh mau đem những bộ y phục này đổi hết thành tiền về đây.”
“Cái gì?”
Công tước Wayne hét ầm lên:
“Sao mà làm thế được? Mặt mũi của hoàng thất Charcot chúng ta để vào đâu cho được!”
“Bản vương không quan tâm cái chuyện đó, anh đi ngay đi! Nếu không Fister biết được sẽ nổi giận mất.”
“Fister? Trời ạ, Bệ hạ lại đi gọi tên cái thằng đó thân mật đến thế sao? Trái tim của ngài có phải bị hắn lén lấy đi rồi không?”
“Anh lôi thôi có với không cái gì? Anh mau cầm y phục đổi lấy tiền về!”
“Tôi không đi! Vì cái thằng đó mà muốn Bản tước làm chuyện mất mặt thế, tôi chết cũng không đi!”
“Anh không đi ta chém đầu anh!”
“Chém thì chém! Vì cái thằng đó, tôi chết cũng không nhắm mắt!”
“Anh, anh~~”
Quốc vương tức giận đến không nói nên lời, quả thực chẳng biết phải làm gì cái tên ngu ngốc này mới đúng.
Cậu đương nhiên không có khả năng giết được anh họ, huống hồ nguyên nhân sâu xa là do cậu không nói rõ ràng từ trước, muốn trách, không bằng trách mình ngu xuẩn từ trước.
“A a a a! Tức chết ta rồi! Cút! Cút ngay cho Bản vương~~”
“Cút thì cút!”
Nhiệt huyết dâng trào bị dội cho một thùng nước lạnh, Công tước Wayne mắt đỏ au, thở phì phì bước đi!
Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây? Rối chuyện rồi, Fister nhất định giận lắm lắm.
Hết lần này đến lần khác, bây giờ quốc khố chẳng còn tiền nữa, lấy cái gì mua giống lúa mạch bây giờ? A a a a! Phiền chết mất! Quốc vương vò mái tóc vàng óng, rối bời đi đi lại lại trong tẩm cung ….
***
Công tước Hamilton nhận được thông tin khẩn cấp từ các đại thần, Công tước Wayne không hề mang hạt giống lúa mạch trở về, mà còn đem tất cả số tiền còn lại của quốc khố đi mua hơn mười rương y phục cực kì đắt đỏ.
Công tước vừa nghe thấy trong lòng lạnh toát. Không, không thể nào, Quốc vương mà ta yêu không thể làm chuyện như thế được! Ngài sẽ không thể làm cái chuyện hoang đường đến thế! Khẩn cấp muốn nghe Quốc vương giải thích, Hamilton vội vã chạy về tẩm cung của Quốc vương, nhưng trên đường đi chợt anh nghe thấy những lời thì thào đồn đại –
“Nghe thấy chưa? Công tước Wayne mang theo một đống quần áo cực kì sang trọng tối tân về cho Bệ hạ đấy.”
“Oa, xem ra Bệ hạ chuẩn bị tham gia yến hội ở mùa xã giao rồi.”
“Gần đây Quốc vương bên cạnh Công tước Hamilton nỗ lực học tập, lâu lắm rồi không có tham gia yến hội nào, tôi còn tưởng Bệ hạ không tham gia cơ.”
“Chắc là Bệ hạ chán rồi ấy mà, dù sao Bệ hạ còn trẻ, ham chơi cũng dễ hiểu mà…”
Nghe đến đây, trái tim Công tước Hamilton không ngừng chìm xuống.. Lẽ nào… Lẽ nào Bệ hạ của anh thực sự --
“Bệ hạ ~~”
Công tước chạy ào vào Hoàng cung tựa như một cơn gió xoáy ~~
“Fister!”
Trời ạ, sao Fister tới nhanh thế? Caillar nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu nhất cũng là người mình sợ nhất xuất hiện, sợ đến cả người cứng đờ.
Công tước Haimilton vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng đầu hỏi:
“Bệ hạ ra lệnh cho Công tước Wayne mua về cái gì?”
“Là… là…~~”
Caillar lúng búng không dám trả lời.
“Bệ hạ không dám nói sao? Thần tự xem!”
Hamilton nhanh chóng mở từng cái rương trên mặt đất, lôi tất tần tật mọi thứ bên trong ra – những bộ y phục đủ màu sắc, lóng lánh rực rỡ được quăng ra đầy mặt đất, tựa như kim châm làm ánh mắt anh nhức nhối, cũng hung hăng đâm mạnh vào trái tim!
“Những thứ này… là Bệ hạ mang tất cả tiền còn lại trong quốc khố sai Công tước Wayne đi mua sao?”
“Không phải! Ta không có kêu anh họ đi mua cái này! Fister, anh tin ta ~~”
“Nói vậy là Công tước Wayne tự ý bóp méo ý chỉ của Quốc vương? Vậy đây là tội chết! Được, Bệ hạ lập tức đưa hắn ta vào tử lao! Tôi sẽ tin tưởng ngài!”
“Không… anh ấy là anh họ của ta, Bản vương không làm như vậy được!”
Trước là tự mình cho mình thông minh, không nói rõ ra, làm thế nào mà đổ tội cho anh họ được?
“Hừ, đừng có nói dối nữa! Tôi vốn tưởng ngài đã hoàn toàn sửa chữa những sai lầm trước kia, trở thành một vị Quân vương nhân từ. Không ngờ… không ngờ ngài chỉ bày trò với tôi, lợi dụng sự tin tưởng của tôi với ngài!”
Vẻ thất vọng từ xưa đến nay chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt anh, khiến cho trong lòng Caillar chấn động, cuống quýt tới gần anh:
“Ta không có! Ta không có! Anh tin tưởng ta! Fister – ta yêu anh, ta yêu anh ~~”
“Ngài không xứng đáng được nói từ yêu này!”
Công tước Hamilton phẫn nộ gào lên!
“Thân là một vị quân vương, ngay cả con dân của mình mà ngài cũng không yêu, làm sao mà yêu người khác được? Người ngài yêu nhiều nhất chính là ngài mà thôi!”
Không muốn nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng luôn làm mình thất vọng, Công tước bỗng nhiên xoay người.
Caillar sắc mặt tái nhợt, không cam lòng đứng trước mặt anh ----
“Fister, sao anh cứ nhất nhất không tin ta?”
Cậu run rẩy đôi môi, nói chậm rãi từng chữ một:
“Lẽ nào anh… anh không yêu ta?”
“Yêu ngài…?”
Ánh mắt Công tước Hamilton giờ đây còn lạnh giá hơn cả núi tuyết:
“Hamilton tôi chưa bao giờ yêu cái tên hôn quân chỉ tư lợi như vậy!”
Chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lời nói có thể đả thương tựa như nhát đâm của kiếm sắc, thân thể Quốc vương lung lay.
Đau quá, trái tim đau quá. Chưa từng đau đớn đến thế này bao giờ.
Đừng vậy mà, Fister.
Anh đã nói sẽ mãi mãi yêu ta mà, sao bây giờ lại nói những lời khiến ta tuyệt vọng đến thế? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, Quốc vương cưng yêu của anh mà. Ta vẫn cố gắng mà… chỉ là không ngờ anh lại không chịu thừa nhận.
Điều duy nhất ta muốn, chỉ là tình yêu vĩnh viễn của anh a! Caillar nắm chặt lưng ghế, miễn cưỡng trụ vững thân thể, cố gắng nói lại một lần:
“Fister, anh thực sự… thực sự không yêu ta sao?”
“Không-Yêu!”
Hai chữ chắc như đinh đóng cột của anh, khiến Quốc vương nghe tựa như tan nát cõi lòng.
Không không không! Đây không phải sự thực… Quốc vương không tin được lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mù sương nhìn người mình yêu.
Vẫn là nam nhân cao to anh tuấn, vì sao trên mặt không dịu dàng với yêu chiều như trước? Cái sự xa lạ và lãnh đạm làm toàn thân cậu rét run.
Fister.. Fister, sao anh lại đối xử với ta như vậy? Vị vua này, thực sự yêu anh sâu đậm, tất cả đều có thể trao cho anh…
“Anh nói vậy, là thật sao?”
Thanh âm run rẩy, ánh mắt cầu xin mà nhìn Công tước của cậu.
Ánh mắt tan nát khiến cho Công tước Hamilton đau xót trong lòng.
Nhưng nghĩ đến hành động của Quốc vương, anh liền hung hăng đè xuống cảm giác muốn ôm chặt cậu vào lòng.
Không đáng. Vĩnh viễn chẳng biết thay đổi, một Quốc vương bất trị như vậy, không đáng để anh tha thứ hết lần này đến lần khác.
Không đáng để anh tiếp tục yêu nữa! Không được để lộ ra dù chỉ một tia dao động, Công tước Hamilton vô tình mở miệng:
“Ngài đã để tôi thất vọng đến cực độ, Bệ.Hạ.”
Bệ hạ? Quốc vương hận không thể chết ngay lập tức.
Bệ hạ, ngữ điệu xa lạ mà lạnh lùng đến thế, tựa như một đường đao cắt đứt tình yêu nồng say đã có, đưa thân ảnh đang kề bên nhau của hai người cách xa vạn dặm, xa đến mức chỉ còn một lớp quan hệ quân thần mỏng manh đến nực cười.
Fister, anh quá độc ác rồi… Tia hy vọng cuối cùng chống đỡ cơ thể đã bị đập tan.
Trái tim đau đến không thể đau đớn, Quốc vương không còn sức để suy nghĩ nữa, ngay cả sức mạnh để chống đỡ thân thể cũng chẳng còn.
Nhưng, tôn nghiêm cuối cùng của một vị vua khiến cậu không thể ngã xuống trước mặt người đàn ông đã làm mình tổn thương thật sâu –
“Cút!”
Cắn môi bật máu, dùng một ngón tay run run chỉ ra cửa, cậu lạnh lùng ra lệnh.
“Cút ra khỏi Hoàng cung của ta!”
“Phi thường cam tâm tình nguyện, Bệ hạ ~~”
Công tước Hamilton quẳng lại một câu nói tràn ngập mỉa mai rồi lập tức bỏ đi.
Anh đi. Anh ấy thực sự đi rồi… Nhìn nam nhân trong chính tầm mắt của mình từ từ rời khỏi, Quốc vương tan nát cõi lòng mất luôn sức lực chống đỡ hai chân, quỳ rạp xuống đất, nắm chặt tay rên lên một tiếng không ai nghe thấy được ~~
Đừng đi mà! Fister – Fister của ta! Cậu điên cuồng cầu xin trong lòng – đừng bỏ ta đi! Tình yêu của ta! Ta nguyện ý quỳ xuống hôn chân anh, chỉ cầu xin anh hãy lại yêu ta! Cầu xin anh!
Cầu xin anh đừng tàn nhẫn thế, anh cũng biết, anh bỏ đi mang theo cả linh hồn lẫn tính mệnh của ta – anh luôn tự nhận là nhân từ mà, xin anh, chăm sóc Quốc vương của anh… không có anh, hắn ta làm sao mà sống được…
Trong Hoàng cung hoa lệ, Quân vương của vương triều Charcot quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
Tuyệt vọng vô cùng vây quanh cậu. Trái tim cậu, bị người đàn ông mà cậu yêu nhất, triệt để đạp vỡ.
“Bệ hạ, Công tước Wayne cầu kiến.”
“Tốt quá, mau mời anh ấy vào!”
Quốc vương hài lòng thiếu chút nữa nhảy lên.
Rốt cuộc mua được giống lúa mạch rồi! Không những nhân dân ở York có phúc, mà Bản vương cũng có phúc nữa! Hắc hắc… Nghĩ đến Fister thương yêu không chỉ khen cậu anh minh, còn có thể thưởng cho cậu “tính phúc” tràn đầy, Quốc vương tôn quý tí nữa là chảy nước miếng cực kì mất hình tượng.
“Bệ hạ, Bệ hạ! Anh họ thương yêu của ngài đã không phụ sứ mênh, vinh quang chiến thắng trở về rồi!”
Công tước Wayne phất chiếc áo choàng màu đỏ hoa lệ, hăng hái bước vào tẩm cung của Quốc vương ~
“Dumas, anh vất vả rồi. Bản vương sẽ ban thưởng cho anh!”
Caillar hưng phấn đến hai mắt lóe sáng.
“Đồ ở đâu? Anh để đâu rồi? Mau dẫn Bản vương đi, để Bản vương xem thành quả vất vả của anh.”
“Ha ha, yên tâm, tôi sớm biết Bệ hạ vội vã muốn xem ngay mà.”
Công tước Wayne ra hiệu ở phía ngoài.
“Khiêng vào đây! Khiêng vào đây!”
Một đám người hầu khiêng mười mấy cái rương hoa lệ nối đuôi nhau đi vào, lập tức đầy chật tẩm cung của Quốc vương ~~
“Đây là những thứ anh đã mua?”
“Đúng, đây là những thứ mà Bản tước dốc hết tâm huyết mua vì Bệ hạ.”
Nhìn những cái rương lộng lẫy, Quốc vương vô cùng hả dạ.
Hi hi, lần này anh họ mua nhất định là giống lúa mạch tốt nhất, ngay cả rương đóng gói cũng cao cấp ghê a.
“Làm tốt lắm! Mau, mau mở ra!”
“Vâng, thưa Bệ hạ!”
Thấy vẻ tán thưởng của Bệ hạ, Công tước Wayne vội vã mở một cái rương~~
“Hì hì! Bệ hạ mời xem!”
Cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua giống lúa mạch, Quốc vương cũng vội ngồi xổm xuống tựa người vào nhìn~~
“Đây… đây là cái gì?”
Caillar trừng lớn mắt như nhìn thấy quỷ! Cái rương mở ra, cậu không hề nhìn thấy một hạt múa mạch, ngược lại hiện lên một bộ áo lóng lánh xa xỉ.
“Y phục mới a!”
Công tước Wayne lấy từng bộ từng bộ trong rương ra, đắc ý dạt dào giới thiệu:
“Đây là bộ quần áo do nhà thiết kế trang phục nổi tiếng nhất hiện nay chế tạo ra đó, y vừa nghe nói Quốc vương Bệ hạ muốn chọn y thiết kế y phục, cảm động đến chút nữa khóc rống lên, lập tức sử dụng tất cả tài năng, ngày đêm đẩy nhanh tiến độ, vì Quốc vương mà gấp gáp chế tạo những y phục mới này.”
“Đồ vô liêm sỉ!”
Quốc vương lửa giận ngập trời, đùng đùng chỉ vào mũi Công tước Wayne quát lớn!
“Ai muốn những bộ y phục lãng phí phá hoại này! Hạt giống đâu? Hạt giống lúa mạch Bản vương muốn anh đi mua đâu rồi?”
“Hạt giống lúa mạch?… Cái gì mà hạt giống lúa mạch?” Công tước Wayne quả là chả hiểu ra sao.
“Đây là nhà thiết kế thời trang mới sao? Sao Bản tước chưa nghe qua vậy?”
“Anh… anh~~”
Caillar giận đến run rẩy toàn thân.
“Anh không muốn tự giác nói cho Bản vương, anh cầm tiền Quốc khố đi mua những bộ trang phục chết tiệt này!”
“Tiền đúng để mua y phục mà, nhưng sao Bệ hạ lại nói là trang phục chết tiệt được? Đây là những bộ y phục dùng nhiều tiền lắm mới chế ra được đó, bên trên đều thêu chỉ bằng vàng đó a!”
Công tước Wayne cực lực vì ánh mắt tinh tường của mình mà biện bác.
“Anh là đồ vô liêm sỉ! Bản vương muốn anh đi mua giống lúa mạch cơ mà! Nạn dân ở York cần nhất chính là giống lúa mạch! Lỗ tai của anh chạy đi chỗ nào rồi? Anh là đồ điếc!”
“Cái gì? Hạt giống lúa mạch? Nhưng mà Bệ hạ không nói rõ ràng a! Làm sao tôi biết được? Tôi còn tưởng…” Công tước Wayne chột dạ hạ mắt.
“Tưởng cái rắm!”
Quốc vương thấy hối hận chết đi được! Trước sao không nói cho rõ ra, đi tin cái ông anh họ vô liêm sỉ này làm được việc.
Làm sao bây giờ? Nếu như Fister biết được dùng tiền quốc khố mua y phục mới, anh ấy nhất định sẽ giận lắm!
“Mau, Dumas, anh mau đem những bộ y phục này đổi hết thành tiền về đây.”
“Cái gì?”
Công tước Wayne hét ầm lên:
“Sao mà làm thế được? Mặt mũi của hoàng thất Charcot chúng ta để vào đâu cho được!”
“Bản vương không quan tâm cái chuyện đó, anh đi ngay đi! Nếu không Fister biết được sẽ nổi giận mất.”
“Fister? Trời ạ, Bệ hạ lại đi gọi tên cái thằng đó thân mật đến thế sao? Trái tim của ngài có phải bị hắn lén lấy đi rồi không?”
“Anh lôi thôi có với không cái gì? Anh mau cầm y phục đổi lấy tiền về!”
“Tôi không đi! Vì cái thằng đó mà muốn Bản tước làm chuyện mất mặt thế, tôi chết cũng không đi!”
“Anh không đi ta chém đầu anh!”
“Chém thì chém! Vì cái thằng đó, tôi chết cũng không nhắm mắt!”
“Anh, anh~~”
Quốc vương tức giận đến không nói nên lời, quả thực chẳng biết phải làm gì cái tên ngu ngốc này mới đúng.
Cậu đương nhiên không có khả năng giết được anh họ, huống hồ nguyên nhân sâu xa là do cậu không nói rõ ràng từ trước, muốn trách, không bằng trách mình ngu xuẩn từ trước.
“A a a a! Tức chết ta rồi! Cút! Cút ngay cho Bản vương~~”
“Cút thì cút!”
Nhiệt huyết dâng trào bị dội cho một thùng nước lạnh, Công tước Wayne mắt đỏ au, thở phì phì bước đi!
Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm sao đây? Rối chuyện rồi, Fister nhất định giận lắm lắm.
Hết lần này đến lần khác, bây giờ quốc khố chẳng còn tiền nữa, lấy cái gì mua giống lúa mạch bây giờ? A a a a! Phiền chết mất! Quốc vương vò mái tóc vàng óng, rối bời đi đi lại lại trong tẩm cung ….
***
Công tước Hamilton nhận được thông tin khẩn cấp từ các đại thần, Công tước Wayne không hề mang hạt giống lúa mạch trở về, mà còn đem tất cả số tiền còn lại của quốc khố đi mua hơn mười rương y phục cực kì đắt đỏ.
Công tước vừa nghe thấy trong lòng lạnh toát. Không, không thể nào, Quốc vương mà ta yêu không thể làm chuyện như thế được! Ngài sẽ không thể làm cái chuyện hoang đường đến thế! Khẩn cấp muốn nghe Quốc vương giải thích, Hamilton vội vã chạy về tẩm cung của Quốc vương, nhưng trên đường đi chợt anh nghe thấy những lời thì thào đồn đại –
“Nghe thấy chưa? Công tước Wayne mang theo một đống quần áo cực kì sang trọng tối tân về cho Bệ hạ đấy.”
“Oa, xem ra Bệ hạ chuẩn bị tham gia yến hội ở mùa xã giao rồi.”
“Gần đây Quốc vương bên cạnh Công tước Hamilton nỗ lực học tập, lâu lắm rồi không có tham gia yến hội nào, tôi còn tưởng Bệ hạ không tham gia cơ.”
“Chắc là Bệ hạ chán rồi ấy mà, dù sao Bệ hạ còn trẻ, ham chơi cũng dễ hiểu mà…”
Nghe đến đây, trái tim Công tước Hamilton không ngừng chìm xuống.. Lẽ nào… Lẽ nào Bệ hạ của anh thực sự --
“Bệ hạ ~~”
Công tước chạy ào vào Hoàng cung tựa như một cơn gió xoáy ~~
“Fister!”
Trời ạ, sao Fister tới nhanh thế? Caillar nhìn thấy người đàn ông mà mình yêu nhất cũng là người mình sợ nhất xuất hiện, sợ đến cả người cứng đờ.
Công tước Haimilton vẻ mặt bình tĩnh, nghiêng đầu hỏi:
“Bệ hạ ra lệnh cho Công tước Wayne mua về cái gì?”
“Là… là…~~”
Caillar lúng búng không dám trả lời.
“Bệ hạ không dám nói sao? Thần tự xem!”
Hamilton nhanh chóng mở từng cái rương trên mặt đất, lôi tất tần tật mọi thứ bên trong ra – những bộ y phục đủ màu sắc, lóng lánh rực rỡ được quăng ra đầy mặt đất, tựa như kim châm làm ánh mắt anh nhức nhối, cũng hung hăng đâm mạnh vào trái tim!
“Những thứ này… là Bệ hạ mang tất cả tiền còn lại trong quốc khố sai Công tước Wayne đi mua sao?”
“Không phải! Ta không có kêu anh họ đi mua cái này! Fister, anh tin ta ~~”
“Nói vậy là Công tước Wayne tự ý bóp méo ý chỉ của Quốc vương? Vậy đây là tội chết! Được, Bệ hạ lập tức đưa hắn ta vào tử lao! Tôi sẽ tin tưởng ngài!”
“Không… anh ấy là anh họ của ta, Bản vương không làm như vậy được!”
Trước là tự mình cho mình thông minh, không nói rõ ra, làm thế nào mà đổ tội cho anh họ được?
“Hừ, đừng có nói dối nữa! Tôi vốn tưởng ngài đã hoàn toàn sửa chữa những sai lầm trước kia, trở thành một vị Quân vương nhân từ. Không ngờ… không ngờ ngài chỉ bày trò với tôi, lợi dụng sự tin tưởng của tôi với ngài!”
Vẻ thất vọng từ xưa đến nay chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt anh, khiến cho trong lòng Caillar chấn động, cuống quýt tới gần anh:
“Ta không có! Ta không có! Anh tin tưởng ta! Fister – ta yêu anh, ta yêu anh ~~”
“Ngài không xứng đáng được nói từ yêu này!”
Công tước Hamilton phẫn nộ gào lên!
“Thân là một vị quân vương, ngay cả con dân của mình mà ngài cũng không yêu, làm sao mà yêu người khác được? Người ngài yêu nhiều nhất chính là ngài mà thôi!”
Không muốn nhìn gương mặt tuấn mỹ nhưng luôn làm mình thất vọng, Công tước bỗng nhiên xoay người.
Caillar sắc mặt tái nhợt, không cam lòng đứng trước mặt anh ----
“Fister, sao anh cứ nhất nhất không tin ta?”
Cậu run rẩy đôi môi, nói chậm rãi từng chữ một:
“Lẽ nào anh… anh không yêu ta?”
“Yêu ngài…?”
Ánh mắt Công tước Hamilton giờ đây còn lạnh giá hơn cả núi tuyết:
“Hamilton tôi chưa bao giờ yêu cái tên hôn quân chỉ tư lợi như vậy!”
Chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lời nói có thể đả thương tựa như nhát đâm của kiếm sắc, thân thể Quốc vương lung lay.
Đau quá, trái tim đau quá. Chưa từng đau đớn đến thế này bao giờ.
Đừng vậy mà, Fister.
Anh đã nói sẽ mãi mãi yêu ta mà, sao bây giờ lại nói những lời khiến ta tuyệt vọng đến thế? Đừng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy, Quốc vương cưng yêu của anh mà. Ta vẫn cố gắng mà… chỉ là không ngờ anh lại không chịu thừa nhận.
Điều duy nhất ta muốn, chỉ là tình yêu vĩnh viễn của anh a! Caillar nắm chặt lưng ghế, miễn cưỡng trụ vững thân thể, cố gắng nói lại một lần:
“Fister, anh thực sự… thực sự không yêu ta sao?”
“Không-Yêu!”
Hai chữ chắc như đinh đóng cột của anh, khiến Quốc vương nghe tựa như tan nát cõi lòng.
Không không không! Đây không phải sự thực… Quốc vương không tin được lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mù sương nhìn người mình yêu.
Vẫn là nam nhân cao to anh tuấn, vì sao trên mặt không dịu dàng với yêu chiều như trước? Cái sự xa lạ và lãnh đạm làm toàn thân cậu rét run.
Fister.. Fister, sao anh lại đối xử với ta như vậy? Vị vua này, thực sự yêu anh sâu đậm, tất cả đều có thể trao cho anh…
“Anh nói vậy, là thật sao?”
Thanh âm run rẩy, ánh mắt cầu xin mà nhìn Công tước của cậu.
Ánh mắt tan nát khiến cho Công tước Hamilton đau xót trong lòng.
Nhưng nghĩ đến hành động của Quốc vương, anh liền hung hăng đè xuống cảm giác muốn ôm chặt cậu vào lòng.
Không đáng. Vĩnh viễn chẳng biết thay đổi, một Quốc vương bất trị như vậy, không đáng để anh tha thứ hết lần này đến lần khác.
Không đáng để anh tiếp tục yêu nữa! Không được để lộ ra dù chỉ một tia dao động, Công tước Hamilton vô tình mở miệng:
“Ngài đã để tôi thất vọng đến cực độ, Bệ.Hạ.”
Bệ hạ? Quốc vương hận không thể chết ngay lập tức.
Bệ hạ, ngữ điệu xa lạ mà lạnh lùng đến thế, tựa như một đường đao cắt đứt tình yêu nồng say đã có, đưa thân ảnh đang kề bên nhau của hai người cách xa vạn dặm, xa đến mức chỉ còn một lớp quan hệ quân thần mỏng manh đến nực cười.
Fister, anh quá độc ác rồi… Tia hy vọng cuối cùng chống đỡ cơ thể đã bị đập tan.
Trái tim đau đến không thể đau đớn, Quốc vương không còn sức để suy nghĩ nữa, ngay cả sức mạnh để chống đỡ thân thể cũng chẳng còn.
Nhưng, tôn nghiêm cuối cùng của một vị vua khiến cậu không thể ngã xuống trước mặt người đàn ông đã làm mình tổn thương thật sâu –
“Cút!”
Cắn môi bật máu, dùng một ngón tay run run chỉ ra cửa, cậu lạnh lùng ra lệnh.
“Cút ra khỏi Hoàng cung của ta!”
“Phi thường cam tâm tình nguyện, Bệ hạ ~~”
Công tước Hamilton quẳng lại một câu nói tràn ngập mỉa mai rồi lập tức bỏ đi.
Anh đi. Anh ấy thực sự đi rồi… Nhìn nam nhân trong chính tầm mắt của mình từ từ rời khỏi, Quốc vương tan nát cõi lòng mất luôn sức lực chống đỡ hai chân, quỳ rạp xuống đất, nắm chặt tay rên lên một tiếng không ai nghe thấy được ~~
Đừng đi mà! Fister – Fister của ta! Cậu điên cuồng cầu xin trong lòng – đừng bỏ ta đi! Tình yêu của ta! Ta nguyện ý quỳ xuống hôn chân anh, chỉ cầu xin anh hãy lại yêu ta! Cầu xin anh!
Cầu xin anh đừng tàn nhẫn thế, anh cũng biết, anh bỏ đi mang theo cả linh hồn lẫn tính mệnh của ta – anh luôn tự nhận là nhân từ mà, xin anh, chăm sóc Quốc vương của anh… không có anh, hắn ta làm sao mà sống được…
Trong Hoàng cung hoa lệ, Quân vương của vương triều Charcot quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt.
Tuyệt vọng vô cùng vây quanh cậu. Trái tim cậu, bị người đàn ông mà cậu yêu nhất, triệt để đạp vỡ.