Editor: demcodon
Yến Thần Dật kêu một tiểu đầu bếp khác giúp hắn mang đậu que lặt sạch, sau đó cắt đậu que thành ba phần để sang một bên dự bị. Tiếp theo cầm một miếng thịt heo có nạt có mỡ đặt ở trên bàn thức ăn: “Cắt nửa miếng thịt theo chiều rộng, không cần quá dài.”
Tiểu đầu bếp gật đầu.
Yến Thần Dật bưng chậu lớn đi ra ngoài rửa đậu que, còn không quên dặn dò một tiếng kêu tiểu đầu bếp khác mang khoai tây gọt vỏ cắt sợi rồi rửa sạch một chút.
“Thần Thần!” Tư Bác đi chuồng ngựa dạo qua một vòng chạy trở về thấy hắn đang ở bên giếng múc nước rửa một chậu lớn đậu que thì nhanh chóng qua giúp: “Muốn làm cái gì vậy?”
“Làm mì hầm, hắc hắc, một lát để lại cho huynh một đĩa lớn, huynh khẳng định sẽ thích ăn.” Vừa nghĩ đến hôm nay có thể kiếm không ít bạc thì Yến Thần Dật không khép miệng được.
Tư Bác gật đầu, giúp hắn rửa sạch.
“Tiểu tiên sinh, đều chuẩn bị xong.” Hai tiểu đầu bếp giúp một tay thấy hắn bưng chậu trở về thì nhanh chóng tiến lại gần, một người được dặn dò cắt sợi kia còn hỏi hắn: “Bao nhiêu đây có đủ hay không?”
Yến Thần Dật nhìn thoáng qua gật đầu: “Đủ thì đủ, bất quá ta sợ một lát còn có khách khác muốn ăn, chúng ta trước làm mì hầm đậu que, các ngươi dựa theo ta vừa rồi dặn dò lấy bắp cải còn có khoai tây đều cắt ra ngâm nước, mì cũng cắt nhiều một chút để chút bột bắp cho không dính lại.”
Hai người gật đầu xoay người nhanh chóng động tay.
Yến Thần Dật lấy dầu rót vào trong nồi lớn, sau đó gắp hành gừng vào khử mùi, tiếp theo đổ đậu que vào, thêm nước tương, tiêu xay, rượu vàng, thêm muối, thêm chút đường sau đó tiếp tục xào. Hắn suy nghĩ rồi lấy mấy trái ớt khô một bên ném vào, bỏ ít cũng sẽ không ăn ra vị cay.
Lấy đậu que cơ bản đều lần lượt xào theo thứ tự, sau đó Yến Thần Dật lấy hai nắm to khoai tây sợi ngâm ở trong chậu nước lạnh một bên thả vào trong nồi, sau đó tiếp tục xào trong chốc lát quay đầu kêu lên: “Nước ấm!”
Tư Bác nhanh chóng xách ấm lại nhìn hắn một cái.
“Đổ.” Vẻ mặt Yến Thần Dật rất nghiêm túc.
Tư Bác chớp mắt mấy cái đổ nước.
“Đủ rồi!” Thấy nước ấm đã hơi tràn qua đậu que khoai tây bày bằng phẳng trong nồi thì hắn xua tay.
Tư Bác buông ấm xuống đứng ở một bên tiếp tục nhìn hắn. Mỗi lần nhìn thấy Yến Thần Dật nấu cơm thì y cảm thấy trên thân người này tỏa ra thần thái khác nhau, y càng xem càng thích, càng không dời mắt được.
Đậy nắp nồi lên chờ một lát, mãi cho đến khi bắt đầu có hơi nóng bốc lên mới mở nắp nồi ra, nhìn canh sáng lên thấy đậu que và khoai tây cơ bản nổi ngang hàng. Sau đó Yến Thần Dật xoay người cầm mì đặt ở trên mành trúc đến, từng lớp để đậu que và khoai tây lên nói: “Tư Bác, lại đây rút nhỏ lửa một chút, bằng không rất nhanh sẽ thành cháo nhừ.”
Tư Bác gật đầu đi tới giúp hắn rút củi đang cháy rất lớn ở trong bếp lửa ra bớt chỉ để lại lửa nhỏ.
“Như vậy được không?”
“Được!” Yến Thần Dật nhìn thoáng qua, trên mành trúc cũng cơ bản đều được che được thức ăn nấu ở trên, tiếp theo đậy nắp nồi lại.
“Một khắc* là được, các ngươi ghi nhớ thời gian.” Hắn lau tay quay đầu nhìn về phía Lưu sư phụ: “Cái này gọi là mì hầm, cũng không khác gì với bánh hầm. Bất quá bánh hầm thì chỉ có hai lớp phía dưới hương vị tốt nhất, mì hầm không giống như vậy, chờ sau khi chín trộn một cái cho mì ở trên và thức ăn ở dưới đáy lẫn vào nhau là được.”
(*Một khắc = 15 phút.)
Lưu sư phó gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy làm mì như vậy.
Một khắc trôi qua rất nhanh, sau khi một tiểu đầu bếp kêu lên thì Yến Thần Dật mở nắp nồi lên. Mì phía trên đã chín, hơn nữa canh trong nồi cơ bản đã hầm sôi.
“Lấy hai đôi đũa đến.” Hắn duỗi tay ra phía sau, lập tức trong tay được thả hai đôi đũa.
Yến Thần Dật sau khi trộn đều mì và thức ăn trong nồi thì chia ra từng phần để vào đĩa cho một bàn.
“Mang sang đi, để cho bọn họ nếm thử.”
“Thần Thần, ta cũng muốn ăn.” Tư Bác liếm liếm mội cọ lại gần.
Yến Thần Dật đưa cái đĩa trong tay đã múc xong cho y, kêu y mang sang bàn nhỏ bên kia ăn, còn nói: “Huynh thêm chút sa tế hoặc là tỏi ngâm sẽ càng ngon hơn.”
“Không ăn tỏi! Mùi kia rất nặng, buổi tối Thần Thần sẽ ghét bỏ ta.” Tư Bác bĩu môi dùng đôi đũa gắp mì nhét vào miệng, trong chớp mắt trừng lớn: “Ưm ưm ưm!! Ăn rất ngon!” Vừa nhai mì trong miệng y vừa chép chép miệng.
“Mì hầm tương đối khô, chuẩn bị trà đừng để nghẹn.” Yến Thần Dật đến sờ sờ đầu của y, quay đầu nhìn thấy mấy người cũng đang ở một bên ăn cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong đoán chừng một lát lại có một nồi khác phải muốn bận rộn.”
Lưu sư phụ giơ ngón tay cái lên với hắn, hương vị này thật không tệ. Hơn nữa một nồi lớn này có thể chia thật nhiều bàn, trách không được hắn nói một nồi mì có thể bán trên mười lượng bạc.
Trong bếp đang ăn, khách ở đại sảnh lại là náo nhiệt.
Mì hầm này lúc Yến Thần Dật làm thì cố ý làm nhiều hơn một chút, hơn nữa thịt heo là có nạt có mỡ, lại bỏ thêm đường và ớt tăng vị, cho nên hương vị đặc biệt thơm.
Mấy vị khách kia vừa nhìn thấy trong đĩa mì hầm vàng xanh liên tiếp, sau khi lại phối với sa tế và tỏi tiểu nhị tặng kèm thì bắt đầu ăn.
Những người khác thấy vẻ mặt bọn họ thì biết mì này hương vị tuyệt đối không tệ, cho nên lập tức nóng lòng muốn thử.
“Tiểu nhị! Bàn của chúng ta cũng lấy một phần lớn!”
“Bàn của chúng ta cũng vậy!”
“Còn mì này không? Mấy đĩa rau xào kia cũng muốn, nhanh một chút!”
“Được rồi các vị, bất quá sư phụ nhà chúng ta nói, một nồi mì này là một vị, một nồi sau là bắp cải. Cho nên ta cũng lắm miệng hỏi một chút, các vị chính là cảm thấu vị cải bắp có được hay không?” Tiểu nhị còn rất thông minh hỏi để đến lúc đó bọn họ lại không thích.
“Được được được, nhanh một chút!” Những người đó khoát tay để cho hắn đi nhanh, tiếp theo đều nhìn chằm chằm người ăn mì.
“Thế nào, có phải ăn ngon hay không?” Có người nhiều chuyện hỏi một câu.
“Ăn ngon, uống với trà hương vị càng tốt, dầu mà không chán, hơn nữa số lượng này cũng thật no.” Có người vừa nhét mì vào miệng vừa gật đầu khen ngợi, nói xong lại lập tức tiếp tục cúi đầu ăn mãnh liệt.
Vừa nói như vậy người khác lại càng muốn ăn, đều ngóng trông tiểu nhị nhanh chóng bưng mì lên.
Tiểu nhị chạy đến phòng bếp, thở hổn hển nói: “Tiểu tiên sinh, bên ngoài, khách bên ngoài nói, còn muốn, có đủ hay không?” Hắn thật sự là có chút lo lắng, bất quá thấy đã có một nồi mì hầm lớn thì lập tức cười nói: “Vẫn là tiểu tiên sinh lợi hại!”
“Được rồi, ngươi đi thông báo với Trương lão bản một tiếng, một đĩa mì năm văn tiền, nước trà coi như đưa miễn phí.” Yến Thần Dật thuận tay ném cho gã một quả táo lớn, cười nhìn gã.
Tiểu nhị mừng rỡ gật đầu, nếu như một ngày bán đi mấy nồi lớn vậy thì không phải kiếm rất nhiều tiền ư!
“Tiểu tiên sinh, ta thật là không thể không bội phục tiên sinh.” Lưu sư phụ ăn xong mì tiếp tục xào rau, vừa khen ngợi một tiếng.
Yến Thần Dật ngượng ngùng cười cười, hắn cũng bất quá là đột nhiên nhớ đến mà thôi.
“Mì hầm này thực hiện rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ lửa canh bao nhiêu là được, đừng làm nồi cháo nhừ là được.” Trong tay tiếp tục động tác xào cải bắp, hắn quay đầu nhìn Tư Bác: “Tư Bác, huynh đi ra ngoài ngốc đi, đừng ở đây ngửi mùi khói dầu.”
Tư Bác lắc đầu, cầm một chậu lớn và dao nhỏ, tốc độ gọt vỏ khoai tây rất nhanh: “Ta giúp đệ làm cái này, không muốn đi ra ngoài, đi ra ngoài một mình không có ý nghĩa gì hết, còn có nhiều người không biết.” Y bĩu môi cúi đầu làm việc.
Tiểu đầu bếp ra thức ăn há to miệng theo dõi nhìn hai tay y, tốc độ vèo vèo vèo kia hai cái thì đã gọt xong một củ khoai tây, từ đầu tới đuôi cũng không đứt vỏ.
Tiểu đầu bếp từ đôi bàn tay to lớn của Tư Bác chậm rãi nhìn lên phía trên, đối diện với cặp mắt Tư Bác ngẩng đầu nhìn đến trong lòng gã hoảng sợ nhanh chóng quay đầu nhìn chỗ khác.
Tư Bác nhíu mày tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tiểu đầu bếp quay lưng về phía Tư Bác mở miệng thở dốc, còn khoa trương bịt miệng của mình.
Nương ơi, gã vừa rồi hình như là nhìn thấy cái gì giống như ác quỷ, Tư Bác sao lại có ánh mắt khủng bố như vậy, gã khẳng định là nhìn lầm. Tư Bác là người rất tốt, mặc dù tính tình rất lớn nhưng không có ánh mắt sắt bén như vậy!
Gã nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận quay đầu nhìn trộm Tư Bác, thấy y vẫn là dáng vẻ vừa rồi đang cúi đầu gọt vỏ khoai tây, tiểu đầu bếp thở ra một hơi. Dáng vẻ rất bình thường, vừa rồi mình nhất định là nhìn lầm.
Động tác nhỏ của gã người khác không phát hiện nhưng Tư Bác lại thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, y ngẩng đầu nhìn Yến Thần Dật đang bận rộn đến khí thế ngất trời, y cười khẽ.
Loại ngày tháng thoải mái này đặt ở nửa năm trước thì y cũng không dám đi xa cầu. Nếu không có bị Yến Thần Dật nhặt được thì mình sẽ sống thành dáng vẻ gì thật đúng là không dám tưởng tượng.
Y vươn tay gõ gõ đầu, gần đây mấy chuyện bị y quên mất đã dần dần đều nhớ lại, nhưng vậy thì tính sao? Y chỉ muốn làm Tư Bác của Yến Thần Dật, thân phận khác với y mà nói căn bản không có bất cứ cái gì lưu luyến. Còn có hai người kia trong nhà......
Tư Bác nheo mắt, trong đôi mắt sát ý chợt ngưng tụ. Vẫn là sớm một chút gõ cảnh báo mới được, nếu dám nói chuyện gì kỳ quái với Thần Thần thì cũng đừng trách y không để ý từng là chủ tớ!
* * *
Quảng và Ninh đang quét sân, một cho gà ăn một quét rác lại đồng thời cảm giác được một luồng khí lạnh đánh tới cả người, hai người không hẹn mà cùng run rẩy.
Ninh sờ sờ lạnh lẽo sau cổ quay đầu nhìn Quảng hỏi: “Sao ta lại cảm giác mình khó giữ được cái mạng nhỏ này nhỉ? Có phải là ảo giác hay không?”
Quảng ném thóc cầm trong tay vào ổ gà, lòng có xúc động mà gật đầu: “Ta cũng cảm giác được một luồng sát khí, bất quá ở chỗ thâm sơn cùng cốc này sao lại có người phóng sát khí với hai chứng ta, khẳng định là ảo giác.”
“Không đúng! Cảm giác của ta vẫn luôn rất huẩn, khẳng định là hai ta đắc tội ai.” Ninh mang chổi lớn dựng ở bên chân tường xong chạy đến bên cạnh Quảng kéo tay áo y: “Ngươi nói có thể là chủ thượng hay không......” Câu nói kế tiếp không dám nói, ánh mắt còn như trộm nhìn khắp nơi.
Quảng sửng sốt, buông xuống ánh mắt suy nghĩ rồi gật đầu: “Nếu hai chúng ta dám nói lung tung với Yến Thần Dật, đoán chừng chủ thượng sẽ bóp chết chúng ta.”
“...... Ý của ngươi là...... chủ thượng đã nhớ lại?” Ninh trừng lớn đôi mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nghi ngờ.
“Đều để cho hai chúng ta đến ở trong nhà làm sao có thể không nhớ lại chứ, đầu kia của ngươi là lớn lên như thế nào? Vẻ mặt chủ thượng mỗi ngày đều mất tự nhiên ngươi không thấy được hả?” Quảng hắn trợn trắng mắt nhìn y, vươn tay đẩy y ra cầm cây chổi nhỏ một bên quét lông gà và phân gà trong ổ gà.
“Không thể nào? Chuyện khi nào?” Ninh xoa xoa cánh tay, thời tiết tháng bảy này lại làm cho hắn lạnh nổi da gà, thật khủng khiếp!!
Yến Thần Dật kêu một tiểu đầu bếp khác giúp hắn mang đậu que lặt sạch, sau đó cắt đậu que thành ba phần để sang một bên dự bị. Tiếp theo cầm một miếng thịt heo có nạt có mỡ đặt ở trên bàn thức ăn: “Cắt nửa miếng thịt theo chiều rộng, không cần quá dài.”
Tiểu đầu bếp gật đầu.
Yến Thần Dật bưng chậu lớn đi ra ngoài rửa đậu que, còn không quên dặn dò một tiếng kêu tiểu đầu bếp khác mang khoai tây gọt vỏ cắt sợi rồi rửa sạch một chút.
“Thần Thần!” Tư Bác đi chuồng ngựa dạo qua một vòng chạy trở về thấy hắn đang ở bên giếng múc nước rửa một chậu lớn đậu que thì nhanh chóng qua giúp: “Muốn làm cái gì vậy?”
“Làm mì hầm, hắc hắc, một lát để lại cho huynh một đĩa lớn, huynh khẳng định sẽ thích ăn.” Vừa nghĩ đến hôm nay có thể kiếm không ít bạc thì Yến Thần Dật không khép miệng được.
Tư Bác gật đầu, giúp hắn rửa sạch.
“Tiểu tiên sinh, đều chuẩn bị xong.” Hai tiểu đầu bếp giúp một tay thấy hắn bưng chậu trở về thì nhanh chóng tiến lại gần, một người được dặn dò cắt sợi kia còn hỏi hắn: “Bao nhiêu đây có đủ hay không?”
Yến Thần Dật nhìn thoáng qua gật đầu: “Đủ thì đủ, bất quá ta sợ một lát còn có khách khác muốn ăn, chúng ta trước làm mì hầm đậu que, các ngươi dựa theo ta vừa rồi dặn dò lấy bắp cải còn có khoai tây đều cắt ra ngâm nước, mì cũng cắt nhiều một chút để chút bột bắp cho không dính lại.”
Hai người gật đầu xoay người nhanh chóng động tay.
Yến Thần Dật lấy dầu rót vào trong nồi lớn, sau đó gắp hành gừng vào khử mùi, tiếp theo đổ đậu que vào, thêm nước tương, tiêu xay, rượu vàng, thêm muối, thêm chút đường sau đó tiếp tục xào. Hắn suy nghĩ rồi lấy mấy trái ớt khô một bên ném vào, bỏ ít cũng sẽ không ăn ra vị cay.
Lấy đậu que cơ bản đều lần lượt xào theo thứ tự, sau đó Yến Thần Dật lấy hai nắm to khoai tây sợi ngâm ở trong chậu nước lạnh một bên thả vào trong nồi, sau đó tiếp tục xào trong chốc lát quay đầu kêu lên: “Nước ấm!”
Tư Bác nhanh chóng xách ấm lại nhìn hắn một cái.
“Đổ.” Vẻ mặt Yến Thần Dật rất nghiêm túc.
Tư Bác chớp mắt mấy cái đổ nước.
“Đủ rồi!” Thấy nước ấm đã hơi tràn qua đậu que khoai tây bày bằng phẳng trong nồi thì hắn xua tay.
Tư Bác buông ấm xuống đứng ở một bên tiếp tục nhìn hắn. Mỗi lần nhìn thấy Yến Thần Dật nấu cơm thì y cảm thấy trên thân người này tỏa ra thần thái khác nhau, y càng xem càng thích, càng không dời mắt được.
Đậy nắp nồi lên chờ một lát, mãi cho đến khi bắt đầu có hơi nóng bốc lên mới mở nắp nồi ra, nhìn canh sáng lên thấy đậu que và khoai tây cơ bản nổi ngang hàng. Sau đó Yến Thần Dật xoay người cầm mì đặt ở trên mành trúc đến, từng lớp để đậu que và khoai tây lên nói: “Tư Bác, lại đây rút nhỏ lửa một chút, bằng không rất nhanh sẽ thành cháo nhừ.”
Tư Bác gật đầu đi tới giúp hắn rút củi đang cháy rất lớn ở trong bếp lửa ra bớt chỉ để lại lửa nhỏ.
“Như vậy được không?”
“Được!” Yến Thần Dật nhìn thoáng qua, trên mành trúc cũng cơ bản đều được che được thức ăn nấu ở trên, tiếp theo đậy nắp nồi lại.
“Một khắc* là được, các ngươi ghi nhớ thời gian.” Hắn lau tay quay đầu nhìn về phía Lưu sư phụ: “Cái này gọi là mì hầm, cũng không khác gì với bánh hầm. Bất quá bánh hầm thì chỉ có hai lớp phía dưới hương vị tốt nhất, mì hầm không giống như vậy, chờ sau khi chín trộn một cái cho mì ở trên và thức ăn ở dưới đáy lẫn vào nhau là được.”
(*Một khắc = 15 phút.)
Lưu sư phó gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy làm mì như vậy.
Một khắc trôi qua rất nhanh, sau khi một tiểu đầu bếp kêu lên thì Yến Thần Dật mở nắp nồi lên. Mì phía trên đã chín, hơn nữa canh trong nồi cơ bản đã hầm sôi.
“Lấy hai đôi đũa đến.” Hắn duỗi tay ra phía sau, lập tức trong tay được thả hai đôi đũa.
Yến Thần Dật sau khi trộn đều mì và thức ăn trong nồi thì chia ra từng phần để vào đĩa cho một bàn.
“Mang sang đi, để cho bọn họ nếm thử.”
“Thần Thần, ta cũng muốn ăn.” Tư Bác liếm liếm mội cọ lại gần.
Yến Thần Dật đưa cái đĩa trong tay đã múc xong cho y, kêu y mang sang bàn nhỏ bên kia ăn, còn nói: “Huynh thêm chút sa tế hoặc là tỏi ngâm sẽ càng ngon hơn.”
“Không ăn tỏi! Mùi kia rất nặng, buổi tối Thần Thần sẽ ghét bỏ ta.” Tư Bác bĩu môi dùng đôi đũa gắp mì nhét vào miệng, trong chớp mắt trừng lớn: “Ưm ưm ưm!! Ăn rất ngon!” Vừa nhai mì trong miệng y vừa chép chép miệng.
“Mì hầm tương đối khô, chuẩn bị trà đừng để nghẹn.” Yến Thần Dật đến sờ sờ đầu của y, quay đầu nhìn thấy mấy người cũng đang ở một bên ăn cười nói: “Mau ăn đi, ăn xong đoán chừng một lát lại có một nồi khác phải muốn bận rộn.”
Lưu sư phụ giơ ngón tay cái lên với hắn, hương vị này thật không tệ. Hơn nữa một nồi lớn này có thể chia thật nhiều bàn, trách không được hắn nói một nồi mì có thể bán trên mười lượng bạc.
Trong bếp đang ăn, khách ở đại sảnh lại là náo nhiệt.
Mì hầm này lúc Yến Thần Dật làm thì cố ý làm nhiều hơn một chút, hơn nữa thịt heo là có nạt có mỡ, lại bỏ thêm đường và ớt tăng vị, cho nên hương vị đặc biệt thơm.
Mấy vị khách kia vừa nhìn thấy trong đĩa mì hầm vàng xanh liên tiếp, sau khi lại phối với sa tế và tỏi tiểu nhị tặng kèm thì bắt đầu ăn.
Những người khác thấy vẻ mặt bọn họ thì biết mì này hương vị tuyệt đối không tệ, cho nên lập tức nóng lòng muốn thử.
“Tiểu nhị! Bàn của chúng ta cũng lấy một phần lớn!”
“Bàn của chúng ta cũng vậy!”
“Còn mì này không? Mấy đĩa rau xào kia cũng muốn, nhanh một chút!”
“Được rồi các vị, bất quá sư phụ nhà chúng ta nói, một nồi mì này là một vị, một nồi sau là bắp cải. Cho nên ta cũng lắm miệng hỏi một chút, các vị chính là cảm thấu vị cải bắp có được hay không?” Tiểu nhị còn rất thông minh hỏi để đến lúc đó bọn họ lại không thích.
“Được được được, nhanh một chút!” Những người đó khoát tay để cho hắn đi nhanh, tiếp theo đều nhìn chằm chằm người ăn mì.
“Thế nào, có phải ăn ngon hay không?” Có người nhiều chuyện hỏi một câu.
“Ăn ngon, uống với trà hương vị càng tốt, dầu mà không chán, hơn nữa số lượng này cũng thật no.” Có người vừa nhét mì vào miệng vừa gật đầu khen ngợi, nói xong lại lập tức tiếp tục cúi đầu ăn mãnh liệt.
Vừa nói như vậy người khác lại càng muốn ăn, đều ngóng trông tiểu nhị nhanh chóng bưng mì lên.
Tiểu nhị chạy đến phòng bếp, thở hổn hển nói: “Tiểu tiên sinh, bên ngoài, khách bên ngoài nói, còn muốn, có đủ hay không?” Hắn thật sự là có chút lo lắng, bất quá thấy đã có một nồi mì hầm lớn thì lập tức cười nói: “Vẫn là tiểu tiên sinh lợi hại!”
“Được rồi, ngươi đi thông báo với Trương lão bản một tiếng, một đĩa mì năm văn tiền, nước trà coi như đưa miễn phí.” Yến Thần Dật thuận tay ném cho gã một quả táo lớn, cười nhìn gã.
Tiểu nhị mừng rỡ gật đầu, nếu như một ngày bán đi mấy nồi lớn vậy thì không phải kiếm rất nhiều tiền ư!
“Tiểu tiên sinh, ta thật là không thể không bội phục tiên sinh.” Lưu sư phụ ăn xong mì tiếp tục xào rau, vừa khen ngợi một tiếng.
Yến Thần Dật ngượng ngùng cười cười, hắn cũng bất quá là đột nhiên nhớ đến mà thôi.
“Mì hầm này thực hiện rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ lửa canh bao nhiêu là được, đừng làm nồi cháo nhừ là được.” Trong tay tiếp tục động tác xào cải bắp, hắn quay đầu nhìn Tư Bác: “Tư Bác, huynh đi ra ngoài ngốc đi, đừng ở đây ngửi mùi khói dầu.”
Tư Bác lắc đầu, cầm một chậu lớn và dao nhỏ, tốc độ gọt vỏ khoai tây rất nhanh: “Ta giúp đệ làm cái này, không muốn đi ra ngoài, đi ra ngoài một mình không có ý nghĩa gì hết, còn có nhiều người không biết.” Y bĩu môi cúi đầu làm việc.
Tiểu đầu bếp ra thức ăn há to miệng theo dõi nhìn hai tay y, tốc độ vèo vèo vèo kia hai cái thì đã gọt xong một củ khoai tây, từ đầu tới đuôi cũng không đứt vỏ.
Tiểu đầu bếp từ đôi bàn tay to lớn của Tư Bác chậm rãi nhìn lên phía trên, đối diện với cặp mắt Tư Bác ngẩng đầu nhìn đến trong lòng gã hoảng sợ nhanh chóng quay đầu nhìn chỗ khác.
Tư Bác nhíu mày tiếp tục cúi đầu làm việc.
Tiểu đầu bếp quay lưng về phía Tư Bác mở miệng thở dốc, còn khoa trương bịt miệng của mình.
Nương ơi, gã vừa rồi hình như là nhìn thấy cái gì giống như ác quỷ, Tư Bác sao lại có ánh mắt khủng bố như vậy, gã khẳng định là nhìn lầm. Tư Bác là người rất tốt, mặc dù tính tình rất lớn nhưng không có ánh mắt sắt bén như vậy!
Gã nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận quay đầu nhìn trộm Tư Bác, thấy y vẫn là dáng vẻ vừa rồi đang cúi đầu gọt vỏ khoai tây, tiểu đầu bếp thở ra một hơi. Dáng vẻ rất bình thường, vừa rồi mình nhất định là nhìn lầm.
Động tác nhỏ của gã người khác không phát hiện nhưng Tư Bác lại thấy rõ ràng, khóe miệng nhếch lên nụ cười như có như không, y ngẩng đầu nhìn Yến Thần Dật đang bận rộn đến khí thế ngất trời, y cười khẽ.
Loại ngày tháng thoải mái này đặt ở nửa năm trước thì y cũng không dám đi xa cầu. Nếu không có bị Yến Thần Dật nhặt được thì mình sẽ sống thành dáng vẻ gì thật đúng là không dám tưởng tượng.
Y vươn tay gõ gõ đầu, gần đây mấy chuyện bị y quên mất đã dần dần đều nhớ lại, nhưng vậy thì tính sao? Y chỉ muốn làm Tư Bác của Yến Thần Dật, thân phận khác với y mà nói căn bản không có bất cứ cái gì lưu luyến. Còn có hai người kia trong nhà......
Tư Bác nheo mắt, trong đôi mắt sát ý chợt ngưng tụ. Vẫn là sớm một chút gõ cảnh báo mới được, nếu dám nói chuyện gì kỳ quái với Thần Thần thì cũng đừng trách y không để ý từng là chủ tớ!
* * *
Quảng và Ninh đang quét sân, một cho gà ăn một quét rác lại đồng thời cảm giác được một luồng khí lạnh đánh tới cả người, hai người không hẹn mà cùng run rẩy.
Ninh sờ sờ lạnh lẽo sau cổ quay đầu nhìn Quảng hỏi: “Sao ta lại cảm giác mình khó giữ được cái mạng nhỏ này nhỉ? Có phải là ảo giác hay không?”
Quảng ném thóc cầm trong tay vào ổ gà, lòng có xúc động mà gật đầu: “Ta cũng cảm giác được một luồng sát khí, bất quá ở chỗ thâm sơn cùng cốc này sao lại có người phóng sát khí với hai chứng ta, khẳng định là ảo giác.”
“Không đúng! Cảm giác của ta vẫn luôn rất huẩn, khẳng định là hai ta đắc tội ai.” Ninh mang chổi lớn dựng ở bên chân tường xong chạy đến bên cạnh Quảng kéo tay áo y: “Ngươi nói có thể là chủ thượng hay không......” Câu nói kế tiếp không dám nói, ánh mắt còn như trộm nhìn khắp nơi.
Quảng sửng sốt, buông xuống ánh mắt suy nghĩ rồi gật đầu: “Nếu hai chúng ta dám nói lung tung với Yến Thần Dật, đoán chừng chủ thượng sẽ bóp chết chúng ta.”
“...... Ý của ngươi là...... chủ thượng đã nhớ lại?” Ninh trừng lớn đôi mắt, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nghi ngờ.
“Đều để cho hai chúng ta đến ở trong nhà làm sao có thể không nhớ lại chứ, đầu kia của ngươi là lớn lên như thế nào? Vẻ mặt chủ thượng mỗi ngày đều mất tự nhiên ngươi không thấy được hả?” Quảng hắn trợn trắng mắt nhìn y, vươn tay đẩy y ra cầm cây chổi nhỏ một bên quét lông gà và phân gà trong ổ gà.
“Không thể nào? Chuyện khi nào?” Ninh xoa xoa cánh tay, thời tiết tháng bảy này lại làm cho hắn lạnh nổi da gà, thật khủng khiếp!!