Editor: demcodon
Tính tình Yến Thần Dật ở trong thôn nổi danh là tốt, vô luận đối với ai cũng đều cười tủm tỉm, người trong thôn nếu cần hắn giúp đỡ thì cũng sẽ vươn tay giúp một chút. Cho nên cho dù có người sau lưng nghị luận chuyện hắn và Tư Bác cũng chỉ bất quá là người trong thôn nói chuyện bao đồng, có người ngoài hỏi thăm chuyện Yến Thần Dật còn chưa có biết được đã nghe một câu trả “Tiểu Yến là hài tử tốt.”.
Thần sắc trong mắt Tư Bác đã không thể dùng lạnh băng để hình dung, y hiện tại hận không thể một chân đá chết nữ hài phía trước này khi dễ Thần Thần của y.
Nữ hài tử này không phải người khác, mà là Quận chúa Dung Tĩnh Nhã từ nhỏ đã có hôn ước với Tư Bác. Phụ thân của nàng là huynh trưởng ruột của Hoàng hậu trước, muốn nói đến quan hệ của nàng và Tư Bác chỉ sợ cũng phải ngược dòng đến ân ân oán oán đời trước. Chỗ này không đề cập tới, chỉ nói vị Quận chúa này bởi vì là nữ nhi của ông Dung quốc cữu* từ nhỏ được nuông chiều; mà nàng làm cho Tư Bác chán ghét không phải loại tính tình đại tiểu thư này, vốn dĩ nữ nhi có chút thân phận nhà người nuôi ra ai không có tính tình nhỏ? Nhưng vị Quận chúa này lại không chỉ là tính tình xấu, mà là bản tính vốn không tốt.
(*Quốc cữu: anh/em trai vợ vua hoặc là cậu vua.)
Đừng nhìn nàng lớn lên có một gương mặt xinh đẹp người yêu nhưng tâm địa lại trái ngược với dáng vẻ của nàng, dáng vẻ xinh đẹp có tâm địa bộ rắn rết cũng bằng không. Cho nên Tư Bác từ nhỏ đã không thích nàng, hơn nữa từ sau khi Hoàng hậu trước qua đời hôn ước miệng của hai người bọn họ kỳ thật coi như là trở thành phế thải; đáng tiếc tiểu nha đầu này lại vẫn quấn Tư Bác, cho dù lúc Tư Bác bên ngoài lãnh binh đánh giặc cũng không ít lần bị nàng quấy rối làm cho Tư Bác phiền không chịu nổi.
Quảng ở một bên sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Dung Tĩnh Nhã nụ cười nhạt trên mặt trong nháy mắt biến mất quét mắt nhìn mấy người đi theo phía sau nàng trong lòng hừ lạnh: "Dung Tĩnh Nhã này ngược lại không quan tâm sống chết của thị vệ nhà mình, biết rõ cứng chọi cứng với bọn họ không có kết quả tốt lại vẫn là dựa vào tính tình la lối om sòm. Nếu như mấy tên thị vệ này thật sự nghe lời của nàng đến ra tay với Yến Thần Dật...... Chậc chậc, hậu quả kia tuyệt đối máu tươi chảy ba thước."
Dung Tĩnh Nhã quay đầu qua răn dạy mấy thị vệ có sắc mặt xấu hổ: “Các ngươi dám mang lời nói của bổn Quận chúa như gió thoảng bên tai? Không muốn sống nữa sao?”
Quảng nhíu mày xoay mặt nhìn Tư Bác lại thấy chủ thượng nhà mình không có phản ứng gì, ngược lại là Yến Thần Dật bị y ôm vào trong ngực trong mắt mang theo rõ ràng không thích. Hắn nhướn mày nhích sang Dịch một bên nhỏ giọng nói: “Tiểu Yến nổi tính khí.”
Dịch ừ một tiếng gật đầu, hơi hơi nghiêng người về phía trước ngăn cản một nửa cho hắn. Tuy nói biết võ công Quảng không tệ, nhưng một lát thật muốn đánh nhau hoặc là nói thế nào y vẫn không muốn làm cho Quảng nhận một chút thương tổn, đây là phản ứng theo bản năng.
Quảng thấy Dịch ở phía trước che chở cho mình thì nhíu mày nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng.
Ninh ở một bên thấy hai người tương tác qua lại sau đó mãnh liệt trợn trắng mắt, nghĩ thầm: "đã là lúc nào mà hai ngươi còn ân ân ái ái, không nhìn thấy sắc mặt chủ thượng đã thay đổi sao?"
Yến Thần Dật lúc này ngay cả mặt trên mũi thượng không có nụ cười, ánh mắt cũng lạnh xuống. Hắn cười khẽ một tiếng mang theo mỉa mai mở miệng nói: “Vị Quận chúa này, thị vệ nhà ngươi không ra tay là vì ngươi cố tình gây sự sẽ làm cho bọn họ bỏ mạng, không nghĩ tới ngươi lớn lên xinh đẹp lại là loại tâm địa nham hiểm này, cẩn thận làm nhiều chuyện xấu sẽ bị báo ứng.”
Dung Tĩnh Nhã đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hắn, duỗi tay chỉ vào hắn muốn phản bác; đáng tiếc Yến Thần Dật là thật nổi tính khí; đừng nhìn hắn bình thường cười tủm tỉm dễ nói chuyện, nhưng đó là hắn không muốn so đo với ngươi. Nếu như thật sự chọc giận hắn, có thể bị hắn há miệng chọc tức chết đều tính là nhẹ.
“Ngươi chỉ vào ta, ta cũng muốn nói, thế nào, còn không cho người nói? Có năng lực ngươi tới xé ta đi? Còn tuổi nhỏ không biết lấy đức thu phục người lại đánh đánh giết giết với thị vệ thủ hạ, thật không biết ngươi làm sao có thể sống đến tuổi như vậy lại không xảy ra chuyện gì? Cẩn thận ngày nào đó lúc ăn cơm thì bị người bên cạnh hạ dược mang ngươi đi bán cho những chỗ chuyên môn làm da thịt buôn bán, a, là ta sai, chỉ sợ Quận chúa đại nhân của chúng ta không biết buôn bán da thịt này là có ý gì phải không?”
Yến Thần Dật cười nhạo một tiếng từ trong lòng Tư Bác đứng thẳng xoay người phất phất tay với Quảng: “Tiễn khách, tửu lâu này của ta chỉ là buôn bán nhỏ, không làm được buôn bán với Quận chúa đại nhân.”
Mọi người trong tửu lâu trong lúc nhất thời tất cả đều há hốc miệng, vô luận là bọn tiểu nhị trong tửu lâu hay là người Quận chúa dẫn đến đều ngây ngốc trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.
Trên cơ bản bọn họ chỉ có một suy nghĩ: "tiểu công tử này nhìn thanh tú như vậy sao lại nói chuyện khó nghe như thế?"
Yến Thần Dật hừ lạnh, nghĩ thầm: "ta còn chưa có nói lời càng khó nghe hơn đâu!"
Quảng che lại khóe miệng cười vội ho một tiếng giơ tay tiễn khách: “Quận chúa đại nhân, lão bản ta không làm buôn bán với ngài, mời đi!”
Sắc mặt Dung Tĩnh Nhã một sắc lát đỏ một lát trắng, căm tức nhìn Yến Thần Dật đã đi sang bàn một bên ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm bỗng nhiên nở nụ cười. Chỉ là nụ cười kia bởi vì trong lòng nàng tức giận mà thoạt nhìn có chút vặn vẹo, chỉ nghe nàng khẽ kêu một tiếng về phía Yến Thần Dật: “Ai dám đuổi ta đi? Ta không chỉ là Quận chúa, ta còn là Tướng quân phu nhân của Tướng quân uy vũ đương triều!”
“Ồ!” Mọi người xem náo nhiệt cùng kêu lên hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm: "Tướng quân phu nhân à? Tướng quân kia ánh mắt bị gì lại coi trọng người như vậy?"
“Hắt xì!” Tư Bác nhảy mũi một cái, giơ tay xoa xoa cái mũi quay mặt qua nhìn nhìn tiểu nhị trong tửu lâu bĩu môi. Những người này khẳng định đang oán thầm mình.
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn Tư Bác xoa mũi nhướn mày.
Tư Bác lập tức nhếch miệng cười hắc hắc với hắn mò qua ngồi ở bên cạnh hắn duỗi tay cầm chân thỏ hoang nướng đặt ở trong chén hắn, cười tủm tỉm nói: “Đừng nghe nàng nói bậy bạ, Tướng quân uy vũ đương triều còn chưa có đón dâu đâu!”
Nghe y nói như vậy mọi người bừng tỉnh giác ngộ, đúng vậy, không có nghe nói Tướng quân uy vũ đã đón dâu! Tướng quân kia mười bốn tuổi lên chiến trường một đường từ binh lính nhỏ lên tới Tướng quân, chiến công hiển hách hơn nữa nghe nói tuổi cũng không lớn.
Ánh mắt Yến Thần Dật co giật nhíu mày nhìn Tư Bác, chọc đến nam nhân còn có chút ngượng ngùng.
Quảng thở dài, nghĩ thầm: "Quận chúa ơi, ngài thật đúng là không có mắt, chủ thượng rõ ràng ngay cả nhận cũng không muốn nhận ngài, ngài còn ở nơi này nét mực cái gì? Thêm phiền."
Dung Tĩnh Nhã thấy mỉa mai trong mắt mọi người lửa giận càng lớn liều mạng vọt lại, hai tay nâng bàn muốn khóc lóc om sòm lật bàn.
Đáng tiếc, Tư Bác một tay nhẹ bẫng đặt ở trên bàn, nàng dùng hai phần lực cũng không có ném được bàn đi, ngược lại làm cho mình mặt đỏ tai hồng.
“Tuấn ca ca, huynh lại giúp hắn đến khi dễ ta ư?” Nước mắt trong mắt bộp một tiếng lập tức rơi xuống, thấy không có biện pháp khóc lóc om sòm nàng thay đổi hình thức một chút, khóc hoa lê dính hạt mưa chọc người yêu mến.
Đáng tiếc, nếu là lúc đầu nàng cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ thì có khả năng còn sẽ có người đồng tình một chút si tình của nàng. Nhưng nàng trực tiếp đến một tay hung tợn như vậy hiện tại cho dù khóc chết chỉ sợ cũng không ai sẽ sinh ra lòng không đành lòng với nàng.
Người đáng thương nhất tất có chỗ đáng giận, lời này dùng trên người nàng rất thích hợp.
Yến Thần Dật thực phiền loại thân thích đến đây tìm phiền toái này, hơn nữa dục vọng chiếm hữu của hắn không thể nhỏ hơn bất luận kẻ nào. Trước mắt có nữ nhân tới cướp nam nhân với mình mặc dù nói không quá dễ nghe, nhưng hắn bất chấp những chuyện này trực tiếp quay đầu nhìn về phía Quảng, giọng lạnh lùng nói: “Thế nào, bất quá là mời Quận chúa đi ra ngoài thôi ngươi làm không được?”
Quảng hít một hơi lạnh nhếch miệng: "ai nha, Tiểu Yến tức giận rồi!"
Quảng cũng mặc kệ đối phương là thân phận gì hai bước đến túm lấy cánh tay Dung Tĩnh Nhã trực tiếp kéo nàng đi, thuận tay ném cho mấy thị vệ kia một câu, vừa hấc cằm nói: “Nhanh chóng lăn, chớ chọc lão bản nhà chúng ta mất hứng.”
Mấy người nào dám dây dưa với Quảng, thấy Quận chúa nhà mình còn trợn tròn đôi mắt muốn bắt đầu khóc lóc om sòm cũng bất chấp có thể đắc tội nàng hay không nhanh chóng che miệng lại cứng rắn kéo đi.
Tiểu nha hoàn hành lễ với Quảng xong cái gì cũng không dám nhiều lời vội vàng rời đi.
Quảng cười lạnh một tiếng phất phất tay, còn Dịch đến khóa chốt cửa lớn lại.
Một hồi trò khôi hài rất nhanh chấm dứt, mọi người sau khi ăn cơm tối phần mình trở về nghỉ ngơi.
Tư Bác khẩn trương đi theo phía sau Yến Thần Dật, đi đâu cũng theo.
“Huynh đây là lại muốn làm gì?” Trong tay hắn bưng chậu nước xoay người qua muốn mang nước trong chậu đổ, nhưng người vừa trở về còn thiếu chút nữa đụng vào trên người nam nhân.
“Thần Thần, chàng sẽ không giận ta chứ?” Tư Bác duỗi tay lấy chậu nước hắn bưng qua hỏi thật cẩn thận.
“Ta có cái gì phải tức giận?” Yến Thần Dật bị y hỏi rất mê mang, suy nghĩ xong cười nói: “Huynh sẽ không cho rằng ta thật để ý lời tiểu nha đầu kia nói chứ?”
“Ừ, ai kêu chàng từ khi cơm nước xong sau đó cũng không để ý ta.” Tư Bác bĩu môi mang chậu nước đặt ở một bên đến gần ôm hắn vào trong ngực hôn hôn khóe miệng: “Ta và nàng trước kia từng có hôn ước, sau này đã hủy bỏ, thật sự!”
“Ừm.” Yến Thần Dật gật đầu, hắn cũng nghĩ đến ở đây người hơn hai mươi tuổi không có khả năng không có hôn ước. Nếu không phải ở trong nhà không được coi trọng chỉ sợ nguyên thân này của hắn cũng nên đã sớm đính thân. Nghĩ như vậy hắn xoay mặt nhìn nam nhân hỏi: “Tào Nghi cũng không nói lại tìm mối hôn nhân khác cho huynh ư?”
“Y không dám.” Tư Bác nhướn mày, giọng lạnh lùng nói: “Ca ta từng đề cập qua với ta một lần muốn cho ta cưới nữ nhi một đại thần làm Vương phi, bất quá ta đập nát Ngự thư phòng của y, sau đó y cũng không dám nhắc lại.”
Khóe miệng Yến Thần Dật không tự giác giật giật, tưởng tượng một chút biểu cảm lúc ấy của Tào Nghi tấm tắc hai tiếng. Hắn giơ tay lên kéo kéo lỗ tai nam nhân, mang theo tiếng cười nói vang lên: “Huynh ngược lại còn rất xấu.”
Tư Bác lắc lắc đầu đến gần dùng hai má cọ cọ khuôn mặt hắn, đặc biệt tự hào gật đầu ừ hai tiếng: “Vốn dĩ chính là vậy, chuyện của ta còn không cần y đi nhúng tay, lại không phải trước kia cần liên hôn để củng cố địa vị, chính là ngay cả hậu cung y cũng chưa nói đến ba ngàn giai lệ, đến bây giờ ngay cả Hoàng hậu cũng không có.”
Nói lên chuyện này nam nhân còn rất nghi hoặc, cảm thấy trong hậu cung ca y phi tần cộng lại một tay đều có thể đếm qua, hơn nữa không có nghe nói y chuyên sủng ai. Chuyện này không quá thích hợp nha......
Yến Thần Dật thấy mặt y lộ vẻ khó hiểu cũng rất tò mò hỏi y: “Nghĩ đến chuyện gì?”
Tư Bác hít hít mũi khẽ nhíu mày: “Ca ta năm nay ba mươi tuổi còn chưa có con nói dõi nữa, không nói các đại thần triều đình nghĩ mang khuê nữ nhà mình nhét vào trong cung, chỉ nói chính mấy phi tử kia trong cung cũng không có khả năng không có người dùng thủ đoạn muốn sinh con trai, chẳng lẽ ca ta...... có vấn đề?”
“......” Yến Thần Dật không nói gì nhìn y, nâng tay vỗ mặt y: “Huynh đừng nói bậy, cho dù Tào Nghi nể tình huynh là đệ đệ ruột của y sẽ không đối xử với huynh như vậy. Nhưng huynh lại còn nói y không thể sinh hài tử, chuyện này nếu để cho y biết khẳng định sẽ tức chết.”
Tư Bác chớp mắt mấy cái cười hắc hắc. Y cũng không nói ca y không thể sinh hài tử, ý y là không chừng ca y cũng giống mình coi trọng người không thể sinh hài tử thôi.
Tính tình Yến Thần Dật ở trong thôn nổi danh là tốt, vô luận đối với ai cũng đều cười tủm tỉm, người trong thôn nếu cần hắn giúp đỡ thì cũng sẽ vươn tay giúp một chút. Cho nên cho dù có người sau lưng nghị luận chuyện hắn và Tư Bác cũng chỉ bất quá là người trong thôn nói chuyện bao đồng, có người ngoài hỏi thăm chuyện Yến Thần Dật còn chưa có biết được đã nghe một câu trả “Tiểu Yến là hài tử tốt.”.
Thần sắc trong mắt Tư Bác đã không thể dùng lạnh băng để hình dung, y hiện tại hận không thể một chân đá chết nữ hài phía trước này khi dễ Thần Thần của y.
Nữ hài tử này không phải người khác, mà là Quận chúa Dung Tĩnh Nhã từ nhỏ đã có hôn ước với Tư Bác. Phụ thân của nàng là huynh trưởng ruột của Hoàng hậu trước, muốn nói đến quan hệ của nàng và Tư Bác chỉ sợ cũng phải ngược dòng đến ân ân oán oán đời trước. Chỗ này không đề cập tới, chỉ nói vị Quận chúa này bởi vì là nữ nhi của ông Dung quốc cữu* từ nhỏ được nuông chiều; mà nàng làm cho Tư Bác chán ghét không phải loại tính tình đại tiểu thư này, vốn dĩ nữ nhi có chút thân phận nhà người nuôi ra ai không có tính tình nhỏ? Nhưng vị Quận chúa này lại không chỉ là tính tình xấu, mà là bản tính vốn không tốt.
(*Quốc cữu: anh/em trai vợ vua hoặc là cậu vua.)
Đừng nhìn nàng lớn lên có một gương mặt xinh đẹp người yêu nhưng tâm địa lại trái ngược với dáng vẻ của nàng, dáng vẻ xinh đẹp có tâm địa bộ rắn rết cũng bằng không. Cho nên Tư Bác từ nhỏ đã không thích nàng, hơn nữa từ sau khi Hoàng hậu trước qua đời hôn ước miệng của hai người bọn họ kỳ thật coi như là trở thành phế thải; đáng tiếc tiểu nha đầu này lại vẫn quấn Tư Bác, cho dù lúc Tư Bác bên ngoài lãnh binh đánh giặc cũng không ít lần bị nàng quấy rối làm cho Tư Bác phiền không chịu nổi.
Quảng ở một bên sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Dung Tĩnh Nhã nụ cười nhạt trên mặt trong nháy mắt biến mất quét mắt nhìn mấy người đi theo phía sau nàng trong lòng hừ lạnh: "Dung Tĩnh Nhã này ngược lại không quan tâm sống chết của thị vệ nhà mình, biết rõ cứng chọi cứng với bọn họ không có kết quả tốt lại vẫn là dựa vào tính tình la lối om sòm. Nếu như mấy tên thị vệ này thật sự nghe lời của nàng đến ra tay với Yến Thần Dật...... Chậc chậc, hậu quả kia tuyệt đối máu tươi chảy ba thước."
Dung Tĩnh Nhã quay đầu qua răn dạy mấy thị vệ có sắc mặt xấu hổ: “Các ngươi dám mang lời nói của bổn Quận chúa như gió thoảng bên tai? Không muốn sống nữa sao?”
Quảng nhíu mày xoay mặt nhìn Tư Bác lại thấy chủ thượng nhà mình không có phản ứng gì, ngược lại là Yến Thần Dật bị y ôm vào trong ngực trong mắt mang theo rõ ràng không thích. Hắn nhướn mày nhích sang Dịch một bên nhỏ giọng nói: “Tiểu Yến nổi tính khí.”
Dịch ừ một tiếng gật đầu, hơi hơi nghiêng người về phía trước ngăn cản một nửa cho hắn. Tuy nói biết võ công Quảng không tệ, nhưng một lát thật muốn đánh nhau hoặc là nói thế nào y vẫn không muốn làm cho Quảng nhận một chút thương tổn, đây là phản ứng theo bản năng.
Quảng thấy Dịch ở phía trước che chở cho mình thì nhíu mày nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng.
Ninh ở một bên thấy hai người tương tác qua lại sau đó mãnh liệt trợn trắng mắt, nghĩ thầm: "đã là lúc nào mà hai ngươi còn ân ân ái ái, không nhìn thấy sắc mặt chủ thượng đã thay đổi sao?"
Yến Thần Dật lúc này ngay cả mặt trên mũi thượng không có nụ cười, ánh mắt cũng lạnh xuống. Hắn cười khẽ một tiếng mang theo mỉa mai mở miệng nói: “Vị Quận chúa này, thị vệ nhà ngươi không ra tay là vì ngươi cố tình gây sự sẽ làm cho bọn họ bỏ mạng, không nghĩ tới ngươi lớn lên xinh đẹp lại là loại tâm địa nham hiểm này, cẩn thận làm nhiều chuyện xấu sẽ bị báo ứng.”
Dung Tĩnh Nhã đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm hắn, duỗi tay chỉ vào hắn muốn phản bác; đáng tiếc Yến Thần Dật là thật nổi tính khí; đừng nhìn hắn bình thường cười tủm tỉm dễ nói chuyện, nhưng đó là hắn không muốn so đo với ngươi. Nếu như thật sự chọc giận hắn, có thể bị hắn há miệng chọc tức chết đều tính là nhẹ.
“Ngươi chỉ vào ta, ta cũng muốn nói, thế nào, còn không cho người nói? Có năng lực ngươi tới xé ta đi? Còn tuổi nhỏ không biết lấy đức thu phục người lại đánh đánh giết giết với thị vệ thủ hạ, thật không biết ngươi làm sao có thể sống đến tuổi như vậy lại không xảy ra chuyện gì? Cẩn thận ngày nào đó lúc ăn cơm thì bị người bên cạnh hạ dược mang ngươi đi bán cho những chỗ chuyên môn làm da thịt buôn bán, a, là ta sai, chỉ sợ Quận chúa đại nhân của chúng ta không biết buôn bán da thịt này là có ý gì phải không?”
Yến Thần Dật cười nhạo một tiếng từ trong lòng Tư Bác đứng thẳng xoay người phất phất tay với Quảng: “Tiễn khách, tửu lâu này của ta chỉ là buôn bán nhỏ, không làm được buôn bán với Quận chúa đại nhân.”
Mọi người trong tửu lâu trong lúc nhất thời tất cả đều há hốc miệng, vô luận là bọn tiểu nhị trong tửu lâu hay là người Quận chúa dẫn đến đều ngây ngốc trợn tròn đôi mắt nhìn hắn.
Trên cơ bản bọn họ chỉ có một suy nghĩ: "tiểu công tử này nhìn thanh tú như vậy sao lại nói chuyện khó nghe như thế?"
Yến Thần Dật hừ lạnh, nghĩ thầm: "ta còn chưa có nói lời càng khó nghe hơn đâu!"
Quảng che lại khóe miệng cười vội ho một tiếng giơ tay tiễn khách: “Quận chúa đại nhân, lão bản ta không làm buôn bán với ngài, mời đi!”
Sắc mặt Dung Tĩnh Nhã một sắc lát đỏ một lát trắng, căm tức nhìn Yến Thần Dật đã đi sang bàn một bên ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm bỗng nhiên nở nụ cười. Chỉ là nụ cười kia bởi vì trong lòng nàng tức giận mà thoạt nhìn có chút vặn vẹo, chỉ nghe nàng khẽ kêu một tiếng về phía Yến Thần Dật: “Ai dám đuổi ta đi? Ta không chỉ là Quận chúa, ta còn là Tướng quân phu nhân của Tướng quân uy vũ đương triều!”
“Ồ!” Mọi người xem náo nhiệt cùng kêu lên hít một hơi khí lạnh, nghĩ thầm: "Tướng quân phu nhân à? Tướng quân kia ánh mắt bị gì lại coi trọng người như vậy?"
“Hắt xì!” Tư Bác nhảy mũi một cái, giơ tay xoa xoa cái mũi quay mặt qua nhìn nhìn tiểu nhị trong tửu lâu bĩu môi. Những người này khẳng định đang oán thầm mình.
Yến Thần Dật liếc mắt nhìn Tư Bác xoa mũi nhướn mày.
Tư Bác lập tức nhếch miệng cười hắc hắc với hắn mò qua ngồi ở bên cạnh hắn duỗi tay cầm chân thỏ hoang nướng đặt ở trong chén hắn, cười tủm tỉm nói: “Đừng nghe nàng nói bậy bạ, Tướng quân uy vũ đương triều còn chưa có đón dâu đâu!”
Nghe y nói như vậy mọi người bừng tỉnh giác ngộ, đúng vậy, không có nghe nói Tướng quân uy vũ đã đón dâu! Tướng quân kia mười bốn tuổi lên chiến trường một đường từ binh lính nhỏ lên tới Tướng quân, chiến công hiển hách hơn nữa nghe nói tuổi cũng không lớn.
Ánh mắt Yến Thần Dật co giật nhíu mày nhìn Tư Bác, chọc đến nam nhân còn có chút ngượng ngùng.
Quảng thở dài, nghĩ thầm: "Quận chúa ơi, ngài thật đúng là không có mắt, chủ thượng rõ ràng ngay cả nhận cũng không muốn nhận ngài, ngài còn ở nơi này nét mực cái gì? Thêm phiền."
Dung Tĩnh Nhã thấy mỉa mai trong mắt mọi người lửa giận càng lớn liều mạng vọt lại, hai tay nâng bàn muốn khóc lóc om sòm lật bàn.
Đáng tiếc, Tư Bác một tay nhẹ bẫng đặt ở trên bàn, nàng dùng hai phần lực cũng không có ném được bàn đi, ngược lại làm cho mình mặt đỏ tai hồng.
“Tuấn ca ca, huynh lại giúp hắn đến khi dễ ta ư?” Nước mắt trong mắt bộp một tiếng lập tức rơi xuống, thấy không có biện pháp khóc lóc om sòm nàng thay đổi hình thức một chút, khóc hoa lê dính hạt mưa chọc người yêu mến.
Đáng tiếc, nếu là lúc đầu nàng cứ một khóc hai nháo ba thắt cổ thì có khả năng còn sẽ có người đồng tình một chút si tình của nàng. Nhưng nàng trực tiếp đến một tay hung tợn như vậy hiện tại cho dù khóc chết chỉ sợ cũng không ai sẽ sinh ra lòng không đành lòng với nàng.
Người đáng thương nhất tất có chỗ đáng giận, lời này dùng trên người nàng rất thích hợp.
Yến Thần Dật thực phiền loại thân thích đến đây tìm phiền toái này, hơn nữa dục vọng chiếm hữu của hắn không thể nhỏ hơn bất luận kẻ nào. Trước mắt có nữ nhân tới cướp nam nhân với mình mặc dù nói không quá dễ nghe, nhưng hắn bất chấp những chuyện này trực tiếp quay đầu nhìn về phía Quảng, giọng lạnh lùng nói: “Thế nào, bất quá là mời Quận chúa đi ra ngoài thôi ngươi làm không được?”
Quảng hít một hơi lạnh nhếch miệng: "ai nha, Tiểu Yến tức giận rồi!"
Quảng cũng mặc kệ đối phương là thân phận gì hai bước đến túm lấy cánh tay Dung Tĩnh Nhã trực tiếp kéo nàng đi, thuận tay ném cho mấy thị vệ kia một câu, vừa hấc cằm nói: “Nhanh chóng lăn, chớ chọc lão bản nhà chúng ta mất hứng.”
Mấy người nào dám dây dưa với Quảng, thấy Quận chúa nhà mình còn trợn tròn đôi mắt muốn bắt đầu khóc lóc om sòm cũng bất chấp có thể đắc tội nàng hay không nhanh chóng che miệng lại cứng rắn kéo đi.
Tiểu nha hoàn hành lễ với Quảng xong cái gì cũng không dám nhiều lời vội vàng rời đi.
Quảng cười lạnh một tiếng phất phất tay, còn Dịch đến khóa chốt cửa lớn lại.
Một hồi trò khôi hài rất nhanh chấm dứt, mọi người sau khi ăn cơm tối phần mình trở về nghỉ ngơi.
Tư Bác khẩn trương đi theo phía sau Yến Thần Dật, đi đâu cũng theo.
“Huynh đây là lại muốn làm gì?” Trong tay hắn bưng chậu nước xoay người qua muốn mang nước trong chậu đổ, nhưng người vừa trở về còn thiếu chút nữa đụng vào trên người nam nhân.
“Thần Thần, chàng sẽ không giận ta chứ?” Tư Bác duỗi tay lấy chậu nước hắn bưng qua hỏi thật cẩn thận.
“Ta có cái gì phải tức giận?” Yến Thần Dật bị y hỏi rất mê mang, suy nghĩ xong cười nói: “Huynh sẽ không cho rằng ta thật để ý lời tiểu nha đầu kia nói chứ?”
“Ừ, ai kêu chàng từ khi cơm nước xong sau đó cũng không để ý ta.” Tư Bác bĩu môi mang chậu nước đặt ở một bên đến gần ôm hắn vào trong ngực hôn hôn khóe miệng: “Ta và nàng trước kia từng có hôn ước, sau này đã hủy bỏ, thật sự!”
“Ừm.” Yến Thần Dật gật đầu, hắn cũng nghĩ đến ở đây người hơn hai mươi tuổi không có khả năng không có hôn ước. Nếu không phải ở trong nhà không được coi trọng chỉ sợ nguyên thân này của hắn cũng nên đã sớm đính thân. Nghĩ như vậy hắn xoay mặt nhìn nam nhân hỏi: “Tào Nghi cũng không nói lại tìm mối hôn nhân khác cho huynh ư?”
“Y không dám.” Tư Bác nhướn mày, giọng lạnh lùng nói: “Ca ta từng đề cập qua với ta một lần muốn cho ta cưới nữ nhi một đại thần làm Vương phi, bất quá ta đập nát Ngự thư phòng của y, sau đó y cũng không dám nhắc lại.”
Khóe miệng Yến Thần Dật không tự giác giật giật, tưởng tượng một chút biểu cảm lúc ấy của Tào Nghi tấm tắc hai tiếng. Hắn giơ tay lên kéo kéo lỗ tai nam nhân, mang theo tiếng cười nói vang lên: “Huynh ngược lại còn rất xấu.”
Tư Bác lắc lắc đầu đến gần dùng hai má cọ cọ khuôn mặt hắn, đặc biệt tự hào gật đầu ừ hai tiếng: “Vốn dĩ chính là vậy, chuyện của ta còn không cần y đi nhúng tay, lại không phải trước kia cần liên hôn để củng cố địa vị, chính là ngay cả hậu cung y cũng chưa nói đến ba ngàn giai lệ, đến bây giờ ngay cả Hoàng hậu cũng không có.”
Nói lên chuyện này nam nhân còn rất nghi hoặc, cảm thấy trong hậu cung ca y phi tần cộng lại một tay đều có thể đếm qua, hơn nữa không có nghe nói y chuyên sủng ai. Chuyện này không quá thích hợp nha......
Yến Thần Dật thấy mặt y lộ vẻ khó hiểu cũng rất tò mò hỏi y: “Nghĩ đến chuyện gì?”
Tư Bác hít hít mũi khẽ nhíu mày: “Ca ta năm nay ba mươi tuổi còn chưa có con nói dõi nữa, không nói các đại thần triều đình nghĩ mang khuê nữ nhà mình nhét vào trong cung, chỉ nói chính mấy phi tử kia trong cung cũng không có khả năng không có người dùng thủ đoạn muốn sinh con trai, chẳng lẽ ca ta...... có vấn đề?”
“......” Yến Thần Dật không nói gì nhìn y, nâng tay vỗ mặt y: “Huynh đừng nói bậy, cho dù Tào Nghi nể tình huynh là đệ đệ ruột của y sẽ không đối xử với huynh như vậy. Nhưng huynh lại còn nói y không thể sinh hài tử, chuyện này nếu để cho y biết khẳng định sẽ tức chết.”
Tư Bác chớp mắt mấy cái cười hắc hắc. Y cũng không nói ca y không thể sinh hài tử, ý y là không chừng ca y cũng giống mình coi trọng người không thể sinh hài tử thôi.