Dùng mấy lời hoa ngôn xảo ngữ, kiến thức uyên thâm, Lục Thanh Nhã thành công đạt được sự tín nhiệm của mọi người ở Lục gia, bắt đầu cuộc sống của một Lục tiểu thư.
Uống rượu đánh nhau, mua sắm du hồ, cuộc sống ngày thường quá mức yên ổn đến phi thường dễ chịu.
Có một hôm, sau giờ Ngọ (1), trưởng công chúa Hoàng Phủ Tiệp đột nhiên phái người đến, thỉnh Thanh Nhã tiến cung thưởng trà. Mọi người ở Lục gia vô cùng vui vẻ, lập tức tô son điểm phấn giúp Thanh Nhã, thay cung trang, đóng gói đưa vào cỗ kiểu chịu nạn.
Là người hiện đại, có cơ hội tham quan hoàng cung, đương nhiên cầu còn chẳng được.
Ngồi nghiêm chỉnh trong cỗ kiệu lớn tám người khiêng, Thanh Nhã lần đầu tiến cung. Nghe được âm thanh cửa cung đóng lại, nàng đột nhiên run lên một cái. Kỳ quái, sao lại có cảm giác lành lạnh, còn có chút muốn sởn tóc gáy.
Bên trong bức tường cao cao nơi hoàng cung quả nhiên tráng lệ, trăm hoa khoe sắc. Thanh Nhã được đưa một tiểu hoa viên trong tẩm cung của Hoàng Phủ Tiệp, các cung nữ cũng mang đến rất nhiều hoa quả, bánh ngọt với nước trà, sau đó đều lần lượt lui ra.
Tuy rằng đang là mùa đông, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến cảnh trí trong ngự hoa viên. Nhìn khắp mọi nơi, cảnh vật đẹp không sao tả xiết.
Trong lúc thưởng thức cảnh sắc, Thanh Nhã bất tri bất giác uống sạch cả một bình trà. Uống trà xong, muốn vào nhà xí cũng là việc bình thường.
Thâm cung nội viện, Thanh Nhã căn bản không tìm được nhà xí ở đâu. Nàng đi một vòng lớn, thứ nhìn thấy không phải đình đài thì cũng là lầu các, còn nhà xí thì đến cái bóng cũng không gặp được.
Đi mãi đến một nơi hẻo lánh, Thanh Nhã nhịn không được nữa. Bất chấp mọi thứ, giải quyết ngay tại chỗ.
Chỉ một chút dấu vết trông cũng rất bình thường, nhưng nếu bị ai đó bắt gặp, sẽ không còn bình thường nữa.
Lục Thanh Nhã bất luận có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, chuyện xấu hổ này của nàng lại bị bắt gặp.
Nàng chẳng biết hắn thế nào lại tới, cũng không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào. Chỉ biết lúc nàng ngẩng đầu lên, đã thấy một nam tử đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm nàng.
Trời ạ, nam nhân này quá suất.
Ngũ quan tuấn lãng, thân thể tráng kiện, thân cao ít nhất cũng một thước tám.
Đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy, lạnh lùng ngạo nghễ, bắn ra tia sáng sâu xa u lãnh, khiến người khác không rét mà run.
Nữ tử bình thường nhìn thấy ánh mắt đó, không bị hù chết cũng sợ đến gần chết. Thế nhưng Lục Thanh Nhã mở to hai mắt, nhìn thẳng vào hắn. Trong đáy mắt hắn, nàng thấy chính là hình ảnh đảo ngược của mình.
Nước tiểu toàn bộ không còn, biểu tình Thanh Nhã lúc này dị thường cứng nhắc, "Ngươi đang làm gì?"
Nam tử xoay đầu đi, không nói lời nào, nhưng vẫn như cũ đứng trước mặt nàng.
Thanh Nhã chậm rãi đứng lên, chỉnh sửa váy áo, ưu nhã đến mức giống như thục nữ trong tranh bước ra, "Nhìn trang phục của ngươi, chắc là thị vệ chứ?"
Nam tử không trả lời, xoay người đưa lưng về phía nàng.
"Ngươi bị câm điếc sao?" Hắn vận một thân y phục thị vệ, nhưng khí thế lại không giống thị vệ, hắn, rốt cuộc là ai?
Lần thứ ba giống như nói chuyện với không khí, Lục Thanh Nhã không bắt chuyện nữa. Tay nàng nắm lại thành quyền, ở sau lưng hắn đi tới đi lui. Đột nhiên, trong đáy mắt nàng hiện lên một tia hung quang, lấy cây trâm trên tóc xuống đâm vào người hắn. Chỉ cần đâm trúng chỗ hiểm, dù là một cây trâm cài tóc cũng đủ lấy mạng người.
Khi cây trâm sắc nhọn vừa chạm tới y phục hắn, Thanh Nhã cảm giác thấy tay mình bị giữ lại. Ngẩng đầu lên, nàng lần thứ hai bắt gặp cặp mắt câu hồn đoạt phách kia.
Nam nhân nhấc lên cái cằm tinh xảo của nàng, trầm thấp mở miệng, "Tiểu cô nương, cô điên rồi."
Thanh Nhã lộ ra một nụ cười tuyệt mĩ với hai lúm đồng tiền, vô cùng ngây thơ, "Đúng vậy, là ta gian xảo, định dùng cây trâm để mua chuộc ngươi, xin ngươi đừng đem chuyện vừa nhìn thấy lan truyền ra ngoài." Quốc tế sát thủ bài danh thuộc hàng thượng đẳng Lục sát thủ cũng không phải hư danh, vậy mà hắn cư nhiên dễ dàng né tránh đòn tấn công của nàng, vô công thật sự sâu không thể tưởng.
Nam tử bề ngoài tuy cười nhưng trong lòng không cười, âm trầm không sao tả nổi, "Vậy sao?"
"Đương nhiên vậy rồi." Lục Thanh Nhã đẩy tay hắn ra, tiếp tục giả ngu.
Hắn âm trầm, nàng cũng không phải hạng tầm thường.
Nam tử lần thứ hai nâng cằm Thanh Nhã, ép nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, "Ta là Mộ Dung Quyết, nhớ cho rõ."
"Tại sao ta phải rõ cho rõ." Muốn nàng nhớ rõ thì nàng phải nhớ rõ, chẳng phải là quá mất mặt sao?
"Bởi vì…" Một nụ cười gian xảo được vẽ lên trên môi, ngón tay của Mộ Dung Quyết nhẹ nhàng vỗ về cánh môi của nàng, "Cô là nữ nhân ta vừa ý."
Lục Thanh Nhã lườm hắn một cái, "Ngươi có phải bị bệnh thần kinh rồi không? Ta khi nào thành nữ nhân ngươi vừa ý?" Từng gặp qua rất nhiều kẻ bá đạo, nhưng chưa thấy ai bá đạo thế này.
"Liếc mắt cũng đủ rồi." Mộ Dung Quyết xoay người bỏ đi, để lại Lục Thanh Nhã đang chẳng biết thế nào.
Chậm rãi trở lại trong đình, Hoàng Phủ Tiệp đã ở đó chờ rất lâu.
"Bái kiến trưởng công chúa." Nàng khụy gối, cố làm ra vẻ.
Hoàng Phủ Tiệp kéo tay, thản nhiên nói, "Bình thân."
"Tạ ơn công chúa." Xã hội phong kiến quả nhiên ghê gớm, Thanh Nhã trong lòng mắng vô cùng kịch liệt, nhưng trên mặt không chút nào thấy được biểu tình kia.
Hoàng Phủ Tiệp vung tay, ý bảo những kẻ khác lui ra, "Qua đây ngồi đi." Hoàng Phủ Tiệp mặt như trứng ngỗng, mày liễu như trăng, đôi môi đỏ mọng ướt át, mặc một thân cung trang hoàng sắc. Kim sai đung đưa, châu hoa thúy ngọc vô cùng rực rỡ, ưu nhã cao quý, xinh đẹp không gì sánh nỗi.
"Công chúa rất đẹp." Ngoại trừ xinh đẹp, còn có một cổ khí thế bức người. Nếu vị công chúa này mà là nam tử, e rằng sẽ là thiên cổ nhất đế.
"Quá khen." Hoàng Phủ Tiệp cười cười, "Lục tiểu thư có biết bản cung tìm muội làm gì không?"
Thanh Nhã lắc đầu, "Không biết." Nàng không đoán được ý đồ của Hoàng Phủ Tiệp, không dám suy đoán lung tung.
"Chắc muội cũng biết Phương Phỉ tiểu thư chính là thái tử phi đã được chỉ định."
"Biết." Đã không còn là bí mật gì nữa rồi, đến con nít ba tuổi còn biết. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Phương Phỉ chính là hoàng hậu tương lai.
Hoàng Phủ Tiệp bình tĩnh mỉm cười, "Nhị tiểu thư không muốn nói gì sao?"
"Nói gì? Không phải đã được định sẵn rồi sao, muội còn có thể nói gì?" Nàng chỉ mà một nữ nhân hồ đồ, không quyền không thế, không có quyền lên tiếng.
"Nghe ý tứ của Lục tiểu thư, dường như không thích hôn sự này." Trong mắt Hoàng Phủ Tiệp hiện ra một ra một tia mỉm cười khó thấy.
Lục Thanh Nhã không quên để mắt đến tiếu ý trong mắt nàng, "Công chúa đã biết còn hỏi, Phương Phỉ ôn nhu hiền thục, cũng nhát gat, sợ phiền phức. Sẽ là một thê tử tốt, nhưng không phải là một hoàng hậu tốt."
"Hậu cung là chốn thị phi, xương chất thành đống, máu chảy thành sông. Phía sau y hương tấn ảnh cũng đã chôn không biết bao nhiêu oan hồn. Đủ loại nữ nhân, đủ loại kết quả. Có thể quang tông diệu tổ, cũng có thể mang họa tới cho cửu tộc." Hoàng Phủ Tiệp không tiếp tục đánh đố nữa, "Lục nhị tiểu thư cho rằng, tiểu thư tiến cung sẽ có kết quả gì?"
Lục Thanh Nhã lập tức nghe rời ý tứ trong lời Hoàng Phủ Tiệp, lắc đầu, "Thanh Nhã không có ý nhập cung."
Hoàng Phủ Tiệp chép chép miệng, "Chậc, thực sự thông minh." Chuyện gì cũng thông suốt.
"Mẫu nghi thiên hạ thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là một trong vô số nữ nhân. Quang tông diệu tổ thì đã sao? Âm thầm rơi lệ nào ai biết." Hậu cung mưu mô giết chóc, có thể so sánh với sa trường. Nàng cũng không phải ngốc, không muốn đi tìm chết.
"Ta thưởng thức muội." Nữ nhân có thể khiến Hoàng Phủ Tiệp nàng thưởng thức rất ít.
"Nếu công chúa là nam nhi, nhất định là đế vương kiệt xuất." Lục Thanh Nhã lắc đầu thở dài, "Hoàng Phủ Thành nhân hậu có thừa, nhưng mưu trí không đủ, không thích hợp làm hoàng đế." Đây là lời thật lòng của nàng, hoàn toàn không phải a dua nịnh hót.
"Nghe không hay, bất quá là lời thật lòng."
Lục Thanh Nhã quay đầu, chăm chú nhìn Hoàng Phủ Tiệp, "Công chúa một lòng muốn vì Hoàng Phủ Thành tìm một vị hoàng hậu tài giỏi vô song, có từng nghĩ tới hậu quả?"
"Lục cô nương, muội quá không biết tự khiêm tốn rồi." Hoàng Phủ Tiệp trên mặt tiếu ý buồn bã, hiển nhiên cũng không tức giận.
"Lời thật lòng thôi. Công chúa chọn muội, tuyệt đối do nhìn trúng võ công, gan dạ và tài trí thông minh của muội." Không phải nàng khoe khoang, các vị thiên kim tiểu thư thời này quá mức yếu đuối, loại như nàng vốn dĩ đã tuyệt chủng.
"Có nghĩ tới." Hoàng Phủ Tiệp cười cười, "Có Hoàng Phủ Tiệp ta ở đây, tuyệt đối không cho phép ngoại thích lộng quyền, hoàng hậu giật dây." Nàng đáp phi sở vấn. (2)
"Hoàng thượng dưới gối chỉ có công chúa và thái tử…" Lục Thanh Nhã dùng ngón trỏ viết lên đá cẩm thạch trên mặt bàn một chữ, "Nếu như hoàng thượng gặp chuyện gì bất trắc, thiên hạ tự nhiên là của công chúa." Nói lời này chính là đại nghịch bất đạo, nhẹ nhất cũng bị lưu vong ba nghìn dặm. Lục Thanh Nhã sở dĩ không hề kiêng dè, cũng bởi vì thấy dục vọng trong mắt Hoàng Phủ Tiệp, là dục vọng đối với quyền lực.
Hoàng Phủ Tiệp cúi đầu nhìn chữ trên bàn, "Từ xưa đến nay, nào có chuyện công chúa kế vị? Cho dù ta có được thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ cũng không phục ta."
Lục Thanh Nhã nhìn Hoàng Phủ Tiệp, ý tứ sâu xa nói, "Loạn thế xuất anh hùng, cũng xuất nữ trung hào kiệt."
"Nguyện được nghe rõ hơn." Hoàng Phủ Tiệp cực kỳ có hứng thú.
Lục Thanh Nhã nhấc chén trà, khẽ uống một ngụm, mâu quang càng trở nên nồng đậm, "Có đôi khi, lời đồn cũng là một loại lực lượng. Huống chi, công chúa văn tài võ lược, từ nhỏ theo hoàng thượng đi lại trên chiến trường. Nghe nói năm công chúa mười sáu tuổi đề ra mưu kế, đả bại quân địch. Nếu muội nhớ không lầm, công chúa chính là tướng quân hoàng thượng nể trọng nhất, chiến công to lớn. Cái thế anh hùng như vậy, trở lại chiến trường không phải việc khó. Xuất chinh, liền có binh lực."
Hoàng Phủ Tiệp tiếp nhận lời nói của nàng, "Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, một lòng lo lắng cho sự nghiệp thống trị thiên thu vạn thế của người. Nếu muốn chân chính thống nhất thiên hạ, không có khả năng ngự giá thân chinh. Đệ đệ nhu nhược, lại càng không thể. Chư vị tướng quân tuổi đều đã cao, người có thể dùng quá ít."
"Mấy năm nay, công chúa vẫn là tướng quân hoàng thượng nể trọng nhất. Hoàng thượng đã già, đa nghi càng lúc càng nhiều. Công chúa là nữ nhi thân sinh của hoàng thượng, cơ hội nắm trọn binh quyền rất lớn. Công chúa cần phải nhiệt tình đối nhân xử thế, thu phục nhân tâm, để chúng tướng kính yêu ủng hộ. Công chúa vì hoàng thượng lập nhiều công lao hãn mã, địa vị còn trên cả thái tử. Chỉ cần có chúng tướng ủng hộ, có thể dùng binh quyền bức hoàng thượng thoái vị. Soán ngôi cũng được, kế vị cũng được, có được ngôi vị hoàng đế không phải khó khăn." Thanh Nhã đã định liệu trước.
"Nếu như không chiếm được binh quyền thì sao?"
Thanh Nhã nói giọng chắc chắn, "Không thể không được. Kỳ thực, hoàng thượng có ý truyền ngôi cho công chúa."
"Cái gì chứng minh?" Hoàng Phủ Tiệp cũng đoán được vài phần.
"Công chúa vừa mới sinh ra, trời giáng dị tượng. Sau này, hoàng thượng nam chính bắc chiến, đem công chúa đặt trên lưng ngựa. Một thân bản lĩnh của người, đều truyền hết cho công chúa. Mà Hoàng Phủ Thành từ nhỏ đã an nhàn sung sướng." Ở cổ đại hơn một tháng, nàng từ lâu đã hiểu hết mọi chuyện ở triều đại này.
Hoàng Phủ Tiệp chậm rãi gật đầu, đồng ý lời Thanh Nhã, Nàng ngửa mặt lên trời thở dài. "Ta từ nhỏ đã rất thương đệ đệ, không đành lòng tranh đoạt của đệ ấy."
"Thanh Nhã hôm nay nói những lời này, đã đủ chịu chết muôn lần." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Tiệp, hai đầu ngón tay giao triền, "Nếu như công chúa có chỗ cần tới Thanh Nhã, Thanh Nhã có chết vạn lần cũng tuyệt không chối từ."
"Tại sao?"
"Thiên hạ đại loại mấy mươi năm, muội không muốn loạn thế vẫn cứ tiếp tục." nếu Hoàng Phủ Thành kế vị, thiên hạ đại loạn tỷ lệ 99%.
Hoàng Phủ Tiệp nắm chặt tay nàng, "Ta cho rằng, thế gian chỉ có một Hoàng Phủ Tiệp. Không ngờ rằng, thừa tướng lại dạy dỗ ra một nữ nhi tài giỏi thế này. Nếu muội là nam tử, cũng là danh thần thiên cổ."
"Muội chỉ mong không để lại tiếng xấu muôn đời." Cũng không nhất định phải lưu danh thiên cổ, chỉ cần đừng để tiếng xấu muôn đời đã là tạ ơn trời đất rồi.
Hoàng Phủ Tiệp càng thêm tán thưởng, "Thanh Nhã, ta cùng muội kết nghĩa kim lan, thế nào?" Nữ tử như vậy, đương nhiên phải thu về dùng.
"Cũng có ý này." Hoàng Phủ Tiệp nếu không làm nữ hoàng cũng sẽ là hộ quốc công chúa. Kết bái với nàng, chỉ có lợi chứ không có hại.
Hai nữ nhân tâm mang tà niệm lấy máu làm bằng, thiên địa làm chứng, kết thành kim lan tỷ muội. Giờ này khắc này, các nàng đều không ai ngờ, mình và nàng kia, đều trở thành một trong những nữ nhân nổi danh nhất lịch sử. Thiên thu vạn thế ngàn năm sau, mở ra sử sách, là chính sử của hai nàng, dã sử, kể mãi không dứt.
Uống rượu đánh nhau, mua sắm du hồ, cuộc sống ngày thường quá mức yên ổn đến phi thường dễ chịu.
Có một hôm, sau giờ Ngọ (1), trưởng công chúa Hoàng Phủ Tiệp đột nhiên phái người đến, thỉnh Thanh Nhã tiến cung thưởng trà. Mọi người ở Lục gia vô cùng vui vẻ, lập tức tô son điểm phấn giúp Thanh Nhã, thay cung trang, đóng gói đưa vào cỗ kiểu chịu nạn.
Là người hiện đại, có cơ hội tham quan hoàng cung, đương nhiên cầu còn chẳng được.
Ngồi nghiêm chỉnh trong cỗ kiệu lớn tám người khiêng, Thanh Nhã lần đầu tiến cung. Nghe được âm thanh cửa cung đóng lại, nàng đột nhiên run lên một cái. Kỳ quái, sao lại có cảm giác lành lạnh, còn có chút muốn sởn tóc gáy.
Bên trong bức tường cao cao nơi hoàng cung quả nhiên tráng lệ, trăm hoa khoe sắc. Thanh Nhã được đưa một tiểu hoa viên trong tẩm cung của Hoàng Phủ Tiệp, các cung nữ cũng mang đến rất nhiều hoa quả, bánh ngọt với nước trà, sau đó đều lần lượt lui ra.
Tuy rằng đang là mùa đông, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến cảnh trí trong ngự hoa viên. Nhìn khắp mọi nơi, cảnh vật đẹp không sao tả xiết.
Trong lúc thưởng thức cảnh sắc, Thanh Nhã bất tri bất giác uống sạch cả một bình trà. Uống trà xong, muốn vào nhà xí cũng là việc bình thường.
Thâm cung nội viện, Thanh Nhã căn bản không tìm được nhà xí ở đâu. Nàng đi một vòng lớn, thứ nhìn thấy không phải đình đài thì cũng là lầu các, còn nhà xí thì đến cái bóng cũng không gặp được.
Đi mãi đến một nơi hẻo lánh, Thanh Nhã nhịn không được nữa. Bất chấp mọi thứ, giải quyết ngay tại chỗ.
Chỉ một chút dấu vết trông cũng rất bình thường, nhưng nếu bị ai đó bắt gặp, sẽ không còn bình thường nữa.
Lục Thanh Nhã bất luận có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, chuyện xấu hổ này của nàng lại bị bắt gặp.
Nàng chẳng biết hắn thế nào lại tới, cũng không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào. Chỉ biết lúc nàng ngẩng đầu lên, đã thấy một nam tử đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm nàng.
Trời ạ, nam nhân này quá suất.
Ngũ quan tuấn lãng, thân thể tráng kiện, thân cao ít nhất cũng một thước tám.
Đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy, lạnh lùng ngạo nghễ, bắn ra tia sáng sâu xa u lãnh, khiến người khác không rét mà run.
Nữ tử bình thường nhìn thấy ánh mắt đó, không bị hù chết cũng sợ đến gần chết. Thế nhưng Lục Thanh Nhã mở to hai mắt, nhìn thẳng vào hắn. Trong đáy mắt hắn, nàng thấy chính là hình ảnh đảo ngược của mình.
Nước tiểu toàn bộ không còn, biểu tình Thanh Nhã lúc này dị thường cứng nhắc, "Ngươi đang làm gì?"
Nam tử xoay đầu đi, không nói lời nào, nhưng vẫn như cũ đứng trước mặt nàng.
Thanh Nhã chậm rãi đứng lên, chỉnh sửa váy áo, ưu nhã đến mức giống như thục nữ trong tranh bước ra, "Nhìn trang phục của ngươi, chắc là thị vệ chứ?"
Nam tử không trả lời, xoay người đưa lưng về phía nàng.
"Ngươi bị câm điếc sao?" Hắn vận một thân y phục thị vệ, nhưng khí thế lại không giống thị vệ, hắn, rốt cuộc là ai?
Lần thứ ba giống như nói chuyện với không khí, Lục Thanh Nhã không bắt chuyện nữa. Tay nàng nắm lại thành quyền, ở sau lưng hắn đi tới đi lui. Đột nhiên, trong đáy mắt nàng hiện lên một tia hung quang, lấy cây trâm trên tóc xuống đâm vào người hắn. Chỉ cần đâm trúng chỗ hiểm, dù là một cây trâm cài tóc cũng đủ lấy mạng người.
Khi cây trâm sắc nhọn vừa chạm tới y phục hắn, Thanh Nhã cảm giác thấy tay mình bị giữ lại. Ngẩng đầu lên, nàng lần thứ hai bắt gặp cặp mắt câu hồn đoạt phách kia.
Nam nhân nhấc lên cái cằm tinh xảo của nàng, trầm thấp mở miệng, "Tiểu cô nương, cô điên rồi."
Thanh Nhã lộ ra một nụ cười tuyệt mĩ với hai lúm đồng tiền, vô cùng ngây thơ, "Đúng vậy, là ta gian xảo, định dùng cây trâm để mua chuộc ngươi, xin ngươi đừng đem chuyện vừa nhìn thấy lan truyền ra ngoài." Quốc tế sát thủ bài danh thuộc hàng thượng đẳng Lục sát thủ cũng không phải hư danh, vậy mà hắn cư nhiên dễ dàng né tránh đòn tấn công của nàng, vô công thật sự sâu không thể tưởng.
Nam tử bề ngoài tuy cười nhưng trong lòng không cười, âm trầm không sao tả nổi, "Vậy sao?"
"Đương nhiên vậy rồi." Lục Thanh Nhã đẩy tay hắn ra, tiếp tục giả ngu.
Hắn âm trầm, nàng cũng không phải hạng tầm thường.
Nam tử lần thứ hai nâng cằm Thanh Nhã, ép nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, "Ta là Mộ Dung Quyết, nhớ cho rõ."
"Tại sao ta phải rõ cho rõ." Muốn nàng nhớ rõ thì nàng phải nhớ rõ, chẳng phải là quá mất mặt sao?
"Bởi vì…" Một nụ cười gian xảo được vẽ lên trên môi, ngón tay của Mộ Dung Quyết nhẹ nhàng vỗ về cánh môi của nàng, "Cô là nữ nhân ta vừa ý."
Lục Thanh Nhã lườm hắn một cái, "Ngươi có phải bị bệnh thần kinh rồi không? Ta khi nào thành nữ nhân ngươi vừa ý?" Từng gặp qua rất nhiều kẻ bá đạo, nhưng chưa thấy ai bá đạo thế này.
"Liếc mắt cũng đủ rồi." Mộ Dung Quyết xoay người bỏ đi, để lại Lục Thanh Nhã đang chẳng biết thế nào.
Chậm rãi trở lại trong đình, Hoàng Phủ Tiệp đã ở đó chờ rất lâu.
"Bái kiến trưởng công chúa." Nàng khụy gối, cố làm ra vẻ.
Hoàng Phủ Tiệp kéo tay, thản nhiên nói, "Bình thân."
"Tạ ơn công chúa." Xã hội phong kiến quả nhiên ghê gớm, Thanh Nhã trong lòng mắng vô cùng kịch liệt, nhưng trên mặt không chút nào thấy được biểu tình kia.
Hoàng Phủ Tiệp vung tay, ý bảo những kẻ khác lui ra, "Qua đây ngồi đi." Hoàng Phủ Tiệp mặt như trứng ngỗng, mày liễu như trăng, đôi môi đỏ mọng ướt át, mặc một thân cung trang hoàng sắc. Kim sai đung đưa, châu hoa thúy ngọc vô cùng rực rỡ, ưu nhã cao quý, xinh đẹp không gì sánh nỗi.
"Công chúa rất đẹp." Ngoại trừ xinh đẹp, còn có một cổ khí thế bức người. Nếu vị công chúa này mà là nam tử, e rằng sẽ là thiên cổ nhất đế.
"Quá khen." Hoàng Phủ Tiệp cười cười, "Lục tiểu thư có biết bản cung tìm muội làm gì không?"
Thanh Nhã lắc đầu, "Không biết." Nàng không đoán được ý đồ của Hoàng Phủ Tiệp, không dám suy đoán lung tung.
"Chắc muội cũng biết Phương Phỉ tiểu thư chính là thái tử phi đã được chỉ định."
"Biết." Đã không còn là bí mật gì nữa rồi, đến con nít ba tuổi còn biết. Nếu không có chuyện gì xảy ra, Phương Phỉ chính là hoàng hậu tương lai.
Hoàng Phủ Tiệp bình tĩnh mỉm cười, "Nhị tiểu thư không muốn nói gì sao?"
"Nói gì? Không phải đã được định sẵn rồi sao, muội còn có thể nói gì?" Nàng chỉ mà một nữ nhân hồ đồ, không quyền không thế, không có quyền lên tiếng.
"Nghe ý tứ của Lục tiểu thư, dường như không thích hôn sự này." Trong mắt Hoàng Phủ Tiệp hiện ra một ra một tia mỉm cười khó thấy.
Lục Thanh Nhã không quên để mắt đến tiếu ý trong mắt nàng, "Công chúa đã biết còn hỏi, Phương Phỉ ôn nhu hiền thục, cũng nhát gat, sợ phiền phức. Sẽ là một thê tử tốt, nhưng không phải là một hoàng hậu tốt."
"Hậu cung là chốn thị phi, xương chất thành đống, máu chảy thành sông. Phía sau y hương tấn ảnh cũng đã chôn không biết bao nhiêu oan hồn. Đủ loại nữ nhân, đủ loại kết quả. Có thể quang tông diệu tổ, cũng có thể mang họa tới cho cửu tộc." Hoàng Phủ Tiệp không tiếp tục đánh đố nữa, "Lục nhị tiểu thư cho rằng, tiểu thư tiến cung sẽ có kết quả gì?"
Lục Thanh Nhã lập tức nghe rời ý tứ trong lời Hoàng Phủ Tiệp, lắc đầu, "Thanh Nhã không có ý nhập cung."
Hoàng Phủ Tiệp chép chép miệng, "Chậc, thực sự thông minh." Chuyện gì cũng thông suốt.
"Mẫu nghi thiên hạ thì đã sao? Bất quá cũng chỉ là một trong vô số nữ nhân. Quang tông diệu tổ thì đã sao? Âm thầm rơi lệ nào ai biết." Hậu cung mưu mô giết chóc, có thể so sánh với sa trường. Nàng cũng không phải ngốc, không muốn đi tìm chết.
"Ta thưởng thức muội." Nữ nhân có thể khiến Hoàng Phủ Tiệp nàng thưởng thức rất ít.
"Nếu công chúa là nam nhi, nhất định là đế vương kiệt xuất." Lục Thanh Nhã lắc đầu thở dài, "Hoàng Phủ Thành nhân hậu có thừa, nhưng mưu trí không đủ, không thích hợp làm hoàng đế." Đây là lời thật lòng của nàng, hoàn toàn không phải a dua nịnh hót.
"Nghe không hay, bất quá là lời thật lòng."
Lục Thanh Nhã quay đầu, chăm chú nhìn Hoàng Phủ Tiệp, "Công chúa một lòng muốn vì Hoàng Phủ Thành tìm một vị hoàng hậu tài giỏi vô song, có từng nghĩ tới hậu quả?"
"Lục cô nương, muội quá không biết tự khiêm tốn rồi." Hoàng Phủ Tiệp trên mặt tiếu ý buồn bã, hiển nhiên cũng không tức giận.
"Lời thật lòng thôi. Công chúa chọn muội, tuyệt đối do nhìn trúng võ công, gan dạ và tài trí thông minh của muội." Không phải nàng khoe khoang, các vị thiên kim tiểu thư thời này quá mức yếu đuối, loại như nàng vốn dĩ đã tuyệt chủng.
"Có nghĩ tới." Hoàng Phủ Tiệp cười cười, "Có Hoàng Phủ Tiệp ta ở đây, tuyệt đối không cho phép ngoại thích lộng quyền, hoàng hậu giật dây." Nàng đáp phi sở vấn. (2)
"Hoàng thượng dưới gối chỉ có công chúa và thái tử…" Lục Thanh Nhã dùng ngón trỏ viết lên đá cẩm thạch trên mặt bàn một chữ, "Nếu như hoàng thượng gặp chuyện gì bất trắc, thiên hạ tự nhiên là của công chúa." Nói lời này chính là đại nghịch bất đạo, nhẹ nhất cũng bị lưu vong ba nghìn dặm. Lục Thanh Nhã sở dĩ không hề kiêng dè, cũng bởi vì thấy dục vọng trong mắt Hoàng Phủ Tiệp, là dục vọng đối với quyền lực.
Hoàng Phủ Tiệp cúi đầu nhìn chữ trên bàn, "Từ xưa đến nay, nào có chuyện công chúa kế vị? Cho dù ta có được thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ cũng không phục ta."
Lục Thanh Nhã nhìn Hoàng Phủ Tiệp, ý tứ sâu xa nói, "Loạn thế xuất anh hùng, cũng xuất nữ trung hào kiệt."
"Nguyện được nghe rõ hơn." Hoàng Phủ Tiệp cực kỳ có hứng thú.
Lục Thanh Nhã nhấc chén trà, khẽ uống một ngụm, mâu quang càng trở nên nồng đậm, "Có đôi khi, lời đồn cũng là một loại lực lượng. Huống chi, công chúa văn tài võ lược, từ nhỏ theo hoàng thượng đi lại trên chiến trường. Nghe nói năm công chúa mười sáu tuổi đề ra mưu kế, đả bại quân địch. Nếu muội nhớ không lầm, công chúa chính là tướng quân hoàng thượng nể trọng nhất, chiến công to lớn. Cái thế anh hùng như vậy, trở lại chiến trường không phải việc khó. Xuất chinh, liền có binh lực."
Hoàng Phủ Tiệp tiếp nhận lời nói của nàng, "Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, một lòng lo lắng cho sự nghiệp thống trị thiên thu vạn thế của người. Nếu muốn chân chính thống nhất thiên hạ, không có khả năng ngự giá thân chinh. Đệ đệ nhu nhược, lại càng không thể. Chư vị tướng quân tuổi đều đã cao, người có thể dùng quá ít."
"Mấy năm nay, công chúa vẫn là tướng quân hoàng thượng nể trọng nhất. Hoàng thượng đã già, đa nghi càng lúc càng nhiều. Công chúa là nữ nhi thân sinh của hoàng thượng, cơ hội nắm trọn binh quyền rất lớn. Công chúa cần phải nhiệt tình đối nhân xử thế, thu phục nhân tâm, để chúng tướng kính yêu ủng hộ. Công chúa vì hoàng thượng lập nhiều công lao hãn mã, địa vị còn trên cả thái tử. Chỉ cần có chúng tướng ủng hộ, có thể dùng binh quyền bức hoàng thượng thoái vị. Soán ngôi cũng được, kế vị cũng được, có được ngôi vị hoàng đế không phải khó khăn." Thanh Nhã đã định liệu trước.
"Nếu như không chiếm được binh quyền thì sao?"
Thanh Nhã nói giọng chắc chắn, "Không thể không được. Kỳ thực, hoàng thượng có ý truyền ngôi cho công chúa."
"Cái gì chứng minh?" Hoàng Phủ Tiệp cũng đoán được vài phần.
"Công chúa vừa mới sinh ra, trời giáng dị tượng. Sau này, hoàng thượng nam chính bắc chiến, đem công chúa đặt trên lưng ngựa. Một thân bản lĩnh của người, đều truyền hết cho công chúa. Mà Hoàng Phủ Thành từ nhỏ đã an nhàn sung sướng." Ở cổ đại hơn một tháng, nàng từ lâu đã hiểu hết mọi chuyện ở triều đại này.
Hoàng Phủ Tiệp chậm rãi gật đầu, đồng ý lời Thanh Nhã, Nàng ngửa mặt lên trời thở dài. "Ta từ nhỏ đã rất thương đệ đệ, không đành lòng tranh đoạt của đệ ấy."
"Thanh Nhã hôm nay nói những lời này, đã đủ chịu chết muôn lần." Nàng kéo tay Hoàng Phủ Tiệp, hai đầu ngón tay giao triền, "Nếu như công chúa có chỗ cần tới Thanh Nhã, Thanh Nhã có chết vạn lần cũng tuyệt không chối từ."
"Tại sao?"
"Thiên hạ đại loại mấy mươi năm, muội không muốn loạn thế vẫn cứ tiếp tục." nếu Hoàng Phủ Thành kế vị, thiên hạ đại loạn tỷ lệ 99%.
Hoàng Phủ Tiệp nắm chặt tay nàng, "Ta cho rằng, thế gian chỉ có một Hoàng Phủ Tiệp. Không ngờ rằng, thừa tướng lại dạy dỗ ra một nữ nhi tài giỏi thế này. Nếu muội là nam tử, cũng là danh thần thiên cổ."
"Muội chỉ mong không để lại tiếng xấu muôn đời." Cũng không nhất định phải lưu danh thiên cổ, chỉ cần đừng để tiếng xấu muôn đời đã là tạ ơn trời đất rồi.
Hoàng Phủ Tiệp càng thêm tán thưởng, "Thanh Nhã, ta cùng muội kết nghĩa kim lan, thế nào?" Nữ tử như vậy, đương nhiên phải thu về dùng.
"Cũng có ý này." Hoàng Phủ Tiệp nếu không làm nữ hoàng cũng sẽ là hộ quốc công chúa. Kết bái với nàng, chỉ có lợi chứ không có hại.
Hai nữ nhân tâm mang tà niệm lấy máu làm bằng, thiên địa làm chứng, kết thành kim lan tỷ muội. Giờ này khắc này, các nàng đều không ai ngờ, mình và nàng kia, đều trở thành một trong những nữ nhân nổi danh nhất lịch sử. Thiên thu vạn thế ngàn năm sau, mở ra sử sách, là chính sử của hai nàng, dã sử, kể mãi không dứt.